Mộng Đẹp Tuyền Cơ

Chương 39: Nghiệp vụ chuyên môn làm giả chứng cứ của triệu vương phủ

Triệu Kiến Thận nhìn nữ nhân đang cúi đầu trước mặt, ngọn đèn êm dịu chiếu vào trên thân thể nàng lộ ra vẻ ngoan hiền nhu nhược khác thường, nhưng sự thật chứng minh, nữ nhân này từ trước tới nay vốn cứng rắn trời sinh.

Dùng giọng điệu thoải mái như đang nói về thời tiết hỏi đội trưởng thị vệ Triệu Chính đang đứng bên cạnh: “Nô tỳ Vương phủ lén trốn chạy, dựa vào gia quy (phép tắc trong nhà) thì xử trí như thế nào?”

“Nhẹ thì đánh hai mươi roi, lao dịch hai năm, nặng thì giết.” Triệu Chính trả lời chém đinh chặt sắt (kiên quyết, chắc chắn).

Thân mình Tuyền Cơ hơi chấn động, mình nhận xong hai mươi roi thì cũng đi đầu thai rồi, phong kiến địa chủ thật tàn nhẫn, không xem người ta như con người nữa rồi.

Triệu Kiến Thận đương nhiên nhìn thấy sự sợ hãi của Tuyền Cơ, nhẹ nhàng mở miệng nói: “Vân Ca, nàng có muốn nói điều gì không?” 

Tuyền Cơ ngẩng đầu lên, bất chấp tất cả, lớn tiếng trả lời: “Ta cũng không phải nô tỳ của nhà ngài, ngài nói những điều này có liên quan gì đến ta?”

“Không phải nô tỳ của ta? Những lời này có ý gì?” Giọng điệu của Triệu Kiến Thận rất bình thản, một chút cũng không giống ma vương nắm giữ quyền sinh sát trong tay.

“Ta vốn không phải Vân Ca, bất quá chỉ là một nữ tử bình thường bị thuộc hạ của Tô Bách Vạn nhặt đến để làm người thay thế.” Một mạch nói xong, nhìn Triệu Kiến Thận không hề có vẻ kinh ngạc, trong lòng nghĩ thầm: Tên khốn nạn này đúng là đã biết từ trước.


“Tại sao ta phải tin lời nàng nói?” Triệu Đại ma vương cười thật đáng ghét.

“Vương gia có từng gặp qua ca cơ nào không biết ca hát nhảy múa chưa? Có gặp qua ca cơ nào biết viết biết tính toán chưa? E là Vương gia đã nghi ngờ từ sớm, nhưng lại cố ý giả ngu chèn ép dân nữ.”

“Đúng là ta đã nghi ngờ từ sớm, nhưng mà không phải nàng nói mình mất trí nhớ sao? Nàng nói dối hết lần này đến lần khác, chắc không phải là do thám ai phái đến đấy chứ!” Triệu Kiến Thận cười lạnh, quay đầu nhàn nhã hỏi Triệu Chính: “Thông thường Vương phủ đối phó với do thám như thế nào?”

Vẻ mặt Triệu Chính vẫn nghiêm túc trả lời: “Giao cho phòng hình phạt tra tấn, tra khảo ra kẻ sai khiến ở phía sau, mục đích của kế hoạch, sau đó xem xét tình hình mà móc mắt, cắt lưỡi, đánh gãy gân tay, hoặc treo cổ.”

Tuyền Cơ bị đe dọa quá mức, ngược lại cơn tức lại nổi lên, giọng căm hận nói: “Dù sao ta cũng đã ở trong tay ngài, ngài muốn giết muốn lăng trì thì cần gì phải đem ra nhiều phép tắc như vậy để viện cớ?”

Triệu Kiến Thận ha ha cười lớn, đứng dậy kéo nàng tới bên cạnh bàn dài, dịu dàng nói: “Nàng tên thật là gì? Viết cho ta xem.”

Hắn vui buồn thất thường quái gở khiến Tuyền Cơ không thể đoán được suy nghĩ, nhưng lại nghĩ rằng lúc này mà thuận theo hắn thì tốt hơn, vì thế đặt bút trên giấy viết ba chữ “Tạ Tuyền Cơ”.

Triệu Kiến Thận nhặt giấy lên nhìn thoáng qua, dường như rất hài lòng, tiện tay đưa cho người thanh niên có bộ dáng thư sinh bên cạnh.


Người thanh niên này khom người đón nhận tờ giấy kia, đi đến chiếc bàn nhỏ bên cạnh nhanh chóng viết lên, viết xong từ trong tay áo lấy ra một con dấu lớn cẩn thận đóng lên, sau đó đem giấy cung kính đưa trả lại cho Triệu Kiến Thận.

Tuyền Cơ ở bên cạnh không hiểu gì cả, cho đến khi tờ giấy kia được đặt trên bàn trước mặt mình, mới nhìn rõ được nội dung trên bề mặt.

Nó vậy mà lại là khế ước bán thân của nàng, ghi rõ nàng bán đứt mình với giá 20 lượng, tiền trao cháo múc, sau này sống chết hay mua bán đều do Vương phủ quyết định… Tuyền Cơ nổi khùng ngay tại chỗ: “Các người làm vậy là ngụy tạo giấy tờ!”

Triệu Kiến Thận cười nói: “Có dấu ấn quan huyện làm chứng cứ xác minh sự chân thật, lại còn có tên nàng tự tay viết, tại sao lại giả tạo? A, đúng rồi, còn thiếu một chút…” Nói xong hắn nắm tay phải Tuyền Cơ lên, cầm ngón cái đè xuống hộp mực đỏ.

Tuyền Cơ liều mình muốn vùng vẫy, tiếc rằng từ tay phải truyền đến một sức nóng, khiến toàn thân nàng tê liệt bủn rủn, trơ mắt nhìn ngón cái dính mực đỏ hạ xuống đóng dấu lên chính tên mình, trong lòng vừa tức vừa sốt ruột, nước mắt cũng chảy ra.

Triệu Kiến Thận đón lấy khăn vải do thủ hạ trình lên, tự mình lau sạch sẽ ngón tay Tuyền Cơ, lúc này mới thôi kiềm chế Tuyền Cơ.

Tuyền Cơ vươn tay muốn cướp tờ giấy nguy hiểm kia, nhưng làm sao giành giật được với cao thủ trước mặt? Tay vừa duỗi đến trên bàn, tờ giấy đã bị Triệu Kiến Thận cầm lên đưa cho thị vệ Triệu Chính ở bên cạnh.


Tuyền Cơ biết mình đấu không lại Đại ma vương này, căm hận lại nản lòng trợn mắt nhìn Triệu Kiến Thận. Người kia lại tao nhã phất tay cho mọi người rời khỏi phòng, đóng cửa phòng lại.

Nhìn Triệu Đại ma vương từng bước đi về phía mình giống như một con sư tử oai vệ, lòng can đảm của Tuyền Cơ như khí cầu bị đâm thủng, bùm một tiếng biến mất hoàn toàn.

Triệu Kiến Thận đi một bước, nàng lui một bước, nhưng chỉ được vài bước đã lui đến trước vách ngăn phòng, không thể lui nữa.

“Khế ước bán mình này là để nói cho nàng biết, chỉ cần ta muốn thì từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài của nàng đều là của ta, chống lại ta thì phải chuẩn bị gánh chịu mọi sự tức giận của ta.” Triệu Kiến Thận vừa nói, vừa giam cầm Tuyền Cơ trong lồng ngực của mình, một tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt nơi khóe mắt của nàng, động tác cẩn thận giống như sợ làm vỡ vật báu đặc biệt hiếm có trên thế gian.

“Cái đó không tính…” Tuyền Cơ không bằng lòng bị bán thống bán tháo đột ngột như vậy, đã vậy còn viết nàng có giá trị hai mươi lượng, điểm quan trọng là ngay cả hai mươi lượng kia nàng còn chưa được sờ qua.

“Lần trước ám vệ Vương phủ lần theo dấu vết một gã cướp biển tung hoành giang hồ hơn mười năm, chỉ tốn thời gian có nửa tháng…”

“Ta nên nói là rất vinh dự sao?” Tuyền Cơ phát hiện cổ họng thật khô, giọng nói run rẩy, trong lòng tự trách chính mình nhát gan sợ cái ác, nhưng tất cả can đảm đều bị áp lực mạnh mẽ của Triệu Đại ma vương ép tới không thấy một chút tung tích, nàng cũng không có cách nào khác a.

“Ừ, hừ, nàng khiến ta cảm thấy thật phấn khích, một tháng này, mỗi ngày ta đều suy nghĩ, bắt được nàng thì sẽ xử trí như thế nào, cho nàng mang xiềng xích? Cắt đứt gân chân của nàng? Hay là dứt khoát chặt đứt chân của nàng?” Từ trong miệng hắn nói ra một loạt từ ngữ máu tanh bạo lực, tay đang giam cầm Tuyền Cơ cũng dần dần siết chặt.

Biến thái, đúng là gặp phải biến thái rồi! Trong lòng Tuyền Cơ khóc thét!


“Ta còn nhớ rõ lúc tên cướp biển kia bị ám vệ bắt được, bộ dáng hắn lăn lộn gào thét trên mặt đất khi bị cắt đứt gân chân… Nàng nói xem, nàng muốn ta xử trí nàng như thế nào?” Triệu Kiến Thận tiếp tục gia tăng cường độ hù dọa con mồi xinh đẹp trong lồng ngực.

“Nhưng, có thể cho ta lựa chọn sao… Ngài cũng có thể cân nhắc việc đối xử tốt với ta một chút để ta áy náy, bị lương tâm tra tấn là được rồi.” Tuyền Cơ rụt rè nói.

Triệu Kiến Thận sững người, lại cười lên thật to, gần như cười ra cả nước mắt: “Nàng khiến ta rất vui, làm ta không cam lòng thả nàng đi, ta rất thích cơ thể của nàng, rất thích mùi hương trên người nàng, rất thích gương mặt của nàng, rất thích ánh mắt của nàng, rất thích cái miệng nhỏ nhắn này…” Vừa nói vừa dùng “hành động” chứng minh, nụ hôn tinh tế nhẹ như lông chim dừng trên cổ, trên mặt, trên mắt, trên môi Tuyền Cơ, nhưng nàng đã không còn lòng can đảm nào để so đo một chút đậu hủ ấy.

Triệu Kiến Thận càng thu chặt hai tay lại, nhanh chóng làm cho nàng khó thở.

Gắng gượng xoay đầu qua, thở hổn hển nói: “Ngài còn thích thi thể của ta phải không? Ngài sắp ghìm chết ta…”

Triệu Kiến Thận cười, hai tay hơi buông lỏng kiềm chế một chút, nửa kéo nửa ôm Tuyền Cơ lôi đến bên cửa sổ.

Cửa sổ mở ra, một trận gió lớn mang theo hơi nước trực tiếp thổi tới, Tuyền Cơ rùng mình một cái.

“Lạnh không?” Đại ma vương vừa rồi còn uy hiếp muốn rút gân lột da nàng, đột nhiên biến thân thành nam tử dịu dàng quan tâm.

Tuyền Cơ ngẩng đầu nhìn hắn, cẩn trọng hỏi: “Rốt cuộc ngài muốn thế nào?”