Mãng Hoang Kỷ

Chương 1491

Pháp thân Phi Tuyết Thành Chủ nhẹ nhàng nói:

- Dạ Tuyền huynh, chỉ cần kiềm chế hắn là được.

Pháp thân Dạ Tuyền Đế Quân cười nói:

- Ha ha ha! Đơn giản thôi.

Giây sau Dạ Tuyền Đế Quân biến sắc mặt.

Đám người Phi Tuyết Thành Chủ giật mình kêu lên:

- Có chuyện gì?

- Hắn...

Pháp thân Dạ Tuyền Đế Quân chỉ nói được một câu rồi mắt mơ hồ rơi vào vô ý thức, đã bị huyễn thuật của Kỷ Ninh ảnh hưởng.

Giây sau Dạ Tuyền Đế Quân tỉnh táo lại, biểu tình sợ hãi và oán hận căm thù lườm Phi Tuyết Thành Chủ, gầm lên:

- Ngươi lừa ta!

Dạ Tuyền Đế Quân chưa nói trọn câu hơi thở đã tắt ngấm, bản tôn chết tất nhiên pháp thân cũng chết.

Người pháp thân Dạ Tuyền Đế Quân mềm nhũn ngã sang bên trượt xuống cái ghế, rơi xuống đất. Phi Tuyết Thành Chủ và hai Đế Quân khác biến sắc mặt.

Phi Tuyết Thành Chủ ngây người:

- Đã chết?

Hai Đế Quân bên cạnh tái mặt:

- Không thể nào! Dạ Tuyền Đế Quân chết như vậy sao?

Dạ Tuyền Đế Quân sống quá lâu, khi Phi Tuyết Thành Chủ hợp đạo thì lão đã sống lâu lắm rồi. Lão già như vậy có năng lực giữ mạng rất mạnh, vậy mà giờ lão chết, chết vào tay một Đạo Quân.

Phi Tuyết Thành Chủ nhăn mặt, im lặng một lúc sau nói:

- Vừa rồi Dạ Tuyền huynh rơi vào vô ý thức, chắc trúng huyễn thuật. Sau khi trúng huyễn thuật có lẽ chưa kịp thi triển thân bất tử đã bị Kỷ Ninh giết.

Hai Đế Quân khác gật gù đồng ý:

- Ừm!


Bọn họ không tin Dạ Tuyền Đế Quân bị giết trong trạng thái thân bất tử, xem tình hình lúc trước thì đúng là lão bị trúng huyễn thuật.

Nữ nhân áo đỏ tóc đỏ nhỏ giọng nói:

- Dù nói sao thì cuối cùng Dạ Tuyền Đế Quân đã chết.

Cả đám lặng thinh.

Đúng vậy, chết rồi, đường đường là Dạ Tuyền Đế Quân mà chết vào tay Đạo Quân.

Phi Tuyết Thành Chủ nói nhỏ:

- Huyễn thuật của hắn mạnh vậy sao? Lần trước ta có đánh nhau với hắn nhưng không nên mạnh như vậy. Không lẽ hắn ngộ ra huyễn thuật cao minh hơn?

Như Vũ Thường Mê Hồn Khúc của Vũ Thường Đạo Quân có thể ảnh hưởng Dạ Tuyền Đế Quân. Thật ra huyễn thuật của Kỷ Ninh không huyền diệu như vậy, chỉ vì Tâm chi thế giới của hắn đến đẳng cấp cao hơn, uy lực huyễn thuật tăng lên theo.

Đôi mắt xanh thẳm của Phi Tuyết Thành Chủ lóe tia sắc bén:

- Ta sẽ đến dải Phi Trần tinh ngay, không cho hắn chạy thoát.

Vèo!

Phi Tuyết Thành Chủ tức giận trực tiếp sử dụng phi chu vực giới khiếm khuyết, nhờ vào phi chu vực giới rốt cuộc đã đến dải Phi Trần tinh.

Lão nhân nhỏ gầy mặc áo trắng, lông mày trắng bay bay, mắt xanh nhìn quét hư không:

- Ở đâu? Hắn ở đâu? Bắc Minh Đạo Quân ở đâu? Sao ta không cảm ứng được hắn?

- Trốn?

- Giết Dạ Tuyền Đế Quân rồi ta tuyệt đối không cho phép ngươi chạy thoát!

Lửa giận trong Phi Tuyết Thành Chủ ngút trời, không biết rằng sau khi Kỷ Ninh giết Dạ Tuyền Đế Quân thì lao đi Phi Tuyết Thánh Thành với tốc độ nhanh nhất.

Phi Tuyết Thánh Thành cực kỳ xinh đẹp.

Hai Đạo Quân bay song song nhìn Phi Tuyết Thánh Thành ở phía xa.

- Đẹp quá.

Nguyên Thánh Thành có vô số dãy cung điện động phủ, liên miên trập trùng xây trên mù, rất xinh đẹp. Hơn nữa Phi Tuyết Thánh Thành vĩnh viễn có bông tuyết rơi, Thánh Thành trong tuyết càng có vẻ thánh khiết.


Đạo Quân thanh niên áo tím trẻ tuổi truyền âm hỏi:

- Thiết Huyễn đại ca đã nói Phi Tuyết Thánh Thành một trong tám Thánh Thành do Phi Tuyết ma cung nổi tiếng ác thống trị, các đệ tử cực kỳ tà ác, tràn đầy ma tính, là kẻ đại tội ác. Thánh Thành đẹp như vậy thật sự do các ma đầu thống trị sao?

Thiết Huyễn Đạo Quân mặc bộ giáp trông rất hùng trán cười truyền âm:

- Ha ha, chuyện gì đều không thể xem bề ngoài. Phi Tuyết ma cung đúng là môn phái cực kỳ tà ác nhưng nơi này là hang ổ của bọn họ, là một trong tám Thánh Thành toàn Đạo Minh nên dĩ nhiên bọn họ phải quản lý tốt. Ngươi nhìn đi, tuyết bay rất đẹp đúng không? Nhưng trong tu hành giả có câu thế này: Bông tuyết Phi Tuyết Thánh Thành là máu của vô số sinh linh đã chết.

Thanh niên áo tím nhìn tuyết xinh đẹp bay đầy trời, tưởng tượng đó là vô số giọt máu thì tái mặt.

Thiết Huyễn Đạo Quân vừa bay song song với thanh niên vừa chỉ ra xa:

- Tử Viêm, ngươi mới thành Đạo Quân, lần đầu tiên tới Thánh Thành, để ta cho ngươi biết quy định của Thánh Thành. Ngươi nhìn xem, các kiến trúc cung điện hễ là phạm vi cấm chế bao phủ thì tuyệt đối không được đánh nhau, mặc kệ thực lực của ngươi mạnh đến đâu đều không cho phép đánh lộn. Nếu chém giết nhau tức là khiêu khích uy nghiêm của Đạo Minh, cũng là khiêu khích uy nghiêm của Phi Tuyết ma cung. Phi Tuyết ma cung là người thống trị sẽ phái đại năng giết kẻ làm trái quy định ngay.

Thanh niên áo tím gật đầu lia lịa.

Thiết Huyễn Đạo Quân tiếp tục bảo:

- Bởi vậy Thánh Thành rất an toàn, nhiều Đạo Quân thuê một tòa động phủ tiềm tu tại đây, vì dù là các Vĩnh Hằng Đế Quân cũng không dám phá hỏng quy định.

Thanh niên áo tím liên tục gật đầu:

- Ừm!

Phá quy định? Khiêu khích Phi Tuyết ma cung? Khiêu khích Đạo Minh? Đạo Quân nho nhỏ như gã nào dám mơ.

Thiết Huyễn Đạo Quân nói:

- Ngoài cấm chế các cung điện thì có thể giết nhau, nên nhớ cẩn thận chút.

Đạo Quân áo tím nói:

- Ta luôn đi theo Thiết Huyễn đại ca là được.

Đạo Quân áo tím lại tò mò hỏi:

- Có đại năng nào đánh nhau trong Thánh Thành, phá hoại quy định chưa?

Thiết Huyễn Đạo Quân nói:

- Ba Chúa Tể trong truyền thuyết thì chắc chắn dám, còn có phân tranh nội bộ Đạo Minh. Vì Đạo Minh quá lớn nên nhiều thế lực đỉnh cao nhất chém giết nhau. Nghe nói Phi Tuyết Thành Chủ giết chóc vô số, cực kỳ hung tàn, một đống Đế Quân Đạo Minh chết trong tay hắn. Trong giết chóc mới đúc thành địa vị hiện nay của Phi Tuyết Thành Chủ, mới có quyền thống trị một tòa Thánh Thành, đặt tên là Phi Tuyết Thánh Thành.

Tám Thánh Thành có lịch sử lâu đời.

Người thống trị luân phiên thay đổi, như Phi Tuyết Thành Chủ trước khi hợp đạo thì thế lực khác thống trị Thánh Thành này, khi đó nó không gọi là Phi Tuyết Thánh Thành. Về sau Phi Tuyết Thành Chủ mạnh mẽ nổi lên, nhiều kẻ đại tội nghiệt tà ma đi theo gã hình thành thế lực to lớn. Thế lực đủ mạnh lẽ tất nhiên chiếm cứ một tòa Thánh Thành.

Thanh niên áo tím biến sắc mặt chỉ phía xa:

- Thiết Huyễn đại ca mau nhìn!

Thiết Huyễn Đạo Quân thắc mắc nhìn theo.

Giữa không trung phía xa bỗng nứt ra cái khe đen như mực, một thiếu niên áo trắng cõng thần kiếm màu đen đi ra từ khe hở không gian đen. Thiếu niên áo trắng đứng giữa không trung phương xa quét mắt nhìn quanh, uy áp hùng hồn đáng sợ giáng lâm.

Ảnh chiếu thế giới khổng lồ nháy mắt trấn áp bao phủ nguyên Phi Tuyết Thánh Thành.