“Nếu gọi vậy thì sẽ làm chị già hơn rồi. Mẹ cháu nói, thấy những người lớn như chị ấy thì đều phải gọi là chị, không được gọi là cô.” Bé Hai nghiêm túc nói.
Thẩm Thanh Lan cười rộ lên, “Không phải, côvà chú là vợ chồng, nếu cháu gọi cô là chị, gọi anh ấy là chú, thì cô gọi anh ấy là gì?”
Bé Hai suy nghĩ một chút rồi gật đầu, “Cháu hiểu rồi, cô.”
Phó Hoành Dật xụ mặt, đây cũng không phải là lần đầu tiên có người gọi anh là chú, gọi Thẩm Thanh Lan là chị. Tinh Tinh nhà chị dâu Chương cũng gọi hai người như vậy. Anh không nhịn được nhìn lại mình từ trên xuống dưới, chẳng lẽ anh già thật rồi sao?
Thẩm Thanh Lan thấy vẻ mặt của Phó Hoành Dật thì ý cười trong mắt càng đậm hơn, “Bé Hai, ruộng nhà cháu ở đâu?”
Bé Hai chỉ về một hướng, “Đi theo hướng này, tới đầu bên kia là tới ruộng nhà cháu.”
Bé Hai cầm sô cô la đi trước, Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật theo sau. Anh ghé tai cô hỏi nhỏ: “Em thấy anh có già không?”
Thấy anh vẫn còn rối rắm về chuyện này, Thẩm Thanh Lan càng buồn cười hơn. Cô nghiêm túc đánh giá khuôn mặt của anh, rất đẹp trai, vì anh ở trong quân đội quanh năm nên làn da màu lúa mạch khỏe mạnh, vóc người cân xứng, toàn thân tản ra nét quyến rũ của người đàn ông thành thục. Lúc này, anh chỉ mặc một bộ đồ bình thường nhưng vẫn không làm giảm đi vẻ cao quý trên người anh.
“Hừm… già hơn em một chút.” Thẩm Thanh Lan đùa anh, thấy mặt anh xụ xuống thì cười khẽ, “Nhưng em thích.”
Trong nháy mắt, khuôn mặt Phó Hoành Dật bừng sáng.
Anh nắm tay cô đi tới đầu bên kia con đường, một cánh đồng lúa vàng ươm không nhìn thấy điểm cuối hiện ra trước mắt hai người. Năm nay được mùa, có rất nhiều người đang bận rộn gặt lúa.
“Bên kia là ruộng nhà cháu.” Bé Hai chỉ về một hướng.
Thẩm Thanh Lan nhìn theo hướng cậu bé chỉ thì thấy hai người đang khom lưng gặt lúa.
“Ba cháu là một nông dân giỏi, năm nào ruộng nhà cháu cũng thu hoạch được nhiều thóc hơn nhà khác.” Bé Hai tự hào nói.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật đi trên con đường nhỏ giữa cánh đồng. Thật ra nó không phải là đường, mà là bờ ruộng do người nông dân đắp đất tạo thành, nhưng lại rất chắc chắn. Hai bên đường là những cánh đồng lúa chín vàng. Thẩm Thanh Lan cúi người xuống nắm lấy bông lúa cẩn thận quan sát.
“Ba, anh, con tới rồi!” Bé Hai gọi to.
Hai người đang làm việc dưới đồng ruộng nghe tiếng của bé Hai thì ngẩng đầu lên, thấy hai người đi sau cậu bé thì đều ngạc nhiên.
“Ba, anh, đây là khách nhà chúng ta.” Bé Hai giới thiệu.
Ba bé Hai nghe thế liền nhìn Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật với ánh mắt ngại ngùng, rồi quay sang trách con trai mình: “Ở đây bẩn lắm, sao con lại dẫn khách tới đây?”
Vẻ mặt bé Hai ấm ức, Phó Hoành Dật hòa nhã nói: “Là tôi và vợ nhờ bé Hai dẫn tới đây. Hai chúng tôi từ nhỏ đã sống trong thành thị, chưa từng thấy cây lúa trông như thế nào nên muốn tới xem. Chúng tôi không gây phiền phức cho anh chứ?”
Hứa Xương, ba bé Hai, là một người thật thà. Thấy Phó Hoành Dật nói khách sáo như vậy thì cười chất phác, “Có gì phiền phức đâu. Nếu hai người muốn xem thì xem thôi. Có điều ruộng bẩn lắm, hai người cẩn thận dính vào quần áo.”
Hứa Xương thấy quần áo của hai người này đều rất đắt tiền, nếu bẩn thì tiếc lắm.
Thấy Hứa Xương bỏ lưỡi liềm xuống, định tiếp chuyện mình thì Thẩm Thanh Lan liền nói: “Hai người cứ tiếp tục làm đi, chúng tôi chỉ tới xem chút thôi, không cần để ý đến chúng tôi.”
Hứa Xương thấy bọn họ không phải đang khách khí bèn cầm lưỡi liềm tiếp tục gặt lúa.
Tuy con trai lớn của Hứa Xương vẫn không nói gì nhưng cũng nở nụ cười thân thiện với bọn họ, rồi khom lưng gặt lúa.
Thẩm Thanh Lan đứng một bên quan sát bọn họ, “Anh Hứa, bây giờ đã có máy gặt lúa rồi, sao nhà anh vẫn gặt bằng tay?”
Hứa Xương xếp bó lúa đã buộc gọn sang một bên, “Máy gặt lúa đắt tiền, mà nhà tôi cũng chỉ có vài mẫu đất. Ở trấn này, nhà ai cũng tự gặt cả. Nếu mua máy gặt lúa, không chỉ tốn tiền mà còn không có chỗ để, thà tự gặt còn có lời hơn.”
Dứt lời, Hứa Xương lại gặt xong một bó lúa rồi xếp sang một bên, động tác vô cùng thuần thục.
“Mỗi năm nhà anh làm mấy vụ?” Phó Hoành Dật hỏi.
“Mỗi năm làm hai vụ, một phần để nhà ăn, phần còn lại đem bán. Trước đây, khi chưa mở dịch vụ du lịch, mọi người đều dựa vào làm ruộng mà sống. Còn bây giờ, điều kiện sống tốt hơn, mọi người cũng không muốn suốt ngày cắm mặt vào đất nữa, nên mỗi năm chỉ làm một vụ. Không giấu gì hai người, hiện giờ đất ở đây rất có giá. Trước đây không lâu, còn có người muốn mua đất của chúng tôi để xây nhà nữa đấy.”
“Vậy sao nhà anh không đồng ý? Có tiền rồi, anh có thể vào thành phố mua một căn nhà. Dù sao sống trong thành phố cũng thuận tiện hơn ở đây, lại dễ dàng cho con cháu đi học nữa.” Thẩm Thanh Lan hiếm khi có hứng thú trò chuyện, bèn ngồi xổm xuống nói dăm ba câu với Hứa Xương.
“Cô tưởng người ở đây không muốn bán sao? Là do mấy ông cụ trong trấn không đồng ý, bọn họ đều là cụ kỵ của trấn, đức cao vọng trọng. Tất cả bọn họ đều thống nhất là không bán, những người muốn bán cũng không còn cách nào. Có vài người lén bán, nhưng diện tích quá nhỏ, người ta không muốn mua.”
Nói tới đây, Hứa Xương nhỏ giọng nói tiếp: “Thật ra, tôi cũng không đồng ý bán đất. Ruộng đất ở đây đều là tài sản quý giá do tổ tiên để lại cho chúng tôi, bây giờ bán đi để xây nhà, thì lương thực sẽ ngày càng ít. Nếu không để lại gì cho con cháu thì bọn nó sẽ ăn cái gì?”
“Hơn nữa, tôi làm ruộng cả đời người rồi, ít nhiều cũng có tình cảm với từng tấc đất ở đây, thật lòng không nỡ bán. Tôi đã nói với thằng con lớn rồi, sau này tôi có chết thì nó cũng không được bán. Có điều, tôi thấy những người khác trong trấn lại không nghĩ như vậy. Những nhà phát triển đó đến tìm bọn họ rất nhiều lần, giá mỗi lần đều cao hơn những lần trước đó. Thêm vài lần nữa, dù mấy ông cụ có ngăn cản, thì cũng chẳng ngăn được bao lâu.” Hứa Xương thở dài, trên khuôn mặt chất đầy nếp nhăn với vẻ buồn bã.
Đứa con lớn của Hứa Xương ngẩng đầu lên, “Ba nói những chuyện này làm gì?”
Hứa Xương cười cười, “Ha ha, không nói nữa, hai người đi dạo quanh đi chút đi. Ở thành thị không tìm được cảnh sắc như thế này đâu, không khí ở đây lại còn rất thoáng mát, trong lành.”
Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật đứng dậy, chào Hứa Xương. Bé Hai là đứa trẻ ham chơi, không biết đã chạy đi nơi nào chơi rồi.
Hai người đi trên bờ ruộng, Phó Hoành Dật thấy cô đang suy nghĩ gì đó, thì hỏi: “Em đang suy nghĩ gì đấy?”
“Em đang nghĩ những lời anh Hứa nói. Anh cảm thấy phong thủy ở đây thế nào?”
Phó Hoành Dật hiểu ý của cô, “Nếu không phải vì giao thông không thuận lợi thì ở đây đã là một trọng điểm du lịch rồi.”
Thẩm Thanh Lan đồng ý với ý kiến của anh, ở đây gần thủ đô, chỉ cách có hai tiếng lái xe. Hai năm trước, mọi người phát hiện ở đây có hai suối nước nóng thiên nhiên, nên du lịch mới dần dần phát triển, nhưng mọi thứ vẫn còn rất hoang sơ. Ngoại trừ vài gia đình mở dịch vụ homestay thì các dịch vụ du lịch còn lại vẫn còn tương đối lạc hậu.
“Anh xem, xung quanh đều là đồng ruộng, người dân lại ít, thanh niên đều bôn ba nới khác làm việc, chỉ còn lại người già và trẻ con. Em đang nghĩ, nếu có thể biến nơi đây thành nông trường phát triển nông nghiệp thì liệu có tốt hơn nhiều không? Dù sao, đồng ruộng cũng có nét đặc sắc của đồng ruộng, nếu bị nhà phát triển mua lại rồi phá hết đi để xây nhà thì rất đáng tiếc.”
Phó Hoành Dật nhìn cô, “Em muốn đầu tư nơi này?”
Thẩm Thanh Lan lắc đầu, “Em chỉ nghĩ như vậy thôi. Công ty của anh trai em có đầu tư nhà đất, nhưng lại chưa thử về mặt này, hôm nào em sẽ bàn bạc với anh ấy xem sao.”
“Nếu em muốn làm thì tài chính của chúng ta vẫn đủ.” Tiền hoa hồng được chia từ Mị Sắc và Thánh Huyên của anh cũng đủ rồi.
“Em không có hứng thú với mấy chuyện này. Chỉ là đột nhiên nảy ra ý kiến khi nghe anh Hứa nói thôi. Nếu anh trai em có hứng thú thì có thể thử. Em thấy hạng mục này rất tốt, vừa không phá hủy sự hoang sơ vốn có, mà vừa phát triển được kinh tế ở đây.”
“Lúc về chúng ta cùng bàn bạc với Quân Dục xem sao.”
“Chú, cô, thì ra hai người đang ở đây.” Bé Hai không biết từ đâu nhảy ra, mồ hôi đầm đìa.
“Chú, cô, bạn cháu vừa nói ngày mai có tát ao cá. Cô chú muốn đi xem không ạ?”
Thẩm Thanh Lan tò mò hỏi: “Ở đây có ao cá sao?”
“Dạ có, ở đầu kia của thị trấn, có mấy ao cá lớn. Hằng năm, người lớn đều xả nước ra ngoài rồi vớt cá lên. Năm ngoái cháu và bạn còn cùng nhau xuống ao mò cá nữa. Cháu mò được một con cá to như thế này này.” Bé Hai giơ tay diễn tả độ lớn của con cá.
Thẩm Thanh Lan cảm thấy hứng thú, “Cô chú cũng có thể đi xem sao?”
“Đương nhiên là được, trước đây cũng có du khách đi xem, còn nhảy xuống ao bắt cá nữa. Trưởng trấn nói, cá du khách bắt được là của du khách. Năm ngoái có du khách nhảy xuống ao bắt cá, bắt nửa ngày trời cũng không bắt được con nào, người đầy bùn đất, hệt như một con khỉ, bị mọi người trêu chọc.”
Thẩm Thanh Lan nhìn Phó Hoành Dật, anh cười cười, “Vậy ngày mai chúng ta cũng tới đó góp vui.”
Thẩm Thanh Lan cười gật đầu, “Vâng.”
“Ha ha, chú ơi, cô ơi, ngày mai cháu đi cùng cô chú nhé. Ngày mai là chủ nhật, cháu được nghỉ học.”
Nghe bé Hai nói như thế, Thẩm Thanh Lan liền hiểu, có lẽ là chị Hứa không cho phép bé Hai đi, nên cậu bé mới nghĩ ra cách đi cùng bọn họ.
Đúng là chị Hứa không cho bé Hai đến ao cá, nhưng bởi vì có Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật đi cùng nên chị vẫn đồng ý. Kế hoạch đi suối nước nóng của hai người lùi lại ngày hôm sau.
Lần này không cần bé Hai dẫn đường, Thẩm Thanh Lan cũng biết ao cá ở đâu. Bởi vì trên đường đi, cô nhìn thấy nhiều người cầm thùng và các loại dụng cụ bắt cá đi về một hướng.
Đi theo dòng người ra khỏi thị trấn rồi đi qua một đồng lúa nữa, Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật liền thấy mấy ao cá lớn. Rất nhiều người đang vây quanh đó, tiếng reo hò vui vẻ của mấy người đàn ông vọng ra.
“Cô chú ơi, mau đi thôi, bắt đầu tát cá rồi.” Bé Hai hơi nôn nóng, trong tay bé còn cầm một cái thùng nhỏ mà chị Hứa đưa trước khi ra ngoài.
Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật đi về phía cái ao có ít người nhất. Đến nơi mới thấy không phải ao này ít người, mà là vì ao cá đã tát xong, cá lớn bị bắt hết, chỉ còn lại một ít tôm tép nhỏ. Xung quanh có mấy đứa trẻ tầm tuổi bé Hai, tay cầm giỏ cá, bọn nhóc chỉ dám đứng trên bờ, còn có người lớn dặn dò bọn nhỏ không được xuống ao.
Mặc dù ao này đã tát xong nhưng giữa ao vẫn còn nhiều cá, mực nước khoảng nửa thước, chưa tính lớp bùn dưới đáy ao.
Thẩm Thanh Lan nhìn xuống, thấy giữa ao cá còn vài con cá lớn lọt lưới.
“Cô nhìn kìa, là cá lớn đó.” Bé Hai nắm ống quần Thẩm Thanh Lan, hai mắt sáng rực.
Bởi vì xả nước ao ra ngoài, bùn đất bị đào lên, nên ao cá tỏa ra nồng nặc mùi tanh của cá, hòa cùng mùi hôi của bùn. Thật ra, mùi này cũng không khó ngửi lắm, nhưng Phó Hoành Dật vẫn lo nó sẽ làm Thẩm Thanh Lan khó chịu, nên thỉnh thoảng cứ nhìn sang cô.
Thẩm Thanh Lan nhìn anh, nói: “Em không sao. Hoành Dật, anh có muốn thử cá nướng em làm không? Cũng khá ngon đấy.”
Thấy trong mắt cô lấp lánh vẻ đắc ý, Phó Hoành Dật gật đầu, “Được, anh qua đó mua hai con cá cho em nướng.”
Thẩm Thanh Lan kéo anh lại, “Mua cá thì đâu còn ý nghĩa gì nữa, phải tự mình bắt chứ!”
Phó Hoành Dật nhìn thoáng qua ao cá, hơi nhíu mày, nhưng ngay lập tức liền giãn ra, “Em ở đây đợi anh, anh sẽ quay lại ngay.” Nói xong, anh đi sang một cái ao khác, lúc này cái ao đó đang xả nước ra ngoài.
“Chú đi đâu vậy cô?” Bé Hai hỏi.
Thẩm Thanh Lan mỉm cười, “Chú đi bắt cá cho chúng ta.”
Một lát sau, Phó Hoành Dật quay lại, trên tay cầm một bộ đồ chống thấm nước. Anh đưa điện thoại, đồng hồ đeo tay cho Thẩm Thanh Lan rồi thay đồ rồi xuống ao, bỏ qua tôm tép gần bờ, đi ngay vào giữa ao.
“Cháu gái, đây là chồng cháu sao?” Một bác gái đứng cạnh hỏi Thẩm Thanh Lan.
Thẩm Thanh Lan gật đầu.
“Cháu gái à, cháu nói với chồng cháu, ở giữa ao nước rất sâu, đừng nên qua đó. Nếu cháu muốn ăn cá thì cứ mua là được, cá hôm nay rất rẻ.”
“Bác gái, không sao đâu ạ, anh ấy sẽ không ra đến giữa ao.”
Thấy Thẩm Thanh Lan không lo lắng, bác gái lắc đầu, không nói nữa.
Phó Hoành Dật vẫn luôn chú ý dưới chân, ước lượng sâu cạn. Anh đi tới hai phần ba ao liền dừng lại. Lúc này, nước đã tới eo của anh.
Anh cầm vợt lưới, lẳng lặng nhìn mặt nước nhưng chưa vội ra tay.
“Cô ơi, chú giỏi bắt cá không ạ?” Bé Hai khẩn trương nhìn Phó Hoành Dật.
Trong mắt Thẩm Thanh Lan đầy ý cười, cô nhìn người đàn ông đang nghiêm túc cầm vợt lưới.
Phó Hoành Dật đứng một lát, nhắm đúng cơ hội, quăng vợt lưới xuống. Đáng tiếc, con cá lớn lại nhảy lên, vọt ra khỏi vợt lưới.
“Ối, suýt nữa là bắt được rồi!” Bé Hai nói với vẻ tiếc nuối.
Phó Hoành Dật giơ vợt lưới lên, ước lượng sức nặng, rồi quăng xuống lần nữa.
Lần này, cá trong vợt lưới không lọt ra ngoài. Anh ném cá lên bờ. Bé Hai vội chạy tới bỏ cá vào trong thùng nước của mình.
“Cô xem, cá chú bắt to thật đấy.”
Vừa bỏ cá vào thùng nước, con cá lập tức tung tăng bơi lội. Con cá lớn trong lời bé Hai cũng chỉ là một con cá chép nặng khoảng một cân mà thôi.
Phó Hoành Dật tiếp tục đi ra giữa ao. Thấy có người đến gần, mấy con cá đang bơi lội giữa ao lập tức lặn mất, Phó Hoành Dật tìm một lúc lâu cũng không thấy con cá nào.
Anh đi lên bờ, cười nói với Thẩm Thanh Lan: “Biểu diễn cho em xem một tiết mục.”
Tiết mục? Trong mắt Thẩm Thanh Lan hiện vẻ hứng thú.
Phó Hoành Dật đi tìm một người dân ở đây, nói gì đó, lát sau cầm một cái xiên cá quay lại.
“Chú, cái này không bắt được cá.” Bé Hai nói.
Phó Hoành Dật cười cười, “Bọn họ không bắt được là vì không lợi hại bằng chú.”
Phó Hoành Dật cầm cái xiên cá bước xuống ao. Lần này, anh chỉ đi xa bờ khoảng một mét là đứng lại. Quan sát, nhắm trúng cơ hội, ném xiên cá xuống nước. Khi nhấc xiên cá lên, trên xiên là một con cá đang vùng vẫy. Mọi người xung quanh thấy được màn này thì vỗ tay hoan hô.
“Giỏi quá! Chú giỏi quá! Cô ơi, chú thật sự bắt được cá kìa!” Bé Hai kích động nắm ống quần Thẩm Thanh Lan.
Thẩm Thanh Lan nhìn Phó Hoành Dật. Anh cũng nhìn cô, trong mắt đầy ý cười.
Con cá này rất lớn, nặng khoảng ba bốn cân, cộng thêm những con cá nhỏ lúc nãy cũng đủ ăn rồi. Vì vậy, Phó Hoành Dật không tiếp tục bắt cá nữa, bèn trả xiên lại cho người dân.
Bé Hai bám lấy Phó Hoành Dật hỏi lấy hỏi để, “Chú, chú bắt cá như thế nào vậy?”
Bé Hai nhìn về phía Phó Hoành Dật, ánh mắt tràn đầy vẻ sùng bái, “Ba cháu không giỏi như chú, lần nào cũng bắt cá bằng lưới.”
Phó Hoành Dật cười cười, “Bởi vì chú trẻ tuổi hơn ba cháu.”
Bé Hai không phải là một đứa trẻ dễ dụ, “Anh cháu còn trẻ hơn chú nữa, nhưng anh cháu cũng không bắt được cá.”
“Là bởi vì anh cháu không lớn như chú.” Phó Hoành Dật tiếp tục lừa trẻ con.
Bé Hai nhăn mặt không tin, nhưng lại thấy Phó Hoành Dật nói cũng đúng thì hơi rối rắm. Thẩm Thanh Lan thấy Phó Hoành Dật nghiêm túc gạt người bạn nhỏ thì cảm thấy rất buồn cười.
Suy nghĩ một lát, bé Hai nghe có người gọi tên mình, quay lại thì thấy bạn của bé, bèn gạt vấn đề này ra khỏi đầu, chào Thẩm Thanh Lan một tiếng rồi đi chơi cùng bạn.
“Về nhà trước nhé?”
Thẩm Thanh Lan gật đầu, bọn họ cần xử lý mấy con cá này.
Trở lại nhà chị Hứa, chị vẫn đang ở sau nhà phơi thóc. Phó Hoành Dật mượn phòng bếp, chị Hứa vui vẻ đồng ý, còn cho Thẩm Thanh Lan không ít gia vị nướng cá.
“Chị Hứa, ao cá ở trên trấn là của chung hả chị?” Thẩm Thanh Lan vừa nhìn Phó Hoành Dật làm cá, vừa nói chuyện phiếm với chị Hứa.
“Trước đây thì là như vậy. Lúc đó, mỗi nhà góp một số tiền, mời một người già trong trấn nuôi cá. Đến khi cá lớn rồi thì bắt đem bán, tiền bán được thì chia đều cho các nhà. Có điều, mấy năm nay, thanh niên ở trong trấn đều ra ngoài làm ăn, không còn ai muốn nuôi cá nữa. Bây giờ ao cá là do con trai của trưởng trấn nuôi, hôm nay mọi người tới giúp cậu ta bắt cá.”
Hai người vẫn đang nói chuyện thì Phó Hoành Dật đã chuẩn bị xong cá để nướng, “Chị Hứa, bọn em có thể nướng cá ở đâu?”
“Ra khỏi trấn, đi về phía nam khoảng một trăm thước có một bãi sông, hai em có thể đến đó nướng cá. Mùa đông có nhiều người ở đây ra đó dã ngoại.”
Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật dọn đồ chuẩn bị ra bãi sông. Bãi sông rất dễ tìm, chỉ một lát là bọn họ đã tìm được chỗ đó.
Bãi sông, nói đúng hơn là một con suối lớn cạn nước biến thành bãi sông. Đối diện nó là một rừng cây nhỏ, Phó Hoành Dật bày đồ xong thì vào rừng cây ôm một đống củi ra.
Phó Hoành Dật nhóm lửa, Thẩm Thanh Lan lấy que sắt xiên cá, đặt lên đống lửa, thỉnh thoảng lật một cái.
Nhìn động tác thuần thục của cô, Phó Hoành Dật lại không hề thấy đang vui mừng mà chỉ thấy đau lòng. Bắt gặp ánh mắt của anh, cô mỉm cười, “Hoành Dật, anh đừng nhìn em với ánh mắt đó, trước đây em cũng không cực khổ lắm đâu, chỉ có bọn Kim Ân Hi là khá thảm, nhưng chính bọn họ đã lôi em ra từ vực sâu đen tối.”
Hình như nhớ ra gì đó, Thẩm Thanh Lan lại cười vui vẻ, “Em nhớ lần đầu tiên em nướng cá để cá bị cháy đen cả, bên trong cũng không ăn được. Lần đó, bọn em ở trong rừng mưa, bắt được hai con cá, kết quả là em nướng khét một con, Ân Hi suýt nữa gào khóc. Một thời gian dài sau đó, bọn họ đều không cho em nấu ăn.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó thì, không phải lần rèn luyện nào cũng là hành động nhóm, nhiều nhất là cá nhân. Không có bọn họ bên cạnh, em chỉ có thể tự làm, lâu ngày tay nghề cũng dần tốt hơn.”
“Lần đầu em nướng cá là năm mấy tuổi?”
Thẩm Thanh Lan suy nghĩ một chút, “Bảy tuổi.”
Đó là năm Tần Mộc ra đi, cũng là năm cô quen Kim Ân Hi, Sicily và Eden.
Lúc đó, mặc dù Andrew cùng một tổ chức, nhưng bọn họ lại không thân.
“Hoành Dật, anh có biết không? Trong rừng mưa có một loại quả màu đỏ mọng nước rất ngọt, lấy nước của quả đó ướp cá sẽ làm thịt cá thêm mềm và thơm. Nhưng loại quả đó lại không có mùi, em vô tình phát hiện ra đấy.”
Thẩm Thanh Lan đầy phấn khởi kể lại vài chuyện thú vị trước đây, đó là chút vui vẻ cô nhớ được trong quãng thời gian khổ sở đó.
Vừa nói chuyện với Phó Hoành Dật, cô vừa thỉnh thoảng lật cá, đến khi cá sắp chín thì rắc thêm chút muối rồi tiếp tục nướng.
Con cá này rất béo, nướng gần chín thì dầu cá rịn trên da, Thẩm Thanh Lan rắc thêm một chút hạt tiêu và bột thì là, sau đó đưa cá tới trước mặt Phó Hoành Dật, “Anh nếm thử xem.”
Thấy ánh mắt của cô đầy vẻ chờ mong, Phó Hoành Dật mỉm cười, cúi đầu cắn một cái.
“Thế nào?”
“Ngon lắm, ngon hơn em nấu cơm nhiều.”
Thẩm Thanh Lan trừng anh, “Anh chê em nấu cơm không ngon?”
“Đâu dám, vợ của anh làm, dù có khó ăn cỡ nào thì với anh cũng là món ngon. Nhưng mà cá nướng này quả thực còn ngon hơn cả món ngon nữa.” Dứt lời, anh lại cúi đầu ăn một miếng cá.
Da giòn, thịt mềm, nướng ngon, ăn rất vừa miệng.
Thẩm Thanh Lan thấy Phó Hoành Dật thích ăn thì đưa nguyên con cá cho anh.
“Em không ăn sao?”
Thẩm Thanh Lan lắc đầu, “Em ăn nhiều rồi, anh ăn đi.” Cô đã ăn quá nhiều món nướng, ngán rồi.
Phó Hoành Dật lấy một quả táo đưa cho cô, “Em ăn táo đi. Tối nay anh nhờ chị Hứa hầm canh gà cho em.”
Táo đã được rửa rồi, Thẩm Thanh Lan cắn một miếng, rất ngọt. Cô vừa ăn, vừa nhìn Phó Hoành Dật ăn hết con cá.
“Ngon lắm sao?” Thẩm Thanh Lan cười hỏi.
“Đây là món cá nướng ngon nhất anh từng ăn.”
Thẩm Thanh Lan mỉm cười, cuộc sống bình thản như thế này luôn là mong ước của cô.
Ăn cá nướng xong, Phó Hoành Dật thu dọn đồ, rồi dẫn Thẩm Thanh Lan vào rừng cây nhỏ.
“Anh dẫn em tới đây làm gì?” Thẩm Thanh Lan hỏi.
Phó Hoành Dật chỉ cười chứ không nói gì. Trong rừng cây nhỏ có một ngọn núi không cao lắm, chỉ khoảng năm sáu trăm mét. Đứng dưới chân núi, Thẩm Thanh Lan hỏi anh, “Anh muốn leo núi sao?”
Phó Hoành Dật gật đầu, ngồi xổm xuống trước mặt Thẩm Thanh Lan, “Lên đi!”
“Em có thể tự leo lên.” Chỉ một chút độ cao này không làm khó được cô, kể cả khi trong bụng cô đang có một đứa nhóc.
Phó Hoành Dật không đứng dậy, “Em cho anh một cơ hội thể hiện đi.”
Thẩm Thanh Lan phì cười, nằm lên lưng Phó Hoành Dật. Đường trên núi đều là đường mòn do dân ở đây đi nhiều mà thành nên cũng không dễ đi, huống chi Phó Hoành Dật còn đang cõng một người.
Nhưng anh đi rất vững, Thẩm Thanh Lan vòng tay ôm cổ anh, “Hoành Dật, em nặng không?”
Phó Hoành Dật lắc đầu, “Em quá gầy, lúc về anh phải nhờ dì Triệu bồi bổ cho em. Sau này anh sẽ kiểm tra, nếu em không mập lên thì anh sẽ phạt em.”
Sắc mặt Thẩm Thanh Lan vẫn thản nhiên, nhưng trong mắt lại tràn đầy ý cười, “Vâng. Nhưng em mập lên rồi mà anh dám chê em thì buổi tối không cho anh ngủ trên giường.”
Phó Hoành Dật cười khẽ, “Tuyệt đối không dám.”
Phó Hoành Dật đi không nhanh, khoảng hai mươi phút sau bọn họ mới tới đỉnh núi. Thẩm Thanh Lan đứng bên cạnh anh, nhìn một khoảng đất vàng óng ánh dưới chân núi, nắm chặt tay anh nói: “Ở đây thật sự rất đẹp.”
Phó Hoành Dật cười khẽ, lúc nãy anh vào rừng nhặt cành khô, thấy ngọn núi này thì nghĩ leo lên đỉnh núi sẽ thấy toàn bộ thị trấn. Quả nhiên không ngoài dự đoán của anh.
***
Thành phố Sydney.
Tan học, Nhan Tịch ra ngoài cùng bạn bè. Vừa tới cổng trường, thấy Triệu Giai Khanh ở đó thì mắt cô đầy vẻ vui mừng, đi về phía bà. Nhưng cô vừa đi tới thì lại bị một chiếc xe đạp không biết từ đâu chạy tới đâm phải.
Nhan Tịch chỉ kịp kêu lên một tiếng liền ngã ra đất. Người chạy xe là một cậu trai trẻ, thấy thế thì vội tới đỡ cô đứng dậy, “Xin lỗi, bạn không sao chứ?”
Nhan Tịch tránh cánh tay của đối phương, ngẩng đầu nhìn lên liền thấy một khuôn mặt vô cùng đẹp trai, mày kiếm, mắt sáng, mũi cao, môi mỏng. Đôi mắt Nhan Tịch long lanh, cô cúi đầu nhìn lòng bàn tay đang rướm máu vì trầy da của mình.
Cậu trai trẻ cũng nhìn xuống tay cô, ngại ngùng nói: “Xin lỗi, vừa rồi tôi chạy nhanh quá, tay em chảy máu rồi, tôi dẫn em đến phòng y tế băng lại nhé.”
Nhan Tịch chưa kịp trả lời thì Triệu Giai Khanh ở bên kia đường đã chạy qua, “Tiểu Tịch, con không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?” Bà quay sang quát cậu trai trẻ, “Cậu chạy xe thế nào vậy? Chạy xe đạp cũng đâm trúng người là sao?”
Cậu trai trẻ xấu hổ cúi đầu nghe Triệu Giai Khanh mắng.
Nhan Tịch kéo tay áo bà nói: “Mẹ, con không sao, chỉ bị trầy da thôi, người ta cũng không cố ý mà. Hơn nữa, vừa rồi là do con đi qua đường mà không nhìn, không thể trách người ta được.”
Cậu trai trẻ nhìn Nhan Tịch, “Thật sự xin lỗi. Tay em bị chảy máu rồi, để tôi đưa em đến bệnh viện.”
“Không cần đâu, chỉ xước xát một chút thôi, lát nữa tôi đến phòng y tế băng lại là được. Lúc nãy anh chạy xe nhanh vậy, chắc là có chuyện gấp, anh đi trước đi.”
Cậu trai trẻ nhìn sâu vào mắt Nhan Tịch, rồi rút một tờ giấy trong cặp ra, ghi một dãy số, nhét vào tay cô “Đây là số điện thoại của tôi, em có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào.”
Thấy Nhan Tịch cầm tờ giấy rồi, cậu trai trẻ mới dựng xe đạp lên rồi đạp đi.
Triệu Giai Khanh làu bàu, “Thật là, chạy nhanh như vậy làm gì, đâm cả vào con thế này.”
“Mẹ, con thật sự không sao mà, người ta đâu có cố ý, cũng đã xin lỗi con rồi, thôi thì chúng ta bỏ qua đi. Mẹ nói dẫn con đi ăn đồ ngon mà, chúng ta đi ăn gì vậy? Con đói bụng lắm rồi.”
Nghe Nhan Tịch nói đói bụng, Triệu Giai Khanh cũng không bực bội chuyện vừa rồi nữa, “Hôm nay mẹ dẫn con đi ăn hải sản, mẹ đã đặt bàn rồi. Mẹ đã tìm hiểu kỹ nhà hàng đó rồi, những người từng ăn đều nói khá ngon.”
Vừa nghe được đi ăn hải sản, hai mắt Nhan Tịch liền sáng lên, kéo tay Triệu Giai Khanh, “Vậy chúng ta đi mau đi mẹ!”
“Đi xử lý vết thương của con trước.” Triệu Giai Khanh kéo Nhan Tịch lại.
“Không sao đâu mà, chỉ một vết trầy nhỏ, sẽ mau lành thôi, bây giờ cũng không chảy máu nữa rồi.”
Nhan Tịch đưa tay ra cho Triệu Giai Khanh xem, lòng bàn tay cô thật sự không còn chảy máu nữa, “Vậy cũng không được, chúng ta đến phòng y tế khử trùng trước, tránh bị nhiễm trùng.”
Nhan Tịch đành chịu thua. Cô luôn cảm thấy, từ sau lần cô bị sốt cao tỉnh lại trong bệnh viện, mẹ luôn lo lắng quá mức. Hễ cô không khỏe là mẹ sẽ vô cùng lo lắng.
Cô bèn đi theo Triệu Giai Khanh đi phòng y tế, bác sĩ lấy cồn khử trùng, sau đó dán băng cá nhân thì xong.
Triệu Giai Khanh lái xe, Nhan Tịch ngồi ghế sau, lấy tờ giấy cậu trai trẻ đưa cho cô ra xem, phía trên dãy số là một cái tên: Tưởng Triết Hàm.
***
Đến tối, Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật mới trở lại nhà chị Hứa. Chị Hứa đã nấu xong cơm tối, “Chị đang định bảo bé Hai đi gọi hai em về ăn cơm đấy.”
Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật cảm ơn, rồi bắt đầu ăn cơm.
Chị Hứa đặt một bát canh trước mặt Thẩm Thanh Lan, “Cậu Phó nhờ chị hầm canh cho em, chị đã hầm mấy tiếng rồi, em nếm thử xem.”
“Cảm ơn chị Hứa.” Thẩm Thanh Lan mỉm cười.
Váng mỡ trên canh gà đã được vớt ra hết, Thẩm Thanh Lan húp thử một muỗng, mùi vị không tệ, “Ngon quá ạ. Chị Hứa, chị nấu ngon như vậy, sao không mở farmhouse, như vậy cũng kiếm thêm được một phần thu nhập.”
Chị Hứa cười nói, “Đến mùa đông ở đây mới đông vui một chút, chứ ngày thường rất ít du khách, nên không mở farmhouse được.”
Thẩm Thanh Lan thấy cũng đúng, “Em thấy phong cảnh ở đây rất đẹp, nếu mở farmhouse thì sẽ có không ít du khách.” Quan trọng nhất là ở đây gần thủ đô, có nhiều người có tiền, sống trong thành phố lâu nên sẽ rất có hứng thú với cuộc sống giản dị nơi thôn quê.
“Hai năm trước, lúc suối nước nóng vừa mới được khai thác, người ở trấn trên bắt chước nơi khác làm farmhouse, nhưng có rất ít người đến, cộng thêm giao thông không thuận tiện nên không lâu sau liền dẹp.” Hứa Xương tiếp lời.
Nghe vậy, Thẩm Thanh Lan đã lên được ý tưởng sơ bộ. Cô không nói gì, nhìn thoáng qua bé Hai đang ăn cơm.
Buổi tối ở thị trấn rất yên tĩnh, đa số là người già và trẻ con nên không có tiết mục giải trí gì. Ăn cơm xong, Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật trở về phòng.
Thấy Thẩm Thanh Lan đứng trên ban công nhìn ra phía xa, Phó Hoành Dật hỏi: “Nghe anh Hứa nói xong, em có thêm ý tưởng rồi hả?”
Thẩm Thanh Lan hoàn hồn, lắc đầu, “Không phải, đột nhiên muốn vẽ, nhưng em không đem đồ vẽ theo.”
“Chuyện này đơn giản thôi. Em ở đây chờ anh.” Dứt lời, anh liền đi xuống lầu.
Đến khi trở về, Phó Hoành Dật cầm theo giá vẽ và màu Thẩm Thanh Lan hay sử dụng.
“Sao anh lại mang cái này theo?”
Phó Hoành Dật cười nói, “Ai bảo vợ anh là một nghệ thuật gia chứ! Anh nghĩ, nếu ra ngoài chơi mà em đột nhiên có cảm hứng vẽ, nhưng lại không có đồ nghề thì biết làm sao. Bây giờ tranh vẽ của vợ anh đáng giá như vậy, nếu vì không có đồ nghề mà để cảm hứng vuột hết thì tội lỗi biết bao.”