Tôi đang ung dung ngồi ăn bành mì nướng và đọc tạp chí trên chiếc ghế Adirondack yêu thích của mình thì mẹ đi tới ngồi xuống bên cạnh, vẻ mặt đầy nghiêm trọng. Tôi đã quá quen với vẻ mặt mẹ-cần-nói-chuyện-nghiêm-túc-với-con này rồi.
“Hôm nay con có kế hoạch gì không?” mẹ hỏi, giọng rất tự nhiên.
Tôi tọng nốt miếng bánh vào miệng, chỉ tay vào cuốn tạp chí và nhồm nhoàm nói, “Đây ạ.”
“Con nên bắt đầu đọc sách chuẩn bị cho lớp tiếng Anh nâng cao năm sau đi,” mẹ đưa tay lau vụn bánh mì trên cằm tôi.
“Vâng, con cũng đang định thế,” tôi nói dối không chớp mắt.
Mẹ hắng giọng, tần ngần hỏi tiếp, “Conrad đã hút cỏ đúng không?”
“Cái gì cơ ạ?” tôi trợn tròn mắt.
“Có phải Conrad hút cần sa không?”
Mẹ làm tôi tí nữa thì nghẹn. “Không hề! Mà tại sao mẹ lại hỏi con? Anh Conrad có bao giờ tâm sự chuyện gì với con đâu. Mẹ đi mà hỏi anh Steven ý.”
“Mẹ hỏi rồi. Nó không biết gì hết. Và mẹ biết nó không dám nói dối mẹ đâu,” mẹ lén ngó sang nhìn tôi.
“Con cũng đâu có nói dối mẹ.”
Mẹ thở dài, “Ừ, mẹ biết chứ. Cô Beck đang lo lắm. Dạo gần đây thằng bé cư xử rất khác trước. Vừa bỏ đội bóng vừa…”
“Thì con cũng bỏ môn khiêu vũ,” tôi ngao ngán đảo mắt một vòng. “Và mẹ có thấy con hút hít gì đâu.”
Mẹ trề môi ra nũng nịu, “Con hãy hứa sẽ nói cho mẹ biết nếu con biết được điều gì đi.”
“Ừm… con cũng không biết nữa,” tôi chọc mẹ. Tôi chẳng việc gì phải hứa với mẹ hết bởi tôi biết anh Conrad không hề hút cỏ. Bia bọt thì có chứ hút hít thì không. Tôi có thể mang cả mạng sống của mình ra mà đặt cược.
“Belly, chuyện này nghiêm trọng đấy, không phải đùa đâu.”
“Ôi giời mẹ ơi là mẹ. Không có chuyện ấy đâu. Anh ấy không hút hít gì hết. Mà tự dưng sao mẹ phải khẩn trương thế? Mẹ cứ làm như chưa bao giờ đụng tới nó không bằng,” tôi hích vai mẹ, tủm tỉm cười.
Mẹ lườm yêu tôi một cái cảnh cáo: “Con thôi đi được rồi đấy.”