Y từ tốn nói:
- Thánh Cô cứ yên tâm, tại hạ chỉ điểm vào mê huyệt của Nghiêm phu nhân để dễ dàng đưa phu nhân đến đây. Nơi đây an toàn, sẽ không có ai làm phiền đâu. Nghiêm phu nhân sẽ nghỉ lại đây đêm nay, ngày mai tại hạ và Thánh Cô sẽ đưa Nghiêm phu nhân đi.
Bình Nhi ôm quyền xá Công Tôn Cửu:
- Đa tạ công tử đã phò trọ cho Bình Nhi.
- Thánh Cô đừng khách sáo mà tại hạ áy náy lắm. Đã từ lâu tại hạ mong được có cơ hội để phò trợ cho Thánh Cô.
Công Tôn Cửu cố rặn một nụ cười mỉm. Hai cánh môi ấy của y tưởng mím lại rồi kéo bành ra hai bên, khiến bộ mặt núc ních thoáng trông thật là quái gở.
Phẩy thiết phiến, Công Tôn Cửu nói:
- Đây là khu điền viên của dòng họ Mộ Dung, nên người võ lâm không dám đặt chân đến, nếu như chưa có sự đồng ý của tại hạ.
Y lại phe phẩy thiết phiến:
- Tại hạ thỉnh Thánh Cô đến gian tửu phòng, chúng ta sẽ cùng đàm đạo qua đêm.
Bình Nhi thoáng lưỡng lự, nhưng rồi cũng chấp nhận lời thỉnh cầu của Thiết Phiến thư sinh.
Được nàng nhận lời, Công Tôn Cửu cao hứng nói:
- Đêm nay tại hạ mới được mãn nguyện khi cùng với Thánh Cô bồi ẩm. Đây là niềm ao ước bấy lâu nay của tại hạ.
- Công tử nói quá, chứ tại Giang Tô đâu thiếu những trang giai nhân tài sắc vẹn toàn, mong muốn cùng với công tử bồi ẩm, đàm đạo.
Công Tôn Cửu lắc đầu:
- Trên đời này đâu có ai khả dĩ sánh bằng Thánh Cô Giản Hoa thiền viện. Những mỹ nữ, giai nhân ở Giang Tô so với Thánh Cô chẳng khác nào đom đóm so với vầng nhật nguyệt.
- Công Tôn công tử nói, Bình Nhi cảm thấy hỗ thẹn.
Công Tôn Cửu lại rán rặn thêm một nụ cười mỉm:
- Tại hạ mời Thánh Cô!
Hai người rời gian thư phòng dành riêng cho Nghiêm Lệ Hoa để đến tửu phòng.
Tửu phòng là một gian phòng được kết tạo giữa khu hoa viên với những khóm hoa được cắt tỉa thành hình những con vật như ong, bướm, nai, và có cả những cánh chim với những nét cắt tỉa vô cùng tinh xảo.
Gọi là gian tửu phòng, nhưng đúng ra nó là một gian lục giác đặt giữa khu viên cắt tỉa những con thú.
Trong khung cảnh đó, người ngồi trong tửu phòng có cảm giác mình sống trong cõi thiên nhiên vừa êm đềm vừa thanh lãm.
Dưới ánh trăng đêm rằm, những con thú trông vô cùng sống động và như tỏ ý phủ phục đối với chủ nhân.
Công Tôn Cửu chuốc rượu ra hai chiếc chun ngọc lưu ly. Y nhìn Bình Nhi, mỉm cười nói:
- Đôi chun uống rượu này đã từng được Sở Vương Hạng Võ dùng để đối ẩm với trang kỳ nữ Ngưu Cơ. Đêm nay tại hạ xin được mạn phép ví mình như Sở Vương Hạng Võ và Thánh Cô như kỳ nữ Ngưu Cơ.
Đôi chân mày vòng nguyệt của Bình Nhi thoạt nhíu lại sau câu nói của Công Tôn Cửu.
Nàng lắc đầu, nhìn Công Tôn Cửu, nói:
- Sở vương Hạng Võ và Ngưu Cơ là những bậc tiền nhân được lưu danh hậu thế. Mặc dù Sở vương Hạng Võ không lập được đế nghiệp như Hán Cao Tổ, nhưng cái dũng tâm và hào khí đáng là bậc thánh nhân. Kỳ nữ ngưu Cơ thì lại tiết liệt đáng để người đời sau khâm phục. Bình Nhi không dám tự coi mình là bậc liệt nữ đó.
Nàng nhìn Công Tôn Cửu rồi bưng chun rượu ngọc:
- Chun rượu này năm xưa Sở Vương Hạng Võ đã dùng để đối ẩm với kỳ nữ Ngưu Cơ, Bình Nhi mạn phép mượn lại của công tử kính đến hai người.
Nàng dứt lời rưới chun rượu xuống sàn đá hoa cương của gian tửu phòng.
Công Tôn Cửu nghe Bình Nhi nói, thấy nàng rưới rượu cúng, mà bỗng thẹn đỏ mặt.
Mặc dù vậy y vẫn gượng nói:
- Tại hạ thật là thô thiển, nay được Thánh Cô mở mắt, càng khâm phục tài đức của Thánh Cô hơn.
- Bình Nhi không dám nhận lời nói của Công Tôn công tử.
- Lời nói thì chỉ đọng trên đầu môi chót lưỡi, tại hạ mạn phép xin được bắt chước Thánh Cô.
Y không chờ Bình Nhi có lời gì mà cũng bưng chun rượu rưới xuống sàn đá hoa cương.
Công Tôn Cửu vừa rưới rượu vừa nói:
- Công Tôn Cửu không đáng mặt anh hào như Sở Vương, nhưng cũng đáng là bậc nam tử đầu đội trời chân đạp đất. Anh hùng kiến vi anh hùng, nên ta mượn chén rượu này gọi là kiến vi người đã chết.
Công Tôn Cửu nhìn lại Bình Nhi nói:
- Tại hạ nói như vậy được chứ.
- Nếu Sở Vương Hạng Võ nghe được những lời của Công Tôn công tử chắc rất mãn ý, mãn phần.
- Đến lượt Thánh Cô khách sáo với, tại hạ rồi đó.
Công Tôn Cửu rót rượu ra chén. Y bưng chun rượu chìa đến trước mặt Bình Nhi:
- Tại hạ kính tri kỷ hồng nhan một chun rượu.
Bình Nhi lưỡng lự một chút rồi đưa tay đón chun rượu của Công Tôn Cửu.
Những ngón tay mảnh khảnh của nàng vừ chạm vào chun rượu thì bất ngờ Công Tôn Cửu buông chun rượu.
Chun rượu ngọc rời khỏi tay y rơi xuống mặt bàn đá hoa cương.
Cạch!
Chun rượu lăn tiếp rồi rơi xuống sàn tửu phòng. Số rượu trong chun ngọc tợ một
sợi chỉ bắn vào tĩnh huyệt của Bình Nhi.
Bình Nhi mặc dù đã có chủ ý phòng bị nhưng vẫn hoàn toàn bị bất ngờ bởi tuyệt kỹ thần kỳ của Công Tôn Cửu nên không sao phản ứng, hay tránh né chiêu công của Thiết Phiến thư sinh.
Từ tĩnh huyệt của nàng như có một luồng hàn khí nhanh chóng lan tỏa khắp châu thân rồi đóng băng, tứ chi không sao cử động được.
Bình Nhi biến sắc nói:
- Công Tôn công tử cớ sao lại có dụng ý điểm huyệt Bình Nhi?
- Tại hạ thất lễ... Thất lễ với Thánh Cô.
Y vừa nói vừa chồm qua mặt bàn, hai mắt thao láo nhìn thẳng vào đáy mắt của Bình Nhi:
- Tại hạ đã lỡ thất lễ với Thánh Cô, giờ thì phải chuộc lại. Để tại hạ lau số rượu đọng trên người Thánh Cô vậy.
Y nói xong tủm tỉm cười tỏ thái độ thật là sàm sỡ. Gã với tay toan áp hữu thủ vào vùng nhũ hoa của Bình Nhi thì nàng tức giận quát lên:
- Dừng tay!
Tiếng quát của Bình Nhi biểu lộ sự căm phẫn tột cùng khiến Công Tôn Cửu cũng phải giật mình rút tay lại.
Y giả vờ nói:
- Tại hạ có ý tốt với Thánh Cô mà thôi, sao nàng lại tức giận với ta chứ?
- Nếu công tủ có ý tốt thì mau dụng chỉ khí giải tĩnh huyệt của Bình Nhi!
- Ơ... Hóa ra nàng bị giọt rượu rơi vô tình điểm vào tĩnh huyệt ư. Thế mà ta lại không biết.
Công Tôn Cửu mỉm cười nham nhở.
Y nói tiếp:
- Có lẽ đây là ý trời khiến giọt rượu kia vô tình điểm vào tĩnh huyệt của nàng.
Gã vuốt chiếc cằm núc ních mỡ, nói tiếp:
- Ông tơ bà nguyệt có lẽ đã biết ta quá tơ tưởng đến Thánh Cô Giản Hoa thiền viện, nên mới se tơ, se chỉ cho giọt rượu kia bắn đúng vào tĩnh huyệt của nàng.
Bình Nhi sa sầm mặt cướp lời Công Tôn Cửu:
- Im miệng! Bình Nhi không nghĩ một trang nam tử của dòng họ Công Tôn Mộ Dung lại có thể thốt ra những lời như vậy.
- Những lời của ta không lọt vào tai nàng ư?
- Làm sao Bình Nhi nghe được!
- Tất nhiên giờ thì nàng khó nghe đó nhưng khi nàng đã là của ta thì những lời kia lại rất ngọt ngào.
Gã nhe răng cười khành khạch, nhìn Bình Nhi nói tiếp:
- Tại Giang Tô, ta đã từng ao ước được hưởng đóa hoa tinh khiết của Bình Nhi Thánh Cô Giản Hoa thiền viện. Đêm nay là cơ hội sao ta có thể bỏ qua được chứ.
Công Tôn Cửu chắp tay sau lưng rảo bước qua bên phía Bình Nhi. Gã đứng đối mặt với Bình Nhi:
- Trong đêm trăng, giữa khung cảnh hữu tình này, ta thấy nàng đúng là Ngưu Cơ kỳ nữ, còn Công Tôn Cửu thì hóa thân thành Hạng Võ Sở Vương.
Công Tôn Cửu vừa nói vừa toan đưa tay vuốt má Bình Nhi.
Bình Nhi lại thét:
- Dừng tay!
Một lần nữa tiếng quát của nàng buộc Công Tôn Cửu phải rút tay lại.
Bình Nhi nói:
- Nếu như công tử còn giở trò sàm sỡ thì Bình Nhi sẽ tự cắn lưỡi mà chết.
Công Tôn Cửu khoát tay:
- Ê... Nàng đừng làm vậy. Chẳng lẽ sự ái mộ của ta khiến nàng phẫn nộ, tự kết liễu mình sao?
Bình Nhi trang trọng, nói:
- Tiết hạnh của nữ nhân quan trọng hơn mạng sống của mình.
Công Tôn Cửu thở ra, lắc đầu nói:
- Công Tôn Cửu ta không xứng với nàng sao? Tại Giang Tô dòng họ Công Tôn Mộ Dung là độc tôn duy nhất, chẳng khác nào Hạng Võ hùng cứ đất Sở. Trên giang hồ Công Tôn Cửu có thua sút ai đâu, thế mà nàng lại chẳng để cho ta một chút cơ hội.
- Nếu công tử trọng thì Bình Nhi thì đã không dụng đến phương kế hạ lưu đê tiện của bọn thảo khấu lục lâm.
Công Tôn Cửu bực bội nói:
- Thế ta phải làm sao bây giờ?
- Chữ tiết hạnh của Bình Nhi quí hơn mạng sống Bình Nhi. Nếu như Công Tôn công tử ái mộ Bình Nhi thì hãy giải khai huyệt đạo cho Bình Nhi. Trái tim của nữ nhân cũng dễ siêu lòng bởi một đấng nam nhi đại trượng phu đó.
Đôi chân mày rậm rịt của Công Tôn cửu nhíu lại:
- Ta thích nàng mà phải chờ, phải đợi sao?
Những thớ thịt trên mặt Công Tôn cửu giật giật. Y thè lưỡi liếm mép:
- Nếu như ta giải huyệt cho nàng thì ta sợ mình chẳng còn có cơ hội nào nữa.
- Bình Nhi chẳng biết võ công kia mà.
Công Tôn Cửu tròn mắt nhìn Bình Nhi:
- Nàng không có võ công ư?
- Nếu như có võ công thì Bình Nhi đâu dễ để cho công tử dụng kế sách điểm huyệt dễ dàng như vậy.
- Một Thánh Cô của Giản Hoa thiền viện mà không biết võ công nghĩ cũng lạ đó.
Công Tôn Cửu nhìn Bình Nhi. Y chợt mỉm cười:
- Hê... Muốn giải huyệt cho nàng thì ta phải đụng đến thân thể nàng. Ta sợ nàng e ngại mà tự cắn lưỡi chết. Khó cho Công Tôn Cửu này quá.
- Công tử có thể dùng chỉ khí.
- Chỉ khí ư... Ta đâu thể vận công phát chỉ khí đặng. Thôi được rồi, ta phải đành dùng mười ngón tay thịt giải khai toàn bộ ba mươi huyệt đạo của nàng.
Vừa nói vừa nham nhở toan áp cả mười ngón tay vào vùng thượng đẳng của Bình Nhi.
Bình Nhi tức giận quát lên:
- Không được!
- Không được là sao. Ta phải giải khai tĩnh huyệt cho nàng kia mà?
- Ta không cần nữa.
Bình Nhi bặm môi rít lên bằng giọng căm phẫn:
- Công Tôn công tử,Bình Nhi vô cùng thất vọng bởi sự trơ tráo và dục vọng thấp hèn của người. Giòng họ Công Tôn Mộ Dung có là danh tộc lẫy lừng thì sự bỉ ổi hôm nay của công tử cũng sẽ bị nghiệp quả trời chu đất diệt về sau.
- Ta ngưỡng mộ nàng mà bị trời tru đất diệt sao?
Công Tôn Cửu rít lên:
- Để xem ra có bị trời tru đất diệt hay không khi đã thưởng lãm đóa hoa tinh anh thuần khiết của Thánh Cô Giản Hoa thiền viện.
Gã vừa nói vừa tự lột bỏ trang của mình.
Hành động của gã khiến Bình Nhi càng phẫn nộ và bối rối hơn. Nhưng trong tình cảnh bị điểm tĩnh huyệt thì nàng chỉ còn biết nhắm mắt tránh nhìn vào cảnh dung tục của gã Thiết Phiến thư sinh Công Tôn Cửu.
Quác..
Tiếng chim rúc trên không khiến Bình Nhi giật mình, và cả Công Tôn Cửu cũng tõ vẻ lúng túng.
Một luồng gió lạnh lẽo lùa qua tửu phòng.
Tôn Quách và Tú Tú từ sau khóm hoa tỉa hình con nai lù lù bước ra.
Tôn Quách vừa xuất hiện đã lớn tiếng nói:
- Hay lắm... Hay lắm...
Y nhìn lại Tú Tú:
- Thì ra hỏa điểu đưa ta và nàng đến để xem mắt phu tướng của nàng.
Tôn Quách nhướng mày:
- Ê... Gã công tử mập lớn kia, ngươi có thích La Sát chủ nhân của Tôn Quách này không?
Tú Tú đỏ mặt lời nói của Tôn Quách.
Nàng gắt gỏng:
- Tiểu nô. Ngươi không được sàm ngôn.
Trong khi Tú Tú gắt gỏng quát Tôn Quách thì Công Tôn Cửu cũng tức giận đến đỏ mặt bởi sự xuất hiện quá đường đột của hai người.
Gã nghe Tôn Quách nói mà nghĩ là lời chậm chọc, nên cáu gắt rít lên the thé:
- Công Tôn Cửu này chỉ thích cái mạng chó của ngươi mà thôi.
Tôn Quách nhăn mặt:
- Ngươi đúng là hồ đồ. Không thích La Sát chủ nhân mà lại thích Kim Tài công tử.
Công Tôn Cửu gầm lên:
- Đúng, ta thích cái mạng của ngươi.
Gã vừa nói vừa thộp cây thiết phiến để trên bàn, tung mình phi thân ra bên ngoài, áp thẳng tới Tôn Quách.
Cây thiết phiến trong tay Công Tôn Cửu tạo thành ba điểm đâm tới vùng thượng đẳng của Tôn Quách.
Thấy đối phương bất ngờ tập kích mình, Tôn Quách cũng xoạt bộ trụ tấn, hai tay thoa đến trước tạo thành những bóng ảnh thủ, rồi từ trong bóng ảnh thủ đó bất ngờ thoát ra ba sợi chỉ khí điểm thẳng tới đầu cây quạt sắt của Công Tôn Cửu.
Chát... Chát... Chát...
Cả hai đều dùng những thế điểm thần kỳ tấn công, đỡ thẳng đánh thẳng.
Mặc dù có cây thiết phiến dùng làm binh khi nhưng giao thủ với những đạo chỉ khí của Tôn Quách. Công Tôn Cửu chẳng thể chiếm được thượng phong.
chỉ trong khoảng khắc vừa đúng ba tuần trà, Công Tôn Cửu đã dụng đến ba mươi mốt thế điểm thần kỳ của dòng họ Công Tôn Mộ Dung, nhưng tuyệt nhiên đầu quạt của y luôn bị những đạo chỉ khí cứng như sắt thép cản phá.
Bất ngờ Công Tôn Cửu rùn người xuống, thọc cây thiết phiến điểm tới vết hầu của Tôn Quách.
Tử huyệt của Tôn Quách hiện ra ngay trước mắt Công Tôn Cửu.
Công Tôn Cửu nghĩ thầm:
- Ngươi hết mạng rồi!
Khi đầu mũi quạt gần như chạm được vào vùng tử huyệt yết hầu của Tôn Quách thì Công Tôn Cửu giật mình khi ngón trỏ, đối phương cũng chỉ còn cách tam tinh của gã vừa đúng nửa đốt ngón tay.
Thế công của Công Tôn Cửu lẫn Tôn Quách đều nhắm vào tử huyệt của nhau, mà nếu người này cố kết thúc tử chiêu thì cũng tự khắc bị tử chiêu của đối phương lấy mạng.
Tôn Quách tròn mắt nhìn Công Tôn Cửu. Y gượng nói:
- Ngươi đâm thủng yết hầu ta thì tam tinh của ngươi cũng bị Kim Cang thần chỉ của ta đâm vỡ sọ. Công tử mập biết chứ.
Công Tôn Cửu cũng hối hả đáp lời Tôn Quách:
- Ngươi đâm thủng tam tinh của ta thì thiết phiến của ta cũng sẽ đâm thủng tử huyệt yết hầu của ngươi.
- Ta biết vậy bây giờ công tử mập lùn tính sao đây?
Công Tôn Cửu gượng nói:
- Ngươi tính sao?
Tôn Quách hỏi ngược trở lại:
- Thế ngươi tính sao?
- Ngươi quyết làm sao ta làm vậy.
Tôn Quách nhíu mày:
- Ta với ngươi huề vậy.
- Huề như thế nào?
Tôn Quách lấy một luồng chân khí, nghiêm giọng nói:
- Người có sợ chết không?
- Thế còn ngươi?
- Tất. Nhiên ta sợ chết rồi.
- Ngươi sợ chết thì ta cũng rất quý mạng sống của mình.
- Thế thì được. Ta từ từ rút chỉ pháp trở về. Còn ngươi cũng rút cây quạt sắt của ngươi lại.
Công Tôn Cửu nhìn Tôn Quách chằm chằm:
- Được Ta đồng ý.
Tôn Quách nghiêm giọng nói:
- Ta đếm tới ba thì chúng ta cùng thực hiện giao kết một lúc.
- Ta đồng ý.
- Ta đếm đây.
Tôn Quách từ từ đếm. Tiếng “ba” vừa dứt trên môi của y, thì cả Tôn Quách lẫn Công Tôn Cửu đồng loại rút tay lại.
Cả hai vừa rút tay vừa lạng người thoát về sau.
Công Tôn Cửu vừa mới trụ bộ liền điểm mũi giày lướt tới, tiếp tục thi triển những thế điểm thần kỳ của mình tập kích tiếp đối phương.
Và cũng như ba mươi hiệp đấu trước, Công Tôn Cửu không làm sao điểm được vào những đại huyệt của Tôn Quách.
Đầu ngọn thiết phiến luôn bị những đạo chỉ Kim Cang đón đỡ, hoặc Tôn Quách với những bước đi như mèo lách tránh những chiêu công.
Qua thêm ba mươi hiệp nữa và đến hiệp thứ ba mươi mốt thì cả hai lại rơi vào thế lưỡng bại câu thương.
Tôn Quách nhìn Công Tôn Cửu:
- Chúng ta lại huề với nhau.
Công Tôn Cửu hậm hực:
- Ngươi lại đếm đi!
- Tất nhiên là phải đếm rồi.
Một... Hai... Ba...
Sau tiếng thứ ba, Tôn Quách vờ rút tay lại, trong khi Công Tôn Cửu cũng rút ngọn thiết phiến. Tôn Quách vừa nhác thấy ngọn thiết phiến đã không còn tạo được tử chiêu nữa liền nói:
- Công tử mập lùn thua ta rồi!
Nghe Tôn Quách nói như vậy, Công Tôn Cửu giật mình. Nhưng y chưa kịp đoán định tâm ý của đối phương thì Tôn Quách đã nhanh tay điểm chỉ công tới chứ không thối bộ như lần trước.
Thế công bất ngờ của đối phương khiến Công Tôn Cửu lúng túng. Y chẳng kịp xòe cây thiết phiến ra đỡ mà chi kịp lắc vai lạng bộ.
Mặc dù Công Tôn Cửu phản xạ nhanh như một cái chớp mắt, nhưng bả vai phải của y cũng buốt nhói như có một mũi trủy thủ thọc sâu đến tận xương đòn gánh.
Công Tôn Cửu thốt kêu:
- Ôi... Ha...
Y liên tục thối bộ năm bước, tả thủ ôm lấy bờ vai máu đã nhuộm đỏ trang y. Mồ hôi xuất hạn ướt đẫm cả mặt Công Tôn Cửu. Y nhìn Tôn Quách chằm chằm:
- Ngươi thủ đoạn hạ lưu!
Tôn Quách nạt ngang:
- Ngươi nói bậy! Giao thủ với nhau ai khôn thì người đó thắng, chứ hạ. Lưu với thượng lưu cái gì.
Công Tôn Cửu rít lớn:
- Được lắm... Lần khác ta sẽ đòi lại cái nợ này với ngươi!
Công Tôn Cửu nói xong điểm mũi giày băng mình đi. Chỉ trong chớp mắt y đã mất hút vào bóng đêm mất dạng.
Tôn Quách gọi với theo:
- Ê... Ê... Sao ngươi không chịu đưa La Sát chủ nhân của ta đi cùng.
Tú Tú thét lên:
- Ngươi còn nói bậy nữa thì ta sẽ tự...
Nghe Tú Tú quát như vậy, Tôn Quách bịt miệng, quay lại nhìn nàng.
Tú Tú gằn giọng:
- Kể từ bây giờ Tú Tú cấm Tôn Quách tiểu nô không được thốt một lời nào!
- Vậy là Tôn Quách này câm ư?
- Khi nào Tú Tú cho nói thì Tôn Quách mới nói.
Tôn Quách ôm đầu:
- Trời ơi!