“Được, vấn đề thứ hai, nếu có người đến giết ta, thực lực mạnh hơn so với các ngươi, các ngươi làm thế nào?” Tuyền Cơ tiếp tục vấn đề.
Triệu Thập Lục lúc này suy nghĩ nhiều một chút, cuối cùng vẫn trả lời như đinh đóng cột giống lúc nãy: “Liều chết bảo hộ chủ mẫu, chiến đấu tới người cuối cùng cũng không rút lui!”
Tuyền Cơ nghe xong, cười khổ nói: “Các ngươi thật đúng là đầu óc bảo thủ, sau khi các ngươi chết hết, bọn họ vẫn muốn giết ta, các ngươi chẳng phải là chết uổng phí sao?”
Triệu Thập Lục lúc này một bước cũng không nhường: “Không thể bảo vệ tính mạng của chủ mẫu, thuộc hạ sống sót còn có ích gì?”
“Các ngươi còn sống có thể có tác dụng lớn lắm!” Tuyền Cơ phản bác nói.
Tám người Triệu Thập Lục vẫn là nét mặt không dám gật bừa.
Tuyền Cơ thở dài nói: “Các ngươi còn sống, có thể giúp chủ thượng của các ngươi làm chuyện khác, có thể trải qua cuộc sống của các ngươi thật tốt, tuy rằng các ngươi là cô nhi, nhưng chẳng lẽ không hy vọng cưới vợ sinh con lập gia đình, chính mình có được thân nhân gia quyến, kéo dài huyết mạch của mình, hưởng thụ gia đình vui vẻ? Nếu các ngươi cảm thấy như vậy là không làm tròn trách nhiệm, quá bất lực, vậy thì còn có thể giữ lại tính mạng sau này thay ta báo thù.”
Tám người yên lặng không nói gì. Sau một lúc, Triệu Thập Lục ngẩng đầu có chút nghi hoặc nói: “Đây là chủ mẫu muốn chúng ta lâm trận bỏ chạy? Nếu là như thế, cần những người chúng ta làm gì?”
Tuyền Cơ nhịn không được cười rộ lên: “Ngươi không phải nói không ai có thể mạnh hơn tám người các ngươi liên kết lại sao? Một khi đã như vậy, lúc đánh thắng đương nhiên các ngươi phải cố gắng đánh kẻ địch cho tàn phế nha!”
Tám người rốt cục đột nhiên tỉnh ngộ, ý của chủ mẫu có thể kết luận trong mười chữ - đánh thắng được thì đánh, đánh không lại bỏ chạy!
Lam Tinh, Lam Tích đứng hầu hạ trong phòng, Dịch Thanh Vân, Hồng Dực ngồi xổm nghe lén ở bên ngoài nghe vậy nhịn không được cười khẽ, Tuyền Cơ này thật là thà chết cũng không chịu thiệt a!
Khai thông xong, Tuyền Cơ ngoan ngoãn đi về cung. Đám người Triệu Thập Lục âm thầm nhìn nàng bình an đi vào cửa cung mới tự rút lui.
Nếu nói lúc trước những người này trung thành với Trầm thị, phục tùng mệnh lệnh của chủ nhân liều chết bảo vệ Tuyền Cơ. Vậy thì hôm nay sau một cuộc trò chuyện, bọn họ nhất định vì cá nhân Tuyền Cơ mà trao sự trung thành và tánh mạng.
Vì một chủ nhân xem trọng tính mạng, sự sống chết của bọn họ như vậy, cho dù tan xương nát thịt thì có gì đáng tiếc?!
***
Đại lễ phong Hậu muôn người chờ mong cuối cùng cũng tiến hành đúng kỳ hạn. Tuyền Cơ lần đầu tiên không cần người gọi đã khẩn trương đến mức vừa sáng đã thức dậy.
Thành thành thật thật tắm nước nóng thơm mát. Từ áo lót đến áo đơn bên ngoài đều đổi mới hoàn toàn. Lại được cung nữ hầu hạ mặc vào tầng tầng lớp lớp lễ phục xa hoa. Phải mất hai canh giờ để đeo vàng mang bạc, tô son điểm phấn. Cuối cùng giống như cây thông noel được dìu ra cửa cung ngồi trên xe ngựa Hoàng hậu cực kỳ xa hoa. Đội ngũ danh dự hơn ba trăm người ủng hộ rầm rộ hộ tống Hoàng hậu đến từ đường hoàng gia cúng tế tổ tiên.
Tuyền Cơ đứng ở tế đàn hồi hộp đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi, không còn tâm trạng than phiền trang sức nặng mấy chục cân trên người. Người ta là mới kết hôn lần đầu đó.
Thật vất vả đại lễ mới chính thức bắt đầu, tám mệnh phụ đến đỡ nàng đi về phía bậc thang tế đàn.
Kỉ Kiến Thận đã ở dưới bậc thang. Nhìn Tuyền Cơ tốc độ chậm chạp bước đi “nặng nề” đến gần, vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của nàng, cười nhẹ an ủi nói: “Đừng sợ, có ta ở đây mà!”
Cách sau bức rèm châu tỉ mỉ buông xuống từ trên mũ phượng, Tuyền Cơ tha thiết nhìn gương mặt Kỉ Kiến Thận, cảm nhận bàn tay ấm áp của đối phương đang nắm lấy tay mình, đột nhiên cảm thấy thoải mái rất nhiều, một dòng nước ấm từ trên tay một đường truyền khắp toàn thân, trang sức trên người dường như không còn nặng nề mệt mỏi nữa.
Một khắc kia, Tuyền Cơ quên mất trăm ngàn quan viên thị vệ chung quanh. Một khắc kia, giữa trời đất chỉ còn lại có người nam nhân trước mắt này, hắn là người sẽ kề cận bên nàng suốt cả đời!
Lẽ ra dựa theo tục lệ thì hắn là Hoàng đế sẽ lên tế đàn trước sau đó truyền gọi Hoàng hậu lên, nhưng bởi vì Kỉ Kiến Thận kiên trì nên sửa thành Hoàng thượng dẫn Hoàng hậu cùng tiến lên.
Tuyền Cơ được dẫn dắt một đường đến trước mặt quan chủ lễ, đột nhiên nghe được một giọng nói trầm thấp cực kỳ quen thuộc “Tuyền Cơ!”
Là giọng của cậu, Tuyền Cơ vui mừng kinh ngạc đột nhiên ngẩng đầu lên, cũng may được Kỉ Kiến Thận ở bên cạnh đỡ lấy, nếu không mũ trên đầu đã rớt về phía sau, trò cười này chắc chắn sẽ lớn lắm.
Cách bức rèm châu mơ hồ nhìn hình dáng quen thuộc trước mặt, nhịn không được kêu lên: “Cậu!”
Vạn Tố Hòa cười yếu ớt nói: “Cậu đã đồng ý làm người chủ trì hôn lễ cho cháu, thì nhất định không nuốt lời.”
Nghiêng đầu đối diện Kỉ Kiến Thận nói: “Cháu gái này của ta từ hôm nay trở đi xin giao phó cho ngươi.”
Nói xong lui ra phía sau hai bước, Tuyền Cơ lúc này mới mơ hồ thấy rõ trên người cậu thế nhưng lại mặc phục sức (quần áo và trang sức) của quan viên lễ ti, không khỏi hơi giật mình, cậu làm quan của Kỉ quốc từ khi nào?
Tai nghe giọng cậu trong trẻo rõ ràng lớn tiếng đọc xong thánh chỉ phong Hậu, lại bắt đầu đọc công văn cúng tế tổ tông - đây vốn nên là do nam nhân trung niên có thân phận cao nhất trong dòng họ hoàng tộc Kỉ thị làm. Nhưng mà rất không may, những người này không phải tạo phản bị giết thì bị bệnh mà chết hoặc chết già, đúng lúc để cho Kỉ Kiến Thận bổ nhiệm Vạn Tố Hòa đến chủ trì đại lễ.
Hai phần công văn đều là từ ngữ tao nhã, tràng giang đại hải, đại ý đơn giản là tâng bốc Hoàng đế và Hoàng hậu một phen sau đó nói cho tổ tông cùng thiên hạ thần dân rằng Hoàng đế cuối cùng đã có nguyên phối phu nhân.
Trên tế đàn cung kính bái lạy trời đất tổ tiên, cũng coi như là kết thúc buổi lễ, nhưng mà hôn lễ cũng không phải chỉ đơn giản như thế liền kết thúc.
Kỉ Kiến Thận và Tuyền Cơ lại tiếp tục ngồi xe trở lại đại điện hoàng cung nhận đủ loại hành lễ của quan viên, tiếp theo là đặc phái viên ngoại quốc hành lễ, các vị nữ quan, mệnh phụ có cấp bậc, đại biểu dân chúng ở công sở khắp nơi hành lễ, một mạch bái lạy đến tận hoàng hôn, Tuyền Cơ mới bị đưa về tẩm điện (phòng ngủ) đã được sửa chửa đổi mới thành phòng tân hôn ở Hậu cung.
Tuyền Cơ bị quan phục trang sức ép tới mức nhanh chóng mệt mỏi, mặc dù có Kỉ Kiến Thận thỉnh thoảng truyền cho nàng chút chân khí, nhưng vẫn ăn không tiêu, hơn nữa cung yến (tiệc cung đình) giữa trưa bận bịu đối phó với mệnh phụ phu nhân đến hành lễ, căn bản là không có ăn cái gì.
Trở lại phòng tân hôn, đồ vật này nọ trên người vẫn không thể cởi ra, may mắn là Kỉ Kiến Thận không bao lâu cũng đi vào theo.
Hai người ngồi đối diện nhau trên giường, cung nữ dâng lên các loại đồ ăn có ý nghĩa may mắn, ngươi một ngụm ta một ngụm đút nhau ăn. Đồ ăn có chín mươi chín loại, tuy rằng mỗi loại số lượng đều rất ít, nhưng mà ăn đến chín mươi chín loại, thì chỉ thiếu chút nữa khiến Tuyền Cơ no đến mức miệng sùi bọt mép. Thật sự là vào buổi trưa thì thiếu chút nữa đói chết, đến buổi tối lại thiếu chút nữa no đến chết!
Uống xong ly rượu giao bôi cuối cùng, Tuyền Cơ nhẹ thở ra, rốt cục cũng làm xong, có thể đuổi người!
Mệnh phụ sớm hành lễ lui ra, Kỉ Kiến Thận vươn tay gỡ xuống mũ hậu nặng nề trên đầu Tuyền Cơ xuống, rốt cuộc cũng nhìn được rõ ràng tân nương tử của mình, Tuyền Cơ dưới trang phục giống như một pho tượng búp bê ngọc lưu ly trong sáng tinh xảo, dưới ngọn đèn đẹp như mộng ảo, nữ nhân này cuối cùng cũng đã trở thành thê tử của hắn!
Không cho hắn thời gian để nhìn thêm, các cung nữ tiến đến giúp đỡ Tuyền Cơ đến sau bình phong rửa mặt chải đầu đổi trang phục, Kỉ Kiến Thận đã được thái giám hầu hạ thay một thân thường phục lễ hội.
Sau khi hoàn thành tất cả mọi việc, các cung nữ đưa Tuyền Cơ đã mệt đến mức lảo đảo đến trước mặt Hoàng đế, lập tức cùng bọn thái giám hành lễ lui ra.
Cuối cùng chỉ còn lại bọn họ một đôi mới cưới.
Kỉ Kiến Thận vài bước đi tới ôm Tuyền Cơ đến trên giường, Tuyền Cơ ợ một cái, nước mắt lưng tròng vùi vào trong lòng hắn, không muốn nhúc nhích. Cũng không có tâm tình để hỏi chuyện của cậu.
Ai! Quả nhiên không hổ là việc lớn của đời người a, đúng là cả đời một lần, nếu hơn vài lần, không đúng! Nhiều hơn một lần đã có thể gây ra tai nạn chết người a!
Tuyền Cơ đột nhiên nghĩ đến điều gì, ngẩng đầu hỏi: “Huynh có đồng ý tương lai cho dù phát sinh chuyện gì, vẫn yêu ta, chăm sóc ta, tôn trọng ta, chấp nhận ta, vĩnh viễn trung trinh như một với ta, đến chết không thay đổi không?”
Đây là vấn đề gì? Kỉ Kiến Thận mỉm cười gật đầu nói: “Đồng ý!”
Tuyền Cơ chăm chú nhìn hắn, nhẹ giọng nói: “Ta cũng đồng ý!”
Kỉ Kiến Thận ôm chặt lấy nàng, trong lòng vui sướng gần như muốn vỡ lồng ngực. Đây là lần đầu tiên, rùa con bằng lòng hứa hẹn cả đời với hắn.
Đêm động phòng hoa chúc, không có liều chết dây dưa, không có một khắc đáng giá ngàn vàng, hai người chỉ lẳng lặng ôm nhau, chìm vào mộng đẹp trong âm thanh của từng khúc lễ nhạc, lời chúc mừng truyền đến từ bên ngoài tẩm cung. Sợi tóc vô tình quấn vào nhau đan kết cùng một chỗ, hơi thở và nhịp tim chậm rãi hòa hợp thành nhịp điệu hài hòa.