Vốn dĩ, các tác phẩm của Thẩm Thanh Lan đã được Daniel lăng xê sẵn rồi. Thêm lần trước, tham dự lễ hội nghệ thuật ở thành phố Sydney, vì được một vài chuyên gia đánh giá cao, nên bây giờ các tác phẩm của cô trên thị trường đều trị giá ngàn vàng khó mua.
Sau lễ hội nghệ thuật, thỉnh thoảng Thẩm Thanh Lan cũng bắt tay vào vẽ, nhưng cô vẫn không hài lòng với các tác phẩm đó, nên đã một thời gian rồi, trong giới vẫn không có tác phẩm của cô.
Daniel từng nhắc đến chuyện này, nhưng anh cũng rất ủng hộ suy nghĩ đã vẽ thì phải vẽ sao cho tốt nhất của Thẩm Thanh Lan, nên chỉ nhắc một lần rồi thôi.
Phó Hoành Dật bày giá vẽ ra, rồi ngồi một bên, yên lặng nhìn Thẩm Thanh Lan vẽ.
Khi vẽ, Thẩm Thanh Lan rất tập trung, rất nghiêm túc. Hai tiếng sau, thấy cô không có ý dừng lại, Phó Hoành Dật bèn lại gần cô, gọi nhỏ: “Thanh Lan.”
Thẩm Thanh Lan ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Em vẽ hai tiếng rồi, nghỉ một lát đi.”
Thẩm Thanh Lan vẽ hăng say quên cả thời gian, nghe Phó Hoành Dật nói thì mới đứng lên, vươn người thư giãn, “Ngày mai vẽ tiếp vậy.”
Cô đang có cảm hứng, không hoàn thành được bức vẽ này thì sẽ không có tâm tư làm chuyện gì khác.
Phó Hoành Dật đặt giá vẽ sang một bên, cất bút và màu, rửa sạch vỉ pha màu, rồi ôm Thẩm Thanh Lan lên giường ngủ.
“Hoành Dật, anh thích con trai hay con gái?” Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, Thẩm Thanh Lan đột nhiên hỏi. Tối qua, cô mơ thấy mình sinh một bé gái đáng yêu buộc hai bím tóc gọi cô là mẹ.
Nghe cô hỏi, Phó Hoành Dật suy nghĩ một chút, rồi trả lời: “Con gái.”
Thẩm Thanh Lan quay sang nhìn anh, “Vì sao? Em còn nghĩ anh sẽ thích con trai cơ đấy.”
“Con trai không đáng yêu như con gái, tốt nhất là con gái giống em, tính cách cũng giống em.” Chỉ cần nghĩ tới tương lai sẽ có một đứa con gái giống Thẩm Thanh Lan gọi mình là ba, Phó Hoành Dật đã cảm thấy lòng mình mềm đi. Quan trọng nhất là, con trai sẽ quấn mẹ, chỉ cần nghĩ có một người khác giới ngoài anh suốt ngày quấn vợ anh, mà anh còn không thể làm gì nó là anh đã thấy tức tối rồi.
“Nếu em thích con trai thì phải làm sao?” Tính tình của cô rất thờ ơ, cô không muốn con có tính cách giống cô. Con trai còn được, nhưng con gái mà như vậy thì người ta sẽ không thích.
“Vậy thì sinh hai đứa, một trai một gái.” Phó Hoành Dật nói, vợ thích con trai thì phải làm vừa ý vợ thôi.
Thẩm Thanh Lan gật đầu, “Vâng, sinh hai đứa, một trai một gái.”
Cô đặt tay lên bụng mình, “Không biết trong này có mấy nhóc nữa.”
Phó Hoành Dật đặt tay lên tay cô, “Một đứa là được rồi, như thế thì em sẽ khỏe hơn một chút.”
Thẩm Thanh Lan mỉm cười, “Vì anh, em tự nguyện chịu khổ.”
***
Đại học C, thành phố Sydney.
Nhan Tịch đang đi trên đường với bạn cùng phòng thì đột nhiên bị vỗ vai một cái. Nhan Tịch quay đầu, liền thấy Tưởng Triết Hàm đang cười với cô, “Này, lại gặp nhau rồi.”
Nhan Tịch nhận ra Tưởng Triết Hàm, mỉm cười hỏi: “Là anh sao? Anh cũng học trường này hả?”
Tưởng Triết Hàm gật đầu, “Ừ, anh học ngành quản trị kinh doanh. Còn em thì sao?”
“Em học thiết kế thời trang.”
“Tay em sao rồi.” Tưởng Triết Hàm hỏi.
Nhan Tịch giơ tay huơ qua huơ lại trước mặt Tưởng Triết Hàm, “Không sao rồi.”
Tưởng Triết Hàm thấy Nhan Tịch không sao thì yên tâm, “Hôm đó đi vội quá nên quên hỏi cách liên lạc với em, cũng không biết em có đến bệnh viện hay không, đành phải chờ em gọi điện thoại. Nhưng mấy ngày rồi vẫn không thấy em gọi, không ngờ hôm nay lại gặp em ở đây.”
Nhan Tịch cười híp mắt, “Chỉ là vết thương nhỏ nên sẽ lành nhanh thôi, anh không cần để ý.”
Thấy Nhan Tịch và bạn đi về hướng căn tin, Tưởng Triết Hàm hỏi: “Em đến căn tin sao? Không ngại đi chung chứ?”
Nhan Tịch không vội đồng ý ngay mà nhìn bạn của mình trước, thấy bạn gật đầu mới cười nói: “Được! Nghe nói hôm nay căn tin có món ăn mới, em và bạn đang định đến nếm thử.”
“Vậy đi thôi. Từ sau khai giảng anh vẫn chưa đến trường, đã lâu không ăn cơm căn tin rồi.”
“Anh không phải đến lớp sao?”
Tưởng Triết Hàm nhún vai, “Anh và mấy người bạn cùng nhau gây dựng sự nghiệp, ngoại trừ thời gian đi học, bọn anh rất ít đến trường. Lần trước là vì phải đưa một văn kiện quan trọng đến công ty nên mới gấp như thế.”
Nhan Tịch ngạc nhiên, “Anh còn chưa tốt nghiệp mà!”
“Ừ, anh đang học năm ba.”
Nhan Tịch giơ ngón tay cái lên, “Anh thật là lợi hại, mới năm ba mà bắt đầu gây dựng sự nghiệp rồi.”
Tưởng Triết Hàm cười ngượng, “Chỉ là một công ty nhỏ thôi, thừa dịp còn trẻ, đi trải nghiệm nhiều một chút, dù có thất bại cũng xem như tích lũy kinh nghiệm.”
Tưởng Triết Hàm là một người biết ăn nói, trong lúc trò chuyện, có thể nhận ra anh ta là một người được dạy dỗ rất tốt. Ăn xong bữa cơm, cả ba người xem như quen biết.
Lúc về, Nhan Tịch và Tưởng Triết Hàm trao đổi cách liên lạc. Nhờ đó cô mới biết anh là người nước Z, lại còn là người ở thủ đô, xem như là có duyên.
Thấy trong mắt Tưởng Triết Hàm đầy ý cười, đồng nghiệp vỗ vai anh, “Có chuyện gì vui thế?”
“Không thể nói cho cậu biết được.” Dứt lời, Tưởng Triết Hàm đưa văn kiện cho đồng nghiệp, “Tôi thức cả đêm viết đó, cậu xem còn vấn đề gì không.”
Đồng nghiệp không hỏi dồn nữa, mở văn kiện ra xem. Đây là hạng mục bọn họ đang tập trung làm, nếu có thể ký hợp đồng được thì công ty của bọn họ sẽ đi vào quỹ đạo. Vì vậy, hạng mục này rất quan trọng.
Hai ngày sau, Tưởng Triết Hàm tan làm, thấy còn sớm nên gọi điện thoại cho Nhan Tịch hẹn ăn tối. Đúng lúc tối nay không có việc gì, nơi Tưởng Triết Hàm hẹn cũng không xa, nên Nhan Tịch đồng ý.
Đến chỗ hẹn, Tưởng Triết Hàm đã ở đó rồi, Nhan Tịch ngồi xuống đối diện anh, “Xin lỗi, em đến muộn.”
“Không sao, anh vừa mới đến thôi.” Tưởng Triết Hàm cười cười, thật ra anh ta đã ở đây nửa tiếng rồi, “Em đừng thấy quán nhỏ mà lầm, đồ ăn ở đây ngon lắm.”
Dứt lời, anh đưa thực đơn cho Nhan Tịch. Cô xem xong thì trả lại cho anh, “Chỗ này anh quen, anh gọi món đi.”
Tưởng Triết Hàm cũng không khách sáo, gọi vài món. Món ăn được mang lên, Nhan Tịch nếm thử một miếng, hai mắt lập tức sáng bừng, “Ngon thật!”
“Thích thì ăn thêm đi, đây đều là những món đặc trưng của quán này, rất ngon.” Từ sau lần ăn cơm ở căn tin, Tưởng Triết Hàm liền phát hiện Nhan Tịch rất khoái ăn uống.
Lúc ăn, khuôn mặt cô rất thỏa mãn, khiến người ta dễ dàng cảm nhận được cái gì là hạnh phúc.
“Anh nếm thử món này đi, ngon lắm đấy.” Nhan Tịch gắp một miếng bỏ vào bát của Tưởng Triết Hàm. Anh cười cười, gắp lên ăn.
Ăn cơm xong, Tưởng Triết Hàm lấy hai tấm vé ra, “Cuối tuần này ở nhà trưng bày tác phẩm mỹ thuật hiện đại có mở triển lãm tranh, em có muốn đi không? Lần triển lãm tranh này có một tác phẩm của Lãnh Thanh Thu.”
Nhan Tịch vốn định từ chối, nhưng nghe đến cái tên Lãnh Thanh Thu thì chẳng hiểu sao lại đồng ý.
Cuối tuần, Nhan Tịch nói với Triệu Giai Khanh một tiếng, rồi một mình đi ra ngoài. Cô và Tưởng Triết Hàm hẹn gặp nhau ở trước cửa nhà trưng bày tác phẩm mỹ thuật hiện đại.
“Anh tới sớm thật.” Nhan Tịch từ trên xe buýt xuống, chạy chậm lại trước mặt Tưởng Triết Hàm.
“Anh vừa mới tới, chúng ta vào thôi.”
Nhan Tịch gật đầu, cùng Tưởng Triết Hàm đi vào trong.
“Bình thường lúc rảnh rỗi anh thường đến xem triển lãm tranh, họa sĩ anh thích nhất là Lãnh Thanh Thu.” Tưởng Triết Hàm vừa đi vừa nói với Nhan Tịch.
Nhan Tịch tò mò nhìn anh, “Lãnh Thanh Thu rất nổi tiếng hả? Em không hiểu biết về hội họa lắm.”
“Lãnh Thanh Thu là một họa sĩ trẻ tài năng. Năm ngoái, một tác phẩm của cô ấy đã đạt giải nhất trong một cuộc thi hội họa quốc tế. Cô ấy là một trong những nhà nghệ thuật trẻ nhất nước Z. Năm nay cô ấy cũng có tham gia lễ hội nghệ thuật ở thành phố Sydney, tiếc là anh không được gặp mặt cô ấy.”
“Theo anh nói thì Lãnh Thanh Thu rất giỏi? Cô ấy còn trẻ lắm sao?” Nhan Tịch tò mò hỏi.
“Ừ, năm nay cô ấy mới có hai mươi hai tuổi, lớn hơn chúng ta có vài tuổi thôi, nhưng cô ấy nổi tiếng từ năm mười tám tuổi rồi.”
Nhan Tịch hơi sửng sốt, ma xui quỷ khiến lại hỏi: “Anh từng gặp cô ấy chưa? Anh có hình của cô ấy không?”
“Anh chưa từng gặp Lãnh Thanh Thu, anh cũng từng lên mạng tìm hình của cô ấy, tuy không có mấy hình, nhưng anh vẫn tìm được một tấm.” Dứt lời, Tưởng Triết Hàm lấy điện thoại mở ảnh của Thẩm Thanh Lan ra.
“Đây chính là Lãnh Thanh Thu. Nhưng Lãnh Thanh Thu chỉ là bút danh thôi, tên thật của cô ấy là Thẩm Thanh Lan.”
Tưởng Triết Hàm tiếp tục nói, không chú ý tới vẻ mặt của Nhan Tịch khi nhìn thấy tấm ảnh. Đến khi nói xong, không thấy cô trả lời, anh mới cúi đầu nhìn cô, thấy cô đang nhìn ảnh trong điện thoại, không nói lời nào.
“Nhan Tịch, em sao vậy?”
“Em biết chị ấy. Trong lễ hội triển lãm nghệ thuật ở thành phố Sydney lần trước, em đã từng gặp chị ấy.” Trên mặt cô không hề có vẻ hưng phấn hay là kích động, mà chỉ có vẻ buồn. Cô nhớ Thẩm Thanh Lan nói mình tên An.
“Em từng gặp Lãnh Thanh Thu?” Tưởng Triết Hàm ngạc nhiên hỏi.
Nhan Tịch “vâng” một tiếng, giọng điệu buồn bã, “Trùng hợp gặp một lần. Anh có tin duyên phận không?”
Tưởng Triết Hàm sửng sốt, hình như không hiểu ý của Nhan Tịch.
“Lần đầu tiên gặp chị ấy, em cảm thấy rất quen, rất thân thiết, em rất thích chị ấy. Em còn hỏi chị ấy có phải bọn em từng gặp nhau không, chị ấy nói chưa từng. Nhưng… em luôn cảm thấy trước kia em có quen biết chị ấy, hơn nữa có thể còn rất thân thiết, nhưng em nghĩ mãi mà vẫn không nhớ ra được đã từng gặp chị ấy ở đâu.”
Tưởng Triết Hàm cười khẽ, “Có thể là kiếp trước em gặp chị ấy, chị ấy là người vô cùng quan trọng với em, nên kiếp này gặp lại em mới cảm thấy thân thuộc.”
“Ha ha, anh nói cũng đúng, có khi kiếp trước cô ấy là chị ruột của em đấy. Được rồi, anh vừa nói tên thật của chị ấy là Thẩm Thanh Lan?”
“Đúng vậy.”
Nhan Tịch lẩm bẩm cái tên Thẩm Thanh Lan, khắc sâu cái tên này vào đầu.
***
Ngày hôm sau, Thẩm Thanh Lan thức dậy, ăn sáng xong rồi liền vào phòng tiếp tục vẽ. Thấy cô có hứng vẽ như vậy, Phó Hoành Dật cũng không làm phiền cô. Anh xách một cái ghế ra ban công, ngồi đọc quyển sách mượn được của con trai cả nhà chị Hứa.
Dưới ngòi bút của Thẩm Thanh Lan là một cánh đồng lúa chín vàng, một nam một nữ đứng giữa ruộng lúa, khuôn mặt của người đàn ông dịu dàng, cô gái thì cúi đầu nên không thấy rõ vẻ mặt, một đàn chim bay ngang qua bầu trời cao vời vợi.
Đây là cảnh tượng Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật thấy lúc đi ra ruộng vào hai ngày trước.
Bên ngoài chợt truyền đến tiếng ồn ào, Thẩm Thanh Lan vốn không để ý, nhưng tiếng ồn ào ngày càng lớn, cô ngẩng đầu lên hỏi Phó Hoành Dật: “Bên ngoài có chuyện gì vậy?”
Phó Hoành Dật vẫn luôn ở trong phòng với cô nên không biết chuyện bên ngoài, “Anh cũng không biết, để anh ra hỏi xem.”
“Để em đi cùng anh, ầm ĩ như vậy, em cũng không vẽ được nữa.” Đúng lúc cô cũng hơi mệt, đi lại để thư giãn gân cốt.
Xuống lầu mới phát hiện tiếng ồn từ nhà cách vách truyền tới, chị Hứa đang đứng ngoài cửa nhìn sang nhà hàng xóm.
Thẩm Thanh Lan lại gần chị Hứa hỏi: “Chị Hứa, có chuyện gì vậy?”
“Nhà đầu tư lại đến nữa rồi, lần này ra giá cao hơn lần trước, con trai út ông Vương động lòng, lén gạt vợ chồng ông Vương bán đất, lúc nãy bị ông Vương bắt gặp lén lấy giấy tờ, nên mới cãi vã.”
Có tiếng một người trẻ tuổi truyền tới: “Ba, bây giờ đất đang có giá, ba không bán thì giữ lại làm gì? Chúng ta bán đất, lấy tiền vào thành phố mua nhà, cũng tiện cho bọn nhỏ đi học nữa.”
Ông Vương trừng con trai, “Bán cái gì mà bán, đất đai ở đây đều do tổ tông truyền lại. Nếu bán hết rồi thì sau này con cháu của mày đều ăn không khí sao? Một đám nông cạn, chỉ thấy cái lợi trước mắt!”
Một người đàn ông mặc âu phục đứng cạnh đó nói: “Ông này, ông nói vậy là không đúng rồi, bây giờ là thời đại gì rồi, làm gì có ai dựa vào đất đai sống qua ngày nữa. Đám thanh niên đều đến thành phố làm việc, đâu còn đứa nào muốn ở lại làm ruộng đâu. Đất ở đây cũng chỉ là đất hoang, còn không bằng bán cho chúng tôi, để con ông mua nhà trong thành phố.”
Vẻ mặt ông Vương rất khó coi, “Con mắt nào của cậu thấy đất của tôi là đất hoang?”
“Ba, mấy mảnh đất này có trồng ra được bao nhiêu lúa đâu, một năm có thể bán được bao nhiêu tiền, mà còn phải cực khổ quanh quanh năm suốt tháng. Chúng ta bán đất, lấy tiền mua nhà trong thành phố, để ba hưởng phúc về già.” Con trai ông Vương khuyên cha mình.
Ông Vương vẫn không thay đổi ý định, “Con đừng nói nữa, dù con có nói thế nào thì ba cũng không bán. Con bỏ ý định đó đi!”
Con trai ông Vương hơi tức giận, anh ta phải kỳ kèo rất lâu với nhà đầu tư mới được cái giá như thế này. Nếu không phải vì nhà bọn họ có nhiều đất nhất thì nhà đầu tư cũng chẳng chịu nhường một bước. Kết quả, cái ông già cổ lỗ sĩ này lại sống chết không chịu bán vài mảnh đất đó.
“Ba, ba đừng trách con nói khó nghe, sau này ba mất rồi, đất vẫn thuộc về con thôi. Bây giờ con đang làm việc trong thành phố, chắc chắn sẽ không quay về làm ruộng, cuối cùng đất cũng sẽ thành đất hoang mà thôi, không bằng thừa dịp này bán luôn.”
“Chờ tao chết rồi nói.”
Hai cha con không ai nhường ai, nhà đầu tư đã có vẻ sốt ruột, nhất là khi người trong trấn đến ngày càng nhiều, vây kín sân nhà. Ông ta nháy mắt với con trai ông Vương rồi nói: “Rốt cuộc mấy người có muốn bán hay không? Tôi không ngại nói cho mấy người biết, nếu bây giờ mấy người chịu bán thì các điều kiện đã thương lượng sẽ không thay đổi. Còn nếu mấy người kiên quyết không bán thì cứ đợi đất mất giá, mấy người có muốn bán tôi cũng không mua nữa.”
Nhà đầu tư dửng dưng nói, thái độ hoàn toàn khác mấy lần trước.
Ông ta vừa dứt lời, vài người trong đám người trở nên do dự. Bọn họ định đợi nhà đầu tư tăng giá một lần nữa thì mới bán, nào ngờ ông ta lại nói như vậy.
Con trai ông Vương lập tức cười nịnh nọt: “Thanh tra Lý, anh đừng nói vậy, chúng tôi nhất định sẽ bán đất mà. Ba tôi là người bảo thủ, không nhìn rõ tình hình. Tôi biết công ty các anh trả giá rất cao, anh đợi tôi một lát, tôi nói lại với ba tôi.” Dứt lời, anh ta kéo ông Vương qua một bên, thì thầm gì đó.
Những người khác im lặng đứng nhìn, nhà đầu tư không nhìn những người xung quanh, chỉ thỉnh thoảng nhìn đồng hồ xem giờ, vẻ mặt sốt ruột.
Một lát sau, có người đứng ra hỏi: “Thanh tra Lý, công ty của anh không mua đất ở đây nữa sao?”
“Chẳng phải mấy người không muốn bán đất sao? Công ty chúng tôi đã thể hiện thành ý rồi mà mấy người vẫn không đồng ý, chúng tôi không thể tăng giá hơn nữa, cũng không thể chờ mấy người mãi. Tổng giám đốc của chúng tôi đã chọn được một khu đất khác rồi, điều kiện không hề kém nơi này, quan trọng hơn là người ta ra giá thấp hơn mấy người. Nếu không phải chúng tôi nể tình quen biết thì tôi cũng chẳng tới đây nữa đâu.”
Nghe Thanh tra Lý nói vậy, cả đám người mỗi người một biểu cảm, một vài người u sầu, một vài người thở phào, xem như là không cần bán đất nữa rồi, phần lớn người cảm thấy nhẹ nhõm là những người lớn tuổi.
Thẩm Thanh Lan nhìn phản ứng của mọi người. Phó Hoành Dật đứng cạnh cô không nói gì. Cô nhìn một lát là hiểu đại khái tình hướng trước mắt, con trai ông Vương và Thanh tra Lý vào hùa với nhau diễn kịch, e rằng Thanh tra Lý đã cho anh ta một số tiền để cùng diễn màn kịch này.
Đúng như Thẩm Thanh Lan đoán, đã lâu rồi mà Thanh tra Lý vẫn không mua được đất ở đây, nên cấp trên nổi nóng, lấy Thanh tra Lý ra khai đao, thậm chí còn nói, nếu lần này ông ta còn không mua được thì cuốn xéo đi.
Lửa cháy tới mông rồi, Thanh tra Lý mới nhớ ông Vương có nhiều đất nhất, nếu mua được đất của ông Vương thì những người còn lại đều không thành vấn đề.
Nhưng ông Vương rất cố chấp, dù như thế nào cũng không chịu bán đất. Không còn cách nào khác, ông ta đành tìm con trai của ông Vương, anh ta đồng ý rất nhanh, còn bày ra kế này, nói là Thanh tra Lý đã nhắm trúng được nơi khác, không nhất thiết phải mua đất ở đây nữa.
Thanh tra Lý thỉnh thoảng nhìn đồng hồ, vẻ mặt sốt ruột, nhưng khóe mắt lại luôn liếc nhìn đám đông. Thấy có người bắt đầu đổi ý thì ông ta rất đắc ý.
“Thanh tra Lý, không phải chúng tôi không muốn bán đất, mà là điều kiện của mấy người quá thấp. Bây giờ, nhà trong thành phố rất đắt, chúng tôi bán đất thì cũng chỉ đủ trả tiền mua nhà mà thôi. Chúng tôi là nông dân, không có nhiều tiền, trả xong tiền nhà rồi thì không còn dư nữa.” Người ban nãy vừa đặt câu hỏi nói.
Thanh tra Lý sa sầm mặt, “Mấy người đi ra ngoài hỏi xem, công ty của chúng tôi có trả giá thấp không? Chúng tôi cũng phải cần kiếm tiền, vật liệu xây dựng, thuê công nhân, tất cả đều cần tiền. Nếu tăng giá đất thì chúng tôi lấy tiền đâu xây nhà?”
Nghe ông ta nói vậy thì người đặt câu hỏi im lặng không nói.
“Vậy thì không bán nữa, đúng như ông Vương nói, đất đai ở đây đều là tổ tiên truyền lại cho chúng ta. Nếu bán hết thì sau này con cháu chúng ta trồng lúa ở đâu?” Hứa Xương nói.
Thẩm Thanh Lan nhỏ giọng hỏi chị Hứa: “Nhà đầu tư là công ty nào vậy chị?”
Chị Hứa suy nghĩ một chút, “Hình như là Địa ốc Thẩm Thị.”
Thì ra là công ty của chú hai. Từ sau khi từ chối luật sư Tiếu, Thẩm Thanh Lan không còn để ý đến chuyện của công ty chú hai nữa. Tuy thím hai và Thẩm Quân Trạch có đến dự hôn lễ của cô, nhưng cô cũng chỉ tiếp đãi qua loa mà thôi. Có thể nói sau khi chú hai qua đời, mối quan hệ của Thẩm Thanh Lan với Thẩm Quân Trạch và Lư Nhã Cầm đã vô cùng nhạt rồi.
Mặc dù cô sẽ không cố ý gây phiền phức cho người khác, nhưng cô cũng không thích người khác nhắm vào mình. Mỗi lần gặp cô, Thẩm Quân Trạch đều bày ra dáng vẻ phòng bị, làm cô có chút khó chịu. Nể mặt ông nội, cô sẽ không tính toán với cậu ta, nhưng không có nghĩa là cô sẽ luôn nhịn cậu ta.
Bên kia, con trai ông Vương kiên trì muốn bán đất, khiến ông Vương tức giận lấy chổi đập con trai mình trước mặt mọi người.
Con trai ông Vương né qua một bên, vẻ mặt thù hận, “Ba giữ lại mấy mẫu đất này làm gì? Cuối cùng cũng phải cho con, con sử dụng trước quyền lợi của mình thì có làm sao?”
Ông Vương sa sầm mặt, ông tức giận không phải vì con trai kiên trì muốn bán đất, mà là vì nó cấu kết với người ngoài lừa người dân quê mình. Vừa nãy con trai đã nói với ông, chỉ cần ông đồng ý bán đất, đồng thời khiến mọi người cùng bán đất thì nhà đầu tư sẽ cho nhà bọn họ thêm năm trăm nghìn tệ.
Mắt thấy cây chổi sắp đánh trúng vào người con trai ông Vương, thì bên ngoài có một chiếc xe bỗng nhiên dừng lại, có hai người bước xuống xe, mọi người nhường đường để bọn họ đi vào.
Một người đi trước, một người đi sau, chính là Lư Tiến Tài và Thẩm Quân Trạch.
Thanh tra Lý vội đi lại chỗ Lư Tiến Tài, “Giám đốc Lư.”
“Làm tới đâu rồi?”
Thanh tra Lý cười mỉa, “Bọn họ chưa đồng ý bán đất, nhưng cũng sắp rồi.”
Lư Tiến Tài lạnh lùng nhìn Thanh tra Lý khiến ông ta lạnh cả người.
Ông Vương bỏ cây chổi xuống, nhíu mày nhìn người mới đến, “Mấy người là ai?”
Lư Tiến Tài quan sát ông Vương, “Ông là Vương Đức Kim?”
Ông Vương gật đầu, “Đúng vậy.”
“Tôi là Lư Tiến Tài, tổng giám đốc của Địa ốc Thẩm Thị, còn đây là Thẩm Quân Trạch, chủ tịch của công ty. Chúng tôi đến vì chuyện mua đất trong trấn.”
Ông Vương lạnh mặt nhìn hai người bọn họ, “Dù mấy người ra giá cao thế nào thì chúng tôi cũng không bán, mấy người đi đi.”
Trong mắt Lư Tiến Tài hiện vẻ tức giận, nhưng ông ta đè xuống rất nhanh, cười nói: “Ông bạn này, ông đừng vội từ chối, trước hết hãy nghe điều kiện của chúng tôi đã. Tôi biết dân cư ở đây sinh sống đã nhiều đời, có tình cảm sâu sắc với nơi này, chắc chắn là không nỡ lòng bỏ đi được. Thế này đi, mọi người bán đất cho chúng tôi, sau khi xây nhà xong, nếu mọi người muốn quay về thì chúng tôi sẽ giảm 10% giá nhà ở. Mọi người đừng xem thường 10% này, nhà ở đây sẽ có giá rất cao, bởi vì xây nhà xong, chúng tôi còn sửa đường đi, giao thông sẽ thuận lợi hơn. Giảm 10% có nghĩa là mọi người sẽ tiết kiệm được mấy trăm nghìn, cộng thêm tiền bán đất thì mọi người sẽ có được không ít chỗ tốt. Chủ tịch chúng tôi thấy mọi người sống không dễ dàng nên đã đặc biệt đưa ra ưu đãi này, sau này sẽ không có ưu đãi như thế nữa đâu.”
Ông Vương nhìn Thẩm Quân Trạch với vẻ xem thường, “Để một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch quản lý công ty?”
Thẩm Quân Trạch nổi giận, định ra mặt cãi lại, nhưng bị Lư Tiến Tài kéo lại. Hôm nay bọn họ tới giải quyết vấn đề, chứ không phải tới cãi nhau.
Bây giờ Lư Tiến Tài nói gì là Thẩm Quân Trạch nghe nấy. Cậu ta cố nén giận, nói với ông Vương, “Địa ốc Thẩm Thị là công ty đa quốc gia, chẳng lẽ chút ưu đãi đấy mà làm không được? Chúng tôi không thể chờ mấy người mãi được. Bây giờ là mười giờ sáng, tôi cho mấy người một tiếng đồng hồ để suy nghĩ xem có muốn bán đất hay không. Đúng mười một giờ, chúng tôi sẽ hỏi lần nữa. Nếu mấy người vẫn không đồng ý bán, thì chúng tôi sẽ không mua nữa.”
Ý tương tự như Thanh tra Lý, chỉ là Thẩm Quân Trạch nói dứt khoát hơn mà thôi.
“Ai biết mấy người có gạt chúng tôi không? Chuyện nhà đầu tư lòng dạ độc ác, lừa gạt mồ hôi nước mắt của dân, còn ít sao?” Không biết ai đó hét lên, được phần lớn đám đông đồng ý. Mọi người nhao nhác bàn bạc. Thật ra thì điều kiện thứ hai của Lư Tiến Tài rất hấp dẫn, có nhiều người đã muốn đồng ý rồi, nhưng thấy không có ai đứng ra tỏ thái độ nên bọn họ mới không chịu nói.
Lư Tiến Tài nhìn mọi người xung quanh, thấy không ai ra mặt thì lạnh lùng nói: “Chủ tịch của chúng tôi nhà người nhà họ Thẩm ở thủ đô, cháu ruột của tướng quân Thẩm Nguyên Dịch. Thân phận của chủ tịch như thế mà còn cần lừa chút tiền này của mấy người sao?”
Thẩm Thanh Lan vốn đang đứng xem diễn, nghe thấy lời của Lư Tiến Tài thì lạnh lùng nhìn Lư Tiến Tài và Thẩm Quân Trạch.
Thẩm Quân Trạch muốn mua đất ở đây thì cô không xen vào, nhưng cô tuyệt đối không cho phép cậu ta lấy tên tuổi của ông nội ra mua bán.
Thẩm Thanh Lan lạnh nhạt nói: “Thẩm Quân Trạch.”
Thẩm Quân Trạch vừa định tiếp lời của Lư Tiến Tài, nghe tiếng của Thẩm Thanh Lan, thì xoay người lại nhìn. Bị cô dạy dỗ mấy lần, cậu ta cũng có hơi sợ cô.
Cậu ta nhíu mày, lạnh giọng hỏi: “Sao chị lại ở đây?”
“Tôi cũng muốn hỏi cậu đấy. Thẩm Quân Trạch, nếu ông nội biết cậu lấy tên tuổi của ông ra làm những việc thế này thì sẽ có hậu quả gì đây?” Ngay cả Thẩm Quân Dục, người lăn lộn nhiều năm trong giới kinh doanh cũng không dám lấy tên tuổi của Thẩm lão gia ra để dùng vào mục đích thương nghiệp.
Nhắc tới Thẩm lão gia, Thẩm Quân Trạch lại thấy tức giận. Lần trước công ty cậu ta để ý đến một mảnh đất, nhưng thủ tục phê duyệt gặp chút khó khăn, cậu ta liền nhờ Thẩm lão gia gọi điện thoại cho người bên đó. Vậy mà Thẩm lão gia không chỉ từ chối, mà còn nghiêm khắc trách mắng cậu ta trước mặt người khác.
Sau đó, Lư Nhã Cầm biết chuyện này đã bảo cậu ta đi xin lỗi Thẩm lão gia, nhưng thái độ của ông rất lạnh nhạt. Ngay cả trong hôn lễ của Thẩm Thanh Lan, ngay trước mặt của nhiều người như vậy mà ông cũng đối xử rất dửng dưng với cậu ta. Hiện nay trong thủ đô, nào ai biết Thẩm Nguyên Dịch còn có một đứa cháu trai là Thẩm Quân Trạch đâu?
Bởi vì chuyện này mà Thẩm Quân Trạch rất oán hận Thẩm lão gia. Ông đã hứa với Thẩm Nhượng chăm sóc cậu ta mà lại không thực hiện, vậy thì còn làm ông nội của cậu ta làm gì nữa.
“Thẩm Thanh Lan, chị đừng lấy ông nội ra dọa tôi, chị nghĩ tôi sợ chắc?”
Cả người Thẩm Thanh Lan toát vẻ lạnh nhạt xa cách, hoàn toàn khác lúc đối mặt với cả nhà chị Hứa.
“Thẩm Quân Trạch, cậu muốn làm gì tùy cậu, nhưng nếu dám lợi dụng tên tuổi của ông nội để làm việc thì đừng trách tôi không khách sáo với cậu. Cậu đừng quên, tôi còn giữ hợp đồng quản lý cổ phần của chú hai, tôi có thể phế bỏ chức chủ tịch của cậu bất cứ lúc nào.”
Sắc mặt Thẩm Quân Trạch tái xanh, chỉ vào người Thẩm Thanh Lan, muốn chửi ầm lên. Nhưng cậu ta còn chưa kịp thốt ra câu nào thì ngón tay chỉ Thẩm Thanh Lan đã bị vặn ngược lại, “Mẹ cậu không dạy cậu chỉ tay vào mặt người khác là hành vi không lễ phép sao?”
Giọng nói lạnh lùng của Phó Hoành Dật vang lên. Vừa thấy anh, dáng vẻ kiêu ngạo của Thẩm Quân Trạch lập tức bay sạch, ngoan ngoãn buông tay xuống, không dám đối nghịch với anh. Người anh rể này của cậu ta là quân nhân, cơ thể rắn chắc, cậu ta không dám lỗ mãng trước mặt anh.
“Thẩm Thanh Lan, ba để lại công ty cho tôi, không có bất cứ liên quan nào đến chị cả, chị đừng mơ lấy được đồ thuộc về tôi. Còn nữa, đây là chuyện của công ty tôi, chị đừng xen vào việc của người khác.”
Nghe Thẩm Quân Trạch miệng cọp gan thỏ nói như thế, Thẩm Thanh Lan lại một lần nữa cảm thấy tiếc cho sự khổ tâm của Thẩm Nhượng.
“Tôi sẽ không quan tâm chuyện của cậu, nhưng cậu đừng có lấy tên tuổi của ông nội ra làm điều xằng bậy. Đây là lần đầu tiên, nếu để tôi phát hiện còn có lần sau, dù tôi có không muốn công ty của cậu thì cũng sẽ không để cậu có được.” Thẩm Thanh Lan nói với vẻ bình tĩnh, nhưng Thẩm Quân Trạch lại nghĩ cô phách lối.
Sắc mặt Thẩm Quân Trạch thay đổi liên tục, lúc xanh lúc trắng lúc đỏ. Còn Lư Tiến Tài vẫn luôn im lặng, Thẩm Thanh Lan chỉ lạnh nhạt nhìn ông ta một cái.
Thẩm Quân Trạch đứng đó một lúc lâu rồi hừ lạnh, xoay người lên xe. Lư Tiến Tài cũng đi theo. Hai vị cấp trên đều đã đi, Thanh tra Lý tất nhiên cũng không ở lại nữa.
Con trai ông Vương thấy bọn họ đi hết thì muốn gọi lại, nhưng còn chưa kịp nói gì thì bọn họ đã lên xe đi mất.
Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật về phòng, bỏ lại một đám người tò mò đứng bên ngoài.
Thẩm Thanh Lan gọi điện thoại cho Thẩm Quân Dục, kể lại ý tưởng của mình.
“Lan Lan, em có hứng thú với farmhouse?” Thẩm Quân Dục hỏi.
“Không phải hứng thú gì cả, chỉ là không muốn một nơi non xanh nước biếc bị phá hủy thôi.”
Thẩm Quân Dục suy nghĩ một lát rồi mới nói: “Anh biết thị trấn nhỏ đó, suối nước nóng không lớn, cũng không phải là không thể phát triển thành khu nghỉ dưỡng hạng sang. Nhưng giao thông ở thị trấn đó không được thuận lợi, muốn giải quyết vấn đề này thì phải chi một khoản lớn. Em hãy để anh suy nghĩ kỹ càng.”
“Vâng, anh từ từ suy nghĩ. Nếu cuối cùng vẫn thấy không được, thì cứ xem như em chưa nói.” Cô chỉ cho Thẩm Quân Dục một đề nghị, quyền quyết định vẫn nằm trong tay anh.
“Lan Lan, mấy ngày nay có khó chịu không?” Nói xong chuyện công việc, Thẩm Quân Dục bắt đầu hỏi han sức khỏe của em gái mình.
Thẩm Thanh Lan cười cười, “Không ạ, đứa nhóc rất ngoan, em ăn ngon ngủ ngon, Hoành Dật chăm sóc em rất kỹ.”
“Cậu ta chăm sóc em là đương nhiên.”
“Ngày mai, em và Hoành Dật định đến suối nước nóng, ở đây phong cảnh rất đẹp. Anh, cuối tuần rảnh rỗi thì anh dẫn chị Hề Dao đến đây chơi đi, đừng chỉ biết suốt ngày làm việc như thế.”
“Xem ra sức hấp dẫn của Hoành Dật quả nhiên lớn, khiến cả đứa em gái không nếm khói lửa nhân gian của anh cũng bắt đầu quan tâm đời sống tình cảm của anh rồi. Khi nào trở về, anh phải mời cậu ta uống rượu mới được.”
Bị anh trai trêu ghẹo, Thẩm Thanh Lan cũng không hề tỏ ra ngượng ngùng gì, nói với Thẩm Quân Dục thêm vài câu rồi mới cúp điện thoại.
***
Bản tin ngoài lề
1. Bạn đã đọc Nhật ký sa lầy chưa? Bật mí là truyện này cũng do team phụ trách Mật ngọt hôn nhân đảm nhận nha.
Truyện có nội dung xoay quanh cuộc đời của Triệu Hàm Như - một thiên kim tiểu thư luôn sống trong sung sướng và sự bao bọc của mọi người. Biến cố đột ngột xảy đến, ngay trong tiệc sinh nhật lần thứ 16 của mình cô rơi xuống địa ngục. Gia đình cô phá sản, người tưởng chừng là yêu cô lại thông đồng với chị họ, ba mẹ đều bất ngờ qua đời.
Triệu Hàm Như quyết tâm vực dậy, truy tìm mọi ngọn nguồn gây ra bi kịch. Cô lựa chọn trả thù, vì vậy cô phải mạnh mẽ.
Nhật ký sa lầy được phát hành mỗi tuần một tập trên Waka, bắt đầu từ ngày 18.09.2018
2. Nhật ký trưởng thành của Nữ Oa
Lại là “Nhật ký...”?
Truyền thuyết kể rằng, Nữ Oa - vị thần sáng thế năng lực phi phàm, cứu rỗi chúng sinh.
Đoán đúng rồi đấy, cô chính là Nữ Oa!
Người nhận nuôi cô là Thái Bạch Kim Tinh, sau đó hai người lại còn “nhặt” được một Nhị Lang Thần.
Nực cười. Nhiệm vụ của cô là tìm kiếm pháp thân và tàn hồn của chúng thần tiên để tiến tới chấn hưng lại thiên đình? Với đám thần tật xấu đầy mình này?
Ngày trước, bên cô còn có Phục Hy. Nhưng kiếp này, Phong Tiểu Tiểu cảm thấy Phục Hy chưa kịp đến thì rất có thể cô đã mất mạng rồi.
Hơn nữa, vận đổi sao rời, ai dám chắc Phục Hy sẽ là chân mệnh thiên tử của cô? Và, liệu Phục Hy và cô có phải đã được định sẵn là bên nhau?
Nhật ký trưởng thành của Nữ Oa với văn phong hài hước và nội dung mới lạ, hấp dẫn xoay quanh cuộc sống của các vị thần. Bạn nghĩ thế giới của các vị thần xa vời và cao không thể với tới?
Sai, cuộc sống của mấy kẻ được cho là chuyển thế của các vị thần này lại phàm tục không thể phàm tục hơn.
Nữ Oa chuyển thế lầy lội, thích náo nhiệt, không chuyện không vui.
Nhị Lang Thần miệng lưỡi ngoa ngoắt thiếu đòn.
Thái Bạch Kim Tinh thần thông quảng đại lại là một tên cố chấp, hết thuốc chữa.
Thái Thượng Lão Quân kiếp này cũng biết bán hàng online. Đã thế lại còn bán đan dược. Đá thế lại còn, hám tiền hám của.
Và, anh chính trâu bò cân cả thế giới...
Ngày 21.09.2018 này bạn có hẹn với Nữ Oa nhé, xin đừng đến trễ!