"Tại sao lại là anh? Sao anh lại bám theo chị tôi?"
Vu Thi nói lời này, Ân Á Minh cảm thấy có chút lúng túng, sao giọng cô bé này có vẻ không hoan nghênh anh chứ, anh có chỗ nào không tốt sao? Đâu có, anh tự nhận phương diện nào mình cũng rất tốt mà, dù thế nào cũng không thể là đối tượng bị người ta ghét được.
"Nói cái gì đấy." Vu Kiều nhéo mặt Vu Thi, "Đây chính là người có ơn cứu mạng chị, nếu đêm hôm đó anh ta không cứu, nói không chừng giờ chị đã chết mất xác rồi."
"Thật hay giả vậy?" Vu Thi liếc Ân Á Minh, tính đi tính lại thì trông vẻ ngoài của người đàn ông này cũng không giống người biết đánh nhau mà.
"Chị lừa em làm gì." Vu Kiều phất phất tay, ý bảo mọi người vào nhà rồi nói, "Hôm nay con về để kể lại việc này với mọi người đây ."
Người một nhà đều đi vào cửa, còn Ân Á Minh thì lái xe tiến vào nhà họ Vu.
Vu Đại Bàn vừa đi vừa nhỏ giọng hỏi vợ: "Cậu này là ai thế? Nhìn bề ngoài cũng không tệ đâu, rất xứng đôi với Kiều Kiều nhà chúng ta, rốt cuộc là con nhà nào ?" Nghe con gái nói, người này còn là người cứu mạng nó đấy, vậy càng thêm xứng đôi rồi!
Đới Phân Phương nhỏ giọng nói: "Tỉnh táo lại đi ông ơi, người ta cửa cao nhà rộng, chúng ta không trèo nổi đâu, họ còn chướng mắt Kiều Kiều nhà mình ấy."
Vu Đại Bàn mất hứng, cái gì mà không xứng với trên cao, con gái ông tốt như vậy, thừa sức xứng với nhà người ta!"Bà nói đi, rốt cuộc lai lịch thế nào."
Đới Phân Phương kể chuyện lần trước Vu Kiều đi xem mắt ra, thật ra bà cũng không biết cụ thể thế nào, nhưng ngày đó con gái được cậu Ân này đưa về, cũng không nói chi tiết lắm, chỉ nói là bạn bè bình thường, mới gặp vài lần thôi.
Vốn bà còn suy nghĩ nhiều, nhưng sau khi biết bối cảnh của Ân Á Minh thì yên tĩnh lại, người này rõ ràng sẽ không kết hôn với con gái mình, vậy còn lãng phí thời gian làm gì.
Vu Đại Bàn cũng không phải là người lỗ mãng chỉ biết giết heo, vợ vừa nói ông đã hiểu, nghe xong còn bĩu môi: "Chậc, còn tưởng Kiều Kiều tìm được người tốt, hóa ra chỉ là một cái bình hoa, chỉ có thể nhìn, không có tác dụng."
"Đừng nói như vậy chứ, ông không nghe Kiều Kiều nói hả, cậu ta là người cứu mạng Kiều Kiều, việc này quả thật phải chân thành cảm ơn người ta." Đới Phân Phương vốn rất ghét Ân Á Minh , nhưng là nghe nói chuyện này liền thái độ đại sửa lại, cái này cũng không thể vong ân bội nghĩa.
"Tôi biết mà, nhà chúng ta không phải loại đó, nhất định sẽ chân thành cám ơn cậu ta." Vu Đại Bàn vỗ ngực một cái bày tỏ mình là một người có tình nghĩa.
Hai vợ chồng đang thương lượng nên cảm tạ người ta như thế nào thì Vu Kiều đang đi cùng Vu Thi ở phía trước mở miệng, cô làm động tác cắt cổ nói: "Em học võ vẽ ở đâu thế, chị không nói em đánh người đá người, vì dù sao chị nói em cũng không nghe, phí cả công sức, nhà mình không thịnh hành giết người đốt nhà, em học với ai, giống y như mấy người xã hội đen đó, cảnh sát ở gần đấy em không thấy hả, em muốn được mời vào uống trà à? Có còn dáng vẻ của một cô gái hay không?"
Cô em gái này chắc chắn là đầu thai nhầm nhà rồi.
Vu Thi nhếch miệng cười cười: "Đâu có, chị đừng coi là thật, em nói đùa thôi , sao em có thể làm được chuyện đó chứ."
Vu Kiều liếc em gái mình một cái, "Vậy là tốt rồi."
"Chị, người họ Ân kia cứu chị thật à, chị mau kể cho em chuyện đêm hôm đó một chút, có phải vô cùng mạo hiểm hay không, cuối cùng cảnh sát tra được cái gì, hôm nay người đàn bà chanh chua tới gây chuyện không phải là phạm nhân chứ?" Buổi sáng nghe nói chị mình suýt bị bắt cóc án quả thực đã dọa cô giật thót, nay thấy người hoàn hảo thì bắt đầu nổi máu hóng hớt.
"Đúng vậy, chị được anh ấy cứu, hôm đó đúng lúc anh ấy có việc đi tới chỗ gần nơi xảy ra sự việc, hơn nữa may mà, đúng lúc anh ấy mang theo hai bảo vệ, coi như là ơn lớn rồi." Vu Kiều thật sự vẫn còn sợ hãi, "Đáng tiếc anh ấy cũng không thiếu gì hết, chị cũng không biết phải tạ ơn người ta thế nào, đã hỏi anh ấy vài ngày nhưng anh ấy không nói."
"Chậc, anh hùng cứu mỹ nhân, còn báo đáp gì nữa, không phải là lấy thân báo đáp sao." Vu Thi chớp chớp mắt, thật ra cô cũng biết không có khả năng, hai người vốn không hợp nhau, hơn nữa người ta căn bản không thích chị cô, lời này chỉ đùa cho vui thôi.
Ai ngờ Vu Kiều cười nói: "Em và anh ấy thật đúng là thần giao cách cảm, anh ấy cũng nói với chị như thế đấy, nói muốn lấy thân báo đáp."
Mắt Vu Thi trợn trắng!
Vu Kiều bật cười: "Trêu em thôi, anh ấy đùa thế , em coi là thật làm gì."
Lúc Ân Á Minh vào phòng khách thì người nhà họ Vu đã cười tủm tỉm chờ anh, bọn họ vốn đã biết chân tướng, đương nhiên cảm kích Ân Á Minh, nếu không bây giờ bọn họ cũng không ngồi hoà thuận vui vẻ tán gẫu ở đây, bọn bắt cóc này thế mà chuyện gì cũng làm được, trời mới biết hung tàn như thế nào.
Lúc Ân Á Minh vào còn cầm theo túi lớn túi nhỏ, người trong nhà họ Vu ai cũng có phần, lần này mọi người lại ngượng ngùng, lễ này đưa không đúng, theo lý không phải là bọn họ cần đưa à, sao lại biến thành Ân Á Minh đưa , cuối cùng bọn họ quy kết người nhà họ Ân chú trọng lễ nghi, đến cửa sẽ phải mang lễ vật gì đó.
Vu Đại Bàn vỗ vai Ân Á Minh phóng khoáng nói: "Á Minh à, may mà Kiều Kiều nhà bác gặp được cháu, nghe nói cháu đã chăm sóc nó cả tuần, chúng ta cũng không biết nói gì cho phải, bác cũng không có bản lãnh lớn gì, nhưng chỉ cần Á Minh cháu mở miệng, mặc kệ là chuyện gì, chỉ cần bác có thể làm được, nhất định sẽ làm cho cháu !"
"Bác Vu khách khí, chuyện này cháu cũng có trách nhiệm, đã giúp phải giúp đến nơi." Trước mặt Vu Kiều, Ân Á Minh còn nói muốn người ta lấy thân báo đáp, nay lại khiêm nhường với mấy người nhà họ Vu.
"Nói hươu nói vượn, cháu có trách nhiệm gì chứ, tất cả đều vì bọn cướp đó phát điên, cháu cứu người rồi đâu còn trách nhiệm gì nữa." Vu Đại Bàn cảm thấy Ân Á Minh hồ đồ.
Ân Á Minh nghi ngờ Quý Tử Nhàn là người chủ mưu, nếu quả thật là Quý Tử Nhàn, vậy chuyện này thật đúng là có quan hệ ít hoặc nhiều tới anh, định nói thì thấy Vu Kiều khoát tay với mình, ý bảo anh im lặng.
Ân Á Minh ngầm hiểu, mặc dù không hiểu vì sao Vu Kiều không nói, nhưng trước hết cứ nghe lời cô đi.
Nói chuyện một lúc thì đến giờ ăn cơm, tâm tình Vu Đại Bàn rất tốt, mặc dù hôm nay có người gây chuyện, nhưng rất sảng khoái sau một chầu đánh nhau, chủ yếu nhất là con gái gặp dữ hóa lành, còn dẫn người cứu mạng về, ông bày tỏ muốn uống mấy chén với Ân Á Minh, sai người trong nhà lấy rượu tốt nhất ra.
Trên bàn rượu, mấy người đàn ông chuyện trò vui vẻ, hết sức hợp nhau, bắt đầu là tán gẫu chuyện cứu Vu Kiều, sau đó thì bàn việc buôn bán.
Đều là người làm ăn buôn bán, sẽ có chủ đề nói không hết.
Ân Á Minh làm buôn bán đứng đắn, kết cấu tương đối lớn, anh vừa mở miệng thì Vu Đại Bàn hết sức bội phục, thầm nghĩ vợ nói người này lợi hại, nay ngẫm lại quả nhiên lợi hại, cậu trai trẻ này quả nhiên có tài năng.
Buôn bán của nhà họ Vu rất nhiều đều đi đường ngang ngõ tắt, nhưng cũng có đường riêng của mình, Ân Á Minh cũng nghe được đạo lý rõ ràng, cảm thấy phương pháp làm việc không làm theo khuôn mẫu này cũng rất thú vị, nhìn qua không có quy luật gì, nhưng thật ra cũng không ít điều cần tuân thủ, cũng không phải đánh đấm linh tinh là làm được, Vu Đại Bàn cũng có ít bản lĩnh, cũng không phải là người chỉ biết giết heo hù dọa người khác.
...
Lúc này Quý Tử Nhàn còn trốn ở nhà không dám ra cửa, mặc dù chứng cứ đều bị xử lý, nhưng cô ta vẫn chột dạ, căn bản không dám ra cửa, hơn nữa tâm trạng cô ta đang rối loạn cũng không có hứng ra cửa đi dạo.
Gần đây, có cảnh sát đến điều cô ta, cô ta đều tỉnh táo ứng phó , cảnh sát hỏi cô ta ở đâu vào giờ XX, cô ta nói ở nhà ngủ, hơn nữa cô ta dọn dẹp hậu trường khá sạch sẽ, cũng biết đổi quần áo khi ra cửa , hơn nữa sau khi ra ngoài còn liên tiếp thay mấy bộ quần áo, rất khó tra được, dù ngẫu nhiên bị camera quay trúng cũng không chứng minh được chủ mưu là cô ta.
Cho nên cảnh sát không có biện pháp, chỉ có thể điều tra nhiều lần, tìm kiếm dấu vết để lại, bởi vì căn tin tức Vu Kiều và Ân Á Minh cung cấp cũng xác thực Quý Tử Nhàn là đối tượng nghi ngờ đầu tiên.
Trong nhà, Quý Tử Nhàn đang nghĩ lung tung thì nhận được điện thoại của Quý Xán, nói có chuyện muốn thương lượng về chuyện Vu Kiều bị bắt cóc.
Quý Tử Nhàn kinh hãi, cho rằng cô của cô ta đã biết chuyện, dọa cô ta ném điện thoại xuống đất.
May mà chất lượng của điện thoại cũng không tệ lắm, không bị hỏng, trò chuyện vẫn còn tiếp tục, Quý Tử Nhàn run run từ nhặt điện thoại trên đất lên, đưa đến bên tai.
"Này." Trong lòng cô ta vạn phần thấp thỏm.
"Tử Nhàn à, cháu đến chỗ cô một chuyến đi, hôm nay cô cháu bị người ta đánh!" Quý Xán gào thét trong điện thoại.
"Ai làm?" Quý Tử Nhàn nghe giọng đối phương hình như không nghi ngờ cô ta, thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Còn có thể là ai, không phải con hồ li tinh họ Vu à, không biết cô ta đắc tội người nào, mà bị người khác chặn đánh, nhưng cảnh sát lại tới tìm cô, nói nghi ngờ cô bắt cóc!" Quý Xán tức điên , "Cô nghe nói, cảnh sát cũng đang nghi ngờ cháu làm, cháu mau tới đi, chúng ta thương lượng xem đối phó đồ đê tiện kia như thế nào! Thật sự là muốn ngồi lên đầu người nhà họ Quý chúng ta mà! Tâm địa xấu như vậy, sẽ chết không tử tế!"
Quý Tử Nhàn triệt để thở phào nhẹ nhõm, hóa ra không phải mình cô ta bị nghi ngờ, những người khác cũng bị điều tra, cô ta chỉ là một người trong số đó, hại cô ta khẩn trương lâu như vậy.
Trước đó còn sợ cảnh sát hỏi nhiều khiến mình bị lộ chân tướng, nên nghĩ cách đuổi người đi, thật là phản ứng thái quá, nếu sớm biết rằng cô mình cũng bị điều tra, nào cần lo nhiều như thế.
Cảnh sát căn bản không có chứng cứ, chỉ là tung lưới trên diện rộng thôi.
"Dạ, cháu sẽ đến, cô bị đánh có nghiêm trọng không, đã đi bệnh viện chưa?" Quý Tử Nhàn quan tâm nói, trong lòng lại có chút hối hận.
Lúc trước cô ta căn bản không nghĩ đến Quý Xán, bây giờ suy nghĩ một chút, Quý Xán thật không có gì để cảnh sát nghi ngờ, vậy nếu cô ta nhét chứng cớ vào chỗ Quý Xán thì sao?
Vậy không phải cô ta sẽ được rửa sạch hiềm nghi sao?
Quý Tử Nhàn ảo não, sớm biết đã không ném mấy thứ đó đi, tìm biện pháp đưa đến chỗ Quý Xán là được rồi.
Đáng tiếc nay đã ném hết rồi, đã quan một tuần, biết tìm ở đâu đây.