Mèo Hoang

Chương 37: Sau lúc trùng phùng

Nước sông xanh biếc

như dải ngọc, uyển chuyển bao quanh một thị trấn nhỏ vắng vẻ, yên bình.

Bờ bên kia thị trấn là những dãy núi thấp lè tè, cây cối xanh um, tươi

tốt. Lác đác trên đó có vài căn nhà gỗ nhỏ. Tại nơi tươi đẹp nhất trên

sườn núi, một ngôi nhà gỗ được xây dựng hướng ra mặt sông, phong cách

lịch sự, tao nhã, ngăn nắp, sạch sẽ mà tĩnh mịch. Bất cứ ai tình cờ đi

ngang qua đây, chỉ cần liếc mắt nhìn liền lập tức cảm nhận được sự thư

thái, khoan khoái đến khó tả.

Tô Di mặc áo ngủ, để chân trần,

ngồi cạnh cửa sổ nhìn ra dòng sông. Trên sông, từng đoàn thuyền đánh cá

lướt qua, ngư dân ai nấy đều mang vẻ mặt thuần phác với nụ cười thật

thà, phúc hậu, khiến lòng người thư thái, êm ái vô cùng. Cô thậm chí còn có thể nghe được tiếng nước sông lững lờ và tiếng lá cây xào xạc vang

khắp núi rừng. Trong giây phút nào đó, Tô Di thực sự ao ước mình được

ngồi đây, nhìn ngắm khung cảnh yên bình mãi thế này.

Cô Triệu ở

bên cạnh thấy dáng vẻ đó của cô, lập tức xách đôi dép lại, đặt dưới chân cô. Cô cảm kích ngẩng đầu lên, mỉm cười, xỏ chân vào dép. Cô Triệu là

người dân vùng lân cận, được mời tới để phục vụ đời sống sinh hoạt hàng

ngày của Tô Di. Bà cao hứng đi vào phòng bếp, nói: “Tiểu Di, tôi vừa mua một ít măng tươi và chim trĩ, để tối nay tôi nấu cho cô một bát canh.”

Tô Di im lặng giây lát rồi đáp lời: “Hôm nay... có thể không cần.”

Trên tầng là phòng ngủ của cô, bên cạnh chiếc giường lớn mềm mại là một

chiếc bàn để đầy các loại thuốc. Cô mở một bên ngăn tủ, trong đó chất

đầy trang phục lộng lẫy, chính là lễ vật mà những người nổi tiếng trong

thành phố Hy Vọng mua tặng người phụ nữ may mắn có được sự ưu ái của

Thương Chủy. Mà người đó chính là cô. Không ngờ Mộ Tây Đình lại mang cả

những thứ này đến tinh cầu Tự Do. Có phải, ngay cả Mộ Tây Đình từ lâu

cũng đã nhận định rằng cô sẽ không bao giờ thoát khỏi sự khống chế của

Mạnh Hi Tông?

Dọc đường trở lại tinh cầu Tự Do, phần lớn thời

gian cô đều mệt mỏi mà thiếp đi. Còn Mạnh Hi Tông đêm nào cũng ôm cô ngủ nhưng không hề làm gì cô. Hai người cũng rất ít khi nói chuyện với

nhau, tựa hồ có một bức tường vô hình ngăn cách giữa cô và anh. Tô Di

biết bức tường trong lòng mình là gì, nhưng cô lại không thể đoán được

những suy nghĩ trong lòng Mạnh Hi Tông. Cô nghĩ, có lẽ là do cô suy nghĩ nông cạn mà vô tình chọc giận anh, hoặc cũng có thể là vì ham muốn độc

chiếm của người đàn ông trong anh bộc phát. Nhưng cô không thể cúi đầu,

cũng không có cách nào cố ý lấy lòng anh được nữa. Bởi trong lòng cô,

anh đã khác trước. Còn trong lòng anh, từ đầu đến cuối, cô chưa bao giờ

thay đổi.

Một ngày kia, sau khi tỉnh giấc, cô đã thấy mình ở thị

trấn nhỏ này rồi. Mộ Tây Đình gọi điện thoại tới, dặn cô dưỡng bệnh cho

thật tốt, cứ cách vài ngày sẽ có bác sĩ đến kiểm tra. Cũng kể từ đó,

Mạnh Hi Tông biến mất, không thấy xuất hiện nữa.

Không khó để

nhận ra thị trấn nhỏ này chính là địa điểm du lịch lý tưởng của tinh

cầu, tiếp giáp với thành phố Tự Do, môi trường lại hoàn toàn không bị ô

nhiễm, trong lành, thanh tĩnh tựa như sống giữa nông thôn. Ở một nơi như thế này, cơ thể của Tô Di hồi phục rất nhanh. Trước đó hai ngày, vị bác sĩ đến từ thành phố Tự Do đã khẳng định với cô rằng cơ thể của cô đã

hoàn toàn bình phục.

Mà hôm nay là ngày thứ ba mươi cô và anh

chiến tranh lạnh. Anh từng nói, cho cô thời gian một tháng. Cô chọn một

chiếc váy dài đơn giản màu vàng kem, khoác ngoài chiếc áo lửng màu đen,

chân đi boot gót nhỏ, môi thoa một lớp son mỏng. Cô gái trong gương

trông đã hồng hào, nhanh nhẹn hơn một tháng trước rất nhiều. Chỉ là hơn

một năm qua, đây là lần đầu tiên cô cởi bỏ quân phục, thay sang một bộ

đồ hết sức nữ tính như vậy, nhưng trên ấn đường vẫn đọng nét khí khái

hào hùng. Nhìn mình như thế, trong lòng cô thoáng rung động.

Trong vũ trụ rực rỡ những tinh vân, Báo Săn chao liệng, quang cảnh ấy tựa hồ

vừa hiện lên trong tâm trí cô, cái cảm giác tự do tự tại này, vừa nghĩ

đến thôi đã khiến cô không ngừng say mê như cũ. Nhưng vì những áp lực và mất mát mà Mạnh Hi Tông mang đến đã khiến cảm giác đó cứ thế vơi dần

đi.

Thật vậy, có gì để mà chán nản, buồn khổ cơ chứ? Ít ra thì cô vẫn sống, còn là một phi công ưu tú, thậm chí thiếu chút nữa cô đã tìm

được Trái đất. Cô vẫn còn rất nhiều thì giờ, cho dù cả đời cũng không

tìm được Trái đất thì cảm giác được bay lượn trên không cũng đủ khiến cô vui vẻ và hạnh phúc rồi. Hơn nữa, cô còn hy vọng mọi chuyện cứ tiếp

diễn như vậy.

Mà Mạnh Hi Tông hùng mạnh như thế, gần như không có gì là anh không làm được. Có lẽ, cả đời này, cô vĩnh viễn không thể

chống lại anh. Thế nhưng, có sao đâu kia chứ! Nếu như anh không yêu cô,

cô cũng sẽ không động lòng thêm nữa. Anh đã từng khiến cô run rẩy và cảm động, hưng phấn cùng sợ hãi, điều này khiến cô mỗi khi nhớ lại đều

không thoát khỏi cảm giác run sợ, nó vô tình đã trở thành một giấc mộng

hão huyền trong lòng cô. Dù trong khoảng thời gian ngắn ngủi sắp tới, cô sẽ lại đắm mình mà khuất phục trước anh, nhưng cô luôn tin có một ngày, anh sẽ không còn hứng thú với cô nữa. Lúc đó, cô sẽ có động lực để rời

bỏ anh.

Nhất định sẽ có ngày đó.

Cô bước xuống dưới lầu,

trên khuôn mặt nở nụ cười nhàn nhạt. Cô Triệu vừa thấy cô thì kinh ngạc

thốt lên: “Tiểu Di mặc bộ đồ này... đẹp quá!” Bà lập tức cười hiền. “Tôi biết rồi nhé, hôm nay cô muốn đến thành phố Tự Do tìm gặp tiên sinh

đúng không?”

Tô Di không trả lời. Cô biết cô Triệu tám mươi phần

trăm xem cô như một cô bồ nhí được đại gia bao nuôi ở đây, có điều... sự thực cũng chẳng khác biệt là bao, cứ coi như vậy cũng được. Đang mải

suy nghĩ, ngoài cửa chợt vang lên tiếng động cơ ô tô. Sau đó là tiếng gõ cửa khẽ khàng, hết sức lịch thiệp. Cô Triệu vội vã chạy ra mở cửa. Tô

Di hít sâu một hơi, ngồi bất động trên sofa.

“Phu nhân đâu?”

Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Mộ Tây Đình. Trong lòng Tô Di khẽ

giật bắn, liền nghe thấy cô Triệu đáp: “A... Đang ở trong phòng khách!”

Mộ Tây Đình bước tới, đón nhận ánh mắt ngạc nhiên của Tô Di, nở nụ cười

sâu xa. Nhưng cậu ta không nhiều lời, chỉ hơi khẽ cúi người trước Tô Di, nói: “Tô tiểu thư, Ngài chỉ huy đang đợi cô!”

Chiếc xe con chống đạn lao vun vút trên đường quốc lộ, hơn nửa tiếng sau đã có thể đến

được thành phố Tự Do. Dọc đường đi, Tô Di gần như im lặng, Mộ Tây Đình

và gã quân cảnh ngồi phía trước cô thỉnh thoảng cũng chỉ trò chuyện một

vài câu.

Nhìn khung cảnh thành phố hoa lệ, phồn vinh dần hiện lên phía bên ngoài cửa sổ, Tô Di không kiềm chế nổi cảm giác căng thẳng

tràn ngập trong lồng ngực. Cô nghĩ, chắc hẳn Mộ Tây Đình đã hiểu lầm gì

đó nên ban nãy, cậu ta mới gọi cô là “phu nhân”, nhưng hai từ đơn giản

này lại khiến lòng cô không ngừng dậy sóng. Cô chỉ có thể tự nói với

chính mình rằng, đừng cố đè nén cảm giác căng thẳng, đây chỉ là một phản ứng rất đỗi bình thường, bởi vì người mà cô sắp gặp kia chính là Mạnh

Hi Tông người người kính sợ.

Tới gần năm giờ chiều, ánh mặt trời

trở nên êm dịu, không khí đầu xuân vô cùng trong lành, mát mẻ. Xe dừng

lại trước một ngôi biệt thự nằm ngay trung tâm thành phố, nơi này đã

từng là thủ phủ của Thị trưởng, còn hiện giờ nghiễm nhiên trở thành phủ

đệ của Mạnh Hi Tông.

Trước cổng, một gã quân cảnh trong bộ quân

phục màu đen tuyền đang đứng canh phòng. Ở thành phố Tự Do, bầu trời

thuộc về Lính đánh thuê, còn quân cảnh giữ nhiệm vụ duy trì trật tự dưới mặt đất. Tô Di cùng Mộ Tây Đình men theo sân cỏ xanh mơn mởn, đi về

phía căn biệt thự màu cà phê, dọc đường, cô bắt gặp vài gã quân cảnh

trong có vẻ rất quen, họ vừa nhìn thấy cô thì liền kinh ngạc rồi lập tức trưng ra dáng vẻ tươi cười.

Cánh cửa tầng trệt mở ra, loáng

thoáng nghe thấy có tiếng người nói chuyện. Họ đi qua hành lang dẫn tới

cánh cửa màu đen tuyền, trước mặt hiện ra một phòng khách rộng rãi,

thoáng mát. Toàn bộ pha lê dưới mặt sàn chiếu lên mô hình cây cầu nhỏ

nước chảy róc rách, lăn tăn vô cùng tinh xảo đặt một bên phòng khách.

Trên chiếc sofa da đen rộng lớn có mấy gã đàn ông đang ngồi nhàn rỗi.

Nhìn thấy hai người Tô Di, đám đàn ông ngừng trò chuyện, ngẩng đầu nhìn

qua.

Hai tay Tô Di đút trong túi áo từ từ nắm chặt lại.

Ngoài Lý Tích Trung và Liên Đạc còn có ba người đàn ông lạ mặt, bọn họ đều

nhìn cô chằm chằm bằng ánh mắt sáng quắc. Ngồi chính giữa bọn họ lúc này là một người đàn ông vô cùng anh tuấn, nổi bật, trên khuôn mặt từ đầu

chí cuối vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng, xa cách. Ánh mắt anh lẳng lặng

dừng trên người cô rồi nhàn nhạt mở miệng: “Ngồi đi!” Sau đó, anh quay

sang Liên Đạc, nói: “Tiếp tục!”

Gã đàn ông ngồi bên phía tay trái Mạnh Hi Tông cười một tiếng, đứng lên nhường chỗ rồi đi đến chỗ chiếc

sofa đối diện ngồi xuống. Ngoài Liên Đạc vẫn đang nghiêm túc tiếp tục

nói về tình hình khai thác tài nguyên ở hành tinh người máy kia, trên

khuôn mặt những người đàn ông khác còn lại đều xuất hiện ý cười khác lạ.

Lòng bàn tay Tô Di đầm đìa mồ hôi, đúng lúc này, ánh mắt của Mạnh Hi Tông

lại lẳng lặng lướt qua. Tô Di lập tức cụp mi, bước tới bên cạnh anh, nhẹ nhàng ngồi xuống. Mạnh Hi Tông bắt chéo chân, cũng không nhìn Tô Di lấy một cái. Vẻ mặt anh vô cùng nghiêm túc, tựa hồ đang rất chăm chú lắng

nghe những lời Liên Đạc nói. Đợi đến lúc Liên Đạc báo cáo xong một phần, anh ngả người về phía sau, một cánh tay vắt lên thành ghế sau lưng Tô

Di. Tô Di ngồi thẳng, cả người cứng đờ, rõ ràng hai người không hề động

chạm gì nhưng cô vẫn cảm thấy mất tự nhiên. Mỗi lần anh ngước mắt, uống

nước hay nói chuyện, hơi thở nam tính, trong trẻo, lạnh lùng mà quen

thuộc ấy tựa hồ quẩn quanh, bao vây tâm khảm cô, khiến cô không sao cử

động được.

Nhưng khi Liên Đạc mở một hình ảnh trên màn hình tinh

thể lỏng. Tô Di lập tức bị thu hút. Cô nhìn thấy rất nhiều cỗ máy khổng

lồ đang khai thác triệt để tài nguyên khoáng sản của tinh cầu kia, cũng

thấy cây cối và lương thực của thành “Trường An” bị máy nén ép lấy chất

dinh dưỡng, còn lại cặn bã vẩn đục được đổ hết ra biển lớn.

Bên

rìa mỗi một hình ảnh dường như đều có một vài thi thể không được ai chú ý đến, nằm chỏng chơ ở một góc bẩn thỉu. Mà khi giữa màn hình xuất hiện

một vài thi thể bị lính đánh thuê mổ bụng, kiểm tra máy móc bên trong,

trong đầu Tô Di bỗng hiện lên hình ảnh khuôn mặt đỏ bừng và ánh mắt đen

láy, sáng quắc của Nguyệt Mặc, cảm giác buồn nôn bỗng dấy lên trong lồng ngực.

Một giờ sau, báo cáo chính thức và những lời tán dóc của

đám đàn ông cuối cùng cũng kết thúc. Mọi người tuy ai nấy đều đã đói

bụng nhưng cũng hết sức biết ý, đứng dậy xin cáo lui. Trước khi rời đi,

ánh mắt bọn họ nhìn về phía Tô Di đầy ẩn ý. Gã đàn ông ban nãy nhường

chỗ cho cô, thậm chí còn nói với Mạnh Hi Tông một câu: “Sếp à, nhịn mười năm mới được thỏa nguyện... Ngàn vạn lần bảo trọng thân thể.”

Tô Di vừa xấu hổ vừa khổ sở tự giễu, còn Mạnh Hi Tông vẫn giữ nguyên vẻ

mặt bình thản. Chỉ khi Mộ Tây Đình định rời khỏi, Mạnh Hi Tông mới gọi

giật anh ta lại.

“Trước mười hai giờ trưa mai...” Giọng nói của anh âm trầm như nước. “Trừ phi quân tình khẩn cấp, không thì đừng quấy rầy.”

Mộ Tây Đình ngẩn người một lát rồi bật cười, nói: “Tuân lệnh!”

Lúc này, Tô Di mới kịp phản ứng lại, cô chỉ biết choáng váng, không thốt

nổi một lời. Anh lại có thể bình thản nói một câu khiến người ta suy

nghĩ vẩn vơ như thế sao? Câu nói đó thực sự đã khiến tâm trạng của cô

căng thẳng và hoảng hốt khôn nguôi. Nhưng tựa hồ không hề nhìn thấy sự

ngượng ngùng của cô gái trước mặt, anh cúi đầu nhìn gương mặt có chút

tái nhợt của cô, nhíu mày, nói: “Em vẫn thương xót đám người máy ấy thế

à?”

Anh hiển nhiên để ý tới tâm tình biến động ban nãy của cô.

Không đợi cô kịp trả lời, cánh tay dài của anh đã ôm ngang người cô. “Ăn thôi!”

Nhìn chiếc bàn đầy những món ăn nhẹ bổ dưỡng, nhưng Tô Di lại không thể nuốt trôi. Có lẽ, ngay từ giấy phút đầu tiên khi bước

chân vào căn phòng này, cô đã bị tâm trạng căng thẳng bủa vây. Đến mười

hai giờ trưa mai.. đến mười hai giờ? Giờ mới là bảy giờ chiều, vậy là

còn mười bảy tiếng nữa... Dường như ở trước mặt người khác, anh không hề ngần ngại công khai biểu hiện ý muốn chiếm giữ cô.

Tô Di trệu

trạo nhai cơm như nhai sáp nến, từ đầu đến cuối vẫn giữ nguyên trạng

thái trầm mặc, mà Mạnh Hi Tông tựa hồ cũng không có ý muốn nói chuyện

với cô. Chỉ khi Tô Di mới ăn được non nửa bát cơm đã đặt đũa xuống, anh

mới hơi không vui, nói một câu: “Em ăn ít quá đấy!”

Tô Di đành bê bát cơm lên ăn nốt. Cuối cùng anh cũng ăn xong, cô liền bỏ bát đũa xuống, nhìn anh vẻ bất an.

“Đi tắm thôi!” Giọng nói của anh tựa hồ trở nên khàn đục.

Chỉ một câu nói ngắn gọn đã khiến trong lòng Tô Di thầm giật thót. Nhưng

không phải là tắm uyên ương khiến người ta kinh hãi như cô vừa nghĩ tới

mà bên trong chỉ có một người giúp việc đang chuẩn bị nước ấm cho cô.

Đúng lúc cô đang định đóng cánh cửa buồng tắm của phòng ngủ chính lại

thì chợt thấy anh đang lẳng lặng ngồi trên ghế sofa bên trong căn phòng

không bật đèn, khuôn mặt chìm trong bóng tối.

Tâm tư cô rối như

tơ vò, sau khi tắm xong, nước ấm hầu như đã khiến da dẻ cô trở nên hồng

hào, nóng bỏng, nhưng anh vẫn ngồi yên, không nhúc nhích. Trong phòng

anh, dĩ nhiên không có bộ quần áo nữ nào để cô thay. Bộ váy cô mặc hồi

chiều đã được người hầu mang đi giặt, cô chỉ có thể dùng khăn tắm quấn

quanh người, yên lặng mở cánh cửa phòng tắm.

Trong phòng ngủ rộng lớn, chỉ có duy nhất ngọn đèn nhỏ trên chiếc tủ đầu giường tỏa ra những tia sáng ấm áp màu vàng cam. Mạnh Hi Tông an vị ở bên giường, nhưng

ngoài dự liệu của Tô Di, anh đã tắm xong tự khi nào.

Anh ở trần,

mái tóc ngắn màu đen vẫn còn ẩm ướt, vài sợi tóc dính bết vào gương mặt

điển trai, khiến anh thoạt nhìn trông trẻ ra đến vài tuổi, những đường

nét trên khuôn mặt cũng có vài phần trẻ trung, ôn hòa. Bờ vai rộng và

rắn chắc, cơ bắp nổi cuồn cuộn hai bên cánh tay, đôi chân thon dài chắc

khỏe, dưới ánh đèn mờ ảo, hiện ra màu lúa mạch. Bên hông tùy ý quấn một

chiếc khăn tắm, đây cũng chính là vật che đậy duy nhất trên người anh.

Ngón tay anh đang kẹp một điếu thuốc lá sắp cháy hết, trong chiếc gạt tàn

đặt ở tủ đầu giường đã có mẩu đầu lọc, chứng tỏ anh tắm xong và đã đợi

cô được một khoảng thời gian khá lâu. Lúc này, đôi mắt đen láy, sáng

quắc của anh tựa hồ chìm trong sắc đêm huyền bí, xuyên qua làn khói mờ

ảo, nhìn cô chằm chằm. Mặc dù không gian vô cùng yên tĩnh, không ai nói

một lời nhưng lại khiến cô cảm nhận được ham muốn xâm chiếm tràn ngập

trong đôi mắt ấy.

“Lại đây!” Anh gí đầu lọc thuốc vào trong gạt tàn, dập tắt.

Tô Di bước tới bên cạnh anh. Vì dáng vóc cao lớn nên cho dù anh đang ngồi

thẳng lưng cũng khiến người ta cảm nhận được khí thế bức người. Anh duỗi hai cánh tay, cầm lấy hông cô, nhấc cô lên, đặt ngồi lên đùi mình. Khăn tắm trên người cô suýt bị tuột xuống, mà phần bắp đùi mềm mại lại tiếp

xúc với làn da thô ráp của anh, khiến nơi nào đó trên cơ thể anh khẽ

“bật dậy”. Trong nháy mắt, cô hoang mang không biết phải làm sao.

Đây rõ ràng mới chỉ là lần thứ hai của bọn họ. Nhưng Mạnh Hi Tông làm ra vẻ đã quá quen thuộc với cơ thể cô. Một tay anh vòng qua ôm ngang người

cô, dưới mái tóc ngắn đen nhánh, đôi mắt anh trở nên âm trầm. “Đã hơn

một năm rồi... Em có nhớ tôi không?”

Hàm ý trong lời nói này khiến toàn thân Tô Di như bị tê liệt. Cô lặng lẽ nói: “Suýt chút nữa đã chết, sao có thể quên được chứ?”

Anh liếc nhìn cô một cái, bàn tay nóng rực mang theo sự ẩm ướt, mạnh mẽ

thăm dò phía dưới khăn tắm của cô, giọng nói trở nên mờ ám: “Vậy thì...

nhớ rõ thêm một chút!”