“Lời này phải là ta hỏi nàng, nàng rốt cuộc là muốn thế nào? Ta đối với nàng chưa đủ tốt sao? Tại sao quyết phải rời đi? Tại sao lại nguyện dịch dung mình thành một nữ nhân xấu xí, sống trong một tòa viện đổ nát, đi sòng bạc lừa tiền để sống qua ngày cũng không nguyện ý ở lại bên ta, để cho ta hết lòng sủng ái nàng, cùng ta hoàn thành nghiệp lớn?” Triệu Kiến Thận không phải là một người bảo thủ giống như đại đa số những người quyền cao chức trọng khác, ngược lại hắn rất có kiên nhẫn, sẵn lòng lắng nghe ý kiến từ người khác.
“Ta chỉ thích cuộc sống bình thường an ổn, không muốn hoàn thành cái nghiệp lớn gì cả, cũng không muốn mỗi ngày vì danh lợi, quyền thế mà lao tâm lao lực. Cùng một chỗ với ngài, cũng không sống được mấy ngày yên ổn, ngài và những việc, vật hay người ngài mang đến đều quá phức tạp, ta sợ hãi.” Tuyền Cơ thành thật nói, hy vọng Triệu đại Vương gia mở lòng từ bi mà thả cho tiểu nữ tử nàng một con đường sống.
“Nàng không phải người nhát gan như vậy.” Triệu Kiến Thận lấy tấm áo choàng ở bên cạnh nhẹ nhàng khoác lên người Tuyền Cơ.
“Ta vô cùng, vô cùng nhát gan. Ta sợ chết, sợ đau, sợ máu, sợ phiền toái, sợ vất vả, sợ rất nhiều, rất nhiều thứ…” Tuyền Cơ rốt cuộc chuyển tầm mắt lên đối diện với Triệu Kiến Thận, lí nhí nói tiếp: “Ngài có tiền, có quyền, có thể cho ta cuộc sống an nhàn, ta thực thích… Ngoại hình của ngài cũng hết sức dễ nhìn, ta thích ngài…”
Triệu Kiến Thận nhướng mi, kiềm chế không được cảm thấy vui vẻ ngất ngây vì ba chữ “ta thích ngài”: Thì ra nàng đối với mình cũng không phải hoàn toàn không động tâm a.
Còn việc thích mặt của hắn, thích tiền cùng quyền của hắn, hay là thích con người của hắn, hoàn toàn có thể châm chước. Ít ra lần này nàng cũng không tuyên bố chắc như đinh đóng cột “Ta không thích ngài”, chuyện này xem ra đã là tiến bộ cực lớn rồi!
“Nhưng nếu cái giá cho những thứ yêu thích đó là ta mỗi ngày lo sợ bị giết, bị hại, đối với mọi người, mọi chuyện đều phải tính kế cẩn thận, không ngừng miễn cưỡng bản thân làm việc mình không muốn làm, ta thực khó chịu, thà rằng từ bỏ.” Tuyền Cơ không ngại thừa nhận bản thân nhát gan, vô dụng.
Triệu Kiến Thận lẳng lặng nhìn Tuyền Cơ, làm nàng tâm hoảng ý loạn, chột dạ không thôi… Tim cũng đập vội, bị một tuyệt thế mỹ nam nhìn chằm chằm như vậy, cho dù là hắn không cố ý phóng điện nhưng cũng đã đủ làm người ta chết mê chết mệt rồi.
Nội tâm Tuyền Cơ vừa phỉ nhổ bản thân tham sắc, vừa nhịn không được thả lỏng bản thân trầm mê trong sự hư vinh khi được mỹ nam che chở quan tâm.
Nếu hắn không phải Vương gia, không phúc hắc, không nghiện trêu cợt, hù dọa nàng đến thế thì nàng thực tình muốn nắm hắn về nhà cất giữ…
“Nếu ta đáp ứng nàng, về sau sẽ bảo vệ nàng thật tốt, không để cho nàng gặp nguy hiểm, không để nàng chịu ủy khuất, dù cho ta có thất bại, cũng sẽ sắp xếp chu toàn cho nàng trước, không khiến nàng bị liên lụy, nàng sẽ nguyện ý lưu lại bên ta sao?” Triệu Kiến Thận dụ dỗ nói.
“Cũng không được bắt buộc ta làm việc? Sẽ không tùy tiện với ta… với ta động tay động chân sao?” Tuyền Cơ nắm lấy thời cơ ra điều kiện.
“Ta hứa hai điều kiện này với nàng, nàng có tin không?” Triệu Kiến Thận buồn cười nói, thật là một nữ nhân tham lam.
“Không tin.” Nếu Triệu Đại ma vương mà dễ nói chuyện như vậy, thì uổng cho tên gọi Đại ma vương rồi.
“Vậy, ta đây thay ngài làm việc, ngài không thể động tay động chân đối với ta…” Lui từng bước thử xem.
“Nàng không phải vừa mới nói là thích ta sao?” Một khi đã như vậy, gần gũi lẫn nhau một chút không phải là một chuyện rất tốt sao?
Tuyền Cơ quay đầu không đáp, thầm nghĩ: Chính là bởi vì thích ngươi, nên mới không để cho ngươi gần gũi, lỡ như ta kiềm không được đối với ngươi động lòng, chẳng phải là thiệt thòi lớn sao? Còn không phải sẽ bị tên ác ma như người nắn tròn nắn dẹt sao?
Triệu Kiến Thận cười cười, không bức bách nữa, nói: “Thỏa thuận xong!”
Hai người sau khi thỏa thuận đồng sinh không cộng tử, cùng phú quý không cùng hoạn nạn xong, đều cười thập phần vui vẻ.
Tuyền Cơ cười là bởi cuối cùng cũng qua được một cửa ải trước mắt, đoán chừng sẽ có thể sống qua một chuỗi ngày yên bình.
Còn Triệu Kiến Thận cười là bởi vì cuối cùng cũng giữ được giai nhân bên cạnh, lại có thêm một cánh tay giúp đỡ, chờ một hai năm sau đại sự thành công, là có thể thỏa thích đem nàng nuốt vào trong bụng, ăn đến cả xương cốt cũng không còn.
Đêm hôm đó, Tuyền Cơ trộm dùng còi Tử Vân Kim gọi bồ câu đưa thư, viết đơn giản thư báo bình an cho Dịch Thanh Vân, trong thư nói rõ bản thân mình không có gì lo ngại, đã giảng hòa với Trầm Kiếm, Dịch Thanh Vân không cần mạo hiểm đến đây.
Chuyện của Dịch Thanh Vân, Tuyền Cơ tiếp nhận kiến nghị của Trương Kiều Dư, ở trước mặt Triệu Kiến Thận không nên đề cập đến. Triệu Kiến Thận dường như cũng không muốn hỏi cặn kẽ, mọi người rất ăn ý đối với đề tài này đều bảo trì trầm mặc.
Thuyền lớn dọc theo Lan Giang chạy mấy ngày, rốt cục cũng tới gần kinh thành, đoàn người lên bến tàu đổi thành xe ngựa hướng kinh thành xuất phát.
Ở trên thuyền mấy ngày, Triệu Kiến Thận không chút khách khí đem một đống lớn sổ sách giao cho Tuyền Cơ xử lý, Tuyền Cơ cũng nhận mệnh, dù sao đời trước cũng quen làm nô dịch cho tư bản rồi.
Người xem ra thú vị hơn là đội trưởng đội thị vệ Triệu Chính. Ngày đó cùng với Triệu Kiến Thận hù dọa nàng thật thảm. Sau đó, phát hiện thì ra y là một khúc gỗ mặt lạnh không hơn không kém, vẻ mặt thường xuyên nghiêm túc nói ra những lời cười chết người hoặc là tức chết người ta. Vài ngày tiếp xúc, Tuyền Cơ tự động thăng cấp cho hắn làm “đại ca”, thường xuyên gọi “Triệu đại ca” trước, “Triệu đại ca” sau. Triệu Kiến Thận nghe xong chỉ thản nhiên không nói gì, Triệu Chính hiểu rõ tính tình của cấp trên nên bị hù đến mức nhìn thấy Tuyền Cơ là chạy, làm cho Tuyền Cơ rất kỳ quái.
Kinh thành so với trong tưởng tượng của Tuyền Cơ cũng không khác biệt lắm, dân cư đông đúc, buôn bán phát đạt, vẻ ngoài phồn hoa, đường xá ngay ngắn. Kỳ thật, thành thị ở cổ đại quy hoạch so với hiện đại dễ quản lý hơn, Hoàng đế ra lệnh một tiếng, mọi người chỉ có thể răm rắp theo trình tự cấp bậc mà chấp hành, trừ phi không muốn sống nữa. Không có như ở hiện đại, chỉ cần có tiền là không ngừng phá lệ làm ẩu làm càn, cuối cùng một thành thị đang tốt đẹp lại trở nên rối loạn.
Triệu Kiến Thận ra vào kinh thành là chuyện thường, cho nên cũng không có sắp xếp gì khoa trương lắm, đoàn người tiến thẳng vào bên trong đại viện Vương phủ mới xuống xe ngựa.
Trong viện có một thiếu niên chừng mười bốn mười lăm tuổi dẫn quản gia, tôi tớ tiến đến nghênh đón, thiếu niên này bộ dạng cực kỳ tuấn mỹ, xem cứ như bản sao thu nhỏ của Triệu Kiến Thận. Thấy Tuyền Cơ ở phía sau xe ngựa Triệu Kiến Thận đi xuống, lông mi khẽ rung, ngay cả biểu tình đều giống như Triệu Kiến Thận đến gần mười phần.
Thiếu niên đi đến trước mặt Triệu Kiến Thận, khom mình hành lễ nói: “Cung ngênh Phụ vương hồi phủ.”
Triệu Kiến Thận mỉm cười, vỗ vỗ bả vai thiếu niên, kéo hắn qua phía Tuyền Cơ đang bị một câu “Phụ vương” làm hóa đá, giới thiệu: “Tạ Tuyền Cơ, ngày sau sẽ quản lý tất cả sổ sách làm ăn trong phủ, Viễn Nhi có rãnh rỗi thì hướng nàng thỉnh giáo số học đi.”
Để cho một nữ nhân quản lý tất cả sổ sách làm ăn trong Vương phủ? Vương gia có phải đang nói đùa, mọi người ở đây nghe xong tin tức này liền ngây người, nhất thời còn chưa phản ứng lại.
Tuyền Cơ miễn cưỡng tỉnh táo lại sau cơn chấn động vì Triệu Kiến Thận có một đứa con mười mấy tuổi. Nghe được Triệu Kiến Thận thay mình giới thiệu, cảm giác rất hài lòng, vì thế cười khanh khách nhìn mọi người trong viện đã muốn hóa đá nói: “Chào mọi người, ngày sau còn nhiều điều cần chỉ giáo.”
Triệu Kiến Thận phân phó với mọi người vài câu xong, quay đầu thấy đôi mắt Tuyền Cơ tròn xoe nhìn qua nhìn lại mình cùng đứa con, ánh mắt thập phần cổ quái, hỏi: “Làm sao vậy?”
Vân Cơ cũng chẳng đè nén một chút hiếu kỳ nào, liền hỏi: “Ngươi bao nhiêu tuổi?”
_________________