Gần đây tôi đi đến một nơi mà trước đó hầu như tôi chưa hề đến: Tương Lai.
Hai mươi bốn năm trước đây, khi Catherine còn là bệnh nhân tâm thần của tôi, cô đã gây ra những cơn sốc bởi những tình tiết chính xác mà cô nhớ lại. Những cuộc hành trình của cô trở về những kiếp quá khứ xa xưa vào thiên niên kỷ thứ hai trước Công nguyên và giữa thế kỷ thứ hai mươi. Điều đó đã thay đổi cuộc đời tôi mãi mãi.
Đây là một phụ nữ kể lại những kinh nghiệm và những hình ảnh từ những thế kỷ xa xưa mà trong đời sống hiện tại cô chưa hề biết. Và tôi, một chuyên gia về tâm thần học ở Đại Học Yale – Columbia, một nhà khoa học, và rất nhiều người đã đánh giá những sự kiện đó là đúng sự thật. Kiến thức khoa học của tôi không thể giải thích được những điều đó. Tôi chỉ biết rằng Catherine đã tường thuật những gì cô nhìn thấy và cảm thấy chính xác.
Ngay khi việc trị liệu cho Catherine tiến triển, cô đã mang về những bài học từ những vị thầy, người hướng dẫn vô hình hoặc là những linh hồn có trí tuệ siêu phàm. Những vị này đã ở chung quanh cô khi hồn cô lìa khỏi xác. Kể từ đó, trí tuệ siêu phàm này đã thấm nhuần vào tư tưởng tôi và chi phối cách cư xử của tôi.
Catherine có thể đi sâu về quá khứ, và với những kinh nghiệm vượt ngoài tầm hiểu biết đó, tôi lắng nghe và tôi có cảm giác thần kỳ, huyền bí, đây là những cảnh giới mà tôi không hề biết chúng đã tồn tại. Tôi hồ hởi, ngạc nhiên và…lo sợ. Người nào có thể tin tôi? Chính tôi tin tôi? Tôi có điên không? Tôi cảm thấy mình như một đứa bé có điều bí mật riêng. Khi thổ lộ ra điều bí mật này liệu chúng ta có thể thay đổi lại cách nhìn về cuộc đời mãi mãi không? Tuy nhiên tôi có cảm giác không ai có thể chịu lắng nghe. Mãi bốn năm sau, tôi mới thu hết can đảm để viết về những cuộc hành trình của Catherine và tôi trong cuốn Tiền Kiếp và Luân Hồi, có thật không? Tôi lo ngại bị loại ra khỏi cộng đồng tâm thần học, nhưng tôi bắt đầu chắc chắn hơn vì những điều tôi viết đều là sự thật.
Sự chắn chắn của tôi được củng cố theo những sự kiện xảy ra trong những năm tiếp nối. Nhiều bệnh nhân và nhà trị liệu đã công nhận sự thật này. Bây giờ tôi đã giúp hơn bốn ngàn bệnh nhân bằng cách đưa họ trở về quá khứ qua thuật thôi miên. Vì vậy, cảm giác choáng váng về chuyện đầu thai, nếu không nói là sự mê hoặc bởi sự khám phá này, đã biến mất trong tôi. Nhưng bây giờ thì sự choáng váng đã trở lại, và tôi được cung cấp một cuộc sống mới bằng những ngụ ý. Tôi có thể đưa bệnh nhân đi đến tương lai và cùng họ nhìn thấy chúng.
Đã một lần tôi thử đưa Catherine đến tương lai, nhưng cô lại nói đến tương lai của tôi mà không phải của cô. Cô đã nhìn thấy rõ ràng cái chết của tôi. Quả là bối rối để nói rằng: “ Khi nhiệm vụ của ông hoàn thành thì cuộc sống của ông sẽ chấm dứt,” cô còn nói thêm: “ Nhưng trước đó còn rất nhiều thời gian, rất nhiều thời gian.” Rồi cô chìm vào một cấp độ khác, và tôi không thể tìm hiểu thêm nữa.
Vài tháng sau đó, tôi lại hỏi cô: “ Liệu cô và tôi có thể đi đến tương lai một lần nữa không?” Tôi đã trực tiếp nói chuyện với các vị thầy cũng như nói chuyện với tiềm thức của cô, nhưng các vị thầy trả lời cho cô là chúng tôi không được phép. Có lẽ cô quá sợ hãi khi nhìn vào tương lai. Hoặc có lẽ thời gian không thích hợp. Lúc đó chúng tôi còn trẻ và không thể đương đầu nổi với sự nguy hiểm vô song có thể xảy ra trong tiến trình đi đến tương lai. Nhưng bây giờ tôi có thể xử lý tốt hơn.
Hơn nữa quá trình đi đến tương lai đối với nhà trị liệu thì khó hơn quá trình trở về quá khứ, bởi vì tương lai chưa xảy ra. Nếu bệnh nhân chỉ trải qua ảo tưởng chứ không phải là sự thật thì sao? Làm thế nào mà chúng ta có thể đánh giá được? Chúng ta không thể. Ta biết rằng khi trở về kiếp trước với những sự kiện xảy ra lúc đó, trong nhiều trường hợp, có thể chứng minh được. Nhưng, ta hãy tin rằng một phụ nữ ở tuổi còn sinh nở đã nhìn thấy thế giới bị tàn phá trong hai mươi năm. Cô nghĩ: “Tôi sẽ không đem một đứa trẻ vào cái thế giới đó.” Cô nói thêm: “Nó sẽ chết quá sớm.” Ai sẽ đảm bảo cảnh tượng cô thấy là thật? Cái phán quyết của cô có lôgic? Cô phải đủ chính chắn để tìm hiểu những gì cô thấy có thể bị xuyên tạc, có thể chỉ là tưởng tượng, chỉ là phép ẩn dụ, chỉ là biểu tượng, hoặc có lẽ, một tương lai thật sự là tổng hợp của tất cả các biểu hiện trên. Và điều gì sẽ xảy ra, nếu một người nhìn thấy trước cái chết của mình do say rượu khi lái xe? Anh ta có sợ hãi không? Anh ta sẽ không dám lái xe nữa? Cảnh tượng đó kiến chúng ta lo sợ? Tôi tự nhủ: “Đừng, đừng đi đến đó.” Tôi trở nên lo lắng đến việc tự thực hiện lời tiên đoán rồi đến một con người bị rối trí. Sự rủi ro trong hành động dựa trên ảo tưởng là quá cao.
Hơn hai mươi bốn năm kể từ khi Catherine còn là bệnh nhân của tôi, đã có vài người tự ý đi đến tương lai, thường là đến cuối buổi trị liệu. Tôi cảm thấy tự tin khả năng thấu hiểu của họ về những gì họ đang chứng kiến có thể chỉ là một ảo giác, tôi đã khuyến khích họ tiếp tục. Có thể tôi sẽ nói: “Điều này liên quan đến sự phát triển và kinh nghiệm sẽ giúp bạn ngay lập tức tạo ra một quyết định khôn ngoan và có lợi. Nhưng chúng ta sẽ tránh mọi ức niệm (vâng, ức niệm về tương lai!), cảnh tưởng, hoặc nhửng gì liên quan đến cảnh chết chóc hay là bệnh tật. Vấn đề này chỉ để học hỏi.” Và tâm trí họ sẽ nghĩ như vậy. Việc chữa trị này có một giá trị thật đáng kể. Tôi cho rằng những người này đã có những quyết định và sự lựa chọn khôn ngoan. Họ có thể nhìn
thấy tương lai gần nơi ngã ba đường và nói: “Nếu tôi chọn con đường này thì điều gì sẽ xảy ra? Có chắc là nó sẽ tốt hơn khi chọn con đường khác?” Và rồi một lúc nào đó tương lai mà họ đã nhìn thấy sẽ xuất hiện.
Nhiều người miêu tả cho tôi nghe những sự kiện mà họ biết trước khi nó xảy ra. Những nhà nghiên cứu viết về những giây phút gần kề cái chết; đó là khái niệm của thời đại trước khi Kinh Thánh xuất hiện. Tôi nhớ đến Cassandra, cô có thể nói chính xác về tương lai dù cô chưa bao giờ tin vào điều đó.
Một bệnh nhân của tôi đã có kinh nghiệm giải thích về năng lực và cả những hiểm họa của việc biết trước. Bà bắt đầu có những giấc mơ về tương lai, và thường thì những giấc mơ đó đều xảy ra. Giấc mơ về đứa con trai bà sẽ bị một giải nạn xe hơi khủng khiếp đã thúc giục bà tìm đến tôi. Bà nói: “Đó là sự thật”. Bà đã nhìn thấy điều đó rõ rang và đau đớn vì con trai bà sẽ chết như vậy. Tuy nhiên trong mơ bà nhìn thấy tóc người đàn ông đã bạc, trong khi con trai bà là một thanh niên 25 tuổi và có mái tóc màu đen.
Tôi nói: “Hãy nghĩ xem”, cảm giác của tôi bỗng nhiên bị thôi thúc, tôi nghĩ đến Catherine và chắc chắn rằng lời khuyên của tôi là đúng, “Tôi biết có nhiều giấc mơ của bà sẽ xảy đến, nhưng không chắc là giấc mơ này sẽ là sự thật. Còn nhiều linh hồn, bà có thể nghĩ đó là thiên thần, hay hộ mạng, hoặc là bậc thánh, tất cả họ đều có một sức mạnh và nhận thức phi phàm hiện hữu chung quanh chúng ta. Và họ có thể ngăn chặn không cho điều đó xảy đến với bà. Thuật ngữ tôn giáo gọi đó là ân huệ – một sự can thiệp huyền diệu của thần thánh. Thắp đèn cầu nguyện hãy làm bất cứ điều gì mà bà có thể, theo cách của bà.’
Bà làm đúng theo lời tôi, bà cầu nguyện, thiền định, van vái và mặc niệm. Mặc dù vậy tai nạn vẫn xảy ra. Nhưng đó không phải là một tai nạn chí tử. Không có gì quá đáng để bà phải hoảng sợ. Thật ra con trai bà bị thương ở đầu nhưng không nghiêm trọng lắm. Dù sao đó củng là một sự kiện đau buồn của anh ta. Khi bác sĩ tháo băng, họ nhìn thấy tóc của anh ta đã bị bạc trắng.
Mãi cho đến cách đây vài tháng trong những trường hợp hiếm hoi khi tôi đưa bệnh nhân đi đến đời sống của riêng họ, và tôi chỉ cho tiến triển khi tôi biết rằng tâm lý bệnh nhân đã đủ sức điều khiển được chúng, thường thì tôi không chắc là họ quan tâm đến ý nghĩa của những cảnh tượng mà họ đem về.
Tuy nhiên, vào mùa xuân rồi trên một chuyến du lịch, tôi đã đưa ra hàng loạt các bài thuyết giảng. Trong những buổi nhóm họp như vậy tôi thường thôi miên tất cả các
khán thính giả, rồi đưa họ về với kiếp trước và quay lại kiếp này. Vài người trở lại kịp lúc, vài người ngủ quên, nhiều người khác thì vẫn trong trạng thái bình thường, họ không bị thôi miên. Lúc đó Walter, một thính giả giàu có, một thiên tài trong việc kinh doanh phần mềm, đã đi đến kiếp sau. Và anh ta không trở về kiếp hiện tại mà nhảy bổ vào một thiên niên kỷ tới!
Anh ta đi xuyên qua cách đám mây đen rồi tìm thấy mình trong một thế giới khác. Những vùng cấm địa nào đó giống như Trung Đông hay Bắc Phi, gọi là cấm địa có lẽ vì sự hư hoại do chất phóng xạ, có lẽ vì bệnh dịch. Nhưng phần khác của thế giới quả thật rất đẹp. Hầu như rất ít người sống ở đó, vì thảm họa nguyên tử hoặc bệnh dịch hoặc bị giảm tỷ lệ sinh sản. Anh ta vẫn còn tại vùng quê, vì vậy không thể kể về những thành phố. Nhưng dân quê rất vui vẻ, hạnh phúc, thậm chí rất sung sướng. Anh cho rằng không có từ nào để diễn tả đúng trạng thái của họ. Dù bất cứ điều gì làm cho dân số giảm đi hay xảy ra trước đó rất lâu, anh vẫn thấy khung cảnh thật thú vị. Anh không rõ về mốc thời gian, nhưng anh chắc chắn rằng đó là khoảng thời gian của ngàn năm sau.
Sự trải nghiệm làm anh xúc động. Sự giàu có của anh quá đủ để anh mơ tưởng tới sự thay đổi thế giới, nhưng bây giờ anh nhận ra rằng không ai có thể làm được việc đó. Anh nói rằng có quá nhiều nhà chính trị không sẵn sàng tiếp nhận khái niệm về việc từ thiện hoặc có trách nhiệm với thế giới. Ý định để làm thế giới trở thành một nơi tốt đẹp hơn là một vấn đề, riêng anh, anh có thể làm được cùng với những việc làm từ thiện. Khi anh trở về kiếp sống hiện tại, anh cảm thấy hơi buồn. Có thể vì anh không còn ở trong một kiếp sống tương lai đầy thú vị. Hoặc có lẽ anh đau buồn vì nghiệp báo sẽ đến trong kiếp sau. Hầu hết chúng ta ai cũng cảm thấy như vậy nếu biết những điều không thể tránh khỏi sẽ xảy ra.
Khi anh thức tỉnh, anh đã miêu tả lại những cảnh tượng sinh động có sức tác động mạnh mẽ, những cảm giác và những cảm nghĩ anh đã trải qua. Đây là lý do mà tôi không nghĩ là hình ảnh tưởng tượng. Tuy vậy sự kích động của anh không ảnh hưởng tôi, vì cuối cùng tôi thấy chỉ là một hàm ý. Tôi đã có kinh nghiệm rằng: thời quá khứ, hiện tại, và tương lai là một. Những gì sẽ xảy đến trong tương lai là do ảnh hưởng của hiện tại, cũng như những việc ở quá khứ ảnh hưởng đến hiện tại. Đêm đó tôi đã viết: “Ta có thể đi đến kiếp sau nếu ta khôn ngoan. Kiếp sau, gần hay xa, là do sự dẫn dắt của ta. Kiếp sau là sự phản hồi của kiếp này, ảnh hưởng chúng ta đến sự lựa chọn và quyết định tốt hơn. Ta có thể thay đổi việc làm của ta bây giờ dựa vào những phản hồi từ kiếp sau. Và điều đó thay đổi những kiếp sau theo hướng tích cực hơn.’
Thật là có ý nghĩa! Vì chúng ta đã không giới hạn được những kiếp trước nên chúng
ta sẽ giới hạn những kiếp sau. Hãy dùng sự hiểu biết để thấy những gì đã đi qua và những gì sẽ đến, rồi ta có thể tạo ra được một tương lai cho thế giới và cho cả chúng ta. Điều này phù hợp với khái niệm xa xưa của nghiệp báo: “Gieo gì gặt nấy, gieo gió gặt bão”. Nếu bạn gieo những hạt giống tốt, cây trái sẽ tốt tươi, và nếu bạn làm việc thiện, bạn sẽ được hưởng những điều tốt đẹp ở tương lai.
Từ đó, tôi đã tiến hành cho nhiều người khác nữa. Vài người đi đến đời sống riêng của họ, vài người đi đến một tương lai toàn cầu. Khoa học viễn tưởng, hay trí tưởng tượng, hay thực hiện một điều mơ ước, hay trí tưởng tượng, tất cả những điều này có thể giải thích những gì mà họ đã thấy, và như vậy, khả năng chắc chắn là họ đã ở đó. Có lẽ bài học cuối cùng mà tôi rút ra được từ kiếp sống hiện tại là điều mà kiếp sau nắm giữ và làm thế nào để tất cả chúng ta có thể ảnh hưởng đến nó. Ít nhiều gì thì bây giờ tôi cũng hiểu được rằng sự nhận thức sẽ ảnh hưởng cho những kiếp luân hồi của tôi và bạn trên chặng đường du hành của chúng ta đến sự bất diệt.
Tương lai là sự tái sinh của quá khứ. Hầu hết các bệnh nhân của tôi đều đi ngược về quá khứ trước khi hành trình đến tương lai. Lộ trình này mở đường cho sự hiểu biết được tăng trưởng và cho phép chúng có sự lựa chọn khôn ngoan ngay kiếp hiện tại.
Tương lai mà chúng ta sẽ hiện diện đó thì rất linh động và là khái niệm sẽ được nói đến trong cuốn sách này. Từ tâm, đồng cảm, bất bạo động, kiên nhẫn và tâm linh là một bài học cuộc sống mà tất cả chúng ta đều cần phải học hỏi. Xuyên qua những ví dụ của vài bệnh nhân hết sức khác thường, cuốn sách này sẽ cho bạn thấy tại sao bài học đó lại quan trọng, và tôi sẽ đưa ra vài bài tập đơn giản để hướng dẫn bạn làm thế nào để đạt lấy những điều đó ngay kiếp sống hiện tại. Vài người có thể thật sự đã trải nghiệm chuyện quá khứ, nhưng không nên thất vọng nếu chúng không xảy ra. Nếu bạn thấu triệt được bài học thì kiếp này hoặc những kiếp luân hồi sau bạn sẽ được hạnh phúc hơn, bình yên hơn, giàu có và sung sướng hơn. Cái gì sẽ được nhiều hơn nữa nếu chúng ta thấu hiểu bài học đó. Ngay chính kiếp sau sẽ tích lũy nhiều điều tốt đẹp hơn cho chúng ta. Dù biết hay không, chúng ta cũng đang cố gắng để đạt được mục đích tối thượng: Đó là tình thương yêu.