Cung điện hoa mỹ vô cùng, những vách tường làm từ bạch ngọc làm cho vẻ tôn quý thần thánh ở nơi đây càng hiển lộ rõ ràng không gì sánh bằng. Một thanh niên mặc áo trắng đứng trước thềm đá trong đại điện, dáng người phiêu dật của y làm cho đại điện tăng thêm một phần thánh khiết.
“Quân thượng, hôm qua trên bầu trời xuất hiện dị tinh, Vân Lạc cho rằng dị tinh xuất hiện, là điềm báo loạn thế sắp buông xuống.”
Không có người trả lời Vân Lạc. Xung quanh cực im lặng, nhưng Vân Lạc vẫn lạnh nhạt nhìn lên ngôi vị đế vương cao cao phía trên kia, không chút sợ hãi. Y biết, quân thượng không trả lời y không phải vì tức giận hay lo sợ, mà vì ngài đang tự chìm vào suy nghĩ của chính ngài, y chỉ cần im lặng chờ đợi là được.
“A a, tịch mịch ngàn vạn năm, cuối cùng cũng đã đến lúc rối loạn rồi sao? Trẫm thực sự chờ mong, hy vọng lần này sẽ không giống như trước đây, không có gì thú vị a….” Thanh âm trầm thấp, tao nhã truyền từ trên