Dịch giả: Anh Đức Lương
Biên: Tang Diệp
Tiểu Mã mã ngẩn người ra hỏi: “Sao lại có thể như thế?”
“Tôi biết sao được?” Diệp Thiếu Dương vốn định đi xuống tìm Trang Vũ Ninh để kiểm tra cái túi thế nhưng nghĩ tới việc nàng đã buộc chặt miệng túi, lại mang nó xuống dưới nhà thì hiển nhiên nàng không muốn hai người thấy đồ vật bên trong. Nếu mình nhất quyết muốn xem, nàng lấy cớ bên trong túi là nội y hoặc cái gì đó tương tự thì quả là không tiện. Nên hắn đành nuốt ý định ấy vào lòng.
Chẳng qua chuyện này lại tạo ra một nghi hoặc lớn trong lòng hắn, hắn bắt đầu suy đoán, Trang Vũ Ninh có phải là có chuyện gì đó gạt mình?
Một lúc sau Trang Vũ Ninh lại bước lên lầu lần nữa, mời bọn họ vào phòng ngủ của mình. Diệp Thiếu Dương quan sát bốn phía một lượt, căn phòng không lớn, thiết kế rất ấm cúng, so với phòng ngủ của tiểu thư khuê các khác thì cũng không có gì bất đồng.
Tiểu Mã nghĩ đến mình có một ngày được đi vào phòng ngủ của thần tượng, kích động không chịu được liền lén lấy điện thoại chụp hình, bị Trang Vũ Ninh nhìn thấy tức giận ngăn lại.
Diệp Thiếu Dương theo một mùi hương nhàn nhạt tới một hộc tủ trước mặt, quay đầu hỏi: “Tôi có thể xem qua cái hộc tủ này một chút được không?”
Trang Vũ Ninh đỏ mặt lắc đầu: “Thật ngại quá, bên trong là một ít nội y với các vật phẩm riêng tư của tôi, thật....không tiện cho lắm”.
Nghe vậy, Diệp Thiếu Dương không kiên trì đòi xem nữa, liền lấy ra đấu mực, kéo chu sa tuyến một đầu quấn chuông kinh hồn rồi treo ở cửa sổ ban công, quay sang Trang Vũ Ninh nói: “Chiếc chuông kinh hồn này đối với tất thảy quỷ yêu, tà linh đều có phản ứng. Một khi chuông kinh hồn vang lên, tôi nhất định sẽ có cảm ứng, lập tức có thể đi lên trợ cứu nên cô không cần lo lắng.”
Trang Vũ Ninh cảm kích gật đầu một cái, nói: “Diệp tiên sinh có còn linh phù trấn yểm có thể trấn trạch thì dán nhiều nhiều một chút được không?”
“Tôi cố ý không dán bất kỳ lá phù nào chính vì để con quỷ có thể yên tâm đi vào, như vậy mới có cơ hội ra tay xuất thủ.” Diệp Thiếu Dương nhìn lướt qua căn phòng một lần nữa rồi xoay người đi ra ngoài.
Trang Vũ Ninh tiễn bọn họ xuống tới lầu hai, liền hỏi: “Diệp tiên sinh còn có chuyện gì khác muốn nói sao?”
Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một chút, nói: “Ban ngày có thể con quỷ sẽ không xuất hiện, thế nhưng nếu cô muốn ra ngoài vào ban này thì đừng nên đi vào những nơi tối tăm ít người, đó là những nơi nhiều khí âm. Bùa hộ mệnh của cô lại chỉ còn có một tia linh khí, tôi đoán chừng cũng không cầm cự được quá lâu. Thế nên mỗi đêm cô phải trở lại nhà, tránh việc ở bên ngoài gặp chuyện không hay, lúc đó thì mọi chuẩn bị đều uổng phí.”
Trang Vũ Ninh gật đầu: “Tôi không qua đêm bên ngoài, hơn nữa gần đây tôi muốn ở nhà luyện giọng, chuẩn bị cho đêm chung kết nên không đi đâu cả.”
Tiểu Mã có cơ hội là lập tức nhảy vào nịnh: “Vũ Vũ tôi tin tưởng cô nhất định có thể đoạt chức vô địch. Tôi sẽ huy động 500 anh em bầu cho cô.”
“Cám ơn.” Trang Vũ Ninh nhoẻn cười, lấy ra hai chiếc chìa khóa và một cái thẻ, giao cho Diệp Thiếu Dương: “Đây là chìa khóa cổng, các anh có thể tự do ra vào. Mỗi ngày tôi đều đặt đồ ăn từ bên ngoài mang tới, tôi ăn uống cũng không theo giờ giấc cố định nên các anh cứ tự nhiên gọi đồ nhé, tiểu khu bên ngoài kia là khu ăn uống, thứ gì cũng có bán. Tôi nghỉ trưa một lát, hẹn gặp lại các anh vào tối nay nhé.”
Diệp Thiếu Dương trở lại phòng ngủ của mình, Tiểu Mã lập tức theo sau, phi một mạch lên giường nằm kềnh ra giữa, cảm khái nói: “Thật là không thể nghĩ có một ngày được ngủ lại nhà của Vũ Vũ, cái cảm giác này thật là khiến tôi kích động quá đi mất!”
“Biến ngay! Muốn ngủ thì về phòng cậu mà ngủ”
“Tôi đi liền, buổi tối hẹn với Vũ Vũ, vừa đúng cho cậu cơ hội gặp mặt riêng, hãy nắm bắt cơ hội này nhé! Biến đâyy..” Tiểu Mã vừa cười đê tiện vừa rút về phòng mình.
Diệp Thiếu Dương đóng cửa, đi tới trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Lầu dưới đối diện với sân, toàn bộ khuôn viên của căn biệt thự được rào lại bằng hàng rào trắng kiểu Tây, bên trong trồng một ít hoa trên thảm cỏ xanh, một con đường nhỏ bằng đá vụn thông đến vườn hoa, cắm một cái ô che nắng rất lớn, bên dưới có một cái bàn nhỏ và mấy chiếc ghế. Nhìn rất trang nhã.
Diệp Thiếu Dương liền dùng thuật phong thủy bấm đốt ngón tay lẩm nhẩm tính toán liền thất kinh, đây là một Âm Dương Giới Cục (1), âm khí quá thịnh, thất tinh tụ hội... Cách cục này chính là một âm trạch trong phong thủy!
Chẳng qua chính giữa sân cỏ là một con đường nhỏ, làm cho cục diện phong thủy bị đứt đoạn.
Có lẽ nào nơi này từng là nghĩa địa? Trang Vũ Ninh từng mời thầy phong thủy đến phát hiện ra cục diện và tìm cách để khắc phục việc này? Diệp Thiếu Dương trầm tư một lúc, quyết định tạm thời không trực tiếp đi hỏi nàng mà chỉ âm thầm điều tra.
Do buổi trưa uống chút rượu, có chút choáng váng nên Diệp Thiếu Dương lên giường ngủ một mạch.
Chạng vạng tối, Diệp Thiếu Dương tỉnh lại, nhìn qua cửa sổ thấy trời đã tối, tính ra ngoài ăn chút gì đó. Hắn xuống đến lầu một, mở cửa, nghĩ rằng từ đây đến tiểu khu ẩm thực đằng kia không xa, liền định đi bộ tới đó.
Chẳng ngờ vừa ra đến sân, liền phát hiện có hai đôi nam nữ đang ngồi ở bộ bàn ghế đá nhỏ trong vườn hoa, Trang Vũ Ninh cũng ngồi ở đó. Nàng thấy Diệp Thiếu Dương liền lập tức đi tới, tủm tỉm cười: “Diệp thiên sư tới thật đúng lúc, giới thiệu cho ngài mấy vị bằng hữu của tôi.”
Diệp Thiếu Dương biết những người kia nếu không phải là người trong showbiz thì cũng là loại lắm tiền nhiều của, cũng không muốn quan tâm tới, chẳng qua là đã gặp thì ít nhất cũng nên chào hỏi xã giao. Vì vậy liền đi theo Trang Vũ Ninh tới phía họ.
Trang Vũ Ninh rất nhiệt tình mời hắn ngồi xuống một chiếc ghế đá, sau đó giới thiệu qua loa với hắn một chút, Diệp Thiếu Dương chỉ nhớ mang máng tiểu mỹ nữ mắt to tên là Hoàng Thiểu Hoa, còn hai gã kia thì không buồn nhớ, hắn cảm thấy không có hứng thú. Chẳng qua hai tên này lại nhìn hắn với ánh mắt hình viên đạn, mang theo địch ý không chút kiêng kỵ, soi từ đầu đến chân Diệp Thiếu Dương.
“Vị này là pháp sư đúng không? Ngươi thật sự biết bắt quỷ sao?” Một gã mặc đồ tây trắng hỏi.
Đối với loại người không biết lễ nghĩa thế này, Diệp Thiếu Dương căn bản không thèm để ý, đến nhìn một cái cũng không thèm khiến gã mặc đồ trắng cảm thấy khó chịu, quay đầu hỏi Trang Vũ Ninh: “Vị đại sư này dám đến đây làm phép, khẳng định bản lĩnh phải không nhỏ, có thể xuất thủ biểu diễn chút bản lĩnh để cho người trần mắt thịt chúng tôi xem một chút được không?”
Trang Vũ Ninh liền nói: “Đừng có nói nhảm. Diệp tiên sinh là cao nhân, nơi này lại không có quỷ, làm sao có thể tùy tiện xuất thủ?”
“Tôi tin Diệp tiên sinh là cao nhân.” Gã gầy còn lại lên tiếng, “Nhìn Diệp tiên sinh mặc một cây hàng sơn trại (2) thì biết ngay, có người bình thường nào dám mặc như vậy? Chỉ có cao nhân chân chính, không màng miệng lưỡi thiên hạ mới dám mặc, dù sao thì cũng không sợ bị chê cười.”
Tên mặc Tây phục màu trắng lắc đầu một cái, hướng Trang Vũ Ninh nói: “Vũ Vũ, cô nhìn người cẩn thận một chút, dạo này mất đứa trẻ trâu lừa gạt rất nhiều, Chúng nó lừa tiền thì cũng thôi, chỉ sợ lúc vào đến nhà mình không có ý tốt. Cái gì ý nhỉ? À đúng không? tôi không phải nói là trẻ trâu lừa đảo, nhưng nếu không xuất thủ biểu diễn một chút thì làm sao chúng tôi có thể đại khai nhãn giới?”
Trang Vũ Ninh đứng lên, tức giận nói: “Các người nói năng lung tung cái gì thế, Diệp tiên sinh là khách của tôi, các người còn xàm ngôn thì hãy nhanh đi về đi.”
Thấy nàng bênh vực Diệp Thiếu Dương, hai gã kia càng khó chịu, tên mặc đồ trắng lấy từ trong ví ra một xấp ngân phiếu, tiện tay rút mấy tờ đưa tới trước mặt Diệp Thiếu Dương, giả bộ thân thiết nói: “Diệp tiên sinh là đại sư, không thể để ngài tay không làm phép, không biết số tiền này có đủ để mời Diệp tiên sinh xuất thủ không?”
Diệp Thiếu Dương chỉ cười nhạt, cảm thấy tên này ngu tới mức đáng thương.
(1) Trong phong thủy bố cục của toàn bộ khu đất hoặc một vùng được giới hạn được gọi là cách cục. Cách - chỉ sự bố trí, sắp xếp, Cục - bị giới hạn, phân rõ ranh giới.
(2) Hàng fake kém chất lượng