Ngày hôm sau mưa đã tạnh, Trương Thư Hạc cả đêm không trở lại, Ngụy lão đầu với Lưu Hải sốt ruột đến độ xoay quanh trong phòng, chờ hừng đông mưa ngừng, hai người bắt đầu tìm từng nhà trong thôn, tìm một mạch đến buổi trưa, mới tìm được ở nhà lão Cố. Nữu Nữu thấy là nhà mình, liền muốn chạy vào trong sân, bị Ngụy lão đầu túm lại. Chỉ thấy hắc báo đang chặn kín ở cửa nhe răng với Ngụy lão đầu và Lưu Hải, hiển nhiên chỉ cần bọn họ dám tiến thêm một bước, sẽ khiến bọn họ máu tươi năm thước.
Hai người đều dừng trong sân không dám vào cửa, chỉ ngóng nhìn vào trong phòng, từ chỗ cửa dường như thấy được Trương Thư Hạc đang ngồi trên mặt đất được trải chăn dày, ngồi xếp bằng nhắm mắt như đang đả tọa. Lưu Hải kêu hai tiếng Trương ca, Trương Thư Hạc cũng không đáp lại.
Lưu Hải vội vàng hỏi Ngụy lão đầu: “Trương ca làm sao vậy?”
Ngụy lão đầu nhún vai: “Có thể Thư Hạc đang đả tọa, vẫn là đừng nên làm phiền thì hơn...”
Lưu Hải ngẩn ra: “Đả tọa?” Nghĩ đến những cao tăng Phật giáo ngồi thiền trong TV, không khỏi hưng phấn nói: “Chẳng lẽ Trương ca là người trong Phật môn?”
Ngụy lão đầu liếc mắt nói: “Chẳng lẽ chỉ có Phật gia mới biết đả tọa?” Kế đó quay đầu thở dài nói: “Cha nó học Đạo, bất quá từ xưa Phật Đạo đồng tông, đả tọa cũng không khác mấy.” Kỳ thực Ngụy lão đầu cũng không hiểu nhiều với mấy việc này, dù sao trước đây ông căn bản không tin mấy thứ ngưu quỷ xà thần này.
Lưu Hải vẫn luôn cảm thấy Trương Thư Hạc rất thần bí, có một số việc chưa bao giờ dám hỏi nhiều, lúc này nghe thấy Ngụy lão đầu tiết lộ một chút, mới vỗ đầu nói: “Cái đầu óc này của cháu, Trương ca thiện dùng phù, thế nào có thể là Phật gia, Phật gia đều dùng pháp bảo phật châu, hắc hắc, bất quá hóa ra cha Trương ca cũng học Đạo, nhà anh ấy là huyết thống Đạo gia tổ truyền sao?”
Ngụy lão đầu nhớ đến ông bạn già mạng ngắn, không khỏi thương cảm: “Ừ, nghe cha nó lúc còn sống từng nói, tổ tiên nhà họ là Chính Nhất Phái* đạo gia.” (* hay còn gọi là Chính Nhất Đạo, lấy Thiên Sư Đạo làm đại biểu, bao gồm các phái như Mao Sơn, Linh Bảo, Thanh Vi, Tịnh Minh. Ps: hồi trước ta chưa tìm hiểu kỹ nên ghi ‘chính nhất phái’ = chữ thường, không chú, giờ chú lại.)
Lưu Hải muốn kinh thán một tiếng, quả nhiên là huyết thống đạo gia, trách không được Trương ca lợi hại như vậy, thế nhưng nghe Ngụy lão đầu nói ba chữ lúc còn sống, liền nuốt lời tán thưởng lại, dò hỏi: “Vậy Trương ca đả tọa cần bao lâu a?”
Ngụy lão đầu do dự, dựa theo quan sát trước đây của ông, “Nếu ngắn cũng phải mấy giờ, nếu dài... có thể phải hơn mười ngày.”
Lưu Hải sửng sốt: “Lâu như vậy a?” Không khỏi gãi gãi đầu, “Trương ca sao lại đột nhiên đả tọa? Nếu không, chúng ta vừa thu thập lương thực của các nhà vừa chờ Trương ca đi, dù sao tang thi trong thôn cơ bản đã bị giết sạch rồi, cũng không có gì nguy hiểm.”
Ngụy lão đầu thấy cũng đúng. Nữu Nữu là đứa trẻ tự bế, nói không nhiều, ngẫu nhiên chỉ biết phát ra mấy đơn âm, bất quá cũng coi như nghe lời Ngụy lão đầu, vốn muốn vào nhà, kết quả lại thấy “Miêu Miêu” khiến bé có chút sợ hãi đang ở cửa, liền rụt chân không dám đi vào, chỉ ôm chân Ngụy lão đầu, miệng lẩm bẩm: “Nhớ ông nội...”
Ngụy lão đầu với Lưu Hải bấy giờ mới quay trở về căn nhà lầu nhỏ, chuẩn bị thu dọn đồ trong không gian để đi thu thập lương thực trong thôn. Mà hắc báo thấy hai người rời đi, liền về lại phòng, canh giữ bên cạnh Trương Thư Hạc.
Trước đó khi trời vừa sáng, Trương Thư Hạc đột nhiên tỉnh lại, miễn cưỡng ngồi dậy, chỉ cảm thấy tinh khí trong cơ thể trống rỗng, đầu choáng váng chân bềnh bồng, trạng thái này cực không tốt, thậm chí ngay cả người bình thường cũng không bằng. Kế đó miễn cưỡng điều động chút tinh khí lấy chút nước và thức ăn từ không gian, cố nuốt. Tuy hàm lượng tinh khí trong thức ăn ít, nhưng ít nhiều cũng có thể bổ sung được một chút mà thân thể cần.
Nhìn hắc báo vẫn luôn liếm lòng bàn tay y, bàn tay y là do khi cầm tấm thép chặn hỏa diễm bị phỏng. Kim diễm mà hắc báo phun ra khác với những loại lửa khác, trong nháy mắt có thể hòa tan tấm thép, nhiệt độ cực cao, nếu không phải Trương Thư Hạc tạm thời điều động linh khí ngăn cách lòng bàn tay, sợ rằng cả cánh tay sẽ bị đốt thành tro, cho dù như thế, một vùng nơi lòng bàn tay trái vẫn phồng rộp biến thành màu đen.
Trước đó y vẫn luôn nắm tay thành quyền, khi hôn mê mới để hắc báo phát hiện, trông bộ dáng của hắc báo hiện tại, hẳn là đã không còn tính toán chuyện mình quất nó, liền khẽ cười cười, nhịn đau lấy một chậu thịt bò chín mà nó thích ăn ra từ không gian, đặt bên cạnh, tiếp theo trở tay lấy ra một trái ngọc đào.
Đây là một trong ba trái ngọc đào chưa kịp luyện hóa trước đêm rời khỏi tòa chung cư cũ. Hiện tại thân thể y cực kỳ suy yếu, nếu không thể nhanh chóng bổ sung linh khí, có thể nửa năm kế tiếp sẽ đều phải vượt qua trong ốm đau, tổn thất lượng lớn tinh khí trong một lúc tuyệt không phải điều mà người bình thường có thể thừa nhận.
Chẳng qua ngọc đào trong tay dưới sự cung ứng của lượng lớn cặn đỏ, đã hơn một năm mới kết ra ba trái, năng lượng ẩn chứa trong đó tuyệt đối không thể coi thường, thân thể có thể thừa nhận được hay không còn chưa thể nói, linh khí quá mạnh cọ rửa tuyệt không quá có lợi đối với trạng thái suy yếu hiện tại của y.
Ngọc đào nhất định phải được ăn hết trong mười hai giờ, nếu không linh khí sẽ tiêu tán vào không khí. Trương Thư Hạc hơi chút do dự, sau cùng lấy ra một con dao, cắt ngọc đào ra ba lát hơi mỏng. Ăn hết cùng lúc sợ rằng sẽ tổn thương rất lớn đối với kinh mạch, vì vậy chỉ có thể chia ra ba lần ăn trong mười hai giờ. Y sẽ ăn trước một miếng nhỏ, đợi sau khi chuyển hóa xong linh khí, ăn thêm hai miếng tiếp, khi đó linh khí trong cơ thể đã tràn đầy, trạng thái suy yếu ít nhiều sẽ có chút cải thiện, rồi mới ăn hết cả trái ngọc đào còn lại.
Sau khi thu dao, nhìn hắc báo, sau khi chạm mắt liền không nói lời nào ngậm một miếng ngọc đào vào miệng, nhắm mắt lại. Chất thịt ngọc đào cực kỳ tươi non, lúc cắt không chảy ra nước đào, bỏ vào trong miệng lại lập tức tan, thậm chí không cần nuốt, trên đầu lưỡi đã có thể hấp thu vào trong cơ thể.
Một luồng linh khí tràn đầy từ kinh mạch lan ra khắp các nơi thân thể y, như ao hồ khô cạn được đổ đầy nước suối tươi mới, trong cơ thể ấm áp dào dạt cực kỳ thoải mái, tinh thần cũng tốt hơn không ít. Tiêu hóa xong một miếng ngọc đào, Trương Thư Hạc chỉ dùng gần sáu giờ, sau khi tỉnh lại, sắc trời đã muộn, bốn phía tối om, chỉ có ánh vàng kim lóng lánh ở cửa, là lông vàng trên người hắc báo. Lúc này nó đang nằm sấp trên mặt đất dùng đôi con ngươi tím nhạt nhìn chằm chằm y, thấy y tỉnh lại, lập tức nhảy dựng lên từ trên mặt đất, xông đến bên cạnh y.
Hắc báo lại khôi phục bộ dáng trước đây, Trương Thư Hạc cũng thở phào nhẹ nhõm. Tính tình của hắc báo cực kỳ cố chấp và chấp nhất, nó rất ít sẽ cúi đầu với người ta, thông thường hậu quả chọc giận nó ngoại trừ không chết không thôi thì là không chết không thôi, lấy lại được một mạng từ trong miệng nó như bây giờ, là điều tuyệt đối không thông thường. Tuy rằng nó sẽ không nhận lỗi, thế nhưng sau khi thương tổn nó, nó lại chịu thân cận lần nữa, đã là một loại thỏa hiệp. Trương Thư Hạc tin tưởng về sau hắc báo sẽ không tái phạm loại hành vi công kích đồng bạn tín nhiệm nữa, bởi vì nó không phải một con động vật bình thường, chỉ số thông minh của nó đã có thể sánh ngang con người, nó đã biết phân biệt thị phi đúng sai, trên điểm này, y chưa từng hoài nghi.
Hắc báo đặt một chân lên trên đùi y, miệng ô nhẹ một tiếng. Trương Thư Hạc nâng tay sờ sờ khóe miệng nó nói: “Ta không sao, có thể còn cần một chút thời gian, giúp ta canh cửa.” Nói xong nghĩ đến điều gì, lấy nửa chậu canh thịt chín, với mấy khối thịt tươi ra từ trong không gian, nói: “Trước tiên ủy khuất mấy ngày, nếu thực sự đói thì xin thức ăn ở chỗ Ngụy gia và Lưu Hải, bọn họ hẳn sẽ chuẩn bị cho mi.”
Hắc báo sau khi nghe xong hơi chần chừ, kế đó lại ô một tiếng, tựa hồ là đang đáp lại lời của y. Sau đó Trương Thư Hạc lấy ra bánh gạo nhanh chóng ăn vừa đủ no. Bởi vì linh khí trong ngọc đào không thể chờ, vì vậy y chỉ có thể luyện hóa nó trước tiên, thời gian không chừng sẽ là mấy ngày, dù sao y không phải là tiên nhân gì, cũng phải ăn cũng phải uống, tuy rằng khi luyện hóa có linh khí cung cấp dinh dưỡng, nhu cầu thân thể cực ít, nhưng vì phòng ngừa luyện hóa xong đói đến choáng váng, y vẫn tận lực ăn nhiều một chút.
Sau đó lại ngậm một miếng ngọc đào, bắt đầu luyện hóa.
Thời gian sáu giờ trong chớp mắt đã qua, lúc này cách mười hai giờ còn hơn mười phút, Trương Thư Hạc cố tỉnh lại trước lúc đó. Hiện tại tình hình thân thể rốt cục đã chuyển biến tốt hơn không ít, thời gian còn lại không nhiều, y không nán lại, lấy thịt chín ra từ không gian cho hắc báo, lại lấy ra một bao thịt bò khô lớn để lại cho nó khi đói ăn, liền vội vã nuốt hai cái bánh bao đậu, một miếng bánh bột ngô, nửa ổ bánh ga-tô, hai thanh chocolate với một chai nước khoáng, sau đó liền ăn hết toàn bộ quả đào còn lại vào miệng.
Thời gian nhoáng lên, hơn mười ngày trôi qua, trong thôn tổng cộng một trăm tám mươi, trăm chín mươi hộ gia đình, Ngụy lão đầu với Lưu Hải gần như đều đã lục soát hết một lượt, ngoại trừ hơn mười hộ đã từng bị người ta dọn qua không tìm được lương thực, mỗi nhà khác đều có thể lục soát được vài túi, có gạo mì bị mọt ăn đổi màu, Ngụy lão đầu cũng không nỡ bỏ, thu dọn tất cả.
Thế nhưng không gian của hai người có hạn, một cái là năm mét vuông, một cái là chín mét vuông, vốn còn có chút đồ cũ, vì vậy căn bản không chứa hết được lương thực. Sau khi không gian của hai người chứa hơn phân nửa, liền không chứa nữa, còn lại đều chất trong căn phòng trống ở lầu hai, chờ sau khi Trương Thư Hạc đả tọa xong thu hết vào không gian.
Ngụy lão đầu với Lưu Hải tuyệt không chỉ lấy thức ăn, một số đồ có thể sử dụng được trong nhà cũng thu, dù sao để ở nơi đây cũng vô dụng. Trong thôn bán lương thực có chút thu nhập, vì vậy thoạt nhìn không quá nghèo khó, ăn dùng mọi nhà đều không thiếu, các loại đồ sưởi ấm như chăn, còn có bông, với một số vại để chứa đồ, gần như mọi nhà đều có.
Trong thôn có giếng nước, điểm này tốt hơn nhiều so với thành thị, tuy rằng nước ít nhiều đều bị lây nhiễm, bất quá có giếng của mấy nhà dùng đồ che kín, tuyệt không có tang thi rớt bên trong. Trương Thư Hạc cũng từng nói, tuy rằng nước lây nhiễm không nghiêm trọng không thể uống, bất quá dùng để tắm giặt quần áo lại không có vấn đề gì.
Ngụy lão đầu với Lưu Hải liền chứa mấy vại nước lớn, giữ lại để trên đường tắm, đỡ phải mùa hè không có nước tắm mà vò đầu bứt tai. Tuy rằng nói sẽ đến thành B, thế nhưng đường xa như vậy, bây giờ còn chưa đi được một hai phần mười, thời gian cần dùng nước dọc theo đường đi rất dài.
Ngụy lão đầu còn góp nhặt một số quần áo Nữu Nữu có thể mặc, mùa hè mùa đông, với một số quần áo to to nhỏ nhỏ mặc vào mỗi một độ tuổi. Hiện tại có thì tận lực thu thập, chờ đến lúc không có muốn thu thập cũng tìm không được. Còn tìm được hơn mười đôi giày vải nam trong ngăn tủ một hộ nhà nông, tất cả đều là thủ công, thuần bằng bông hút mồ hôi, đáy giày phải nói là mềm a, mang lên phải nói là thoải mái, căn bản không phải thứ mà những đôi giày da đắt đỏ có thể bằng được. Kích cỡ giày lại gần bằng Ngụy lão đầu với Lưu Hải, lớn thì hơi lỏng một chút, nhỏ thì hơi chật một chút, cố chịu cũng được.
Thậm chí còn tìm được mấy món đồ cổ tranh chữ Thanh triều, khiến Ngụy lão đầu vui sướng đến hỏng luôn, dùng giấy báo bao lại thu vào không gian. Lưu Hải bên cạnh lại nói thầm, mấy đồ ve chai đồng nát đó ở mạt thế ai còn cần a, đặt trong không gian còn chiếm chỗ, không bằng để nhiều lương thực.
Người có ba vội, ngủ – ăn cơm – đi WC, muối với các loại lương thực đều đã được thu gần hết, hai người cũng góp nhặt mấy trăm trái trứng vịt muối hai năm đặt trong hũ trong các nhà, chứa đầy một bao tải, chẳng qua đều thành trứng vịt ung, bất quá ăn rất thơm. Chỗ ngủ cũng có, mà giấy vệ sinh lại là thứ không thể thiếu được nhất.
Khi sống trong chung cư cũ, mỗi một tuần Trương Thư Hạc chia cho Ngụy lão đầu với Lưu Hải một cuộn khăn giấy, hai người đều dùng tiết kiệm. Thứ này không giống quần áo, có thể giặt rồi mặc lại, nó dùng qua sẽ không còn. Vì vậy vì phòng ngừa sự xấu hổ khi về sau không có giấy đi xí, phàm là gặp được giấy đều thu hết vào không gian. Chẳng qua dân quê ngay cả sách cũng ít, càng miễn bàn giấy, có cũng đại thể là những bản ghi chép, tập vở mặt trước mặt sau đều có chữ của con nít, sau đó là giấy báo, chẳng qua những thứ này không thấm nước chùi mông quá rát người, bất quá ít nhiều vẫn thu một số lo trước khỏi hoạ.
Năm ngày chỉ chớp mắt đã qua, những thứ có thể sử dụng được trong thôn, hai người cơ bản đều góp nhặt một lần, như giấy nhà xí quần áo các loại, Ngụy lão đầu với Lưu Hải đều thu vào không gian của mỗi người, bọn họ không cần đoán cũng biết Trương Thư Hạc sẽ không thiếu mấy thứ này. Mấy ngày nay, sáng tối mỗi ngày rảnh rỗi bọn họ đều sẽ đến nhà lão Cố đầu thôn xem xem Trương Thư Hạc đã đả tọa xong chưa, kết quả, mỗi lần đến đều không có động tĩnh, nếu không phải y vẫn ngồi như vậy, hơn nữa hắc báo cũng lẳng lặng canh giữ ở cửa, Lưu Hải thậm chí sẽ cho rằng Trương Thư Hạc đã xảy ra chuyện gì.
Ngụy lão đầu từng đặt hai cái bánh bao thịt rau trên thềm đá ở sân vườn, trải qua mấy ngày gió thổi nắng phơi đều sắp thành bánh bao khô, hắc báo cũng không đụng một miếng. Lưu Hải không khỏi chế nhạo Ngụy lão đầu tự mình đa tình, kế đó lại có chút hâm mộ, “Nếu có một con báo đánh cũng sẽ không chạy, có thể canh bên cạnh bảo hộ an toàn như thế, cháu tình nguyện không có lương thực ăn cũng chịu...”
Ngụy lão đầu thì ở bên cạnh nói mát: “Mỗi ngày Thư Hạc chí ít phải cho hắc báo ăn mười lăm cân thịt, một chén hạt châu nhỏ, mi có thể cung cấp được thì nuôi...”
Lưu Hải vừa nghe nhất thời cúi đầu, chính cậu ăn thịt cũng phải lao lực, đừng nói cung cấp cho một con động vật ăn thịt. Nói đi cũng phải nói lại, người không thể mỗi ngày cung cấp được mười lăm cân thịt, cũng không chỉ một mình cậu, phỏng đoán lật tung nửa cái địa cầu cũng không nhất định có mấy ai, đương nhiên, ngoại trừ Trương ca.
Sau khi rơi qua cơn mưa thu, trời đột nhiên trở lạnh, Lưu Hải chịu lạnh được nhất cũng chịu không nổi ngao ngao kêu to. Bất quá ở nông thôn có một chỗ tốt, đó chính là không cần cắm điện cũng có thể ngủ được nóng hầm hập, hơn nữa mọi nhà đều có chuẩn bị cỏ, đốt hai bó lại thêm mấy cây củi, nhiệt độ có thể chống đỡ được một đêm, không sợ lạnh. Lưu Hải chưa từng sống trong nông thôn, cho nên không quen thuộc giường đất hấp hơi*, mà Ngụy lão lại quen đến mức không thể quen hơn.
Tang thi trong thôn đã bị giết gần hết, vì vậy hai người với Nữu Nữu tạm thời chuyển qua dừng chân ở căn nhà bên cạnh nhà lão Cố, cũng chuyển hết những lương thực dư vào trong nhà. Trong thôn không lo củi đốt, Ngụy lão đầu đốt liên tục ba ngày, hong khô hết những lương thực ẩm, bởi vì buổi tối ngủ trên giường đất hấp hơi nên không quá lạnh, vì vậy mấy ngày nay xem như được ngủ ngon.
Trương Thư Hạc vẫn chưa đả tọa xong, Lưu Hải có chút lo lắng, thế nhưng Ngụy lão đầu đã nhìn quen, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, giết xong tang thi, những thứ nên thu trong thôn cũng thu. Nữu Nữu thì sẽ tự mình mặc quần áo buộc bím tóc nhỏ, bởi vì có chút tự bế, vì vậy không thích nói chuyện, mỗi ngày đi theo bên cạnh Ngụy lão đầu, ngược lại không cần bận tâm nhiều.
Vì vậy hai người không có chuyện gì để làm, liền thương lượng, dù sao nơi này có cỏ, hơn nữa có gạo có mì, không bằng thừa dịp có thời gian, biến gạo mì thành bánh, vừa tiết kiệm điện lại thuận tiện.
Hai người hợp kế như thế, vì vậy ngày hôm sau liền bắt đầu làm. Ngụy lão đầu từ nhỏ từng sống ở nông thôn, tuy rằng tay nghề làm cơm bình thường, thế nhưng biết không ít món. Trước đó hai người thu thập được không ít đậu phộng khô ở các nhà, không hỏng có mấy túi, còn có một số rau khô mà nhà nông phơi, có một phần rất ít không được cất kỹ đã nấm mốc, còn lại rửa đi vẫn có thể ăn.
Cộng thêm hạt mè, táo đỏ khô, các loại đồ gia vị ớt trồng trong ruộng đồng mỗi nhà nông, hai người cả ngày đến tối, mỗi người một bệ bếp, nấu rất nhiều món ăn, cướp đoạt không ít dầu đậu nành với dầu cải mà nhà nông tự ép ra, lấy cơm thêm dầu vào chiên, làm thành cơm chiên, hoặc là làm bánh gạo, bên trong thêm chút đậu đỏ hạt mè và đường phèn, cũng ăn rất ngon.
Bột mì thì dễ làm hơn, dùng nước xử lí mấy loại rau khô, bánh bao thịt băm không thể làm, thế nhưng còn có thể làm bánh màn thầu rau, còn có thể thêm vào bên trong chút rau khô. Lại xào thêm chút đậu tương, thêm vào ớt mè đậu phộng chín, rưới lên trên, mùa đông ăn phải nói là sảng, có thể ăn ra mồ hôi đầy đầu.
Hai người bắt đầu biến đổi phương pháp làm nhiều loại món ăn, dụng cụ đựng thức ăn cũng không cần sầu, có rất nhiều, tha hồ mà đựng. Hai người chuyển hết gạo trong không gian ra, bên trong chỉ đặt đồ ăn chín, bọn họ trữ một số, số còn lại đều để lại cho Trương Thư Hạc, bởi vì không gian của Trương Thư Hạc lớn, hơn nữa thời gian bảo tồn cũng dài.
Rất nhanh thời gian nửa tháng đã trôi qua trong lúc Trương Thư Hạc vẫn luôn đả tọa, và Ngụy lão đầu Lưu Hải bận rộn làm thức ăn. Ngày hôm nay phía đông mới rộ sáng, sau khi Trương Thư Hạc luyện hóa xong chút linh khí cuối cùng, đột nhiên mở mắt, chỉ cảm thấy trước mắt chợt lóe, rất nhiều đồ vật trong phòng đều thấy cực kỳ rõ ràng, sau khi khôi phục ý thức, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra chút vui mừng.
Không ngờ nhờ họa được phúc, lần này sau khi hao hết tinh khí trong cơ thể, một lần nữa bổ sung linh khí trong ngọc đào, rốt cuộc một hơi đã thanh trừ ra hết dơ bẩn trong da.
Tuy rằng chỉ thanh trừ được một tầng dơ bẩn của da toàn thân, cũng đã là một đột phá cực lớn, bởi vì dơ bẩn trên thân thể người đại thể đều có từ khi sinh ra, cộng thêm tích trữ trong những năm tháng sau này, cực khó có thể thanh trừ, hơn nữa những dơ bẩn đó không chỉ ở một chỗ, mà ẩn trong mỗi một nơi khắp trên dưới toàn thân, nếu muốn phân chia thì phải chia ba tầng.
Tầng ngoài, nội tạng, xương cốt, tầng ngoài là da và ngũ quan, nội tạng bao gồm hết thảy ngũ tạng lục phủ trên thân thể con người, xương cốt thì là xương người. Trong ba tầng này, tầng ngoài là dễ thanh trừ sạch dơ bẩn nhất, cũng chỉ có triệt để thanh trừ sạch dơ bẩn trên da mới có thể hấp thu được càng nhiều linh khí đất trời, cũng có thể dễ thanh trừ sạch được hai tầng dơ bẩn bên trong hơn.
Hai mươi mấy năm qua thân thể y tích trữ quá nhiều dơ bẩn, đây cũng là nguyên nhân vì sao người thường không cách nào tu hành, bởi vì những dơ bẩn đó quá dày quá dính, khiến toàn thân không cách nào hấp thu được linh khí đất trời, cho dù có khẩu quyết tu hành tốt thế nào đi nữa, tu luyện cả một đời, cũng căn bản không nhập được môn.
Đối với Trương Thư Hạc mà nói, đây là bước đầu tiên bước vào thành công, y nâng tay xé ra băng vải bao cổ tay và bàn tay bị thương, lúc này toàn bộ cánh tay không còn vết rộp vết sẹo trước đó nữa, thậm chí còn phiếm ra sự ôn nhuận sáng bóng, mà tinh khí trong tay hiện tại cực kỳ nồng đậm.
Tâm niệm Trương Thư Hạc khẽ động, kế đó đứng dậy, đi tới trước một chiếc bàn cũ nát trong phòng, tiện tay lấy giấy phù cao cấp, với chu sa và bút ngọc tốt nhất trong không gian ra, sau khi mài xong chu sa, dùng bút ngọc thấm ướt.
Ba loại Thất Tinh phù cao – trung – thấp trên tơ lụa đã được ghi tạc vững vàng hết trong đầu y, trước đây y chỉ có thể làm Thất Tinh phù cấp thấp, trung cấp thì mỗi khi vẽ đến vị trí chính giữa sẽ khô kiệt tinh khí, khó có thể thành phù. Ngày hôm nay y muốn thừa dịp mới hấp thu xong ngọc đào, khi toàn thân tràn đầy tinh khí, thử thêm một lần.
Nhắm mắt lại hơi uẩn nhưỡng, chọn một tấm phù trung cấp uy lực cường đại, có tính công kích trong tay. Mở mắt ra, lập tức vẽ lên, mới vừa hạ bút y đã cảm thấy trạng thái tinh khí toàn thân cực tốt, tâm tính ôn hòa, nơi hạ bút không cao không thấp không lệch không nặng, bước đầu như thế đã là thành công phân nửa, có lòng tin đương nhiên tiếp sau có thể rồng bay phượng múa, liền mạch lưu loát.
Hết thảy chi tiết, chỗ nào nên có bao nhiêu pháp lực, y đã sớm nghiên cứu thập phần thấu triệt, trước đó đã luyện tập không biết bao nhiêu lần phế phù, y vẫn có nắm chắc đối với việc này.
Một tấm phù cấp thấp, khi không ảnh hưởng hướng đi chỉnh thể, phương diện chi tiết có thể phạm sai lầm ba lần, quá ba lần thì tấm phù đó sẽ phế, ba lần sai lầm cũng sẽ khiến uy lực phù bị hao tổn. Mà một tấm phù trung cấp lại chỉ cho phép phạm sai lầm một lần trên phương diện chi tiết, hơi sơ ý sẽ kiếm củi ba năm thiêu trong một giờ, mà phù cao cấp thì hoàn toàn không thể phạm sai lầm.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao phù càng cao càng khó vẽ, phù thấp – trung – cao cấp ngoại trừ hàm lượng pháp lực khác nhau, cũng có kỹ xảo vẽ phù. Người vẽ phù qua hai mươi năm với người mới vẽ một năm, dưới tình huống cùng một loại phù, không nhất định người có số năm vẽ lâu thì uy lực phù sẽ mạnh hơn, thế nhưng, trên phương diện lực kéo dài, phù của người có thời gian vẽ lâu nhất định sẽ dùng bền hơn so với phù của người có thời gian vẽ ngắn, đây cũng là một loại kỹ xảo vẽ phù.
Pháp lực quyết định uy lực phù, mà chi tiết phù và kết cấu tốt, quyết định lực kéo dài của tấm phù đó, đây là nguyên nhân vì sao cùng một loại phù, uy lực chênh lệch không đồng đều.
Trương Thư Hạc vẽ phù đã được ba năm, gần như mỗi ngày nhất định vẽ phù, vì vậy tiến bộ rất nhanh, kiến thức cơ bản cũng vững chắc, hơn nữa có linh khí ngọc đào chống đỡ, phù vẽ ra đại thể chất lượng rất cao, thuộc diện nổi bật trong những phù cùng loại.
Lúc này Trương Thư Hạc cực kỳ tập trung tinh thần, gần như hoàn toàn chìm trong không gian giấy bút của bản thân, quên hiện tại y đang ở nơi nào, trong lòng chỉ có đường cong dưới ngòi bút, mỗi một bút mỗi một điểm ngoặt, mỗi một lần dừng lại, mỗi một lần chuyển tiếp, trong tay cần khống chế bao nhiêu tinh khí, giấy phù cao cấp cần thừa nhận bao nhiêu áp lực, cần tấm phù này phóng ra bao nhiêu uy lực, đều dựa vào một ý niệm của y.
Nhìn như nhanh, nhưng trên thực tế tấm phù này đã dùng hết nửa giờ, càng là phù uy lực lớn, vẽ sẽ càng chậm, bởi vì pháp lực tụ tập trong bút vẽ quá khổng lồ, cần thời gian để chuyển tiếp chống đỡ.
Đợi khi sắc trời sáng rõ, Trương Thư Hạc ngoặt nét cuối cùng, ngòi bút khẽ nhấc, cả tấm phù như đột nhiên được mạ một tầng ánh kim trên chu sa, cuối cùng thành màu hồng ánh kim, nhìn xa là một tấm phù bắt mắt, nhìn gần chỉ cảm thấy trong nét vẽ mơ hồ có khí thể lưu động, như là vật sống, lộ ra linh khí.
Sau khi thành phù, Trương Thư Hạc khẽ thở phào nhẹ nhõm, thu những món đồ còn lại vào không gian, vươn tay cầm lấy tấm phù trung cấp có được không dễ trên bàn, nhìn một lần từ đầu đến đuôi, vào tay chỉ cảm thấy trọng lượng nặng hơn gấp đôi so với phù cấp thấp, đây tuyệt không phải trọng lượng của giấy phù, mà là trọng lượng của pháp lực.
Khiến y cảm thấy mừng rỡ chính là, tấm phù này không có nửa điểm sai sót, chi tiết xử lý quả thực như thần, thuộc về loại thượng phẩm trong phù trung cấp, phương diện độ kéo dài có thể so sánh với phù cao cấp tàn phẩm, uy lực hẳn sẽ không chênh lệch quá nhiều.
Trương Thư Hạc nhìn nửa ngày có chút không thể tin được là do mình vẽ ra, dù sao cơ hội thành công một tấm phù tốt chỉ trong một lần là rất thấp, đều phải luyện tập không biết bao nhiêu lần, sau khi không ngừng tổng kết sai lầm, mới có thể vẽ phù ra được trọn vẹn, vận khí tốt một lần đã thành phù như vậy thật đúng là trong ngàn không có một.
Đang khi muốn ra ngoài cửa xem cho rõ, đột nhiên nghĩ đến điều gì, vừa quay đầu lại, đã thấy hắc báo lặng yên đi theo bên cạnh y, y đi một bước, nó theo một bước, hơi do dự, thủy chung bảo trì một khoảng cách nhất định với y.
Không biết là đang tính toán chuyện trước đó y lấy dây lưng quất nó, hay là sợ uy lực phù trong tay y, trong mắt có chút e ngại. Trương Thư Hạc dừng lại, vội vàng thu phù vào không gian, sau đó ngoắc nó. Thấy trong tay y không còn phù, lúc này hắc báo mới hơi do dự, đến gần vài bước.
Trương Thư Hạc thuận tay sờ sờ thân báo, chỉ cảm thấy thịt béo mấy ngày trước nuôi ra lại không còn, tiện thể nhìn vết thương trên người nó, lực khép miệng vết thương của hắc báo rất mạnh, trong hai ngày vết thương đã khỏi, hiện tại lật xem nửa vết sẹo cũng không có.
Hắc báo tuy vẫn không nhúc nhích mặc cho Trương Thư Hạc coi vết thương, nhưng hiển nhiên tinh khí tàn dư trên tay y vỗ về da lông, khiến nó thoải mái dị thường, đuôi bắt đầu khẽ lắc lư, cuối cùng nằm sấp trên mặt đất duỗi chân. Trương Thư Hạc thấy bộ dáng được một tấc lại muốn tiến một thước của nó, không khỏi vỗ một chưởng lên đầu nó, nói: “Đứng dậy ăn cơm.”
Không được tiếp tục hưởng thụ sự tẩy rửa của tinh khí, điều này khiến hắc báo rất bất mãn, bất quá thấy Trương Thư Hạc lấy một chậu cơm xương sườn đã được nấu ra từ không gian, lập tức đứng dậy từ trên mặt đất, ánh mắt nhìn chằm chằm, cho dù cơm trong đó nhiều hơn, nó cũng không để ý, dù sao ăn thịt bò khô hơn nửa tháng, sớm đã oán niệm đầy bụng, lúc này có thịt xương tươi gặm, những bất mãn này cũng tan thành mây khói. Ăn xong xương sườn, một người một báo lại khôi phục bộ dáng lúc thường.
Khi Ngụy lão đầu với Lưu Hải đến, hắc báo đã chạy ra ngoài đi dạo, nó canh ở cửa nửa tháng, tính tình nôn nóng đã sớm không còn kiên nhẫn, sau khi ăn xong liền xông đi không còn bóng dáng.
Hai người vào sân vừa thấy Trương Thư Hạc, không khỏi dừng chân, Lưu Hải nói: “Trương ca, anh cuối cùng cũng đi ra, em với Ngụy gia còn tưởng anh luyện công xảy ra chuyện gì rồi, thế nào thời gian lâu như vậy không tỉnh...” Kỳ thực nửa câu sau là, đổi lại là người thường, bọn họ đã sớm cho rằng Trương Thư Hạc đã ngồi đến chết đói rồi.
Ngụy lão đầu đi qua nhìn kỹ Trương Thư Hạc, sự quan tâm hiện rõ trên nét mặt: “Tốt rồi, cuối cùng cũng không có việc gì, có đói bụng không, sát vách có đồ ăn...”
Lưu Hải tiếp cận qua nói: “Em thế nào cảm thấy Trương ca trắng hơn so với trước đây.”
“Nhốt mình trong phòng nửa tháng không thấy ánh nắng, đổi lại là mi, mi cũng trắng...” Ngụy lão đầu tiếp lời.
Trương Thư Hạc lại chỉ cười cười, mắt điếc tai ngơ, kế đó nhìn về phía Nữu Nữu trốn phía sau Ngụy lão đầu, không khỏi ngồi xổm xuống đùa đùa: “Đến, để chú xem xem có phải đã béo lên chút hay không...”
Bởi vì lúc đầu Trương Thư Hạc đã từng nói muốn giết ông nội bé, và hành vi quất “Miêu Miêu” về sau, khiến cô bé có chút xa lánh với Trương Thư Hạc, thấy y sẽ trốn đi, lúc này nghe thấy y nói chuyện, lại càng núp phía sau Ngụy lão đầu, ngay cả đầu cũng không lộ.
Trương Thư Hạc thấy thế cũng không để tâm, Ngụy lão đầu lại thở dài nói: “Đứa trẻ này sống trong kho lương, có chút chứng tự bế, về sau tiếp xúc người khác nhiều hơn, tương lai còn lớn hẳn sẽ có thể tốt hơn.”
Trương Thư Hạc gật đầu, kế đó hỏi: “Sát vách có đồ ăn?” Vừa vặn y đói.
Hai người thấy thế gọi qua. Vừa vào trong căn nhà sát vách, Trương Thư Hạc nhất thời ngây ngẩn cả người, trên mặt đất trong căn nhà, trong phòng, trên giường đặt đầy những chậu lớn, trong chậu lớn chứa viên chiên các loại, còn có một chậu bánh quẩy, với các loại bánh bao rau, cũng may là ở mùa đông, để đồ lâu cũng không hư.
Lưu Hải nói: “Trương ca, đây là bánh bao rau do em với Ngụy gia mới làm hồi sáng sớm, là củ cải vừa đào ra, hơn phân nửa đều đã thối, có non nửa có thể ăn, tuy rằng không tươi, nhưng mùi vị cũng không tệ lắm, anh nếm thử.”
Trương Thư Hạc nhìn, bánh bao này hiển nhiên bao có chút bự, còn là bột ngô, bất quá cắn một miếng trong miệng, vị cũng không tệ lắm, có vị củ cải, vừa tươi vừa thơm, hơi có chút mặn, ăn với cơm cũng được, vừa ăn vừa gật gật đầu.
Kế đó ăn xong cơm, ba người họp lại, Ngụy lão đầu với Lưu Hải đều thu một số thức ăn đã được nấu, mỗi người lại cầm mười túi gạo bột mì, còn lại đều được Trương Thư Hạc quét vào không gian.
Trương Thư Hạc mới đả tọa xong, tuyệt không có dự định lập tức lên đường, một là thịt chín chuẩn bị cho hắc báo trước đó trong không gian đã ăn gần hết, nơi này tương đối an toàn, đồ gia vị cũng đều có, không cần tốn điện lực, y thừa dịp rảnh rỗi, lại làm một số đồ ăn chín cho hắc báo để vào không gian. Lăn qua lăn lại một hồi một ngày đã trôi qua, buổi tối bốn người một báo ăn một bữa tiệc lớn. Thịt mà Trương Thư Hạc chuẩn bị trong không gian cực kỳ sung túc, chỉ là phần ăn thừa còn lại của hắc báo, cũng đủ cho ba người một đứa trẻ ăn uống no đủ.
Nữu Nữu sống trong kho lương hơn hai năm, mỗi ngày chỉ có thể ăn gạo, hai ngày nay ăn rất nhiều thức ăn Ngụy lão đầu và Lưu Hải làm, đã cảm thấy đó là những thứ ăn ngon nhất trên thế giới, kết quả đêm đó ăn được bún thịt với măng xào thịt thỏ khô, còn có một con cá kho nặng năm cân và nửa tô đậu hũ thập cẩm chua cay mà Trương Thư Hạc làm, ăn thiếu chút nữa miệng không còn chỗ để nhét.
Nữu Nữu một tay cầm bánh ngô, trong tay còn ôm một chén cơm, bé không biết dùng đũa, chỉ biết dùng muỗng xúc, cũng may đồ ăn đại thể đều dùng tô chứa, không đến mức ăn vãi đầy bàn. Ba người cộng thêm một tiểu nha đầu, một bàn đồ ăn với một chén cơm cả cướp lẫn tranh ăn hết sạch sẽ. Mà hắc báo khinh thường làm bạn với những người điên này, ở phía sau Trương Thư Hạc mĩ mãn ăn thịt bò kho Trương Thư Hạc chuyên biệt làm cho nó. Tuy rằng nó không thích hương vị của củ cải khô với mấy thứ đỏ đỏ xanh xanh bên trong, thế nhưng cuối cùng vẫn ăn sạch sẽ. Ngụy lão đầu còn uống chút rượu, sau cùng mấy người nằm trên giường đất hấp hơi nóng hôi hổi ngủ phiu phiu.
Sáng sớm hôm sau, mấy người thức dậy sớm, Trương Thư Hạc ra khỏi phòng trước, đổ nước lạnh ra hắt hắt mặt, lấy khăn bông lau khô. Hâm lên cơm nước còn lại đêm qua, cơm thừa canh cặn, mấy người vẫn ăn hết sạch.
Sau đó lấy xe ra từ không gian, đầu tiên kiểm tra phù vẽ trên thân xe có tổn hại hay không. Ngụy lão đầu lại thu thập những thứ ba người để sót. Lưu Hải xem xét tình hình mài mòn của lốp xe, cũng thuận tiện mở thùng hậu bị lấy thùng xăng, đổ đầy xăng cho xe. Ba người yên lặng bận rộn một hồi, sau khi toàn bộ đều đã chuẩn bị xong, mọi người mới lần lượt lên xe, đóng cửa.
Trương Thư Hạc khởi động xe, chuyển tay lái vài vòng, lui xe về phía sau, sau đó xông đi như tên bắn. Mấy người, một con báo, một chiếc xe việt dã phong trần mệt mỏi, cứ như vậy bắt đầu một lần nữa khởi hành.