Ma Thiên Ký

Chương 452: Hỏa Diễm Cốc

Dịch giả: nila32

Phong Trạm dường như sớm đã đoán trước vì vậy thần sắc vẫn tỏ ra bình tĩnh không chút gợn sóng. Chỉ thấy y khẽ run tay áo kéo theo một hồi cuồng phong rít gào cuốn đi tất cả những thanh mang vô tung vô ảnh kia sau đó liền há to miệng phun ra một chiếc chuông nhỏ màu vàng kim. Kiện Linh khí này chỉ lớn chừng lòng bàn tay, vẻ ngoài tinh xảo dị thường, mặt ngoài hiện đầy những đạo Linh văn kim sắc vô cùng huyền ảo. Ngay lập tức đã thấy Phong Trạm không chút do dự vung mạnh một tay lên trời. Chuông nhỏ cũng theo đó bay lên, sau khi xoay tít một vòng trong không trung liền nhanh chóng phóng lớn thành một chiếc chuông khổng lồ cao chừng hai ba trượng.

“Ông” một tiếng chuông trong trẻo vang lên.

Chỉ thấy mặt chuông khổng lồ tỏa ra từng hồi kim quang rạng rỡ, vô số ký tự ánh kim thật nhỏ cũng từ đó hiện lên rồi nhanh chóng đan thành một vòng sáng bảo vệ kim sắc. Phong Trạm chỉ khẽ sử dụng ngón tay để thôi động, vòng sáng kia đã lập tức chui tọt vào trong lòng đất.

Khúc Linh vừa rồi nhờ cậy năng lượng của phù lục để dốc sức chui vào trong lòng đất bỏ chạy thục mạng. Trong lúc đó gã cũng không ngừng huy động thần thức kiểm tra xung quanh, sau khi không nhận thấy dấu hiệu Phong Trạm truy đuổi mới thở phào một hơi nhẹ nhõm. Nào ngờ chỉ sau một khắc, không gian sau lưng Khúc Linh thình lình gợn lên từng đợt chấn động nhè nhẹ, một đạo kim quang không biết từ đâu bất ngờ ập tới, cuốn chặt lấy gã. Toàn thân Khúc Linh tức thì trở nên cứng đờ, không cách nào nhúc nhích mảy may đồng thời pháp lực trong cơ thể không ngờ cũng đột nhiên không có cách nào ngưng tụ dù chỉ một chút.

“Định Thần Chung!” Đến lúc này gã mới nghẹn ngào thốt lên một cái tên.

Bên trong hầm mỏ lúc này, Phong Trạm liên tục đánh ra vài đạo pháp quyết nối tiếp nhau. Chuông vàng khổng lồ ở cạnh bên cũng theo đó không ngừng lắc lư đồng thời phát ra từng tràng âm thanh trong trẻo. Rất nhanh sau đó, lại có một mảnh hào quang vàng rực được ngưng tụ sau đó lập tức chui vào bên trong lòng đất.

Đến lúc tiếng chuông thứ hai vang lên, Khúc Linh liền cảm thấy cơ thể bị một luồng nhiệt khí khiến người ta hít không thông vây lấy, cũng làm cho huyết dịch toàn thân gã trở nên sôi trào nhộn nhạo. Chỉ nghe “Ọc” một tiếng, Khúc Linh đã không kiềm được phun ra một ngụm máu tươi, linh quang trong đôi mắt của gã cũng theo đó gần như tiêu tán toàn bộ. Khi kim quang lần nữa xiết chặt, thân hình của Khúc Linh cũng lập tức nổ tung thành đống thịt vụn bầy nhầy, ngay cả tinh hồn cũng không thể trốn thoát. Phong Trạm lúc này nhanh chóng khu động thần thức quét đến địa phương xảy ra vụ nổ, sau khi xác định phản đồ đã bị tiêu diệt hoàn toàn mới không chút chần chờ thu hồi chiếc chuông thần kì kia về bên người.

“Hừ. chỉ có thể là Thiên Hương Các cùng Thiên Cầm Tông đang giở trò mà thôi! Dù sao kết quả lần đánh cuộc sắp tới cũng đã không thể thay đổi, ta cũng không có gì phải lo lắng.” Phong Trạm thì thào tự nói vài câu rồi quay người nhanh chóng rời đi.



Vào một ngày, Liễu Minh đang lặng yên điều tức trong động phủ đột nhiên khẽ run tay áo phát ra một quang mang bạch sắc. Chỉ thấy hắn khẽ động đôi mi rồi từ từ mở mắt ra sau đó mới lấy ra một trận bàn đưa tin màu trắng đang hiện những dòng chữ viết li ti.

“Cuối cùng cũng đến lúc khởi hành rồi.” Liễu Minh sau khi nhìn thấy tin tức truyền đến một cách rõ ràng liền thì thào vài tiếng sau đó nhanh đứng dậy đi ra khỏi động phủ. Cả người của hắn lập tức được khí đen bao phủ, phóng nhanh về hướng tổng đàn của Trường Phong hội.

Khi hắn đặt chân đến quảng trường ở tổng đàn, liền thấy một chiếc phi thuyền cực lớn đã sớm chờ đợi ở đó. Phong Trạm thân vận tạo bào, đứa con gái xinh đẹp Phong Thải của y, thanh niên áo đen Vệ Trọng cùng với Tân Nguyên đều đã xuất hiện. Phong Trạm đang đứng chắp tay, nhìn thấy họ Liễu đã đến liền tiến đến chào hỏi vài câu. Liễu Minh tự nhiên cũng chắp tay hồi đáp vài câu khách sáo. Phong Thải lúc này giống như một chú chim non nép sát bên người thanh niên hắc y xấu xí đứng cạnh Phong Trạm, còn Tân Nguyên thì vẫn vui vẻ vẫy tay với hắn. Trừ ba người bọn họ, hiện trường còn xuất hiện vô số đệ tử bình thường của Trường Phong Hội đang tất bật chuẩn bị những vật dụng cần thiết cho hành trình sắp tới.

“Tốt rồi, mọi người đều đã có mặt, chúng ta cũng nên xuất phát.” Phong Trạm vừa lên tiếng phân phó, mọi người liền không chút chậm trễ leo lên cự thuyền.

Chiếc thuyền này của Phong Trạm hiển nhiên cũng là một kiện Linh khí phi hành phẩm giai không thấp, so về tốc độ thì vượt xa cơ quan phi thuyền trước kia của Liễu Minh. Chỉ thấy kiện linh khí này phá không lao đi, phía dưới minh ấn linh trận lập tức tụ ra hơi nước màu trắng cuồn cuộn, chỉ khẽ thôi động, toàn bộ thân thuyền đã vượt qua khoảng cách hơn trăm trượng. Dù vậy, trọn vẹn hai ngày về sau, bọn họ mới đến được một hòn đảo được xem là giao giới giữa hai thế lực Trường Phong Hội và Kim Ngọc Minh.

Hình dạng của hòn đảo này có chút quái dị. Bốn phía thậm chí có thể nhìn thấy vài chục miệng núi lửa lộ ra giữa mặt biển. Một vài trong số chúng thỉnh thoảng còn toát ra sương mù đỏ thẫm cùng khí lưu nóng bỏng không ngừng trở mình bay lên khiến cho những đám mây trôi nổi trên bầu trời cũng bị nhuốm màu thành từng mảnh đỏ ửng. Hơn nữa khu vực xung quanh đều không thể tìm thấy một cành cây ngọn cỏ nào. Tất cả đều được bao phủ bởi nham thạch đỏ thẫm, dưới sự chiết xạ của ánh sáng càng khiến cho hòn đảo từ xa nhìn lại giống như bị từng ngọn hung hỏa bao quanh.

Nơi này đúng là Hỏa Diễm cốc nổi danh tại khu vực Nam Hải.

Lúc này, cự thuyền được một tầng ánh sáng màu xanh da trời bảo vệ liền vững vàng vượt qua những dãy núi lửa trùng điệp sau đó trực tiếp tăng tốc bay đến vị trí trung tâm của hòn đảo rồi mới chập rãi đáp xuống một cái thung lũng nằm sâu trong sơn cốc. Chỉ là không ngờ một chiếc phi thuyền khổng lồ dài hơn mười trượng đã sớm có mặt tại đây. Toàn thân phi thuyền này đều hiện lên lưu quang nhàn nhạt. Hai đầu của nó đều được khảm nạm thật nhiều tinh thạch xanh biếc lớn chừng nắm tay. Hơn nữa tại lối vào của phi thuyền này còn tập trung một đám cự phiên đen kịt có in một chữ ‘Kim’ thật lớn.

Lúc này tại bãi đất trống phía trước cự thuyền, có thể nhìn thấy một vài bóng người có lẽ đã chờ từ sớm. Người cầm đầu là một lão già râu dài thân vận áo bào màu đỏ, minh chủ của Kim Ngọc Minh, Độc Cô Ngọc. Sau lưng y là một lão giả sắc mặt hồng hào chính là nhân vật ngày đó đã mang theo chiến thư đến chỗ bọn họ, phó minh chủ của Kim Ngọc Minh. Ngoài ra còn có một người đàn ông gầy gò đã từng gặp qua cùng với một vài tu sĩ của Kim Ngọc Minh đang đứng chung một chỗ. Trong đó, có một gã mặt mũi tràn đầy vết sẹo, tướng mạo dữ tợn, xung quanh cơ thể là những sợi sương mù li ti màu xanh lá, thoạt trông vô cùng đáng chú ý.

“Độc Cô minh chủ, các vị đến sớm thật đấy, hẳn là vô cùng mong ngóng đối với phần thưởng của lần đánh cuộc sắp tới.” Phong Trạm vừa nhận ra sự hiện diện của đám người kia, sắc mặt liền trở nên trầm xuống, vừa thủng thẳng rời khỏi phi thuyền vừa lạnh lùng hỏi thăm.

“Hắc hắc, quý hội đã mời được nhân vật như Vệ công tử, đệ tử của Ngũ Linh Thượng Tông, tại hạ làm sao có thể suy tâm vọng tưởng như thế. Lần này tới đây chính yếu là để tiểu đồ mở mang hiểu biết mà thôi.” Độc Cô Ngọc nghe vậy liền cười ha hả nhưng cũng không trả lời thẳng vào câu hỏi của đối phương.

Phong Trạm âm thầm hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên y không tin vào lời nói của lão già gian xảo kia. Sau khi dẫn theo mọi người rời khỏi phi thuyền y liền tìm đến một địa phương sạch sẽ rồi mới khoanh chân ngồi xuống.

Lúc này, Liễu Minh mới cẩn thận đánh giá hoàn cảnh chung quanh. Chỉ thấy thung lũng này nằm ở trung tâm hòn đảo, bốn phía là lớp lớp núi lửa cao ngất thế nhưng nơi đây lại không tạo cho người ta cảm giác nóng bức như quãng đường lúc trước. Hơn nữa, một ít cát sỏi xung quanh còn lộ ra hơi trắng màu nước khiến cho nơi đây thêm phần thần bí.

Sau khi nhìn quanh một hồi, Liễu Minh mới thu hồi ánh mắt rồi dùng thần sắc bình tĩnh nhìn lướt qua những thành viên của Kim Ngọc Minh. Độc Cô Ngọc không hổ là cường giả Hóa Tinh kỳ, tùy tiện nói cười đều lộ khí thế không giận mà uy. Thế nhưng sự chú ý của họ Liễu lúc này lại bị gã trai trẻ mặt sẹo đứng sau lão già này. Từ trên người gã, Liễu Minh cảm giác được một tia nguy hiểm dù chỉ thoáng qua. Nếu hắn đoán không sai, người thanh niên kia chính là đệ tử lợi hại nhất của minh chủ Kim Ngọc Minh, cũng là chỗ dựa lớn nhất của đối phương trong lần đánh cuộc sắp tới.