Tú Tú lướt đến ngay trước mặt y. Nàng vừa thở vừa nói:
- Tôn Quách, bộ huynh định bỏ Tú Tú đó à?
Tôn Quách dựng chân mày:
- Thế nàng định rượt theo ta mãi hay sao?
Tú Tú sa sầm mặt:
- Không rượt theo huynh thì rượt theo ai?
Tôn Quách hất mặt nói:
- Tôn thiếu gia đâu có mắc nợ nàng mà nàng bám theo Tôn thiếu gia chớ?
Tú Tú cau mày:
- Huynh nói sao, nói lại cho Tú Tú nghe coi?
- Ơ... Thì ta nói rồi, nàng hổng nghe sao?
Tú Tú hừ nhạt, nói:
- Huynh nói huynh không mắc nợ Tú Tú phải không?
Tôn Quách gượng gật đầu:
- Chứ ta có mắc nợ nàng đâu.
Gã vừa dứt thì bất thình lình Tú Tú lạng người áp sát, ngọc thủ vươn ra thộp lấy mạch môn của Tôn Quách.
Thế công lần này của nàng khác hẳn lần rồi, mà có phần quyết liệt cương mãnh, nhưng đối phó với trảo công của Tú Tú. Tôn Quách cũng chẳng tỏ vẻ gì bối rối.
Y chỉ hơi đảo bộ, tả thủ gạt hữu thủ của Tú Tú còn hữu thủ thì biến hóa thành một thế chộp bấu nhanh lấy mạch môn của nàng mà khống chế.
Tôn Quách vừa khống chế mạch môn của Tú Tú vừa nói:
- Ả La Sát định đánh Tôn thiếu gia à?
Tú Tú dậm chân:
- Tôn huynh làm đau Tú Tú.
Nàng gắt gỏng nói:
- Tú Tú chết ở đây để mẫu thân và thúc thúc Trình Tử Quang đến Kim Lăng phủ hỏi tội Tôn lão nhân sao lại sinh ra một tên tiểu tặc chuyên bức hiếp nữ nhi tay yếu chân mềm.
Tú Tú vừa nói vừa dùng cánh tay còn lại giơ cao nhứ trên thiên đỉnh của nàng.
Tôn Quách bối rối buông mạch môn của nàng.
Gã cuống quít thét lên:
- Ê... Đừng làm như vậy.
Tú Tú mỉm cười hạ ngọc thủ xuống.
Tôn Quách hất mặt:
- Nàng muốn gì?
Tú Tú nhún vai nói:
- Muốn Tôn huynh trả nợ cho Tú Tú. Bây giờ nhứt nhứt điều gì huynh muốn làm đều phải hỏi qua Tú Tú.
- Ta phải hỏi nàng ư?
- Đúng như vậy!
- Không thể được. Một Kim Tài công tử, một Tôn thiếu gia của Kim Lăng phủ đâu thể cái gì cũng phải hỏi nàng. Mà nàng là cái gì mà bắt buộc Tôn thiếu gia nhứt nhứt phải nghe theo nàng chứ? Không thể nào như thế được.
Tú Tú mỉm cười nói:
- Mẫu thân và sư phụ của tôn huynh đều biết Tú Tú rượt theo Tôn huynh. Bây giờ nếu huynh không theo sự sai bảo của Tú Tú thì Tú Tú sẽ tự kết liễu đời mình. Lúc đó Tôn huynh nghĩ xem chuyện gì sẽ xảy ra?
Tôn Quách tròn mắt:
- Ơ... Nếu nàng làm vậy thì Hỏa Điểu đảo chủ và sư phụ của ta sẽ tìm đến Kim Lăng phủ.
- Mẫu thân của Tú Tú nóng tính lắm. Tú Tú chỉ sợ mẫu thân sẽ không thể ngồi yên nghe Tôn huynh giải thích mà ngược lại sẽ dụng võ công làm cỏ toàn bộ Kim Lăng phủ.
Nàng lắc đầu:
- Tội nghiệp cho Tôn lão nhân lắm. Chẳng biết nguyên cớ gì mà Kim Lăng phủ gặp kiếp nạn diệt vong, Tôn lão nhân gia chết cũng khó nhắm mắt đó.
Tôn Quách cáu gắt nạt ngang:
- Thôi... Nàng im đi!
- Tú Tú không im thì sao. Nếu như Tôn huynh bỏ đi thì Tú Tú sẽ gửi điểu thư đi rồi tự vẫn đó.
Tôn Quách ôm đầu:
- Trời ơi, Tôn thiếu gia gặp đúng kiếp nạn rồi!
Tôn Quách gắt gỏng hỏi Tú Tú:
- Tôn thiếu gia nợ gì nàng chứ? Nói nhanh đi rồi ta trả, trả hết một lượt, không thiếu một nén bạc vụn.
Tú Tú mỉm cười:
- Tôn huynh nợ Tú Tú nhiều lắm. Ở Kim Lăng phủ, huynh nói với Tôn lão nhân gia, Tú Tú là...
Nàng bỏ lửng câu nói lườm
Tôn Quách nói:
- Cái nợ đó Tôn huynh trả Tú Tú như thế nào?
Tôn Quách nhăn nhó:
- Ậy... Tôn Quách chỉ nói càn chứ đâu có ý gì.
- Với một nữ nhân mà Tôn huynh lại nói càn được ư? Nói càn như Tôn huynh thì tiết hạnh của người ta sẽ ra sao đây?
- Ơ...
Tú Tú mỉm cười nói tiếp:
- Đó chỉ mới là món nợ đầu tiên mà Tôn huynh vay Tú Tú.
- Còn nợ gì nữa?
- Tôn huynh đã nhờ Tú Tú giả vờ để mẫu thân không giao thủ với sư phụ của huynh.
- Ơ...
- Còn nữa.
Tôn Quách gắt gỏng nói:
- Nàng nói hết đi!
- Huynh hiếp đáp Tú Tú.
Tôn Quách tròn mắt:
- Ta hiếp đáp nàng? Hiếp đáp hồi nào?
- Há chẳng phải huynh đòi bỏ thạch sùng vào người Tú Tú trong khi huynh biết rõ Tú Tú rất sợ những con vật đó sao.
Nàng nhìn Tôn Quách:
- Tất cả những món nợ kia Tôn huynh trả cho Tú Tú như thế nào?
- Nếu nàng cần, Tôn Quách sẽ trả cho nàng năm trăm lạng kim ngân. Nàng chịu chứ?
Tú Tú lắc đầu:
- Kim lượng không mua được tiết hạnh, và chẳng mua được danh dự cũng như không thể đổi được ân cừu giữa thân mẫu và sư phụ của Tôn huynh.
- Thế ta phải làm gì bây giờ?
- Tôn huynh phải trả bằng chính Tôn huynh.
Tôn Quách nghệch mặt:
- Ta không hiểu ý của nàng.
Tú Tú cười khảy:
- Tú Tú nhìn thấy trong ánh mắt của Tôn huynh sự nhân ái, và chắc chắn rất lo lắng cho Tôn lão nhân gia.
- Tất nhiên ta rất lo cho thân phụ rồi.
- Nếu Tôn huynh luôn nghĩ đến Tôn lão nhân gia thì phải trả nợ cho Tú Tú. Mà trả nợ cho Tú Tú bằng chính Tôn huynh.
- Thế nàng buộc ta phải làm gì?
Tú Tú mỉm cười:
- Xem mặt Tôn huynh kìa.
- Mặt ta làm sao?
- Nếu Tôn huynh muốn trả nợ cho Tú Tú thì phải làm nô bộc cho Tú Tú.
Tôn Quách há hốc miệng. Mãi một lúc sau y mới thốt được ra:
- Sao... Nàng buộc ta phải làm nô bộc cho nàng à?
Tôn Quách khoát tay:
- Không, không thể như vậy được. Không thể như vậy được.
- Nếu Tôn huynh không chịu thì chuẩn bị mang xác Tú Tú về cho thân mẫu ở Hỏa Điểu đảo.
Tú Tú vừa nói vừa vung tay qua khỏi đầu.
Tôn Quách hốt hoảng thộp lấy ngọc thủ của nàng:
- Khoan... Đừng mà...
- Tôn huynh sao cản Tú Tú?
- Ta... Ta...
- Nếu Tôn huynh không chịu làm nô bộc cho Tú Tú thì cứ để Tú Tú chết, sau đó huynh tìm cách giải trình với thân mẫu và sư phụ của huynh.
- Ơ... Ta biết giải thích thế nào cho mẫu thân nàng tin lời ta?
- Nếu huynh nói không được thì để mặc cho mẫu thân Tú Tú phán xử Kim Lăng phủ.
Tôn Quách lắc đầu, buột miệng thốt:
- Thế thì chết Tôn thiếu gia rồi.
Y rít lên:
- Ả La Sát... Đừng tính chuyện tự sát nữa, Tôn thiếu gia chịu làm nô bộc cho nàng đó.
- Huynh chắc chắn rồi chứ?
Tôn Quách gật đầu, gặt gỏng nói:
- Miễn sao nàng đừng làm chuyện gì kinh động đến Kim Lăng phủ là được rồi.
- Tú Tú hứa.
Tôn Quách thở hắt ra như muốn phun cả một khối chì vướng trong cổ y.
Y háy mắt nói:
- Nô bộc tôn thiếu gia xin chờ mệnh lệnh của La Sát chủ nhân.
Tú Tú bụm miệng cười. Nàng sao có thể nén được tiếng cười bởi thái độ và giọng nói của Tôn Quách.
Tú Tú lấy giọng trang trọng nói:
- Nô bộc Tôn Quách hãy nghe lịnh của Tú Tú đây!
Tôn Quách lườm nàng.
Tú Tú cười mỉm rồi nói tiếp:
- Kể từ bây giờ Tôn Quách không được rời Tú Tú nửa bước. Trước tiên, Tôn Quách phải cõng Tú Tú tìm một khách điếm nào đó nghỉ ngơi. Ngày mai đưa Tú Tú lên Động Đình hồ.
Tôn Quách nạt ngang:
- Đến Động Đình hồ làm cái khỉ gì ở chứ?
- Tú Tú nghe nói Động Đình hồ là chốn danh lam thắng cảnh tuyệt đẹp, nên muốn đến đó thưởng lãm.
- Nàng rảnh rỗi quá nên mới đòi đi du lãm Động Đình hồ.
- Tất nhiên rồi!
- Tôn Quách không rảnh!
Tú Tú trợn mày nhìn Tôn Quách:
- Tôn Quách huynh định chống lệnh Tú Tú ư?
Tôn Quách hốt hoảng khoát tay:
- Không không.
Y giả lả cười:
- Ta sao dám chống lệnh La Sát chủ nhân chứ.
- Thế thì Tôn huynh còn chờ gì nữa mà không hạ lưng xuống cõng Tú Tú.
Tôn Quách bặm môi, lẩm bẩm rủa:
- Trời ơi. Tại sao ta lại xúi quẩy gặp ả La Sát ôn dịch này chứ?
Miệng thì rủa thầm nhưng Tôn Quách vẫn khom người xuống.
Tú Tú mỉm cười nhún vai, nói:
- Như vậy sao được. Nam nữ thụ thụ bất thân.
Nàng dứt câu thì Tôn Quách bật người đứng lên:
- La Sát chủ nhân nói rất chí lý. Chủ nhân ngồi trên lưng Tôn Quách thì nhất định sẽ có sự đụng chạm. Điều đó cấm kỵ, rất là cấm kỵ. Vậy chủ nhân tự lo cho mình nhé!
- Hê... Đâu có được. Tú Tú có cách mà.
Tôn Quách sững sờ:
- Cách gì? Chẳng lẽ La Sát chủ nhân đứng trên lưng Tôn Quách sao?
- Tú Tú đâu có đứng mà muốn ngồi cơ.
- Làm sao ngồi được?
- Tú Tú có cách.
Tú Tú chỉ cành chạc ba cây tùng:
- Tôn huynh chặt chạc ba cây tùng đó xuống đây, Tú Tú sẽ làm thành một cái ghế đặt lên lưng Tôn huynh. Thế là Tú Tú có chỗ ngồi.
Tôn Quách ngôi bệt xuống đất, miệng thốt lên:
- Trời ơi. Sao Tôn thiếu gia khổ thế này!
- Đã là nô bộc thì đâu có ai sướng.
Tôn Quách lắc đầu:
- Thôi thôi. Tôn Quách chỉ cõng La Sát chủ nhân mà không cõng thêm cái ghế nào nữa đâu. La Sát chủ nhân có kế sách gì khác không?
Tú Tú nhíu mày:
- Thôi được rồi. Tú Tú không bắt Tôn huynh cõng nữa, mà bắt tôn luynh phải đi cạnh Tú Tú.
- Kế sách đó được với Tôn Quách đó.
Tôn Quách giả lả cười:
- La Sát chủ nhân thật là tốt với Tôn Quách!
Tôn Quách vừa dứt câu thì chợt nghe tiếng hỏa điểu rúc trên không trung. Y vội vã thọp người xuống đưa tay che đỉnh đầu.
Trong khi Tôn Quách hốt hoảng thì Tú Tú lại tỏ vẻ khẩn trương.
Nàng nắm tay Tôn Quách:
- Tôn Quách. Hỏa điểu không tấn công mà chỉ báo tin thôi. Chắc thân thân mẫu hoặc sư phụ của Tôn huynh gặp chuyện gì rồi.
Tôn Quách bật đứng sõng lên:
- Có chuyện đó sao?
- Tiếng kêu của hỏa điểu nhứt định đã có sự biến.
Từ trên không cánh chim đỏ ối băng xuống.
Tú Tú chìa hữu thủ, con linh ưng nhẹ nhàng đáp lên tay nàng. Nó rúc ba tiếng rồi lại lao đi.
Tú Tú nhìn lại Tôn Quách:
- Tôn huynh, chúng ta mau theo hỏa điểu!
- Tuân lệnh La Sát chủ nhân!