Mùa Hè Thiên Đường 1 - The Summer I Turned Pretty

Chương 14

Hè năm 13 tuổi

Lần đầu tiên họ làm chuyện đó họ cứ đinh ninh là tụi tôi không biết. Họ thật ngây thơ khi chọn đúng chiều hôm cả bốn đứa bọn tôi đều có mặt ở nhà. Tụi tôi đang ở trong phòng khách. Anh Conrad đang nghe nhạc, đầu chụp cái headphone to ụ, trong khi Jeremiah và anh Steven đang chơi điện tử. Còn tôi ngồi một góc đọc truyện Emma – không phải vì tôi thích cuốn truyện này mà vì nó khiến tôi trông có vẻ trí thức trước mặt anh Conrad. Nếu thực sự muốn đọc sách thật thì tôi đã tự nhốt mình trong phòng với cuốn Flowers in the Attic hay một cuốn nào khác, chứ không phải truyện của Jane Austen.

Tôi nghĩ anh Steven là người đầu tiên ngửi thấy mùi đó. Đột nhiên anh quay đầu hít mấy cái và hỏi, “Mọi người có ngửi thấy mùi gì không?”

“Em đã bảo anh đừng có ăn hết chỗ đậu nướng đó rồi mà, anh Steven,” Jeremiah nói, mắt vẫn chăm chú nhìn vào vô tuyến.

Tôi khúc khích cười. Nhưng đây không phải cái mùi Jeremiah nghĩ. Tôi cũng ngửi thấy giống như anh Steven. Mùi cỏ. “Là cỏ,” tôi la toáng lên. Tôi muốn là người đầu tiên nói ra điều đó, để chứng minh cho mọi người thấy tôi nhạy bén và hiểu biết đến thế nào.

“Không đời nào.” Jeremiah lắc đầu quầy quậy.

Anh Conrad bỏ tai nghe ra, bình thản nói, “Belly nói đúng. Là cỏ đấy.”

Anh Steven ấn nút pause sau đó quay sang nhìn tôi đầy nghi hoặc, “Làm sao em biết được cỏ mùi như thế nào hả Belly?”

“Bởi vì, thưa ngài Steven, tôi hút chúng suốt. Được chưa?” tôi rất ghét mỗi khi anh ấy tỏ cái thói bề trên ra với tôi, nhất là trước mặt anh Conrad và Jeremiah. Nó khiến tôi có cảm giác anh ấy đang cố tình muốn dìm hàng tôi trước mặt bọn họ.

“Có phải mùi từ trên gác xuống không?” anh Steven lờ đi không thèm chấp.

“Của mẹ mình đấy,” anh Conrad lại đeo tai nghe lên. “Vì đợt hóa trị.”

Jeremiah không hề đoán ra, tôi có thể nhận thấy rõ điều đó. Cậu ấy không nói gì hết, nhưng nét mặt lộ rõ vẻ mặt bối rối và có phần đau đớn. Cậu ấy cứ đứng đơ một chỗ, đưa tay lên gãi gáy, mắt nhìn xa xăm một cách vô định. Anh Steven và tôi quay sang nhìn nhau. Thật là ngại, mỗi khi nhắc tới căn bệnh ung thư của cô Susannah là hai anh em bọn tôi lại hành động như hai kẻ ngoài cuộc. Bọn tôi không biết phải nói gì cho phải nên tốt nhất là giữ im lặng. Và giả vờ như điều này không hề xảy ra, giống như cách Jeremiah đang làm.

Mẹ thì không thế. Cô Susannah nói mẹ khiến cô cảm thấy thoải mái, không giống như một người bệnh. Đó là biệt tài của mẹ, luôn khiến người khác cảm thấy thoải mái. An toàn. Như thể chỉ cần có mẹ ở đó, không chuyện gì xấu có thể xảy ra.

Một lát sau, hai mẹ đi xuống nhà, vừa đi vừa khúc khích cười như hai cô gái tuổi teen mới lén uống trộm rượu của bố mẹ. Xem ra mẹ cũng tham gia vào phi vụ hút hít lần này cùng cô Susannah.

Anh Steven và tôi quay sang nhìn nhau, nhưng lần này là cái nhìn đầy kinh hãi. Chúng tôi luôn cho rằng mẹ là người cuối cùng trên Trái Đất này động tới những thứ như thế.

“Mấy đứa ăn hết bánh Cheertos rồi à?” mẹ lật đật lục lọi tủ đồ. “Mẹ đói chết mất thôi.”

“Vâng,” anh Steven thậm chí còn không buồn nhìn vào mẹ.

“À, còn một túi bánh Fritos. Đành ăn tạm vậy.” Cô Susannah bước ra sau chiếc ghế tôi đang ngồi, nhẹ nhàng vuốt tóc tôi đầy âu yếm. Về khoản biểu lộ tình cảm thì cô Susanah hơn đứt mẹ. Cô thường xuyên gọi tôi là đứa con gái bé bỏng cô không bao giờ có được. Cô rất thích chia sẻ tôi với mẹ, và mẹ cũng không ý kiến gì về điều đó. Tôi cũng vậy.

“Cháu thích cuốn Emma này không?” Cô hỏi. Cô luôn có cái cách thể hiện sự quan tâm khiến người khác cảm thấy mình thực sự được trân trọng.

Tôi còn đang chưa kịp mở miệng nói dối về việc mình thích quyển sách này đến thế nào thì đã bị anh Conrad chặn ngay họng, nói rất to, “Cả tiếng rồi có thấy em ấy giở thêm được trang nào đâu.” Tai anh ấy vẫn đang đeo headphone.

Tôi quay sang lườm anh một cái, nhưng thực chất trong lòng đang vui như Tết. Hóa ra anh ấy cũng có để ý. Anh Conrad để ý tới mình. Đành rằng anh ấy để ý tới mọi thứ - từ việc con chó nhà hàng xóm có nhiều vảy nến bên mắt phải hơn là bên mắt trai, cho tới việc anh chàng giao bánh pizza mỗi hôm đi một chiếc ô tô khác nhau. Do đó, cũng không có gì đáng tự hào khi được anh Conrad để ý tới. Bởi đó là điều hiển nhiên.

“Càng đọc về sau cháu sẽ càng thấy nó hay,” cô Susannah động viên. Nói rồi cô đưa tay vén gọn mấy sợi tóc đang bay lơ thơ ra sau tai cho tôi.

“Thường cháu phải mất một lúc mới thực sự nhập tâm vào nhân vật được,” tôi phân trần. Tôi rất không muốn làm cô buồn bởi vì cô chính là người giới thiệu cuốn sách này cho tôi.

Đúng lúc đó mẹ quay trở lại vào trong phòng, trên tay là gói kẹo Twizzlers và nửa gói bánh Fritos dở. Mẹ tung gói Twizzlers về phía cô Susannah. “Bắt lấy này!”

Cô Susannah vội chìa tay ra với nhưng gói kẹo đã rơi cái bẹt xuống sàn nhà trước khi cô kịp bắt lấy. Vừa cúi xuống nhặt cô vừa cười khúc khích cười, “Ôi mình đúng là già rồi.”

“Mẹ, bọn con biết thừa hai người vừa hút cỏ trên lầu,” anh Conrad ngẩng đầu lên nói.

Cô Susannah thảng thốt giơ tay lên ôm lấy miệng, nét mặt lộ rõ vẻ đau đớn.

“Xem ra chúng ta bị lộ rồi, Beck ơi. Các con nghe này, mẹ các con phải dùng thứ đó để làm mất đi cảm giác buồn nôn trong khi điều trị hóa chất,” mẹ tôi giải thích.

Anh Steven, mắt vẫn không rời khỏi màn hình TV, hỏi với lên, “Thế còn mẹ? Mẹ cũng dùng chúng vì mẹ phải điều trị hóa chất chắc?”

Cô Susannah nghe thấy vậy liền bật cười phá lên còn mẹ phi cả cái kẹo Twizzlers vào gáy anh Steven. “Thằng ranh. Mẹ chỉ là muốn thể hiện một chút ủng hộ về tinh thần đối với người bạn thân nhất của mình thôi. Vì cô ấy mẹ còn dám làm nhiều thứ kinh khủng hơn ý chứ.”

Anh Steven nhặt thanh kẹo Twizzlers lên, thổi phù một cái cho hết bụi rồi cho vào miệng ăn ngon lành. “Như thế nghĩa là mẹ sẽ không phản đối nếu con cũng hút đúng không?”

“Chỉ khi nào con bị ung thư vú,” mẹ lừ mắt lườm anh một cái, rồi quay sang mỉm cười với cô Susannah, cô bạn thân nhất đời của mẹ.

“Hoặc là khi bạn thân nhất của con bị bệnh đó,” cô Susannah bồi thêm.

Trong suốt cuộc trò chuyện này, Jeremiah không hề nói một tiếng nào. Cậu ấy hết quay sang mẹ lại quay ra nhìn TV, như thể lo sợ rằng mẹ sẽ biến mất nếu cậu ấy quay lưng lại.

~*~

Thì ra chiều hôm đó, hai mẹ đinh ninh là bọn tôi vẫn đang lang thang ngoài bãi biển. Họ không hề biết rằng tôi và Jeremiah đã thấy chán nên quyết định về nhà kiếm gì đó ăn. Lúc bọn tôi đang chuẩn bị đẩy cửa vào nhà thì nghe thấy hai mẹ nói chuyện với nhau ở gần cửa sổ.

Jeremiah đứng khựng lại khi nghe thấy những lời cô Susannah nói với mẹ, “Laur ơi, mình không hề muốn bản thân nghĩ như vậy đâu nhưng thực sự đã có lúc mình nghĩ mình thà chết chứ không muốn mất đi hai bên ngực chút nào.” Jeremiah cứ đứng như vậy, nín thở, chăm chú lắng nghe. Sau đó cậu ấy ngồi xuống bậu cửa và tôi cũng làm theo.

Tôi nghe thấy tiếng mẹ nói, “Mình biết cậu không hề có ý đó.”

Tôi rất không thích mỗi khi mẹ nói như vậy và tôi nghĩ cô Susannah cũng thế. “Đừng nói với mình là mình có ý gì hay không có ý gì.” Tôi chưa thấy cô xẵng giọng như thế với ai bao giờ - đầy uất ức và giận giữ.

“OK, OK. Mình sẽ không nói nữa.”

Cô Susannah bắt đầu khóc. Mặc dù không nhìn thấy họ nhưng tôi biết mẹ đang ôm chặt lấy cô, xoa xoa lưng cho cô, giống như cách mẹ vẫn thường vỗ về an ủi tôi mỗi khi tôi gặp phải chuyện buồn.

Giá như tôi cũng có thể làm như vậy với Jeremiah. Tôi biết điều đó sẽ giúp cậu ấy cảm thấy dễ chịu hơn, nhưng tôi không thể. Thay vào đó, tôi chìa tay ra nắm lấy tay cậu ấy thật chặt. Jeremiah không hề nhìn tôi lấy một lần nhưng cậu ấy cũng không buông tay tôi ra. Đó chính là khoảnh khắc chúng tôi thực sự trở thành bạn thân của nhau.

Rồi tôi nghe thấy tiếng mẹ nói tiếp, “Nhưng phải công nhận ngực cậu đẹp thật đấy.”

Cô Susannah đang khóc cũng phải bật cười trước câu pha trò của mẹ. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Nếu mẹ vẫn còn đùa được, nếu cô Susannah vẫn còn cười được, chứng tỏ mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp thôi.

Tôi buông tay Jeremiah ra và đứng dậy. Cậu ấy cũng đứng dậy theo. Cả hai đứa quay trở lại bãi biển, không ai nói với ai lời nào. Biết nói gì bây giờ? Không lẽ lại “Mình rất tiếc chuyện mẹ cậu bị ung thư” hay là “Hy vọng mẹ cậu sẽ không phải cắt bỏ một bên ngực”?

Bọn tôi quay lại đúng lúc anh Conrad và anh Steven từ dưới biển chạy lên, tay ôm tấm lướt ván. Anh Steven nhận ra ngay có chuyện gì đó không ổn. Tôi đoán anh Conrad cũng vậy nhưng anh chỉ không nói ra thôi. “Hai đứa có chuyện gì thế?” Anh Steven hỏi.

“Không có gì,” tôi ngồi xuống, ôm lấy hai gối.

“Hai đứa vừa hôn nhau hay là sao thế?” Vừa nói anh vừa rũ tóc, làm nước bắn tung tóe vào mặt tôi.

“Anh thôi đi,” tôi cau có gắt lên. Xém chút nữa tôi đã định lao tới kéo tụt quần anh ý xuống để thay đổi chủ đề. Hè năm ngoái, bọn họ rất thích cái trò tụt quần nhau ở nơi công cộng. Tất nhiên tôi chẳng bao giờ được tham gia rồi và tôi cũng chẳng ham hố cái trò trẻ con nhảm nhí đó. Nhưng khi ấy tôi thực sự đã có ý định cho anh Steven bẽ mặt một phen thật.

“À há, anh đoán trúng rồi phải không?” Anh Steven cúi xuống lắc hai vai tôi, ra chiều đắc thắng. Tôi hẩy tay anh ra, quát lên lần nữa, yêu cầu anh im miệng lại nhưng điều đó chỉ khiến anh ấy hứng khởi hơn và bắt đầu nghêu ngao hát, “Tình yêu mùa Hè làm tôi choáng váng, tình yêu mùa Hè, đến với tôi quá nhanh…”

“Anh Steven, đừng có hâm thế nữa đi,” tôi quay sang lắc đầu ngao ngán với Jeremiah.

Jeremiah không nói không rằng, đứng dậy phủi cát khỏi quần soóc, và tiến về phía mép nước, tránh xa khỏi chúng tôi, tránh xa khỏi ngôi nhà.

“Jeremiah, hôm nay em ăn phải cái gì thế? Anh chỉ đùa thôi mà, nhóc,” anh Steven gọi với theo. Jeremiah không quay lại mà cứ thế lầm lũi bước đi. “Thôi mà, Jeremiah!”

“Kệ nó đi,” anh Conrad nói. Hai anh em bọn họ không bao giờ tỏ ra thân thiết hay gần gũi với nhau như nhiều nhà khác nhưng chỉ quan sát từ những việc rất nhỏ thôi tôi cũng có thể khẳng định một điều: Họ rất hiểu nhau. Sự việc lần này chính là một trong số đó. Xem cái cách anh Conrad bảo vệ Jeremiah khiến tôi càng yêu anh hơn – tim tôi thắt lại khi nghĩ tới những gì anh em họ đang phải trải qua. Và một cảm giác tội lỗi vụt thoáng qua trong tôi: Làm sao tôi có thể vẫn còn tâm trạng để yêu với chẳng đương trong khi cô Susannah đang bị ung thư như thế?

Rõ ràng anh Steven cũng thấy áy náy và có chút bối rối. Bỏ đi không nói một tiếng nào như thế thật không giống Jeremiah. Cậu ấy vẫn luôn là người chọc cười và đùa cợt với mọi người cơ mà.

“Anh đúng là hết thuốc chữa, Steven ạ,” tôi đổ thêm dầu vào lửa.

“Gì chứ, anh đã làm gì nào?” Anh Steven trợn mắt lên nhìn tôi.

Tôi ngao ngán ngả người xuống cái khăn tắm và nhắm mắt lại. Giá như lúc này có cái tai nghe giống như của anh Conrad thì hay biết mấy. Tôi thực sự muốn quên đi hết những chuyện vừa xảy ra ngày hôm nay.

~*~

Vào cuối ngày, khi anh Conrad và anh Steven quyết định đi câu cá đêm, Jeremiah đã từ chối không muốn đi, mặc dù câu cá đêm là điều lâu nay cậu ấy vẫn thích nhất. Cậu ấy luôn tìm mọi cách thuyết phục để mọi người đi câu cá đêm cùng. Nhưng tối hôm đó, Jeremiah nói cậu ấy không có tâm trạng. Và thế là chỉ có hai anh lớn đi còn Jeremiah ở lại, cùng với tôi. Bọn tôi đã xem TV và chơi bài – thú vui của cả hai đứa trong suốt mùa Hè, chỉ Jeremiah và tôi. Hè năm ấy chúng tôi đã xích lại gần nhau hơn. Cậu ấy sẽ đánh thức tôi dậy vào buổi sáng và cùng nhau đi nhặt sò, nhặt ốc… hoặc đạp xe đạp tới tiệm kem cách nhà khoảng 3 dặm. Khi chỉ có hai đứa với nhau, cậu ấy it khi pha trò, chọc ghẹo nhưng cậu ấy vẫn là Jeremiah.

Từ mùa Hè năm đó trở đi, tôi có cảm giác gần gũi với Jeremiah còn hơn cả với ông anh ruột của mình. Jeremiah đáng yêu và tốt bụng hơn anh Steven. Có lẽ bởi cũng là phận làm em giống như tôi nên cậu ấy hiểu và thông cảm cho tôi hơn. Hoặc có lẽ chỉ đơn giản là vì cậu ấy vốn là người như vậy: Thân thiện với tất cả mọi người. Jeremiah có biệt tài khiến người khác cảm thấy thoải mái khi ở bên cậu ấy.