- Chào Nga!
- Chào anh Kha!
Ngọc Nga cũng chào lại, Mạnh Kha đặt túi trái cây lên chiếc bàn nhỏ ngay đầu giường bệnh rồi hỏi tiếp:
- Ngọc Nga có gì mà cười vui thế?
Chỉ tay vào cô bạn đang ngồi bên cạnh mình, Ngọc Nga nói:
- Tại nhỏ Phương này chọc Nga nên Nga mới cười chứ bộ.
Cô bạn tên Phương của Ngọc Nga ghé sát vào tai bạn, cô nói nhỏ, nhưng âm thanh thì cố ý điều chỉnh để... Mạnh Kha cũng nghe được:
Đôi mắt anh chang này có vấn đề.
Ngọc Nga ngạc nhiên hỏi lại bạn:
- Tại sao mày lại nói như thế?
Phương hất cằm:
- Thì đó, tao bự con như thế này, lại ngồi chình ình bên cạnh mày thì ai bước vào thì cũng phải nhìn thấy ngay. Thế mà anh ta không nhìn thấy tao mà chỉ trông thấy mày. Chẳng phải là mắt có vấn đề hay sao?
Nghe rõ từng câu từng chữ của Phương. Mạnh Kha biết ngay rằng cô nàng đang bắt lỗi mình. Anh cười cười:
- Tôi thành thật xin lỗi cô Phương, chẳng phải là tôi không trông thấy cô mà chỉ vì vô ý không chào cô thôi.
Phương mát mẻ:
- Tôi không dám nhận lời xin lỗi muộn màng ấy đâu. Anh để dành mà xin lỗi người khác...
Ngọc Nga đập mạnh vào vai bạn:
- Thôi mà, anh ấy đã xin lỗi rồi mà còn không chịu hay sao?
Phương xoa vai:
- Mày lại “ bênh người ngoài mà bỏ người trong nhà ” à?
Ngọc Nga phá ra cười:
- Thôi đi khỉ, cứ kiếm chuyện hoài. Mau xem anh Kha mang cái gì đến kìa, nếu có trái cây thì gọt ăn đi!
Phương tỉnh bơ cười:
- Câu này nghe được, tao sẽ làm ngay!
Phương sách túi trái cây Mạnh Kha vừa đưa đến đi ra chỗ rửa, anh ngồi xuống chiếc ghế kê sát giường Ngọc Nga, ân cần hỏi:
- Hôm nay Nga thấy trong người sao rồi?
Ngọc Nga vung mạnh hai tay:
- Em có sao đâu? Chỉ tại ba mẹ em kỹ quá nên bắt em nằm lại theo dõi thôi mà. Nhưng mà hồi nãy bác sĩ đã nói rồi, ngày mai em được về nhà – Thở ra một hơi dài, cô lim dim hai mắt – Được giải thoát khỏi cái phòng này đúng là hạnh phúc vô cùng.
Mạnh Kha nhỏ nhẹ:
- Biết là nằm đây thì khó chịu lắm, nhưng mà có kiểm tra lại như thế thì mới yên tâm được chứ. Chỉ tại hôm đó Nga bị đạp mạnh xuống đường, em lại bị ói thì ai mà không sợ biến chứng. Cũng may là em không bị làm sao chứ có chuyện gì thì anh cũng không biết phải ăn nói làm sao với gia đình em!
- Chuyện tai nạn mà, có phải là anh muốn như vậy đâu?
- Vậy ngày mai anh sẽ vào đưa em về nhé?
Ngọc Nga nhìn Kha với ánh mắt bằng lòng, một tuần nằm bệnh viện đã làm cho hai người thấy thân thiết với nhau. Và riêng Ngọc Nga, cô đã thấy mến anh thanh niên này. Mà thật ra, Mạnh Kha cũng đáng được người ta mến lắm, vì anh đối sử với Ngọc Nga thật ân cần.
Ngay khi gia đình Ngọc Nga biết tin, họ đã đến ngay bệnh viện dù rằng còn rất sớm. Nhận thấy tình trạng của con gái không đáng ngại, lại thấy Ngọc Nga được Mạnh Kha chăm sóc chu đáo, họ đã không có một lời trách móc với anh, và đáp lại thì Mạnh Kha đã thường xuyên thăm viếng cô nạn nhân xinh đẹp của mình. Thường thì sau khi hết giờ làm việc, Mạnh Kha vào bệnh viện thăm Ngọc Nga. Và anh đã ngồi bên cạnh cô để nói đủ thứ chuyện cho đến tận khuya mới ra về. Một sự đồng cảm đã diễn ra giữa hai người, và họ thấy gần gũi, than thiết với nhau như đã quen biết với nhau nhiều năm rồi vậy.
- Có trái cây rồi đây!
Phương vừa mang những trái táo đã được rửa sạch ra, vừa rao to lên như thế. Đặt đĩa trái cây xuống bàn, cô nhìn Mạnh Kha:
- Công nhận anh Kha là đàn ông mà đi chợ giỏi thật, trái cây anh mua ngon tuyệt.
Mạnh Kha cười nhẹ:
- Anh nào có biết lựa chọn gì đâu, anh vào một shop bán trái cây ở đường Hai Bà Trưng và nhờ cô bán hàng chọn cho đấy chứ.
Ngọc Nga gật đầu:
- Trái cây ở khu Tân Định thì toàn những thứ hàng cao cấp, ngon là phải rồi.
Đưa một miếng táo lên miệng cắn, Phương thủng thỉnh nói:
- Và tiền ở đó thì cũng tuyệt vời luôn, giá cả chừng gấp đôi chỗ khác thôi mà. Anh Kha này, em chỉ cho anh Khan ha. Anh chịu khó chạy xuống chợ Bà Chiểu đó, trái cây ở đó cũng vừa tươi vừa ngon mà giá lại mềm nữa. Thay vì anh mua ở đây chỉ có một ký thì ở chợ Bà Chiểu anh sẽ mua cho tụi em tới hai ký lận đó.
Ngọc Nga bật cười:
- Mày làm gì màn tính toán dữ vậy Phương? Anh Kha làm sao mà vào chợ được?
Phương trợn mắt lên nhìn bạn:
- Sao lại không vào được? Có ai cấm anh ấy đi chợ hay sao?
Ngọc Nga còn đang lung túng chưa trả lời được câu hỏi của Phương thì Mạnh Kha đã nói:
- Có sao đâu, anh cũng có thể vào chợ được mà. Nhưng chỉ vì đi chợ Bà Chiểu thì không thuận đường cho lắm nên anh mới không đi thôi. Nhưng mà Phương muốn có nhiều trái cây thì ngày mai anh sẽ mang đến nhiều hơn hôm nay.
Ngọc Nga phản đối:
- Con mắt nó to hơn cái bụng chứ nhiều quá làm sao ăn cho hết được?
Phương tỉnh bơ gật đầu:
- Mày cứ yên tâm, tao không để cho những loại trái cây mà anh Kha mang tới bị “ ế ” đâu. Vậy anh cứ việc cung cấp cho đầy đủ là được rồi.
Ngọc Nga lắc đầu. Cô không nói với bạn nữa mà quay sang nhìn Mạnh Kha:
- Anh cứ kệ nó đi. Miệng nó nói nghe mạnh bạo vậy chứ ăn không bao nhiêu đâu. Anh đừng có mua nhiều như vậy. Vả lại, ngày mai em cũng ra viện rồi, không cần anh phải có quà cho em mỗi ngày như thế này đâu.
Mạnh Kha gật đầu:
- Anh biết mà, Nga không phải lo chuyện đó. Bây giờ anh có chút việc phải đi. Sáng mai anh sẽ vào đón em xuất viện nhé!
- Vâng, anh cứ đi lo việc của mình đi. Nếu ngày mai anh có bận gì thi không phải vào cũng được. Ba em sẽ đón em về.
- Anh không bận, mà nếu như có bận thì cũng thu xếp được, em đừng lo. Nhớ chờ anh đến đón nhé!
Ngọc Nga ngoan ngoãn gật đầu, Mạnh Kha vội vã ra về. Anh vừa nhận được tin nhắn của Vân Quỳnh lúc chiều, ông Quang có chuyện cần gặp anh gấp. Vì thế tối nay anh không thể không đến nhà Vân Quỳnh. Suốt cả tuần nay, Mạnh Kha không gặp Vân Quỳnh vid hằng ngày anh phải vào bệnh viện với Ngọc Nga. Thế nhưng không hiểu sao, sự nô nức muốn gặp Vân Quỳnh trước đây hình như đã biến mất trong lòng anh. Mà thay vào đó là sự vui thích mỗi khi gặp Ngọc Ngaddax khiến anh không còn nghic gì đến chuyện gặp Vân Quỳnh.
Đón Mạnh Kha là Vân Quỳnh. Ngay khi anh vừa nhấn tiếng chuông đầu tiên thì cánh cổng đã được mở ran gay và Vân Quỳnh xuất hiện như cô cô đã chờ sẵn anh nơi cổng. Tặng cho Mạnh Kha nụ cười thật tươi rồi nép sang mooitj bên cho anh chạy xe vào, Vân Quỳnh cũng vội vã đóng cổng rồi đi theo anh ngay. Vì thế, khi Mạnh Kha dựng xe xong thì Vân Quỳnh cũng đến bên cạnh anh. Níu lấy tay Mạnh Kha, Vân Quỳnh nũng nịu:
- Sao lucsnayf anh ít đến chơi với em vậy? Bộ công việc bận lắm à anh?
Choàng tay qua lưng Vân Quỳnh như một thói quen, Mạnh Kha gật đầu:
- Việc nhiều quá, anh không có thì giờ mở mắt ra ra nữa đó!
- Nhưng mà có mấy lần em đến nhà anh lúc tối cũng không có anh ở nhà. Anh đi đâu vậy?
Mạnh Kha lung túng mất một giây, rồi anh cũng có cách trả lời với Vân Quỳnh:
- Chắc là lúc đó anh đi ăn tối đoa thôi.
- Ăn gì mà tám chins giờ còn chưa về?
Hay là anh đi chơi đó?
Mạnh Kha lắc đầu quầy quậy:
- Làm gì có chuyện đi chơi. Có bữa anh thu xếp công việc xong thì cũng phải tới tám giờ. Vì vậy, mà em tới mới không có anh ở nhà đấy chứ.
- Vậy để nói ba cho người phụ với anh chứ làm việc như vậy thì mất sức lắm anh à.
Mạnh Kha vội vã cản Vân Quỳnh:
- Em đừng nói với ba, coi chừng ba lại bảo anh làm biếng thì nguy.
Vân Quỳnh cương quyết:
- Sao lại không nói? Ba chỉ tin tưởng có mình anh, nên giao việc cho anh mà không nghĩ đến sức khỏe của anh gì hết.
Em không chịu đâu!
Mạnh Kha hoảng hốt kéo tay Vân Dung ngồi xuống chiếc ghế đá trong sân, anh tìm cách giải thích với cô:
- Quỳnh nè! Anh có chuyện khó nói. Em đừng nói chuyện việc làm với ba!
Vân Quỳnh nhìn sững vào mặt Mạnh Kha:
- Chuyện gì mà khó nói? Bộ ba gây khó khăn cho anh hở?
Mạnh Kha vội vã lắc đầu:
- Không phả như vậy…Thôi, anh nói rõ cho em biết để em khỏi thắc mắc nữa. Chuyện là vầy, anh có một thằng bạn than muốn xây một căn nhà, nhưng nó không đủ tiền. Mà em biết đó, xây một căn nhà rồi thì không biết đến bao giờ mới có thể xây lại được lần thứ hai nên đã lỡ làm thì phải làm cho ưng ý. Vì thế mà anh đã nhận lời làm cho nó với chi phí chỉ đủ để trả lương cho công nhân thôi. Còn anh thì hoàn toàn không lấy gì của nó hết. Nhưng nếu như anh nói với ba thì ngại ba cho rằng anh làm riêng nên anh phải giấu ba. Em đừng có để ba biết chuyện này nhé!
Vân Quỳnh nhì thẳng vào mắt Mạnh Kha như muốn đo lường sự thành thật của anh. Mạnh Kha cũng đáp cũng đáp trả lại ánh mặt đó nhưng anh thấy hơi lo trong bụng. Cũng may Vân Quỳnh không thể nào hiểu hết được những gì Mạnh Kha cất giấu trong lòng nên cô nhẹ thở ra một tiếng và nói với anh:
- Chuyện như thế thì em nghĩ nếu ba biết cũng không sao.Anh chỉ giúp bạn thôi mà.
- Nhưng mà anh thấy không nên nói cho ba biết thì hơn. Bởi vì có nói thì nói ngay từ đầu. Còn bây giờ mới nói, lỡ như ba không hiểu thì thật là khó ăn nói cho anh.
Vân Quỳnh gật đầu:
- Thôi được, nhưng lỡ một lần này thôi nha anh?Lần sau thì anh phải nói rõ cho ba biết đó, dù anh giúp ai cũng vậy, em nghĩ là ba không phản đối đâu.
Mạnh Kha mừng rỡ, vòng tay anh ôm Vân Quỳnh chật hơn:
- Sẽ không có lần sau đâu, em đừng có lo. À! Ba tìm anh có việc gì không?
- Hồi chiều có một người khách tới chơi, ba muốn anh gặp người đó. Nhưng không tìm được anh nên ba nói sáng mai anh tới công ty gặp ba luôn.
Mạnh Kha băn khoăn:
- Khách nào, em có biết không?
Vân Quỳnh lắc đầu:
- Em cũng không biết nhưng hình như không phải là chuyện công việc.
Mạnh Kha lẩm bẩm:
- Sao lại thế nhỉ, khách nào mà ba cần cho anh gặp?
Vân Quỳnh ngả đầu vào vai anh:
- Thôi, kệ nó đi anh. Chuyện gì thì sáng mai anh đến công ty ba cũng nói cho anh biết thôi mà. Còn bây giờ không nói chuyện công việc nữa!
Mạnh Kha hơi cúi xuống, môi anh chạm khẽ vào trán Vân Quỳnh:
- Vậy bây giờ nói chuyện gì?
Vân Quỳnh nhìn Kha, cô phụng phịu:
- Anh còn hỏi nữa hở? Cả tuần nay biến mất tiêu, làm em nhớ anh quá chừng hà.
Mạnh Kha dỗ dành:
- Anh cũng nhớ em vậy, nhưng chỉ tại công việc nhiều quá làm anh không thể nào đến đây được. Em phải thông cảm cho anh chứ, anh phải làm việc thật tốt để ba khỏi chê anh đó mà.
- Làm việc thì cũng phải có giờ giấc chứ. Mai mốt, em không chịu cho anh làm việc nhiều như thế đâu. À, anh nè! Mẹ hỏi chừng nào ba mẹ anh lên để sắp xếp việc đám cưới của hai đứa mình?
Mạnh Kha rầu rầu:
- Anh cũng đang định thưa với ba mẹ chuyện này mà chưa có dịp đây nè. Ở dưới nhà sảy ra chuyện rồi.
Vân Quỳnh hốt hoảng:
- Chuyện gì hở anh? Có quan trọng không?
Mạnh Kha gật đầu:
- Đương nhiên là quan trọng rồi. Anh sợ là đám cưới của mình không thể tổ chức đúng như dự định được?
Vân Quỳnh lo sợ hỏi:
- Chuyện gì hở anh?
- Mẹ lại trở bệnh em à. Lần này thì khá nặng đó!
- Mẹ bị bệnh gì hở anh?
- Bệnh của mẹ thì thật ra cũng không phải là nan y gì, chỉ là do trước nay mẹ cực khổ quá nên cơ thể suy nhược quá mức thôi. Bây giờ mẹ hết chịu đựng nên mới ngã bệnh như vậy.
- Vậy mình về rước mẹ lên đây để chữa bệnh cho mẹ đi anh.
Mạnh Kha lắc đầu:
- Hôm rồi anh có tạt về nhà một lúc, anh cũng có nói với ba mẹ như thế nhưng mà mẹ nhất định không chịu. Ba thì không biết tính sao nên cũng đành chiều theo ý mẹ. Anh nghĩ thôi thì ý mẹ như thế cũng không nên miễn cưỡng làm gì, chỉ sợ không qua khỏi thì mẹ lại buồn và xa quê xa nhà. Đành phó mặc cho ý trời mà thôi.
- Vậy thì mình về thăm mẹ đi anh. Rồi mưa thuốc và sâm nhung cho mẹ uống, may ra mẹ khỏe lại.
Mạnh Kha gật đầu:
- Anh lo đủ rồi. Còn chuyện về thăm thì ít nữa anh rảnh, hai đứa sẽ cùng về.
- Hay là anh đang bận để em về một mình cũng được vậy.
Mạnh Kha lắc đầu ngay:
- Không có anh làm sao em đi, đường đê chứ bộ xa lộ như trên này đâu. MÀ dẫu em có đi được, anh cũng không yên tâm một chút nào. Thôi, gắng đợi ít lâu rồi hai đứa mình cùng về.
Vân Quỳnh đành phải gật đầu, tuy trong lòng cô vẫn còn áy náy vì không được về thăm mẹ chồng:
- Vậy cũng được, nhưng em chỉ ngại ba mẹ anh buồn vì em không về thăm...
Mạnh Kha gạt đi:
- Chính ba mẹ anh cũng nói em không cần phải về cơ mà. Còn chuyện hiếu thảo thì em không cần phải lo, ba mẹ hiểu mà. Chính anh mới thấy áy náy đây này...
- Anh áy náy chuyện gì?
- Thì chuyện đám cưới của tụi mình phải dời lại đó. Ba cũng hỏi anh hay là cứ làm đám cưới đi, mẹ không khỏe thì ở nhà ngày đó cũng được.
Vân Quỳnh kêu lên:
- Vậy đâu được, phải đợi cho mẹ khỏe đã chứ anh. Tụi mình còn trẻ mà, có đợi thêm một thời gian nữa cũng đâu có sao.
Mạnh Kha cúi xuống hôn nhẹ trên đôi mắt của Vân Quỳnh:
- Cảm ơn em, Quỳnh ạ.
- Anh không phải cảm ơn em như vậy, mẹ là mẹ chung của hai đứa mình mà.
Mạnh Kha cúi xuống thêm một chút nữa, anh hôn Vân Quỳnh như để thay cho một lời cảm ơn. Điều anh muốn nói đã được cô chấp thuận. Thế nhưng thay vì mừng rỡ, anh lại thấy lòng mình vương một chút băn khoăn...