Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Quy Vu Hách

Chương 37

“Nếu thấy ít quá thì lấy ra vài cái đi.” Để cậu chơi tận hứng, chỗ này trong kho hàng không có máy ghi hình, chiều theo ý cậu cũng không có gì xấu.


Dọn xong lấy ra, lấy ra lại thu vào, Phương Hách chơi đủ rồi, từ không gian lấy ra khoảng chừng phân nửa đồ hộp chất đống trong kho hàng, lúc này mới chuẩn bị cùng Hạ Tử Trọng về không gian ăn cơm nghỉ ngơi.


Bỗng nhiên, “Ầm…” một tiếng vang lên, vách tường phía bên phải kho hàng bị đánh thủng thành một cái động lớn!
Hai người cả kinh quay đầu nhìn nơi đó, may là bọn họ ở một chỗ khá xa nếu không đã bị gạch tường văng trúng rồi.


Hạ Tử Trọng lần thứ hai vui mừng, hắn bởi vì nhớ được vị trí vách tường sụp đổ đời trước, cho nên khi chọn chỗ để nghỉ ngơi đều chọn theo bản năng, cách xa chỗ đó.


Một bóng người ôm cánh tay khó khăn bò ra từ trong đống đá vụn dưới đất, cách đó không xa còn có một thứ màu đen, to to. Từ bên ngoài truyền đến tiếng súng, tiếng gào, tiếng thét chói tai.
“Chạy mau!”
“Nó, nó đến kìa!”
“A – ông xã, ông xã!”


Một thân ảnh cao to đen sì, chậm rãi từ trong đống đá bụi bò ra ngoài, vọt tới phía sau đám người nọ rít gào.
Bóng người trước kia miễn cưỡng bò dậy được một nửa liền phun một ngụm máu, lần thứ hai ngã xuống đất ngất đi.
“Đó là… thứ gì vậy?”


“Động vật biến dị, hình như là gấu chạy ra từ vườn thú!” Hạ Tử Trọng có chút căng thẳng, trước đây hắn đã từng nghe nói có một con gấu biến dị từng hoạt động ở vùng ngoại thành A thị, còn giết không ít người. Không nghĩ tới nó còn đến khu nhà xưởng này. Vậy ra vách tường nhà kho bị vỡ là do nó!


Con gấu biến dị này đuổi theo một đám người chạy tới phụ cận nhà kho, thời điểm đám người kia bị chặn ở góc tường, con gấu xông lên đánh bay một dị năng giả hệ sức mạnh, cả hai cùng nhau tông thẳng vào vách tường, vậy mà cũng có thể khiến nhà kho rắn chắc tông lủng một lỗ!


“Cẩn thận, nếu như không địch lại thì lập tức vào không gian.” Con gấu kia không phải động vật bình thường, sau tận thế ba tháng nếu nó có thể khiến cho người ta thỉnh thoảng còn phải nhắc tới, có thể thấy được lúc trước lực phá hoại của nó lớn đến cỡ nào.


Ở tận thế, kinh khủng không chỉ có tang thi, còn có động vật biến dị, thực vật biến dị, ghê gớm nhất chính là tang thi động vật!


Hai người đều cầm ống tuýp trên tay, cẩn thận nhẹ nhàng rời khỏi nhà kho. Con gấu biến dị kia vứt người mới bị nó cắn chết qua một bên, phóng thẳng tới mấy người còn lại đang thất kinh tụ lại một chỗ.


“Păng păng” hai tiếng súng vang lên, người bị chặn lại tuyệt vọng mà nổ súng, có thể súng trong tay của gã chỉ còn dư lại hai phát đạn cuối cùng, có giữ lại không thoát ra được!
Sau lưng gã bắn súng còn có hai người phụ nữ, đang nhắm mắt gào thét, cố sống cố chết bám chặt lấy vạt áo gã.


Cách ba người đó không xa, còn có một tên ôm đầu rụt cổ trốn trong góc.


Những người này đều trốn ra từ các thị trấn xung quanh A thị, súng của gã kia lúc mới bắt đầu tận thế lụm được trong một xe cảnh sát tông vào góc cây ven đường. Một đường cẩn thận chống đỡ đến nơi này, ai ngờ rằng, bọn họ gặp tang thi trên đường không chết, vậy mà sắp tới nơi an toàn thì lại đụng phải con gấu còn kinh khủng hơn!


Con gấu kia rít gào một tiếng rồi nhào tới gã nọ, một người phụ nữ sau lưng gã bỗng nhiên mở mắt ra, thấy được cảnh này, tâm thần phát lạnh, hét lên một tiếng, theo bản năng kéo đẩy gã ra phía trước, còn mình thì lảo đảo chạy về một hướng khác.


Súng không còn đạn, lại bị người phía sau đẩy một cái, gã tuyệt vọng nhìn cái miệng lớn to như chậu máu há ra, hai mắt đỏ ngầu, cả người đều cứng đờ, tựa hồ như đã không còn động đậy được nữa.


Một người phụ nữ khác phía sau gã cũng phản ứng lại, lảo đảo nghiêng ngã chạy về hướng ả đàn bà lúc nãy, cách đó không xa, mấy người khác và hai nam hai nữ tới đây lợi dụng lúc con gấu tập trung vào mục tiêu khác mà tìm được bên đường hai chiếc xe không khóa, nhân cơ hội khởi động xe chuẩn bị đào tẩu.


Hạ Tử Trọng và Phương Hách từ trong kho hàng đi ra đúng dịp thấy người phụ nữ kia đẩy gã đó, cả hai hơi ngẩn người. Tùy duyên, Hạ Tử Trọng quyết định thật nhanh cầm lấy ống tuýp trong tay ném thẳng tới con gấu kia, dị năng hệ gió màu xanh đẩy nhanh tốc độ ống tuýp kia lên gấp ba lần! Dị năng màu vàng bám trên mặt ống tuýp khiến nó cứng rắn dị thường.


Thời điểm cái ‘Ám khí’ bất kể tốc độ hay chất lượng đều cao hơn bình thường mấy lần đập trúng con gấu, hiệu quả đưa tới cũng vô cùng khoa trương.
“Oành” một tiếng, trực tiếp đập thẳng vô đầu con gấu, động tĩnh đó làm hai người Hạ Tử Trọng nghe mà cảm thấy đầu đau nhức.


Đầu bị đập, động tác nhào tới chếch qua một bên, móng vuốt xẹt qua vai người kia dập thẳng vào người phụ nữ mới vừa bỏ chạy. Ả kêu thảm một tiếng, trên eo, trên đùi tất cả đều là máu, hôn mê bất tỉnh. Về phần gã đàn ông kia, tuy rằng vẫn bị con gấu nhào tới đánh ngã, nhưng tốt xấu gì cũng không bị móng vuốt cào trúng, miễn cưỡng bảo vệ tính mạng.


Ả đàn bà chạy trốn đầu tiên nghe tiếng thấy kêu thảm thiết theo bản năng quay đầu lại, nhìn thấy ả chạy theo mình máu me khắp người, sống chết không rõ mà ngã trên mặt đất, sợ đến sắc mặt trắng bệch, vừa gào thét vừa vứt giày, liều mạng chạy tới hai chiếc xe mới rời đi.


Tang thi phụ cận nghe tiếng dần dần tụ tập lại, đã có mấy con lắc lư đuổi theo người phụ nữ kia, trong đó có mấy con tốc độ chạy theo mục tiêu rất nhanh!


Thấy có tang thi lại đây, người trong xe bỗng nhiên nhấn ga, không ai dừng xe lại chờ ả đàn bà nọ trèo lên. Xe quanh co mấy cái, rất nhanh liền chạy ra đại lộ, cũng không quay đầu lại lấy một lần.


Ả tuyệt vọng phát hiện mình bị bỏ lại, xung quanh thậm chí càng nhiều tang thi chạy về phía mình, bỗng nhiên nhìn về hướng nhà kho, lại phát hiện con gấu lớn đang nằm trên mặt đất, mà bên cạnh kho hàng tựa hồ có hai người đang đứng! Ả tưởng rằng con gấu kia đã chết, liền xoay người lại chạy về phía sau.


“Grào –“ con gấu ngã sấp xuống bỗng nhiên bò dậy, xoay người lại, hai mắt đỏ thấu nhìn chòng chọc Hạ Tử Trọng và Phương Hách.


Trong tay Hạ Tử Trọng lại xuất hiện một cái ống tuýp, ánh sáng vàng óng tỏa ra lập lòe trên ống tuýp, nói khẽ với Phương Hách bên cạnh mình, dặn dò: “Nếu có gì không bình thường, liền vào không gian trước.” Phụ cận có người, tuy rằng Hạ Tử Trọng không muốn bại lộ không gian của mình, nhưng cũng không có ý định liều mạng.


Bất quá nếu người trong tận thế mỗi ngày đều có khả năng gặp nguy hiểm thì đợi đến lúc cần phải chiến đấu mới thích ứng, còn không bằng tự tiến hành huấn luyện từng bước. Bọn họ nếu có thể trợ giúp nhau tu luyện trong không gian, còn có thể tìm được võ công thích hợp, như vậy bây giờ lúc đối mặt với loại động vật biến dị này, bọn họ phải nắm bắt cơ hội đem lý thuyết ứng dụng vào thực chiến!


Động vật biến dị không giống tang thi động vật, chúng nó vẫn còn sống, tuy nhiên tính tình rất cuồng bạo, cũng rất nguy hiểm, nhưng bị chúng nó cào hoặc cắn trúng sẽ không biến thành tang thi.


Đem dị năng hệ phong cùng hệ kim kết hợp lại sử dụng chung xác thực có thể tăng cường uy lực, lực sát thương quả thật rất kinh người, nhưng hiểm họa cũng rất rõ ràng – hao tổn quá nhiều tinh thần lực.


Trên đường đi Hạ Tử Trọng cũng đã sử dụng qua một lần, tinh thần lực bây giờ vẫn chưa hồi phục lại như cũ, lúc này hắn cần phải tập thích ứng, nghiên cứu làm sao mới có thể sử dụng linh hoạt để đối phó với đám biến bị, tang thi. Còn phải tận lực kết hợp với mấy loại công phu quyền cước vừa học nữa.


Những thứ này đều là việc phải trải qua thực tiễn mới có thể thấu hiểu, Hạ Tử Trọng không muốn chết trong không gian cả đời cũng không chui ra, nếu đi ra, thì phải thích ứng với việc bên ngoài. Lúc trước hắn đến chết vẫn là người bình thường, lúc đánh tang thi cứ như đi chịu chết. Bây giờ một lần nữa học tập, áp lực không nhỏ, nhưng vì đánh tang thi, nuôi vợ, thăng cấp không gian, hắn tuyệt đối sẽ không buông tha cơ hội thực tiễn lần này.


Phương Hách tự mình cẩn thận, cậu biết bản thân không có dị năng công kích, đương nhiên không dám đi lên gây phiền phức cho Hạ Tử Trọng, nhưng nếu như có thể giúp Hạ Tử Trọng đánh con gấu này, cậu cũng không muốn bỏ qua.


Nhớ lại chiêu thức viết trên sách ngày hôm qua đọc được, Phương Hách mô phỏng tính toán trong đầu một lần, phải tấn công con gấu kia từ hướng nào mới đạt hiệu quả tốt nhất. Bỗng nhiên, một tiếng thét chói tai vang lên, đồng thời còn càng ngày càng gần, Phương Hách kinh ngạc quay đẩu lại, liền thấy ả đàn bà lúc trước đẩy gã người đàn ông nọ cầm súng kia không biết vì sao lại chạy ngược về.


Ả chạy đến nửa đường mới phát hiện con gấu kia đang đứng lên, liền muốn trốn vào trong kho, ai ngờ chân mới dừng lại liền bị tang thi nhào tới, đứng không vững nhào thẳng về phía Phương Hách!


Phương Hách cả kinh, theo bản năng nhảy về phía sau một cái, lại bị khoảng cách mình nhảy ra giật mình – cậu bất quá chỉ nhảy về sau không dùng bao nhiêu sức, vậy mà nhảy ra ngoài tới một mét!


Ả đàn bả kia chung quy vẫn không tránh khỏi công kích của tang thi, bị tang thi đuổi tới cắn một cái ngay đầu vai, tay phải cũng bị một con khác bẻ xuống gặm trong miệng.


Đàn tang thi vây xung quanh ả, chẳng được bao lâu, ả đã bị đồng hóa không còn sức hấp dẫn với chúng nữa, chúng chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía Phương Hách đứng ở một bên còn đang sững sờ…


Hạ Tử Trọng nhấc ống tuýp trong tay, sử dụng phong hệ dị năng gia tăng tốc độ cơ thể, dùng dị năng hệ kim gia cố cường độ ống tuýp trong tay mình.


Đời trước tuy rằng hắn không đánh nhau với gấu biến dị bao giờ, nhưng tang thi, tang thi động vật, động vật biến dị lại gặp không thiếu loại nào, con gấu này khí lực mặc dù lớn, công kích mãnh liệt, nhưng bởi vì hình thể lớn mà hoạt động bị hạn chế, hắn nếu cố gắng cũng có thể đánh thắng nó!


Trong mắt mang theo một tia sáng kiên định, tập trung toàn bộ tinh thần tránh thoát một chưởng của con gấu, cầm ống tuýp được gia cố mạnh mẽ đập vào cánh tay con gấu, ‘Rắc’ một tiếng, gãy tay!


Máu nóng trong người tăng vọt, làm Hạ Tử Trọng có một loại cảm giác tê cả da đầu, rồi lại dị thường hưng phấn. Hắn có thể đánh thắng!
Trong lòng mới vừa lóe lên ý nghĩ này, dư quang khóe mắt liền liếc qua Phương Hách, bên cạnh cậu vậy mà vây quanh ít nhất sáu, bảy con tang thi?


“Phương Hách!” Hạ Tử Trọng cả kinh, liền thấy Phương Hách bỗng nhiên lập tức đột phá khỏi vòng vây, đồng thời một gậy đập vào đầu một con.


“Tử Trọng?” Phương Hách chợt phát hiện hành động của mình trở nên rất nhanh, đang hưng phấn chui qua chui lại trong đống tang thi, nghe âm thanh Hạ Tử Trọng lại sợ hết hồn, chỉ vào phía sau hắn hét lớn: “Nhảy! Nhảy nhanh!”
Vốn dĩ không biết vào lúc nào, một con tang thi lại chạy qua bên Hạ Tử Trọng.


Nhảy về phía trước một cái, Hạ Tử Trọng mặt mày xám xịt nhào lộn trên đất, trừng Phương Hách một cái: “Cố gắng chống đỡ!”


“Em biết, anh cũng cẩn thận nha!” Phương Hách mặc dù không có năng lực công kích mạnh mẽ như Hạ Tử Trọng, nhưng tốc độ khó giải thích hôm nay đã giúp cậu có thể dễ dàng né tránh tang thi vây công, nhưng đáng tiếc là kinh ngiệm đánh tang thi, hiệu suất, cường độ của cậu còn rất kém, cho dù có thể thoát khỏi vây công của một nhóm tang thi nhưng sát thương gây ra cho chúng lại rất hạn chế.