Thanh Vân Tử phất phất tay, “Thôi, hộ pháp đi!”
Lập tức đem Thái Ất Phất Trần cắm vào trong tay áo, hai tay khoanh trước người, nắm lấy nhau, chạm hai ngón cái, bóp chặt vân tay ngón giữa cùng ngọ văn ngón áp út, hình dạng như song ngư đồ, chính là thức mở đầu Tử Ngọ Quyết của làm phép, trong miệng cầu khẩn một phen, thắp hương điểm hỏa ở trên đèn chong, cắm ở trong lư hương của pháp đàn.
Đem búi tóc cởi bỏ, dùng vải màu đỏ son vòng qua trán một vòng, cột chặt tóc dài phân tán, điểm hỏa một đạo linh phù, thiêu hủy ở trên đèn chong, trong miệng dùng âm cổ hát lên chú ngữ.
Thanh âm phong cách cổ xưa dày nặng, có chứa một loại ý nhị cổ phong.
Thanh Vân Tử tay cầm Thái Ất Phất Trần, đạp Thiên Cương Bộ, bắt đầu múa ở trên linh đài. Diệp Thiếu Dương từ trên linh đài nhảy xuống, lấy ra Câu Hồn Tác, mặt hướng Bắc.
Phương Bắc là âm, quỷ hồn vào nhà, dưới tình huống bình thường tất nhiên đến từ phía bắc.
Toàn bộ đèn trong kho hàng đều tắt, chỉ có mười sáu ngọn đèn chong thắp sáng lên, Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn Thanh Vân Tử đỉnh linh đài, ở trong ánh nến nhanh nhẹn nhảy múa, làm phép không ngừng, có đầy một loại cảm giác thần bí.
Diệp Thiếu Dương đột nhiên nhớ tới Gia Cát Lượng trong《 Tam Quốc Diễn Nghĩa 》mượn gió đông, đặc biệt là bản cũ, Đường Lam Tường diễn rất có phong phạm cao nhân, nhưng làm phép mỗi chiêu mỗi thức đều là giả, trước mắt chính là trảm linh thuật hàng thật giá thật.
Cái gọi là trảm linh thuật, là đem tam hồn con người từ trong cơ thể nhấc ra, chém đi tất cả nhân quả có liên quan với bản thân.
Đạo môn có câu: tam hồn khó trảm, tam thi khó diệt.
Muốn lôi ra tam hồn, lần lượt chém đi nhân quả, phi thường khó có thể làm được. Diệp Thiếu Dương trước đó từng dùng sưu hồn thuật đối với vài người, tổ chức lại ba hồn bảy vía, đã phải vắt hết toàn lực, trảm linh thuật này ở trên độ khó còn hơn một bậc, đặt biệt là từ trong tam hồn bóc đi nhân quả, không có đại thần thông, tuyệt đối không làm được.
Trảm linh cần liên trảm ba lượt, tốn thời gian rất dài, ở thời điểm làm phép tuyệt đối không thể bị cắt ngang, cho nên mới cần Diệp Thiếu Dương hộ pháp.
Trên linh đài, Thanh Vân Tử dừng niệm chú, tới trước mặt Tiểu Ngư, Thái Ất Phất Trần hất qua trên mặt Tiểu Ngư, kéo ra một luồng hồn phách, đỉnh đầu hiện ánh đỏ, chính là thiên hồn của Tiểu Ngư.
Thanh Vân Tử nói: “Thượng kỳ!”
Diệp Thiếu Dương lập tức lấy ra Thiên Phong Lôi Hỏa Kỳ, ném qua, Thanh Vân Tử tiếp được, lập tức bao lấy thiên hồn của Tiểu Ngư, nhấc đèn chong, thổi chút dầu đèn vào.
Thân thể Tiểu Ngư rên một tiếng, mềm nhũn ngã xuống đất.
“A...”
Trong kho hàng yên tĩnh vang lên một tiếng kinh hô của lão Quách.
Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn, lão Quách sắc mặt tái nhợt, đầu đầy mồ hôi, xem ra khẩn trương lúc nào cũng có thể ngất đi.
Tay đứt ruột xót, huống chi là con cái mình. Diệp Thiếu Dương hoàn toàn có thể lý giải, hướng lão Quách gật gật đầu, bày tỏ an ủi.
Quay đầu nhìn lại, chung quanh gió êm sóng lặng, nên đến còn chưa đến.
Tứ Bảo và Nhuế Lãnh Ngọc đã tách ra, đứng ở góc đông nam cùng góc tây nam, vẻ mặt nghiêm túc, như đối mặt đại địch.
Diệp Thiếu Dương chu mỏ, hướng Nhuế Lãnh Ngọc làm cái khẩu hình hôn môi, Nhuế Lãnh Ngọc hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái.
Diệp Thiếu Dương đang cảm thấy thú vị, chuông kinh hồn treo ở bên hông đột nhiên nổ vang tiếng chuông. Diệp Thiếu Dương bắt chỉ quyết, đặt ở trên chuông kinh hồn, dừng cảnh báo, ngẩng đầu nhìn, trên mặt đất cách xa mấy mét đột nhiên chui ra một cái đầu, là một quỷ quái trên đầu mọc sừng, thò đầu bò lên.
Không đợi hắn đứng thẳng, Diệp Thiếu Dương ném tới một nắm đậu đồng, “Thiên làm phép, tất cả tà vật không được tới gần!”
Con quỷ đó bị đậu đồng đánh trúng, trên người toát ra một làn khói trắng, kêu thảm một tiếng, lăn một vòng ở trên mặt đất, lại từ mặt đất chui xuống.
Diệp Thiếu Dương âm thầm kinh ngạc, nhíu mày.
Trên mặt đám người Nhuế Lãnh Ngọc, Tứ Bảo cũng đều lộ ra biểu cảm kinh hãi, ngay cả Thanh Vân Tử đang làm phép cũng thấp giọng nói: “Thật sự là xui xẻo rồi...”
Mới vừa rồi tiểu quỷ kia, rõ ràng là thám tử Ngư Huyền Cơ phái tới, là đến quan sát tình huống. Bản thân tu vi thấp kém, không có gì, như vậy cho dù đến một ngàn con, Diệp Thiếu Dương cũng không để ý.
Nhưng con quỷ này là từ trong lòng đất chui ra, hơn nữa sau khi bị đánh, lại chui trở về!
Mọi quỷ yêu tà linh, tuy có thể xuyên tường xuống đất, nhưng sẽ tận lực giảm bớt loại hành vi này, bởi vì tường là thổ, cửa là mộc, đều có ngũ hành thuộc tính của dương gian, quỷ hồn từ trong đó xuyên qua, âm khí trong cơ thể sẽ bị nhiễu loạn, tuy không có việc gì, nhưng chung quy không quá thoải mái.
Bởi vậy mỗi lần đám người Trương mỗ đi âm, hoặc là từ cửa sổ tiến vào, hoặc là từ khe cửa chui vào, chính là đạo lý này.
Nếu muốn về Quỷ Vực, quỷ hồn cũng cần phá vỡ hư không, cái này cần thời gian, nhất là ở thời điểm trúng pháp thuật, căn bản không kịp ở trong khoảng thời gian ngắn làm được, nếu không, ở lúc tranh đấu với pháp sư, một khi bị nhục thì chui đất đào tẩu, giở trò lưu manh.
Lấy tu vi tiểu quỷ vừa rồi, sau khi bị thương, càng thêm không có khả năng lập tức phá vỡ hư không, hắn có thể nháy mắt qua lại, chỉ có một nguyên nhân:
Địa Tàng Vương đã buông ra cấm chế một mảng địa phương này, có thể ra vào bất cứ lúc nào.
Làm như vậy, tự nhiên là vì giúp Ngư Huyền Cơ.
“Địa Tàng Vương!” Qua Qua ghé vào trên lan can lầu hai, kinh ngạc hai con mắt trừng thật to, “Ngư Huyền Cơ thế mà mua được Địa Tàng Vương...”
Tuyết Kỳ nói: “Đừng ngốc nữa, Địa Tàng Vương sao có khả năng đến nhân gian.”
“Ta đương nhiên biết, địa ngục không trống, thề không thành phật, Địa Tàng Vương đương nhiên không có khả năng đến nhân gian, chỉ là chuyện này không khỏi càng thêm phức tạp. Đắc tội Địa Tàng Vương, lão đại tương lai đi âm, chỉ sợ là phải chịu làm khó.”
Đột nhiên, trong kho hàng lóe ra ánh lửa, mọi người vội vàng chăm chú nhìn lại, chỉ thấy một loạt đèn chong phía bắc tới gần linh đài tựa như bị gió thổi, đèn đuốc lóe lên, gần như tắt.
Diệp Thiếu Dương lập tức vẽ một tấm Định Phong Phù, ném ra ngoài, bay về phía trước mấy mét, tựa như gặp được lực cản, treo lơ lửng ở giữa không trung, phù văn bên trên lập tức hòa tan, hình thành một kết giới ánh sáng tím, chặn linh đài.
Gió âm dần dần dừng lại, lâm vào bình tĩnh.
Diệp Thiếu Dương biết, đây là bình tĩnh cuối cùng trước khi bão táp đến, chậm rãi hít một hơi, cao giọng nói: “Tới thì tới, dài dòng cái gì, xuất hiện đi!”
Vừa dứt lời, đất bằng đột nhiên cuộn lên một cơn cuồng phong, thổi tới trên thân người, có thể lạnh đến trong xương tủy, loại cảm giác tê dại đó khó có thể hình dung.
Từng luồng quỷ khí màu đen, từ chỗ đối diện Diệp Thiếu Dương ngoài mười mét bốc lên, nháy mắt tràn ngập ra, giống như là một đám mây đen, chiếm cứ độ rộng một bức tường.
Một giọng nữ lạnh lùng từ trong mây đen truyền ra: “Vô Lượng quan, Thanh Vân tổ sư, bần đạo có lễ!”
Chính là Ngư Huyền Cơ!
Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, nên đến cuối cùng vẫn đã đến.
Bởi vì Thanh Vân Tử thân phận đặc thù, Ngư Huyền Cơ cũng không dám đường đột, tiên lễ hậu binh, bởi vậy tự xưng bần đạo, lấy cấp bậc lễ nghĩa gặp nhau trước.
Thanh Vân Tử đang làm phép đến thời khắc mấu chốt, không quan tâm, từ trên dải lụa rút xuống một cây kiếm gỗ đào, tay trái từ hư không giữa thân thể Tiểu Ngư cùng bị Thiên Phong Lôi Hỏa Kỳ bao gồm thiên hồn mò một cái, dùng sức chém xuống.
Nhìn qua cái gì cũng chưa chém được, nhưng xem vẻ mặt Thanh Vân Tử có chút mệt mỏi, ở dưới ánh lửa có thể nhìn thấy trên trán toát ra một tầng mồ hôi tinh mịn.