Một Cõi Trịnh Công Sơn

Ca Từ Trịnh Công Sơn

Biết Đâu Nguồn Cội 

 

Em đi qua chuyến đò

Thấy con trăng đang nằm ngủ

Con sông là quán trọ

Và trăng tên lãng du.

 

Em đi qua chuyến đò

Ối a con trăng còn trẻ

Con sông đâu có ngờ

Ngày kia trăng sẽ già.

 

Em đi qua chuyến đò

Ối a trăng nay đã già

Trăng muôn đời thiếu nợ

Mà sông không nhớ ra.

 

Em đi qua chuyến đò

Lắng nghe con sông nằm kể

Trăng ơi trăng rất tệ

Mày đi nhớ chóng về.

 

Em đi qua chuyến đò

Ối a vui như ngày hội

Tôi xin làm quán đợi

Buồn chân em ghé chơi.

 

Em đi qua chốn này

Ối a sao em đành vội

Tôi xin làm đá cuội

Và lăn theo gót hài.

 

Tôi vui chơi giữa đời

Ối a biết đâu nguồn cội

Cây chưa thu bóng dài

Và tôi thu bóng tôi.

 

Tôi vui chơi giữa đời

Ối a biết đâu nguồn cội

Tôi thu tôi bé lại

Làm mưa tan giữa trời. 

 

Để Gió Cuốn Đi 

 

Sống trong đời sống

Cần có một tấm lòng.

Để làm gì em biết không?

Để gió cuốn đi

Để gió cuốn đi.. .

 

Gió cuốn đi cho mây qua dòng sông

Ngày vừa lên hay đêm xuống mênh mông

Ôi trái tim đang bay theo thời gian

Làm chiếc bóng đi rao lời dối gian.

 

Những khi chiều tới

Cần có một tiếng cười

Để ngậm ngùi theo lá bay.

Rồi nước cuốn trôi

Rồi nước cuốn trôi. ..

 

Hãy nghiêng đời xuống

Nhìn suốt một mối tình

Chỉ lặng nhìn không nói năng 

 

Cỏ Xót Xa Đưa 

 

Trên đời người trổ nhánh hoang vu

Trên ngày đi mọc cánh lá mù

 

Những tim đời đập lời hoang phế

Dưới mặt trời ngồi hát hôn mê

 

Dưới vòng nôi mọc từng nấm mộ.

Dưới chân ngày cỏ xót xa đưa.

Người đã đến và người sẽ về

Bên kia núi

 

Từng câu nói là từng cánh buồm

Giong cuối trời

Còn lại tiếng cười khóc

Giữa đời...

 

Dưới ngọn đèn một bóng chim qua.

Giữa đường đi một người đứng gọi

 

Có biết gì về ngày chưa tới

Những ngày ngồi rủ tóc âm u

 

Nghe tiền thân về chào tiếng lạ

Những mai hồng ngồi nhớ thiên thu. 

 

Như Tiếng Thở Dài 

 

Người đi quanh thân thế của người

Một trăm năm như tiếng thở dài

Ngày vinh quang hay tháng ngậm ngùi

Ngày âu lo theo tóc mọc dài.

Làm con sông cho tháng ngày trôi

Chờ cây non trên núi đầu thai

Trong từng giọng nói có màu tàn phai

 

Ngày đêm đêm mơ thấy mặt trời.

Mọc trong tim trong mắt loài người

Ngày đêm đêm mơ thấy nụ cười

Nở trên môi trên khắp cuộc đời

 

Lúc tỉnh ra thấy lại xác người bên xác người.

Người vinh quang mơ ước địa đàng

Người gian nan mơ ước bình thường

Làm sao đến gần hy vọng cuộc vui chung.

Đường hôm qua tôi thấy được rồi.

 

Đường hôm nay tôi đã cùng ngồi

Có gì vui

Đường tương lai xin nhắc từ đầu

Cùng anh em trên khắp địa cầu

Hãy gần nhau

Và riêng tôi xin có một ngày

Ngồi thong dong trao đến mọi loài

Chút tình tôi.

Phôi Pha 

 

Ôm lòng đêm

Nhìn vầng trăng mới về

Nhớ chân giang hồ

Ôi phù du

Từng tuổi xuân đã già

Một ngày kia đến bờ

Đời người như gió qua.

Không còn ai

Đường về ôi quá dài

Những đêm xa người

Chén rượu cay

Một đời tôi uống hoài

Trả lại từng tin vui

Cho nhân gian chờ đợi.

Về ngồi trong những ngày

Nhìn từng hôm nắng ngời

Nhìn từng khi mưa bay

Có những ai xa đời

Quay về lại

Về lại nơi cuối trời

Làm mây trôi.

 

Thôi về đi

Đường trần đâu có gì

Tóc xanh mấy mùa

Có nhiều khi

Từ vườn khuya bước về

Bàn chân ai rất nhẹ

Tựa hồn những năm xưa. 

 

Lời Buồn Thánh 

 

Chiều Chủ nhật buồn

Nằm trong căn gác đìu hiu

Ôi tiếng hát xanh xao của một buổi chiều

Trời mưa trời mưa không dứt

Ô hay mình vẫn cô liêu ...

 

Chiều chủ nhật buồn

Nằm trong căn gác đìu hiu

Nghe tiếng hát xanh xao của một buổi chiều

Bạn bè rời xa chăn chiếu

Bơ vơ còn đến bao giờ.

 

Chiều chủ nhật buồn

Nằm trong căn gác đìu hiu

Tôi xin năm ngón tay em thiên thần

Trên vùng ăn năn qua cơn hờn dỗi

Tôi xin năm ngón tay em đưa vào cô đơn.

 

Chiều chủ nhật buồn

Lặng nghe gió đi về. .. 

 

Dấu Chân Địa Đàng 

 

Trời buông gió và mây về ngang bên lưng đèo

Mùa xanh lá loài sâu ngủ quên trong tóc chiều

Cuộc đời đó, nửa đêm tiếng ca lên như than phiền

Bàng hoàng lạc gió mây miền

Trùng trùng ngoài khơi nước lên sóng mềm.

 

Ngựa buông vó người đi chùng chân đã bao lần

Nửa đêm đó

Lời ca dạ lan như ngại ngùng

Vùng u tối,

Loài sâu hát lên khúc ca cuối cùng

Một đời bỏ ngỏ đêm hồng

Ngoài trời còn dâng nước lên mắt em.

 

Tiếng ca bắt nguồn từ đất khô

Từ mưa gió

Từ vào trong đá xưa

Đến bây giờ mắt đã mù

 

Tóc xanh đen vầng trán thơ

Dòng sông đó loài rong yên ngủ sâu.

Mới hôm nào bão trên đầu

Lời ca đau trên cao.

 

Ngàn mây xám

Chiều nay về đây treo lững lờ

Và tiếng hát về ru mình trong giấc ngủ vừa

Rồi từ đó loài sâu nửa đêm quên đi ưu phiền

Để người về hát đêm hồng

Địa đàng còn in dấu chân bước quên. 

 

Một Ngày Như Mọi Ngày 

 

Một ngày như mọi ngày

Em trả lại đời tôi .

Một ngày như mọi ngày

Ta nhận lời tình cuối.

Một ngày như mọi ngày

Đời nhẹ như mây khói.

Một ngày như mọi ngày

Mang nặng hồn tả tơi.

Một ngày như mọi ngày

Nhớ mặt trời đầu môi.

Một ngày như mọi ngày

Đau nặng từng lời nói.

Một ngày như mọi ngày

Từng mạch đời trăn trối.

Một ngày như mọi ngày

Đi về một mình tôi.

Những sông trôi âm thầm

Đám rong rêu xếp hàng.

Những mặt đường nằm câm

 

Những mặt người buồn tênh.

Sóng đong đưa linh hồn

Có mưa quanh chỗ nằm

Mãi một đời về không

Trong chập chùng thác nguồn.

 

Một ngày như mọi ngày

Đi về một mình tôi.

Một ngày như mọi ngày

Quanh đời mình chợt tối.

Một ngày như mọi ngày

Giọng buồn lên tiếp nối.

Một ngày như mọi ngày

Xe ngựa về ngủ say.

Một ngày như mọi ngày

Em trả lại đời tôi.

Một ngày như mọi ngày

Xếp vòng tay oan trái.

Một ngày như mọi ngày

Từng chiều lên hấp hối.

Một ngày như mọi ngày

Bóng đổ một mình tôi.