Lão Quách rơi lệ đầy mặt, quỳ xuống dập đầu.
Diệp Thiếu Dương cười lên, hướng Thanh Vân Tử hô: “Sư phụ biểu hiện cho tốt nha! Giới pháp thuật đã rất nhiều năm chưa thấy thủ đoạn của người, người lúc này đột nhiên ra tay, tuyệt đối không thể thua!”
Thanh Vân Tử liếc ngang hắn một cái, ngồi xuống ở chính giữa linh đài, Thái Ất Phất Trần đặt ngang ở trên hai đầu gối, nhập định ngồi xuống.
Diệp Thiếu Dương nhìn hắn, trong lòng cũng cảm khái không thôi, tuy nói Thanh Vân Tử phen này ra tay, là vì lão Quách cùng Tiểu Ngư, nhưng sao không phải vì mình...
Thâm ý trong đó, cũng chỉ có chính hắn hiểu.
Lão Quách tự mình tiến lên, đem mười sáu ngọn đèn chong trên linh đài lần lượt điểm hỏa, sau đó Mã Thừa, Trương Tiểu Nhị, Lâm Tiểu Hiền và Tạ Vũ Tình cùng nhau theo thang đi đến lầu hai, đứng thẳng ở bốn góc.
Diệp Thiếu Dương dặn mãi Trương Tiểu Nhị, nhất định phải nghe chỉ huy, tuyệt đối không thể làm bừa.
“Yên tâm đi sư công, con phân biệt được nặng nhẹ!” Trương Tiểu Nhị đem ngực vỗ tới mức lắc lư.
Diệp Thiếu Dương bảo Tuyết Kỳ và Qua Qua cũng đến trên hành lang lầu hai, bảo hộ bốn người bọn họ, nhỡ đâu giữa đường có tình huống, cũng có thể kịp thời ứng đối.
Tứ Bảo và Nhuế Lãnh Ngọc ở lại dưới lầu, đứng ở góc trong kho hàng, tay cầm pháp khí, làm sẵn chuẩn bị.
Diệp Thiếu Dương đỡ Tiểu Ngư cẩn thận lên linh đài, bảo cô bé ngồi ở phía sau Thanh Vân Tử, chỉ điểm cô làm tốt, đem một ngọn đèn chong đặt ở trong tay, sau khi điểm hỏa, bảo cô bé nâng.
“Tiểu sư thúc, con... Có chút sợ.” Tiểu Ngư dáng vẻ cực kỳ khẩn trương.
Diệp Thiếu Dương xoa xoa khuôn mặt cô bé, cười nói: “Đừng sợ, có ta và sư công của con.”
Lập tức vẽ một tấm Quy Tức Phù, kẹp ở trong tay, nói với Tiểu Ngư: “Dán một tấm bùa này lên trán của con, con sẽ lập tức mê man đi, chờ con tỉnh lại, tất cả đều đã kết thúc. Tiểu sư thúc cam đoan con tuyệt không có việc gì, cha con cũng sẽ không sao!”
Tiểu Ngư nhìn hắn, lại nhìn nhìn lão Quách đứng ở dưới linh đài, gật gật đầu, nhắm hai mắt lại.
Diệp Thiếu Dương đem linh phù dán lên trán cô bé, phong tỏa ngũ uẩn lục thức của cô bé, làm như vậy là vì ở trước khi trảm linh hoàn thành, Ngư Huyền Cơ lợi dụng liên hệ giữa thần thức hai người, câu đi hồn phách của Tiểu Ngư.
Hiện tại Tiểu Ngư ngũ uẩn giai không, lục thức không rõ, Ngư Huyền Cơ muốn câu hồn, chỉ có thể tự mình đi lên linh đài, bóc đi linh phù mới được, nói cách khác, cô ta cần đánh bại toàn bộ mọi người nơi này.
Làm như vậy còn có một chỗ tốt chính là: Tiểu Ngư đối với chuyện xảy ra sau đây sẽ hoàn toàn không có cảm giác, đợi lát nữa sau khi Ngư Huyền Cơ đến đây, hai bên không thể thiếu muốn nói thượng nói mấy câu, vạn nhất đề cập Tiểu Ngư thân thế, mê man trong nàng cũng nghe không thấy, như vậy cũng tỉnh đi không ít phiền toái.
Đem Tiểu Ngư bày tốt tư thế ngồi, Diệp Thiếu Dương dùng ống mực kéo ra một sợi thừng đỏ, một đầu buộc ở trên ngọ văn (bụng ngón tay) ngón giữa tay phải Tiểu Ngư, sau đó đem khôi lỗi tiểu nhân lúc trước lấy ra, đem một đầu chỉ đỏ buộc ở trên cổ người tí hon, lấy ra Diệt Linh Đinh, ngồi xổm bên người Tiểu Ngư, đột nhiên nghĩ đến cái gì, quay đầu hỏi Thanh Vân Tử: “Sư phụ, bắt đầu rồi?”
Mí mắt Thanh Vân Tử nhẹ nhàng giật giật nói: “Nước chưa sôi ngươi chờ cái gì?”
Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, nắm ngón giữa Tiểu Ngư cột chỉ đỏ, dùng Diệt Linh Đinh đâm rách đầu ngón tay, sau đó đem chỉ đỏ kéo căng, hiến áu theo chỉ đỏ, chảy đến trên thân khôi lỗi tiểu nhân.
Diệp Thiếu Dương bóc linh phù dán ở trên thân khôi lỗi tiểu nhân, nhổ xuống mấy sợi tóc, hai đầu ngón tay nhẹ nhàng chà xát, bện vào nhau, chấm máu tươi, ở trên mặt tiểu nhân phác họa ra ngũ quan, miệng niệm lên Hoán Mệnh Chú:
“Nhất niệm hóa tam hồn, trần thổ ngưng thất phách, tử quy tinh huyết hữu thử sinh, thiên địa mệnh hồn tự thủy lạc, thần binh huyền hỏa cấp cấp như luật lệnh!”
Chú ngữ niệm xong, Diệp Thiếu Dương một tay cầm theo khôi lỗi tiểu nhân kia, đốt một tấm linh phù, hít mạnh một hơi khói, từ từ phun ở trên mặt khôi lỗi tiểu nhân kia.
Ngũ quan khôi lỗi tiểu nhân bị máu phác họa ra lập tức trở nên nhu hòa, mơ hồ có một chút bộ dáng của Tiểu Ngư, tứ chi cựa quậy, bắt đầu giãy dụa ở trong tay Diệp Thiếu Dương, bộ dáng rất ủy khuất.
Một tay Diệp Thiếu Dương đem tiểu nhân nắm chặt, đè xuống đất, trong miệng niệm: “Tà linh tà linh ngươi chớ trách, ngươi đến nhân gian đến chắn tai!”
Một hơi niệm ba lần, từ trong đai lưng lấy ra một cây kiếm gỗ đào, chấm một chút dầu thắp, hướng mặt người tí hon đâm xuống.
“Ô...” Trong miệng người tí hon phát ra một tiếng nức nở rất nhỏ, tứ chi run rẩy không ngừng.
“Âm dương sinh tử có định sẵn, thiên la địa võng là khởi điểm, ta nay phụng mệnh kết nhân quả, Tam Thanh tổ sư sắc linh quyền! Triệu Lệ Du, đến nạp mạng, Triệu Lệ Du, đến nạp mạng!”
Diệp Thiếu Dương tay phải bắt Dương Minh Quyết, niệm mỗi một lần tên Tiểu Ngư, liền dùng lực dậm chân một cái, quát lớn.
Bên kia, Tiểu Ngư sau khi nhập định đột nhiên cả người run lên, vẻ mặt cực kỳ thống khổ, máu tươi ồ ồ theo chỉ đỏ chảy tới trên thân khôi lỗi tiểu nhân.
Ở phía sau cô, Thanh Vân Tử đột nhiên mở mắt, ở trước mặt bày một cái bát to, nhanh chóng hòa một bát nước bùa, đứng dậy phun một ngụm ở trên thân khôi lỗi tiểu nhân, miệng niệm: “Đại thiện!”
Trong kho hàng, ánh mắt toàn bộ mọi người đều dừng ở trên thân thầy trò hai người này, khẩn trương tới mức thở mạnh cũng không dám.
Tứ Bảo đứng bên người Nhuế Lãnh Ngọc, cảm khái không thôi nói: “Hoán mệnh thuật này phật gia đạo gia đều có, tôi cũng từng gặp vài lần, đều là một đám đông người làm đàn tràng, phí sức nửa ngày mới xử lý xong, thầy trò hai người này quả thật trâu bò, thoải mái xử lý xong.”
Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Đó là đương nhiên, một đôi này, có thể là thầy trò mạnh nhất toàn bộ giới pháp thuật.”
Tứ Bảo cẩn thận nghĩ cũng đúng, đừng nói là đem thầy trò đặt cùng một chỗ so sánh, cho dù một mình so sánh, thực lực hai người này, ở trong pháp sư đời thứ nhất và đời thứ hai, cũng là người nổi bật tuyệt đối.
Động tác giãy dụa của khôi lỗi tiểu nhân càng lúc càng nhỏ, một tầng thanh quang tượng trưng linh lực trên người vốn đã mỏng manh không chịu nổi cũng dần dần tan đi.
“Ô ô...” Giống như hồi quang phản chiếu, tiếng kêu thảm thiết trong miệng khôi lỗi tiểu nhân càng thêm thê thảm, trong lòng Diệp Thiếu Dương rõ, không đến mười giây nữa, khôi lỗi tiểu nhân thế thân Tiểu Ngư này sẽ hình thần câu diệt.
Tuy là tà linh mình tạo ra, nhưng dù sao cũng là một sinh linh, Diệp Thiếu Dương đột nhiên trong lòng mềm nhũn, thở dài, cắt đầu ngón tay, nhỏ một giọt máu ở trên đầu khôi lỗi tiểu nhân.
Người tí hon này nhìn thấy máu, như nắng hạn lâu ngày gặp mưa, lập tức hút vào trong cơ thể, cũng đúng lúc này, linh quang trên người nó hoàn toàn tắt, nhưng bởi có một giọt máu thiên sư này của Diệp Thiếu Dương, một tia tinh khí còn sót lại tìm được chỗ dựa, kết hợp với máu thiên sư, hình thành tinh phách, hướng ngoài cửa bay đi.
“Ngươi nha!” Thanh Vân Tử than thở nặng nề một tiếng, “Ngươi làm như vậy, sau trăm năm, vật ấy tất thành quỷ hồn, đến lúc đó còn có thể đi trong lục đạo luân hồi tìm ngươi báo ân, ngươi cho rằng là chuyện tốt!”
Diệp Thiếu Dương lộ vẻ xấu hổ, im lặng nói: “Đệ tử nhất thời mềm lòng...”
“Ài, ân oán khó trả cũng khó kết, đến lúc đó lại không biết sinh ra bao nhiêu nghiệt duyên! Nó nếu cơ duyên xảo hợp, cũng không cần tới trăm năm, đương thời đã tới tìm ngươi, đến lúc đó xem ngươi như thế nào!”