Edit&Beta: Yến Phi Ly
Ba người xuống lầu, cửa đang bị đập phá rầm rầm cùng với tiếng gào rú phía sau, then cửa sớm đã cũ kĩ, nhìn qua sẽ không duy trì được bao lâu nữa. Zombie mặc áo blouse trắng bên trong hiệu thuốc cũng đang gào thét táo bạo vươn tay qua cửa sổ bán thuốc nhỏ, ý đồ muốn phá cửa sổ mà ra. Trương Dịch đưa đao cho Nam Thiệu, chính mình thì tiếp tục thi triển kỹ năng mở cửa, may mắn dây thép lúc nãy anh chưa vứt đi, không thì lại phải lãng phí thời gian tìm kiếm.
Nam Thiệu tiếp nhận khảm đao, nhắm thẳng cổ tay zombie đang cố thò qua cửa sổ ra bàn xi măng bên ngoài, hai nhát liền chém đứt. Zombie gầm rú dữ tợn, có lẽ nó không biết phẫn nộ thế nhưng đứt tay cũng không ngăn được khát vọng đối với máu thịt tươi sống của nó, lại duỗi một cái tay khác ra. Nam Thiệu vẫn dùng phương thức cũ, zombie mất đi hai tay nhất thời tính nguy hiểm giảm mạnh.
Trương Dịch nhanh chóng mở được khóa, đẩy cửa mà vào, ngay lúc con zombie mất hai tay nghe tiếng nhào tới, anh chuẩn xác giơ gậy sắt đâm vào hốc mắt của nó, xuyên thấu qua não. Lý Mộ Nhiên theo sát sau đó, tay chân lanh lẹ thu tất cả những thứ thuốc mà cô cảm giác có tác dụng, thoáng cái đã nhét đầy một ba lô.
“Đi thôi!” Quét mắt ra ngoài cửa sổ, đã có không ít zombie lục tục tiến vào sân đang trèo lên cầu thang tụ tập đến trước cửa lớn. Có rất nhiều con còn mặc đồng phục, hiển nhiên là từ trường học bên cạnh chạy tới. Lý Mộ Nhiên không dám tiếp tục trì hoãn, kéo khóa ba lô lên, đeo vào trên vai rồi nói.
“Lên lầu!” Trong thời gian cô thu nhặt các loại thuốc, Trương Dịch cùng Nam Thiệu cũng không nhàn rỗi, vừa xé mở các túi nilon đựng thuốc trong phòng vừa thương lượng đường lui, nghe vậy liền cất tất cả số thuốc thu được vào một cái túi nilon to, nói với cô một tiếng, sau đó một trước một sau dẫn đầu chạy lên trên lầu.
Ngay khi Lý Mộ Nhiên lên đến khúc ngoặt, cửa lớn phía dưới loảng xoảng một tiếng, không chống đỡ được phần đông zombie đập phá mà bị mở ra. Cô quét mắt liếc qua bầy zombie, tăng nhanh tốc độ chạy lên lầu hai. Trương Dịch ở trong phòng ICU cuối hành lang bên phải ló đầu ra gọi cô một tiếng, đợi lúc cô đuổi tới, trên mặt đất đã rải rác một hai zombie chân bó thạch cao, giữa quần treo ống dẫn nước tiểu. Nam Thiệu đang đối phó với một con zombie mặc trang phục hộ sĩ hồng nhạt, Trương Dịch thì thu thập tất cả ga trải giường trong phòng tới một chỗ, nhanh chóng bện chúng lại với nhau.
Lý Mộ Nhiên xoay người đóng chặt cửa, khi khóa lại, không khỏi cảm thấy may mắn. May mắn Trương Dịch không có thói quen trực tiếp đạp cửa phá tung để vào, nên giờ mới tạo cho bọn họ lại có thêm chút ít thời gian để lo liệu. Hai bên đều không cần cô hỗ trợ, cô đơn giản cầm lấy cái cuốc, đi qua gõ nát hai cái đầu zombie kia, moi ra tinh hạch bên trong. Lúc nãy đánh chết vài con nhưng bọn họ cũng chưa kịp đào, ngẫm lại đều cảm giác đáng tiếc.
Nam Thiệu tránh đi móng vuốt zombie đang vùng vẫy, một cuốc đập trúng xương thái dương trái của nó, lại đập thêm hai nhát mới giải quyết triệt để. Lau mồ hôi trên trán, hắn quay đầu nhìn thấy động tác của Lý Mộ Nhiên, vì thế đập nát đầu zombie bên chân trực tiếp vươn ngón tay chọc vào đào bới, vừa moi trúng tinh hạch, còn chưa kịp lau sạch sẽ liền nghe Trương Dịch gọi “Xong rồi.”
Tùy tiện lau lên quần áo của cái xác kia, hắn đi qua, hướng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ phát hiện tòa nhà cao tầng bên cạnh không có bờ tường vây quanh, phía dưới lại là một đường xi măng nhỏ, thông từ chỗ bọn họ nối tiếp với một con đường lớn. Lúc này bởi vì zombie đều nhào về hướng cửa chính bệnh viện cho nên quanh đây rất vắng vẻ.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân kéo dài trì trệ lại dày đặc, còn có hơi thở hưng phấn khi truy đuổi thức ăn của đám zombie. Trương Dịch cột sợi dây bện từ ga giường vào lan can giường kê sát cửa sổ, giật giật thử độ bền sau đó nhìn về phía Nam Thiệu “Anh đi trước.”
Giống như ngửi được mùi thịt, zombie thực chuẩn xác tìm đến phòng này, tiếp tục hành vi đập cửa của chúng. Không có thời gian để cho Nam Thiệu nhún nhường, hắn tóm lấy sợi dây, sải bước tới chỗ cửa sổ sau đó nhảy ra ngoài. Tay Trương Dịch vẫn túm chắc phía trên sợi dây, thẳng đến khi Nam Thiệu an toàn tiếp đất rồi ra hiệu với bọn họ, anh mới thả lỏng, tiếp đó anh ra hiệu ý bảo Lý Mộ Nhiên leo xuống.
Cửa sổ cách mặt đất cũng khoảng bốn năm mét, không tính là quá cao, thế nhưng Lý Mộ Nhiên chưa từng làm qua loại sự tình này, trong lòng khó tránh khỏi có chút kinh hoảng. Chỉ là cô hiểu rõ không còn đường lui, vì thế nâng tay ném ba lô ra ngoài, bất chấp sợ hãi nhấc chân leo ra khỏi cửa sổ.
“Chờ chút.” Trương Dịch nhìn ra vẻ mặt cô khác thường, lập tức gọi người lại, sau đó cầm lấy sợi dây bện đang rũ trên đất, quấn chặt bên hông cô hai vòng “Xuống đi. Đừng sợ, ở trên đây có tôi kéo rồi.”
Không nghĩ tới anh lại cẩn thận như vậy, trong lòng Lý Mộ Nhiên dâng lên ấm áp đã từ lâu chưa được hưởng thụ, khẽ gật đầu đáp lại anh, sau đó trèo lên cửa sổ, nhắm chặt mắt, xoay lưng đạp chân vào mặt tường bắt đầu chậm rãi hạ xuống.
“Nhanh lên, không ngã đâu, tôi ở dưới này sẽ đón được cô.” Thấy cô chậm rì rì, Nam Thiệu đứng phía dưới không khỏi sốt ruột, cũng không biết cánh cửa kia có thể ngăn cản được bao lâu, nhịn không được trầm giọng thúc giục.
Lý Mộ Nhiên cũng biết mình dùng thời gian càng dài, Trương Dịch sẽ càng nguy hiểm, cắn răng một cái, lòng bàn tay thả lỏng hai chân buông ra, thân thể lập tức rơi xuống dưới, ngay khi cô bởi vì tốc độ rơi quá nhanh này mà tim đập sắp nhảy ra khỏi cổ liền cảm thấy sau lưng được ôm lấy, cả người liền ổn định.
“Có ngã đâu, sợ cái gì?” Bên tai truyền đến giọng nói mang ý cười của Nam Thiệu, sau đó bên hông chợt buông lỏng, sợi dây bện từ ga giường bị hắn tháo ra.
Lý Mộ Nhiên nhìn hắn một cái, không nói gì nhưng trong lòng kỳ thật cảm giác giết zombie cũng không mạo hiểm như lúc nãy. Mãi đến khi chân đứng trên mặt đất cô mới nặng nề mà len lén thở ra, nhặt ba lô của mình lên, phủi phủi lớp đất trên đó rồi đeo vững vàng trên lưng. Bởi vì bên trong cơ hồ đều là thuốc đựng trong hộp thiếc hoặc là bình nhựa, cho nên cũng không lo lắng sẽ bị đập hỏng.
Trên lưng Trương Dịch đeo ba lô đựng thuốc lớn, trên tay còn mang theo một túi to, một tay túm sợi dây bện cũng nhanh chóng trượt xuống dưới. Ba người cuối cùng vẫn buông tha cho ý tưởng tìm kiếm một chiếc xe, dựa vào sự quen thuộc địa hình của Trương Dịch mà tránh đi đàn zombie, nhanh chóng rời khỏi thị trấn. Bởi vì đều là thứ cấp bách muốn dùng, cho nên lần này bọn họ không che che giấu giấu nữa, ba lô sau lưng nhét đầy, trên tay còn cầm một túi to, đuổi tới nơi đón xe thì thấy trên đó đã có không ít người. Khi giao tinh hạch, tài xế thâm ý quét mắt qua túi của bọn họ, cười nói “Thu hoạch không ít nhỉ.”
Trương Dịch sớm có chuẩn bị, lúc đưa tinh hạch liền thuận tay đưa luôn một túi nilon qua “Một người anh em bị bệnh nặng nên chúng tôi đi bệnh viện kiếm chút thuốc, tận hết sức lực mà thôi. Cái này anh cầm lấy đi, nói không chừng có lúc cần.” Khi ở trong hiệu thuốc, thừa dịp Lý Mộ Nhiên thu thập các loại cần dùng, anh và Nam Thiệu cũng xé vài gói to, trong lô hàng đủ thứ thuốc lung tung hôn loạn, cũng chính là vì ứng phó loại tình huống hiện tại này. Tài xế không công mà nhận được bấy nhiêu đó, dĩ nhiên còn phải phân chia với người dị năng bảo vệ xe, tuy không nhiều nhưng cũng không phải là ít.
Anh đưa rất tự nhiên, không mang theo một chút nịnh nọt, dẫn tới người lái xe kia không khỏi nhìn bọn họ thêm vài lượt, tươi cười trên mặt cũng thêm vài phần chân thành “Lá gan không nhỏ ha, cũng dám đi bệnh viện. Tôi không khách khí nhé.” Vừa nói, anh ta vừa nhận lấy túi thuốc kia cất đi.
“Nên mà, về sau còn phải thường xuyên phiền đến anh.” Trương Dịch cười đáp lại, sau đó mới cùng Nam Thiệu và Lý Mộ Nhiên đi tìm chỗ ngồi xuống.
Người trên xe thu hết một màn này vào mắt, trong ánh mắt không khỏi toát ra vẻ hâm mộ và tham lam, nếu không phải nghe Trương Dịch chính miệng nói bọn họ đi bệnh viện, hơn nữa nhìn qua còn giống như toàn vẹn mà trở ra, chỉ sợ đã có người có ý đồ với họ.
Ba người chọn chỗ ngồi cuối xe, Lý Mộ Nhiên ngồi trong cùng, Nam Thiệu và Trương Dịch theo thứ tự ngồi ở bên ngoài, ba lô thì nhét xuống dưới gầm ghế, chỉ có cái ba lô chứa đầy chai được Lý Mộ Nhiên ôm để tránh đụng hỏng. Mãi đến lúc ngồi xuống, Trương Dịch mới cảm thấy mỏi mệt ùa lên, có phần chống đỡ không nổi. Bôn ba hai ngày qua, tinh thần cũng khẩn trương cao độ, buổi tối anh lại chẳng hề chợp mắt, cho dù có là người sắt thì cũng chịu không nổi, cho nên xe chạy không bao lâu, Nam Thiệu liền nghe được bên tai vang lên tiếng hít thở nho nhỏ, quay qua nhìn thử, Trương Dịch đã ngửa đầu tựa vào lưng ghế ngủ say. Hắn nở nụ cười, hai tay khoanh trước ngực, cũng nhắm hai mắt dưỡng thần.
Trên đường không xảy ra chuyện gì, ngay khi xe vừa dừng, Trương Dịch cảnh giác mở mắt, thần sắc cực kỳ thanh tỉnh. Nếu Nam Thiệu trước đó không nghe đến tiếng ngáy sẽ cho rằng anh chưa hề ngủ qua.
“Hiện tại vẫn còn sớm, trước tiên lọc ra một phần thuốc không cần dùng đến đem đi thuê nhà ở.” Thời điểm sắp sửa tiến vào khu lán tạm bợ, Lý Mộ Nhiên nhìn sắc trời nói “Đến lúc đó xử lý cho người bạn kia của các anh cũng có thể có hoàn cảnh tương đối tốt, hơn nữa xử lý xong cũng không cần phải di chuyển, sẽ không phải lo lắng vấn đề miệng vết thương bị nứt ra.”
Trương Dịch cùng Nam Thiệu không có dị nghị. Vì thế Lý Mộ Nhiên lấy từ ba lô trên lưng một ít thuốc hạ sốt tất yếu, còn có hai lọ thuốc bột trắng trong ba lô của Trương Dịch, còn lại đều tính toán dùng để đổi tinh hạch.
Tính thêm cả ngày hôm nay thì Nam Thiệu mới đến thị trấn Vọng Dương ba ngày, cho nên trừ buổi sáng hôm đi đổi nước và lương khô, hắn vẫn chưa đi tới những chỗ khác. Đợi khi đến nơi trao đổi hàng hóa, mới biết được hóa ra nơi này cũng có khu buôn bán, hơn nữa còn rất náo nhiệt, chẳng qua ở bên trong mở quán trao đổi đồ dùng gì đó đều là người dị năng. Người thường rất ít, có thì cũng là vài thứ không có mấy tác dụng, ví như vàng bạc trang sức linh tinh.
Bọn họ vừa bày số thuốc này ra liền có người tới hỏi, là người bình thường muốn thuốc hạ huyết áp.
Lý Mộ Nhiên lấy rất nhiều thuốc chữa vết thương, hạ sốt, kháng sinh, về phần có thuốc hạ huyết áp hay không, cô thật sự nhớ không rõ, lúc cô đang cúi lưng tìm liền nghe thấy một giọng nữ vô cùng dễ nghe vang lên bên tai “Một túi thuốc này đổi thế nào? Tôi muốn toàn bộ.”
Rốt cuộc tìm ra một lọ thuốc bổ máu và ổn định huyết áp, cũng chẳng rõ là vơ vào túi lúc nào, cô cầm lấy đưa cho người đàn ông kia “Anh xem cái này dùng được không?” Khi nói chuyện, ánh mắt quét qua cô gái mới tới, bỗng nhiên trước mắt sáng ngời.
Đó là một thiếu nữ khoảng chừng mười mấy tuổi, tóc dài sạch sẽ mềm mượt cột thành đuôi ngựa sau đầu, làn da trong suốt mịn màng, mắt môi như vẽ. Nhưng dung mạo không phải điểm chính, quan trọng ở chỗ, cô nàng rất sạch sẽ. Bất kể là quần áo trên người hay là da thịt, đều sạch đến mức khiến người ta như được trở về trước thời tận thế. Càng khiến người kinh ngạc đó là, cô mặc áo ba lỗ màu trắng bó sát người cùng quần Jean, lộ ra cánh tay trắng nõn cùng hai chân thon dài, hình thành nên tương phản rõ rệt với đám người chung quanh bất kể là tướng mạo hay là cách ăn mặc u ám, bẩn thỉu.
Hiển nhiên Trương Dịch và Nam Thiệu, còn có người đàn ông muốn đổi thuốc hạ huyết áp kia đều bởi vì ngoại hình của thiếu nữ mà ngẩn ngơ giây lát, cho nên người đàn ông kia không trả lời cô ngay. Lý Mộ Nhiên chú ý tới thiếu nữ khi nhìn thấy mặt cô, trong mắt chợt lóe một tia nghi hoặc, tiếp đó lại như là cố gắng mà nhớ lại điều gì đó nhưng hiển nhiên nhớ không ra, vì thế liền không chút để ý chuyển dời ánh mắt, đặt nó vào trên người Nam Thiệu. Trong ánh mắt thiếu nữ để lộ ra nét tang thương già dặn không hợp tuổi, còn có hưng phấn đang bị cô cố gắng đè nén nhưng không thể kìm hết. Xuất phát từ trực giác, Lý Mộ Nhiên cảm thấy thiếu nữ này có hứng thú với Nam Thiệu hơn hẳn cả túi thuốc dưới chân kia.
“Vốn cần bốn trăm viên tinh hạch nhưng bởi vì để lại cho anh này một lọ thuốc hạ huyết áp, hiện tại chỉ cần ba trăm tám mươi viên là đủ.” Trả lời là Trương Dịch, cái giá này là trước đó họ đã là thương lượng qua. Kỳ thật có thể đòi cao hơn một chút nhưng bởi chưa từng đổi thuốc bao giờ, trong lòng không nắm rõ cho nên họ chỉ đòi tiền đủ để thuê nhà một tháng.
Nghe được đối thoại của bọn họ, người đàn ông đến trước vội vàng lấy lại tinh thần, cuống quít tiếp nhận thuốc mà Lý Mộ Nhiên đưa qua, nhanh chóng đọc sơ qua tên thuốc trên nhãn, phút chốc lộ ra vẻ vui mừng, liên miệng nói “Được được được…” Vừa nói, vừa lấy ra một túi tinh hạch trong túi áo, đếm đi đếm lại cũng chỉ có mười ba viên. Lại lục khắp người một lần, nhưng vẫn không thể tìm ra thêm một viên nào nữa, sắc mặt anh ta nháy mắt trở nên thê lương. Khớp tay cầm lọ thuốc siết chặt đến trắng bệch, chần chờ đưa về trước mặt Lý Mộ Nhiên nhưng vẫn ôm hy vọng hỏi “Tôi chỉ có mười ba viên, có thể để ngày mai đưa cho mọi người được không?” Thuốc thang khan hiếm, cho dù có tinh hạch thì cũng chẳng có thuốc để mà mua, hai mươi viên tinh hạch cho một lọ thuốc hạ huyết áp thật sự không quá cao, cho nên người đàn ông căn bản không nghĩ tới mặc cả.
Lý Mộ Nhiên không lập tức tiếp nhận, quay đầu nhìn Trương Dịch và Nam Thiệu hỏi ý kiến nhưng không đợi hai người đáp lại đã nghe thiếu nữ kia nói “Tôi trả sáu trăm tinh hạch, muốn tất cả, bao gồm thuốc trong tay anh ta.” Vừa nói vừa mở ba lô sau lưng, từ bên trong lấy ra một túi tinh hạch lớn ném cho Lý Mộ Nhiên.
Nhất thời sắc mặt người đàn ông kia trắng bệch, không nói thêm nữa mà là để lọ thuốc trở về, đang muốn xoay người rời đi lại bị thiếu nữ gọi lại.
“Cái này anh cầm đi, vô dụng với tôi.” Thiếu nữ khom lưng lấy lọ thuốc hạ huyết áp kia đưa cho anh ta.
Rõ ràng đã tuyệt vọng, không nghĩ tới thế nhưng xuất hiện may mắn, ánh mắt người đàn ông lộ ra mừng rỡ như muốn phát điên, sợ đối phương đổi ý vội vàng ôm chặt thuốc vào trong tay, sau đó đưa túi tinh hạch còn ở trong tay mình qua “Này… chỗ này… Tôi chỉ có bấy nhiêu, cô gái cô nhận lấy đi, đợi về sau… về sau…”
Thiếu nữ chẳng hề để ý khoát tay, ngắt lời anh ta “Không cần, đây là tôi tặng cho anh.”
Vì thế người đàn ông kia cảm động đến rơi nước mắt hỏi tên thiếu nữ, lại liên miệng nói lời cảm tạ, cuối cùng mới như là ôm bảo bối cầm lọ thuốc rời đi.
Nhìn một màn kịch cũng khá kịch tính này, ba người Trương Dịch đều không khỏi âm thầm nhẹ nhàng thở ra. Bọn họ không có khả năng trước mặt thiếu nữ tặng ưu đãi cho người đàn ông kia, một khi mở đầu, túi thuốc này sẽ rất khó bán được giá tốt. Hiện tại có thể như vậy, dĩ nhiên là mọi người đều vui. Về phần thiếu nữ ra tay hào phóng giống như ‘địa chủ’ này, lấy tính cách ba người cũng không bình luận nhiều. Dám làm việc như thế lại trang điểm thành như vậy, dĩ nhiên có chỗ dựa vững chắc, không tới phiên bọn họ bận tâm.
“Tôi không có gì để đựng, cái ba lô này cho tôi đi.” Đợi người đàn ông đi rồi, thiếu nữ mới mở miệng nói với bọn họ, ánh mắt lại dừng ở trên người Nam Thiệu. Thông qua đối thoại phía trước, ba người đều đã biết cô nàng là Hàn Linh.
Lý Mộ Nhiên thấy Nam Thiệu không có phản ứng gì, Trương Dịch lại đang đếm tinh hạch, vì thế khom lưng thu hết số thuốc vừa rồi nhét vào ba lô sau đó kéo khóa lên “Không thành vấn đề, cầm đi.”
“Cám ơn!” Hàn Linh cười gật đầu, cực kỳ có lễ độ. Đợi Trương Dịch đếm đủ số lượng tinh hạch liền mang theo ba lô rời đi, không lưu lại thêm một giây nào, tựa như ánh mắt nóng bỏng lúc nãy cô nhìn Nam Thiệu chỉ là ảo giác của Lý Mộ Nhiên mà thôi.