Mạnh Kha không thể nào quên được buổi tối hôm qua, một buổi tối đáng ghi nhớ nhất trong cuộc đời của anh.. Một buổi tối mà anh đã có cho mình tất cả, một tình yêu tuyệt vời, và một tương lai cực kỳ xán lạn.
Từ hôm Ngọc Nga được xuất viện đến nay, thay vì vào bệnh viện mỗi chiều thì bây giờ nơi đến của Mạnh Kha là căn biệt thự có giàn hoa tím phủ kín cánh cổng ở một con đường ngay giữa trung tâm thành phố. Nơi đây đã trở thành than quen với anh, đến nỗi chỉ cần một tiếng chuông ngắn ngoài cổng thì đã có người mở ngay cánh cổng nặng nề ra để anh phóng xe vào.
Ngọc Nga đón Mạnh Kha vào với nụ cười trên môi:
- Hôm nay mình đi chơi đi anh. Ở nhà riết, em thấy mệt mỏi quá.
Mạnh Kha hỏi lại:
- Em muốn đi chơi ở đâu?
Không cần suy nghĩ, Ngọc Nga nói ngay:
- Nơi nào cũng được. Ở trong nhà tù túng quá, em muốn tìm nơi nào đó thoáng mát một chút.
Mạnh Kha nhíu mày:
- Em có thích đi chơi ngoài ngoại ô không?
- Em đã nói đi đâu cũng được mà, miễn là có một chỗ nào đó để đi. Trước khi bị tai nạn, có khi nào em ở trong nhà quá nửa ngày đâu.
- Nhưng bây giờ em đã khỏe rồi, có gì ngăn cản em được đâu?
Ngọc Nga lắc đầu:
- Không hiểu sao từ hôm bị tai nạn đến nay, em không nghĩ là mình sẽ gặp lại những người bạn cũ mà mình đã từng đi chơi với họ trước đây. Vì thế mà em cứ chon chân ở trong nhà mãi đến nỗi phát chán cả lên.
Mạnh Kha đứng lên:
- vậy thì chúng mình đi, ra ngoài dạo một vòng rồi em muốn đi đâu cũng được.
Ngọc Nga ngồi gọn gang sau lưng Mạnh Kha, vòng tay ôm ngang lưng anh thật chặt như những người yêu nhau thắm thiết nhất trên đời. Cô nói với Mạnh Kha:
- Cho xe phóng nhanh lên đi anh. Em thích nghe tiếng gió ù ù bên tai em khi mình chạy xe thật nhanh.
- Vậy thì em hãy ôm anh thật chặt đi!
Mạnh Kha tăng ga, chiếc xe chồm lên như một con ngựa chứng và phóng nhanh trên đường. Buổi chiều, xe cộ thật đông, nhưng Mạnh Kha đã luồn lách thật khéo để chiếc xe vẫn phóng nhanh mà không hề có một va chạm nào.
Dừng xe trước tiệm ăn quen thuộc mà anh đã từng đưa Vân Quỳnh đến, Mạnh Kha quay lại nói với Ngọc Nga:
- Đến nơi rồi đó em.
Ngọc Nga không nói một tiếng nào, nhưng cô tò mò đưa mắt nhìn quanh. Mạnh Kha đưa cô vào một chiếc bàn hơi khuất khỏi ánh nhìn của những người khác. Anh hỏi Ngọc Nga:
- Em thích nơi này không?
Ngọc Nga gật đầu:
- Trông cũng hay hay, em chưa từng tới những nơi như thế này.
Mạnh Kha nhận thấy âm điệu của Ngọc Nga mang một vẻ gì đó miễn cưỡng. Trong trí anh đột nhiên có một sự so sánh buổi chiều hôm nay với buổi chiều anh đưa Vân Quỳnh tới đây lần đầu tiên. Hôm đó, cô đã tỏ ra rất thích thú chứ không hờ hững như Ngọc Nga hiện giờ.Một chút gì đó như tiếc nuối len nhẹ vào tâm trí Mạnh Kha. Nhưng anh đã lắc đầu thật mạnh như để xua đi những ý nghĩ vừa suất hiện.
Ăn xong bữa cơm mang đậm tính chất bình dân, Ngọc Nga có vẻ trầm ngâm. Mạnh Kha tỏ ra quan tâm tới cô:
- Em sao vậy? Món ăn không vừa miệng em à?
Ngọc Nga lắc đầu không đáp, Mạnh Kha lại hỏi:
- Vậy thì sao? Hay là em không khỏe?
- Cũng không phải là như thế, mà vì...
Ngọc Nga ngập ngừng, Mạnh Kha nắm bàn tay cô đang để trên mặt bàn, anh bóp nhẹ và ân cần nói:
- Có chuyện gì làm em băn khoăn vậy? Hãy coi anh như một người than thiết để em có thể tâm sự, như thế lòng em sẽ bớt nặng nề hơn đấy.
Ngọc Nga lắc đầu:
- Anh cũng không thể giúp gì cho em được đâu, vì em còn ở đây không bao lâu nữa đâu.
Mạnh Kha thót tim, anh nhìn Mạnh Kha trân trối:
- Sao thế? Sao em lại không còn ở đây? Em đi đâu thế?
- Ba bắt em phải đi du học, nhưng mà em không muốn một chút nào cả. Ở đây, em có bạn bè, có mọi người thân quen. Còn đi qua đó thì chỉ có một mình giữa những người xa lạ, mà ngôn ngữ thì lại bất đồng. Giá như...
Ngọc Nga bỏ lửng câu nói, Mạnh Kha hỏi tới:
- Giá như thế nào? Làm sao có thể thay đổi được quyết định của ba em?
Ngọc Nga lắc đầu:
- Quyết định của ba em thì không thể thay đổi được rồi, vì trước sau gì thì em cũng thay ba quản lý ngân hàng. Ba em nói đi học về thì mới có điều kiện làm tốt được. Mà em cũng nhận thấy như thế nên trước kia em đã đồng ý để ba em làm thủ tục, bây giờ đã xong rồi thì em lại không đành lòng ra đi. Vì nếu như sang bên đó thì em sẽ rất nhớ anh đó Kha!
Câu nói của Ngọc Nga làm Mạnh Kha sững người, anh ngỡ mình nghe lầm nên cứ nhìn Ngọc Nga trân trối. Cô ngần ngừ một chút rồi tiếp:
- Anh Kha à...
- Gì hở Nga?
- Hay là anh đi với em?
Mạnh Kha ngơ ngác:
- Đi đâu?
- Lại còn hỏi đi đâu? Bộ nãy giờ anh không nghe em nói hay sao?
- Thì anh có nghe, nhưng mà...
- Thế anh nghĩ sao? Có đi cùng em không?
Mạnh Kha ngớ ngẩn hỏi lại:
- Đi du học với em ấy hở:
Ngọc Nga gật đầu:
- Đúng rồi, chúng mình sẽ cùng đi!
Mạnh Kha lắc đầu:
- Làm sao anh có khả năng?
- Vấn đề đó anh không phải bận tâm, mọi chuyện cứ để ba em lo Em chỉ cần biết là anh có muốn đi với em hay không mà thôi.
- Nhưng mà...
Mạnh Kha vẫn ngập ngừng. Ngọc Nga nóng nảy:
- Em hiểu rồi. Như thế là anh không muốn đi chứ gì? Có phải là anh không thích em, hay là anh coi thường em đã ngỏ lời với anh?
- Không phải như vậy đâu Ngọc Nga. Anh...
Ngọc Nga cúi mặt:
- Em biết rồi, anh không nghĩ đến em cả. Chỉ tại em ảo tưởng mà thôi! Chỉ vì anh đối xử với em tốt quá nên em mới hiểu lầm mà thôi.
Mạnh Kha nắm chặt tay Ngọc Nga, anh vội nói:
- Không phải là như thế đâu Nga à. Anh không vô tình với em đâu. Nhưng vì hoàn cảnh của anh...
Ngọc Nga cắt ngang câu nói của Mạnh Kha:
- Chuyện đó không quan trọng, em chỉ muốn biết là anh có nghĩ gì đến em hay không mà thôi?
- Đương nhiên là có rồi, nhưng anh thực sự là không dám nói với em.
- Sao lại không dám? Anh mà cũng nhút nhát như thế hay sao?
Mạnh Kha lắc đầu:
- Không phải là nhút nhát, mà đó là lòng tự trọng của anh. Anh không muốn để người khác cho rằng anh không biết tự lượng sức mình, vì thế mà anh ddaxx phải giấu đi những gì anh muốn nói với em.
Ngọc Nga nhìn Mạnh Kha, mắt cô long lanh:
- Em chỉ muốn có anh bên em thôi, còn ngoài ra tất cả những điều khác đều không đáng kể. Đi với em nhé, anh Kha!
- Anh còn ước ao điều gì nữa đâu.. Nhưng làm sao anh đi được? Em cũng biết là anh không có một điều kiện nào mà.
- Chuyện đó thì anh không lo. Em sẽ nói ba lo hết cho tụi mình. Em sẽ hoãn chuyến đi lại để cùng đi với anh.
- Em lạc quan quá, Nga à. Em không nghĩ là ba em sẽ không đời nào chấp nhận anh hay sao?
Ngọc Nga tin tưởng:
- Đưng nhiên là ba em sẽ chấp nhận anh mà. Anh là một thanh niên tốt, ba em đã khen anh thế đó – nhìn thấy nét băn khoăn vẫn hằn sâu trên mặt Mạnh Kha, Ngọc Nga nói tiếp – Em biết, anh cứ nghĩ mãi đến sự chênh lệch về hoàn cảnh gia đình của hai đứa mình phải không? Nhưng mà anh không biết là đối với ba em cũng như em, điều đó không hề là vấn đề hay không?
Mạnh Kha cảm động nhìn Ngọc Nga. Anh tha thiết:
- Cảm ơn em, Ngọc Nga! Anh cảm ơn em!
- Anh không cần phải cảm ơn em, mà em chỉ muốn biết là anh có đi cùng với em hay không mà thôi?
Mạnh Kha siết chặt thay Ngọc Nga:
- Đó chính là điều anh có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới. Bây giờ đã đạt được điều đó, lại có được em thì làm sao anh lại có thể trả lời không muốn chứ?
- Vậy thì anh không phải suy nghĩ gì nữa nhé, để em về nói với ba em lo cho hai đứa mình cùng đi. Qua đó, anh sẽ tiếp tục học về ngành nghề của anh. Còn em sẽ học việc điều hành ngân hàng để mai mốt về phụ với ba.
Mạnh Kha không nói gì thêm nhưng anh thấy trước mặt anh là cả một trời hồng rực rỡ. Trong anh giờ không còn tồn tại một điều gì khác ngoài chuyện mà Ngọc Nga vừa nói với anh. Một chuyến đi du học tuyệt vời mà Manh Kha chưa bao giờ dám nghĩ tới, lại thêm tình yêu của cô con gái cưng của ông tổng giám đốc ngân hàng dành cho anh nữa. Thật là một điều mà chưa bao giờ anh dám nghĩ đến chứ đừng nói đến ước mơ.
- Mình về đi anh!
Tiếng Ngọc Nga cất lên bên ta cắt ngang những suy nghĩ của Mạnh Kha, anh rời khỏ khung trời hồng để chở về với thực tại:
- Em nói gì?
- Anh đang nghĩ gì mà không nghe em nói?
Mạnh Kha nhìn Ngọc Nga, ánh mắt anh nồng nàn:
- Anh đang nghĩ về em, và về chúng mình trong tương lai...
Ngọc Nga bạo dạn ngả đầu vào vai Mạnh Kha. Cô nũng nịu:
- Thế anh nghĩ như thế nào?
Choàng tay qua vai Ngọc Nga, Mạnh Kha thủ thỉ:
- Thật là anh chưa bao giờ nghĩ mình lại có được diễm phúc như thế này, là được em yêu.
Ngọc Nga trầm ngâm:
- Nhưng còn em thì em cũng không biết là anh có yêu em không nữa?
- Anh nghĩ là em đã nhận biết được tình cảm của anh dành cho em nên em mới đề nghị với anh như thế chứ!
- Thật ra, em nghĩ vì chuyện phải ra đi một mình nên mới có can đảm để nói ra điều đó với anh chứ em cũng không dám chắc được là anh có yêu em hay không?
Mạnh Kha ngọt ngào:
- Thì anh đã nói với em rồi, anh không thể nói những điều muốn nói với em, vì anh còn có lòng tự trọng của mình nữa chứ. Nếu nói ra mà được em đáp lại thì không nói gì. Nhưng nếu như em phản đối thì anh thật không còn mặt mũi nào nhìn em được nữa. Thôi thì cứ yên lặng để mỗi ngày được gặp em, anh thấy mình vẫn hạnh phúc hơn.
- Thế bây giờ em nói với anh trước rồi đó, anh có coi thường em không?
Mạnh Kha cúi xuống thêm một chút nữa để môi anh khẽ chạm vào trán Ngọc Nga, anh thì thầm:
- Làm sao anh lại có thể coi thường tình yêu của anh được nhỉ?
Ngọc Nga chợt ngồi thẳng dậy, cô lắc nhẹ người ra khỏi vòng tay Mạnh Kha và nói:
- Mình về đi anh!
Mạnh Kha tiếc nuối:
- Còn sớm mà em.
- nhưng mình về gặp ba em mà, nếu về trễ thì ba em sẽ đi ngủ mất đó
- Gặp ba em bây giờ có sớm không hở em? Anh chưa chuẩn bị tinh thần gì hết mà.
Ngọc Nga lắc đầu:
- Anh không cần phải chuẩn bị gì hết, chỉ cần anh yêu em thật lòng là được rồi. Còn chuyện gặp ba em thì phải gấp lên mới được, vì phải cho ba biết để lo thủ tục cho anh nữa mà.
Mạnh Kha suy tính trong đầu thật nhanh. Phải làm như lời Ngọc Nga nói thôi. Cơ hội đã đến ngay tầm tay anh rồi, anh phải nắm bắt chứ đừng để tuột mất, sẽ không bao giờ anh có được cơ hội này lần thứ hai nữa đâu.
Mạnh Kha đứng dậy, anh dìu Ngọc Nga đứng lên theo mình. Anh tin là những ngày sắp tới của anh sẽ chỉ là điều may mắn mà thôi. Trong một thoáng, một gương mặt than yêu hiện lên trong tâm trí anh, nhưng Mạnh Kha đã vội xua ngay đi hình ảnh đó. Vì bên cạnh anh bây giờ là cả một tương lai rực rỡ.