Edit : Kusami
Beta : Yến Phi Ly
Trong ba người cũng chỉ có Trương Dịch quen thuộc với thị trấn, cho nên vẫn là anh giảng giải cho hai người còn lại về vị trí phân bố của bệnh viện huyện, viện trung y cùng với viện chăm sóc sức khỏe phụ nữ và trẻ em. Về phần bệnh viện tư nhân, anh cũng không rõ lắm, chỉ có thể bỏ qua.
“Hiệu thuốc của phòng khám bệnh bên kia tuy rằng dược phẩm có vẻ toàn vẹn nhưng cũng giống như viện trung y đều ở Tân Thành, bên đó lượng người lớn, không phải là một lựa chọn tốt. Theo như anh nói thì bệnh viện huyện nằm trong khu vực quy hoạch, khoa phụ sản và khoa ngoại đều ở bên cạnh, hiệu thuốc hẳn là đứng mũi chịu sào, chỉ là so với phòng khám bệnh thì ứng phó vẫn dễ dàng hơn một chút. Tôi đề nghị nên đi bên này.” Nghe xong miêu tả của Trương Dịch, đối với tình huống bệnh viện cũng coi như hiểu biết hơn chút đỉnh, Lý Mộ nhiên đưa ra ý kiến.
Huyện Tử Vân vốn không giàu có, bệnh viện huyện đương nhiên không quá lớn, cũng không phân nhiều khoa. Theo lời Trương Dịch nói, bệnh viện này chính là một tòa nhà ba tầng, cho nên dù có người ở cũng thật sự không nhiều lắm.
“Bình thường ở cửa vào bệnh viện hoặc sảnh lớn tầng một đều có sơ đồ phân bố các phòng, đi vào trước xem sao.” Sau khi biết Trương Dịch không hiểu rõ vị trí hiệu thuốc và khoa ngoại, Lý Mộ nhiên đành phải nói như vậy cho hai người “Mục tiêu của chúng ta là hiệu thuốc và phòng giải phẫu khoa ngoại.” Nói đến đây, cô nhíu mày nhìn về phía Trương Dịch “Có thể bị người ta dọn qua rồi hay không?”
Trương Dịch lắc đầu “Theo tôi được biết, người dị năng cũng không dọn dẹp đến nơi đó.” Bởi vì bọn họ nhận thấy ở đó giá trị không lớn, về phần người thường lại càng không nói tới. Nếu như ngày hôm qua không phải đội Tiên Phong tổ chức, căn bản không có ai muốn xâm nhập nơi này.
“Nói không chừng chúng ta có thể tìm được một chiếc xe ở đó.” Vẫn im lặng nghe hai người nói chuyện, Nam Thiệu đột nhiên mở miệng.
“Khả năng này rất lớn.” Lý Mộ nhiên nhìn hắn một cái “Nếu phòng khám muốn đưa bệnh nhân tới khu vực bệnh viện, nhất định phải dùng xe cứu thương.” Một điểm khác cô chưa nói, đó là ở bệnh viện lớn thì bác sĩ tự mình lái xe đi làm không ít. Có lẽ ở bệnh viện huyện, bác sĩ không giàu được đến vậy nhưng viện trưởng hay chủ nhiệm khoa có lẽ là có được khả năng này.
“Hy vọng vân may của chúng ta tốt.” Trương Dịch nở nụ cười, trong đầu lại nhanh chóng xoay chuyển, suy nghĩ xem ngoại trừ bệnh viện còn chỗ nào có khả năng có xe.
Ba người ở trên xe đã ăn uống qua loa xong nhưng vì không muốn người khác chú ý cho nên vẫn xuống xe rồi mới thương lượng phương án hành động. Định ra nơi cần đến thì không tiếp tục trì hoàn nữa, nhờ Trương Dịch dẫn đường, nắm chặt thời gian đi về phía mục tiêu.
Cửa chính bệnh viện nối liền với trường học, trải qua chuyện ngày hôm qua, trên con đường kia đã phủ kín zombie. Suy nghĩ một lát, Trương Dịch liền chọn đi vào từ cửa sau. Bình thường trong nội thành đều quanh co lòng vòng bốn phương thông nhau, cũng chỉ có người lớn lên từ nhỏ ở nơi này như Trương Dịch mới có thể thuần thục đi lại như vậy. Bởi vì có một đoạn không muốn đi qua, cho nên leo tường hay chạy trên nóc nhà người ta cũng làm. Vậy nên dù ngẫu nhiên gặp phải một đàn zombie họ cũng có thể rất nhanh cắt đuôi được, về phần mấy con lẻ tẻ, tất nhiên là do Nam Thiệu một đường giải quyết rồi.
Coi như thuận lợi đến được cửa sau bệnh viện, ở đó có một cửa sắt nhỏ xây giữa lớp tường vây, im lìm bất động, chắc là bên trong đã bị khóa. Tường cao hơn hai mét, dùng xi măng xây nên, nhìn không thấy tình hình bên trong.
“Nam Thiệu, anh đỡ tôi một chút.” Trương Dịch tìm một chỗ có địa thế cao, bảo Lý Mộ nhiên giúp mình cầm đao rồi nói với Nam Thiệu. Trước kia độ cao như vậy anh không cần người hỗ trợ, chạy vài bước lấy đà, đạp lên tường là có thể nhảy vào nhưng hiện tại anh đi đứng không ổn, chỉ có thể mượn lực.
Nam Thiệu nhìn anh một cái, nghĩ nghĩ, vất cái cuốc lên trên mặt đất, nửa ngồi nửa quỳ xuống, hai tay đan vào nhau “Leo lên đi.”
Trương Dịch vươn tay túm lấy bức tường, chân trái giẫm lên, chân phải chống trên mặt đất. Nam Thiệu dùng sức đẩy tay, anh mượn lực nhảy lên, người đã ngồi lên tường.
“Thân thủ khá lắm.” Nam Thiệu cười khen ngợi, lui về phía sau hai bước, chạy lấy đà một cái cũng nhảy lên.
Trương Dịch có hơi ngạc nhiên khi thấy hắn nhảy lên dễ dàng như vậy nhưng thấy trong sân sau không có zombie thì cũng không nhiều lời, nhận lấy thanh đao do Lý Mộ nhiên đưa, sau đó thả người nhảy xuống. Khi tiếp đất, xoay người một vòng nhằm tán lực đi, cũng không làm ảnh hưởng đến cái chân đau. Khi anh đứng lên, Nam Thiệu đã dừng lại trước người.
Sân sau không lớn, bên trong có một ít giường bệnh và vài chai truyền dịch, còn có cả xe kéo đồ vật linh tinh. Cửa đi lên phía trước cũng bị khóa lại, như vậy xem ra đây là lí do vì sao trong này không có zombie. Khóa cửa làm bằng sắt, Trương Dịch dùng thanh đao cắm vào trong sợi xích dùng sức bẩy ra liền mở được, sau đó kéo Lý Mộ nhiên vào.
Thanh âm thủy tinh bị va chạm vang lên từ phía trên, bọn họ ngẩng đầu liền thấy trên cửa sổ lầu hai, lầu ba có một vài khuôn mặt zombie dữ tợn ghê tởm rải rác dán lên trên mặt cửa thủy tinh, ánh mắt đục ngầu, gương mặt hư thối tràn ngập mùi chết chóc, nước dãi chảy ra từ khóe miệng chúng, tiếng thở dốc hồng hộc cùng với tiếng cánh tay đập cào lên cửa sổ đều có thể làm cho người ta cảm thấy chúng nó đang hưng phấn khát vọng đối với thức ăn như thế nào. Nhưng thật ra lầu một lại rất lạnh lẽo yên tĩnh, chỉ có trong một gian phòng bệnh có một zombie phụ nữ mang thai đang ở nơi nào đó dùng móng tay cào lên thủy tinh, tiếng động gai góc vang lên làm cho người nghe nổi đầy da gà. Bởi vậy có thể đoán được, lầu một có thể là khoa phụ sản.
“Mau mở cửa ra, cửa sổ sắp vỡ rồi!” Lý Mộ nhiên thúc giục. Thanh âm của cô còn chưa dứt, chợt nghe cạch một tiếng, một tấm cửa sổ bung ra, thủy tinh rơi xuống nện lên đất vỡ thành từng mảnh. Những mảnh vụn phản xạ ánh mặt trời đâm vào mắt người ta phát đau. Rồi sau đó là tiếng vật nặng rơi xuống, vốn là một con zombie đứng sau cửa sổ, bởi vì khi rơi xuống đầu đâm xuống đất cho nên hai chân sau khi đạp đạp vài cái liền không còn động tĩnh.
Không đợi bọn họ thở phào, ngay lập tức lại hai tiếng động nữa vang lên, có hai con zombie rơi xuống. Lần này vận hên không tốt như lúc trước, hai con này một đứt tay, một bẹp mặt nhưng vẫn có thể đứng lên đi về phía ba người. Mà bởi vì một màn này, những zombie trên lầu lại càng trở nên điên cuồng, mấy ô cửa sổ thủy tinh càng bị đập thêm điên cuồng.
Bên trong cửa dùng ổ khóa hai tầng, là khóa đặt ở mặt trong, nếu dùng lực để phá thì tiếng vang lớn đó có thể dẫn tới càng nhiều zombie, cho nên Trương Dịch ngăn cản Nam Thiệu định dùng cái quốc chim đập bể mà là tìm một đoạn dây thép nhỏ quanh đó, bẻ cong một cái, đút vào ổ khóa dùng kỹ xảo xoay xoay vài vòng, chợt nghe cạch một tiếng thật nhỏ, cửa được mở ra. Cùng lúc đó, Nam Thiệu và Lý Mộ nhiên chia nhau giải quyết hai con zombie kia.
“Sao anh biết chiêu này?” Nam Thiệu quay đầu nhìn động tác Trương Dịch, nhịn không được kinh ngạc hỏi.
“Công việc cần.” Trương Dịch có chút quẫn bách, vội ho một tiếng thấp giọng đáp. Anh là cảnh sát, đối mặt với đủ loại tội phạm, khi cần phá án đôi khi cũng phải dùng đến một vài kĩ năng không hay ho, mở khóa chính là một trong số đó.
Cẩn thận mở cửa ra, xác định gần đó không có zombie, lúc ba người nhìn thấy zombie đua nhau rơi xuống giống như bánh chẻo liền nhanh chóng chui vào, sau đó quay người khóa cửa lại.
Cửa nằm dưới cầu thang, đi ra ngoài chính là đại sảnh của bệnh viện. Khiến cho người ta ngạc nhiên là đại sảnh trống rỗng, có hai cái cáng đang nằm chỏng chơ, vài túi truyền dịch và túi khí vung vãi trên mặt đất, bình truyền dịch vỡ vụn, chung quanh lưu lại một bãi chất lỏng đã khô. Trên tường có vết máu khô cạn, một chiếc giày vải màu trắng của hộ sĩ rơi ở một góc, phía trên đã tích một tầng bụi. Rất rõ ràng, nơi này đã từng phát sinh hỗn loạn, chính là không giống như chỗ khác có những cánh tay gãy hay nội tạng rơi vãi, cho nên có thể đoán được lúc ấy cũng không có thương vong quá lớn.
Phía sau truyền đến một tràng những tiếng đập cửa rầm rầm. Trương Dịch ra dấu tay, hai người đi trước, Lý Mộ nhiên theo phía sau. Ba người dựa lưng vào nhau cẩn thận tiến lên phía trước. Mãi đến khi xác định hai bên cùng với trên cầu thang không có zombie, Trương Dịch và Nam Thiệu mới không hẹn mà cùng tách ra, trước khi zombie ở trước bệnh viện phát hiện họ đã khóa chặt cửa đại sảnh, cài chốt cửa cẩn thận mới nhẹ nhàng thở ra.
Bởi vì là cửa gỗ kiểu cũ lại chỉ có hai cái cửa sổ thủy tinh ở phía trên cao, cho nên sau khi khóa cửa trong đại sảnh liền tối sầm xuống.
“Phía bên phải có một thi thể đã hoàn toàn hư thối.” Lúc hai người đi khóa cửa, Lý Mộ nhiên đã thăm dò đại khái hoàn cảnh chung quanh “Bên trái là quầy thuốc, bên trong có vài zombie, cửa đóng không ra được. Bên trái là phòng trực ban, không có người. Lầu một là khoa phụ sản, lầu hai và ba là khoa ngoại. Phòng giải phẫu ở tận cùng bên phải lầu ba.” Bố cục bệnh viện ở ngay trên tường phòng trực ban, vừa thấy liền biết. Mà cái phòng trực ban kia ban đầu hẳn là nơi đăng ký, sau này phòng khám bệnh chuyển đến bệnh viện mới cho nên cửa sổ đăng ký đã bị tấm ván gỗ che lại.
Vừa nghe cô giảng giải, ba người vừa nghe tiếng đập thùng thùng lên ván cửa của đám zombie. Sau khi xem xét lầu trên lầu dưới một lần, phát hiệu hầu hết các phòng đều đã đóng cửa, bao gồm cả phòng bệnh với phòng trực ban của bác sĩ và y tá. Chỉ có phòng khử trùng và phòng truyền dịch ở lầu hai là được mở ra, chẳng trách ở đại sảnh và hàng lang đều không có zombie. Xuyên qua cửa sổ của phòng băng bó có thể nhìn thấy ở trong cửa chính của bệnh viện có một chiếc xe cứu thương, chỉ có hai ba con zombie đang đi trên nền đá. Nhưng càng lúc càng nhiều zombie bị thanh âm bên này hấp dẫn đang từ bên ngoài đường cái chậm rãi tụ tập lại đây.
“Nhanh lên.” Trương Dịch nói, ánh mắt nhìn về phía Lý Mộ nhiên.
Lý Mộ nhiên trầm mặc, nhanh chóng lấy dung dịch ô-xy già, bông, băng gạc, I-ốt, cồn, nước muối sinh lí 500 ml vào trong ba lô, lại cầm lấy một cái túi khử trùng chưa mở, dùng panh gắp mấy cái châm và dao phẫu thuật cho vào bình diệt khuẩn rồi nhấc ra cho vào túi. Có mấy thứ này rồi thì không cần đi phòng giải phẫu nữa. Đưa cái bao đã căng phồng cho Nam Thiệu cầm, sau đó trực tiếp chuyển đến phòng truyền dịch cách đó không xa, cầm lấy lọ nước đường gluco 10% khoảng 500 ml ở trên bàn cậy mở nắp nhôm ra đưa cho Trương Dịch, sau đó lại mở thêm hai lọ như thế, một lọ đưa cho Nam Thiệu, một cho mình, sau đó cứ như vậy uống. Lâu lắm mới được uống nước ngon như vậy, cô một ngụm đã tu sạch nửa lọ.
Một bên uống, một bên cô vơ vét thêm mấy bịch nước muối sinh lí, cầm thêm một bao duy nhất đựng dây truyền dịch và ống chích. Nhìn đến mấy thứ như penicillin cùng với kháng sinh, không câu nệ có ích gì hay không cũng đều nhét hết vào trong túi của Trương Dịch đưa cho mình.
“Mấy thứ này coi như miễn cưỡng đủ dùng.” Cô nói rồi dừng lại “Chỉ là thuốc để tiêm không thể lấy nhiều hơn, nên đi xuống hiệu thuốc lấy chút kháng sinh, cầm máu, hạ nhiệt. Mặt khác, chúng ta nếu có thể mang theo một bao thuốc như vậy quay về hẳn là có thể thuê được một căn nhà để ở.” Cô chỉ vài cái ba lô không trong tay Nam Thiệu.
Trương Dịch và Nam Thiệu nhìn nhau, sau đó quyết đoán nói “Được.” Bọn họ cũng biết, qua lần này, muốn quay lại cũng không dễ dàng như vậy nữa, nếu có thể lập tức giải quyết vấn đề nơi ở, cho dù mạo hiểm một chút cũng không sao.