Mặt Nạ Hoàn Mỹ

Quyển 2 - Chương 56: Viện ngoại phong ba

Buổi sáng, Quân Mặc Li dậy thật sớm, rửa mặt xong liền ngồi vào bàn học đọc quyển sách mới mượn được từ thư viện về. Thời gian cứ lẳng lặng trôi qua, trong phòng im lặng cực kỳ, chỉ nghe thấy tiếng lật sách cùng với tiếng đọc lẩm bẩm.

“Li…” một tiếng gọi ôn nhu từ bên ngoài truyền vào bên trong, âm thanh mềm nhẹ vang lên bên tai, giống như người nói đang đứng ngay bên cạnh hắn,

Quân Mặc Li khép sách lại, đi đến mở cửa sổ, ánh sáng mặt trời ấm áp chiếu vào bên trong, làm cho căn phòng như sáng rực lên.

“Vị Li.” Quân Mặc Li cúi đầu nhìn người đang đứng ở bên dưới, mỉm cười nhẹ giọng gọi tên của đối phương.

“Chẳng mấy khi trường học cho chúng ta nghỉ phép, ta có thể mời Li đi chơi không?” Dạ Vị Li ngẩng đầu, mỉm cười nhìn dáng vẻ xinh đẹp của Quân Mặc Li, bộ áo dài màu tím dưới ánh sáng mặt trời, phản chiếu ra hào quang chói mắt.

“Cũng được.” Quân Mặc Li nhớ ra, từ khi đi vào trong học viện này, hắn chưa từng có dịp đi ra ngoài ngắm cảnh một chút. Lúc đi vào học viện này, cũng là dùng trận pháp đi trực tiếp từ ngoài bãi biển vào bên trong trường. Cho nên lúc này tranh thủ đi chơi một chút cũng là một ý hay.

Thấy Quân Mặc Li đồng ý, Dạ Vị Li cười càng thêm vui sướng, ngũ quan hoàn mỹ của y dưới ánh sáng mặt trời càng trở nên mông lung, hư ảo không giống như người phàm trần.

Quân Mặc Li nhìn liếc hắn một cái, sau đấy đóng cửa sổ lại. Ánh sáng chói lọi bị ngăn ngoài cửa, nhưng cảm giác ấm áp mãi vẫn không tan biến.


Dạ Vị Li chờ Quân Mặc Li đi xuống, mỉm cười đi đến đón hắn, sau đấy hai người cùng nở nụ cười, sánh vai bước đi.

“Vị Li thật dễ dàng “chiêu phong dẫn điệp” a.” nhìn thấy ánh mắt ái mộ của những người đi đường dành cho Dạ Vị Li, Quân Mặc Li cười nói với y.

“Nói đến chiêu phong dẫn điệp, nếu so sánh Vị Li với Mạc Li, tự thẹn là không bằng.” Dạ Vị Li dùng đôi mắt đen sâu thẳm của mình nhìn Quân Mặc Li, trong giọng nói còn ẩn dấu ghen tức khó chịu.

“A? Thật sao? Mạc Li còn không biết bản thân mình có “chiêu phong dẫn điệp” ở đâu…. À… người chán ghét Mạc Li thì đúng là không thiếu thật.” nhìn thấy ánh mắt của mọi người dành cho Dạ Vị Li càng ngày càng trở nên nóng bỏng đến không thể kìm nén, lại đến lượt Quân Mặc Li để lộ ra cảm giác khó chịu của mình.

“Vị Li dẫn đến chỉ là ‘phong binh điệp tướng’, nhưng Mạc Li lại dẫn đến toàn là ‘phong vương điệp hoàng’, cho nên nếu so sánh với Mạc Li, ta quả thực không thể sánh bằng.” Cảm nhận được sự khó chịu trong giọng nói của Quân Mặc Li, ý cười nơi đáy mắt Dạ Vị Li càng tăng.

“Vậy ý của Vị Li chính là, ngươi chính là ‘phong vương điệp hoàng’, còn ta chính là ‘phong binh điệp tướng’?” Quân Mặc Li nhếch mi hỏi lại.

“Mạc Li nói những lời này, chính là thừa nhận ngươi đã động tâm với ta, đúng không?” Dạ Vị Li tự nhiên mà đưa tay, khẽ vuốt mái tóc dài của Quân Mặc Li, trong mắt tràn đầy đều là yêu thương.

Quân Mặc Li cũng không đẩy bàn tay của Dạ Vị Li ra, ngón tay thon dài kia nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc, làm cho những sợi tóc màu xanh lam xinh đẹp khẽ lay động.

“Nếu Vị Li đã nghĩ như vậy, thì cứ coi như đúng là như vậy đi.” Quân Mặc Li cũng không phủ nhận, lạnh nhạt cười.

“A a …” Dạ Vị Li cười ra tiếng, sự sủng nịch trong mắt rõ ràng cực kỳ.

Hai người cùng nhau đi về hướng cổng trường, cười nói không ngừng.


Đi đến cổng học viện, Quân Mặc Li liền nhìn thấy Cốc Nguyệt Lâu và An Lưu Quân đứng cách đấy không xa. An Lưu Quân nhìn thấy hai người đầu tiên, khoé môi cong lên, thản nhiên đi đến trước mặt hai người.

“Xem ra lần này Lưu Quân đã chậm một bước, có người nhanh chân hơn đã giành trước rồi.” đôi mắt tà mị của An Lưu Quân tràn đầy ý cười.

“Không chỉ là một lần như vậy đâu, mà sau này cũng sẽ như thế.” Dạ Vị Li cũng mỉm cười nhìn An Lưu Quân.

“Thật không? Nhưng mà chúng ta đều cùng là những người theo đuổi Mạc Li, hình như đều chưa có ai có tư cách chính thức a?” Cốc Nguyệt Lâu đi đến bên cạnh An Lưu Quân, đôi mắt hoà nhã như nước.

“Vậy sao? Xem ra Vị Li phải cảnh giác hơn nữa mới được.” Nhìn thấy dáng vẻ không hề nhượng bộ của hai người kia, ý cười trong mắt Dạ Vị Li càng sâu hơn.

Quân Mặc Li nhìn bộ dáng lúc này của Dạ Vị Li, thực sự nín cười, vì hắn biết y lúc này chắc chắn sẽ cảm thấy cực kỳ khó chịu, lại nhìn hai người chắn trước mặt không có ý định rời đi này. Nghĩ đến một tháng này, bọn họ cũng đã giúp đỡ hắn rất nhiều, vì vậy không muốn làm không khí căng thẳng, hoà nhã cười nói.

“Nếu đã như vậy, hay là chúng ta cùng nhau đi dạo chơi trong chốc lát đi, dù sao càng nhiều người sẽ càng thêm náo nhiệt.” dứt lời, Quân Mặc Li cũng không chờ ba người lên tiếng, dứt khoát đi ra khỏi cổng.

Thấy vậy, Dạ Vị Li đành phải theo sát sau đấy, trong lòng cực kỳ lo lắng, không biết lần này hắn theo đuổi Quân Mặc Li, rốt cuộc sẽ xuất hiện thêm bao nhiêu tình địch nữa.

An Lưu Quân đạt được mục đích, vô cùng vui vẻ chạy theo Quân Mặc Li, Cốc Nguyệt Lâu cũng vậy.

Thành thị cực kỳ phồn hoa náo nhiệt, tiếng người huyên náo khắp mọi nơi, bên đường, các hàng quán bày bán đủ thứ đồ, hơn nữa người rao hàng cũng không ngừng hò hét…


Bốn người chen chúc trên con đường đông đúc, nhìn thấy không khí nhộn nhịp xung quanh, trên khuôn mặt đều hiện lên ý cười.

Nhưng những nụ cười này cũng không duy trì lâu lắm, liền bị đánh cho dập nát chỉ trong một khoảnh khắc.

Chỉ vì những người xung quanh nhìn thấy bộ dáng của bốn người đều trở nên ngây ngốc, thậm chí có những cô gái dũng cảm đã rút khăn tay ra ném về phía họ.

Trong bốn người, khuôn mặt của Dạ Vị Li là xuất chúng nhất, hấp dẫn ánh mắt của mọi người nhiều nhất. Nhưng An Lưu Quân tà mị, Cốc Nguyệt Lâu ôn nhuận thanh nhã cũng hấp dẫn không ít người. Mà Quân Mặc Li lúc này, tuy đã đội chiếc mặt nạ che khuất đi nửa khuôn mặt rồi, nhưng dáng người thon dài, khí chất cũng không hề kém ba người kia, bởi vậy cũng không tránh khỏi bị người ta nhìn chằm chằm.

Người xung quanh lúc đầu chỉ có phụ nữ mới tung khăn, nhưng về sau lại có không ít đàn ông cũng tham gia, đường càng đi càng thấy tắc, còn có không ít người tò mò mà càng dồn vào bên trong, làm cho con đường đã tắc lại càng trở nên hỗn loạn.

Khăn lụa không ngừng bay đến, An Lưu Quân đành phải ngừng chiếc quạt trong tay, gập lại hất chỗ khăn trên người xuống.

“Ngươi xác định chúng ta sẽ tiếp tục đi nữa sao?” thấy ba người khác cũng không đi được thêm bước nào, An Lưu Quân diễn hước nói.

“Không sao cả, chỉ cần các ngươi nguyện ý, Mạc Li sẽ tiếp tục đi cùng…” Quân Mặc Li phất tay áo, hất bay chiếc khăn đầy nước hoa đang bay đến kia.

“Xem ra người trên hải đảo này nhiệt tình hơn so với người đại lục rất nhiều.” đây cũng không phải là lần đầu tiên Cốc Nguyệt Lâu ra khỏi trường học, nhưng mà từ trước đến nay chưa từng bị vây như vậy bao giờ, y giờ mới nghĩ ra sức hút của bốn người phải mạnh hơn một người rất nhiều.

Dạ Vị Li bình tĩnh nhìn ngã tư đường ùn tắc, đang định kéo Quân Mặc Li trực tiếp dùng thuấn di rời đi, lại nghe thấy tiếng vó ngựa từ phương xa truyền đến.


Tiếng vó ngựa vọng lại gần, mọi người xung quanh cũng chủ động tách ra, vì xem ra tính mạng vẫn còn quan trọng hơn so với việc ngắm mỹ nhân rất nhiều.

Trên đường lớn, bốn con ngựa đỏ rực mạnh mẽ kéo một chiếc xe ngựa cực kỳ hoa lệ, nhanh chóng chạy về hướng bốn người đang đứng. Thấy chiếc xe lao về phía mình, bốn người vẫn không hề có chút sợ hãi nào, chiếc xe ngựa khi chạy đến cách mấy người ba bốn thước thì vững vàng dừng lại.

Bốn người tiếp tục lạnh nhạt nhìn về phía cửa xe.

“Khách quý tới đây, quả nhân tự mình đến nghênh đón, nhưng vì thế nhân này quá mức dơ bẩn, ta chỉ nguyện an vu nơi đất sạch sẽ, vì vậy đành uỷ khuất bốn vị khách quý tự mình lên xe ngựa.” bốn người cũng không phải đợi quá lâu, người bên trong xe ngựa liền lên tiếng, thanh âm từ tính ái muội, làm cho người ta cảm thấy cực kỳ thân cận, không có chút khó chịu nào.

Quân Mặc Li nghe thấy tiếng nói, cảm giác như đã từng nghe ở đầu rồi, nhưng chưa kịp nghĩ ra, đã thấy cửa xe ngựa từ từ mở hướng vào bên trong.

Đập vào mắt toàn là màu đỏ.

Một người thanh niên mặc bộ trường bào màu đỏ rực nằm tựa vào trên nhuyễn tháp, đôi mắt màu đỏ tựa tiếu phi tiếu, giống như đang trào phúng mọi điều xấu xa ác độc trên thế gian này, lại dẫn dụ người khác tiến đến tìm tòi. Một tay của y đặt ở một bên nhuyến tháp, một tay chống trán, mái tóc đỏ rực như lửa phân tán trên mặt đất, bờ ngực trắng lấp ló giữa lớp vải đỏ cực kỳ ái muội. Bên cạnh y, một tì nữ đang cúi người lay động chiếc quạt, thân phi lụa mỏng, trên trán còn điểm một ngọn lửa nhỏ, càng tăng thêm sự dâm mỹ cho cảnh tượng bên trong xe.

“Nếu là yêu cầu của Phất Lai, Lưu Quân sao có thể cự tuyệt được.” An Lưu Quân nhẹ nhàng lay động chiếc quạt trong tay, cười cực kỳ tà tứ, là người đầu tiên đi vào bên trong xe.

Quân Mặc Li cũng không bất ngờ mấy trước sự xuất hiện của Phất Lai Tác Phỉ Đặc. Hôm nay, khi hắn thấy cả An Lưu Quân cùng với Cốc Nguyệt Lâu cùng đợi hắn đi ra bên ngoài, đã cảm thấy rất kì lạ. Hơn nữa, thấy bộ dáng của cả ba người kia, chắc chắn là đã biết trước chuyện này sẽ xảy ra. Hắn chỉ thắc mắc, không biết có chuyện gì xảy ra, mà mấy người này lại phải gặp nhau như vậy? Nghĩ đến những chuyện có thể sắp xảy ra, Quân Mặc Li cảm thấy rất hứng thú.

Vì vậy hắn cũng đi theo ngay sau lưng An Lưu Quân, đi vào trong xe.


Dạ Vị Li, Cốc Nguyệt Lâu thấy hai người kia lên xe, liền cũng đi theo.

Đợi bốn người đều đã ngồi trong xe ngựa, cửa xe lại chậm rãi đóng lại, bốn con ngựa khoẻ mạnh tiếp tục chạy đi, từ dưới chân của chúng phát ra một đoàn lửa cháy hừng hực, bốn con ngựa cùng chạy dần lên không trung, kéo chiếc xe ngựa xa hoa đi theo.

Chiếc xe ngựa bay về phía trời cao, khoảng khắc biến mất trước mặt mọi người, để lại một đám người mờ mịt bên dưới….