- Tôn tiểu gia hông biết kiếp trước có mắc nợ gì nàng hay không mà cứ bị nàng bám theo như đỉa đói vậy!
Tú Tú chớp mắt:
- Hê! Huynh há chẳng đã là tiểu nô của Tú Tú là gì?
Nàng mỉm cười ngắm Tôn Quách:
- Xem tướng mạo của Tôn huynh có dáng là một Minh chủ võ lâm lắm chứ. Mà đúng rồi, bây giờ huynh đã là võ lâm Minh chủ!
Nàng hài hước ôm quyền xá Tôn Quách:
- Trình Tú Tú bái kiến võ lâm Minh chủ!
Tôn Quách khoát tay như xua bầy nhặng:
- Thôi thôi. Nếu không bị nàng bắt buộc thì gan của Tôn tiểu gia có bằng trời cũng không dám thượng đài giao thủ với Quỷ chủ Quỷ môn Hào bân. Nghĩ lại xương sống của Tôn tiểu gia còn lạnh ngắt đây này.
- Tôn huynh không thượng đài cũng không được!
- Sao không được chứ?
- Quỷ chủ Hào Bân buộc Tôn huynh phải thượng đài.
- Ờ hé, cũng tại lão Quỷ chủ Quỷ môn bắt Tôn tiểu gia thượng đài. Nếu lão không bắt buộc Tôn tiểu gia thì giờ đây lão đã là võ lâm Minh chủ rồi. Tại lão tất cả mà!
Tôn Quách bất ngờ nhìn lại Tú Tú:
- Tú Tú, ta có một điều rất băn khoăn?
- Tôn huynh có điều gì cứ nói ra đi!
Tôn Quách gãi đầu:
- Giả như mọi người đều biết Tôn tiểu gia là võ lâm Minh chủ rồi thì họ có làm phiền đến lão nhân gia ở Kim Lăng phủ hay không?
Tú Tú nheo mày. Thuận tay nàng bẻ một nhánh cây khô:
- Tôn huynh làm võ lâm Minh chủ thì Kim Lăng phủ nở mày nở mặt, thậm chí còn uy phong còn hơn bây giờ nữa. Trên giang hồ có biết bao nhiêu người muốn được như Tôn tiểu huynh!
Tôn Quách gật đầu:
- Thế thì tốt!
Tú Tú chặt lưỡi nói:
- Nhưng Tú Tú còn một điều lo!
- Điều gì khiến nàng lo lắng?
- Hiện tại tất cả những cao thủ trong võ lâm giang hồ đều biết Tôn huynh là võ lâm Minh chủ, tất có kẻ phục, kẻ thì không. Những kẻ bất phục sẽ tìm đến Tôn huynh để khảo chứng võ công.
Tôn Quách trợn mắt nhìn Tú Tú:
- Nàng nói sao, có người đến tìm Tôn thiếu gia để khảo chứng võ công à?
Tú Tú gật đầu:
- Nhất định sẽ có chuyện đó xảy ra.
Tôn Quách nhăn nhó:
- Thế thì chết Tôn tiểu gia rồi. Chức vị võ lâm Minh chủ Tôn tiểu gia đâu có màng đến, thế mà có người lại muốn tranh giành với tiểu gia.
Y thở hắt ra một tiếng dài thườn thượt:
- Ai da, cũng tại cái lão Quỷ chủ Quỷ môn, đã hết gân hết sức mà còn buộc tiểu gia thượng đài.
Tôn Quách nắm tay Tú Tú:
- Trình cô nương bây giờ Tôn Quách này phải làm sao đây? Tôn Quách thắng lão Quỷ chủ Quỷ môn là do lão cạn kiệt chân nguyên thôi!
- Hê nhắc đến lão Quỷ chủ Quỷ môn thì Tôn huynh phải chuẩn bị đối phó với lão. Nhất định lão sẽ đến tìm Tôn huynh!
- Thế thì tiểu gia mất mạng thật rồi. Kiếm pháp của lão nàng đã thấy rồi.
Tôn Quách đâu phải là địch thủ của Quỷ chủ Quỷ môn. Tú Tú hãy chỉ cho Tôn Quách phải làm gì đây? Hay ta trở lại võ đài khảo chứng, nói thật cho mọi người nghe?
- Tôn huynh có trở lại cũng đã muộn quá rồi. Bây giờ Tôn huynh bộc bạch sự thật sẽ càng bất lợi hơn. Nếu như huynh không nói thì chỉ có vài người muốn giao thủ với huynh, và với võ công hiện tại Tôn huynh có thể đối phó. Bằng như nói cho mọi người biết sự thật về cuộc giao đất giữa huynh và Quỷ chủ Quỷ môn, e rằng tất cả các cao thủ trên giang hồ sẽ tìm huynh đó.
Tôn Quách buông một tiếng thở dài lắc đầu:
- Tôn Quách biết làm sao bây giờ?
- Tôn huynh cứ coi như đây là ý trời vậy!
Tôn Quách nạt ngang:
- Ý trời, ý trời! Ả la sát này chẳng biết gì hết. Nàng chỉ muốn Tôn Quách chết hoặc Kim Lăng phủ tán gia bại sản mà thôi. Phải chi võ công của ta như Cát đại ca thì chẳng nói làm gì, đằng này... Hây, ý trời làm cho cuộc sống của Tôn tiểu gia bỗng nhiên rắc rối.
- Tú Tú có cách rồi!
Tôn Quách phấn khích hẳn lên, háo hức hỏi nàng:
- Tú Tú có cách à? Cách gì nói mau lên đi! Nhanh lên! Tiểu gia sẵn sàng nghe theo sự chỉ giáo của nàng!
Tú Tú mỉm cười:
- Xem huynh kìa, cuống quít như thế có ích gì?
- Tiểu gia không cuống sao được? Mặc kệ, nàng muốn nói Tôn Quách này sao cũng được, nhưng nhất định phải chỉ giáo cho Tôn Quách biết cách phải làm gì!
Tú Tú nhìn Tôn Quách:
- Tôn huynh phải thụ huấn võ công càng cao siêu càng tốt.
- Thụ huấn võ công? Võ công ở đâu mà thụ huấn? Hiện tại ta chỉ được Trình sư phụ ban cho võ vẽ mấy tuyệt kỹ Miêu chưởng và Kim Cang chỉ cùng với Miêu Hành Cước. Mấy tuyệt kỹ đó chỉ có thể đối phó với Công Tôn Cửu bất phân thắng bại chứ nếu gặp những đại cao thủ thì đoán chắc mất mạng với họ ngay!
- Võ công của thần cái thật ra vô cùng lợi hại. Chẳng qua huynh mới hàm thụ, chưa đạt đến cảnh giới tối thượng. Nếu như đạt tới cảnh giới tối thượng thì huynh cũng là một đại cao thủ trên giang hồ!
- Nhỡ như Tôn Quách chưa luyện đến cảnh giới tối thượng mà đã có người tìm đến giao thủ thì sao?
- Ơ... Tú Tú cũng không biết nữa, nếu có trường hợp đó xảy ra thì huynh phải trổ hết bản lĩnh để thắng họ, chứ không còn cách gì khác.
Tôn Quách chỉ vào mặt Tú Tú:
- Ả la sát này thật là giảo quyệt, thế mà cũng nói chỉ giáo cho tiểu gia cách phải làm gì. Hừ không cần nàng nói, tiểu gia có cách của tiểu gia.
- Cách của huynh là gì?
Xoa vầng trán rộng, Tôn Quách nhíu mày rồi nhìn Tú Tú trang trọng nói:
- Tôn Quách tính như thế này. Ta sẽ trở về Kim Lăng phủ, giả vờ ốm nặng, không xuất đầu lộ diện. Chẳng lẽ một kẻ ốm nặng mà cũng có kẻ đòi thi triển võ công ư?
- Hê... Tôn huynh làm như vậy không được đâu. Bây giờ huynh về lại Kim Lăng phủ chẳng khác nào muốn Kim Lăng phủ chen chân vào giang hồ. Tôn huynh há chẳng muốn mọi người trên võ lâm làm phiền đến lão nhân gia à?
Tú Tú tiếp:
- Tú Tú nói có đúng không? Tôn huynh quay về Kim Lăng phủ tất sẽ có người đến làm phiền đến lão nhân gia, biết đâu người đó lại chính là Quỷ chủ Quỷ môn!
Tôn Quách sa sầm mặt:
- Nàng nói đúng!
- Nếu huynh cho rằng Tú Tú nói đúng, thì chỉ còn mỗi cách là huynh phải trui rèn võ công đạt đến cảnh giới tối thượng. Lúc bấy giờ huynh mới xứng là võ lâm Minh chủ.
Tôn Quách thở dài:
- Biết thứ võ công nào là tối thượng đây? Trời ơi, trời bắt chi Tôn Quách phải chịu cái chức võ lâm Minh chủ thối tha này chứ? Nếu lúc này có ai cần cái chức vị võ lâm Minh chủ thối này thì Tôn Quách sẽ giao ngay lập tức!
- Tôn huynh càng lo lắng thì càng mất sáng suốt. Hãy gác chuyện này qua một bên, Tú Tú và huynh tìm một tửu điếm nào để ăn mừng ngày huynh phát dương quang đại!
- Phát dương quang đại cái con khỉ, ta chẳng thiết gì nữa.
- Dù muốn hay không thì huynh cũng đã lỡ làm võ lâm Minh chủ rồi. Một võ lâm Minh chủ thì đâu thể có bộ mặt cáu kỉnh và hốt hoảng được.
Nàng nắm tay Tôn Quách:
- Tôn huynh đừng lo lắng nữa. Nếu như có chuyện gì xảy ra, chỉ cần Tú Tú nói một tiếng thì mẫu thân sẽ không bỏ huynh đâu. Còn như quá nguy kịch thì Tú Tú sẽ đưa huynh về Hỏa điểu đảo.
Tôn Quách nhìn sững nàng:
- Đúng rồi! Tôn Quách sẽ trở về Hỏa điểu đảo. Trên đất liền bị làm phiền thì Tôn tiểu gia ra biển. Ít ra thì nàng cũng phải nói được điều đó với Tôn Quách.
- Võ lâm Minh chủ gì mà lúc nào cũng chỉ chạy trốn thiên hạ. Lạ thật đó!
- Lạ như thế nào?
- Lần đầu tiên Tú Tú thấy một võ lâm Minh chủ như huynh!
- Tôn tiểu gia đâu có cần làm võ lâm Minh chủ!
- Thôi không bàn đến chuyện này nữa, Tú Tú đã đói bụng rồi.
- Ta cũng đói như nàng vậy.
Tú Tú nguýt Tôn Quách:
- Đói thì phải đi tìm cái ăn, cái uống cứ đứng đây mà tán gẫu thì chưa chết bởi đao kiếm thì đã chết đói chết khát rồi.
Nàng mỉm cười nắm tay Tôn Quách kéo đi. Khi đi ngang qua cửa hiệu bán gấm, Tôn Quách chợt dừng bước nói với Tú Tú:
- Nàng chờ ta một chút.
- Tôn huynh đi đâu?
- Ta vào cửa hiệu này rồi ra ngay thôi mà.
Tôn Quách nói dứt câu xăm xăm bước vào cửa hiệu. Một lúc sau y trở ra, trên tay là một cuộn gấm thượng hạng. Tú Tú thấy y mua gấm ngạc nhiên hỏi:
- Tôn huynh mua gấm để làm chi vậy?
- Còn hỏi nữa. Lão nhân gia có dạy huynh muốn nhờ thiên hạ việc gì thì trước tiên phải biết tặng cho người thứ khác. Tôn Quách chắc sắp phải nhờ đến thân mẫu của Tú Tú nên phải chuẩn bị sẵn gấm để tặng lão mẫu mẫu chứ. Nếu không sợ lão mẫu mẫu của Tú Tú đã không cho tá túc tại Hỏa điểu đảo còn phải buộc tiểu gia phải giao thủ thì chết chắc.
Tú Tú nguýt Tôn Quách:
- Tôn huynh xem thường thân mẫu của Tú Tú quá rồi đó!
- Ấy, đừng nói tiểu gia xem thường lão mẫu mẫu. Cửa hiệu tiểu gia vừa vào là của Kim Lăng phủ đó. Với số gấm này thì có đáng chi với Kim Lăng phủ. Với lại ta cũng muốn vào đó lấy một ít kim lượng để chi dùng nếu phải bôn ba.
- Tiểu huynh lo xa quá.
- Ê Tôn thiếu gia vốn xuất thân trong Kim Lăng phủ mà Kim Lăng phủ lại là thương gia lẫy lừng ở kinh thành.
- Thôi cũng được! Tùy huynh vậy!
Hai người rảo bước đi tiếp. Họ chọn một tửu điếm đơn sơ có phần vắng vẻ.
Tôn Quách quay sang Tú Tú:
- Chúng ta vào đây đi. Tửu điếm này vắng vẻ chắc không có người để mắt đến Tôn tiểu gia.
Tú Tú mỉm cười gật đầu.
Tôn Quách và Tú Tú vừa bước vào tửu điếm những thực khách trong tửu điếm như đồng loạt đứng cả lên. Mươi gã đại hán vận võ phục đồng loạt bước đến trước mặt Tôn Quách kính cẩn ôm quyền xá Tôn Quách:
- Bái kiến Minh chủ!
Đang cầm khúc gấm, Tôn Quách chẳng biết làm sao, liền bỏ qua tay Tú Tú.
Y giả lả ôm quyền đáp lễ:
- Các vị huynh đệ khách sáo, khách sáo!
Miệng thì nói vậy, trong tâm Tôn Quách rủa thầm:
- Quỷ tha ma bắt các người đi. Tôn tiểu gia đâu muốn gặp các người ở đây lại còn bô bô gọi tiểu gia là Minh chủ võ lâm nữa.
Gã đại hán lực lưỡng có hàm râu quai nón với vẻ mặt như một gã đao phủ chốn pháp trường nhìn Tôn Quách nói:
- Tại hạ là Quân Vi Phục trại chủ lục lâm Hồ Nam. Tại võ đài khảo chứng võ công, thấy Minh chủ trổ tuyệt thế võ công đả bại Quỷ chủ Quỷ môn, lòng vô cùng thán phục và ngưỡng mộ. Tại hạ tâm nguyện khi nào có dịp thuận lợi sẽ bái kiếm Minh chủ, mong được Minh chủ kết giao thủ túc huynh đệ.
Tôn Quách reo lên:
- Thế thì tốt quá, tốt quá. Tứ hải giai huynh đệ, Tôn Quách rất thích được kết giao bằng hữu với các vị.
Quân Vi Phục xá Tôn Quách:
- Lục lâm Hồ Nam đa tạ Minh chủ!
Y quay lại nhóm người đứng sau lưng:
- Các người mau bày đại yến, hôm nay Quân đại ca sẽ cùng Minh chủ uống thật say để kết tình huynh đệ!
- Tuân lệnh đại ca!
Chỉ trong khoảnh khắc, một bàn đại yến được bày ra giữa gian tửu điếm.
Tú Tú truyền âm nhập mật nói với Tôn Quách:
- Tôn huynh thấy không? Chức vị võ lâm Minh chủ cũng được đấy chứ. Nếu mà huynh không phải là võ lâm Minh chủ thì trại chủ lục lâm Hồ Nam Quân Vi Phục đâu có trọng vọng huynh như vậy?
Quân Vi Phục chọn cho Tôn Quách chỗ ngồi thượng tọa rồi mới bắc ghế ngồi cạnh. Y hào hứng rót rượu ra chén, hớn hở nói:
- Được Minh chủ xem như huynh đệ thủ túc, các huynh đệ lục lâm Hồ Nam vô cùng cảm kích. Quân Vi Phục kính Minh chủ một chén rượu này, thay mặt huynh đệ lục lâm Hồ Nam tỏ lòng tôn kính.
- Trại chủ khách sáo quá. Ta thật là áy náy. Nhưng hôm nay vinh dự được kết giao huynh đệ với các vị, Tôn Quách cũng hết sức cảm kích nghĩa khí của các huynh đệ lục lâm.
Tôn Quách bưng chén:
- Mời tất cả mọi người!
Tất cả cùng nâng chén uống cạn. Tôn Quách đặt chén xuống bàn, nhìn lướt qua một lượt trang trọng nói:
- Các huynh đệ lục lâm Hồ Nam trượng nghĩa khí như vậy, tại hạ vô cùng ngưỡng mộ. Nếu sau này võ lâm có cần đến các vị, mong huynh đệ hỗ trợ.
Chúng lục lâm đồng loạt đứng lên.
Quân Vi Phục dõng dạc nói:
- Huynh đệ lục lâm Hồ Nam sẵn sàng tiếp nhận lời chỉ giáo của võ lâm Minh chủ!
- Đa tạ các vị!
Vi Phục nói tiếp:
- Được Minh chủ kết giao huynh đệ thủ túc, lục lâm Hồ Nam xem như đã phát dương quang đại.
- Các huynh đệ lục lâm xem Tôn Quách như thủ túc là quý lắm rồi. Tôn Quách mời các vị chén rượu này. Nào chúng ta cùng nâng chén!
Tú Tú nhìn Tôn Quách mỉm cười.
Tôn Quách uống rượu mà lòng nhẹ nhõm vô cùng, y nghĩ thầm:
- “Các người không khảo chứng võ công của Tôn tiểu gia là được rồi. Còn xem tiểu gia là huynh đệ nữa càng tốt cho tiểu gia hơn”.
Lục lâm vốn là những người thô lỗ, nhưng rất thẳng thắn khách khí, nay được uống rượu, ăn chung với Minh chủ nên phấn khích, hào hứng vô cùng. Bàn đại yến chẳng mấy chốc thật là rộn rã, rôm rả.
Có người chồm hẳn tới trước, xin được uống cùng Tôn Quách. Uống cạn một tuần rượu, Tôn Quách đã bắt đầu thấm men, gật gà gật gưỡng. Ánh mắt bình thường vốn rất trong và sáng nay như người ngủ gật. Y lè nhè nói:
- Nghĩ làm Minh chủ cũng vui vui!
Vi Phục đáp lời Tôn Quách:
- Đâu dễ gì được chức võ lâm Minh chủ. Chỉ có những người bản lĩnh như Tôn huynh mới xứng.
- Tất nhiên phải xứng rồi, để... để không làm mất mặt các chư vị huynh đệ chứ.
Vi Phục ôm quyền xá:
- Minh chủ vô cùng khẳng khái!
- Hê... không giấu gì các vị huynh đệ!
Tôn Quách toan bộc bạch sự thật thì Tú Tú như đoán được y sắp sửa nói gì, liền véo mạnh vào đùi gã.
Tôn Quách trợn mắt rú lớn:
- Ui cha!
Vi Phục hối hả nói:
- Minh chủ sao vậy?
Tôn Quách như bừng tỉnh giả lả khoát tay:
- Không có gì! Không có gì!
Tú Tú lườm Tôn Quách. Chạm vào cái lườm sắc như bảo đao bảo kiếm từ đôi thu nhãn của nàng, Tôn Quách như bừng tỉnh, y thở hắt ra một tiếng:
- Chúng ta đã uống nhiều rượu rồi, hẹn gặp lại các chư vị huynh đệ vậy!
Vốn xuất thân từ Kim Lăng phủ, và sẵn tính hào phóng, Tôn Quách lấy một thỏi vàng ròng đặt lên trên bàn. Y nhìn Quân Vi Phục nói:
- Hôm nay tại hạ trả bữa đại yến này. Sau này các vị có gặp lại tại hạ đã là huynh đệ thì đừng khách sáo gọi Tôn Quách là Minh chủ, cứ gọi tục danh của ta là Kim Tài Công Tử là được rồi.
Vi Phục phấn khởi nói:
- Chúng huynh đệ lục lâm xin lĩnh hội chỉ huấn của Tôn huynh!
Tôn Quách gật gù:
- Tốt lắm, tốt lắm. Các huynh đệ nhớ đấy nhé. Tôn Quách là Kim Tài Công Tử chứ không phải là võ lâm Minh chủ đâu nhe!
Tôn Quách đứng lên. Tất cả lục lâm Hồ Nam cũng đồng loạt đứng lên ôm quyền xá Tôn Quách.
Tôn Quách thở hắt ra rồi nói:
- Hẹn ngày tái kiến.
Vi Phục kính cẩn nói:
- Kim Tài Công Tử Tôn huynh bảo trọng!
- Quân huynh yên tâm, Tôn Quách lo cho bản thân mình lắm!
Y còn muốn nói nữa thì Tú Tú đã ghịt tay, nàng nhìn Vi Phục nói:
- Tôn huynh của tôi đã thấm men rượu, có gì sơ xuất mong các vị bỏ qua!
Vi Phục nhìn Tú Tú từ tốn nói:
- Tôn nương nương nói vậy khiến huynh đệ chúng tôi thật áy náy!
Nghe Vi Phục gọi mình là Tôn nương nương, Tú Tú thẹn thùng liếc xéo Tôn Quách.
Tôn Quách toan mở miệng đính chính thì nàng đã cướp lời gã:
- Tú Tú chỉ sợ các vị huynh đệ ở đây hiểu lầm tướng công mà thôi!
Tôn Quách quay lại trợn mắt nhìn nàng, nhưng Tú Tú đã kéo y ra khỏi cửa.
Nàng vừa đi vừa truyền âm nhập mật nói với Tôn Quách:
- Tôn huynh há đã từng nói với lão nhân gia Tú Tú là nương tử của huynh?
- Ơ!
- Tôn huynh còn không nhận thì đừng hòng nhờ Tú Tú nói với mẫu thân cho huynh tá túc ở Hỏa Điểu Đảo.
Tôn Quách gật đầu:
- Ơ... Tôn Quách sẽ không nói gì hết.
Hai người vừa rảo bước đến ngưỡng cửa thì chạm mặt với Công Tôn Hách và Công Tôn Cửu. Vừa thấy Công Tôn Cửu, đang bị men rượu khiến cho bần thần Tôn Quách đã tỉnh ngay.
Dáng vẻ của Công Tôn Hách đập vào nhãn quang của Tôn Quách khiến cho y bất giác bồn chồn. Đôi mắt sáng ngời trông tựa mắt chim cú săn mồi khiến cho Tôn Quách nao nao hơn.
Tôn Quách nhìn sang Tú Tú nhỏ giọng nói:
- Tú Tú! Xem chừng chúng ta không gặp may rồi, trở vào trong nhé!
Tú Tú lắc đầu:
- Không. Một khi đã đi thì không quay vào.
Tôn Quách bặm môi suy nghĩ. Bất chợt y quay vào bên trong:
- Các vị huynh đệ, chúng ta có khách đến tìm!
Từ trong tửu điếm, Quân Vi Phục và chúng huynh đệ lục lâm Hồ Nam đồng loạt kéo ra đứng bên cạnh Tôn Quách.
Công Tôn Hách nhếch môi dè bỉu nói:
- Tân Minh chủ ra là một tên lục lâm gàn dở. Lão phu không phục!
Quân Vi Phục trợn mắt:
- Lão già kia sao dám càn rỡ ngoa ngôn trước mặt huynh đệ chúng ta chứ?
Công Tôn Hách chỉ Tôn Quách:
- Bọn lục lâm các người đâu đáng để lão phu nhìn tới. Nhất là tiểu tử lục lâm tân Minh chủ kia.
Vi Phục cáu gắt nạt lớn:
- Lão là ai mà dám nói càn như vậy chứ? Hừ gàn rỡ như lão là cùng rồi!
Vi Phục quay sang Tôn Quách:
- Tôn huynh tính sao?
- Tất nhiên phải cảnh cáo lão rồi. Lão đó tuổi già sức yếu, các huynh đệ tính được rồi. Còn tên công tử kia vừa lùn vừa mập, xem ra có tuyệt công để tại hạ lo.
Tôn Quách nói như vậy bởi vì y đã giao thủ với Công Tôn Cửu, và không muốn chạm trán với Công Tôn Hách bởi từ trong ánh mắt của lão toát ra sát na hung tợn của tử thần.
Quân Vi Phục khẳng khái nói:
- Kim Tài Công Tử huynh khỏi bận tay bận chân với lão quỷ hồ đồ này. Chỉ huynh đệ lục lâm thôi cũng thừa sức dạy cho lão hồ đồ này. Chỉ huynh đệ lục lâm thôi cũng thừa sức dạy cho lão và gã công tử lùn mập kia một bài học biết kẻ trên người dưới.
Tôn Quách thở phào một tiếng như vừa trút được một gánh nặng trên vai, y khẽ gật đầu nói:
- Vậy cũng được khi nào các huynh đệ cần đến ta thì ta sẽ xuất thủ hỗ trợ.
- Tôn huynh cứ thị nhãn, chẳng cần phải bận tâm.
Vi Phục nói với gã thuộc hạ đứng bên:
- Đưa binh khí cho ta.
Gã thuộc hạ nhanh chân đi vào bên trong rồi quay trở ra, trao cho Quân Vi Phục ngọn Lang nha bổng nặng non năm trăm cân.
Quân Vi Phục nào biết lão quỷ đối phương của gã là Công Tôn Hách, một đại cao thủ danh chấn trên giang hồ.
Vi Phục xách Lang nha bổng cùng với những gã thuộc nhân vây thành vòng trong xung quanh Công Tôn Hách và Công Tôn Cửu.
Vi Phục gằn giọng nạt từng tiếng:
- Lão quỷ biết thân biết phận thì mau quỳ xuống tại tội với tân Minh chủ, bằng như không thì đừng trách huynh đệ chúng ta đó.
- Kiểu cách của các người đúng là một lũ đầu trộm đuôi cướp. Hôm nay lão phu sẽ mở đại khai sát giới tống tiễn bọn lục lâm các người về chầu diêm chúa.
Vi Phục nghe Công Tôn Hách nói phẫn nộ hét lớn:
- Lão quỷ muốn chết mà!
Gã vừa dứt lời liền phất tay ra hiệu cho chúng lục lâm đồng loạt xông vào tập kích Công Tôn Hách và Công Tôn Cửu.