Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2137: Thần Thú Tân Nương (2)

Có một số pháp dược, trên trấn nhỏ căn bản là không có, hơn nữa cho dù là có, Diệp Thiếu Dương cũng không dám mua ở trên trấn, nơi này là địa bàn của Ngũ Thông Thần, Ngũ Thông Thần đã sớm sinh ra cảnh giác, vậy kế hoạch của mình cũng liên ngâm nước nóng.

Một ngày thời gian, hai người qua lại. Sau đó Diệp Thiếu Dương linh hồn xuất khiếu, lẻn vào tòa nhà lúc trước từng xem xét kia, tìm được cô nương nọ bị Tam Túc Kim Thiềm nhìn trúng, nói rõ tất cả với cô.

Cô nương đó từ sau khi bị chọn, hai ngày qua cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, nghĩ đến cuộc sống thê thảm ba năm tương lai, hận không thể chết cho xong, lại sợ Ngũ Thông Thần ở sau khi cô chết trả thù cha mẹ cô, lúc này mới nghiến răng sống, nghe nói Diệp Thiếu Dương muốn cứu mình, tự nhiên ngạc nhiên lẫn vui mừng vạn phần, nhưng nghe nói hắn muốn giết Ngũ Thông Thần, vẫn hoảng sợ nói không ra lời.

Ở trong mắt cư dân địa phương, Ngũ Thông Thần là chân thần, tuy háo sắc, nhưng tính quyền uy cũng là không thể khinh nhờn, ở trong nhận biết của người bình thường, thần khẳng định đều là bất tử, hắn cô biết người phải nói là quỷ trước mắt này, sao có khả năng có biện pháp giết được thần linh.

Diệp Thiếu Dương cũng có chút hối hận trực tiếp nói chuyện muốn giết Ngũ Thông Thần với cô, nhưng đã nói, đành phải liên tục cam đoan với cô, mình tuyệt đối có thể làm được.

“Cô tự mình cân nhắc một phen, hoặc là cô bị hắn làm nhục ba năm, mỗi ngày ngủ với hắn, tôi nghe nói Ngũ Thông Thần thích rất nhiều trò biến thái, tra tấn cô nương, cô nếu chịu được, cô cứ chịu.”

Cô nương nghe xong hắn nói, bị dọa hoang mang lo sợ, ở sau khi trải qua do dự giãy dụa một hồi, cuối cùng đã đáp ứng.

Chỉ cần cô đáp ứng, vậy thì dễ xử lý rồi. Diệp Thiếu Dương ước định xong kế hoạch với cô, sau đó còn nói rất nhiều lời an ủi, bảo cô dịu đi, hồn phách lúc này mới rời khỏi.

Sáng sớm hôm sau, Đạo Uyên chân nhân và Mao Tiểu Phương cùng nhau trở lại, Đạo Uyên chân nhân ở trên đường nghe nói chuyện Diệp Thiếu Dương muốn trảm thần, như Diệp Thiếu Dương dự liệu, lấy tính cách ghét ác như thù của hắn, căn bản là không cần cân nhắc, thậm chí muốn đem Ngũ Thông Thần lột ngay tại chỗ.

Diệp Thiếu Dương đem kế hoạch nói với bọn họ, hai người đều tỏ vẻ đồng ý, lại cùng nhau thương lượng, hoàn thiện toàn bộ kế hoạch. Buổi chiều hôm ấy, trên trần khua chiêng gõ trống, giống như đón tân nương, rất nhiều thôn dân đều tụ tập ở trên trấn, Diệp Thiếu Dương trước đó từ Ngô Xảo chính là chỗ cô nương muốn phối cho Tam Túc Kim Thiềm kia hỏi thăm được Ngũ Thông Thần cưới cô ngay tại hôm nay, đã sớm ở giữa đường cùng mấy đồng bạn cùng nhau chờ, trên thân mỗi người đều dán mấy tấm Ẩn Khí Phù, chỉ cần không phải cảm giác sát bên cạnh, vậy sẽ tuyệt đối không bị tà vật phát hiện.

Ba người một quỷ, đứng xa xa ở phía sau đám người, quan sát đội ngũ “đưa dâu”, là một khung cảnh rất long trọng, hiệu lớn tám người khiêng, Xảo Nhi ngồi bên trên ăn mặc trang trọng. Ngô Xảo vẻ mặt khẩn trương, nhìn qua chưa hết nét trẻ con, ở thời đại kia của mình, đứa nhỏ mười sáu tuổi bình thường không phải cuối cấp hai thì là đầu cấp ba, còn đang đi học, nhưng Ngô Xảo lại phải thừa nhận một nam nhân xấu xí mang tới cực khổ cho cô.

Nghĩ đến nữ tử mấy chục năm qua từng bị Tam Túc Kim Thiềm chà đạp, mỗi người đều là tiểu cô nương như Xảo Nhi, lại phải thừa nhận thống khổ khó chịu được như vậy… Diệp Thiếu Dương không khỏi hận đến nghiến răng, trong lòng càng thêm kiên định ý niệm muốn giết chóc Tam Túc Kim Thiềm.

Đôi khi, không nhất định giết người mới là trọng tội, như hành vi của Tam Túc Kim Thiềm, ở trong mắt Diệp Thiếu Dương quả thực chính là tội ác tày trời.

Bên cạnh Ngô Xảo, cha cô đi theo, bên cạnh còn có một người phụ nữ, hắn chính là mẫu thân của cô, hai người mặc rất chỉnh tề, nhưng khuôn mặt đau khổ, mắt đều sưng lên. Mặc kệ Ngũ Thông Thần mang đến cái gì cho thôn này của bọn họ, nhưng không thể thân như con gái của mình, chỉ là bất hạnh Ngũ Thông Thần đã lựa chọn con gái bọn họ, bọn họ cũng không có cách nào.

Đội ngũ đưa dâu dọc đường diễn tấu sáo và trống vào Khe Cóc. Ba người bọn Diệp Thiếu Dương lo lắng bị người ta phát hiện, tránh ở trong rừng cây đối diện núi, Mao Tiểu Phương hỏi Diệp Thiếu Dương: “Quỷ phó kia của cậu đâu?”

“Đã lặng lẽ lên núi, quan sát tình huống trước.”

Mao Tiểu Phương tò mò hỏi: “Ngũ Thông Thần ngay tại trên núi, không sợ bị phát hiện sao?”

“Ngũ Thông Thần hiện ở trong động phủ, không ở trên núi.”

“Sao cậu biết?”

Diệp Thiếu Dương nói với hắn chuyện dưới trướng Ngũ Thông Thần có thủy quỷ thầm mến thị nữ của Mỹ Hoa, tin tức Ngũ Thông Thần không ở trên núi, tự nhiên là hắn tiết lộ cho Mỹ Hoa, Mỹ Hoa sớm lên núi, đi chuẩn bị sẵn sàng cho hành động.

“Ngũ Thông Thần đã không ở trên núi, vậy chúng ta sợ cái gì?” Mao Tiểu Phương khó hiểu.

“Ngốc vậy.” Diệp Thiếu Dương lườm hắn, “Chúng ta không phải sợ Ngũ Thông Thần, là trên núi nhiều người, sợ bị nhận ra chúng ta không phải người địa phương, dẫn tới bọn họ cảnh giác.”

Trên núi tám phần là đang tiến hành nghi thức cầu nguyện gì, ba người bọn Diệp Thiếu Dương ở trong rừng cây đợi khoảng một giờ, mới nhìn thấy đội ngũ đưa dâu từ phía trên xuống dưới, lúc này trời cũng đã gần tối. Chờ sau khi bọn họ đều đi rồi, ba người bọn Diệp Thiếu Dương lúc này mới dán lên n Khí Phù. n Khí Phù “bản cải tiến” Diệp Thiếu Dương dùng Mao Sơn bí pháp chế tác, hiệu quả tốt, nhưng chỉ có thể duy trì thời gian rất ngắn, bởi vậy lúc trước chưa dùng, đến thời khắc mấu chốt mới dùng tới.

Sắp lên đến đỉnh núi, ba người bọn Diệp Thiếu Dương từ phía sau vòng đến phía sau miếu thờ, trèo lên đầu tường, có thể nhìn thấy trong sân có một cái giếng.

Diệp Thiếu Dương nhìn thoáng qua, hương đồng bạn hạ giọng nói: “Được rồi, Mỹ Hoa đã bố trí xong, đến lúc đó có thể giúp chúng ta một tay.”

“Sao cậu biết được?” Mao Tiểu Phương nói.

“Trên đá giếng đặt ba hòn đá nhỏ, đây là ám hiệu chúng tôi ước định, là nói cho tôi biết tất cả sắp xếp, để tôi yên tâm đối phó Tam Túc Kim Thiềm, đám thủ hạ kia giao cho cô ấy đến đối phó.”

Ba người ẩn núp ở dưới một thân cây, nương cành lá ngăn trở ánh trăng, lẳng lặng nhìn miếu thờ Đợi gần nửa giờ, một bóng người béo lùn từ trong son thần miếu đi ra, nương ánh trăng, có thể nhìn thấy trên mặt hắn một bộ dáng xuân phong đắc ý, sốt ruột khó dằn nổi đi hướng phòng đối diện.

Đó từng là phòng ở của Vân Nhi, bây giờ lại thành phòng tân hôn của Ngô Xảo.

Tam Túc Kim Thiềm tiến lên dùng sức đẩy cửa ra, cười ha ha hai tiếng, bổ nhào vào.

Diệp Thiếu Dương và Mao Tiểu Phương vẻ mặt cười khổ nhìn nhau một cái. Đạo Uyên chân nhân lại hừ lạnh một tiếng, bày tỏ oán giận.

Trên hương án trong phòng tân hôn” đốt hai đôi nến đỏ, “tân nương tử” Ngô Xảo an vị ở trên giường, trên mặt không có khăn voan, chỉ là rất khẩn trương ngồi ở trên mép giường, nghe thấy Tam Túc Kim Thiềm tiến vào, vội vàng cúi đầu thấp hơn nữa, không dám nhìn hắn.

“Mỹ nhân, để người đợi lâu rồi.”

Trong miệng Tam Túc Kim Thiềm chảy nước dãi, đi qua, hướng trên mép giường ngồi xuống, một tay nhấc cằm Ngô Xảo, nưong ánh nến, cẩn thận đánh giá khuôn mặt của cô.

Cô nương mười sáu tuổi, tuổi dậy thì, lại trang điểm, bộ dáng đó quả thực non như miếng đậu. Tam Túc Kim Thiềm nhìn thoáng qua, đã có chút nhịn không được, chộp tay Ngô Xảo nói: “Mỹ nhân yên tâm, ta chỉ muốn người hầu hạ ta ba năm, ba năm sau, ta liền tìm gia đình tốt cho ngươi, sống cả đời phú quý, người thấy như thế

nào?”