Ma Hoàn Lãnh Nhân

Hồi 37

Mặc dù thủ binh khí Lang nha bổng nặng trên năm trăm cân, nhưng Quân Vi Phục vẫn múa vùn vụt, xem chừng sức nặng của binh khí không thể bì với thần lực của gã.

Vi Quân Phục quát lớn:

- Lão quỷ nằm xuống!

Ngọn Lang nha bổng bổ xuống thẳng tới Công Tôn Hách.

Trước thế công dũng mãnh của Quân Vi Phục, Công Tôn Hách lại rất dửng dưng ngỡ như chiếc Lang nha bổng kia chỉ là món đồ chơi, không đáng để lão phải bận tâm.

Chờ cho chiếc Lang nha bổng được Quân Vi Phục khởi động tập kích mình, Công Tôn Hách mới giũ hai ống tay áo. Hai đạo khí kình nặng tợ ba đào vồ tới binh khí của Vi Phục.

Ầm...

Hai đạo kình kia hất ngược Lang nha bổng bật trở lại, buộc Quân Vi Phục phải tháo lui hai bộ.

Đến lúc này Quân Vi Phục mới biết đối phương của mình không phải tầm thường.

Y giật mình cũng là lúc chiếc Thiết phiến trong tay Công Tôn Hách xòe ra.

Chiếc Thiết phiến với dòng chữ “Mộ Dung đại pháp”

Bốn chữ đó bắt Quân Vi Phục liên tưởng đến dòng họ Mộ Dung ở Giang Tô với thủ pháp điểm huyệt thần kỳ danh bất hư truyền, có thể ví như đỉnh cao bắc đẩu Thiếu Lâm.

Vi Phục biến sắt thét lớn:

- Kim Tài Tôn huynh...

Y muốn cầu cứu Tôn Quách, nhưng chỉ nói được mấy nhiêu thì đã nghẹn lời.

Chiếc thiết phiên thần kỳ của Công Tôn Hách như một tia điện trời thọc xuyên qua yết hầu của Quân Vi Phục mà gã không kịp thấy đối phương xuất thủ lúc nào.

Phập....

Quân Vi Phục thối tiếp ba bộ nữa hai mắt cứ trợn trừng nhìn chiếc Thiết phiến.

Công Tôn Hách vừa rút chiếc thiết phiên lại xòe ra rồi phạt ngang qua cổ Quân Vi Phục.

Phập...

Chiếc cổ to, lực lưỡng của Quân Vi Phục chẳng khác nào thân cây chuối hứng trọn nhát rìu bén ngót.

Thủ cấp của gã lật ra sau rơi xuống đất mà tứ chi vẫn còn run lẩy bẩy một lúc rồi mới đổ sầm xuống.

Thấy cái chết quá thảm khốc của trại chủ lục lâm Quân Vi Phục, Tôn Quách biến sắc buột miệng thốt:

- Ôi cha... Khủng khiếp quá.

Nếu Tôn Quách sửng sốt thì chúng lục lâm hồn siêu phách lạc. Trước cái chết khủng bố của chủ trại lục lâm, bọn họ như mất cả thần lẫn vía, đứng trơ ra như phỗng mặc nhiên hứng chịu những thế điểm sát tử của Công Tôn Cửu mà chẳng phản kháng gì.

Gần như chỉ trong thời khắc chưa uống xong tuần trà mà chúng lục lâm Hồ Nam trên mười mạng đã biến thành những xác chết nằm rải rác trước cửa tửu điếm.

Đến cả Tôn Quách lẫn Tú Tú cũng thờ người trước cảnh dại sát của cha con Công Tôn Hách và Công Tôn Cửu.

Công Tôn Hách làm cỏ xong chúng lục lâm Hồ Nam mà xem chừng chẳng tốn một chút dư lực.

Lão xòe Thiết phiến phe phẩy, vuốt râu nhìn Tôn Quách:

- Đến lượt tân Minh chủ thị chứng võ công bản lĩnh để Công Tông lão tâm phục khẩu phục chứ.

Tôn Quách thấy cảnh chết chóc diễn ra ngay trước mắt mình, đã choáng váng, thần hồn át thần vía, buột miệng nói càn:

- Tại sao lúc ở võ đài khảo chứng võ công tìm Minh chủ, Công Tôn tiền bối không thượng đài giao thủ với Quỷ chủ Quỷ môn, chờ khi vãn sinh bỗng nhiên bị trở thành võ lâm Minh chủ rồi lại đi tìm mà giao đấu chứ?

Công Tôn Hách nheo mày:

- Đã là Minh chủ thì lúc nào giao thủ không được?

Tôn Quách khoát tay:

- Vậy là bất công!

- Bất công chỗ nào?

- Công Tôn tiền bối sợ Quỷ chủ Quỷ môn, không dám thượng đài. Vậy không phải bất công à?

Công Tôn Hách nghe Tôn Quách nói, thẹn đến đỏ mặt:

- Tiểu tử dám nói lão phu sợ chết ư?

Tôn Quách gật đầu bừa:

- Nếu như tiền bối không sợ chết tại sao không dám thượng đài giao đâu với Quỷ chủ Quỷ môn? Đến bây giờ thì khư khư đòi giao đấu với vãn sinh. Trên giang hồ võ lâm ai mà không biết võ công của dòng tộc Mộ Dung Công Tôn siêu quần, biến hóa, xuất quỷ nhập thần, hóa ra chỉ chuyên đi bắt nạt hậu bối ư?

Công Tôn Hách sa sầm mặt, nạt ngang:

- Tiểu tử nói càn. Tại võ đài khảo chứng võ công, tiểu tử đã đánh bại Quỷ chủ Quỷ môn, nghiễm nhiên trở thành võ lâm Minh chủ, thế thì còn ngại gì Công Tôn lão phu chứ?

Công Tôn Hách vuốt râu cười mỉm nói tiếp:

- Trên giang hồ bây giờ ai ai cũng biết Kim Tài công tử Tôn Quách võ công xuất thần nhập hóa, trước quần hào đã minh chứng bản lĩnh đả bại Quỷ chủ Quỷ môn, nay sao lại e dè với lão phu thô thiển này chứ?

Công Tôn Cửu hậm hực nói:

- Tôn Quách... Có thể tại võ đài khảo chứng võ công, ngươi dùng thủ đoạn mưu ma chước quỷ đánh bại Quỷ chủ Quỷ môn chứ bản lĩnh thì chẳng có gì.

Tôn Quách hất mặt, nói càn:

- Tôn tiểu gia có nói mình có bản lĩnh bao giờ đâu. Hê... Nhưng nếu Tôn tiểu gia không có bản lĩnh thì sao đã từng buộc ngươi chạy như bị ma đuổi? À... Hay ngươi quên, cuộc giao thủ đó rồi?

Nhắc đến cuộc giao thủ đó, Công Tôn Cửu thẹn đến chín:

- Lần đó Thiết Phiến thư sinh này thua ngươi cũng chỉ vì quá chủ quan, không đề phòng thủ đoạn của ngươi mà thôi.

- Thủ đoạn với không thủ đoạn. Ta thắng ngươi là được rồi.

Công Tôn Cửu đanh mặt, gắt gỏng nói:

- Ngươi thắng ta thì giờ phải minh chứng võ công của ngươi với Công Tôn bá bá.

Tôn Quách giật mình khi Công Tôn Cửu dứt lời.

Y khoát tay lắc đầu:

- Tiểu gia không đấu với Công Tôn tiền bối đâu. Như thế là bất kính.

Công Tôn Cửu gắt gỏng cướp lời Tôn Quách:

- Ngươi đừng giảo hoạt, giảo ngôn tránh né nữa. Hãy xuất thủ minh chứng võ công của ngươi với Công Tôn bá bá đi.

Công Tôn Hách xen vào:

- Công Tôn Cửu nói đúng đó, tân Minh chủ muốn lão phu tâm phục khẩu phục thì phải cho lão chứng nghiệm võ công của Minh chủ chứ.

Tú Tú nhìn Công Tôn Hách nói:

- Công Tôn tiền bối nói rất đúng. Nhưng có một sự thật, cuộc khảo chứng võ công là điều bất công đối với tiểu huynh của tiểu nữ.

Công Tôn Hách nhìn sang nàng. Chiếc Thiết phiến trên tay lão không ngừng phe phẩy:

- Lão phu muốn nghe điều bất công đó. Nếu như tiểu nữ giải trình được thì lão phu sẽ bỏ đi, bằng như ngược lại thì tân Minh chủ buộc phải thi thố với lão phu để ấn chứng ai có võ công cao hơn ai.

Tôn Quách nhìn qua Tú Tú bằng ánh mắt lo lắng.

Y lí nhí nói:

- Ả La Sát liệu dùng ngôn mà khuyến dụ lão quỷ, nếu không thì nàng vĩnh viễn mất đi tướng công của mình mà trở thành góa bụa đó.

Tú Tú mỉm cười, lườm Tôn Quách.

Nàng lại nhìn Công Tôn Hách lấy giọng từ tốn nói:

- Tiểu nữ chẳng giấu gì Công Tôn tiên sinh...

Công Tôn Hách gằn giọng cướp lời nàng:

- Đừng dài dòng nữa, hãy nói thẳng cho lão phu biết cái điều bất công đó đi.

- Tiểu nữ nói ngay đây thôi. Vâng Tôn huynh của tiểu nữ luyện tuyệt công trong cổ vật Long cốc..

Công Tôn Hách tròn mắt:

- Sao... Tiểu tử luyện tuyệt công trong cổ vật Long cốc à? Lạ thật, lão phu không tin.

Tôn Quách gật đầu:

- Quả thật vãn bối luyện công trong cổ vật Long cốc.

- Lão phu nghe nói trong cổ vật Long cốc có bí kíp tuyệt công. Thế sao tiểu tử đã luyện mà không dám đấu với lão phu chứ?

Tú Tú cướp lời lão:

- Chính vì tiểu huynh của tiểu nữ luyện tuyệt công trong cổ vật Long cốc nhưng chưa đạt đến hỏa hầu thượng thừa. Vì chưa đạt đến hỏa hầu thượng thừa mà nội công không ngừng bị đình trệ khi xuất thủ. Tiểu huynh chỉ dụng được võ công tuyệt kỹ theo từng thời khắc.

Công Tôn Hách cau mày:

- Lão phu không hiểu.

- Tiểu nữ giải trình đây. Nếu như tiểu huynh của tiểu nữ đạt đến hỏa hầu thượng thừa thì nội lực sẽ không ngừng lưu chuyển, không bị gián đoạn theo thời khắc nữa. Lúc thượng đài đấu với Quỷ chủ Quỷ môn, công lực của tiểu huynh tiểu nữ đúng thời khắc nội lực sung mãn, hoành chuyển theo chu kỳ ngũ hành, mới dễ dàng đả bại Quỷ chủ Quỷ môn. Nay đã qua thời khắc đó, võ công của tiểu huynh trở lại rất bình thường chỉ có thể sánh ngang với Thiết Phiến thư sinh công tử đây thôi.

Nàng ngưng lời quan sát dung diện của Công Tôn Hách, rồi tiếp:

- Nay Công Tôn tiên sinh chọn thời khắc nội lực tiểu huynh ngưng trệ, không sung mãn để đòi giao thủ ấn chứng, đó có phải là điều bất công cho tiểu huynh của tiểu nữ không? Nếu như Công Tôn tiên sinh muốn khảo chứng võ công của tiểu huynh thì hãy để cho tiểu huynh giao đấu với Thiết Phiến thư sinh Công Tôn Cửu. Nể mặt Công Tôn tiên sinh, Tôn Quách huynh sẽ không dụng sát chiêu hại Công Tôn Cửu công tử. Ngược lại, trong vòng hai mươi chiêu, Thiết Phiến thư sinh Công Tôn Cửu không đả bại được tiểu huynh của tiểu nữ thì xem như đã thua.

Công Tôn Cửu gắt gỏng nạt ngang:

- Ta và gã đã giao thủ bất phân thắng bại rồi.

Y dè bỉu, lắc đầu nói:

- Nghe cô nương giải trình ta và Công Tôn bá bá đây sao tin được.

Tôn Quách cướp lời gã:

- Hê... tin hay không quyền của Công Tôn công tử, nhưng sự thật vẫn là sự thật. Nếu như ta mà luyện thành khí lực sung mãn lưu chuyển không ngưng trệ, vượt qua ngũ hành âm dương thì sẵn sàng giao thủ với Công Tôn tiên sinh.

Tôn Quách giả vờ buông một tiếng thở dài:

- Nhưng rất tiếc... Công Tôn tiên sinh đã chứng nghiệm võ công của vãn sinh tại võ đài khảo chứng võ công rồi, chắc phải tin những gì Tú tú nói.

Công Tôn Hách nhìn Tôn Quách:

- Được... Xem như tiểu nữ kia nói đúng đi. Lão phu sẽ tin nếu như tiểu tử trao lại cho lão phu chức vị võ lâm Minh chủ bằng tín vật của ngươi.

Tôn Quách nhìn qua Tú Tú, nhẹ giọng nói:

- Lão quỷ chỉ thèm chức vị võ lâm Minh chủ thôi. Tiểu gia sẽ trao chức vụ đó cho lão vậy.

Tôn Quách giả lả cười rồi nói:

- Vãn sinh không màng đến chức vụ võ lâm Minh chủ. Điều này vãn bối đã nói tại võ đài khảo chúng võ lâm rồi. Bây giờ tiền bối muốn thì vãn sinh sẵn sàng trao cho người, nhưng tín vật thì chẳng biết lấy gì làm tin.

- Tiểu tử đồng ý là được rồi, nhưng tín vật thì lão phu chọn.

Tôn Quách gật đầu nói:

- Sắn khúc lụa này, vãn sinh làm tín vật trao cho tiền bối vậy.

Công Tôn Hách lắc đầu.

Tôn Quách ngơ ngác hỏi:

- Thế tiền bối đòi gì?

Công Tôn Hách trang trọng nói:

- Tín vật của Minh chủ không thể là một cuộn gấm, một thỏi vàng, một hạt dạ minh châu, mà nó phải là tín vật đối với thiên hạ.

Tôn Quách nhăn mặt:

- Tín vật đối với thiên hạ. Tại đây, trong hoàn cảnh bất ngờ này, vãn sinh chẳng có tín vật nào hết.

Công Tôn Hách vuốt râu cất tràng tiếu ngạo thật là đanh ác.

Lão gằn giọng nói:

- Tân Minh chủ có tín vật.

- Tiền bối nói cho vãn sinh biết xem mình có tín vật gì?

- Một chân, một tay hoặc một con mắt.

Tôn Quách sa sầm mặt:

- Tiền bối nói vậy có ý gì?

- Lão phu cần một chân hoặc một cánh tay, hay một con mắt của tân Minh chủ để làm tín vật với thiên hạ. Tự Minh chủ chọn lấy một thứ cho lão phu.

Công Tôn Cửu tiếp lời Công Tôn Hách:

- Ngươi nghe rõ rồi chứ? Ngươi phải tự chọn lấy một trong ba thứ: chân, tay hoặc con mắt của ngươi trao cho Công Tôn bá bá.

Tôn Quách biến sắc. Y chỉ vào ngực mình:

- Tiên sinh buộc vãn sinh phải chặt tay hoặc chân, không thì phải móc một con mắt à?

Công Tôn Hách thản nhiên gật đầu:

- Đúng như vậy. Những thứ đó mới đáng là tín vật của võ lâm Minh chủ.

Tôn Quách ngây người, ngơ ngẩn nói:

- Nếu tiên sinh bắt Tôn Quách phải làm vậy thì vãn bối sẽ biến thành phế nhân sao?

Công Tôn Cửu cười khảy, tiếp lời Tôn Quách:

- Tất nhiên ngươi sẽ trở thành phế nhân rồi.

Tôn Quách khoát tay:

- Không, không... Tiên sinh chọn tín vật khác đi. Vãn sinh đã chấp nhận trao chức vị võ lâm Minh chủ cho tiên sinh rồi chẳng lẽ tiên sinh còn buộc vãn sinh phải biến thành phế nhân ư?

Công Tôn Hách nhạt nhẽo nói:

- Lão phu chỉ nhận một trong ba thứ đó, còn nếu như Minh chủ ngu thì lão phu buộc phải mượn thủ cấp của Minh chủ.

Tú Tú cau mày, gắt gỏng nói:

- Lão đã bức ép tiểu huynh của tiểu nữ.

- Lão phu không bức ép mà cho tiểu tử lựa chọn mà. Nếu y chỉ trao chức vị võ lâm Minh chủ cho lão phu bằng lời thì võ lâm giang hồn ai tin, cũng như giải trình của nha đầu ai minh chứng?

Lời của Công Tôn Hách chưa tan trong thính nhĩ của Tôn Quách và Tú Tú.

Tôn Quách và Tú Tú còn bối rối chưa biết phải ứng phó như thế nào thì từ phía sau lưng Công Tôn Hách, Cát Thiên Phong đã lên tiếng:

- Võ lâm Minh chủ là ứng mạng của thiên cơ. Ứng mạng đó đã rơi vào Tôn Quách, thì đâu ai chống lại ý trời.

Thiên Phong vừa nói vừa ung dung bước qua Công Tôn Hách và Công Tôn Cửu:

- Thiên Phong chúc mừng Tôn thiếu gia.

- Cát đại ca.

Sự xuất hiện đúng lúc của Cát Thiên Phong khiến Tôn Quách phấn chấn hẳn lên. Y quá phấn khích quên bẵng cả Công Tôn Hách lẫn Công Tôn Cửu mà hào hứng nói:

- Mừng quá... mừng quá khi gặp lại Cát đại ca.

Thiên Phong mỉm cười:

- Gặp lại một lãnh đạo du lãng mà Minh chủ mừng ư?

- Hây da... Cát đại ca đừng gọi tiểu đệ là mình chủ, minh tôn gì hết. Cái chức Minh chủ thối đó không bằng gặp lại Cát đại ca.

Tôn Quách nhìn lại Công Tôn Hách:

- Công Tôn tiền bối có muốn làm Minh chủ thì cứ mà đến tổng đàn võ lâm tự xưng đi. Còn ba thứ tín vật để kiếp sau Tôn Quách trao cho tiền bối. Bây giờ có Cát đại ca. Tôn Quách không còn thời gian khẩu chiến với Công Tôn tiền bối đâu, mà còn phải bồi tiếp đại ca.

Tôn Quách lại nhìn Thiên Phong:

- Đại ca, chúng ta đi thôi. Thấy cái cảnh này tiểu đệ không thích ở đây rồi.

Tôn Quách dứt lời toan dợm bước thì Công Tôn Hách đã lên tiếng:

- Tôn giá muốn tranh đoạt với gia tộc Mộ Dung?

Thiên Phong quay lại nhìn thẳng vào mắt Công Tôn Hách.

Chàng từ tốn nói:

- Tại hạ không hề có ý tranh đoạt với ai để tạo lập cái danh hư ảo, nhưng Thiên Phong cũng không muốn chống lại ứng mạng thiên cơ.

- Nói như vậy là tôn giá đã quyết đối mặt với lão phu rồi.

- Nếu như lão có ý chống lại ứng mạng thiên cơ mà sát tử Minh chủ đoạt danh đoạt quyền.

Công Tôn Hách lộ rõ sát khí ra mặt. Lão gằn giọng nói:

- Từ lâu Công Tôn lão phu đã nghe uy danh Ma Hoàn Lãnh Nhân Cát Thiên Phong và rất muốn thỉnh giáo võ công của tôn giá. Nhân tiện có cuộc hội kiến này, tôn giá chắc không để lão phu thất vọng.

- Nếu lão Công Tôn đã có tâm ý như vậy, tại hạ đâu nỡ để lão thất vọng chứ.

Công Tôn Hách gật đầu:

- Thế thì tốt lắm. Tiểu tử Tôn Quách không dám thi thố võ công với lão phu thì có tôn gia thay y.

Lão dấn đến hai bộ.

Trong khi Cát Thiên Phong và Công Tôn Hách giao nhãn với nhau thì Tôn Quách dí miệng vào tai Tú Tú, thì thầm:

- Nàng nghĩ Cát đại ca có phải là đối thủ của lão Công Tôn đó không?

- Tôn huynh nên đặt vấn đề ngược lại thì đúng hơn. Mặc dù Thiết phiến đại pháp của dòng họ Công Tôn Mộ Dung cao minh thật, nhưng nếu so với Ma hoàn thì trong binh khí phổ xếp còn xa lắm mới đặng là đối thủ của Cát đại ca. Nếu như muội đoán không lầm thì huynh nên chú nhãn đến gã Thiết Phiến thư sinh mập lùn kia thì hơn. Nhất định y sẽ có thủ đoạn.

Nghe Tú Tú nhắc chừng, Tôn Quách liền định nhãn đóng đinh quan sát mọi cử động của Công Tôn Cửu.

Đập mắt vào Tôn Quách là ánh mắt giảo hoạt, láo liên của Công Tôn Cửu đang sục sạo, xoi mói như cố tìm một đại huyệt tử vong trên thân ảnh của Cát Thiên Phong.

Tôn Quách nghĩ thầm:

- “Hừ... Đúng như ả La Sát dự đoán. Tên mập lùn này chắc chắn sẽ giở trò với Cát đại ca một khi lão Công Tôn kia xuất thủ phát chiêu”.