Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh

Quyển 1 - Chương 47

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Trương Thư Hạc dường như đã sớm có dự liệu, nhanh tay lẹ mắt dựng một tấm thép ở phía trước hắc báo, kim diễm vừa vặn phun lên tấm thép đó, y nhanh chóng thả tay ra, nắm thành quyền thu về.

Ngụy lão đầu với Lưu Hải bên cạnh đều kinh hách ra một thân mồ hôi lạnh, không khỏi kinh hoảng nhìn về phía hắc báo, mỗi người lui về phía sau một bước.

Mà Trương Thư Hạc lại quay đầu nhìn về phía hắc báo, kế đó trở tay lấy ra một tấm phù. Y đã rất lâu không dùng đến tán lực phù, một là vì hắc báo tuy rằng hung ác, nhưng coi như vẫn luôn nghe lời, hai là vì y bận tâm đến tình hình quan hệ giữa người và báo, vì vậy, cho dù bình thường nó ngẫu nhiên giở chút cáu kỉnh nhỏ, Trương Thư Hạc vẫn nhiều lần dễ dàng tha thứ.

Thế nhưng lần này, lại thực sự khiến Trương Thư Hạc nổi giận, không chút do dự lấy ra tán lực phù đốt lên, hiển nhiên đối với hắc báo có được lực lượng hiện tại, tác dụng của tán lực phù nhỏ hơn một chút, hắc báo vẫn có thể giãy dụa di động.

Thấy nó nhe răng phản kháng với mình, Trương Thư Hạc nhất thời bốc ngùn ngụt lửa giận, lấy ra một chiếc thắt lưng của nam từ trong không gian, gấp lại cầm trong tay, sau đó đột nhiên vung lên, liền nghe thấy một tiếng quất thanh thúy khiến người ta ê răng.

Động tác đốt phù, lấy dây lưng quất báo của Trương Thư Hạc rất nhanh, Ngụy lão đầu với Lưu Hải căn bản không phản ứng kịp, mà Nữu Nữu kinh hách ngay cả khóc cũng quên, mở to hai mắt nhìn, kinh hoảng nhìn Trương Thư Hạc, thân mình co rụt vào người Ngụy lão đầu.

Đợi khi Ngụy lão đầu phản ứng lại, Trương Thư Hạc đã quất hơn mười lần, ông bước vội lên phía trước kéo y nói: “Đủ rồi đủ rồi, miệng nó không thể nói tiếng người, cháu đánh nó làm gì?”

Lưu Hải cũng vội vàng túm lấy roi da của Trương Thư Hạc, vội giọng nói: “Trương ca, đừng quất báo nữa, có thể nó chỉ đùa một chút với mọi người mà thôi, lửa cách Ngụy lão xa như vậy, không thể gây thương tổn được người...”

Nữu Nữu cũng nói theo: “Đánh Miêu Miêu, người xấu...” Ngụy lão đầu nghe vậy vội vàng che miệng bé, ngoan đi, đừng thêm dầu vào lửa nữa.

Lưu Hải nắm lấy dây lưng, Trương Thư Hạc mới buông tay, thấy hắc báo đang dùng móng vuốt hung hăng cào đất, tựa sát mặt đất, bởi vì trên người là bộ lông màu đen, vì vậy đánh ra máu cũng không nhìn ra được, lúc này lộ ra bộ dáng hung bạo như khi lần đầu tiên nhìn thấy y.


Trương Thư Hạc tâm phiền ý loạn, chuyển đường nhìn đi xoay người lên lầu. Lưu Hải ném dây lưng bị đánh sắp đứt toác ra xa, vốn muốn đến chỗ trước mặt hắc báo xem xem, thế nhưng thấy hắc báo không ngừng dùng móng vuốt cào đất gào thét, nhất thời tim đập nhanh, dừng tại chỗ không dám bước lên. Cậu cũng từng hâm mộ Trương Thư Hạc có một con mãnh thú nghe lời làm bạn bên cạnh như thế, bất quá về sau khi thời gian tiếp xúc lâu dài, sau khi hiểu rõ được một số hành vi phản nghịch ác liệt và hành động không thể nói lý của hắc báo, liền bỏ đi ý nghĩ này. Có đôi khi cậu thực sự rất bội phục Trương ca, đại khái cũng chỉ có người có tính nhẫn nại như Trương ca, mới có thể nuôi được loại mãnh thú vừa không dễ quản lại khó thuần này. Nếu là mình, sợ rằng chưa tới hai ngày, không phải cậu bị mãnh thú ăn tươi, cũng là cậu bóp chết mãnh thú. Nghĩ xong nhìn lại cặp mắt hung thần ác sát của hắc báo, nhất thời rùng mình một cái, xoay người theo Trương Thư Hạc lên lầu.

Ngụy lão đầu cũng thở dài, nói: “Tiểu Hắc a, mi cũng đừng giận Thư Hạc, nó bình thường rất thương mi... Aiz!” Nói phân nửa, thấy tiếng gào của hắc báo càng lúc càng lớn, cuối cùng lắc lắc đầu ôm Nữu Nữu lên lầu, mỗi một bước ba lần quay đầu.

Lúc này sắc trời càng ngày càng tối, dường như sắp mưa, có lẽ sẽ mưa cả đêm, không biết lúc nào lại nổi lên gió Bắc, quất lên da như dao cắt. Lưu Hải đóng hết cửa sổ, bầu không khí trong phòng cực kỳ áp lực.

Ngụy lão đầu lấy ra một chậu lớn, nấu chút nước nóng cho Nữu Nữu tắm, vốn có thể chấp nhận, khí trời lạnh như thế, thân thể trẻ con yếu ớt có thể không tắm thì không nên tắm, nhưng mùi trên người Nữu Nữu thực sự quá nồng, đã ảnh hưởng đến những người khác, chỉ đành tắm rửa sơ qua cho bé.

Cũng may thân mình của cô bé nhỏ gầy, đặt trong chậu vừa vặn. Lưu Hải vây một chiếc chăn bông quanh chậu để giữ ấm, Ngụy lão đầu thì miệng ngậm chiếc đèn pin nhỏ. Nữu Nữu lúc đầu không quen, thậm chí dùng dị năng của bé, đẩy hai người té ngã, bất quá đến tột cùng thì tiểu cô nương vẫn thích sạch sẽ, Ngụy lão đầu nói vài câu mê hoặc, sau khi tắm rửa sạch, thơm ngào ngạt, cũng biết lấy tay vỗ nước.

Lăn qua lăn lại nửa giờ mới đối phó xong, một chậu nước sạch đã biến thành màu xám đen, có thể thấy được trên thân đứa trẻ này dính bao nhiêu bụi. Cánh tay cẳng chân mảnh khảnh kia căn bản không có bao nhiêu thịt, cởi quần áo ra trông tựa như que diêm. Ngụy lão đầu ở bên cạnh nói mấy câu đứa trẻ đáng thương.

Sau cùng dùng nước ấm xối đơn giản, lau khô tóc, lúc này mới mặc vào quần áo trẻ con mà Trương Thư Hạc ném tới. Bởi vì trước đó y thu không ít quần áo trong siêu thị, không có thời gian chọn lựa, nên ngay cả thời trang trẻ em cũng thu vào không ít, áo lông của bé gái cũng có mấy bộ.

Sau khi lão đầu thay cho Nữu Nữu xong, lấy ra chiếc gương cho bé xem. Nữu Nữu nhìn đứa trẻ buộc tóc đuôi ngựa nhỏ trong gương, lăng lăng nhìn ngây người.

Mà lúc này bên ngoài mưa đã bắt đầu rơi, cũng nổi lên từng đợt gió to, hắt hạt mưa lên cửa sổ, phát ra từng đợt thanh âm như sàng gạo. Ngụy lão đầu thu xếp xong Nữu Nữu, sau đó nhìn Trương Thư Hạc đang đứng ở cửa sổ, đứng dậy lau lau tay.

Đi đến bên cửa sổ nói: “Thư Hạc, gọi hắc báo lên đi, không phải hiện tại đã không có việc gì sao, cháu đánh nó như thế, ngày sau nó sẽ xa lạ với cháu, bên ngoài vừa gió to vừa mưa to, nó giết tang thi cả ngày với chúng ta còn chưa ăn được bữa cơm no, nhanh gọi về đi...”

Lưu Hải ở phía sau cũng nhịn không được nói: “Phải đó Trương ca, Ngụy gia nói rất đúng, trời lạnh như thế, trên người báo còn có máu, vậy sẽ đau bao nhiêu a. Nếu Trương ca anh không cần nữa, vậy cho em đi.” Mới nói xong đã bị Ngụy lão đầu trừng một cái.

Lúc này Nữu Nữu đang nằm trên tủ áo khoác, chơi một hồi rồi ngả đầu lim dim ngủ, trong phòng chỉ còn lại tiếng mưa rơi bên ngoài. Cơn giận của Trương Thư Hạc đã tiêu bớt, lại nghe hai người khuyên một hồi, hơi do dự, liền lấy phù triệu gọi đốt lên.

Đợi năm sáu phút không thấy hắc báo lên, trên mặt Trương Thư Hạc lộ ra vẻ sốt ruột, xoay người xuống lầu. Bên ngoài đã mưa to rào rạt, y vừa đi vào làn mưa, vừa lấy ra một chiếc dù từ không gian, bung lên.

Bởi vì có cảm ứng tâm thần với hắc báo, có thể đại khái phân biệt ra được phương hướng của nó, thế nhưng dường như vị trí không cố định, nó vẫn luôn chạy xung quanh. Trương Thư Hạc che dù không ngừng tìm, gần như đi hết một lượt toàn bộ thôn.

Cuối cùng tìm được nó ở sân viện một nhà trong ba gian nhà đầu thôn, ở nơi đó Trương Thư Hạc từng cho nó ăn một chậu thịt bò chín mà nó thích nhất, nhưng lúc này nó hữu khí vô lực nằm ở nơi mà ngày hôm trước ăn thịt bò chín, nước mưa rơi lên mặt đất xi măng xung quanh, bắn tung lên những giọt nước. Nó không hề nhúc nhích nằm ở nơi đó, chân và đuôi màu vàng kim thần khí mười phần trước kia đều ướt đẫm đặt trên đất, có vẻ chật vật.

Chân Trương Thư Hạc đi vội hai bước lên bậc thang. Cấm phù là thứ không thể trái, ý đồ chống cự thì nhất định phải chịu khổ. Trương Thư Hạc ném dù trong tay xuống ôm lấy hắc báo đi vào phòng, tìm bộ chăn bông trải lên mặt đất, lau lau người nó. Hiện tại tuy rằng hắc báo nghe hiểu được tiếng người, có đôi khi cũng hiểu chút tình người, nhưng trên thực tế cũng chỉ khoảng mười bảy mười tám tuổi của nhân loại, chính là thời điểm tâm lý phản nghịch. Hơn nữa nó còn có sự khác biệt trên căn bản với nhân loại, nhân loại phản nghịch thế nào đi nữa thì vẫn còn có đạo đức ràng buộc, nhưng hắc báo không có, nó có thể tùy tâm làm chuyện nó muốn làm, ràng buộc duy nhất của nó chính là Trương Thư Hạc, thế nhưng một khi bị y công kích, hắc báo sẽ cực đoan và bướng bỉnh dị thường.

Cho dù Trương Thư Hạc biết, bình thường dung túng ở phương diện ăn dùng, nhưng khi nó làm chuyện vượt qua giới hạn của mình, vẫn sẽ hung hăng giáo huấn một trận. Đối với điều này y tuyệt không hối hận, nếu không có một giới hạn ràng buộc nó, để nó biết chuyện gì nên làm chuyện gì không nên làm, vậy về sau nó sẽ chỉ càng vô pháp vô thiên không để bất cứ ai vào mắt, bao gồm cả mình.

Bất quá sau khi giáo huấn xong, khi nên yêu thương vẫn sẽ yêu thương, dù sao ở cùng nhau lâu như thế, đương nhiên vẫn có cảm tình, huống hồ tâm huyết mà mình bỏ vốn trên người hắc báo, khiến y không cách nào cứ buông tay như vậy. Ở cùng nhau lâu, khi nó không ở bên cạnh, y cũng thấy không được tự nhiên.

Lau khô nước trên người hắc báo, trên vải còn mơ hồ có vết máu màu đỏ nhạt, hẳn là do trước đó y dùng roi da quấy ra, Trương Thư Hạc cũng biết mình hạ thủ tuyệt không nhẹ. Hiển nhiên hắc báo đã phản kháng mệnh lệnh của cấm thuật rất lâu, lúc này đã rơi vào hôn mê.

Trương Thư Hạc xé ra vải lụa trắng trên cổ tay trước đó, vết thương trên cổ tay lúc này đã bị nước mưa ngâm trắng bệch. Y rạch thêm một dao ngay vết thương, so sánh với sự đau đớn khi chết bị huyết đằng đâm xuyên tim kiếp trước, chút đau này đối với y mà nói, không chút đáng kể.

Sau khi cho hắc báo uống máu, liền bắt đầu băng bó vết thương trên lưng nó. Nói là băng bó, trên thực tế chỉ dùng băng gạc quấn quấn, tay nghề phương diện này của y không được tốt, qua một hồi hắc báo đột nhiên mở mắt, rung thân đứng dậy, sau đó thấy được một chậu thịt bên miệng nó.

Một chậu thịt tẩm bột chiên, thơm ngào ngạt. Hắc báo không khỏi đi hai bước về phía chậu, nghĩ đến điều gì đột ngột quay đầu lại, thấy Trương Thư Hạc đang ở phía sau nó lau tóc, cổ tay còn băng vải lụa trắng, lập tức nhe răng với y, xoay thân đột ngột nhào qua.

Sau đó trong nháy mắt, đẩy nhào Trương Thư Hạc ngã xuống đất, lộ ra hàm răng nanh lớn đã thành hình, nhìn gần dữ tợn dị thường, trong đó một chân còn hơi hơi giơ lên, dường như tùy thời sẽ rạch một vuốt xuống, xé người dưới thân thành vụn như suy nghĩ trong lòng nó.

Bất quá nửa ngày trôi qua, hắc báo vẫn chậm chạp không hạ vuốt, chỉ không ngừng há miệng gầm rú với y. Trương Thư Hạc nhớ đến lời Ngụy lão đầu nói trước đó, hắc báo không thể nói tiếng người, trong lòng lại mềm nhũn. Mấy năm nay hắc báo được y nuôi thân thể cường tráng khỏe mạnh, trọng lượng tuyệt không nhẹ, lúc này một chân sau trực tiếp đặt ở sườn thắt lưng y, Trương Thư Hạc bị đau không ngừng tỏa ra mồ hôi lạnh, bất quá thấy hắc báo không hạ vuốt, cảm giác khẩn trương của y ít nhiều vẫn có chút hòa hoãn.

Không ai rõ ràng sự hung tàn của hắc báo hơn so với Trương Thư Hạc, cho dù y đụng đến vảy ngược của nó, nó cũng sẽ cho y một vuốt không chút lưu tình. Vai y trước đây có mấy vết vuốt bị rạch ra, bất quá y là tý chủ (người chủ được hầu hạ), vì vậy thương tổn chịu phải sẽ có hạn chế nhất định, dưới tình hình chung phó thú không cách nào giết chết tý chủ.

Mà hiện tại, cho dù hắc báo không hạ vuốt trước tiên, nhưng đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất. Tấm giấy phù nắm nơi lòng bàn tay Trương Thư Hạc đã được y thu vào không gian, kế đó nâng tay cầm đi móng vuốt đang để hờ trên mặt.

Đầu vuốt nhọn nhìn gần cực kỳ khủng bố, nếu một vuốt rạch xuống, sẽ có thể thấy xương, mà móng vuốt của hắc báo càng thêm sắc bén, có thể xé xương người thành bã, ngay cả xi măng cũng có thể dễ dàng cào lên.

Khi Trương Thư Hạc cầm bàn chân nó, đầu vuốt đâm vào bàn tay, mặt y vẫn không đổi sắc, hơi chống mình dậy mở miệng nói như bình thường: “Đói rồi đúng không, bên kia có thịt tẩm bột chiên mi thích, nhanh đi ăn đi.” Nguồn:

Hắc báo hiển nhiên không có ý buông y ra, đôi mắt tím như nhìn người xa lạ, không hề chớp nhìn chằm chằm vẻ mặt của y, dường như chỉ cần y thoáng lộ ra một chút bộ dáng dối trá khiếp đảm, sẽ lập tức không chút lưu tình phát động công kích với y.

Kết quả nhìn nửa ngày, Trương Thư Hạc vẫn là bộ dáng như lúc bình thường, bất quá máu nơi bàn tay lại chảy xuống từ đầu ngón tay, hắc báo dường như ngửi thấy được mùi máu, ánh mắt chuyển từ mặt y qua trên tay y. Nửa ngày sau, mới chậm rãi thu hồi vuốt, sau đó cúi đầu cắn lên cổ tay y, bắt đầu hút máu.

Máu của Trương Thư Hạc vẫn luôn có một loại lực hấp dẫn khó diễn tả đối với nó, trước đây nó nhìn trên phần y đối tốt với nó, tạm thời không uống máu của y, nhưng hiện tại người này đã khác với khi xưa, phàm là người thương tổn nó, nó nhất định sẽ giết sạch. Đáy mắt hắc báo cất giấu thần sắc phẫn nộ, ở trong mắt nó, không có người tốt, tất cả con người đều đáng chết, bao gồm cả Trương Thư Hạc.


Ngay khi nó vừa uống máu vừa lộ ra thần sắc tàn ngược, Trương Thư Hạc nhíu đầu mi, biết lúc này nếu phản kháng, tất cả nỗ lực làm trước đó sẽ đổ sông đổ biển. Sau cùng chỉ nâng tay sờ sờ vành tai nó, cũng vỗ vỗ sau cổ nó ôn hòa nói: “Uống chậm một chút, máu không có nhiều...”

Hắc báo tuy là một động vật tàn bạo, nhưng tương phản nó cũng cực kỳ thông minh, nghe xong những lời này, nó do dự buông miệng ra. Lúc này trên cổ tay Trương Thư Hạc đã có một lỗ máu hình hàm răng, vẫn đang rỉ máu. Y cả ngày nay tổn thất máu chừng hơn hai chén, sắc mặt đã cực kỳ khó coi, lại bị mưa xối, thậm chí có chút tái nhợt như tờ giấy.

Hắc báo trước đó muốn báo thù giết chết Trương Thư Hạc, nhưng nhìn y lúc này vô lực nằm trên đất, như sắp chết, nhất thời lại bất an vung đuôi. Điều đầu tiên nó nghĩ đến chính là, nếu người này chết, nó sẽ có thể giết chết được lão đầu và con khỉ kia, còn có cục tròn nhỏ kia nữa, xé nát rồi ăn vào bụng.

Sau đó có thể tự do tự tại đi những nơi nó muốn đi, giết hết những người nó muốn giết. Thế nhưng... về sau sẽ không còn thịt ăn, chỉ có thể ăn thịt người... Thịt người nó đã từng ăn, vừa chua lại chát, máu vừa thối vừa chua, là thứ thịt khó ăn nhất, bất quá ngoại trừ người trước mắt. Nếu người này chết, thì không còn thịt chín nóng hổi để ăn. Có tự do không có thịt, có thịt thì không có tự do, thế nào mới có thể vừa có tự do lại có rất nhiều thịt để ăn?

Trong mắt hắc báo lấp lóe ánh sáng, sau cùng cúi đầu liếm lên cổ tay vẫn đổ máu của Trương Thư Hạc, sau đó dùng chân bất an vỗ y.

Trương Thư Hạc vốn đã mất đi ý thức, kế đó bị thứ gì đó ướt sũng làm cho lạnh tỉnh, mở mắt thấy hắc báo đang dùng đầu lưỡi liếm mặt y. Nước bọt của hắc báo tuyệt đối không thể xem như dễ ngửi, mang theo một mùi tanh, hơn nữa trên đầu lưỡi còn có một tầng gai móc, tuy nó có thể khống chế sự lên xuống của gai móc, khi ăn thịt thì móc nửa đứng lên, như vậy có thể bắt được nhiều thịt hơn, mà khi liếm Trương Thư Hạc, tuy rằng móc đã khép lại, nhưng xúc cảm vừa cứng vừa dính tuyệt không quá dễ chịu.

Trương Thư Hạc không nghiêng đầu đi, chỉ vỗ vỗ hắc báo, kế đó khẽ nhổm dậy, sau đó cắn răng lấy băng gạc từ không gian quấn lên cổ tay. Nếu máu cứ tiếp tục chảy, cho dù y không chết cũng phải nằm nửa tháng.

Mất máu quá nhiều khiến đầu y choáng váng lợi hại, quấn phân nửa đã ngã xuống sàn nhà. Mà hắc báo thì xông đến chỗ chậu thịt ăn không còn một miếng, sau đó lại nằm sấp trở về chăn bông, đen tối nhìn chằm chằm Trương Thư Hạc, liếm đầu lưỡi.

Sắc trời chậm rãi tối xuống, bốn phía lâm vào trong bóng tối, đối với hắc báo thích ứng được với bóng tối mà nói, kỳ thực tuyệt không chịu ảnh hưởng, nó nằm trên mặt đất quan sát Trương Thư Hạc vài giờ, thấy y vẫn không nhúc nhích, rốt cục bắt đầu cảm thấy không thích hợp.

Sau đó đứng dậy từ trong chăn bông, đi qua lượn quanh Trương Thư Hạc hai vòng, sau cùng mới bất an nằm bên cạnh y, đầu tiên dùng đuôi vỗ vỗ y, sau đó thấy y không phản ứng, liền đứng dậy, sau đó dùng chân thăm dò kéo quần áo y, vẫn không phản ứng. Vì vậy nó bắt đầu bất an đi tới đi lui trong bóng tối, cuối cùng ngồi xổm bên cạnh y, sau đó tiến đến bên tai y gầm rú, vừa gầm rú vừa dùng chân đẩy đẩy đầu y, hiển nhiên nó sợ đẩy rớt đầu y, vì vậy đều vừa chạm liền rời.

Thẳng đến sau khi đẩy mấy cái, Trương Thư Hạc vẫn nằm trên đất không nhúc nhích, hắc báo nhất thời lui lại mấy bước, không tiếng động nhe răng, sau đó nhanh chóng quay đầu bắt đầu nôn nóng dùng miệng ngậm chăn bông kéo qua chỗ y. Nửa ngày sau mới trải chăn bông được lên mặt đất, sau đó đẩy y lên trên, nghĩ nghĩ, lại chạy vào trong phòng, mò mẫm nhảy lên một bộ đồ dùng bằng gỗ, dùng miệng túm ra một chiếc chăn, quay đầu lại đắp lên cho y, giống như lúc bình thường y ngủ.

Bên ngoài mưa vẫn rơi, Trương Thư Hạc phát sốt cao, hắc báo kéo hết thảy chăn bông trong nhà đến bên cạnh y, dường như cảm thấy còn chưa đủ, lại xông vào trong mưa, đến trong nhà người khác ngậm chăn. Thời gian một đêm, nó chất hơn mười bộ chăn đầy căn phòng, sau khi ngậm xong chăn, thấy Trương Thư Hạc run run sợ lạnh, liền tựa vào trong chăn sưởi ấm cho y, sau đó không ngừng dùng đuôi vỗ y, mắt tím có chút lo lắng chuyển động trong bóng tối, thường thường cũng liếm tay y, hy vọng y có thể sờ sờ vành tai nó như trước kia.