Mèo Hoang

Chương 38: Dịu dàng đến vậy

Mặc dù đã ôm siết lấy cô vào vòm ngực rắn chắc nhưng Mạnh Hi Tông vẫn cảm thấy tư thế này

chưa đủ hoàn hảo. Anh khẽ nâng hông cô lên, nhẹ nhàng đặt cô lên giường. Không để cô có bất cứ cơ hội cựa quậy nào, thân hình cao lớn đã nặng nề đè xuống.

Khăn tắm trên người cô gần như tuột hẳn ra, chiếc khăn quấn ngang hông anh cũng trượt xuống theo từng cử động. Khi dục vọng to lớn của anh tiến gần cơ thể nóng hổi của cô, cô lại vô thức muốn giấu

mình vào trong chăn. Nhận ra sự chống cự ấy, đôi lông mày của anh cau

lại, một tay anh nắm chặt hai tay cô, cố định bên trên đỉnh đầu, bàn tay còn lại và đôi môi ám đầy mùi thuốc lá lướt dọc từ cổ cô xuống phía

dưới, quyến luyến từng tấc da thịt.

Cuối cùng, chiếc khăn tắm

cũng bị lột ra, để lộ cơ thể trần trụi, trắng mịn như tuyết. Không giống với lần chiếm đoạt mạnh bạo trước đây, lúc này, anh tựa hồ muốn lưu lại dấu vết của riêng mình trên mỗi tấc da thịt cô, thậm chí, đến cả năm

đầu ngón tay mảnh khảnh cũng đều bị anh tham lam hôn ngấu nghiến. Dưới

thế tiến công gió thổi không lọt ấy, Tô Di chỉ cảm thấy cơ thể mềm nhũn, trong lòng vừa đê mê vừa hoảng hốt. Tại sao anh lại có thể dịu dàng đến vậy?

Cuối cùng, anh cũng tiến tới giữa hai chân cô, những ngón

tay thô to không còn thô lỗ làm nhục cô như trước nữa mà anh nhẹ nhàng

cúi đầu, dùng đầu lưỡi tỉ mỉ thâm nhập nơi tư mật một cách nhẫn nại, tựa hồ cố ý khiến cô phải trầm luân mới chịu ngừng lại. Đợt tấn công này

vừa kết thúc, cô gần như khó có thể kiềm chế, hai tay siết chặt góc

chăn, thiếu chút nữa đã thét lên nhưng hai tay anh trước sau vẫn nắm

chặt bắp đùi cô, trầm ổn, tĩnh lặng mà thận trọng.

Mãi cho đến

khi cô run rẩy trong vòng tay anh, anh mới lần nữa nắm lấy chiếc hông

mềm mại của cô, chậm rãi tiến vào. Lúc này, cô đã hoàn toàn mê đắm, có

chút buồn bực với phản ứng của chính mình. Nhưng tâm tình của anh có vẻ

không tệ, thân thể cường tráng, mạnh mẽ liên tục áp sát, trong đôi mắt

sáng rỡ hình như ẩn hiện một nét cười thản nhiên.

Cô không hiểu

nụ cười kia có ý gì, nhưng lúc này cô mới biết rõ, sự tấn công chính

thức của anh cũng kéo dài quá rồi đấy... Sau hai lần, cô rốt cuộc cũng

không nhịn nổi mà phải cầu xin anh tha cho. Đúng là phải cầu xin, bởi cơ thể cô gần như không thể chịu nổi cảm giác cực hạn chưa từng nếm trải

này. Nhưng càng như vậy, anh lại càng hăng say hơn, khiến cảm giác trầm

luân tăng thêm gấp bội, mãi cho đến khi dồn ép cô đến tận ranh giới của

sự sụp đổ.

Nhưng cô không biết, lời cầu xin của mình lúc này lại

biến thành chất xúc tác vô cùng mạnh mẽ. Anh nhìn khuôn mặt ửng hồng và

đôi mắt ươn ướt mê đắm của cô dưới thân mình, nghe tiếng cô rên xiết cầu xin anh dừng lại, đôi mắt luôn trầm tĩnh như nước của anh cuối cùng

cũng xuất hiện một tia hưng phấn khó có thể đè nén. Biết bao lần anh đã

mềm lòng với cô, giây phút này, bất luận thế nào anh cũng sẽ không để ý

tới vẻ yếu mềm đó nữa, cứ thế mạnh mẽ tiến sâu vào...

Trán anh

bắt đầu lấm tấm mồ hôi, nhưng với sức mạnh tráng kiện của một vị thủ

lĩnh quân nhân, đây mới chỉ là sự khởi đầu. Sau khi tiếp diễn được một

khoảng thời gian ngắn, rõ ràng đã đến lúc để anh hưởng thụ, động tác dần trở nên tùy hứng. Anh ấn lưng cô lên tường, hoàn toàn giam hãm cô trong khoảng không gian của riêng mình, khiến cô vừa đau đớn vừa sung sướng

mà cắn răng rên rỉ, mà tốc độ và sức lực của anh cũng liên tục biến ảo,

nhìn sắc mặt cô không ngừng biến đổi, anh mới biết cô đã hoàn toàn bị

mình khống chế.

Đêm nay, anh muốn cô rất nhiều lần. Rạng sáng, cả người cô đau nhức, mỏi nhừ, chi chít những vết hôn bầm tím. Cô để mặc

anh ôm tới phòng tắm, rửa sạch cơ thể hai người.

Lúc tay anh lướt qua phần dưới hơi sưng đỏ của cô, giọng nói có chút ngập ngừng hiếm thấy: “Bị đau sao?”

Tô Di tựa người vào bồn tắm, uể oải “ừm” một tiếng.

“Em phải tập quen với tôi đi.”

“...”

Lần thứ hai trở lại giường, anh đặt cô nằm trên cánh tay mình, tay kia gắt

gao giữ chặt hông cô. Giữ nguyên tư thế này, anh nhẹ nhàng hôn lên mái

tóc dài của cô, nói: “Ngủ đi!”

Tối nay, anh cứ thế dịu dàng mà cố chấp, khiến cô phải sinh lòng nghi hoặc. Nhưng toàn thân cô lúc này đã

mệt rũ, cơn buồn ngủ ập đến trong nháy mắt. Chẳng mấy chốc, cô thiếp đi.

Tô Di ngủ một mạch đến tận một giờ chiều mới tỉnh giấc, bên kia giường

trống trơn, không còn thấy bóng dáng Mạnh Hi Tông đâu nữa. Quần áo của

cô cũng đã được giặt giũ sạch sẽ, đặt gọn gàng ở bên cạnh giường. Cô

thay đồ, bước ra khỏi phòng ngủ chính, người giúp việc đã chuẩn bị xong

bữa trưa. Vội vàng ăn được chút ít, cô liền trông thấy một bóng người

quen thuộc bước vào phòng ăn. Chính là vị bác sĩ phụ trách khám bệch

định kỳ cho cô. Trông thấy cô, anh ta liền mỉm cười, đưa cho cô một hộp

thuốc viên.

“Cô hãy chịu khó uống thuốc này thường xuyên.” Bác sĩ nói với một vẻ mặt thản nhiên. “Chỉ cần uống một loại này là đủ rồi, cô yên tâm, nó không gây tổn hại tới sức khỏe đâu.”

Tô Di dùng đầu

ngón chân để suy nghĩ cũng biết thứ thuốc này có tác dụng gì. Không đợi

người giúp việc mang nước lên, cô đã lấy ra một viên, bỏ vào miệng nuốt. Trong cổ họng dấy lên một cơn ứ nghẹn, cô cười cười nhìn vị bác sĩ,

nói: “Yên tâm, tôi sợ gây ra tai nạn chết người còn hơn anh ấy chứ!”

Vị bác sĩ đó không nói gì. Lồng ngục Tô Di thoáng chút khó chịu, cô đứng dậy, nói với người giúp việc: “Tôi về đây!”

Người giúp việc đi gọi một gã quân cảnh vào, Tô Di không chút do dự, bước thẳng lên chiếc xe con.

Cứ tùy tiện như vậy đi! Cô nghĩ, đêm qua chỉ đơn giản là một cơn mê loạn,

cô không muốn bận tâm đến nữa, mà có bận tâm thì cũng chỉ là trong mơ hồ mà thôi. Người đàn ông đó muốn cô cả đêm, mục đích đã rất rõ ràng, đó

chính là khẳng định quyền sở hữu của anh ta đối với cô. Mặc kệ phía sau

những hành động ấy rốt cuộc ẩn giấu bí mật gì, nếu không có tinh thần

bình đẳng và lòng trung thành tuyệt đối, cô chắc chắn sẽ không giao nộp

tấm chân tình của mình.

Lúc trở lại thị trấn nhỏ nọ đã là hai giờ chiều. Có lẽ cô Triệu được Mộ Tây Đình dặn dò từ trước nên đã làm cả

một bàn đầy thức ăn ngon. Trong lòng Tô Di không thoải mái, ăn qua loa

một chút rồi trở về phòng mình, úp mặt xuống gối. Vừa nhắm mắt, trong

đầu cô tràn ngập hình ảnh tấm lưng trần cường tráng tựa báo hoang của

Mạnh Hi Tông không ngừng lẳng lặng xông tới.

Cô khẽ buông tiếng thở dài, úp chiếc gối lên đầu mình.

Chẳng biết ngủ được bao lâu, khi cô đã tỉnh lại, bên ngoài trời đã tối hẳn.

Tâm trạng bình tĩnh hơn nhiều, cô cùng cô Triệu ăn cơm rồi ngồi trong

phòng khách xem ti vi. Đến hơn mười giờ tối, hai người đang định đi ngủ, tiếng chuông cửa lại chợt vang lên.

Bởi gần đó có một đội Lính

đánh thuê đóng quân, căn nhà nhỏ này cũng nằm trong phạm vi quan sát của bọn họ nên Tô Di không cần lo lắng về vấn đề an ninh. Cô Triệu ra mở

cửa, “i” một tiếng, lẩm bẩm nói: “Lại nữa sao?”

Lồng ngực Tô Di

giật thót, cô đứng dậy, bước về phía cửa chính. Chính là gã quân cảnh

trẻ tuổi đưa cô về lúc trưa, anh ta nở nụ cười áy náy, nói: “Phu nhân,

Ngài chỉ huy vừa về đến nhà... đã bảo tôi đến đón cô.”

Tô Di nhất thời không biết phải nói gì, trầm mặc trong chốc lát, chỉ kịp dặn dò cô Triệu vài câu rồi theo gã quân cảnh kia lên xe.

Lúc đến nơi thì

đã là hơn mười một giờ, Tô Di bước vào phòng ngủ chính, liền thấy Mạnh

Hi Tông đang dựa lưng vào thành giường đọc sách. Thấy cô đến, anh đặt

cuốn sách xuống. Bộ dạng đó khiến Tô Di ngẩn người. Vẻ lạnh lùng, uy

nghiêm thường ngày dường như đã hoàn toàn biến mất, dưới ánh đèn nhu hòa màu vàng cam, khuôn mặt anh hiện ra vô cùng điềm tĩnh, thần sắc cũng

rất mực chuyên tâm. Bởi đường nét trên khuôn mặt có chút mờ ảo nên thoạt nhìn anh giống hệt một chàng thanh niên anh tuấn với đôi mắt trong

sáng, ngây thơ hoàn toàn không phải là kẻ đứng đầu đội quân Lính đánh

thuê hùng mạnh mà gian ác kia.

“Có chuyện gì sao?” Cô hỏi. Rõ ràng cô vừa rời đi lúc trưa mà.

Mạnh Hi Tông không trả lời, đôi mắt sáng quắc nhìn cô không chớp, lát sau, anh khẽ nở nụ cười.

“Em qua đây!” Anh trầm giọng nói. Đợi cô đến bên cạnh, cánh tay dài của anh liền vươn tới, kéo cô đứng giữa hai chân mình, chỉ với vài động tác đã

thuần thục kéo được chiếc váy dài của cô xuống, ôm cô vào lòng, đặt cô

ngồi lên đùi mình.

“Lại tiếp tục sao?” Cô thực sự giật mình.

“Em không muốn à?” Mạnh Hi Tông xoay người, đè cô xuống giường.

Sau một hồi hôn ngấu nghiến, anh rời khỏi môi cô, bàn tay lần xuống dưới bắp đùi. “Dạng ra!”

Tô Di trầm mặc trong giây lát rồi không thể nín nhịn được nữa, hung hăng

đá một cước vào bụng anh. Cô biết không nên như vậy, cô cũng biết mình

không phải là đối thủ của anh. Tuy rằng anh từng ép buộc chiếm đoạt cô,

nhưng chưa từng biểu hiện ham muốn. Thế mà giờ lại đòi hỏi vô độ như

vậy...

Chân cô bị một tay anh dễ dàng ghì chặt. Anh liếc nhìn cô

một cái, ánh mắt có vẻ âm trầm. Cô còn định giãy giụa nhưng anh đã giữ

chặt các ngón tay cô. “Em còn cử động nữa, tôi sẽ bẻ gãy chúng đấy!”

Tô Di không dám động đậy. Anh cũng không buông tay ra, tay kia lần lên tủ

đầu giường, lấy ra tuýp thuốc mỡ, bóp một ít lên đầu ngón tay.

Anh cúi đầu, tỉ mỉ bôi nó lên phần kín của cô, thản nhiên nói: “Tây Đình nói, cái này có thể nhanh chóng làm giảm sưng tấy.”

Mặt Tô Di nóng bừng.

Nơi hơi sưng đỏ đó lập tức có cảm giác mát lạnh, dễ chịu. Mà khi ngón tay

dài của anh nhẹ nhàng đưa vào bên trong, cô khoan khoái khẽ thở ra một

hơi.

Bôi xong, anh mới lần nữa quay lại phía trên cơ thể cô, từ

trên cao nhìn thẳng xuống, nói với giọng trầm thấp, vô cùng nguy hiểm:

“Dám đá tôi cơ à?”

Tô Di: “...”

Lại là một trận hôn môi và đụng chạm liên tiếp, mãi cho đến khi anh khiến cho Tô Di thở hồng hộc

mới thôi. Nhưng anh vẫn không đụng chạm tới bên dưới mà đợi đến khi mặt

cô đỏ bừng, anh mới nhẹ nhàng lướt dọc cơ thể cô, hơi thở nóng ấm phả

bên mang tai cô. “Thành thật một chút!”

Cô dựa lung vào người

anh, dục vọng nóng bỏng của anh đặt ngay trên hông cô, khiến cô khó chịu vạn phần. Nghe hơi thở của anh dần dần bình ổn, cô lặng yên không một

tiếng động mở to mắt, nhìn chằm chằm bóng đêm u tối bên ngoài cửa sổ.

Cơ hồ đã nhận ra sự phân tâm của cô, anh chợt cất lời: “Em không thích gã

người máy kia, vậy tại sao cũng không bằng lòng theo tôi?”

Tô Di

khẽ chấn động. Trong lòng người đàn ông này, phụ nữ luôn phải phục tùng

anh ta sao? Mà cô trước đây cũng là tình nguyện. Nhưng cô không thể nói

ra, bởi nói ra, cô sẽ mất hết tất cả.

Nghĩ tới đây, Tô Di từ từ

bình tâm trở lại. Cô chậm rãi hỏi lại anh: “Vậy anh thì sao? Nhất định

phải giữ tôi ở lại bên cạnh? Tôi nghĩ, chắc hẳn không phải bởi sức hấp

dẫn của mình khiến Ngài chỉ huy điên đảo thần hồn đấy chứ?”

Lúc

này, đổi lại là Mạnh Hi Tông trở nên trầm mặc. Chỉ có bàn tay là vẫn

không yên phận, nhẹ nhàng vuốt ve hông cô. Được một lát, phía sau truyền đến giọng nói trầm tĩnh của anh: “Mèo Con... phụ nữ quá lý trí cũng

không phải là chuyện tốt!”

Quả nhiên... vẫn còn ôm ấp mục đích nào đó sao?

Tô Di âm thầm nở nụ cười, trong lòng tràn ngập tâm tình phức tạp, có chút

khổ sở nhưng càng nhiều hơn là cảm giác bất đắc dĩ. Rốt cuộc là vì sao?

Anh cũng không nói gì thêm nữa.

Ngày hôm sau, Tô Di tỉnh giấc rất sớm.

Là bị Mạnh Hi Tông đánh thức. Anh chỉ nói duy nhất một câu: “Sáng hôm nay

còn có việc” rồi khẽ nâng mặt cô lên, đặt xuống một nụ hôn quyến luyến.

Tô Di lúc đó vẫn còn mơ màng, bị anh không chút kiêng kỵ, kiểm tra vùng

sưng đỏ đang ẩm ướt rồi cứ thế bình thản tiến vào. Hơn nửa giờ sau, anh

mới buông cô ra. Anh mặc quân phục chỉ huy chỉnh tề, so với vẻ trầm mặc, uy nghiêm thường ngày, dường như trên gương mặt còn có nét thỏa mãn, an nhàn.

“Em cứ ở nguyên đây!” Anh bỏ lại một câu rồi lập tức rời

đi. Xế chiều hôm đó, hành lý của Tô Di ở thị trấn nhỏ kia đã được chuyển hết vào trong thành.

Cứ như vậy, cô tiếp tục ở lại dinh thự của

Mạnh gia. Mạnh Hi Tông không phải đêm nào cũng muốn cô, nhưng bất kể có

về trễ thế nào, anh cũng đều ôm cô cùng ngủ. Tô Di vốn cho rằng mình sẽ

không quen với việc này nhưng một thời gian sau, cô phát hiện mình hoàn

toàn không chán ghét cảm giác đó. Thậm chí, nó đã trở thành một thói

quen. Cô luôn cảm thấy yên tâm khi nằm trong vòm ngực ấm áp mà kiên cố

của anh, chìm sâu vào giấc ngủ.