Mãng Hoang Kỷ

Chương 1492

Thanh niên áo tím, Thiết Huyễn Đạo Quân cùng tái mặt:

- Cái... này...

Bọn họ nhìn thế giới ảo xung quanh, cảm giác nỗi sợ từ tận tâm linh.

Uy lực thế giới ảo chưa bùng nổ, chỉ uy áp đã khiến bọn họ sợ hãi. Nếu uy lực bùng nổ, hai người biết bọn họ sẽ bị tiêu diệt trong tích tắc.

Cảm giác của hai người đúng, ảnh chiếu thế giới hiện giờ của Kỷ Ninh có thể làm Vĩnh Hằng Đế Quân biến sắc mặt chứ đừng nói đến các Đạo Quân.

- Ai đó!?

- Là ai trấn áp Thánh Thành?

- Ai khiêu khích Phi Tuyết ma cung ta?

Trong góc Dạ Tuyền Đế Quân, các hơi thở cường đại từ ma cung nguy nga cao lớn bắn lên cao, các bóng người bay lên, dẫn đầu là pháp thân Phi Tuyết Thành Chủ. Các Đế Quân theo sau lưng Phi Tuyết Thành Chủ, những Vĩnh Hằng Đế Quân này một số là pháp thân, một số là bản tôn.

Hai mươi Đế Quân rầm rộ đầy khí thế tụ tập, khá đáng sợ.

Thiếu niên áo trắng lạnh lùng cất tiếng nói vang vọng thiên địa:

- Phi Tuyết!

Nhiều Đạo Quân tiềm tu trong động phủ đi ra.

- Có chuyện gì?

- Chuyện gì xảy ra?

- Tại sao nhiều Vĩnh Hằng Đế Quân xuất hiện?

Một số thị giả, Đạo Quân trong các kiến trúc cung điện, những Thế Giới cảnh nhỏ yếu đều giật mình, tò mò nhìn cảnh tượng xảy ra ở phía xa, đó là cảnh tượng cả đời bọn họ khó trông thấy.

Một thiếu niên áo trắng và hơn hai mươi Vĩnh Hằng Đế Quân lấy Phi Tuyết Thành Chủ dẫn đầu giằng co từ xa.

Thanh niên áo tím bần thần nói:

- Thiết Huyễn đại ca đã nói là nơi này rất an toàn, chỉ có ba Chúa Tể, thế lực lớn đỉnh cao nhất Đạo Minh mới dám khiêu khích Phi Tuyết ma cung mà?

Thiết Huyễn Đạo Quân cũng ngơ ngẩn:

- Ít ai dám khiêu khích, những vẫn có người không sợ Phi Tuyết ma cung.

Thiết Huyễn Đạo Quân kéo huynh đệ của mình trốn vào phạm vi cấm chế bảo vệ tòa cung điện gần đó.


- Lo trốn trước, đại năng mà đánh nhau lan đến chúng ta là tiêu đời.

Thanh niên áo tím gật đầu lia, mắt tràn đầy hưng phấn:

- Ừ ừ!

Một giọng nói vang bên cạnh:

- Ủa? Thiếu niên áo trắng đó chẳng phải là Bắc Minh Đạo Quân sao?

Là các Đạo Quân đang xem cuộc chiến.

Thiết Huyễn Đạo Quân giật mình khó hiểu nhìn kỹ:

- Phải rồi, tên này bộ dạng giống hệt trong tình báo ta mua được, thiếu niên áo trắng đúng là Bắc Minh Đạo Quân. Tại sao Bắc Minh Đạo Quân dám khiêu khích Phi Tuyết ma cung? Đạo Quân lợi hại đến đâu cũng kém xa lắc các Thánh Thành Chi Chủ. Chuyện này... lạ quá đi.

Thanh niên áo tím tò mò hỏi dồn:

- Thiết Huyễn đại ca, vị đó chính là Bắc Minh Đạo Quân?

Thiết Huyễn Đạo Quân nghi hoặc nói:

- Trông thì giống nhưng Bắc Minh Đạo Quân không dám khiêu khích nguyên Phi Tuyết ma cung đâu, ta không dám chắc có phải là Bắc Minh Đạo Quân không.

Lúc này.

Phi Tuyết Thành Chủ dẫn đám Vĩnh Hằng Đế Quân đứng phía xa cất tiếng quanh quẩn trong thiên địa:

- Bắc Minh, ngươi tự tìm đường chết.

Vô số tu hành giả ôm bụng thắc mắc có mặt trên Phi Tuyết Thánh Thành hiểu ngay thiếu niên áo trắng đúng là Bắc Minh Đạo Quân trong truyền thuyết.

Vô số tu hành giả kinh thán:

- Lợi hại ghê, một Đạo Quân mà dám bá đạo khiêu khích nguyên Phi Tuyết ma cung. Đó là thế lực một trong tám Thánh Thành!

- Bắc Minh Đạo Quân.

- Thật là lợi hại.

- có can đảm như thế này thì dù thua ta cũng phục hắn sát đất.

Bọn họ tự nhiên đứng về phía Kỷ Ninh, vì đám tu hành giả này dù cố gắng tu luyện đến đâu muốn trở thành Vĩnh Hằng Đế Quân là điều quá xa vời, không thể xảy ra. Cả đời bọn họ có thể thành Tứ Bộ Đạo Quân đã là may. Vì vậy khi có một Đạo Quân dám khiêu khích Phi Tuyết ma cung làm tập thể cảm thấy hãnh diện, rất sung sướng.


Đạo Quân chúng ta yếu, nhưng Đạo Quân mạnh nhất dám khiêu khích thế lực một trong tám Thánh Thành!

Mặc dù trong lòng các tu hành giả ủng hộ Kỷ Ninh nhưng bọn họ cảm thấy vị Bắc Minh Đạo Quân này không có chút hy vọng thắng, thậm chí khả năng sống sót rất thấp.

***

Kỷ Ninh một đường chạy đi, cảnh giới của hắn cao hơn nên khoảng cách xé rách thời không xuyên qua càng xa.

Khi đến Phi Tuyết Thánh Thành, Kỷ Ninh lập tức thi triển Tâm chi ảnh chiếu thế giới, ra oai phủ đầu trước. Cả đám Vĩnh Hằng Đế Quân địch ùa ra, đếm sơ cỡ hai mươi sáu người, nhưng Kỷ Ninh cảm giác hơn một nửa chỉ là pháp thân.

Phi Tuyết Thành Chủ dẫn đầu vẻn vẹn chỉ là pháp thân.

Kỷ Ninh mở miệng nói:

- Phi Tuyết.

Trong đám Vĩnh Hằng Đế Quân rầm rộ đứng trên bầu trời phía xa, Phi Tuyết Thành Chủ dẫn đầu bọn họ cảm giác thật khó tin, không dám tin Kỷ Ninh sẽ giết tận ổ mình, chẳng khác nào tự sát.

Phi Tuyết Thành Chủ cười nói:

- Bắc Minh, ngươi thật là tự tìm chết.

Kỷ Ninh quét mắt qua đám Vĩnh Hằng Đế Quân khí thế ngập trời, cười nói:

- Có bản lĩnh giết ta thì cứ lên. Sao, định cùng nhau lên? Cũng được, một mình ta đánh hai mươi mấy Đế Quân các ngươi mới sướng.

Ảnh chiếu thế giới của Kỷ Ninh bao phủ nguyên Thánh Thành, giọng hắn vang vọng mỗi góc.

Thật ra phe Phi Tuyết ma cung cũng muốn cố gắng làm chuyện nhỏ bớt, vì Bắc Minh Đạo Quân gióng trống khua chiêng giết tới cửa, dù cuối cùng thành công giết hắn thì vẫn bị mất mặt, càng ít người biết càng tốt. Nhưng bị ảnh chiếu thế giới của Kỷ Ninh bao phủ, bọn họ muốn giữ bí mật cũng không thể.

Kỷ Ninh thì muốn giết gà dọa khỉ, mượn chuyện này công khai bày ra mũi nhọn của mình nên sẽ không giữ bí mật.

Vô số tu hành giả trong Thánh Thành sôi sục máu nóng:

- Bá khí quá!

- Sảng khoái chết! Nghe là sướng lỗ tai rồi, biết bao giờ ta cũng dám nói câu ‘một mình ta đánh hai mươi mấy Đế Quân các ngươi’ ngay trước mặt hơn hai mươi Vĩnh Hằng Đế Quân được? Nếu ta cũng được oai hùng như vậy thì chết ngay cũng đáng giá.

- Chưa bao giờ có Đạo Quân ghê gớm như vậy.

Bọn họ cảm thấy làm một Sinh Tử Đạo Quân mà được như Bắc Minh Đạo Quân là rất đáng giá.

Tin tức nhanh chóng truyền đi.

- Bắc Minh Đạo Quân giết vào Phi Tuyết Thánh Thành, đang giằng co với hai mươi sáu Đế Quân Phi Tuyết ma cung.

- Sắp khai chiến rồi.

- Rất có thể là trận chiến cuối cùng của Bắc Minh Đạo Quân, e rằng Bắc Minh Đạo Quân sẽ chết trận tại đây.

- Mau đến đi, muộn là hết được thấy đại chiến!

Việc lớn này hầu như rất nhanh được truyền đến một số thế lực đỉnh cao nhất Vô Tận Cương Vực.

Mang Nhai Chúa Tể biết tin này thì giật mình kêu lên:

- Cái gì? Hắn giết tới Phi Tuyết ma cung? Hắn chỉ là Đạo Quân, dựa vào cái gì dám làm như thế?