Dịch giả: Hàn Lâm Nhi
Biên: nila32
Phong Trạm thấy mọi người đã rời đi thì vung tay thả ra một chiếc phi chu màu bạc, đưa Vệ Trọng đi theo. Theo một tiếng xé gió, phi chu bay lên, bay nhanh về hướng đảo Thanh Ngư.
"Lần thi đấu tuyển chọn này, hai người kia có thể đơn giản đánh bại những người khác, đặc biệt là Liễu Minh kia còn là một kiếm tu, quả thực làm ta cảm thấy ngoài ý muốn. Không biết Vệ công tử nghĩ sao?" Trong khoang thuyền, dường như Phong Trạm vẫn chưa thỏa mãn với quan điểm của mọi người lúc thi đấu, nên dò hỏi cách nhìn của Vệ Trọng.
"Phong tiền bối, lần này sở dĩ hai người kia có thể thắng dễ dàng như vậy không phải thực lực của họ mạnh mẽ mà là do những người khác quá yếu mà thôi. Nếu là ta thì không cần tới mười chiêu đã khiến hai kẻ này ngoan ngoãn nhận thua rồi." Vệ Trọng nghe vậy bèn nói.
"Đó là đương nhiên. Mặc dù hai người kia cũng có chút bổn sự nhưng sao có thể so với Vệ công tử được. Dù sao thì lần đánh cuộc này vẫn phải dựa vào công tử." Phong Trạm tỏ vẻ đồng ý.
Tuy rằng biểu hiện của hai người Liễu Minh không tầm thường, thế nhưng bọn họ cũng không thể hiện thực lực thực sự nên cũng chẳng làm Phong Trạm kỳ vọng nhiều, vậy nên bao hy vọng của lão đều đặt vào Vệ Trọng.
"Phong tiền bối yên tâm, chuyện đối phó với Kim Ngọc Minh cứ để ta, cho dù lấy một địch ba ta cũng có thể chiến thắng một cách dễ dàng." Vệ Trọng vừa nói vừa nhìn sắc mặt Phong Thải, giọng nói đầy ngạo nghễ.
"Phụ thân, lần đánh cuộc này có sư huynh ra tay thì đương nhiên không thành vấn đề. Có điều hai khách khanh còn lại vẫn cần bồi dưỡng thêm." Phong Thải thấy thế định khen Vệ Trọng mấy câu, nhưng chợt nghĩ tới Liễu Minh và Tân Nguyên bèn nhắc nhở, bộ dáng tràn ngập hứng thú.
"Việc này ta đã có quyết định." Phong Trạm nghe vậy nói.
...
Cuộc thi với Kim Ngọc Minh chỉ còn một tháng nữa, nên trong những ngày kế tiếp, Liễu Minh và Tân Nguyên đều tĩnh tâm tu luyện trong động phủ của mình, đồng thời phục dụng Thanh Tán Đan một cách đều đặn để bài trừ độc tố trong cơ thể.
Một ngày nào đó, Liễu Minh đang khoanh chân ngồi trong mật thất điều tức thì như nhớ tới điều gì, liền đưa tay tính toán một hồi rồi chợt đứng lên, chậm rãi đi tới cửa động phủ, hiện giờ xem ra đã tới ngày hẹn của hắn với Hoàng Chân. Liễu Minh cưỡi mây bay lên, không lâu sau đã xuất hiện ở trước cửa động phủ của Hoàng Chân. Người đi ra mở cửa vẫn là nữ tử ngăm đen kia, con gái của lão.
"Bái kiến Liễu tiền bối, linh khí của ngài đã luyện chế hoàn thành từ mấy ngày trước. Có điều hiện gia phụ hiện đang có việc ra ngoài, trước khi đi có dặn ta rằng mấy ngày nay tiền bối có tới thì dẫn ngài tới lấy là được." Nữ tử ngăm đen vừa thấy Liễu Minh thì cung kính nói, rồi lùi về một bên nhường lối cho Liễu Minh.
"Như vậy làm phiền Hoàng cô nương." Nghe thấy Linh khí đã luyện thành, trong lòng Liễu Minh cũng cảm thấy vui vẻ, lập tức gật đầu đi vào, theo chỉ dẫn của cô gái mà tới một thạch thất sâu trong động phủ.
Nữ tử chỉ vào một cái hộp ngọc màu vàng đặt trên bàn đá, mở miệng nói:
"Liễu tiền bối, Linh khí mà gia phụ luyện cho ngài đang ở bên trong."
Liễu Minh gật đầu, vung tay lên, hộp ngọc đã xuất hiện trên tay hắn, nắp hộp cũng mở ra. Chỉ thấy trong hộp đặt một viên châu màu đen lớn cỡ ngón cái, mặt ngoài sáng long lanh, xung quanh còn ẩn hiện những tia hắc khí. Nhìn qua thì thấy vật này giống hệt như viên Trọng Thủy Châu sau khi tế luyện lại của hắn, hơn nữa hàn khí còn có vẻ mạnh hơn vài phần. Liễu Minh hơi động tâm niệm, hai ngón tay cầm lấy viên châu, kiểm tra một hồi thì phát hiện viên Trọng Thủy Châu này cũng là một kiện linh khí trung phẩm ẩn chứa mười tám tầng cấm chế, lập tức vui mừng khen:
"Không hổ là Luyện Khí sư nổi danh nhất Trường Phong Hội."
Nói xong, hắn lại khẽ đảo tay, lấy ra một túi Huyền Thạch giao cho cô gái, nói là chi phí trả thêm cho nguyên liệu rồi mới cáo từ rời đi. Gần nửa canh giờ sau, Liễu Minh đã bay được khoảng hơn trăm dặm, dừng lại tại một chân núi hoang vắng phía tây đảo Thanh Ngư. Hắn vừa đứng lại, tay áo liền rung lên, viên Trọng Thủy Châu vừa luyện chế bay ra, ngón tay hắn khẽ dùng sức, viên Trọng Thủy Châu liền thay đổi hình dáng tròn dẹt liên tục. Hắn không nói hai lời, liền rót pháp lực vào trong. Chỉ thấy khói đen trên thân viên châu chớp động liên tục, dần dần tạo thành một màn sương khổng lồ.
"Đi!"
Liễu Minh quát khẽ một tiếng, cổ tay run lên, một cỗ man lực tuôn ra, viên châu vốn cực kỳ nặng lại rời khỏi tay, bay ra, đập xuống một đỉnh núi nhỏ gần đó.
Một tiếng "Oanh" vang lên, đất đá văng ra tung tóe.
Mặt ngoài ngọn núi xuất hiện một cái hố to cỡ năm sáu trượng, đá vụn bốn phía bắn ra, nham thạch xung quanh cũng xuất hiện đầy vết nứt.
Dùng lực cánh tay hiện giờ của Liễu Minh, uy lực tạo thành khi thi triển Trọng Thủy Châu đương nhiên còn hơn lúc trước rất nhiều.
Tiếp đó Liễu Minh lại vẫy nhẹ tay, một đoàn sương đen liền bay nhanh ra, ngưng tụ thành một viên châu, rồi tay kia tiếp tục lấy ra một viên châu tối om khác. Dưới pháp lực quán trú, hai tay Liễu Minh tiếp tục chà xát, hai viên Trọng Thủy Châu dần dần dung hợp với nhau. Sở dĩ Liễu Minh muốn luyện chế hai viên Trọng Thủy Châu là do loại Linh khí này có một điểm đặc biệt, đó là có thể tùy ý dung hợp và chia tách. Lông mày hắn nhíu lại, cổ tay rung lên, viên Trọng Thủy Châu sau khi hợp thành liền bắn ra, đập mạnh xuống một ngọn núi khác.
Mấy tiếng "Oanh long long" như rung trời chuyển đất truyền tới.
Đất đá cát bụi tung lên, những tảng đá lớn như cối xay bắn ra, đỉnh núi vốn cao vài chục trượng nay như bị chém mất quá nửa, đất đá văng khắp nơi. Thấy uy lực sau khi dung hợp Trọng Thủy Châu lại lớn như vậy, Liễu Minh cảm thấy vô cùng vui vẻ. Sau khi cầm lấy viên châu, hắn khẽ điểm vào hư không, viên châu lập tức tách ra làm hai, sau đó hắn mới cẩn thận cất chúng đi. Tiếp theo hắn cũng không ở lại nữa mà tiếp tục bắt quyết, một đóa mây đen hiện ra, đỡ lấy Liễu Minh rồi bay về động phủ của hắn.
Một tháng trôi qua rất nhanh!
Thời gian này Liễu Minh vẫn tiếp tục bế quan tu luyện, độc tính trong cơ thể sớm được thanh lọc hết, tai họa ngầm trong cơ thể đã biến mất, đồng thời cũng tế luyện qua viên Trọng Thủy Châu thứ hai. Lúc đó hắn đã tìm một nơi yên tĩnh, lại thử thí nghiệm sức mạnh của một kích hợp thể của Trọng Thủy Châu sau khi tế luyện thì thấy riêng lực phá hoại đã có thể so với Linh khí Cực phẩm. Điều này khiến họ Liễu vô cùng vui mừng.
Trên một hòn đảo trông khá bình thường ở nơi giao nhau của Trường Phong Hội và Kim Ngọc Minh. Hòn đảo này chỉ lớn bằng một phần ba đảo Thanh Ngư, hơn nữa bên trên còn có một dãy núi Hoàn Hình chiếm tới quá nửa diện tích của nó. Trên đảo không có quá nhiều nhà cửa, chỉ có mấy căn phòng tồi tàn xây dựa vào núi, cảm giác như chỉ một cơn gió mạnh thổi qua sẽ làm nó sụp đổ.
Tại một chân núi trong sơn mạch, có một sơn động lớn tối thui, cửa vào có mấy cành cây to chặn bốn góc, nhìn qua liền biết nơi đây chính là một quặng mỏ. Mà hiện giờ, sâu trong đường hầm khu mỏ, một thân ảnh thần bí được khói xám bao phủ xuất hiện. Khu mỏ này có rất nhiều đường rẽ, hầu như cứ đi vài bước lại có một nhánh khác, còn người này cứ liên tục đi và rẽ như rất quen thuộc nơi đây. Không biết bao lâu sau, lối đi trước mặt y mới bị một bức tường đá phủ đầy bụi chặn lại, nhìn qua chỉ thấy con đường này là một con đường chết.
Thế nhưng bóng người thần bí chỉ lấy ra một tấm bản đồ rách rưới, nhìn qua nhìn lại thật kỹ rồi cười lạnh một tiếng. Tiếp đó y vung tay bắn ra một tia sáng vàng kim. Một lát sau tia sáng quay trở lại, trong tay y đã xuất hiện một khối ngọc thạch xanh biếc lớn như nắm đấm, mặt ngoài sáng long lanh, tản ra hào quang muôn màu, vừa nhìn đã biết là Linh ngọc trên nhất phẩm.
"Quả nhiên là mạch khoáng ngọc thạch vượt trên nhất phẩm, xem ra khả năng sâu bên trong có thể sinh ra Linh tài là hoàn toàn chính xác, trách không được ngay cả thế lực Thiên Hương Các cũng động tâm." Người thần bí thì thào mấy tiếng, tính làm gì đó, ánh sáng trong tay y lại lưu chuyển.
Đúng lúc này, phía sau chợt vang lên một tiếng thở dài. Người thần bí vừa nghe âm thanh này liền giật mình kinh hãi, vội vàng xoay người, chỉ thấy trước mặt y xuất hiện thêm một bóng người khác, khi thấy rõ diện mạo người này, y mới thốt ra một tiếng nghẹn ngào:
"Phong hội chủ."
Bóng người đứng sau chính là Phong Trạm. Người thần bí giật mình lùi lại, cái mũ trùm đầu y cũng rơi xuống, lộ ra gương mặt một vị phó hội chủ khác của Trường Phong Hội, Khúc Linh.
Chỉ có điều lúc này gương mặt y lại tràn ngập nét kinh hoàng!
"Không nghĩ tới Phong huynh lại biết sự tồn tại của mỏ này. Xem ra việc Phạm Chính mất tích là do người gây ra, có điều không biết hiện giờ y ra sao rồi?" Sau một lúc kinh hãi, cuối cùng Khúc Linh cũng hơi trấn định lại, nhưng vẻ sợ hãi trong mắt y vẫn không thể che giấu nổi.
"Ngươi cứ nói đi? Ta tự hỏi rằng đối xử với các ngươi không tệ. Thế mà kết quả lại là hai người các ngươi đều phản bội ta, một kẻ cấu kết với Kim Ngọc Minh, ngươi thì cấu kết với Thiên Cầm Tông làm bậy." Phong Trạm lạnh nhạt nói.
"Dựa vào thế lực của bản hội làm sao có thể độc chiếm quặng mỏ quý giá như vậy. Hai người chúng ta cũng chỉ là giúp hội tìm một nơi bán đi mà thôi. Còn ngươi, ngươi biết được quặng mỏ này từ khi nào?" Khúc Linh buồn bã thở dài nói.
"Linh quáng quý hiếm cỡ này thì thân là hội chủ Trường Phong Hội, sao ta lại không biết chứ. Thực ra từ mấy năm trước ta đã biết sự tồn tại của nó rồi, chẳng qua là khi ấy kiêng kị quá nhiều nên không dám lộ ra mà thôi. Thế nhưng ta lại không nghĩ rằng vẫn bị những kẻ khác phát hiện, lão gia hỏa Độc Cô kia còn trực tiếp mai phục định giết ta, mặc dù ta may mắn thoát khỏi nhưng tự biết rằng trong tình hình này không thể tiếp tục ở lại Nam Hải nữa, vậy nên mới tới đại lục Trung Thiên tạm thời lánh mặt." Phong Trạm bình tĩnh trả lời.
"Kẻ cấu kết với Kim Ngọc Minh là Phạm Chính, chuyện thiết kế mai phục ngươi cũng là chủ ý của y. Ngày đó Khúc Linh ta cũng không biết rõ chuyện này." Khúc Linh cười khổ một tiếng trả lời.
"Hừ, mấy năm trước ta đã nghi ngờ y cấu kết với người bên ngoài, có điều vẫn không điều tra ra là ai đứng sau lưng y nên vẫn chưa hạ sát thủ mà thôi." Phong Trạm trầm mặt nói.
"Ồ, vậy sao bây giờ Phong huynh lại giết hắn? Ngươi không sợ kẻ đứng sau lưng hắn ư?..." Khúc Linh đang nói chuyện thì chợt giơ tay áo lên, "Phanh" một tiếng, một tia sáng xanh bắn tới, đồng thời tay còn lại của y lập tức bóp nát tấm phù lục trong tay áo. Chỉ thấy một tia sáng vàng lóe lên, thân hình của y đã biến mất không thấy bóng dáng đâu nữa.