Mặt trời lúc nửa đêm

Chương Kết

Charity dựa lưng vào ghế dài trên hành lang ngồi nhà trải dài xây theo kiểu trang trại ở Bainbridge Island. Ngôi nhà xây bằng gỗ bách màu xám, vách sơn trắng quay mặt xuống hồ Puget Sound. Mái nhà xuôi nặng, hành lang gỗ rộng, lắp nhiều kính. Họ ở trên diện tích rộng mười lăm mẫu đất trồng thông và cây thích. Nhà khuất tịch nhưng chỉ cách thành phố vài dặm đường đi phà. Họ ở gần nhà bà dì Mavis dễ dàng lui tới viếng thăm, và có phòng cho Kodiak và Smoke chơi đùa, và có chỗ rộng cho con nít, bất cứ khi nào họ muốn có con.

Charity yêu ngôi nhà. Cô yêu Seattle. Cô thích lấy chồng. Nhất là cô yêu Call.

- Này, Charity – Anh đang làm việc trong phòng làm việc, phòng mở cửa ra hành lành cách chỗ cô đang ngồi một chút. Cô mặc bikini có in hình hoa màu vàng, ngồi phơi nắng cuối xuân – Có cái này anh muốn chỉ cho em xem đây.

Ngạc nhiên, cô để chân trần bước xuống hành lang. Call đẩy mạnh cánh cửa lùa bằng kính ra để cho cô đi vào. Anh nhìn chiếc bikini nhỏ xíu chỉ đủ che cặp vú thôi

- Này, trông em anh muốn ăn quá – Anh kéo mạnh cô vào hai cánh tay – Nhưng đợi đấy, sẽ tính sau – Anh hôn mạnh lên môi cô.

Cô cười, vùng ra:

- Khi anh ôm em, em mềm như cục bột. Trước hết, em muốn biết anh gọi em vào có việc gì?

Anh mặc quần jeans, áo phông màu xanh đậm đi đến máy vi tính. Cô đi theo. Call bảo cô ngồi xuống chiếc ghế xoay màu đen trước màn vi tính. Cô nhìn vào màn hình, thấy anh làm hiện lên các trang web về phả hệ. Cô đọc:

- Rachael Louis Fitzpatrick sinh ngày 11/1/1883, chết ngày 14/2/1950.

Anh gõ con chuột làm hiện lên tên khác

- Frances Fitzpatrick, sinh ngày 12/3/1880.

Không có gì nữa, cô không biết Call đã tìm được gì.

Anh cúi người, gõ con chuột để lên trang khác, địa chỉ www.marriageindex.oregon.com

- Bây giờ em nhìn em, đây là tờ giấy hôn thú của France.

- Tờ hôn thú ghi bà lấy chồng, ông Thaddeus Barker vào ngày 10/8/1902 – Charity quay đầu lui nhìn anh – Vậy là thế nào?

- Như vậy là anh đã không tìm ra tờ giấy khai sinh bà sơ của em, con gái bà Frances, bà Sarah Thankful Baker, nhưng có lẽ bà sinh ra ở nhà và giấy khai sinh thất lạc hay sao đó.

- Chuyện này rất thường xảy ra.

- Đúng. Nhưng chuyện kỳ lạ là anh tìm ra hồ sơ ở bệnh viện Boston vào năm 1093. Hồ sơ ghi một bệnh nhân Sarah T.Baker đến bệnh viện vào tháng 5 năm đó, cô đã bị gãy tay, hồ sơ ghi lúc đó cô 3 tuổi.

Charity cau mày:

- Chuyện này không thể xảy ra được. Bà Frances và Thaddesu chỉ mới lấy nhau được một năm. Vào thời ấy, có con ngoài hôn thú là chuyện tai tiếng rất lớn.

- Đúng thế. Nhưng nếu hồ sơ là đúng và bà Sarah khi đã ấy 3 tuổi thì sao? Bà dì Mavis chỉ nói đến chuyện tai tiếng là bà Racheal và Ian Gallangher cùng nhau bỏ trốn mà thôi. Trên thực tế, không có giấy tờ tin chắc bà Rachael Fitzpatrick lấy chồng, nhưng anh tin chắc đứa bé này không phải con của bà Frances. Anh nghĩ có thể bé Sarah này là con của bà Rachael.

Charity ngồi nhìn màn hình, nghĩ đến Rachael và Ian, nghĩ đến chuyến đi của hai người đến Yukon, nghĩ đến chuyện xảy ra sau khi Ian chết. Phải chăng bà có thai khi người yêu chết? Có phải bà Rachael chứ không phải bà Frances mới là bà sơ của cô không? Nếu đúng thế…

- Lạy Chúa, Call, nếu bà Rachael là mẹ của Sarah thì em là cháu trực hệ của bà ấy rồi. Bà ấy và em có liên hệ máu mủ, và… và…

- và có lẽ em nhớ đến những chuyện đã xảy ra cho bà Rachael ở Yukon phải không?

- Phải, có lẽ em đã nhớ như thế. Có lẽ đây là lý do khiến cho em luôn luôn cảm thấy bị thôi thúc đi đến đấy.

- Anh nghĩ chưa chắc đã vì thế - Call nói.

Họ đã có kế hoạch lên đấy vào tháng Sáu để xây lại ngôi nhà. Chắc cô không biết sự thật về quá khứ, nhưng chuyện này không thành vấn đề nữa. Charity đứng dậy, quay lại sà vào vòng tay Call

- Cám ơn anh

- Anh yêu em – Anh nói

Charity nghĩ đến Yukon, nghĩ đến giấc mơ phiêu lưu đã đưa cô đi ra khỏi nhà, và nghĩ đến số phận đã dẫn cô đến nơi hiện cô đang đứng, trong vòng tay người cô yêu.

Cô mỉm cười hạnh phúc! 

 

  HẾT