Dịch giả: Anh Đức Lương Biên; Tang Diệp
Lúc này thì tiểu mỹ nhân có cặp mắt bồ câu cũng không chịu nổi nữa, đứng dậy bực tức nói với tên mặc tây phục trắng: “Đủ rồi đấy Chu Đại Thiếu, mặc dù Diệp tiên sinh không phải người có tiền, nhưng như vậy thì sao? Ngươi cũng không thể dùng tiền mà vũ nhục người khác như vậy!” rồi quay sang Diệp Thiếu Dương ân cần nói: “Diệp tiên sinh, tôi tin tưởng ngài, xin ngài không cần phải cùng hắn phân rõ trắng đen làm gì cả.”
“Cảm ơn cô.” Diệp Thiếu Dương hướng nàng cười ôn hòa rồi xoay người đi, lúc này thì ngoài biệt thự có tiếng xe hơi đỗ, tiếp đó là một giọng nói ôn nhu của nữ nhân vang lên: “Đây là nhà của Trang Vũ Ninh sao?”
Vì hàng rào gỗ thưa và cổng đang mở, nên có thể nhìn rõ bên ngoài là một chiếc xe hơi sang trọng màu đỏ.
“Xe của ai vậy?” Gã mặc tây phục trắng đứng lên hỏi một tiếng.
“Su A520...” gã gầy đứng bên cạnh hơi sửng sốt, ngạc nhiên nói: “Hình như là xe của Chu tiểu thư..”
Trang Vũ Ninh cũng hơi sững sờ, đáp một tiếng: “Tôi là Trang Vũ Ninh, xin hỏi vị nào ở ngoài vậy?”
Cửa xe mở ra, một tiểu mỹ nữ dáng cao cao bước xuống xe, chính là Chu Tĩnh Như, Trang Vũ Ninh ngẩn người, vội ra tiếp đón, nhiệt tình chào hỏi: “Thì ra là Chu tỷ tỷ, sao tỷ lại biết ta ở đây?”
“Cho người đi dò hỏi.” Chu Tĩnh Như không lạnh không nhạt trả lời.
Hai gã thanh niên kia lập tức đứng lên, xí xớn muốn cùng Chu Tĩnh Như chào hỏi, nhưng hai tên đó lại không biết thái độ của Chu Tĩnh Như với mình thế nào, không dám mạo hiểm lên tiếng chào, với tầng lớp của bọn gã còn không đủ để cho Chu Tĩnh Như để mắt tới.
“Chu tỷ tỷ mời vào trong ngồi.” Trang Vũ Ninh cùng Hoàng Thiểu Hoa nhiệt tình cùng Chu Tĩnh Như chào hỏi, dù gì các nàng cũng là tiểu thư danh giá, cũng đều là nhà có điều kiện và của cải. Thế nhưng để so sánh với một đại gia chân chính như Chu gia thì thật sự giống như đom đóm so với mặt trăng. Bởi vậy thái độ của họ đối với Chu Tĩnh Như cũng rất mực khách sáo và tôn kính.
“Tôi không đến đây để nói chuyện, tôi đến tìm người.” Chu Tĩnh Như nhìn Trang Vũ Ninh nói: “Thiếu Dương ca của tôi có ở đây không?”
“Thiếu Dương ca?” Trang Vũ Ninh sửng sốt một chút, không đợi tinh thần của nàng hồi phục lại, Diệp Thiếu Dương gạt mọi người tiến ra, hướng Chu Tĩnh Như gãi gãi đầu nói: “Sao muội lại tới đây?”
“Sợ huynh không quen với chăn nệm nơi này nên muội tự mình mang một bộ đến đây.”
Chu Tĩnh Như mở cốp xe lấy ra một bộ chăn gối đưa đến cho Diệp Thiếu Dương.
Chăn gối được bọc kỹ trong túi chân không nên không thể biết được chất liệu cũng như giá trị của chúng, nhưng do Chu Tĩnh Như đưa tới thì giá trị không thể là nhỏ được. Mà quan trọng nhất là do chính Chu Tĩnh Như tự mình mang đến.
Đưa đồ cho Diệp Thiếu Dương xong, Chu Tĩnh Như tiến lại gần hơn, âu yếm đưa bàn tay trắng nõn lên nhẹ nhàng bẻ lại cổ áo sơ mi cho hắn, ôn nhu nói: “Huynh mang đồ vào nhà đi, rồi muội dẫn huynh đi ăn tối.”
Diệp Thiếu Dương đành bưng chăn gối vào phòng, mấy người kia tự động tránh đường cho hắn, khuôn mặt ai cũng tỏ ra ngạc nhiên, không nói nổi một lời. Nhất là Trang Vũ Ninh, khuôn mặt nàng có chút lúng túng.
Chu Tĩnh Như nhìn nàng cười: “Vũ Vũ muội muội, đừng cảm thấy lạ, Thiếu Dương ca ca của tôi rất kén chọn chỗ nghỉ ngơi, không phải tôi nói đồ nhà cô không tốt, chẳng qua tôi lo huynh ấy không quen mà thôi.”
Trang Vũ Ninh liền nói: “Chu tỷ tỷ khách khí quá rồi.” nàng cũng chỉ thầm cười khổ.
Đợi một lúc, Diệp Thiếu Dương đi ra, Chu Tĩnh Như cùng hắn trực tiếp ngồi lên xe. Chu Tĩnh Như còn vẫy tay chào một cái với đám Trang Vũ Ninh trước khi rời đi.
“Chuyện này... làm sao có thể? Chu đại tiểu thư đặc biệt đích thân mang đồ ngủ đến cho hắn?” Gã mặc đồ tây trắng đợi xe đi khuất rồi mới đủ dũng khí đứng lên, bực tức nói “Bọn họ có quan hệ như thế nào vậy?”
Trước đó có nói giúp cho Diệp Thiếu Dương, bây giờ Hoàng Thiểu Hoa ngược lại cảm thấy hả giận, cười lạnh một tiếng: “Quan hệ thế nào ngươi còn không nhìn ra được sao? Người như thế nào thì mới được Chu đại tiểu thư đích thân mang chăn gối đến?”
Gã mặc tây phục trắng nhìn mấy tờ ngân phiếu vẫn trên tay, nghĩ đến biểu hiện trước đó của mình, cảm thấy da mặt tê rân rân, thở dài, lẩm bẩm nói: “Không nghĩ tới, thật là không nghĩ tới...”
Với yêu cầu của Diệp Thiếu Dương, Chu Tĩnh Như chở hắn đến tiểu khu ẩm thực ở gần đó, ăn qua loa vài thứ. Vừa hay khu này lại có công viên, hai người ăn xong liền đi dạo, trò chuyện linh tinh một hồi rồi chia tay, Diệp Thiếu Dương bảo Chu Tĩnh Như lái xe về còn hắn tự mình đi bộ.
Cửa biệt thự đã đóng, Diệp Thiếu Dương dùng chiếc chìa khóa Trang Vũ Ninh đưa để mở cửa rồi đi lên lầu 2, phát hiện Trang Vũ Ninh một mình ngồi ở trên ghế ở ban công, trong tay đang cầm một hộp kem.
“Diệp tiên sinh, lại đây ăn kem…”
Diệp Thiếu Dương đi tới, cầm lấy một ly kem. Trang Vũ Ninh nói: “Chuyện lúc trước, thật xin lỗi Diệp tiên sinh.”
“Không sao, chuyện lúc nãy không quan hệ tới cô.” Những chuyện nhỏ như thế này Diệp Thiếu Dương căn bản không để trong lòng.
Trang Vũ Ninh mỉm cười với hắn: “Mặc dù Chu tiểu thư đích thân đến tôi cũng cảm thấy hơi mất mặt, nhưng có thể dọa chết hai tên khốn kia thì tôi còn thấy vui vẻ hơn. Diệp tiên sinh không biết vẻ mặt của 2 tên đó lúc huynh rời khỏi như thế nào đâu.” Nghĩ đến cảnh tượng lúc đó, Trang Vũ Ninh cười phá lên.
Diệp Thiếu Dương hơi thấy lạ, nhìn nàng hỏi: “Đó không phải là bạn của cô sao?”
“Thiểu Hoa là bạn của tôi thôi, còn hai tên khốn kia thì không phải. Tôi không có chút hảo cảm nào với bọn chúng cả, anh vũ nhục bọn chúng thế nào tôi cũng không ngại.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Tôi không hiểu, nếu cô đã không thích bọn chúng thì cần gì phải tiếp đãi chúng như vậy?”
Nhắc tới việc này, Trang Vũ Ninh lập tức dừng cười, bất đắc dĩ thở dài: “Một tiểu cô nương từ nơi khác, chân ướt chân ráo tới nơi này, lại bị cuốn vào thế giới giải trí thì nhất định phải giữ quan hệ với giới thượng lưu. Cho nên dù có ghét bọn họ thì bên ngoài vẫn phải xã giao. Cái này... Diệp tiên sinh không hiểu đâu.
“Tôi cũng không muốn hiểu, phức tạp quá.” Diệp Thiếu Dương nhún vai một cái, dưới ánh trăng lẳng lặng quan sát tiểu mỹ nhân trước mặt. Bất luận nhìn như thế nào, nàng đều không giống một thiếu nữ mười bày mười tám tuổi.
Trang Vũ Ninh xoay đầu lại nhìn hắn: “Diệp tiên sinh cùng Chu tiểu thư có quan hệ như thế nào vậy?”
“Bạn tốt.”
Trang Vũ Ninh nở một nụ cười đầy thâm ý: “Là bạn tốt thật sao?”
Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu: “Là bạn thân, không phải là cái cô đang nghĩ trong đầu đâu.”
Trang Vũ Ninh cười nhẹ không đáp lời nữa.
Ăn hết ly kem, Diệp Thiếu Dương trở về phòng, tẳm rửa sạch sẽ xong liền cảm thấy chán, bèn lấy ra bản chép lại cách vẽ bùa mà hắn đã ghi lại lúc trước sau khi rời khỏi thiên sư bài. Quyết định chọn hai loại bùa tương đối đơn giản, luyện tập cách vẽ tới tận đêm khuya, tới lúc mệt nhoài lên giường đi ngủ thì bỗng bên ngoài lại vang lên tiếng dương cầm trầm bổng, trong lòng chợt động, Trang Vũ Ninh trễ như vậy mà vẫn còn luyện đàn sao?
Nghĩ đến việc trong căn biệt thự chỉ có hai người là mình và Trang Vũ Ninh, Diệp Thiếu Dương trong lòng bỗng nhiên có một cảm giác lạ kỳ, cũng không muốn nghĩ nhiều liền trùm chăn ngủ.
Đến ngày thứ hai, Tiểu Mã đã gõ cửa phòng Diệp Thiếu Dương, vừa tiến vào liền nháy mắt cười: “Thế nào rồi? Tối qua thành công chứ?”
“Thành cái đầu nhà cậu.” Diệp Thiếu Dương mắng một tiếng.
Tiểu Mã cười hắc hắc, nói: “Mới vừa rồi tôi đến, Trang Vũ Ninh nói rằng trưa nay mời chúng ta ra ngoài chơi, cậu đi không?”
Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một lát, quả thật cũng không có việc gì làm vì vậy liền đáp ứng.
Đáng tiếc là ông trời không giúp, bọn họ vừa ăn cơm xong thì bỗng nhiên mây mù kéo đến, gió cuộn từng cơn rồi mưa bắt đầu rơi xối xả, sau tuy có ngớt một chút nhưng hoàn toàn không có dấu hiệu sẽ tạnh ngay. Hai người bọn họ không còn cách nào hơn là cùng Trang Vũ Ninh lên lầu 3, ngồi bên cửa sổ ngắm màn mưa giăng mù mịt, lạnh giá bên ngoài qua ô cửa sổ nhỏ nhỏ...