Mỗi người chúng ta đều bất diệt.
Tôi không giải thích đơn giản rằng con cháu chúng ta thừa hưởng gien di truyền, niềm tin, kiểu cách hoặc lối sống của chúng ta. Điều mà tôi muốn nói là hầu hết những phần quan trọng của chúng ta như là linh hồn sẽ tồn tại vĩnh viễn.
Sigmund Freud đã miêu tả tâm trí có chức năng ở nhiều cấp độ khác nhau. Trong đó ông gọi là tiềm thức, điều này chúng ta không nhận thức được bằng định nghĩa. Nhưng nó chứa đựng tất cả những kinh nghiệm mà ta có, và đưa đến những hành động mà chúng ta làm, những tư tưởng mà chúng ta nghĩ, những giải đáp, những cảm giác mà chúng ta trải qua. Chỉ bằng cách đi vào tiềm thức như ông đã nhìn thấy, chúng ta mới có thể biết được ta là ai, và với sự hiểu biết đó chúng ta mới có thể chữa trị được. Vài người đã viết về điều đó: linh hồn là tiềm thức của Freud. Công việc của tôi là đưa con người trở về kiếp trước, rồi sau này thì đưa họ đến kiếp sau để họ có thể tự chữa trị dễ dàng hơn. Điều này cho tôi thấy cách hoạt động của một linh hồn bất diệt.
Tôi tin rằng mỗi chúng ta đều sở hữu một linh hồn. Linh hồn đó vẫn tồn tại dù chúng ta đã chết đi. Nó sẽ trở lại nhiều lần trong nhiều thân thể khác nhau với một nỗ lực tiến bộ để đạt đến một trình độ cao hơn. Một câu hỏi vẫn thường xuyên xuất hiện: “Những linh hồn này từ đâu tới? Bởi vì bây giờ thế giới có quá nhiều người hơn khi nó mới bắt đầu.” Tôi đặt ra câu hỏi này với nhiều bệnh nhân, và câu trả lời thì luôn luôn là giống nhau: Đây không phải là nơi duy nhất có nhiều linh hồn. Còn nhiều cảnh giới, nhiều cấp độ khác nhau cho linh hồn tồn tại. Tại sao chúng ta lại nghĩ rằng đây là nơi duy nhất? Không có một giới hạn nào cho năng lực. Điều này là một trường phái trong nhiều trường phái. Ngoài ra, một vài bệnh nhân đã kể với tôi rằng linh hồn có thể rời bỏ và có nhiều kinh nghiệm cùng một lúc.
Không có một chứng cứ thực nghiệm nào cho điều này; linh hồn thì không có DNA, ít ra không phải cái loại vật lý được miêu tả bởi hai nhà khoa học đoạt giải Nobel là James Watson và Francis Crick. Chứng cứ mang tính giai thoại thì tràn ngập, nhưng với tôi đó là bằng chứng không thể bác bỏ được. Tôi đã từng thấy nó hầu như mỗi ngày khi Catherine dẫn tôi trở về nhiều kiếp trước khác nhau của cô, như Ả Rập vào năm 1863 trước Công nguyên hoặc Tây Ban Nha vào năm 1756 sau Công nguyên.
Trong những cuốn sách xuất bản trước đây tôi đã viết về nhiều bệnh nhân. Linh hồn của họ hành trình về kiếp trước rồi đưa một phần bất diệt của họ đến kiếp hiện tại. Trong số đó nhiều người có thể nói chuyện bằng ngoại ngữ khi họ trở về kiếp trước
mặc dù họ chưa hề học loại ngôn ngữ đó trong đời sống hiện tại. Một hiện tượng gọi là Xenoglossy[1] và một chứng cứ đáng giá cho những điều mà họ kể lại là đúng sự thật.
Khi họ nhớ lại chính bản thân họ trong nhiều kiếp khác nhau, sự chấn động đã đưa họ đến gặp tôi để được giảm cơn đau và được chữa khỏi bệnh. Đó là một trong những mục đích chính của các linh hồn: được tiến bộ với việc điều trị.
Nếu điều này chỉ có mình tôi chứng kiến thì bạn có thể đúng khi cho rằng tôi đang tưởng tượng hoặc mất trí. Nhưng những người theo đạo Phật và đạo Hindu thì sao? Họ đã gom góp nhiều chuyện kiếp trước cả hàng ngàn năm. Trong kinh Tân Ước đã viết nhiều câu chuyện đầu thai, đến thời đại của Constantine, người La Mã đã lược bỏ những câu chuyện đó. Bản thân Chúa Jesus cũng tin vào điều này. Ông đã hỏi các Thánh có nhận ra Thánh John Baptist là Thánh Elijah đầu thai trở lại không. Elijah sống trước John 900 năm. Đó là giáo lý căn bản trong thuyết huyền nhiệm của người Do Thái. Trước đầu thế kỷ 19, nhiều tông phái xem đó là triết lý tiêu chuẩn.
Hàng trăm nhà trị liệu khác đã thâu thập được hàng ngàn giai đoạn kiếp trước, và những trải nghiệm này của bệnh nhân đã được kiểm tra. Bản thân tôi cũng xem xét những sự kiện và những tình tiết cụ thể đã được ghi chép lại về hồi ức trong kiếp trước của Catherine và những bệnh nhân khác. Những sự kiện và tình tiết này không thể gán cho là ký ức sai lệch hay trí tưởng tượng. Tôi không còn nghi ngờ về sự đầu thai nữa. Vì đó là chuyện có thật. Linh hồn của chúng ta đang sống và sẽ sống trong nhiều kiếp khác nữa. Đó là sự bất diệt của chúng ta.
Ngay khi ta vừa chết cái phần hồn của ta sẽ nhận thức được khi nào nó sẽ lìa khỏi xác, chỉ một thoáng ngừng nghỉ rồi nó sẽ bay đi. Trong tình trạng đó, nó có thể phân biệt được màu sắc, nghe được tiếng nói, nhận ra các sự vật, và nhớ lại cuộc đời mà nó vừa rời bỏ. Hiện tượng này gọi là sự xuất hồn. Điều này đã được Elisabeth Kubler-Ross và
Raymond Moody[2] chứng minh rất tuyệt vời bằng tài liệu cả hàng ngàn lần. Chúng ta ai cũng phải trải qua khi chết. Nhưng chỉ có vài người sống lại kể về sự kiện này.
Một bác sĩ chuyên khoa tim mạch ở Trung tâm Y Khoa Mount Sinai tại Miami đã kể cho tôi nghe câu chuyện về bệnh nhân của ông. Ông là một nhà khoa học chỉ tin vào những gì có tính học thuật và có căn cứ. Một bệnh nhân đã lớn tuổi bị bệnh tháo đường được đưa vào viện để xét nghiệm. Trong khoảng thời gian nằm viện, có lần tim bà ngừng đập và bà bị hôn mê. Các bác sĩ không còn hy vọng. Tuy nhiên, họ vẫn làm hô hấp và gọi bác sĩ tim mạch đến. Ông vội vã lao vào phòng cấp cứu và vì vậy ông
làm rớt cây bút đặc biệt bằng vàng, nó lăn khắp phòng rồi nằm dưới cửa sổ. Trong khoảng thời gian rất ngắn của quá trình hồi sức, ông đã tìm lại được cây viết.
Sau đó bà kể lại rằng trong lúc các bác sĩ đang làm hồi sức, hồn bà đã xuất ra, và từ một điểm trên xe đẩy gần cửa sổ, bà quan sát toàn bộ hoạt động. Bà quan sát hết sức chú tâm bởi vì các bác sĩ đang cố giúp bà. Bà ao ước được nói với họ, bảo đảm với họ rằng bà sẽ ổn thôi, và họ không cần phải quá cực nhọc như vậy. Nhưng bà biết sẽ chẳng ai có thể nghe được bà nói. Khi bà cố gắng nắm vai của bác sĩ tim mạch để nói với ông là bà khỏe, nhưng ông không hề có cảm giác gì khi tay bà chạm vào ông. Bà đã nhìn thấy mọi diễn biến hô hấp trên thân thể của bà và nghe rõ từng lời nói của các bác sĩ. Nhưng bà rất thất vọng vì không ai nghe được tiếng nói của bà.
Sự nỗ lực của các bác sĩ rồi cũng thành công. Người phụ nữ đã sống lại.
Bà nói với bác sĩ tim mạch:
Tôi đã quan sát cả quá trình. Ông lặng đi vì kinh ngạc:
Bà không thể. Bà đã bất tỉnh. Bà đã hôn mê. Bà nói:
Cây bút của ông bị rớt. Nó rất đẹp và có lẽ rất đáng giá.
Bà đã nhìn thấy?
Tôi chỉ nói với ông là tôi đã nhìn thấy tất cả.
Bà nói và tiếp tục diễn tả cây bút, quần áo mà bác sĩ và y tá đã mặc. Sự tiếp nối của những người đi ra đi vào phòng cấp cứu. Và những việc làm mà chỉ có những người có mặt ở đó mới biết mà thôi.
Vài ngày sau đó, khi kể lại cho tôi nghe, ông vẫn còn sửng sốt. Ông xác nhận những gì xảy ra mà người phụ nữ đó miêu tả đều đúng cả. Dù không bất tỉnh đi nữa thì bà cũng đã bị mù 5 năm rồi! Như vậy là linh hồn bà vẫn sáng suốt, vẫn trông thấy tất cả.
Từ đó, ông vẫn thường kể cho tôi nghe về các bệnh nhân sắp chết, họ thấy những người thân của họ đã chết từ lâu đang đứng chờ đưa họ đi theo. Có những bệnh nhân không được điều trị bằng thuốc vì họ vẫn còn tỉnh táo. Một người đã tả lại cảnh mà bà nội của anh vẫn kiên nhẫn ngồi trên ghế của bệnh viện để chờ anh đi theo. Người khác thì có con đã chết lúc còn nhỏ vào thăm. Bác sĩ tim mạch đó vẫn chú ý đến trong số bệnh nhân của ông, họ rất bình tĩnh và thanh thản trước cái chết. Ông đã có
kinh nghiệm để nói với họ:
Tôi rất quan tâm đến những gì mà các bạn cảm thấy và trải qua. Điều đó có lạ lùng hay bất bình thường như thế nào đi chăng nữa cũng không sao, bạn không hề bị tổn thương khi kể với tôi về điều đó.
Lúc đó họ không còn sợ về cái chết nữa.
Thường thì những bệnh nhân hồi tỉnh hay kể về ánh sáng màu vàng mà họ nhìn thấy
một khoảng cách xa cuối đường hầm. Andrea, một phóng viên của mạng lưới truyền hình có tầm quan trọng, cho phép tôi đưa cô trở về quá khứ để chứng minh và tả lại đời sống của cô vào thế kỷ 19. Lúc đó cô là một phụ nữ nông thôn ở Great Plains. Vào giây phút cuối đời, hồn cô lìa khỏi xác và từ một khoảng xa cô ngắm nhìn cái xác. Rồi cô cảm thấy bị kéo vào một ánh sáng, trong trường hợp của cô thì ánh sáng đó màu xanh. Khoảng cách bắt đầu xa hơn cái xác rồi đi đến một đời sống mới nào đó không rõ ràng. Đây là một kinh nghiệm gần kề cái chết hầu như điển hình và phổ biến. Andrea đã diễn tả về sự trải nghiệm của bản thân trong kiếp trước cách đây hàng trăm năm.
Linh hồn đó đi về đâu khi lìa bỏ thể xác? Tôi không biết chắc; Có lẽ không có từ ngữ để gọi. Tôi gọi đó là cảnh giới khác, một cấp độ cao hơn hoặc một tình trạng cao hơn của sự nhận thức. Linh hồn đó rõ ràng vẫn tồn tại ngoài cái thân thể vật chất. Nó không chỉ tạo ra mối liên hệ với những đời sống khác của con người mà nó vừa rời bỏ mà còn với tất cả các linh hồn khác. Một cách vật lý, chúng ta chết đi, nhưng phần hồn của chúng ta không thể bị hủy diệt mà còn bất diệt. Linh hồn thì vô tận, không hề bị ảnh hưởng bởi thời gian. Về cơ bản thì có lẽ có một linh hồn, một sinh lực, nhiều người gọi đó là đấng tối cao, người khác gọi đó là tình thương. Cái tên không có gì quan trọng.
Tôi nhìn linh hồn như là thân thể của sinh lực hòa lẫn với năng lực vũ trụ, rồi một lần nữa tách rời, khi nó đầu thai vào một kiếp sống mới nó trở lại nguyên vẹn như cũ. Trước khi nó hòa hợp với đời sống mới, nó nhìn xuống thân xác mà nó vừa lìa bỏ và kiểm soát lại quãng đời nó vừa chia tay. Quãng đời này được đảm trách bởi lòng từ và yêu thương. Đó không dành cho hình phạt mà dành cho sự học hỏi.
Linh hồn bạn ghi nhận những kinh nghiệm riêng. Nó cảm nhận được sự cảm kích và lòng biết ơn của bất cứ một người nào mà bạn đã giúp đỡ hoặc bạn yêu thương theo cách cao hơn vì nó đã rời bỏ thân xác. Cũng giống như vậy, nó cảm nhận nỗi đau, sự giận dữ, niềm tuyệt vọng của mỗi người mà bạn làm tổn thương hay phụ bạc (lại
cường điệu một lần nữa). Trong cách này linh hồn học hỏi để không gây ra những điều tổn hại, mà chỉ để yêu thương.
Ngay khi ôn lại quãng đời đã qua, linh hồn dường như càng lúc càng xa thể xác hơn, thường thì nó tìm kiếm một ánh sáng tuyệt đẹp như cha ông của Andrea đã làm, mặc dù có thể điều này không xảy ra ngay lập tức. Không sao cả, ánh sáng vẫn luôn ở đó. Thỉnh thoảng, có nhiều linh hồn ở chung quanh bạn, bạn có thể gọi đó là bậc thầy hoặc người hướng dẫn, những người này rất khôn ngoan và sẽ giúp linh hồn bạn trong kiếp luân hồi khác. Ở mức độ mà linh hồn bạn hòa hợp với ánh sáng, nó vẫn giữ lại sự nhận thức để nó có thể tiếp tục tìm hiểu, học hỏi ở một phương diện khác. Đó là sự hòa hợp cùng lúc với ánh sáng kỳ diệu hơn, và ở cuối chặng đường bất diệt, sự hoà hợp sẽ hoàn thành. Sự nhận thức vẫn tồn tại riêng lẻ, vẫn có những bài học trên trái đất và ở một thế giới khác với cảm giác vui sướng thỏa mãn không thể kể xiết. Dần dần thời gian làm thay đổi, linh hồn đó quyết định đầu thai trở lại trong một thể xác khác, cảm giác hòa hợp tan biến. Nhiều người tin rằng có một nỗi buồn sâu sắc lúc chia tay với niềm hân hoan này: niềm vui sướng trong sự hòa lẫn giữa năng lực và ánh sáng. Và điều đó có lẽ là như vậy.
Ngay kiếp hiện tại trên trái đất này, chúng ta là những cá nhân riêng lẻ, nhưng cá nhân hóa là một đặc tính ảo tưởng trên bình diện này, khía cạnh này, hành tinh này. Vâng, chúng ta tồn tại như vật chất hiện hữu giống như một cái ghế mà chúng ta đang ngồi đọc sách. Nhưng các nhà khoa học biết cái ghế chỉ là những nguyên tố, những phân tử và năng lượng; nó là cái ghế và nó là năng lượng. Chúng ta là con người, bị giới hạn, và chúng ta bất diệt.
Tôi cho rằng ở một mức độ cao nhất, những linh hồn sẽ nối kết với nhau. Đó là những ảo giác hoặc là chứng hoang tưởng cho rằng ta là cá nhân riêng lẻ, độc đáo. Ngay lúc điều đó được nói đến ở đây thì chúng ta đã nối kết với từng linh hồn khác; như vậy trong một phạm vi khác nhau, chúng ta là một. Trên thế giới này, về mặt vật chất, thể xác chúng ta có tỷ trọng nặng nề; đau đớn vì bệnh tật. Nhưng ở cảnh giới cao hơn, tôi cho là bệnh tật không tồn tại. Vẫn ở trong cảnh giới cao đó vật chất không hiện hữu, chỉ duy nhất tâm thức hiện hữu. Ngoài cảnh giới đó chúng ta không thể nhận biết được linh hồn đang ở cõi nào, thậm chí cả thời gian không tồn tại. Điều này có nghĩa rằng kiếp trước, kiếp hiện tại, và kiếp tương lai có thể xảy ra cùng một lúc.
Tôi là bác sĩ nội khoa và là một chuyên gia về tâm thần học. Chữa bệnh là niềm đam mê của cuộc đời tôi. Tôi tin rằng mỗi chúng ta đều bị thôi thúc theo bản năng hướng đến việc điều trị bằng tâm linh và phát triển tâm linh, hướng đến niềm cảm thông và từ ái, hướng đến sự tiến hóa. Tôi tin rằng, về mặt tâm linh chúng ta sẽ tiến tới, không
thụt lùi. Sự vô ý thức, không phải là tiềm thức, đã xây dựng trong đó một cơ chế đưa nó theo con đường tích cực của sự tiến hóa về tâm linh. Nói một cách khác, linh hồn luôn luôn tiến đến sự lành mạnh. Ở mức độ cao hơn, thời gian được đo đếm trong những bài đã học dù trên trái đất này nó đã được sắp xếp theo thứ tự. Chúng ta sống trong và ngoài thời gian. Kiếp sống quá khứ và tương lai hội tụ ngay ở kiếp sống hiện tại, nếu bây giờ chúng có thể xui khiến ta hướng đến việc chữa lành bệnh để kiếp này chúng ta sống lành mạnh hơn và thỏa mãn về mặt tâm linh hơn, chúng ta sẽ tiếp tục phát triển. Vòng luân hồi vẫn tiếp tục, vẫn cố gắng giúp chúng ta cải thiện những kiếp tương lai tốt đẹp hơn ngay lúc chúng ta vừa rời khỏi cuộc sống này.
Tôi cho rằng nhiều người trong chúng ta đã phí thời gian băn khoăn về một mức độ cao hơn của sự hiểu biết là gì. Vấn đề này rất hấp dẫn để suy gẫm. Nhưng mục đích của chúng ta bây giờ là chữa cho riêng bản thân khỏi bệnh vì chúng ta đang sống trong một thế giới vật chất. Tôi đã thấy nhiều người, đặc biệt là những người theo tư tưởng mới[3] không có một chút hiểu biết căn bản nào về cuộc sống ngay khi đang sống trong thế giới này. Phát triển lãnh vực niệm trì và thiền định là rất quan trọng, tuy nhiên những người dành cả cuộc đời sống ẩn dật nên hiểu rằng chúng ta là một loại xã hội, và những người không từng trải qua những thú vui vật chất và cảm giác, thì họ không thể học hết được bài học mà cuộc đời đã dạy.
Như tôi đã kể, mãi đến gần đây tôi mới đưa bệnh nhân trở về quá khứ để họ nhìn thấy và hiểu được kiếp trước của họ. Bây giờ thì tôi bắt đầu đưa họ đến tương lai. Tuy nhiên, dù chúng ta chỉ nghiên cứu kiếp sống trước, chúng ta cũng có thể nhìn thấy chúng ta đã được tiến hóa như thế nào vào những kiếp sống đó. Mỗi kiếp sống là một bài học kinh nghiệm cho chúng ta. Nếu chúng ta đạt được trí tuệ của kiếp sống trước rồi thông qua ý thức thiện nguyện – sự thiện nguyện của linh hồn – chúng ta có thể làm ảnh hưởng đến kiếp sống hiện tại.
Linh hồn ta lựa chọn cha mẹ để thúc đẩy tiếp tục quá trình bài học mà chúng ta có thể tiến hành việc chữa bệnh. Những gì chúng ta chọn để làm trong kiếp này đều có cùng một lý do. Chúng ta không chọn cha mẹ thô lỗ vì không ai muốn bị sỉ nhục. Tuy nhiên nhiều cha mẹ trở thành kẻ thô lỗ, đó là tự ý họ, và trong một kiếp sau hoặc có lẽ trong kiếp này, họ sẽ học bài học về lòng từ ái và từ bỏ hành động xấu xa đó.
Tôi đã đầu thai làm con của Alvin và Dorothy Weiss, và trở thành bác sĩ tâm thần. Vào kiếp trước tôi là một chiến sĩ trong phong trào kháng chiến bí mật của Cộng Hòa Séc, bị giết vào năm 1942 hay 43 gì đó. Có lẽ cái chết của tôi đã đưa tôi đến việc nghiên cứu sự bất diệt trong kiếp này; có lẽ niềm ao ước được học và dạy đã bị hoãn
lại vì ở một kiếp trước nữa tôi là một thầy dòng của thành phố Babylon[4] xa xưa. Dù cho bất cứ điều gì đi nữa, tôi đã lựa chọn đầu thai thành Brian Weiss, vì vậy, tôi có thể sử dụng tối đa sự học vấn của riêng tôi và chia sẻ nó với người khác bằng cách trở thành bác sĩ. Tôi đã chọn cha mẹ cho tôi, bởi vì Người đã tạo mọi điều kiện thuận tiện cho tôi ăn học. Cha tôi thay đổi học thuật và muốn tôi trở thành bác sĩ. Ông cũng rất thích tôn giáo và dạy tôi về đạo Do Thái, nhưng ông không bắt buộc. Do đó tôi trở thành giáo sĩ thế tục, một bác sĩ tâm thần. Mẹ tôi rất đáng yêu và không có tính xét nét. Bà tạo cho tôi cảm giác yên ổn, nên sau này tôi đã dám đánh liều sự nghiệp và bảo hiểm tài chính để xuất bản cuốn Tiền kiếp và Luân Hồi, có thật không? Cha mẹ tôi không hề có tư duy về xúc cảm của tư tưởng mới và họ không tin về luân hồi. Có vẻ như tôi chọn họ vì họ đã bảo trợ và cho tôi tự do để tôi tiếp tục con đường đời mà tôi đã lựa chọn cuối cùng. Tôi tự hỏi đã có ai dính líu với tôi trong quyết định đó? Những thần linh, người dẫn đường, thiên thần, có phải tất cả họ là phần của một linh hồn? Tôi không biết.
Sự thật là linh hồn nào đó đã chọn đầu thai thành Saddam Hussein, linh hồn khác thì thành Osama bin Laden. Tôi tin rằng họ đầu thai trở lại để sử dụng cơ hội học hỏi của họ, cũng như bạn và tôi. Họ không muốn đầu thai lại để gây hại hay bạo động, đặt bom giết người hay trở thành tên khủng bố. Họ quay lại để kháng cự sự thôi thúc đó, có lẽ vì họ nhượng bộ nó trong nhiều kiếp trước. Họ trở lại cho một loại thực nghiệm trong môi trường chúng ta đang sống, nhưng họ đã thất bại thảm thương. Dĩ nhiên tất cả điều này chỉ là suy đoán.
Nhưng tôi tin rằng linh hồn họ trở lại cư trú nơi họ trong một nỗ lực tìm kiếm các giải pháp bạo lực, thành kiến, và hận thù. Linh hồn của cha mẹ thô lỗ quay lại cùng một lý do. Họ tích lũy tiền bạc và quyền lực rồi đối mặt với sự lựa chọn giữa bạo động và lòng từ, định kiến và giáo dục, hận thù và yêu thương. Vào lúc này chúng ta đã biết sự lựa chọn của họ. Họ phải trở lại lần nữa để đối diện với kết quả của nghiệp báo mà họ đã tạo ra, một lần nữa, họ đối diện với sự lựa chọn cho đến khi họ có thể bước lên phía trước.
Nhiều sinh viên hỏi tôi tại sao có người lại chọn đầu thai vào sống ở khu nhà ổ chuột tại Bogotá hay Harlem. Tôi đã từng gặp một vị tu sĩ Phật giáo, tùy tùng của Đức Dalai Lama, ông đã cười nhạo câu hỏi này. Với họ, cuộc đời chỉ là một màn biểu diễn trên sân khấu. Người đàn ông sống trong khu ổ chuột chỉ là một vai diễn; vào kiếp sau, người diễn viên này sẽ xuất hiện như một vị hoàng tử. Tôi tin là chúng ta chọn đầu thai sống trong khu ổ chuột bởi vì chúng ta phải hiểu được cái nghèo như thế nào; biết đâu trong một kiếp khác, chúng ta sẽ giàu có. Chúng ta phải là người giàu, người
nghèo, đàn ông, đàn bà, khỏe mạnh, đau ốm, to lớn, nhỏ con, mạnh mẽ, hay yếu đuối. Nếu trong một kiếp nào đó tôi giàu có, nhưng người khác thì đang sống trong khu nhà ổ chuột như tôi đã từng sống, thì tôi sẽ muốn giúp họ vì đó là một bước tiến trong sự phát triển của riêng tôi.
Có hai yếu tố quan trọng trong việc này. Thứ nhất, trong một kiếp chúng ta không thể học hỏi hết mọi thứ. Điều đó không là vấn đề gì cả, vì còn rất nhiều kiếp nữa. Thứ hai, mỗi lần chúng ta đầu thai trở lại là để được chữa lành bệnh.
Đời sống chúng ta là một chuỗi bước tiến của mức độ tiến hóa. Chúng ta sống ở đâu? Khi nào thì hoàn toàn được khỏe mạnh? Khi nào chúng ta đạt đến đỉnh cao nhất? Có lẽ ngay nơi mức độ tinh thần cao nhất có người cho đó là thiên đường, người khác gọi là Niết bàn.
Tôi cho rằng hành tinh này được tạo ra như một nơi để chúng ta trải nghiệm những cảm xúc, cảm giác, tình cảm, và những mối quan hệ. Đây là nơi mà chúng ta có thể yêu thương và có những cảm giác lạc thú. Chúng ta thưởng thức hương hoa cỏ, chạm vào da thịt của bé con, ngắm nhìn sự lộng lẫy của cảnh vật, lắng nghe tiếng gió xào xạc. Quả là một chủ ý. Quả là một lớp học!
Nhiều năm sau sẽ có bài thi quan trọng, bất kể chúng ta muốn ca ngợi ngôi trường này hay phá hủy nó, khi mà công nghệ hiện đại đã giúp chúng ta có khả năng để làm việc đó. Tôi không chắc rằng chúng ta có quyền lựa chọn, mà có thể đó là số phận của chúng ta. Nếu đấng Tối Cao quyết định hành tinh này đáng để gìn giữ thì nó sẽ không bị phá hủy. Nếu nó không đáng, và chúng ta tiêu hủy nó thì linh hồn ta sẽ phải chịu đựng, chúng sẽ tìm một ngôi trường khác. Nhưng có thể ở đó sẽ không đẹp như thế giới của chúng ta, có thể không như thế giới vật chất.
Tất cả mọi linh hồn đều bằng tuổi, không tuổi tác, nhưng có linh hồn này tiến bộ nhanh hơn linh hồn kia. Saddam Hussien có lẽ là một học sinh lớp 3 trong khi Đức Dalai Lama thì đã tốt nghiệp phổ thông. Cuối cùng thì tất cả chúng ta đều sẽ đạt đến giác ngộ, nhanh hay chậm là tùy vào sự tự nguyện của chúng ta.
Sự tự nguyện được nói đến ở đây không giống như khả năng của linh hồn mà chúng ta lựa chọn cha mẹ và những tình huống trong cuộc đời. Đúng hơn, đó là ý chí của con người, và chúng ta đang ở trong sự kiểm soát đó trên trái đất này. Do định mệnh tôi đã nhận ra điều đó. Định mệnh đưa ta đến với nhau, dù tốt hay xấu.
Chính sự tự nguyện để chúng ta lựa chọn thức ăn, xe cộ, quần áo, và những chuyến
du lịch. Sự tự nguyện cũng cho phép ta chọn lựa cha mẹ, dù có thể chính định mệnh đã kéo ta đến với họ và kéo họ đến với ta. Tôi đã gặp vợ tôi, Carole, tại Catskill Mountains; tôi là người rửa chén tại nhà hàng trong khách sạn nơi nàng đến nghỉ. Định mệnh. Trong mối quan hệ của chúng tôi, như hàng trăm triệu mối quan hệ khác, đều lệ thuộc vào sự tự nguyện. Chúng tôi chọn ngày giờ, và chúng tôi chọn cuộc hôn nhân này.
Tương tự như vậy, chúng ta có thể chọn lựa để tăng thêm khả năng yêu thương và lòng từ ái của chúng ta. Chúng ta có thể chọn lựa để làm những hành động nhỏ nhoi của lòng từ, điều này sẽ đem lại niềm hân hoan cho nội tâm ta. Chúng ta có thể chọn lòng vị tha hơn là ích kỷ, chọn sự kính trọng hơn là định kiến. Trong mỗi khía cạnh của cuộc đời, chúng ta có thể chọn để tạo ra một quyết định yêu thương, và bằng những hành động đó, linh hồn chúng ta sẽ tiến bộ hơn.
Thạc sĩ John E.Mack, tác giả của giải thưởng Pulitzer, Giáo sư tâm thần học tại trường
Y Khoa Harvard, chỉ ra rằng:
“Giờ đây chúng ta đang chứng kiến một sự xuất hiện cùng lúc của khoa học, tâm lý, và tâm linh sau nhiều thế kỷ của giáo điều và kỷ luật chắp vá. Cả vật lý học tân tiến và tâm lý học sâu sắc đang hé mở một bầu trời, trong đó những gì chúng ta nhận thức được đều có mối liên hệ qua lại, như âm thanh vang lại, vật chất và phi vật chất. Điều này có thể tạo ra khả năng công bằng của vũ trụ, chân lý và thương yêu đúng hơn là ý nghĩ duy tâm không thực tế.
Thế giới trần tục phương Tây gọi tâm điểm của khả năng này là tình trạng “bất bình thường” của sự nhận thức. Nhưng trong truyền thống tôn giáo vĩ đại trên thế giới thì gọi nhiều cách khác nhau: cảm giác đầu tiên khi có tín ngưỡng, tính thống nhất huyền bí, mối liên hệ với sự tồn tại của trái đất, hoặc lòng yêu thương vạn vật ngay trọng tâm của tình trạng nhận thức hoặc tồn tại là sự mở mang tiềm ẩn của bản thân vượt ngoài ranh giới thông thường.”
Tôi có thể dùng linh hồn thay thế bản thân và nói thêm là những ranh giới đó vượt quá vũ trụ rộng lớn.
Tôi đã mất 24 năm mới đạt đến một chân lý đơn giản trong phần cốt lõi của cuốn sách này. Chúng ta bất diệt. Chúng ta vĩnh hằng. Linh hồn chúng ta tồn tại mãi mãi. Sự tồn tại này là như vậy, chúng ta nên bắt đầu hành động như thể chúng ta biết rằng sự bất diệt là một ân huệ cho chúng ta. Hoặc là, đặt nó đơn giản hơn, chúng ta nên chuẩn bị cho sự bất diệt – ở đây, bây giờ, hôm nay, ngày mai và mỗi ngày của phần đời còn lại.
Nếu chúng ta chuẩn bị, thần thức của ta sẽ tiến lên đến mức độ tiến hóa, đến gần hơn với việc chữa trị bằng tâm linh, đến gần hơn tình trạng nhận thức cao. Nếu ta không chuẩn bị ta sẽ tái sinh lại kiếp hiện tại – vẫn còn tác dụng, diễn biến thích hợp – và làm cho kiếp sau bị ngưng trệ thông thạo bài học mà kiếp này ta đã học. Và trì hoãn việc thông thạo bài học cho kiếp sau mà ta đã học ở kiếp này.
Chúng ta sẽ chuẩn bị như thế nào đây? Người bất diệt phải hành động như thế nào đây? Ở kiếp này chúng ta chuẩn bị bằng cách học làm sao để có những mối quan hệ tốt hơn; làm sao để trải lòng yêu thương, tâm từ nhiều hơn; làm sao để khỏe mạnh hơn về thân thể, về tình cảm, về tinh thần; làm sao để giúp đỡ người khác; làm sao để hưởng thụ được thế giới này và còn tiến xa đến sự tiến hóa của thế giới nữa, tiến xa đến việc chữa trị bằng tâm linh. Nhờ chuẩn bị cho sự bất diệt mà chúng ta sẽ làm lắng nỗi sợ hãi hiện tại, tự cảm thấy tốt hơn, và phát triển hơn về mặt tâm linh. Và ngay giây phút chính xác ta sẽ làm cho những kiếp sống sau lành mạnh hơn.
Hiện nay, nhờ vào tiến trình liệu pháp mà bệnh nhân của tôi có được sự trải nghiệm và kể lại cho tôi nghe, chúng tôi có thể nhìn thấy kết quả trong cách cư xử hiện tại của chúng tôi, và như vậy chúng tôi hình thành kết quả đó cho tương lai. Nếu chúng ta có thể tăng tốc quá trình chữa trị bằng tâm linh, quá trình tiến hóa, đó là hành động liệu pháp tốt nhất mà ta có thể thực hiện, điều tốt nhất mà ta có thể làm, không chỉ cho thần thức của ta mà còn cho mọi người trên thế giới này. Đó là những gì mà tôi đã học từ những bệnh nhân của tôi.