Mặt trời lúc nửa đêm

Chương 28

Khó khăn chồng như núi

Vợ mất, sống thui thủi

Không ai lo hôm sớm

Chẳng thiết chuyện buồn vui

Vận may xa lánh rồi

Mạng sống nhẹ như hơi

May thay còn ánh sáng

Với trời xanh mênh mang

 

Charity về lại căn hộ của mình ở 6th Str, Manhattan. Người chị hơn một tuổi tóc đỏ, thấp hơn một chút, không ngại việc cô về ở chung. Mặc dù Hope đã bày biện máy tính ở trước cửa sổ, nhưng chị ấy ít khi có mặt ở thành phố. Vừa rồi nhiều tờ báo thuê chị viết phóng sự, mà nhiều bài chị cần phải đi đây đó để viết. Vả lại, nếu hai chị em ở chung với nhau thì tiền thuê nhà sẽ chia hai. Thế nhưng, căn hộ bây giờ đối với Charity quá chật chội, tù túng so với không gian thoáng đãng mà cô đã sống ở Yokon. Khi cô nhìn ra cửa sổ, cô thấy mái nhà san sát bên nhau thay vì núi non hùng vĩ, chân trời bao la bát ngát và rừng xanh tuyệt vời.

Cô về thành phố đã ba tuần mà vẫn chưa tính đến chuyện tìm việc làm. Cô nghĩ cô phải tìm việc làm, cô biết đối với cô tìm việc là không khó, cô đã có tiếng tăm trong ngành xuất bản, mà ngành này lại thường muốn có những người biên tập có khả năng, nên người ta sẵn sàng tuyển cô làm việc. Vấn đề khó khăn là cô chưa sẵn sàng trở lại với công việc hằng ngày trước đây.

Từ ngày rời Yukon, cô không có sức lực cả về thể xác lẫn tinh thần để bắt tay vào công việc sinh sống. Cô nghĩ sự chán nản này rồi sẽ qua đi, rồi cuối cùng cô sẽ bắt đầu làm việc lại và mọi việc sẽ trở lại bình thường. Đến lúc nào đó, cô sẽ hết nghĩ đến Callm cô sẽ không nhớ tới những giây phút họ ở bên nhau nữa, cô sẽ không nhìn đến bất cứ người đàn ông nào hao hao giống anh đi trên đường nữa.

Cô thường tưởng tượng ra hình ảnh anh một cách rất kỳ lạ. Cách đây hai hôm, cô tưởng cô đã gặp anh trong công viên, đang cho bồ câu ăn. Hôm qua, trong một thoáng, cô tưởng thấy anh mặc comple xám đậm ngồi ở bàn ăn trong một tiệm ăn Ý nhỏ. Nhưng những người đàn ông cô gặp này đều thấp hơn anh, tóc không có màu nâu hạt dẻ như anh, vai không rộng như anh. Thế nhưng, cô vẫn cố ý tìm anh, vẫn hy vọng biết đâu anh xuất hiện trên đường phố Manhattan để tìm cô.

Nhưng Call không hề gọi điện thoại cho cô hay thậm chí không gửi cho cô vài hàng chữ. Vì anh là  người có tiếng tăm và giàu có nên báo chí viết về anh và về công ty Mega Tech rất nhưng, và họ viết về việc cảnh sát đã bắt Tony King và Gordeon Spears. Stan Grossman đã khai hết sự thật, tố cáo King và King đổ lỗi hết cho Spears.

Sáng hôm qua, cô và Hope xem tivi, đài CNN báo tin công việc sáng chế bộ phận lưu giữ trữ liệu hard-drive của Mega Tech đã hoàn toàn thành công, công trình sáng tạo của Peter Held sắp thực hiện. Sau đó cũng trong cùng ngày, thêm nhiều thông tin nữa được phát sóng. Khi bản tin lúc 6 giờ phát xong, Charity ngồi dựa lưng ra ghế nệm dài:

- Lạy Chúa – Cô nói với Hope – Thì ra đây là nguyên do khiến cho Spears nhúng tay vào tội ác. Trong sáu năm qua, lão đầu tư hết vốn liếng của mình và vay mượn khắp nơi để hy  vọng vào những dự án về bạch kim trong tương lai. Lão ta đặt hết những kỳ vọng vào nhu cầu của kỹ nghệ phần mềm để tăng giá sản phẩm.

- Và lão đã gần thành công – Hopde đáp – Theo báo chí cho biết thì vào thời điểm lão mới bắt đầu đầu tư, chỉ mới có 50% hard-drive có chất bạch kim thôi, nhưng trong năm năm trở lại đây, lượng hard-drive bạch kim tăng gấp đôi.

- Và thị trường máy tính đã bị khai thác một cách trắng trợn. King và Spears hy vọng sẽ giàu đến bạc tỷ.

- Nhưng rủi cho họ là… - Hope nói thêm – Cũng theo báo chí cho biết, công trình mới của công ty Mega Tech là dùng đồng, kim loại rẻ hơn bạch kim rất nhiều. Thảo nào họ muốn giết Call là phải.

Charity nhìn Hope, cô chị ngồi chéo hai chân dưới ghế nệm dài

- Spears biết Call sẽ không dừng công việc sáng chế - Charity nói – Không bao giờ dừng khi công ty của anh đã gần đến chỗ thành công. Em nghĩ giải pháp duy nhất của chúng là phải giết anh thôi.

Bà chị nhìn Charity khiến cô rùng mình. Bây giờ Call bình an rồi, đây là điều đáng mừng thật, nhưng vẫn không làm cho cô bớt thương nhớ anh chút nào hết.

“Ơn chúa đã thương gia đình mình”, cô nghĩ. Khi cô mới trở về thành phố, bố cô đã gọi điện thoại đến liền. Patience cũng gọi điện đến. Cuối tuần vừa qua, hai chị em vì lo lắng cho cô nên họ đã đáp tàu lửa từ Boston đến nghỉ chơi với cô. Họ biết chuyện xảy ra ở Yukon, nhất là họ biết cô đã yêu Call và hiện nay tim cô đang tan nát. Cứ lấy cớ này cớ nọ, ngày nào họ cũng điện thoại đến nói chuyện với cô.

Và Hope là tảng đá trong bão táp, chị thường thúc đẩy, động viên Charity vươn lên trước mọi thử thách, vui chơi với đời, không nên ngồi ru rú trong nhà.

Như sáng sớm hôm ấy chả hạn. 

Sau khi chị khăng khăng bảo Charity đi đến tiệm bánh nhỏ của người Pháp ở giữa khu phố để mua bánh bao croissant trở về, chị nói với cô:

- Cách đây mấy phút Deirdre có gọi em đấy – Charity biết Hope muốn cô vui lên, làm việc và vui chơi với mọi người – Cô ấy muốn em gọi lại cho cô.

- Cô ấy có nói về chuyện gì không? – Charity đưa tay nhấc điện thoại

- Nói chuyện về buổi tiệc của hội Văn học nghệ thuật. Chị đoán cô ấy muốn em đến dự.

Charity càu nhàu rồi cúp máy. Hope vội bước đến, lấy ống nghe lên để vào tay Charity:

- Đừng, đừng làm thế. Gọi lại cho cô ấy. Ít ra em cũng nên nghe thử cô ta nói gì chứ?

Hope nhìn chằm chằm vào mắt cô, Charity thở ra:

- Thôi được, để em gọi.

Cô bấm số của người bạn thân nhất, lắng nghe tiếng chuông reo:

- À, Deirdre đấy à – Cô lên tiếng khi nghe giọng của bạn cất lên bên kia đầu dây – Caụa định hành hạ mình cái gì nữa đây?

- Mình muốn cậu làm ơn. Tối nay Jeremy làm việc trễ đáng kinh ngạc. Mình phải đi dự buổi dạ vũ hàng năm của hội Văn học nghệ thuật. Mà anh ấy phải đến khuya mới tới được. Cho nên mình nhờ cậu làm người cùng đi cặp với mình… Ít ra cũng đợi cho đến khi anh ấy đến đấy.

Deirdre và Jeremy vẫn còn là đề tài hấp dẫn. Đề tài rất hấp dẫn. Thực vậy, tình hình có vẻ như hai người sắp cưới nhau. Charity mừng cho họ, nhưng nói thế không có nghĩa là cô muốn chịu đựng một buổi tối đi dự tiệc khốn khổ.

- Tôi không biết, Dee…

- Làm ơn giúp mình. Van cậu. Chắc cậu biết buổi dạ tiệc này ra sao rồi. Vui lòng đi với mình, nếu có người vui vẻ để nói chuyện, mình sẽ rất sung sướng.

Charity thở dài, thầm nghĩ cho dù có đi, chắc cô cũng không vui vẻ gì.

- Đi đi – Bà chị giục – Thế nào em cũng gặp nhiều người quen biết ở đấy. Lâu ngày gặp lại bạn bè sẽ tuyệt lắm. Vả lại, có thể sẽ có người mời em làm việc cũng nên.

Charity tròn xoe mắt, nhưng cô xiêu lòng. Cô cần đi chơi, như lời chị cô và Deirdre nói. Cô hỏi:

- Có ăn mặc chỉnh tề không?

- Dĩ nhiên là có – Deirdre đáp

- Vậy chắc mình phải đào cho ra áo quần đã chứ.

- Phải – Charity có thể hình dung ra cảnh cô bạn đưa cao cánh tay lên trời – Mình sẽ cho xe đến chở cậu đi – Deirdre nói – Nhà xuất bản thanh toán hóa đơn. Mình sẽ có mặt ở đấy lúc 7.30pm.

- Tốt, mình sẽ gặp cậu ở đấy – Charity cúp máy, lòng ước chi cô từ chối cho rồi.

- Chị rất tự hào về em, em gái ạ - Hope cười, mái tóc màu đỏ đậm, láng mướt rung rinh hai bên hàm. Chị nhìn vào mặt Charity, nụ cười tắt dần rồi nói tiếp – Chị biết tâm trạng em ra sao. Giống như tâm trạng của chị sau khi chị biết Richard ngủ với phụ nữ khác.

- Trường hợp của chị không giống em.

- Call làm tan nát trái tim em. Richard làm tan nát trái tim chị. Có gì khác nhau đâu?

- Richard phản bội chị. Call đã cố cảnh cáo cho em biết rồi. Anh ấy không muốn làm em phải đau khổ.

- Làm thế cũng không có giảm bớt đau khổ chút nào – Hope ôm ghì em gái để động viên – Bây giờ em phải quên anh ta đi thôi, như chị đã quên Richard.

Chỉ có Hope mới quên ý trung nhân vì anh ta lừa dối chị, còn Charity thì khác, cô sẽ không quên Call một cách dễ dàng được.

Charity ước ao nỗi đau đớn đè nặng lên ngực mình như tảng đá được cất đi, cô bèn đi vào buồng ngủ để tìm áo quần mặc dự tiệc.

7.30pm đến rất nhanh. Đứng đợi ở hành lang nhà mình, Charity thấy chiếc Lincoln màu đen đậu ở lề đường, cô đi qua vỉa hè ra xe, đợi người tài xế mở cửa sau, bước vào chỗ ngồi bọc da màu xám.

- Trời, trông cậu tuyệt vời quá – Deirdre Steinberg chỉ cao khoảng một mét sáu, mái tóc nâu óng ánh cắt đúng mốt ở trên hai vai. Cô ta xinh xắn, thông mình và luôn luôn ăn mặc lịch sự. Đêm nay, cô ta mặc cái váy dài màu đen với chiếc áo ngắn cũn cỡn chỉ che phần ngực trên bằng the, nên mỗi khi cô ta di động, phần bụng của cô hở ra.

Deirdre nhìn cô từ đầu đến chân:

- Mình không ngờ cuối cùng cậu cũng mặc áo ấy!

Khi Charity mua cái áo này thì hai người cùng đi, chiếc áo dài có đính sequins màu đỏ, ôm sát vào người. Chiếc áo đẹp, đắt tiền, cô mua nhờ tiền của bố cô cho làm quà nhân ngày sinh nhật thứ 27 của cô. Cái áo trông không hợp với mẫu người của cô, mẫu người có phần bảo thủ, chỉ thường mặc kín đáo và màu đen… mà chiếc áo này hơi hở hang, không có quai đeo áo trên vai nên vai và hai cánh tay cô để trần.

- Tôi biết Bob – Cô vẫy tay chào và Di Forio vẫy chào lại. Irwin Applebaum cũng có mặt và một trong những nhà xuất bản già đnág trọng nhất là Walter Zachaurius ở Kengsinton. Hầu hết đám người đến đây đều là dân trí thức, nhà xuất bản loại sách nghiên cứu, không tiểu thuyết.

Cô thấy bà chủ cũ của mình, Judy Balire ở nhà xuất bản Glenbrook. Cô nhận ra ngay người phụ nữ 40 tuổi, tóc đen oai vệ này đang tìm cách rút lui khỏi đám người mà bà ta đang chuyện trò với họ.

- Bà ấy muốn cậu về làm việc lại – Deirdre nói nhỏ - Mình nghĩ họ đều muốn thế.

- Mình chưa sẵn sàng để làm việc lại. Mình muốn có thời gian để suy nghĩ thiệt hơn đã. Này, ta kiếm cái gì uống đi chứ.

Đêm trôi qua buồn bã như Charity đã lo sợ trước khi đi, và cho dù cô đã cố gắng uống nhiều sâmpanh nhưng cô vẫn không hưng phấn lên được chút nào. Cô muốn về nhà để ẩn mình, khỏi có ai trông thấy, nhưng cô không muốn về để lại Deirdre một mình.

Khi nhạc đã trỗi lên mà Jeremy vẫn chưa đến, Charity nhận khiêu vũ với Dio Forio và với Jack Dolan, biên tập viên từng làm việc với cô ở Glenbrook. Ban nhạc đông đúc, và họ chơi những âm nhạc của thời thập niên 40. Khi cô về ngồi lại với được, cô bỗng thấy một người đàn ông cao lớn mặc dạ phục ở gần cửa.

Bỗng tim cô đập thình thịch, cô nhìn lại thấy mình thật kỳ cục, lẽ nào đấy là Call, chắc đấy chỉ là ảo giác khiến cho cô thấy gà hóa cuốc mà thôi. Cô thấy anh ta biến mất trong đám đông, rồi cô uống một hớp sâmpanh khác.

- Charity, cô muốn khiêu vũ không? – Người hỏi là Williams Kelssy, một nhà văn viết sách thiếu nhi nổi tiếng.

Cô không muốn nhảy nhưng cô cũng không muốn tỏ ra cục cằn:

- Muốn chứ, Williams.

Ban nhạc chơi bản nhạc chậm, cô cười để cho anh ta dìu đi quanh sàn nhảy, mắt tìm Jeremy, rủa thầm anh ta đến quá trễ. Bản nhạc chấm dứt, Williams đưa cô ra khỏi sàn nhảy.

- Cám ơn anh – Cô nói

- Hân hạnh – Anh ta nói rồi đưa mắt nhìn ban nhạc. Ban nhạc bắt đầu chơi điệu valse tình tứ.

Cô sợ anh ta mời nhảy nữa, không muốn từ chối cô bèn quay lại trở về bàn. Nhưng một người mặc đồ đen bước ra trước mặt cô, lên tiếng:

- Chào Charity

Nghe tiếng anh, cô ngước mắt nhìn, bỗng cô nghĩ mắt cô lại đánh lừa cô một lần nữa. Cô nghĩ người đàn ông cao, mặc dạ phục đen này không thể là Call được, nhưng đôi vai anh ta rất rộng, mái tóc đúng là màu nâu sậm và cặp mắt anh đúng là màu xanh như cô thường nhớ.

- Call…

- Nhảy với anh bản này chứ?

Anh không đợi cô nhận lời mà đặt tay lên eo cô ngay, dìu cô ra sàn nhảy, kéo nhẹ cô vào sát người anh. Mấy ngón tay cô run run trong tay anh, còn tay kia anh để sau lưng cô. Call đưa cô đi nhịp nhàng theo điệu valse, cử động của anh rất duyên dáng, dìu cô đi như là họ đã nhảy với nhau cả ngàn lần rồi. Charity không nói và anh cũng không nói, nhưng mắt anh nhìn đăm đăm vào mặt cô và cô thấy chưa bao giờ anh nhìn cô như thế. Cô ngửi thấy mùi nước hoa của anh, tim cô đập rất nhanh, hy vọng tràn trề và cô sợ.

Tại sao anh lại ở đây? Có phải vì ngẫu nhiên mà gặp không? Có phải anh đến NewYork vì công việc kinh doanh, và đến đây vì có việc quan trọng không?

Vũ khúc chấm dứt quá nhanh, anh dẫn cô ra khỏi sàn nhảy

- Anh… anh làm gì ở đây?

Anh nhìn vào mặt cô, ánh mắt căng thẳng đáng sợ:

- Anh đến đây vì hai lý do khác nhau – Anh định nói tiếp thì Deirdre bước đến bên họ

Charity ước chi Deirdre biến ngay vào không trung cho khuất mắt. Thế nhưng, Deirdre lại nhìn Call đăm đăm, ánh mắt tán thưởng khiến cho Charity đổi ý muốn bạn ở lại. Cô khẽ cười

- Hình như chúng ta chưa gặp nhau. Tôi tên là Deirdre Stainberg.

Charity nhìn bạn, giới thiệu thay cho anh:

- Deirdre, đây là McCall Hawkins. Hình như mình đã nói về anh ấy cho cậu nghe rồi

Mắt Deirdre trợn lên vì kinh ngạc:

- Phải… phải, cậu có nói rồi – Cô ta quay qua cười với Call, nụ cười hơi ngài ngại – Rất sung sướng được gặp anh

- Tôi cũng rất vui sướng được gặp cô – Anh đáp nhưng mắt anh lại nhìn ra cửa dẫn ra hành lang. Charity nghĩ chắc anh muốn tìm chỗ nào khuất tịch như cô vậy.

- Tôi có người cần gặp để nói chuyện – Deirdre nói xã giao – Charity, sẽ gặp lại cậu sau. Call, rất sung sướng được gặp anh

- Tôi cũng thế - Call đáp.

Charity giữ im lặng, không dám nói gì hết. Cô sợ cô sẽ nhào người vào vòng tay anh, nói với anh rằng cô yêu anh biết bao, cô sợ sẽ nói ra những lời ngô nghê, buồn cười.

- Tại sao chúng ta không ra ngoài cho thoáng nhỉ? – Call hỏi nhỏ cô, nắm tay cô dẫn ra cửa.

Anh đã làm một việc quá tuyệt. Hai chân cô như bằng cao su, cô không biết cô sẽ đứng vững trong bao lâu nữa. Tim cô đập thình thịch. Nếu anh đến NY vì công việc, rồi cùng ngủ với nhau một đêm cho thỏa thích, cô sẽ không bằng lòng làm thế. Vì nếu cô bằng lòng làm thế, thì khi anh ra về, chắc cô sẽ cảm thấy tình thế còn tệ hơn bây giờ nữa.

Call giữ cánh cửa mở rộng cho cô đi ra phía trước. Không khí về đêm bên ngoài ấm áp, tối nay trời hơi ẩm ướt một chút nhưng không xấu như đêm qua. Cô bước ra ban công, nắm tay vào thanh ngang trên lan can, đưa mắt nhìn xuống phố xá NY đông đúc.

Call bước đến bên cô. Cô từ từ quay mặt lại nhìn anh

- Nói cho em biết, tại sao anh đến đây?

Call cầm tay cô đưa lên, hôn vào lòng bàn tay cô:

- Như anh đã nói, có hai lý do khác nhau.

Đưa tay vào túi trong của áo vest, anh lôi ra một cái túi vải nhỏ. Cái túi vải cũ kỹ, màu nâu, trông có vẻ đã lâu đời rồi. Cô không thể tưởng tượng ra được anh mang một vật như thế trong túi bộ dạ phục

- Cái gì thế?

Call để cái túi vải nhỏ vào trong bàn tay cô. Cô không ngờ cái túi nặng như thế. Anh nói:

- Em mở ra đi

Cô nhìn xuống cái túi vải, đưa tay kéo sợi dây đã mục buộc quanh miệng túi rồi đổ đồ ở bên trong ra tay

- Ôi lạy Chúa… vàng cục!

- Vàng của em đấy

- Của em? Anh tìm ra ở mỏ Lily Rose à?

- Nói thế cũng không sai. Sau khi em về rồi, anh lo sợ nhỡ có ai đến gần các bức vách còn sót lại nơi nhà em sẽ nguy hiểm vì các bức vách này không vững chắc. Cho nên anh và Toby đến kéo các bức tường cháy đen cho đổ xuống. Khi anh và cậu ấy làm, anh tìm ra hai cái túi nhỏ như thế này, và bốn cái lớn hơn chứa toàn vàng cục dưới sàn gỗ cũ kỹ.

- Ôi lạy Chúa! – Cô nhìn những cục vàng lóng lánh trong tay, rồi nhìn lên – Mà này, tại sao ông Mose để lại vàng này trong nhà?

- Vàng này không phải của Mose. Nếu em nhớ cho kỹ thì cái phần nhà xưa nhất được xây từ thời đổ xô đi tìm vàng. Sau đó nhiều năm, ngôi nhà để trống. Mose mua lại dưới hình thức như là bán đấu giá. Ông ta sửa sang lại, thêm vào phần nhỏ nguyên thủy nhưng không tìm được số vàng này. Bây giờ ngôi nhà này là của em, số vàng thuộc về em.

Charity nhìn những cục vàng lóng lánh trên tay, cô hơn vàng cô tìm được ở Lily Rose rất nhiều

- Em không tin được

- Có cục còn to hơn thế này nhiều

Cô nhìn anh:

- Nếu thật là của em, em muốn chia đều cho bà Maude, Jenny và Toby.

Call có vẻ hài lòng

- Có lẽ em nên làm thế - Anh cúi đầu hôn nhẹ cô – Chúc mừng em!

Nhưng cô nghĩ được vàng không bù được mất Call. Và gặp lại anh, chỉ làm cho lòng cô đau đớn thêm thôi.

- Cám ơn anh đem vàng đến cho em. Làm sao anh biết em ở đây?

- Chị Hope nói cho anh biết.

Đêm nay trông anh tuyệt vời quá. Chưa bao giờ cô thấy ai mặc dạ phục chững chạc như thế, đẹp như thế… dĩ nhiên ngoại trừ Max Mason.

- Còn một lý do nữa khiến anh đến đây – Call nói, vừa lấy vàng trên tay cô, bỏ vào bao để trên lan can ban công – Lý do này quan trọng hơn vàng nữa.

Cô lại thấy hy vọng, bèn hỏi:

- Lý do gì?

- Anh đến để xin lỗi. Anh đã nói dối với em Charity, vào buổi sáng chúng ta ngòi ở mô đất phía sau nhá

- Nói dối à? Em không hiểu anh nói dối cái gì?

- Sáng hôm ấy anh nói anh không yêu em. Nói thế là dối trá. Anh đã nói dối với em như thế - Anh nắm tay cô, hôn mấy ngón tay khiến cô run lên – Khi em đi rồi, anh có thể quên em nhưng anh quên không được. Anh yêu em. Hôm gặp em lần đầu tiên trên hiên nhà cụ Mose Flanagan, anh đã cảm thấy yêu em một ít rồi.

- Call… - Cô thốt lên tên anh, rồi sà vào lòng anh, cô không muốn buông anh ra.

- Anh yêu em – Anh nói bên tai cô – Vì thế mà anh cảm thấy anh có tội.

Cô nhích người lui, nhìn anh:

- Vì Susan phải không?

- Vì anh không yêu Susan như yêu em

Nước mắt cô trào ra, cô lại sà vào lòng anh. Hai người ôm nhau thật chặt

- Em yêu anh! – Cô nói – Không có anh, ngày nào em cũng đau khổ.

- Anh không muốn xa em nữa. Hãy lấy anh, đi về với anh.

Charity cố ngăn để khỏi bật ra tiếng khóc:

- Em rất muốn lấy anh.

Nhưng cô nghĩ đến cuộc sống vợ chồng sẽ gặp nhiều khó khăn. Mặc dù cô yêu Yukon nhưng vì cuộc sống ở đấy cô liêu, quê mùa. Cô ở đấy là vì Call, ở đấy là vì cô yêu anh và muốn sống bên anh.

Call hôn cô. Cô đã quên nụ hôn dữ dội của anh, môi áp mạnh vào môi cô, vừa chiếm hữu lại vừa dâng hiến. Cô quen hơi nóng tràn ngập sang người cô, quên dục tình cuồn cuộn như vũ bão mà cô không thấy ai có như anh. Cô hụt hơi, muốn anh, ước gì cô nằm trên giường với anh thay vì đứng ngoài ban công. Cô cảm thấy anh cũng muốn như cô.

- Khi nào? – Cô hỏi

- Khi nào chúng ta làm xong hôn thú – Anh đáp, rồi đưa tay vào túi áo vest lấy ra cái hộp nhung nhỏ có nhãn hiệu nhà kim hoàn Tiffany bằng bạc.

Charity mở hộp ra, tay run run, lòng hồi hộp khi thấy chiếc nhẫn đính hôn bằng kim cương bốn cara đẹp rực rỡ, và chiếc vòng cưới nạm kim cương.

- Khi em đi rồi, anh nghĩ đến chuyện hôn nhân của chúng ta mãi. Anh tính nếu em bằng lòng, có lẽ chúng ta sẽ ở Seattle. Mega Tech có cơ sở ở đấy, và anh vẫn còn liên lạc làm ăn với thành phố - Anh nhìn cô – Charity, anh không mắc phải sai lầm như trước nữa đâu. Anh sẽ không để công việc xen vào giữa chúng ta. Gia đình là điều quan trọng, con người phải bảo vệ. Chính em là người đã dạy cho anh bài học này, đã đến lúc phải bảo vệ để sống – Anh đeo chiếc nhẫn đính hôn vào ngón tay thứ ba ở bàn tay trái của cô.

Tay cô run run và sung sướng.

- Ôi Call, đẹp quá, tuyệt vời quá!

- Ở đấy, nếu em muốn làm công việc biên tập thì chắc em sẽ dễ tìm ra chỗ làm. Chúng ta sẽ mua một ngồi nhà ở đâu đó… có lẽ là ở Baibrige Island. Nơi này không xa thành phố mà cũng không quá gần, chỗ nào rộng rãi một chút, có thể vài mẫu đất, có nơi để cho con cái vui chơi thoải mái.

Anh muốn có con! Nước mắt trào ra long lanh trên mắt cô:

- Được thế thì tuyệt quá!

- Thôi – Call nói, nắm tay cô – Ta ra khỏi đây thôi.

Khi họ quay vào phòng khiêu vũ lại, đi ra cửa để lên phòng Call ở tầng thứ mười bốn. Cô thấy Deirdre ngồi với Jeremy. Charity cười với cô bạn thân, và đưa cao tay để chào cô ta. Cô chỉ vào chiếc nhẫn và nói:

- Chúng tôi sắp cưới nhau!

Deirdre cố đáp lại:

- Thế à? – Rồi cô đưa tay chào bạn.