Ma Thiên Ký

Chương 596: Khô Cốt tăng nhân

Dịch giả: Khói

Biên: nila32

Huyết Phủ Cuồng Ma vô cùng dũng mãnh. Gã gầm lên một tiếng khiến cho tia máu trên người lần thứ hai càng thêm mạnh mẽ, sau đó xoay người như con quay. Búa lớn màu máu trong tay đập lên đập xuống nhẹ nhàng đánh bay màn sáng màu vàng mà Cốt Hạt chưa kịp thu về, tiếp đó gần như cùng lúc cuốn lên bóng búa nghênh đón kiếm ảnh màu xám.

Thấy vậy, đôi mắt Liễu Minh lóe lên vệt tàn khốc, hắn thả người vọt vào trong pháp trận, tay chặn ngang linh kiếm đồng thời biến đổi kiếm quyết. Lập tức, ánh kiếm tỏa ra sáng chói mắt nhẹ nhàng đánh tan búa lớn, lần nữa chém về phía Huyết Phủ Cuồng Ma.

Trong phút chốc, huyết quang và hôi mang đan xen như ẩn như hiện trong pháp trận nhưng cả hai đều bị màu vàng nhàn nhạt che khuất, chỉ có thể cảm giác được chấn động pháp lực nơi đó vô cùng dữ dội. Thỉnh thoảng lại có từng đạo kiếm khí bắn mạnh khắp bốn phía bay vào trong sa mạc lân cận khuấy lên cát bụi bay múa mù trời.

Vài phút thời gian qua đi, ánh vàng thu lại, bóng dáng Liễu Minh lộ ra trong pháp trận, sắc mặt hắn bình tĩnh như thường, trên tay xách thêm một cái thủ cấp đàn ông đang trợn mắt tròn xoe. Tiếp đó, Liễu Minh khẽ vẫy tay nhặt lấy búa lớn thu vào rồi hóa thành một đạo độn quang màu đen biến mất phía chân trời.

...

Nửa tháng trôi qua, Liễu Minh mang theo thủ cấp Huyết Phủ Cuồng Ma lặng lẽ trở về Thái Thanh Môn, giao cho Sinh Tử Các. Nam tử trung niên ở Sinh Tử Các nhìn thấy đầu của Huyết Phủ Cuồng Ma gần như không thể giấu nổi vẻ kinh ngạc trên mặt. Dù sao thì người được treo giải thưởng trong mười vị trí đầu trên Sinh Tử Đơn đều có thực lực đối địch tu sĩ Hóa Tinh trung kỳ. Dù là nhân vật nổi bật trong đám đệ tử nội môn cũng không có nắm chắc có thể hạ sát bọn chúng!

"Liễu Minh, đệ tử Phiêu Hồng Viện. Ồ!... Thì ra ngươi là đệ nhất nhân trong lần thi đấu vừa qua. Nếu ta nhớ không lầm thì Âm Dương Cự Lực Ma cũng do ngươi giết chết." Nam tử nhìn xem lệnh bài trong tay, dường như vẫn còn nhớ rõ Liễu Minh nên giật mình thốt ra.

Họ Liễu chỉ cười nhạt một tiếng chứ không trả lời.

Nam tử thấy Liễu Minh không muốn nhiều lời, cũng không nói thêm, lôi ra cây bút ngọc sảng khoái vạch sáu vạn điểm cống hiến vào đó.

Liễu Minh suy nghĩ một chút liền cố ý nộp lại một khoản điểm cống hiến, để Sinh Tử Các không được tiết lộ tên của mình, xong hết thảy hắn mới yên tâm nhẹ nhàng rời khỏi.

Mấy năm trước, thành tích hạ sát Âm Dương Cự Lực Ma của hắn đã dẫn tới oanh động không nhỏ trong môn phái. Cảnh tượng đó vẫn rõ ràng trước mắt! Nếu lại để lộ việc hắn đánh chết tà tu nằm trong mười thứ hạng đầu trên Sinh Tử Đơn, không biết sẽ khiến cho bao nhiêu người lưu tâm chú ý, đây là điều hắn không muốn nhìn thấy.

Sau vài ngày nghỉ ngơi trong động phủ, họ Liễu lại một lần bí mật tìm đến phường thị Hắc Thủy.

Năm tháng nháy mắt trôi qua.

Bên bờ một chỗ hồ nước lớn nằm phía nam cách sơn mạch Vạn Linh mấy vạn dặm, bốn cỗ khôi lỗi màu vàng cao hơn một trượng đang vây công một nam tử mặt mày âm u tóc tai đỏ lòe. Bốn con khôi lỗi không ngừng đánh ra từng đạo quyền kình vàng chóe khiến nam tử tóc đỏ chống đỡ vô cùng vất vả. Ở cách vòng chiến không xa, Liễu Minh cùng Cốt Hạt, Phi Lô đang hợp lực đối phó ba con Phong Yêu khổng lồ có thực lực Ngưng Dịch hậu kỳ.

Nam tử tóc đỏ vừa oằn mình ngăn cản thế công của bốn con khôi lỗi lại vừa thao túng một thanh phi xoa đen nhánh nhằm mạnh mẽ đột phá vòng vây quyền kình. Bởi vì bên kia, ba con Ma Phong khổ sở chống đỡ Liễu Minh cùng hai đầu linh sủng đã bị thương khắp người, mắt thấy không thể tiếp tục chống đỡ.

Đáng tiếc, bốn con khôi lỗi giáp vàng cứng cỏi đến đáng sợ, lại thêm Liễu Minh ra lệnh cho chúng dốc sức liều mạng, điên cuồng tấn công không ngơi nghỉ. Nam tử tóc dỏ dù toàn lực huy động phi xoa trên tay cũng chỉ có thể lưu lại một chút dấu vết trên thân khôi lỗi trong thời gian ngắn, căn bản là không thể khiến chúng trọng thương! Chỉ có thể trơ mắt nhìn Liễu Minh hạ sát từng con Phong Yêu!

Khi con ong vàng cuối cùng bị đại võng do cát vàng đầy trời hóa thành bao lại, tiếp đó liền bị kiếm quang chém thành hai đoạn, nam tử tóc đỏ không khỏi có chút hoảng sợ.

Sau thời gian chừng một chén trà, khi Liễu Minh rời khỏi hồ lớn, tu di giới của hắn lại nhiều thêm một cái đầu lâu Ma Phong Thượng Nhân, xếp hạng tám trên Sinh Tử Đơn.

...

Một năm sau, tại Bích Yên Minh Hải, hiểm địa tiếng tăm lừng lẫy của đại lục Trung Thiên.

Trên không nơi đây đang có hai cái quả cầu phát sáng một trắng một đen lần lượt vụt qua với tốc độ nhanh như tên bắn.

Đúng vào lúc này, hắc quang phía sau bỗng nhiên bắn ra bóng kiếm màu xám rợp trời. Sau một thoáng mơ hồ, trong tiếng huýt gió xé trời, chỉ thấy bóng kiếm hóa thành vòi rồng chớp nhoáng chìm ngập quả cầu màu trắng nơi phía trước.

Quả cầu màu trắng bị vòi rồng bao phủ lập tức dừng lại, theo sau là một tràng "Đùng đùng đùng..." truyền ra liên tiếp. Mặt ngoài quả cầu hiện lên một mảnh hồ quang điện màu bạc. Sau chừng một nhịp thở, bóng kiếm trong vòi rồng ầm ầm vỡ tan, khiến cho quả cầu màu trắng lần nữa lóe lên lóe xuống tiếp tục bắn về phía trước. Quả cầu lóe ánh đen phía sau cũng chỉ hơi có chút dừng lại liền lần nữa cuộn lên một màn sương đen, cuồn cuộn bắn theo.

Cứ thế, cả hai đuổi đuổi bắt bắt mười ngày không ngừng!

"Tiểu bối Thái Thanh Môn, ngươi săn giết bản tọa đầy đủ trăm ngày rồi, chẳng lẽ ngươi cho rằng Khô Cốt Thánh Tăng ta dễ bị khi nhục như vậy?" Độn quang màu trắng phía trước bỗng nhiên truyền ra giọng lạnh lẽo âm hiểm nhưng lại hổn hà hổn hển, giống như như vịt đực thiếu hơi vậy.

Thế nhưng bên trong độn quang màu đen phía sau, họ Liễu lại như mắt điếc tai ngơ, tiếp tục điều khiển độn quang không nhanh không chậm bám riết không tha, kết hợp xuất kỳ bất ý chém ra vài đạo kiếm khí chọc chọc quả cầu trắng phía trước vài nhát. Đám kiếm khí này trừ việc khiến cho độn quang màu trắng chậm lại đôi chút, gần như chẳng thể tạo cho đối phương bất kỳ thương tổn nào cả.

Tình cảnh như vậy kéo dài thêm chừng nửa ngày thì độn quang màu trắng phía trước đột nhiên dừng lại. Bạch quang thu lại để lộ ra một gã thanh niên hình dáng tiều tụy kèm theo đôi mắt lõm sâu nhưng lại sáng ngời có thần. Toàn thân không râu không tóc, thân thể héo rũ như xương khô khoác lên chiếc áo cà sa đỏ thẫm rộng thùng thình. Từng cơn gió lạnh thổi qua mơ hồ để lộ thân hình gần như trơ lại khung xương của gã!

Bộ dạng quỷ dị như thế, chỉ sợ người nhát gan vừa nhìn thấy đã bị dọa đến chết tươi.

Gần như cùng lúc, độn quang màu đen phía sau cũng thu lại, để lộ một người thanh niên mặt không biểu tình, chính là Liễu Minh.

Lại nói tiếp, trăm ngày đuổi giết này đối với họ Liễu cũng là hành động bất đắc dĩ. Ngày đó sau khi biết được tin tức về người xếp thứ ba trên Sinh Tử Đơn là Khô Cốt Tăng Nhân từ Bắc Đẩu Các, hắn liền ngựa không dừng vó tìm đến phụ cận Bích Yên Minh Hải, dẫn dụ mục tiêu từ trong hang ổ bí mật ra ngoài. Đối phương dưới cơn thịnh nộ liền đại chiến với hắn một trận.

Tuy rằng sớm biết người này có thể xếp hạng cao như thế, tuyệt đối không phải kẻ tầm thường, thực lực ắt không hơn xa Huyết Phủ Cuồng Ma và Ma Phong Thượng Nhân. Thế nhưng không ngờ như vậy vẫn còn đánh giá đối phương hơi thấp.

Ma phiên trong tay kẻ này sau khi tế ra có thể hóa thành bảy bộ xương khô trắng toát lạnh lẽo. Tất cả đều có chiều cao giống gã cùng tu vi xấp xỉ Ngưng Dịch hậu kỳ. Liễu Minh thấy vậy lập tức tế ra Cốt Hạt, Phi Lô, Hoàng Cân Lực Sĩ và Tứ Tượng Khôi Lỗi cầm chân bảy bộ hài cốt kia. Bản thân họ Liễu sử dụng Ngự Kiếm Thuật đại chiến cùng Khô Cốt Tăng Nhân.

Trận chiến kéo dài một ngày một đêm, bảy bộ xương khô đều có thực lực không hề thua kém linh sủng cùng khôi lỗi của Liễu Minh. Hai bên quần nhau đến điên cuồng. Lại thêm thực lực lão Khô Cốt Tăng Nhân vô cùng cao cường, cộng với trang bị đủ loại bí thuật, linh khí, phù lục tầng tầng lớp lớp.

Cả hai người đấu đến hôn thiên ám địa. Khó khăn lắm Liễu Minh mới tìm được một sơ hở, thúc giục bí thuật Nhân Kiếm Hợp Nhất chém bay thủ cấp của đối phương.

Nhưng không biết Khô Cốt Tăng Nhân tu luyện loại công pháp gì, bị họ Liễu chém rụng đầu vậy mà vẫn có thể đem một thân xương trắng bức ra bên ngoài cơ thể, tiếp đó nhanh chóng chui vào trong bộ xương khô đang triền đấu cùng Cốt Hạt ở bên cạnh. Bộ xương này trong nháy mắt liền sinh ra một thân da thịt, lần nữa hóa thành bộ dáng của Khô Cốt Tăng Nhân. Gần như cùng lúc, gã còn thúc giục cho thân thể cũ của mình tự bạo.

Liễu Minh không kịp đề phòng nên cũng chịu một vài vết thương. Cũng may sau đó, bằng việc không ngừng bổ sung Kim Nguyên Đan, hắn rốt cục phải mất thêm mấy ngày mới chém chết năm cỗ hóa thân còn lại của đối phương! Nhưng Phi Lô cùng Cốt Hạt cũng phải chịu tổn thương không nhỏ, nên hắn cũng thu lại rồi.

Đến lúc này, Khô Cốt Tăng Nhân chỉ còn lại một cỗ thân hình cuối cùng, tự nhiên không dám ham chiến, nhanh chóng hóa thành một đạo độn quang màu trắng bỏ chạy trối chết. Liễu Minh hiển nhiên là một đường đuổi sát đằng sau, rồi hai người một chạy một đuổi chính là trăm ngày dài.

Giây phút này, hắn nhìn qua Khô Cốt Tăng Nhân ở trước mặt rõ ràng thấy khí tức của đối phương có chút yếu đi. Họ Liễu không có chủ quan chút nào, mười ngón khẽ động, ánh kiếm xám tro lần nữa phấp phới đầy trời.

...

Chiến đấu trên mặt biển Bích Hải giằng co nửa ngày, Liễu Minh tung ra hết thủ đoạn, thông qua Lạc Kim Sa cùng Ngự Kiếm Thuật cứng rắn tiêu hao hết pháp lực của đối phương, đến bước ngoặt sau cùng lại tế ra Cửu Nghi Khô Lâu Thuẫn, mới dùng Tam Phân Mông Ảnh Đại Pháp tiếp cận sau sử dụng một thân đại lực đánh chết Khô Cốt Tăng Nhân.

Khi Liễu Minh trở lại Thái Thanh Môn, mang theo thủ cấp Khô Cốt Tăng Nhân tiến vào Sinh Tử Các, liền bị chấp sự phụ trách Sinh Tử Đơn dùng ánh mắt như nhìn thấy quái vật ngắm nghía hồi lâu rồi mới thêm ba mươi vạn điểm cống hiến vào trong lệnh bài hắn. Phải biết là lúc trước đầu Ma Phong Thượng Nhân cũng chỉ đổi được có tám vạn điểm cống hiến mà thôi...

Hiện giờ trong tay hắn có hơn bốn mươi vạn điểm cống hiến, còn nhiều hơn một số đệ tử nội môn. Trước khi rời đi, Liễu Minh tự nhiên dặn dò một phen, không được để lộ ra danh tính của hắn. Sau khi nam tử trung niên sảng khoái đáp ứng hắn mới yên tâm rời khỏi.

...

Phường thị Hắc Thủy, trong Bắc Đẩu Các, Liễu Minh lần nữa ngồi thẳng trong mật thất lầu hai, yên tĩnh thưởng thức trà đạo.

Đây là lần thứ tư hắn đi đến đây, vẫn như cũ là vì tìm hiểu hành tung đám tà tu bài danh mười vị trí đầu trên Sinh Tử Đơn.

"Thật sự xin lỗi đạo hữu, những kẻ mà người nhờ chúng ta tìm kiếm đều có hành tung vô cùng thần bí. Bản các nhất thời cũng không tra ra tin tức xác thực."

Liễu Minh nghe vậy không khỏi thở dài trong lòng, dù sao hắn cũng không cảm thấy ngoài ý muốn là bao. Đám tà tu chiếm nhóm đầu trên Sinh Tử Đơn đều là nhân vật nổi trội trong lớp tuổi trẻ đồng lứa, cũng là đám người che giấu hành tung vô cùng cẩn thận, muốn thấy chân dung thôi cũng là chuyện vô cùng khó khăn! Bắc Đẩu Các lúc trước có thể thăm dò đến manh mối cùng tung tích của ba người trong mười hạng đầu đã vượt xa dự đoán của hắn.

"Đã như vậy, tại hạ xin được cáo từ. Nếu sau này còn có tung tích của những người này mong rằng bản các giúp đỡ tại hạ chú ý một hai." Liễu Minh nói xong, đứng dậy cáo từ rời khỏi.

"Điều này là đương nhiên, đạo hữu cứ việc yên tâm." Trung niên áo trắng nhận lời.

Đợi đến Liễu Minh rời khỏi không lâu, nơi góc khuất cánh cửa lóe lên một bóng đen, từ trong đó đi ra một lão giả mặt mũi âm trầm mặc áo đen. Lão giả này có hai đạo mi trắng rủ xuống đến cả cằm, khí tức trên thân to lớn và nội liễm, rõ ràng là một cường giả Chân Đan Cảnh.

"Tham kiến Cát Trưởng lão." Trung niên nhân áo trắng vội vàng đứng dậy, cung kính thi lễ với lão giả.