Ma Thiên Ký

Chương 595: Huyết Phủ Cuồng Ma

Dịch giả: chickel, Khói

Biên: nila32

Ngọc bội này có lai lịch rất lớn, là vật được Bắc Đẩu Các, thế lực cổ xưa nhất của đại lục Trung Thiên phát ra, Bắc Đẩu Lệnh.

Nghe nói Bắc Đẩu Các là tồn tại lâu đời nhất từ thời Thái cổ. Nếu lời đồn đại này là thật, thì còn lâu đời hơn cả Thái Thanh môn và Tứ đại Thái tông của Nhân tộc.

Ngoài ra, họ còn sở hữu nội tình thâm bất khả trắc, nghe nói còn có đại năng Thông Huyền cảnh.

Cơ quan đối ngoại của Bắc Đẩu các được gọi là Linh Cơ các, được xưng là trong thiên hạ không gì không biết, không gì không hiểu.

Tuy điều này nghe có vẻ khoe khoang, nhưng quả thực Bắc Đẩu các rất linh thông các tin tức khắp đại lục Trung Thiên, phần lớn những người đến dò hỏi tin tức đều có thu hoạch.

Từ trước đến nay, Bắc Đẩu các tổng cộng đã phát ra một vạn tám nghìn Bắc Đẩu lệnh, chỉ cần có trong tay Bắc Đẩu lệnh thì đó chính là khách quý của Bắc Đẩu các, từ đó có thể nghe ngóng các loại tin tức, tất nhiên cũng phải đưa ra một khoản thù lao xa xỉ bằng linh thạch.

Hơn nữa thế lực này từ trước đến nay nhận Lệnh không nhận người. Nếu không có Bắc Đẩu lệnh, thì dù là kẻ có thiên đại lai lịch cũng không thể mua được tin tức.

Do vậy, dù số lượng Bắc Đẩu lệnh không ít, các thế lực lớn đều có nhưng đối với toàn bộ Trung Thiên đại lục mà nói, nó vẫn là vật quý hiếm. Thường thì một tán tu muốn có được Bắc Đẩu lệnh là chuyện vô cùng khó khăn.

Vậy mà Ma Huyền tông Lục Bào thanh niên có được một cái Bắc Đẩu lệnh, thực khiến Liễu Minh không nghĩ tới. Nhưng hiện giờ vật này rất hữu dụng với hắn.

Liễu Minh vuốt vuốt ngọc bội trong tay, bỗng mặt hắn hiện lên vẻ tàn khốc.

Ba ngày sau, Liễu Minh trong một đạo độn quang màu đen, vô thanh vô tức rời khỏi sơn mạch Vạn Linh, không làm kinh động đến bất cứ kẻ nào.

Nhằm giữ bí mật, hắn không dùng Truyền Tống trận của tông môn, mà lại thay hình đổi dạng, đến một phường thị hạng trung bên ngoài sơn mạch Vạn Linh, bỏ ra rất nhiều linh thạch, sau nhiều lần truyền tống, mất gần nửa tháng, hắn tới được phường thị Hắc Thủy cách sơn mạch Vạn Linh khoảng trăm vạn dặm.

Phường thị Hắc Thủy thoạt nhìn rất bình thường, kiến trúc ở đây chỉ bằng một nửa so với phường thị Trường Dương và trông cũng khá cũ kỹ u ám. Nhìn từ không trung phía xa trông rất giống hồ nước màu đen.

Lúc này Liễu Minh hóa thành một đại hán mặt đen, qua lại trên đường trong phường thị, thỉnh thoảng xem qua hàng hóa của vài tiệm hai bên đường.

Hắn dừng lại trước một tòa nhà hai tầng sau một hồi rẽ trái quặt phải.

Trên cửa chính có treo một bảng hiệu cũ, phía trong khá tối, từ bên ngoài nhìn không rõ bên trong, có phần giống trà lâu bình thường.

Thần thức Liễu Minh khẽ quét qua tấm biển, liền nhận ra, sau đó không nói thêm lời nào đi nhanh vào.

Trà lâu trái lại là được dọn dẹp có chút sạch sẽ, đặt mấy cái bàn lớn giản đơn, phía sau quầy hàng mé bên, một gã bộ dáng chưởng quỹ đang dùng tay chống cằm, nhìn như buồn ngủ vậy.

Giờ là giữa trưa, cửa hàng cũng không nhiều khách nhân, ngồi rải rác ở mấy bàn lớn bên cạnh, thưởng thức lấy linh trà.

"Vị khách quan kia xin mời vào trong ngồi, thưởng thức Thất Tinh Linh trà của bản tiệm, đảm bảo ngài sẽ hài lòng!" Giữa lúc họ Liễu dùng ánh mắt quan sát bốn phía, một gã thanh niên bộ dáng tiểu nhị đã đi tới, khuôn mặt tươi cười mời chào.

Liễu Minh dùng thần thức quét qua người tiểu nhị, hơi chút suy nghĩ.

Kẻ này dung mạo xấu xí, không ngờ có tu vi Ngưng Dịch sơ kỳ, không biết có phải là do tu luyện công pháp ẩn nấp đặc thù nào đó không mà chấn động pháp lực trên người hắn rất là mịt mờ, nếu không phải họ Liễu có tinh thần lực viễn siêu tu sĩ cùng giai có khi không phát hiện được.

Nhưng mà, chính bởi vì điều này, hắn liền xác định bản thân không tìm nhầm nơi.

Trà lâu này đúng là một phân các của Bắc Đẩu các.

Trước giờ, Bắc Đẩu các làm việc luôn thần bí, tu luyện giả bình thường thậm chí còn không biết nó tồn tại. Tổng bộ của nó được đặt ở nơi nào càng không người biết, Liễu Minh phải hao tốn không ít điểm cống hiến mới tại trong Thiên Cơ Điện tra được địa điểm một chỗ phân các nơi đây.

Họ Liễu hơi suy nghĩ chút, sau đó hắn cũng không có vòng vèo quanh co, trực tiếp lấy ra Bắc Đẩu Lệnh vung nhanh qua trước mặt thanh niên tiểu nhị.

"Thì ra là khách quý ghé thăm, xin mời lên lầu hai thượng tọa." Tiểu nhị đôi mắt lóe sáng, một cái liền nhận ra Bắc Đẩu Lệnh trong tay họ Liễu, vẻ mặt hắn lập tức biến đổi, nét mặt đầy kính cẩn thi lễ một cái, rồi quay người đi đến một cầu thang ở góc khuất.

Liễu Minh tức thì mặt không biểu tình đi theo.

Tiểu nhị dẫn Liễu Minh xuôi theo cầu thang đi lên tầng hai, đi đến cửa một gian phòng thì dừng lại, nhấc tay gõ ba cái lên cửa phòng.

Két!

Cửa tự động mở ra.

"Đạo hữu, mời vào trong." Tiểu nhị nói xong liền thi lễ một cái rồi xoay người đi xuống lầu, để mình Liễu Minh đứng tại nơi cửa vào.

Liễu Minh nhíu mày, thoáng nhìn qua trong phòng rồi mới đi vào.

Bên trong phòng bày cái bàn, một cái bình phong lớn, phía trước bình phong đặt hai hàng giá sách lớn làm từ gỗ, trên để đầy các loại điển tịch, thoạt nhìn chỉ như thư phòng của một gia đình bình thường, khác xa dự đoán trong nội tâm của họ Liễu.

"Vị đạo hữu này, mời ngồi." Một nam tử trung niên mặc đồ trắng, có phần nho nhã như làn gió, từ phía sau tấm bình phong chậm rãi đi ra.

Y quan sát Liễu Minh một chút rồi chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh.

Liễu Minh ngồi xuống, trong mắt thì hiện lên vẻ kì dị, khí tức trên thân kẻ này nội liễm thâm trầm, chính là có tu vi Hóa Tinh kỳ.

"Đạo hữu hôm nay đến đây, là muốn nghe loại tin tức nào?" Nam tử ngồi xuống, nhẹ nhàng thăm hỏi.

"Ta muốn tìm hành tung cùng tin tức của một người." Liễu Minh đi thẳng vào vấn đề nói ra.

"Tìm người? Đạo hữu đã có được Bắc Đẩu Lệnh mà Bắc Đẩu Các chúng ta ban phát, cũng nên biết quy củ chứ. Tại hạ trước tiên phải nghiệm chứng lệnh bài, sau đó các hạ xin mời ở đây viết xuống tên tuổi lai lịch người cần tìm." Nam tử bình tĩnh nói, tay thì lấy một tờ giấy trắng đưa tới.

Liễu Minh đưa ngọc bội cho đối phương, cùng lúc cầm lấy giấy trắng, không chút nghĩ ngợi liền cầm bút viết ra mấy chữ "hành" lên đó.

Mà lúc này, nam tử ở phía trước không biết dùng cách nào đã kiểm tra xong ngọc bội, cũng gật đầu trả lại cho họ Liễu, cùng lúc thuận tay cầm lại giấy trắng, nhìn qua nó vài lần.

Sau nửa canh giờ, Liễu Minh lặng yên rời khỏi Bắc Đẩu Các, mà giờ phút này trên người hắn thình lình ít đi ba mươi vạn linh thạch, nhưng mà cũng như nguyện vì đã thăm dò được tin tức hắn muốn.

Sau đó, hắn cũng không có dừng lâu tại phường thị Hắc Thủy mà trực tiếp rời khỏi, cưỡi mây bay nhanh về một hướng khác.

Hai tháng sau, trên một mảnh sa mạc hoang vu ít người lui tới, một đạo độn quang đỏ như máu từ giữa không trung vụt qua như tên bắn.

Phía dưới sa mạc, đột nhiên thoát ra một đạo ánh bạc, nó nhanh không gì sánh kịp lao thẳng tới độn quang màu máu giữa không trung.

"Ách, cái thứ quỷ quái gì thế này!"

Trong độn quang màu máu, một thanh âm thô cuồng khẽ quát lên, một đạo tấm lụa màu máu liền theo đó bay ra đánh thẳng vào ánh bạc.

Ánh bạc như gặp phải trọng thương, ầm vang bay ngược lại, độ rơi còn nhanh hơn lúc trước. Mà đây rõ ràng là một chỉ bò cạp to gần trượng, ánh bạc lóa mắt.

Rồi độn quang màu máu thu lại, lộ ra bóng người bên trong, nhưng lại là một gã đại hán với dáng người vô cùng cường tráng, hắn mặc áo dài màu đỏ, dưới chân đạp trên một thanh búa lớn đỏ sậm như máu. Giây phút này chính đang đằng đằng sát khí nhìn chòng chọc xuống dưới.

Nếu có đệ tử Thái Thanh Môn ở đây, chắc chắn có thể thoáng cái nhận ra, tráng hán áo đỏ chính là Huyết Phủ Cuồng Ma bài danh thứ chín trên Sinh Tử Đơn tại ngoại môn Thái Thanh Môn.

Phốc!

Sau lưng tráng hán nổi lên chấn động. Một bóng người như quỷ như mị hiện ra, bóng người hiện lên đi đôi với một đạo tiếng rít không khí chói tai vô cùng, một cái nắm đấm lượn lờ hắc khí mang theo uy thế như thái sơn áp đỉnh trực tiếp bổ xuống gáy đại hán.

Huyết Phủ Cuồng ma sợ hãi chấn kinh, hắn xoay người lại, nhưng muốn trốn cũng đã muộn, chỉ có thể vội vàng đan hai tay chặn trước người.

Oanh!

Dường như đá lớn vạn cân đổ lên người, Huyết Phủ Cuồng Ma bị một kích đập bay rớt rơi, từ giữa không trung đâm sầm xuống trong sa mạc.

Giữa không trung, bóng người màu đen hơi hơi rung nhẹ, nháy mắt cái, bóng người đã hạ xuống trên mặt đất.

Hắc khí tán đi, lộ ra một gã nam tử trẻ tuổi mặt không biểu tình, chính là Liễu Minh.

"Đáng chết!"

Tiếng hét phẫn nộ thô bạo theo trong bụi mù tung tóe truyền ra, Huyết Phủ Cuồng Ma nắm chặt đuôi chiến phủ đỏ, xoay tay chém ra một mảnh ánh máu nồng đậm hình quạt, chém về phía họ Liễu.

Liễu Minh nhưng đã sớm chuẩn bị rồi, thân hình hắn trở nên mơ hồ, liền đánh tan huyết quang. Đồng thời, tay áo hắn run lên, bốn đạo ánh kim lóe lên bắn ra, hóa thành bốn con khôi lỗi vàng chóe, bốn con bốn góc, vây quanh Huyết Phủ Cuồng Ma.

"Lên!"

Theo thanh âm Liễu Minh vang lên, một tòa pháp trận màu vàng bỗng nhiên thành hình, pháp trận bao phủ Huyết Phủ Cuồng Ma nơi trung tâm.

Sau một khắc, một trận bóng búa màu máu đẹp mắt dồn dập trảm lên trên màn sáng màu vàng, nhưng mà nó chỉ tạo ra được một trận gợn sóng chấn động mà thôi.

"Ngươi là người phương nào? Diêm mỗ tự hỏi cùng ngươi không cừu không oán. Vì sao ngươi lại ở đây mai phục ta?" Khuôn mặt Huyết Phủ Cuồng Ma cứng đờ, lạnh lùng nhìn về phía họ Liễu nơi ngoài pháp trận.

Nhưng mà Liễu Minh lại chẳng có hứng thú nói nhảm với tên kia, hắn vỗ túi lớn bên hông, hắc khí lóe lên, Phi Lô hiện ra, trực tiếp mang theo vô số sợi tóc xanh lá nhào vào trong màn sáng.

Bên kia, Cốt Hạt lúc đầu bị đánh bay cũng theo công tới, vĩ câu rung rung một trận, lập tức đã đâm ra hơn mười đạo hắc tuyến.

Màn sáng màu vàng có thể ngăn cản công kích, nhưng mà đối với Phi Lô, Cốt Hạt thì chẳng có chút trở ngại nào, giống như căn bản không tồn tại.

Vẻ mặt Huyết Phủ Cuồng Ma trầm xuống, búa lớn trong tay hắn run lên, trên người nổi lên một mảnh ánh máu chói mắt, huyễn hóa ra từng đạo bóng búa bắn ra đánh nát tóc xanh cùng hắc tuyến.

Nhưng đúng lúc này, một đạo bóng kiếm màu xám mông lung lóe lên chém xuống, ánh kiếm to hơn mười trượng phang lên trên bóng búa màu máu.

"Ông" một tiếng nổ vang!

Bóng búa bị ánh xám quét xuống, liền bị đánh tan hơn phân nửa, rồi sau đó ánh kiếm xám tro mang theo kiếm rít thê lương nghiêng nghiêng chém tới Huyết Phủ Cuồng Ma.

Huyết Phủ Cuồng Ma quát lên chói tai, búa trong tay gã biến lớn lên mấy lần, ngăn chặn kiếm quang.

Trong lúc này, Huyết Phủ Cuồng Ma chẳng thể quan tâm đến phòng ngự quanh người. Cốt Hạt giao thủ vĩ câu run lên, hơn mười đạo tơ mỏng màu đen lóe lên rồi biến mất.

Huyết Phủ Cuồng Ma chỉ cảm thấy nơi cánh tay mát lạnh, trên tay đã nhiều ra mười cái lỗ máu màu đen, nơi đó nọc độc tím đen đang xùi xùi chảy ra ngoài không dừng, cánh tay giơ lên lập tức mềm nhũn, trở nên có phần không linh hoạt.