Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Quy Vu Hách

Chương 38

Hạ Tử Trọng xác nhận Phương Hách nơi đó tạm thời không có vấn đề gì mới thở phào nhẹ nhõm, lên tinh thần ứng phó với phiền phức bên cạnh mình.


Một gậy bạo đầu tang thi liên tục làm phiền mình, nhảy vọt về phía sau, tránh né công kích của con gấu, Hạ Tử Trọng cân nhắc, thân thủ bây giờ của hắn còn rất kém cỏi, hắn không giống với Phương Hách dùng dị năng tăng thêm linh hoạt dưới chân. Về phần công kích, tốc độ lúc ra tay? Bây giờ có dị năng hệ kim gia cố, lực công kích cùa ống tuýp cũng đủ dùng.


Muốn theo thói quen ngưng tụ dị năng hệ phong trên cánh tay xuống chân vẫn còn rất khó khăn, Hạ Tử Trọng trong thời gian ngắn không có cách nào thử nghiệm, không thể làm gì khác hơn là trước tiên thừa dịp lăn trên đất tránh né công kích của con gấu, rồi thuận tay đập nát một chân nó mới chiếm được cơ hội thử nghiệm.


Ngưng tụ phong hệ dị năng xuống dưới chân Hạ Tử Trọng tốc độ quả nhiên tăng lên không ít, nhân cơ hội liền thủ tiêu một con tang thi đang lắc lư tới gần, Hạ Tử Trọng mới quay lại nhắm vào con gấu – tuy rằng bởi vì chuyện đột nhiên xảy ra, hắn vẫn không thể nắm bắt tốt nhịp điệu tốc độ đột nhiên tăng lên và bí quyết ngưng tụ phong hệ ổn định lên chân, nhưng đối phó với một con gấu tàn phế thì hắn nắm chắc phần thắng.


Bên kia Phương Hách cũng tìm được phương pháp, lợi dụng tốc độ tăng lên mà nhảy lên nhảy xuống trong bầy tang thi, ống tuýp trong tay gõ gõ từng con – nếu như đổi thành đao thì hơn một nửa đầu tang thi đã bị cậu chém thành hai rồi!


Gã đàn ông trước đó bị gấu tập kích sau khi tỉnh hồn lại liền há to miệng, ngốc lăng nhìn hai người bọn họ, một người thì đại chiến solo với con gấu, người còn lại thì đánh từng con tang thi đang không ngừng bu lại gần. Mãi đến khi có hai con tang thi nghe mùi chạy về phía này, gã mới hồi thần – ả đàn bà bị tay gấu cào chảy đầy máu nằm trên đất, mùi máu tươi thu hút đám tang thi vây lại, may là ả còn chưa chết, lúc bị cắn giật mình tỉnh lại hét lên một tiếng, vậy mới gọi hồn gã kia trở về.


Gã dùng ánh mắt phức tạp nhìn về phía ả đàn bà đã chết, gã vẫn cầm cây súng không còn đạn lên, khom lưng nhặt cây gậy thép Hạ Tử Trọng ném con gấu, khập khễnh bò dậy.


Gõ chết hai con tang thi đang lại gần, mất công tốn sức mà bò đến cái kho bị sụp một lỗ lại thấy một bóng người nằm trên đất, hô hấp yếu ới, nhưng may là chưa chết.


Dọc đường đi, gặp đám người nọ cùng đường mới đi chung với nhau, nỗ lực thoát thân hướng về phía A thị. Bởi vì trong tay gã có súng, còn người nằm trên đất này có dị năng hệ cường hóa, cho nên lúc đồng hành mọi người đều vây quanh hai người bọn họ, cơ hồ có ý xem hai người là đội trưởng. Mãi cho đến khi cả đoàn gặp phải con gấu biến dị này, sau khi nó bị hai người thu hút sự chú ý, những người kia chỉ biết quay đầu bỏ chạy, mà hai ả đàn bà một đường luôn quyến rũ mình, một người ở sau lưng đẩy mình một cái, người còn lại cũng chạy thoát thân một mình…


Hành vi vào thời khắc sống còn vứt bỏ bạn đồng hành này, gã không phải không thể hiểu. Nhưng có thể hiểu được cũng không có nghĩa là có thể tha thứ, nếu như không phải gặp được hai người kia chính gã đã chết sớm rồi, còn việc tha thứ cho hai ả kia hay không? May mà, bây giờ hai ả đều chết hết.


Phương Hách đang hưng phấn vọt vào nhảy ra trong đám tang thi giống như đánh chuột chù thì chân chợt mềm nhũn, đến giờ cậu mới hiểu ra – hình như tinh thần lực của cậu bị tiêu hao?


Trong lòng căng thẳng vội vàng nhìn xung quanh một chút, phát hiện mình đã cách kho hàng một khoảng, bên người vẫn còn bốn con tang thi vây quanh. Đánh lâu như vậy, không chỉ chân cậu bởi vì tinh thần lực tiêu hao có chút mềm nhũn ra mà cánh tay còn bắt đầu mỏi, trước đó đang cao hứng còn không có nhận ra, nhưng bây giờ dừng lại một cái, cả cánh tay đều tê rần rõ ràng.


Chuyện này… Có cần trốn vào không gian một chút không nhỉ?
Đang do dự, bỗng nhiên một cơn gió màu xanh hiện ra, trong gió xen lẫn vài hòn đá nhỏ lóe kim quang, tán đạn tựa nhừ súng bắn trúng đầu vài con tang thi bên cạnh cậu. “Phốc phốc phốc” vài tiếng vang lên, đám tang thi gào lên rồi ngã gục.


Trong nhóm tang thi có một thân ảnh thoắt ẩn thoắt hiện, có thể bởi vì động tác thực sự quá nhanh, trừ Phương Hách ở trong phát hiện ra, cho dù người ngoài nhìn thấy cũng chỉ nghĩ mình bị hoa mắt.


“Chạy trốn nhanh, ngay cả đường cũng không cần nhìn hử?” Hạ Tử Trọng khí tức có chút bất ổn, hắn giết xong con gấu kia liền muốn hội hợp với Phương Hách, đứa nhỏ này ngược lại tốt lắm, càng đánh càng xa! Tất cả tang thi trên đầu đều bị cậu gõ mấy cái, đa số đều bị gõ chết, lúc hắn đi qua chỉ cần thu thi thể để không gian lấy tinh hạch là được, còn sót lại mấy con thì hắn chém một đao là đủ. Mãi đến khi cậu đánh mệt mới phát hiện đã chạy đi rất xa, cũng may là cậu mệt, nếu không còn không biết cậu sẽ nhảy đến chỗ nào, nếu như tang thi cuồn cuộn không dứt cậu có phải là muốn đem tất cả tang thi nơi này giết chết luôn hay không?


Mặt Phương Hách đỏ lên, cúi đầu nhận sai: “Xin lỗi… em, em… em hình như cũng có thêm một loại dị năng…”


“Tốc độ.” Hạ Tử Trọng đã sớm cảm giác được, Phương Hách vô luận ở kiếp trước, hay là trước đây đều chỉ có độc nhất một loại dị năng, đó chính là năng lực hệ chữa trị tiêu chuẩn trong tổ hậu cần. Nhưng hôm nay cậu chạy trốn nhanh chóng, động tác cũng nhanh đến mức ngay cả hắn là một dị năng giả hệ phong chuyên gia tăng tốc độ cũng suýt chút đã không đuổi kịp, chỉ có thể là do cậu bất ngờ khai phá ra dị năng tốc độ.


Chính hắn có phong hệ dị năng tuy rằng có tác dụng gia tốc, nhưng cũng không phải dị năng chuyên dụng, mà hắn còn phải phân ra một phần tinh thần lực để duy trì dị năng hệ kim vận chuyển tự nhiên nên không thể toàn lực tăng tốc, cho nên mới không có cách nào nhất thời ngăn cản Phương Hách.


Phương Hách chớp mắt, có chút mong đợi, có chút khẩn trương nhìn Hạ Tử Trọng, chính cậu cũng không biết cái này rốt cuộc có tính là dị năng hay không, dù sao trong lúc chạy, trên chân không phát sáng giống như lúc cậu sử dụng dị năng trị liệu.


“Lần sau không cho phép không để ý trước sau mà chạy xa như vậy. Rõ chưa?” May là nhờ quyển ‘Bí tịch võ công’ trong không gian kia với buổi tối hai người đã luyện qua ‘Khí’ công, mới giúp Phương Hách lúc ra tay có thể vô cùng chuẩn xác công kích được chỗ yếu của tang thi, nếu chỉ bằng dị năng tốc độ thì làm sao có thể nhảy loạn trong bầy tang thi chứ? Vậy tuyệt đối không phải đánh quái, mà là dẫn quái!


“Vâng, sau này sẽ không như vậy nữa…” Lần này vì quá mức hưng phấn, hành động của cậu có chút khinh suất, Phương Hách vô cùng thành khẩn xin lỗi, cậu biết Hạ Tử Trọng là lo lắng cho cậu sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mặc dù bị hắn nghiêm mặt nói hai câu, trong lòng cậu cũng vẫn ngọt ngào. Chuyện về dị năng của hai người chỉ có chờ tới lúc về không gian nghỉ ngơi mới chậm rãi nghiên cứu, bọn hắn bây giờ cần thiết nhất là trở lại nhà kho. Hạ Tử Trọng đánh xong con gấu liền vội vàng chạy đi tìm Phương Hách, còn chưa có thu hoạch tinh hạch trong đầu con gấu đâu.


Đúng, động vật biến dị cũng có tinh hạch tương tự, giống như con mèo bọn họ gặp trong khu thương mại lúc trước.


Hai người trở lại kho, phát hiện cư nhiên có hai người còn sống. Một người chính là con ma xui xẻo bị ả đàn bà kia đẩy ra ngoài lúc bọn hắn đến, một người khác là cái tên ôm đầu trốn trong góc tường phía sau con ma xui xėo.


Sau khi nhìn thấy bọn Hạ Tử Trọng trở lại, tên đang ôm đầu run rẩy kia hai mắt nóng bỏng, vài bước từ trong góc bò ra ngoài: “Hai, hai vị, có thể, có thể hay không kết bạn, cùng nhau đi căn cứ A thị?”


Phương Hách lui về phía sau nửa bước đứng ở sau người Hạ Tử Trọng, Hạ Tử Trọng nhìn cậu một cái rồi nhìn về phía tên ngồi trong kho hàng: “Không sao chứ?”


Người kia lắc đầu một cái, trong tay còn siết ống tuýp Hạ Tử Trọng bỏ lại: “Rất cảm ơn hai người, nếu không chúng tôi ngày hôm nay chết chắc rồi.”


Hạ Tử Trọng lúc này mới phát hiện, cái người bị con gấu hất văng lên tường còn chưa chết. Quả nhiên là dị năng giả hệ cường hóa! Nếu đổi thành người thường phỏng chừng đã sớm bị con gấu kia một tát thành cái bánh nhân thịt.


“Hai, hai vị… ân, ân nhân…” Người trốn trong góc tường kia thấy Hạ Tử Trọng không có phản ứng với mình, đỡ tường muốn đứng lên, nhưng hai chân vẫn run rẩy, căn bản là đứng thẳng không nổi.


“Chúng tôi không đi A thị.” Hạ Tử Trọng quét mắt nhìn người kia một cái, thấy người kia nóng lòng như còn muốn nói điều gì, lại nói tiếp: “Chúng tôi đi ra ngoài làm nhiệm vụ, trong thời gian ngắn sẽ không trở lại. Nơi này cách khu an toàn A thị không xa, bên ngoài cũng không thiếu xe, hai người nghỉ ngơi xong thì cứ ra ngoài tìm một chiếc, rất nhanh là có thể đến A thị.”


Phương Hách thừa dịp Hạ Tử Trọng nói chuyện cùng những người kia, nhanh nhẹn giơ giơ chân thu hồi tinh thạch trong đầu con gấu – đầu con gấu bị người nào đó đánh cho nở hoa, tinh hạch lộ ra ngoài một nửa, Phương Hách không cần thu toàn bộ con gấu mới có thể lấy được tinh hạch.


Hai người trở lại kho hàng đã bị phá thành một cái hang lớn – bọn họ cần nghỉ ngơi một chút rồi mới rời đi được, ngày hôm nay còn chưa có ăn cơm trưa đâu, bây giờ cũng đã chạng vạng tối rồi.


Cái tên trốn ở góc tường cũng chui vào, tìm một góc ngồi xuống, phát hiện trong kho hàng có không ít vật liệu được vận chuyển, rơi rải rác khắp nơi. Lại phát hiện hai người Hạ Tử Trọng không để ý đến mình, lúc này mới ngồi vào bên cạnh một đống đồ hộp, bỏ vô ngực một đống lớn, lụm một cục đá đập bể hộp, đổ vào miệng sùng sục sùng sục.


Mặt khác, gã đàn ông kia thì cố lôi đồng bạn của mình ra từ trong đống đá vụn, gã rất mất công tốn sức mà kéo người nọ vào bên trong cái hang lớn – bây giờ nơi nào cũng không an toàn, dù sao bên trong còn có hai người kia sức chiến đấu cường đại, như vậy so với bên ngoài còn an toàn hơn một tí.


Hạ Tử Trọng thấy gã thật lao lực liền đi qua giúp đỡ, giúp gã khuân người kia vào. Phải nói dị năng giả hệ cường hóa đều không phải là nhân loại mà! Hạ Tử Trọng đơn giản kiểm tra một chút, phát hiện người kia đừng nói là tay chân, ngay cả xương sườn cũng không gãy! Ngoại trừ phun mấy búng máu, lượng vết thương trên người vẫn không nhiều bằng gã có súng.


Nếu không có gì thương tổn, cũng không cần cân nhắc đến vấn đề bại lộ dị năng của Phương Hách. Dị năng hệ trị liệu không phải là năng lực thông thường, đặc biệt là sau khi căn cứ vững vàng, người nắm giữ năng lực trị liệu nếu không phải bị các dong binh đoàn lớn mời về làm khách quý thì cũng bị mấy thế lực mạnh khác giam cầm, dùng để chữa trị.


Đời trước, cũng chỉ có Phương Hách quái thai này khăng khăng một mực theo sát bên cạnh hắn, thời gian hai người bọn họ rời khỏi căn cứ tương đối sớm nên không bị người khác cưỡng ép mời đi. Giống như hắn có không gian có thể trồng trọt, năng lực này của Phương Hách cũng như loại năng lực một khi bị người khác thấy sẽ khiến người ta ùa đến nhòm ngó, có thể không bại lộ thì tận lực không phơi ra cho ai biết.


Làm bộ từ trong túi đeo lưng tìm ra hai hộp thuốc, một hộp là thuốc giảm nhiệt, một hộp là dược cao Vân Nam, đặt vào trong tay người kia: “Không biết hắn có nội thương hay không, ăn một viên sẽ tốt hơn.” Hạ Tử Trọng chỉ thấy loại hành động của gã này vốn đã bị thương mà còn cố kéo đồng bạn của mình vào mới cho gã hộp thuốc, người ở tận thế, bởi vì vật tư mà dẫn tới huyết án không chỉ một lần, hắn cũng không chỉ một lần nhìn thấy hành vi hãm hại đồng bạn, lấy ân báo oán.


Nhưng hắn không thể chỉ vì nhìn thấy một người lấy oán trả ơn mà cho rằng tất cả mọi người trên thế giới này đều là người xấu, chỉ cần làm việc không vi phạm lương tâm là tốt rồi. Mỗi khi làm việc cần phải cẩn thận hơn mấy phần, bất cứ lúc nào cũng phải chú ý tình huống xung quanh, cho dù có người động tâm cũng có thể sớm phòng bị.