Một Cõi Trịnh Công Sơn

* Phụ Lục 2

Bên Đời Hiu Quạnh

 

Một lần chợt nghe quê quán tôi xưa

Giọng người gọi tôi nghe tiếng rất nhu mì

Lòng thật bình yên mà sao buồn thế

Giật mình nhìn tôi ngồi hát bao giờ.

 

Rồi một lần kia khăn gói đi xa.

Tưởng rằng được quên thương nhớ nơi quê nhà

Lòng thật bình yên mà sao buồn thế

Giật mình nhìn tôi ngồi khóc bao giờ.

 

Đường nào quạnh hiu tôi đã đi qua

Đường về tình tôi có nắng rất la đà.

Đường thật lặng yên lòng không gì nhớ

Giật mình nhìn quanh ồ phố xa lạ.

 

Đường nào dìu tôi đi đến cơn say

Một lần nằm mơ tôi thấy tôi qua đời

Dù thật lệ rơi lòng không buồn mấy

Giật mình tỉnh ra ồ nắng lên rồi.

 

Ru Ta Ngậm Ngùi

Môi nào hãy còn thơm

Cho ta phơi cuộc tình

Tóc nào hãy còn xanh

Cho ta chút hồn nhiên,

Tim nào có bình yên

Ta rêu rao đời mình.

Xin người hãy gọi tên.

 

Khi tình đã vội quên

Tim lăn trên đường mòn

Trên giọt máu cuồng điên

Con chim đứng lặng câm

Khi về trong mùa đông

Tay rong rêu muộn màng

Thôi chờ những rạng đông.

Xin chờ những rạng đông

 

Đời sao im vắng

Như đồng lúa gặt xong

Như rừng núi bỏ hoang

Người về soi bóng mình

Giữa tường trắng lặng câm

 

Có đường phố nào vui

Cho ta qua một ngày

Có sợi tóc nào bay

Trong trí nhớ nhỏ nhoi.

Không còn không còn ai

Ta trôi trong cuộc đời,

Không chờ không chờ ai.

 

Em về hãy về đi

Ta phiêu du một đời.

Hương trầm có còn đây

Ta thắp nốt chiều nay.

Xin ngủ trong vòng nôi

Ta ru ta ngậm ngùi

Xin ngủ dưới vòm cây. 

 

Lời Thiên Thu Gọi 

 

Về trong phố xưa tôi nằm

Có lần nghe tiếng ru bên vườn,

Chợt như xác thân không còn

Và cạnh tôi là đồng vắng.

 

Về trên phố cao nguyên ngồi,

Tiếng gà trưa gáy khan bên đồi,

Chợt như phố kia không người,

Còn lại tôi bước hoài.

 

Lòng ta có khi tựa như vắng ai.

Nhiều khi đã vui cười,

Nhiều khi đứng riêng ngoài.

Nhiều đêm muốn đi về con phố xa

Nhiều đêm muốn quay về

Ngồi yên dưới mái nhà.

 

Dòng sông trước kia tôi về

Bỗng giờ đây đã khô không ngờ

Lòng tôi có khi mơ hồ

Tưởng mình đang là cơn gió.

 

Về chân núi thăm nấm mồ,

Giữa đường trưa có tôi bơ phờ,

Chợt tôi thấy thiên thu là

Một đường không bến bờ ...

 

Như Chim Ưu Phiền 

 

Tôi như con chim nhỏ

Bay về rất ngẩn ngơ

Trên nhân gian chia lìa

Lòng đầy những oán thù.

 

Tôi như chim xa lạ

Đứng nhìn những ngày qua

Trong tim tôi bất ngờ

Một lời than rất nhỏ.

 

Tôi như con chim buồn

Bay về lúc chiều hôm

Thôi quên đi thiên đường,

Một đời tôi mãi tìm.

 

Tôi như con chim bệnh

Thiếu hạnh phúc trần gian

Có những tháng mùa Đông

Ngồi khóc rất âm thầm

 

Tôi như chim ưu phiền

Bay về cuối dòng sông

Con sông mang tin buồn

Nằm chờ những đoá hồng.

 

Tôi con chim vô vọng

Linh hồn rất mong manh

Trong tim tôi có lần

Một mùa ôi rất lạnh.

 

Tôi như con chim chiều

Mang đầy nắng quạnh hiu

Trên đôi vai u sầu

Tìm về nơi cuối đèo.

 

Tôi con chim thanh bình

Mơ được sống hồn nhiên

Như hoa trên đồng xanh

Một sớm kia rất hồng.

Đêm Thấy Ta Là Thác Đổ 

 

Một đêm bước chân về gác nhỏ,

Chợt nhớ đoá hoa tường vi

Bàn tay ngắt hoa từ phố nọ

Giờ đây đã quên vườn xưa.

 

Một hôm bước qua thành phố lạ,

Thành phố đã đi ngủ trưa.

Đời ta có khi tựa lá cỏ

Ngồi hát ca rất tự do,

Nhiều khi bỗng như trẻ nhớ nhà

Từ những phố kia tôi về.

 

Ngày xuân bước chân người rất nhẹ,

Mùa xuân đã qua bao giờ

Nhiều đêm thấy ta là thác đổ

Tỉnh ra có khi còn nghe.

 

Một hôm bước chân về giữa chợ,

Chợt thấy vui như trẻ thơ

Đời ta có khi là đốm lửa

Một hôm nhóm trong vườn khuya.

 

Vườn khuya đoá hoa nào mới nở

Đời tôi có ai vừa qua.

Nhiều khi thấy trăm nghìn nấm mộ

Tôi nghĩ quanh đây hồ như

Đời ta hết mang điều mới lạ

Tôi đã sống rất ơ hờ.

 

Lòng tôi có đôi lần khép cửa

Rồi bên vết thương tôi quỳ.

Vì em đã mang lời khấn nhỏ

Bỏ tôi đứng bên đời kia. 

 

Cát Bụi 

 

Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi

Để một mai vươn hình hài lớn dậy.

Ôi cát bụi tuyệt vời

Mặt trời soi một kiếp rong chơi.

 

Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi,

Để một mai tôi về làm cát bụi

Ôi cát bụi mệt nhoài

Tiếng động nào gõ nhịp khôn nguôi.

 

Bao nhiêu năm làm kiếp con người.

Chợt một chiều tóc trắng như vôi

Lá úa trên cao rụng đầy

Cho trăm năm vào chết một ngày.

 

Mặt trời nào soi sáng tim tôi

Để tình yêu xay mòn thành đá cuội

Xin úp mặt bùi ngùi

Từng ngày qua mỏi ngóng tin vui.

 

Cụm rừng nào lá xác xơ cây

Từ vực sâu nghe lời mời đã dậy

Ôi cát bụi phận này

Vết mực nào xóa bỏ không hay .

 

Một Cõi Đi Về 

 

Bao nhiêu năm rồi còn mãi ra đi

Đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt

Trên hai vai ta đôi vầng nhật nguyệt

Rọí suốt trăm năm một cõi đi về

 

Lời nào của cây lời nào cỏ lạ

Một chiều ngồi say một đời thật nhẹ

ngày qua...

Vừa tàn mùa xuân rồi tàn mùa hạ,

Một ngày đầu thu nghe chân ngựa về

chốn xa ...

 

Mây che trên đầu và nắng trên vai

Đôi chân ta đi sông còn ở lại

Con tinh yêu thương vô tình chợt gọi

Lại thấy trong ta hiện bóng con người.

 

Nghe mưa nơi này lại nhớ mưa xa

Mưa bay trong ta bay từng hạt nhỏ,

Trăm năm vô biên chưa từng hội ngộ

Chẳng biết nơi nao là chốn quê nhà.

 

Đường chạy vòng quanh một vòng tiều tụy,

Một bờ cỏ non một bờ mộng mị

ngày xưa ...

Từng lời tà dương là lời mộ địa,

Từng lời bể sông nghe ra từ độ

suối khe ...

 

Trong khi ta về lại nhớ ta đi

Đi lên non cao đi về biển rộng

Đôi tay nhân gian chưa từng độ lượng

Ngọn gió hoang vu thổi suốt xuân thì.

 

Hôm nay ta say ôm đời ngủ muộn

Để sớm mai đây lại tiếc xuân thì.

 

Chiếc Lá Thu Phai 

 

Về đây đứng ngồi

Đường xa quá ngại.

Để lòng theo chút nắng bên ngoài.

Mùa xuân quá vội

Mười năm tắm gội

Giật mình ôi chiếc lá thu phai.

 

Người đâu mất người

Đời tôi ngốc dại.

Tự làm khô héo tôi đây.

Chiều hôm thức dậy

Ngồi ôm tóc dài

Chập chờn lau trắng trong tay.

 

Về thu xếp lại

Ngày trong nếp ngày,

Vội vàng thêm những lúc yêu người.

Cuồng phong cánh mỏi

 

Về bên núi đợi

Ngậm ngùi ôi đá cũng thương thay.

 

Nằm nghe giữa trời

Giòn vang tiếng cười

 

Điệu kèn ai buốt trong tôi.

Mùi hương phấn người

Một hôm nhớ lại

Hẹn ngày sau sẽ mua vui.