“Đó là cái gì?” Tạ Vũ Tình ngơ ngác hỏi, đến bây giờ cô còn chưa hoàn toàn phục hồi tinh thần lại. Kỳ Thần cùng một đồng nghiệp khác vẻ mặt càng thêm ngây dại, sắc mặt tái nhợt nhìn Diệp Thiếu Dương.
“Không biết là cái gì.” Diệp Thiếu Dương trầm ngâm một phen, nói: “Là một loại tà vật trước nay tôi chưa từng gặp.”
“Cậu… Chưa từng gặp?”
“Căn bản chưa từng gặp, nhưng có thể khẳng định, nó có liên quan với cái bóng, ít nhất có thể mô phỏng cái bóng con người.” Diệp Thiếu Dương nhớ lại tình huống chiến đấu, thật ra cũng có chút nghĩ mà sợ, lúc trước mình là trạng thái linh hồn, lại bị chiếu ra bóng– Diệp Thiếu Dương càng nghĩ càng cảm thấy quỷ dị, hoàn toàn không hiểu thủ đoạn công kích của loại tà vật này.
Tạ Vũ Tình càng thêm tò mò, nói: “Sao còn có tà vật cậu không biết sao?
“Đầy thứ tôi không biết, phương thức tu luyện của tà vật có trăm ngàn vạn loại, hình thái tự nhiên cũng không giống nhau, chỉ là… Kẻ này quả thật rất lợi hại.” Diệp Thiếu Dương lắc lắc đầu, hắn không thừa nhận cũng không được, mình đã khinh địch. Mới đầu, mình là trạng thái hồn phách, các loại thủ đoạn đều không thể dùng, tự nhiên không cần phải nói, về sau hồn về thân thể, cho rằng như thế nào cũng đánh được, kết quả vẫn lâm vào cục diện chật vật như vậy… Nói tới, chủ yếu là không quen thuộc thủ đoạn công kích của đối phương, hơn nữa Thất Tinh Long Tuyền Kiếm pháp khí vật thật như vậy, không có bất cứ thương tổn nào đối với nó.
“Thật sự là không ngờ, vốn cho rằng tùy tiện đến giúp chị, không nghĩ tới gặp được mặt hàng kỳ lạ như vậy, thiếu chút nữa đem bản thân đặt vào.” Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ cười khổ.
Tạ Vũ Tình nghe hắn nói như vậy, không khỏi có chút đắc ý, “Đúng không, may mắn chị phản ứng nhanh, lấy đèn pin cường quang chiếu một chút, nhớ kỹ, chị lại cứu cậu một mạng!”
Diệp Thiếu Dương lườm cô một cái, chưa phản bác. Thật ra, lúc trước mình tuy toàn thân đều bị trói buộc, nhìn qua là lâm vào tuyệt cảnh, nhưng cũng không phải thật chỉ có thể ngồi chờ chết, hắn ít nhất còn có hai ba chiều thủ đoạn tuyệt địa phản kích chưa dùng, ví dụ Thiên Nhãn Chi Quang, chỉ là trả giá khá lớn, không đến một khắc cuối cùng hắn cũng không muốn dùng.
“Không từ mà biệt, làm sao bây giờ?” Tạ Vũ Tình nghiêm túc nói. Hai người cùng nhau cách cửa kính xe nhìn về phía tòa nhà kia.
Tầng cao nhất của tòa nhà còn sáng đèn, cách xa như vậy, vẫn có ánh đèn đủ sáng ngời bắn ra, cái này nói rõ, đó không phải một ngọn đèn bình thường. Hơn nữa ngọn đèn kia lúc trước không sáng, cũng là ở trong quá trình mình bị bóng đen kia đuổi giết mới sáng lên, cái này nói lên, bóng đen kia không chỉ một mình, còn có đồng lõa.
Diệp Thiếu Dương cười lạnh một tiếng.
Tạ Vũ Tình nhìn bộ dạng này của hắn, nói: “Làm gì, muốn đánh tiếp sao?”
“Tùy tiện.”
“Vấn đề là, cậu không phải đánh không lại cái kia. Cái kia là gì nhỉ.”
“Không phải đánh không lại.” Diệp Thiếu Dương sửa đúng, “Là trong lúc nhất thời không quen thủ đoạn công kích của nó. Chị… Chị có lý do chính đáng tiến hành điều tra đối với tòa nhà kia hay không?”
Tạ Vũ Tình nhìn nhìn hai người bọn Kỳ Thần, nói: “Chưa có lệnh điều tra, muốn đi vào cũng được, nhưng có thể sẽ dính vào phiền toái, cậu nhất định phải đi vào?”
“Thôi, tôi tự mình đi. Mọi người đừng xuống xe, trên xe này có Huyết Tinh Phù của tôi, tôi không tin nó lập tức có thể đi vào.” Xuất phát từ bảo hiểm, Diệp Thiếu Dương vẫn đem nến đỏ để lại trên xe, bảo bọn họ vô luận như thế nào không được làm tắt, bản thân đẩy cửa xuống xe, nhanh chóng vòng đến phía sau tòa nhà, hướng lên trên đánh giá căn nhà nhỏ ba tầng này, dựa vào ký ức hồn phách lúc trước, tìm được gian phòng đặt bệ thờ kia, sau đó bước dài một cái nhảy lên tường vây, sau khi trèo qua, đi thẳng tới căn phòng nhỏ đó.
Câu Hồn Tác ở đây thành công cụ gây án tốt nhất, Diệp Thiếu Dương dùng nó móc lấy cửa sổ lầu hai, dùng sức kéo, cực kỳ thoải mái trèo vào, làm một lần hoạt động trèo tường vào nhà. Sau khi vào nhà, mò mẫm tới thẳng lầu ba, dọc theo đường đi không gặp được người nào, thật ra, hắn ở sâu trong lòng ngược lại hy vọng gặp được tà vật kia, không có nguyên nhân khác, chính là không phục, lần này đã mò được một ít thủ đoạn của đối phương, nếu đánh một lần nữa, Diệp Thiếu Dương không tin mình sẽ thua.
Tốt xấu mình cũng là vô địch nhân gian phải không.
Kết quả chưa gặp được.
Gian phòng thờ phụng tượng thần kia, cửa mở rộng. Diệp Thiếu Dương ở ngoài cửa đứng một hồi lâu, xác định không có mai phục vân vân, lúc này mới đi vào, mở ra đèn pin lấy từ chỗ Tạ Vũ Tình, đến thẳng bệ thờ.
Bệ thờ còn đó, nhưng tượng thần cung phụng bên trên lại không thấy nữa, bao gồm tấm ván gỗ trên bệ thờ có khắc phù văn kỳ quái cũng không thấy.
Diệp Thiếu Dương chiếu mọi nơi một lần, phòng này trống rỗng, không có cái gì khác, không cần phải nói, tượng thần nhất định là bị người ta giấu đi rồi.
Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ cười khổ, không dám ở lâu, đường cũ quay về, rời khỏi tòa nhà…
Ở trong một căn phòng lầu ba, một nam tử xa xa nhìn bóng người khỏe mạnh của Diệp Thiếu Dương vượt qua tường vây, lẩm bẩm: “Sư bá, con không hiểu, người vì sao phải trốn tránh hắn. Một pháp sư nhân gian, vì sao đáng để người cố kỵ như thế?”
Hắn quay đầu, trong phòng trống rỗng, không có bất luận kẻ nào. Nam tử cúi đầu nhìn cái bóng mình ở dưới ánh trăng chiếu ra, vẻ mặt tuy hoang mang, nhưng mang theo đầy sự cung kính.
“Hắn không phải pháp sư bình thường.” Cái bóng đó nói, “Trên người hắn ít nhất có hai pháp khí cửu đoạn quang, ít nhất là tông sư của môn phái lớn nào đó.”
“Như vậy…” Nam tử nhíu mày, “Nhưng, cho dù là tông sư môn phái nào đó, cũng không phải đối thủ của sự bá. Người vừa rồi rõ ràng đã bắt được hắn.”
Cái bóng cười, “Ngươi cho rằng ta nắm chắc thắng lợi sao? Vậy ngươi sai rồi, hắn là có chuẩn bị ở sau, muốn đối phó hắn, không phải đơn giản như vậy.”
“Nếu trước đó, sự bá cho phép đồ nhi ra tay mà nói… Con không tin giết không nổi hắn.”
“Ngươi quá coi thường hắn rồi.” Cái bóng thản nhiên nói.
Nam tử cười nhẹ, nói: “Có lẽ là sự bá quá cẩn thận. Chẳng qua là một pháp sư nhân gian mà thôi.”
Cái bóng không nói gì nữa.
Nam tử ngượng ngùng cười, chắp tay nói: “Đồ nhi lỡ lời rồi.” Sau đó thay đổi đề tài, nói: “Nhưng hắn hình như đã chú ý tới chúng ta, tất nhiên còn có thể đến nữa.”
Cái bóng trầm mặc một lúc lâu, nói: “Việc này không cần kinh hoàng, người theo dõi hắn trước, làm rõ thân phận của hắn rồi nói sau.”
“Vâng.” Nam tử ngoài miệng nói như vậy, ánh mắt lại có chút không cho là đúng.
Diệp Thiếu Dương ngồi xe của Tạ Vũ Tình, quay thẳng về, trên đường gọi điện thoại cho lão Quách, hẹn hắn gặp mặt ở nhà mình–– lão Quách tuy pháp lực không ổn, nhưng kiến thức rộng, thuộc về loại trường phái học viện, sự hiểu biết đối với các loại tà vật còn cao hơn mình, Diệp Thiếu Dương muốn hỏi hắn một chút có nhận biết loại tà vật hình thái quỷ dị này hay không.
Kỳ Thần lái xe, đem Diệp Thiếu Dương và Tạ Vũ Tình đưa đến dưới lầu tiểu khu, ở lúc Diệp Thiếu Dương xuống xe, hai người rất khẩn trương cầu xin Diệp Thiếu Dương cho chút bùa hộ mệnh các thứ, sợ tà vật hình thái cái bóng kia tìm bọn họ làm phiền.
Diệp Thiếu Dương thật ra hiểu, điều này trên cơ bản không có khả năng, nhưng vẫn cho bọn họ hai cái dây chuyền Kê Huyết Thạch, đồ chơi này đối phó tà vật lợi hại thật ra tác dụng không lớn, nhưng đối với hai người mà nói, cũng chỉ là an ủi tâm lý.