Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2434: Lật Thuyền Trong Mương (1)

“Đừng xuống dưới!” Diệp Thiếu Dương quát lớn một tiếng, Tạ Vũ Tình ngẩn ra, động tác cứng lại một chút.

Ngay lúc này, Diệp Thiếu Dương cảm thấy tay trái nắm tay mở cửa xe chợt lạnh, quay đầu nhìn, là bóng đen dưới thân lan tràn lên, rét lạnh, cùng lúc cũng cảm nhận được một loại vô lực, giống như lực lượng trong cánh tay bị bóng đen hút đi.

“Thiên Địa Vô Cực, Càn Khôn tá pháp!” Tay phải Diệp Thiếu Dương từ trong đai lưng lấy ra một tấm linh phù, dán xuống tay trái, chỉ chớp mắt, một luồng linh lực cường đại từ trong linh phù tràn ra, bóng đen nhanh chóng lui bước, Diệp Thiếu Dương giải phóng tay trái, lật tay lấy ra một đồng tiền lớn đúc mẫu, từ phần eo hướng xuống dưới không ngừng cắt, nơi đi qua, bóng đen tan hết.

“Cẩn thận!” Diệp Thiếu Dương đang xua đuổi bóng đen trên người mình, đột nhiên nghe thấy Tạ Vũ Tình kêu một tiếng, ngẩng đầu nhìn, một bóng đen từ đối diện nhanh chóng bắn tới, trong tình thể cấp bách lật tay vỗ một chưởng, bóng đen lập tức tan đi, hòa tan trong một vũng bóng đen thật lớn kia ở dưới người.

“Đây là cái gì thế?” Tạ Vũ Tình giọng kinh hãi nói.

“Tôi nào biết.” Diệp Thiếu Dương vừa mới dứt lời, bóng đen dưới thân đột nhiên co rút lại, giống như sóng nước, ở quanh thân mình hình thành một vòng nồng đậm, không ngừng dâng lên, nháy mắt đã vượt qua chiều cao của Diệp Thiếu Dương, đem hắn vẫy ở chính giữa, phân chia ra với thế giới chung quanh.

Đây là bóng đen lần đầu tiên lấy hình thức lập thể xuất hiện!

Lúc trước, nó mặc kệ sinh trưởng hay là thu nhỏ lại, đều là bám vào trên vật thật, trước mắt lại đột phá giới hạn của thế giới hai chiều, thành một cái tồn tại thực tế.

Mép trên bóng đen không ngừng quay cuồng, từ bốn phía hướng về giữa ập tới. Tạ Vũ Tình và hai thủ hạ đã nhảy xuống xe, nhưng không dám tới gần ( thật ra không phải sợ hãi, mà là lo lắng là gánh nặng cho Diệp Thiếu Dương), đứng lại ngoài mười mét, xa xa nhìn qua, Diệp Thiếu Dương đã hoàn toàn bị bóng đen bao phủ.

“Thiếu Dương, cậu thế nào rồi!” Tạ Vũ Tình trong tình thế cấp bách la lớn.

“Tam tiền định khôn!”

Diệp Thiếu Dương vung tay, lòng bàn tay ném ra ba đồng tiền lớn đúc mẫu, phân biệt rơi ở trước người cùng hai sườn của mình, nháy mắt phá tan bóng đen, đều tự bắn ra một tia sáng màu vàng, nối liền lẫn nhau, hình thành một tam giác đều, Diệp Thiếu Dương ngay tại chính giữa hình tam giác.

Bóng đen giống như cũng bị cắt ra, bóng đen ở ngoài hình tam giác bị bức lui ra ngoài, trong hình tam giác tiêu tán giống như sương mù.

Hai chân Diệp Thiếu Dương lúc này mới khôi phục tự do, phóng mắt nhìn lại, ở trên Tam Tài Trận phiên bản đơn giản mình bố trí, bóng đen vẫn đang không ngừng quay cuồng, ở trên không đỉnh đầu vây kín, chỉ còn lại một chút xíu khe hở, một ánh trăng tối tăm từ khe hở chiếu vào.

Đây rốt cuộc là tà vật gì?

Diệp Thiếu Dương lòng tràn đầy nghi hoặc, ngẩng đầu nhìn thấy một mảng khe hở đang vây kín kia, trong lòng giây lát sinh ra một tia điềm xấu, lấy ra m Dương Kinh, trong cùng lúc cắt qua đầu ngón tay, dùng máu tươi ẩn trên mặt gương, nhanh chóng bối ra một ấn ký.

“Gương sáng treo cao, huyết quang tung tóe, mau!”

m Dương Kinh đem ánh trăng mỏng manh phản xạ ra một đạo huyết khí, lao thẳng về vị trí cái bóng vây kín, đem bóng tối chung quanh đánh văng ra một chút, nhưng rất nhanh, cái bóng lại bắt đầu khép vòng vây.

Mạnh như vậy?

Keng một tiếng, Diệp Thiếu Dương rút ra Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, hướng tới cái bóng đối diện chém tới, một ánh sáng màu tím hiện lên, nhập vào trong bóng ma. Sau đó… không có sau đó.

Trong lòng Diệp Thiếu Dương cả kinh.

Linh lực của Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, đối với bóng ma trước mặt thế mà lại không có tác dụng. Nhất định là nơi nào đó có vấn đề gì, không đợi Diệp Thiếu Dương nghiêm túc suy nghĩ, trước mắt đột nhiên hoàn toàn tối đen, ngẩng đầu nhìn, khe hở kia lúc trước đã hoàn toàn không nhìn thấy nữa.

Cảm giác lạnh như băng từ trên mỗi một tấc làn da truyền đến, sau đó là cảm giác lực lượng bị rút ra, Diệp Thiếu Dương nhất thời cảm thấy tứ chi vô lực, hầu như khó có thể đứng vững, trong tình thế cấp bách bắt đầu thầm niệm Tĩnh Tâm Chú, cũng chỉ là miễn cưỡng bảo vệ cương khí trong cơ thể không bị bóng ma hút đi, trên thân thể lại vẫn là cái gì cũng không làm được.

Nguy rồi… Đây thật sự là lật thuyền trong mương.

“Ngươi là kẻ nào?”

Bên tại một lần nữa vang lên thanh âm kỳ quái kia.

Diệp Thiếu Dương giật mình, không đợi mở miệng, thanh âm kia lại bổ sung một chút vấn đề vừa rồi: “Ngươi cầm trong tay không phải pháp khí bình thường, người là người môn phái nào?

Diệp Thiếu Dương cười nói: “Chơi hồi lâu người ngay cả ta là ai cũng không biết sao.”

“Nói.”

“Dựa vào gì nghe lời người, trừ phi người nói trước, người là lại lịch thế nào?”

Diệp Thiếu Dương ý đồ kéo dài thời gian với kẻ đó, nhưng đối phương tựa như đã nhìn thấu ý nghĩ của hắn, không nói nữa, trong nháy mắt, Diệp Thiếu Dương cảm thấy quanh thân càng thêm rét lạnh, cho dù là Tĩnh Tâm Chú cũng không cách nào ngăn cản cương khí trong cơ thể xói mòn…

Đây thật sự là lật thuyền trong mương rồi.

Diệp Thiếu Dương nghiến răng, tính liều một phen nữa, đúng lúc này, trong bóng tối trước mắt đột nhiên truyền đến một chùm ánh sáng mạnh, ngay sau đó tiếng Tạ Vũ Tình vang lên: “Thiếu Dương cậu thế nào rồi, nói gì đi.”

Trong bóng ma trước mặt truyền đến vầng sáng màu vàng, giống như một ngọn đèn trong sương mù dày đặc, xua tan bóng ma trước mặt.

Hai tay khôi phục tri giác ngắn ngủi. Diệp Thiếu Dương đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội này, tay phải vườn đến phía sau, từ trong túi bên của ba lô lấy ra Thái Ất Phất Trần, ở trong miệng chấm một lần, ở trước mặt quét một chữ “x”.

“Thiên địa vô cực, địa phược vô linh, trọng dường nhược vũ, khám phá huyễn cảnh! Phá!”

Thái Ất Phất Trần dùng sức quét qua, đem bùa chữ “x” kia đẩy ra, một đạo linh quang toả sáng, từ trong bóng tối cắt qua, một lần này được như nguyện đem bóng tối cắt ra, ở giữa lộ ra khe hở, không còn cái bóng ngăn cản, ánh sáng lập tức càng thêm sáng ngời hẳn lên.

Diệp Thiếu Dương bước dài một cái chui ra ngoài, lộn ngay tại chỗ, khi đứng dậy, thân thể đã tới trước mặt Tạ Vũ Tình. Trong tay Tạ Vũ Tình cầm một cái đèn pin, chiếu mảng bóng tối kia trước mặt.

Diệp Thiếu Dương xoay người nhìn lại, mảng bóng tối bị mình cắt rách kia đã nhanh chóng thấp xuống, một lần nữa dán trên mặt đất, một mảng lớn nồng đậm.

“Nguy hiểm thật chứ dm.” Diệp Thiếu Dương thò tay vào trong ba lô, lấy ra một cây nến đỏ trộn bột chu sa, đốt lên, dời về phía cái bóng trên mặt đất. “Đến đến, vừa rồi ta chưa từng gặp chiêu số này của ngươi, bây giờ tới đánh tiếp!”

“Hừ… Trong cái bóng truyền đến tiếng hừ khinh miệt, ngay sau đó, cái bóng khuếch tán ra ở trên mặt đất, màu sắc càng lúc càng mờ nhạt. Diệp Thiếu Dương đi đến trước mặt, lại có loại cảm giác không biết xuống tay từ đầu, mắt thấy bóng tối từ dưới chân nhanh chóng tan đi, cuối cùng cái gì cũng không còn lại.

Diệp Thiếu Dương đứng ở phía trước ba người bọn Tạ Vũ Tình, nhìn chằm chằm mặt đất, sợ bóng tối này lại làm ra đánh lén, đợi một hồi lâu, không có bất cứ biến cố gì nữa, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, gọi mọi người lên xe, lại chưa tắt đèn trong tay, thuận tay đặt ở trên đầu chén trà giữa ô tô Kỳ Thần đặt nơi đó, dụi mắt một phen, hướng Tạ Vũ Tình bất đắc dĩ nhún vai, nói: “Thiếu chút nữa lật thuyền trong mương rồi.”