Khi đôi mắt của Lăng Vấn Thiên vừa chạm nhằm đôi mắt của đối phương thì không khỏi bắt rùng mình. Ông ta liền vung chưởng đánh nhấp về phía người thiếu niên áo xanh, rồi quay người lại kêu to một ám hiệu, thế là tất cả Ngũ Điểu đều vọt mình lên không lao đi mất.
Người thiếu niên áo xanh cũng không đuổi theo, quay về Phục Thế Vĩ mỉm cười nói:
- Tôn giá đã hiểu việc cướp mất số hành ấy, không phải là hành động của bổn bang, mà chính là lời nói giá họa của bọn chúng, người bị thiệt hại vì thế chẳng riêng gì quí tiêu cục! Nói đến đây, người thiếu niên liền đưa tay chỉ Tào Thương nói:
- Tên cướp này gọi là Bắc Nhạn Tào Thương, bản tính rất sâu hiểm và ác độc, vậy các ông hỏi hắn thì sẽ biết rõ mọi việc! Phục Thế Vĩ chắp tay cảm tạ:
- Nếu không có thiếu hiệp đến kịp thời để giãi bày mọi lẽ, thì suýt nữa chúng tôi đã bị gạt. Nhưng....
Trong khi ấy, Đồ Lôi và Phi Hồ Tướng Kiệt cũng đang từ xa lướt nhanh tới như một cơn gió.
Đồ Lôi liền vung tay áo phất về phía Tào Thương khiến hai bàn tay bị đứt của hắn liền ngưng không chảy máu nữa. Nhưng máu huyết trong người hắn lại cuồng loạn kéo ngược về tạng phủ, khiến sắc mặt hắn nhăn nhó trông thực ghê sợ, cổ họng không ngớt kêu lên thành những tiếng ặc ặc, chứng tỏ hắn đang hết sức đau đớn.
Phục Thế Vĩ và số người chung quanh trông thấy vậy không khỏi hết sức kinh hãi.
Đồ Lôi cười nhạt nói:
- Tào Thương, nếu ngươi bằng lòng nói sự thực thì mới mong tránh được cái họa mỗi ngày bị máu huyết cuồng loạn công ngược về tim đau đớn khổ sở như thế này! Tào Thương bỗng kêu to lên:
- Được rồi, vì võ học của Tào Thương ta kém cỏi, gieo mầm ác quá nhiều nên mới có ngày hôm nay. Xin tôn giá cứ hỏi, nhưng chớ nên hỏi ngoài sự hiểu biết của Tào Thương tôi! Y cố gắng hết sức mới nói lên được câu nói ấy. Khi tiếng nói vừa dứt thì từ trong miệng y trào ra một búng máu bầm đen.
Đồ Lôi liền vung cánh tay mặt lên, cách không điểm về phía Tào Thương ba chỉ làm cho sự đau đớn trong người của hắn giảm bớt đi.
Vì hai bàn tay của Tào Thương bị gãy lìa, nên y không thể chống tay ngồi lên được, mà vẫn nằm yên trên đất, gượng cười nói:
- Xin tôn giá cứ hỏi! Đồ Lôi trầm ngâm trong giây lát, mới nói:
- Số hàng bị mất của Hùng Vũ tiêu cục hiện giờ ở đâu?
Tào Thương nói:
- Hiện đang để dưới trụ cầu thứ ba tại Ngũ Động Kiều này.
Liền đó, trong số người của Hùng Vũ tiêu cục có một người lách mình bước ra, chạy nhanh xuống gầm cầu tìm kiếm, thì quả nhiên thấy tại trụ cầu thứ ba ở gần mặt nước, nơi có một lỗ thủng ở chân cầu có giấu một gói đồ. Người ấy liền thò tay lấy, rồi nhanh nhẹn chạy bay trở lên.
Đồ Lôi nói:
- Xin phiền các vị hãy xem qua coi có mất mát thứ gì không?
Người ấy liền mở gói bị ướt đẫm nước ấy ra, thấy nhưng hạt châu sáng lóng lánh chiếc ngời, còn đủ một trăm hạt và năm nhánh san hô cao hai thước mộc.
Phục Thế Vĩ tươi cười nói:
- Số hàng nầy còn đủ cả. Hôm nay chúng tôi được các hạ giúp cho thực không khi nào quên ơn này! Đồ Lôi liền thò tay cánh tay ra, giương năm ngón tay chụp lấy Tào Thương.
Dứt lời, Đồ Lôi liền thò cánh tay ra, giương năm ngón tay chụp lấy Tào Thương.
Phục Thế Vĩ vội vàng nói:
- Nếu các hạ không chuyện gì gấp, thì nên để cho tệ cuộc được tỏ chút tình của người địa phương. Đồng thời, nếu có đều gì sai khiến thì dù bước vào nước sôi lửa đỏ, anh em chúng tôi đều không chối từ.
Thái độ chân thành của Phục Thế Vĩ đã tỏ lộ từ cử chỉ đến lời nói.
Đồ Lôi nghiêm nghị đáp:
- Chúng tôi chỉ e rằng do hành động này, sẽ đưa đến nhiều sự nguy nan về sau cho quí tiêu cục mà tiêu cục mà thôi! Vậy xin Phục tổng tiêu đầu hãy trở về đi! Phục Thế Vĩ cất tiếng cười to nói:
- Đời sống của nghề làm tiêu cục, được buổi sáng phải lo buổi chiều, lúc nào cũng sống dưới sự hiểm nguy của làn tên lưỡi kiếm, phương chi, trong giới giang hồ điều đáng trọng trước tiên là nghĩa khí, vậy đâu thể nào sợ hãi rút lui khi thấy một việc hiểm nghèo? Các hạ nói thế chẳng khỏi có ý xem thường tại hạ rồi đó! Đồ Lôi đắn đo trong giây lát, rồi khẳng khái trả lời:
- Nếu nói vậy thì chúng tôi xin tuân lệnh! Tức thì, mọi người cùng kéo nhau rời khỏi Ngũ Động Kiều.
Đêm hôm ấy tại Hùng Vũ tiêu cục phía Nam ngạn sông Gia Lăng, đèn đuối sáng choang cả trong lẫn ngoài, bày tiệc yến ẩm hết sức vui vẻ. Trong buổi tiệc, Phục Thế Vĩ có lời mời cả ba tiêu cục lớn trong thành Gia Lăng đến để chung vui.
Bởi thế, tin tức về Đại Biệt Lục Điểu tự bịa chuyện để giá họa cho Phi Phụng Bang từ Hùng Vũ tiêu cục loan truyền ra ngoài, hết sức nhanh chóng.
Ngay đêm hôm đó, Thiết Bối Đà Long Trình Nam Giang, Kim Đao Đoàn Long Ngu Vạn Lý và hậu duệ của Vương ốc Nhất Lão là Đoàn Thừa Tiên cũng kéo đến Hùng Vũ tiêu cục để gặp Đồ Lôi.
Đồ Lôi liền nói cho Lư Thế Xuân biết ba người ấy là thủ hạ của mình bố trí, hầu sai khiến họ thi hành mọi công việc theo kế hoạch. Lư Thế Xuân không hiểu Đồ Lôi chính là Đào Gia Kỳ mạo nhận, nên hoàn toàn tin lời không có gì nghi ngờ cả.
Đêm đã vào canh ba, tân khách đều lần lượt cáo lui ra về, song tại đại sảnh của tiêu cục, bàn tiệc của Đồ Lôi vẫn còn chén tạc chén thù, vô cùng vui vẻ.
Phi Hồ Tướng Kiệt là người rất ưa rượu, nên hễ rót ly nào là lão ta ực cạn ly ấy, đôi mắt đã đỏ gay, chếnh choáng lảo đảo, nói không còn mạch lạc nữa.
Bỗng nhiên, sắc mặt của Đồ Lôi bất thần thay đổi hẳn, vung hai chưởng lên không, quạt qua một lượt hết sức nhanh nhẹn....
Thế là đèn đuốc trong gian đại sảnh đều tắt hết, chung quanh tối đen như mực. Bên ngoài ánh trăng soi sáng như gương, nên mọi người trông thấy tại nơi thiên tĩnh của gian nhà có một lão già áo xanh, đôi mắt sáng ngời như điện, đang nhìn chòng chọc vào gian đại sảnh.
Quần hùng đang dự tiệc trong gian đại sảnh thấy thế thì trong lòng không khỏi kinh hãi.
Lúc ấy, bỗng nghe Đồ Lôi cất tiếng cười to:
- Té ra là Ngôn lão tiền bối, cốc chủ Ngũ Hành Cốc đã quang lâm! Nói đoạn, chàng đã bước ra khỏi gian đại sảnh, rồi dừng chân đứng yên.
Ngôn Như Băng đưa mắt nhìn qua Đồ Lôi một hồi, rồi lạnh lùng hỏi:
- Ngươi có phải là đàn chủ trong Phi Phụng Bang chăng?
- Đúng thế! - Bang chủ nhà ngươi hiện giờ ở đâu?
- Hiện đã trở về tổng đàn rồi! - Tổng đàn ở nơi nào?
- Xin bỏ lỗi cho, vì tại hạ không thể nói rõ được! Đôi mày của Ngôn Như Băng bất thần nhướng cao, mặt tràn đầy sát khí, cánh tay mặt từ từ đưa lên cao....
Sắc mặt của Đồ Lôi vẫn điềm nhiên như thường, mỉm cười nói:
- Từ bấy lâu nay nghe đồn cốc chủ tuyệt đối không khi nào can dự đến việc ân oán của võ lâm, suốt năm ở yên trong Ngũ Hành Cốc, làm bạn với cây cỏ gió trăng, tu tâm dưỡng tính, lòng dạ lúc nào cũng bình thản. Nhưng ngày hôm nay, qua sự thực này, đã chứng tỏ lời đồn đại ấy hoàn toàn không đúng! Ngôn Như Băng giận dữ nói:
- Cô ấy đã đánh trọng thương ái nữ của lão phu, vậy có lý nào lão phu không thể tìm gặp cô ấy hay sao?
Đồ Lôi nói:
- Chẳng hay lệnh ái thương thế ra sao? Đến nay vẫn chưa lành hẳn?
Ngôn Như Băng gằn giọng nói:
- Nếu chẳng chữa lành được, thì cái tên Thần Y của lão phu còn gì nữa?
Đồ Lôi cười tự nhiên nói:
- Nói thế là phải rồi! Lệnh ái đã được diệu thủ của tiền bối chữa lành như xưa, thì vết thương “Thập tuyệt chỉ” của tệ bang chủ e đáng gì mà cần nói đến! Ngôn Như Băng nghe thế không khỏi cứng họng. Qua một lúc lâu mới lên tiếng:
- Lão phu còn cần hỏi quí bang chủ một vấn đề có tương quan đến một nghi án của võ lâm! Đồ Lôi nói:
- Nếu thế thì hà tất phải tìm gặp tệ bang chủ làm gì? Tiền bối cứ hỏi là tại hạ sẽ trả lời đúng sự thực, mọi việc mà tại hạ được biết! Ngôn Như Băng cười lạnh lùng nói:
- Có phải thực sự quí bang chủ đã lấy được pho Giáng Long kinh và thanh Ngô Câu kiếm hay không?
- Đấy là những lời đồn đại hoàn toàn vô căn cứ! Đôi mắt của Ngôn Như Băng liền sáng quắc, gằn giọng quát:
- Chính lão phu được mục kích quí bang chủ đã sử dụng những thế võ tuyệt học trong pho Giáng Long kinh! Đồ Lôi cười nhạt:
- Theo lời đồn đại, thì pho Giáng Long kinh là của Đạt Ma Tổ Sư để lại, bên trong vô cùng cao sâu, khó bề tìm hiểu được. Ngay cả vị chưởng môn của phái Thiếu Lâm hiện nay vẫn chưa hề nhìn thấy được mặt mũi pho kinh ấy. Thế nhưng tại sao lão tiền bối căn cứ vào đâu mà dám nói tệ bang chủ đã sử dụng tuyệt học trong pho kinh đó? Chỉ dựa vào đấy cũng đủ thấy lời đồn đại trong võ lâm là đúng sự thực, tức ba bảo vật quí báu nhất trong thiên hạ đều do lão tiền bối lấy được cả! Ngôn Như Băng không ngờ Đồ Lôi lại lật ngược câu nói để buộc mình như thế, nên không khỏi sững sờ một lúc, sắc mặt ít nhiều biến đổi! Tất cả quần hùng trong Hùng Vũ tiêu cục đều im lặng như hến, lắng tai nghe trận đánh môi lưỡi của hai người.
Qua một lúc sau, Ngôn Như Băng mới cất giọng lạnh lùng và sâu hiểm nói:
- Đấy chẳng qua là lời đồn đại vô căn cứ, nước lã khuấy nên hồ mà thôi! Đồ Lôi cười nhạt, rồi liền cật vấn:
- Lão tiền bối lấy gì để chứng minh lời nói đó?
Ngôn Như Băng tựa hồ hết sức giận dữ, râu tóc đều chuyển động, đôi mắt lạnh ngắt trông thực khiếp người, gằn giọng đáp:
- Với danh vọng của lão phu trong võ lâm, lão phu không cần phải dùng lời láo khoét để che giấu sự thực như thế! Đồ Lôi bỗng cất tiếng cười to:
- Danh vọng của tệ bang chủ cũng chẳng kém hơn lão tiền bối đâu! Ngôn Như Băng lạnh lùng cười nói:
- Ánh sáng của một con đom đóm thì làm thế nào đua tranh được với ánh sáng của mặt trăng?
Đồ Lôi lại cất tiếng cười dài, rung chuyển cả mái ngói, rồi sắc mặt bỗng trở thành lạnh lùng, nói:
- Tệ bang chủ nếu chẳng phải vì thiếu thận trong, để “Thập tuyệt chỉ” của lão tiền bối đánh bị thương, mà trái lại có sự đề phòng trước, thì trận chiến ấy, ai thắng ai bại thực chưa thể biết trước được! - Ngươi đánh giá quá cao quí bang chủ rồi! Đồ Lôi cười nhạt nói:
- Chỉ với tại hạ đây, nếu lão tiền bối không dùng đến chất độc vô hình, thì trong vòng một trăm chiêu, lão tiền bối cũng chưa chắc đánh thắng được tại hạ! Trên sắc mặt lạnh lùng của Ngôn Như Băng bỗng hiện lên một nụ cười gật đầu nói:
- Nếu có thể làm đúng như lời ngươi nói, thì từ nay về sau, lão phu sẽ không can thiệp đến việc của giới giang hồ nữa! Câu nói ấy không khác nào tiếp nhận sự khiêu chiến của đối phương.
Số quần hùng có mặt tại Hùng Vũ tiêu cục nghe thế thì lấy làm lo lắng.
Nên biết, mấy hôm trước đây, Ngôn Như Băng đã đẩy lui được Tứ Tà, tiếng tăm lừng lẫy, ai nấy cũng nhận ông là đệ nhất cao thủ trong võ lâm. Võ công của Đồ Lôi tuy cao cường, nhưng nếu đem tranh tài với Ngôn Như Băng thì thực có khác nào trứng chọi với đá! Đồ Lôi suy nghĩ trong giây lát nói:
- Tại hạ có ý muốn định một thời giờ và địa điểm khác, để trận tranh tài chỉ có lão tiền bối và tại hạ mà thôi. Nhưng sự thực, dù tại hạ có thắng hay bại đều danh dự cả! Ngôn Như Băng tựa hồ có vẻ sửng sốt, đưa mắt chú ý nhìn thẳng Đồ Lôi một lúc mỉm cười nói:
- Có phải trong lòng ngươi đang e sợ chăng?
Đồ Lôi chỉ cười nhạt mà không trả lời ra sao cả.
Đôi mày của Ngôn Như Băng từ từ cau chặt lại, tia mắt cũng mỗi lúc một sáng hơn.
Đồ Lôi bỗng cất tiếng than dài:
- Ngôn lão tiền bối, ông đã bước vào cạm bẫy của Lữ Khưu Mộ Bình rồi. Nếu ông không tin, thì tại hạ có bắt sống được Bắc Nhạn Tào Thương, một trong Đại Biệt Lục Điểu, ông hỏi hắn sẽ rõ. Đại Biệt Lục Điểu chịu sự xúi giục của Lữ Khưu Mộ Bình, đang có ý muốn gây nên một trận xô xát đẫm máu trong võ lâm! Ngôn Như Băng nghe qua không khỏi hết sức kinh ngạc, sững sờ trong giây lát mới nói:
- Việc đó lão phu không thể không hỏi cho rõ! Đồ Lôi nói:
- Tại hạ xin đưa đường liền cho tiền bối! Dứt lời, liền quay qua Phục Thế Vĩ cười nói:
- Xin các vị cứ vui vẻ ăn uống, tại hạ bận việc một tí đã! Liền đó, Đồ Lôi bèn đi thẳng ra hành lang ở cạnh phía trái, Ngôn Như Băng cũng chậm rãi bước theo sau.
Đồ Lôi bước thẳng vào một luyện vũ trường, có bao cát, bia bắn tên, tạ bằng đá và tất cảvũ khí của mười tám môn võ nghệ. Đối diện với luyện vũ trường rọi ra, bên ngoài có bốn võ sư mang đao đứng gác.
Đồ Lôi hướng dẫn Ngũ Hành cốc chủ Ngôn Như Băng xuyên qua tiểu vũ trường, bước thẳng đến trước ngôi nhà, khiến cho bốn võ sĩ đứng gác, không khỏi đưa đôi mắt ngạc nhiên nhìn thẳng vào Ngôn Như Băng.
Đồ Lôi tươi cười nói:
- Tào Thương hiện đang ở trong gian nhà này, xin tiền bối hãy bước vào hỏi rõ mọi việc, riêng tại hạ sẽ đứng chờ ở ngoài, vì nếu tại hạ sẽ đứng chờ ở ngoài, vì nếu tại hạ bước vào, thì Tào Thương sẽ kiêng sợ, không dám nói rõ sự thật với lão tiền bối! Ngôn Như Băng thấy lời nói của Đồ Lôi rất có lý, nên gật đầu tán đồng, thầm nghĩ:
“Tâm trí của người này thật cao, lại can đảm hào phóng, quả là một bậc nhân tài hiếm có trong võ lâm ngày nay!” Nghĩ thế, nên bất giác ông ta lại có cảm tình với Đồ Lôi. Sau khi đưa mắt chú ý nhìn qua Đồ Lôi một lượt, ông liền cất bước đi thẳng vào bên trong.
Đồ Lôi ngửa mặt thở phì ra một hơi dài, rồi chú ý nhìn nửa vành trăng sáng treo lơ lửng trên không, trong lòng bỗng thấy buồn bã thầm nghĩ:
- “Bấy lâu nay, mọi hành động của mình trong giới giang hồ, chẳng qua là làm cho mọi người mà thôi. Suốt nửa năm gần đây, lúc nào trong lòng mình cũng đang có một tâm trạng mâu thuẫn nhau, không ngớt giằng co. Vì trước khi ân sư ra đi có dặn mình làm cho kỳ được ba việc.
Việc trước tiên là phải trừ cho được Đào Như Hải, tên gian ác số một ấy, nếu không trừ được thì võ lâm sẽ không có ngày nào được yên. Kế đó, là phải tìm cho ra pho “Hàn Thiết Quan Âm”. Dường như giữa pho Hàn Thiết Quan Âm và ân sư mình có một sự tương quan gì rất bí mật, do đó, ông muốn lấy về cho kỳ được. Và cuối cùng là phải tìm cho được đứa con côi của Lỗ Công Hành là người có ơn to đối với ân sư.
Nhưng việc trừ Đào Như Hải là một việc mà mình rất khó thi hành.
Vì theo ý mẫu thân đã nhiều lần răn dạy, thì Đào Như Hải bất luận thế nào vẫn là người có công ơn tái tạo đối với hai mẹ con mình. Vậy không thể lấy oán để báo ơn được! Trong khi đó, mệnh lệnh của thầy lại không thể cãi, nhưng lời khuyên răn của mẹ lại càng không thể không nghe. Sự giằng co đầy mâu thuẫn đó không ngớt diễn ra trong lòng, mỗi lần nghĩ đến, thì thấy cõi lòng rối loạn như tơ vò, hoang mang không biết định liệu ra sao cả!” Chàng nhớ đến chuyện cũ thì cảm thấy đời sống con người thật chẳng khác nào một giấc mộng và cũng do đó, chàng cảm giác lẻ loi cô độc giữa cuộc đời.
Trong khi chàng đang nghĩ ngợi thì bỗng nghe có tiếng chân bước rất hối hả, nên giật mình ngó về phía ấy, trông thấy Lư Thế Xuân đang chạy nhanh tới, nên thầm nghĩ:
“Lư Thế Xuân có vẻ hối hả, chắc là có việc gì!” Liền đó, chàng bèn bước nhanh về phía Lư Thế Xuân. Lư Thế Xuân bẩm nhỏ:
- Giáo chủ sai Liễu đà chủ đến để tìm gặp đàn chủ, bảo là có mệnh lệnh gấp! Đồ Lôi nói:
- Dẫn ông ấy vào đây! Lư Thế Xuân há miệng như định nói gì, nhưng lại thôi, rồi quay người chạy thẳng trở ra ngoài. Chẳng mấy chốc sau, Lư Thế Xuân lại chạy nhanh trở vào, ở phía sau lưng y có một gã đàn ông gầy cao, mặt mày hung dữ, chạy theo chân.
Đến nơi, gã đàn ông gầy cao ấy, liền cúi người thi lễ nói:
- Liễu Phi xin ra mắt đàn chủ. Giáo chủ có mật lệnh, bảo tại hạ mang trình đến cho đàn chủ! Vừa nói, y vừa thò tay vào trong áo lấy ra một phong thư màu đỏ, đưa ra trước mặt Đồ Lôi.
Đồ Lôi nhận mở ra xem, thì trông thấy Lư Thế Xuân cũng liếc mắt lén nhìn, nên đôi mày bất giác cau lại, bước tránh ra xa bảy bước để xem một mình và không khỏi sững sờ trong giây lát.
Thì ra pho Hàn Thiết Quan Âm đã bị mất đi trước đây ba hôm, chắc chắn là có người trộm lấy. Bức thư ra lệnh cho Đồ Lôi tìm gặp Tô Chỉ Quỳnh để đi dò xét về Hàn Thiết Quan Âm để đoạt trở lại trong một thời gian ngắn. Đồng thời, dặn dò Đồ Lôi là gặp Âu Dương Cầu ở đâu, thì giết chết ngay tại đấy.
Việc này thực làm cho chàng cảm thấy hết sức bất ngờ, vì người có thể lẻn vào tổng đàn của Cửu Long Giáo trộm đi Hàn Thiết Quan Âm mà không ai hay biết được, thì chắc chắn là một nhân vật không phải tầm thường.
Vậy người ấy là ai?
Kẻ đáng nghi ngờ nhất chính là Âu Dương Cầu. Vì y là người trong Cửu Long Giáo, đi đứng tự do, quen đường thuộc lối, nên mới đánh cắp được pho Hàn Thiết Quan Âm mà không ai biết gì cả.
Ngoài Âu Dương Cầu ra thì chàng không thể nghi ngờ kẻ nào khác nữa. Có lẽ Quỳnh tỷ còn hiểu được một vài người nào khả nghi khác, bởi thếm chàng có ý nghĩ đi gấp tới vùng Qúi Châu và Vân Nam để gặp Tô Chỉ Quỳnh.
Chàng trầm ngâm trong giây lát liền vò bức thư lại thành một cục giấy trong, tức thì tự nhiên trong tay chàng có làn khói xanh bốc lên và cục giấy đã bị đốt cháy thành tro bụi.
Lư Thế Xuân đứng cách xe đó ngoài một trượng, trông thấy thế thì không khỏi hết sức kinh hoàng.
Đồ Lôi liền bước nhanh trở lại, nói với Lư Thế Xuân:
- Bên ngoài tiêu cục chắc chắn có người rình mò theo dõi, vậy cậu hãy đi ra bên ngoài xem thử. Nếu có thì hãy bắt chúng vào đây ra mắt tôi! Lư Thế Xuân lãnh mệnh, rồi vọt mình bay lên không, lao thẳng ra khỏi bức tường mất hút.
Đồ Lôi trông thấy Lư Thế Xuân đã đi xa mới quay về Liễu Phi nói:
- Ông có biết trong Cửu Long Giáo gần đây xảy ra việc gì to tát không?
Liễu Phi không khỏi giật mình, nói:
- Từ ngày đàn chủ đi khỏi núi đến nay, vẫn bình yên vô sự! Đồ Lôi nói:
- Ông làm thế nào biết được tôi đang ở tại Hùng Vũ tiêu cục?
Liễu Phi nói:
- Thuộc hạ đến Gia Lăng chỉ có một mình và cũng không được biết đàn chủ ở đây. Nhưng nhờ vừa rồi đi ngang qua cửa, bất ngờ trông thấy đàn chủ, Lư Thế Xuân và Tướng Kiệt đang đưa khách đi về, nên thuộc hạ bèn hỏi số người trong tiêu cục, được biết đàn chủ đang mạo danh Phi Phụng Bang nên đoán biết chắc đàn chủ có dụng ý gì. Do đó, thuộc hạ bèn giấu kín tung tích của mình nói dối là muốn gặp Lư thiếu hiệp thôi! Đồ Lôi khen:
- Hay lắm, hay lắm! Liễu Phi lại nói:
- Lư thiếu hiệp bảo thuộc hạ hãy đưa mật lệnh cho cậu ấy để cậu ấy chuyển giao đến đàn chủ. Nhưng thuộc hạ đã cương quyết đòi gặp mặt, hầu trao tận tay đàn chủ. Do đó, Lư thiếu hiệp có vẻ không bằng lòng.
Giáo chủ có nói là tia mắt của Lư thiếu hiệp không được thẳng thắn, lòng dạ gian xảo, có thể dùng mà không thể tin! Đồ Lôi gật đầu nói:
- Về điểm ấy ta cũng biết, vậy ông nên đi trở về đi! Liễu Phi cúi người thi lễ, rồi xoay lưng bước đi.
Sau đó, Đồ Lôi mới thấy an lòng trở lại, vì chàng sợ bị Liễu Phi nhận ra mình là kẻ đã giả mạo. Chàng thở phì ra một hơi dài, quay mặt nhìn về phía gian nhà, thấy Ngôn Như Băng đang từ trong bước ra cửa, sắc mặt rất nghiêm nghị.
Chàng liền bước thẳng đến tươi cười nói:
- Lão tiền bối đã tìm hiểu được như thế nào?
Ngôn Như Băng gật đầu nói:
- Quả ngươi nói chẳng sai, lão phu đã bị Lữ Khưu Mộ Bình gạt. Hắn tuy là người lòng dạ bất chính, mưu đồ gây họa cho võ lâm, nhưng vẫn còn biết nói chân thật....
Đồ Lôi cười nhạt nói:
- Khi đi quá cái thực là đến cái giả, mà quá cái giả lại sẽ đến cái thực! Ngôn Như Băng ngạc nhiên nói:
- Nói thế là nghĩa làm sao?
Đồ Lôi nói tiếp:
- Hơn nữa, trên đường xa ngàn dặm, theo dõi tệ bang chủ, có rất nhiều cơ hộ tốt để Lữ Khưu Mộ Bình xuống tay ám hại tệ bang chủ, thế tại sao hắn không làm, mà phải nhất định chờ đến khi vào được nơi phòng chứa thuốc của lão tiền bối hắn mới ra tay? Vậy, nếu hắn không có ý định riêng thì đâu lại làm thế?
Đôi mắt của Ngôn Như Băng chiếu ngời:
- Lời nói của các hạ quả đúng chẳng sai, trước đây lão phu cũng có cảm giác đó. Xem ra người đã cứu thoát được quí bang chủ và đánh bị thương Lữ Khưu Mộ Bình chính là các hạ rồi chứ còn ai nữa?
Đồ Lôi nói:
- Chính là tại hạ đây! Trên sắc mặt lạnh lùng của Ngôn Như Băng bỗng hiện lên một nụ cười nói:
- Lời đồn đại trong võ lâm cho rằng lão phu là người tính tình kỳ dị, lạnh lùng khó gần, thực ra đấy chỉ là vì lão phu cố gìn giữ lấy mọi vật riêng của mình mà thôi. Các hạ là người có nhiều hào khí, tài nghệ tuyệt luân, nhưng đáng tiếc là tướng mạo hơi kém, nếu chẳng phải thế thì sau này tất sẽ thành một anh hùng vô địch, không khi nào bị Ở dưới tay người khác! Nói đến đây, thì sắc mặt của ông ta lại càng vui tươi hơn, tiếp:
- Bèo nước gặp nhau, tất cũng phải có cái duyên, vậy lão phu hôm nay gặp được các hạ cũng là điều may mắn. Từ bấy lâu, lão phu đã tuyệt giao với đời, về sau ắt sẽ khó có dịp gặp nhau, do đó, lão phu muốn giúp cho các hạ một việc, nhưng chỉ là một việc duy nhất mà thôi, hầu đáp lại cái ơn các hạ đã giúp cho lão phu thấy rõ sự thực, không bị kẻ khác đánh lừa, lôi vào cuộc chém giết trong giới giang hồ! Nói đoạn, ông ta đưa đôi mắt chiếu ngời ánh sáng, nhìn thẳng vào mặt của Đồ Lôi, chờ đợi câu trả lời.
Đồ Lôi nói:
- Tôi chỉ muốn xin ông ba viên “Cửu chuyển phản hồn đơn”! Ngôn Như Băng lúc đầu có vẻ giật mình, nhưng liền tươi cười trở lại, thò tay vào áo lấy ra một cái chai bằng ngọc, rồi trút ra lòng bàn tay ba viên thuốc màu tía, mùi thơm ngào ngạt, khiến ai ngửi vào mũi đều thấy khẻo khoắn.
Đồ Lôi nhận lấy ba viên thuốc và không khỏi thầm giật mình. Vì trước đây Tô Chỉ Quỳnh đã cho chàng uống loại thuốc này. Kế đó, chàng mới lại bừng hiểu ra, trước kia Tô Chỉ Quỳnh là người có ơn đối với Ngôn Như Băng, được Ngôn Như Băng biếu thuốc nhưng chưa dùng hết, nên mới khẳng khái tặng thuốc cho Huỳnh Ỷ Vân, hầu lấy đó làm một cơ sở cho việc giải oan sau này....
Ngôn Như Băng nói:
- Thứ thuốc này hết sức quí báu trong đời, không có hai. Chẳng cần già phải giải thích, các hạ cũng tự hiểu là sự quí báu của nó không kém sút gì Giáng Long kinh, nếu cất giữ và dùng đúng chỗ, thì mang đến cái phúc to không biết đâu mà lường. Thôi, xin các hạ bảo trọng, về sau sẽ gặp lại! Câu nói vừa dứt, thì thân người của Ngôn Như Băng đã lao đi xa ngoài mười trượng, trong chớp mắt là đã lướt đi mất hút.
Đồ Lôi tự trấn tĩnh tinh thần, cất kỹ ba viên “Cửu chuyển phản hồn đơn” vào áo, rồi mới cất bước đi nhanh vào gian đại sảnh.
Bỗng nhiên, chàng thoáng thấy một bóng người từ trong bóng tối bỏ chạy nhanh đi. Bóng người ấy tuy chạy hết sức mau, nhưng chàng cũng biết đấy chính là Lư Thế Xuân, nên buột miệng cười nhạt rồi tiếp tục đi thẳng vào gian đại sảnh.
Quần hùng vẫn còn ngồi chờ đợi tại đấy, ai nấy đều cảm thấy tâm trạng nặng nề, ăn chẳng biết ngon. Khi trông thấy Đồ Lôi trở lại một mình, thì họ không khỏi kinh ngạc, ùn ùn kéo tới hỏi han.
Đồ Lôi mỉm cười nói:
- Ngôn Như Băng đã đi xa rồi, vậy các vị hãy yên tâm! Lúc đó, Lư Thế Xuân từ ngoài gian đại sảnh bước vào bẩm với Đồ Lôi:
- Chung quanh tiêu cục chẳng trông thấy ai khả nghi, có lẽ đêm nay....
Câu nói chưa dứt, thì bỗng bên ngoài có một tiếng la to kinh hãi vọng đến:
- Lửa cháy! Lửa cháy! Quần hùng đều không khỏi kinh hãi, ai nấy ùn ùn lao người ra ngoài, đưa mắt nhìn lên, thấy ngọn lửa đang bùng cháy ở góc phía Tây, khói bay mù trời.
Số người trong tiêu cục đều vội vàng chạy đi lo chữa lửa. Phục Thế Vĩ liền dùng ngay thế “Thần Long thăng thiên” vọt thẳng người lên cao, rồi nhắm góc phía Tây lướt tới.
Ngay lúc ấy, Đồ Lôi liền có một ý nghĩ thoáng qua trong óc, kinh hãi nói thầm:
“Không xong, có lẽ Tào Thương đã bị kẻ lạ mặt cướp lấy mang đi rồi!” Tức thì, Đồ Lôi liền lao người lướt thẳng về phía ấy.
Lư Thế Xuân, Phi Hồ Tướng Kiệt, Trình Nam Giang, Ngu Vạn Lý, Đoàn Thừa Tiên cũng ùn ùn chạy theo. Khi mọi người đến nơi thì thấy chỗ giam Tào Thương đang bị ngọn lửa cháy đỏ rực, khói đen mịt mù.
Trong khi ấy, tại luyện võ trường có bốn xác chết của bốn võ sư canh gác ngục thất. Số người ấy đều bị một thủ pháp mạnh mẽ đánh chết, kẻ vỡ sọ, người bể ngực, máu loang khắp mặt đất, trông hết sức thê thảm.
Đồ Lôi nghiến răng giậm chân mắng:
- Giữa ta và Lữ Khưu Mộ Bình không thể cùng đội trời chung được! Lửa cháy tại tiêu cục đã làm cho phố phường đều kinh hãi, tất cả mọi người đều chạy tới tiếp tay lo dập tắt ngọn lửa. Đến khi trời sáng thì ngọn lửa đã hoàn toàn tắt hẳn. Khi ngọn lửa vừa cháy, gia quyến của những người ở trong tiêu cục đã kịp thời chạy khỏi, nên ngọn lửa chỉ thiêu rụi mười mấy gian nhà mà thôi.
Đồ Lôi quay về phía Phục Thế Vĩ nói:
- Chẳng ngờ bọn cướp lại có một tâm địa ác độc như thế. Tôi đến đây vô tình gây một trận hỏa hoạn cho quí tiêu cục nên cảm thấy vô cùng áy náy! Phục Thế Vĩ cười to nói:
- Chỉ một việc nhỏ ấy thì đáng gì mà các hạ phải băn khoăn, dù có phải tán gia bại sản đi nữa, tại hạ cũng chẳng buồn! Đồ Lôi hết sức cảm động:
- Phục tổng tiêu đầu quả là người có nghĩa khí, như thế cũng đủ tiếng tăm vang dội của tiêu đầu bấy lâu nay chẳng phải ngẫu nhiên mà có.
Tôi thật xấu hổ và không sánh kịp! Phục Thế Vĩ không ngớt nói lên những lời từ tốn để phủ nhận lời khen của Đồ Lôi. Đồ Lôi bèn nói:
- Hiện giờ tôi đang có việc gấp cần lắm, xin cáo biệt các hạ nhé! Phục Thế Vĩ biết không thể lưu khác được, nên ân cần dặn dò Đồ Lôi có dịp nào thuận tiện hãy ghé lại tiêu cục chơi, rồi đưa khách ra cửa gạt lệ giã từ.
Đoàn người của Đồ Lôi rời khỏi Gia Lăng, chạy như bay đến vùng Hàm Thôn Bá. Vùng Hàn Thôn bá này là một thung lũng xung quanh có núi cao bao bọc, ruộng lúa xanh um, cây cối rậm rạp, trông giống như cảnh sắc ở vùng Giang Nam.
Lư Thế Xuân trông thấy suốt dọc đường, Đồ Lôi chỉ lo cúi đầu chạy tói, im lặng không nói gì cả, tựa hồ như đang băn khoăn nghĩ ngợi điều gì, thì không khỏi lấy làm lạ, lên tiếng hỏi:
- Đồ đàn chủ, hiện giờ chúng ta định đi đến đâu?
Câu hỏi ấy đã khiến Đồ Lôi bừng tỉnh, bất thần dừng chân đứng lại, đưa mắt nhìn chung quanh cười nói:
- Người ta thường bảo cảnh sắc ở vùng Giang Nam xinh đẹp, nhưng không ngờ phong cảnh ở đây còn đẹp hơn cả vùng Giang Nam nữa! Câu nói không đầu không đuôi ấy đã làm cho những người chung quanh không khỏi sửng sốt.
Lư Thế Xuân nói:
- Đàn chủ có vẻ băn khoăn nghĩ ngợi, chắc chắn có dính líu đến mật lệnh vừa rồi. Vậy chẳng hay đàn chủ có thể cho thuộc hạ được biết hầu chia sẻ một phần nào nỗi lo lắng của đàn chủ không?
Đôi mắt dữ tợn của Đồ Lôi liền từ từ nhìn thẳng vào mặt Lư Thế Xuân.
Lư Thế Xuân cảm thấy tia mắt của Đồ Lôi tựa hồ như đã nhìn thấu dụng ý của mình, nên không khỏi giật mình kinh hãi, sắc mặt liền khẽ biến đổi.
Đồ Lôi liền mỉm cười nói:
- Điều luật thứ hai mươi ba của bản giáo, chắc ngươi nhớ chứ?
Giọng nói tuy ôn hào nhưng nghe ra thực đầy oai vệ. Lư Thế Xuân không khỏi cảm thấy ớn lạnh cả tâm can, đáp:
- Điều luận ấy đã dặn là đệ tử không có nhiệm vụ trong đàn, thì không được dự bàn việc cơ mật, không được tò mò tìm hiểu, mà chỉ có nhiệm vụ thi hành theo mệnh lệnh. Nếu cố ý vi phạm thì sẽ bị chặt bỏ một chân một tay! Sắc mặt của Đồ Lôi trông lại càng có vẻ hiền hòa, tươi cười nói:
- Trong khi thiếu hiệp xuống núi, giáo chủ có bày tiệc tiễn chân không?
Lư Thế Xuân đáp:
- Tại hạ được giáo chủ thương yêu, mở tiệc khoản đãi, vậy đâu dám chẳng đem hết sức mình ra hành sự để đền đáp lại cái ơn ấy! Đồ Lôi gật đầu cười nói:
- Sau khi khoản đãi xong, giáo chủ có ban cho một túi thuốc, gồm có ba chục hoàn phải không? Phi Hồ lão sư cũng y như thế chứ?
Lư Thế Xuân và Phi Hồ Tướng Kiệt nghe trong câu hỏi ấy có một ý nghĩa xâu xa nên mặt không khỏi biến sắc.
Lúc đó, sắc mặt của Đồ Lôi bỗng sa sầm, gằn giọng:
- Trong rượu ấy có một chất độc vô cùng nguy hiềm, sau khi dùng xong thì chất độc đó tiềm tàng trong tạng phủ, vì thế tâm linh của người dùng rượu đó đã bị bản giáo chế ngự hoàn toàn. Số chất độc ấy, cứ một một thời gian ngắn thì nổi lên tác quái một lần, nhưng uống một viên thuốc vào thì có thể tạm thời giải trừ được. Nhị vị xuống núi chưa được bao lâu, nên chất độc ấy chưa tác quái một lần nào cả! Nhưng các vị nên biết là lúc đầu cứ nửa tháng thì loại độc dược đó sẽ nổi lên tàn phá cơ thể một lần và sau thời gian mỗi lúc một ngắn dần, nó có thể chỉ trong năm bảy hôm là lại nổi lên tàn phá cơ thể của nạn nhân.
Trước đó một tiếng đồng hồ, nạn nhân sẽ thấy triệu chứng nóng bức trong người như bị lửa thiêu đốt, rồi mê man nói nhảm, tự thấu lộ hết những ý nghĩ thầm kín trong lòng. Chính vì thế mà bản giáo mới tránh được môn đồ làm phản! Lư Thế Xuân và Tướng Kiệt nghe qua không khỏi toát mồ hôi lạnh khắp người, hoang mang sợ hãi.
Số người của Trình Nam Giang ngơ ngác ngó nhau, chẳng hiểu Đồ Lôi định giở trò gì?
Đồ Lôi bỗng quay về Lư Thế Xuân hạ giọng:
- Chắc chắn Tào Thương đã được Lăng Vấn Thiên cứu thoát mang đi khỏi vùng Tây Xuyên, bởi thế mầm loạn cũng được mời đến từ Trung Châu. Lữ Khưu Mộ Bình bấy lâu nay giao du rất thân mật với Đổng Tung Hầu, bảo chủ Thất Tinh Bảo ở Lạc Dương, vậy Lư thiếu hiệp hãy đi ngay đến vùng Lạc Dương dò xét mọi sự động tĩnh của Thất Tinh Bảo xem thế nào. Trong khi hành sự, tuyệt đối chớ nên lộ tung tích. Nửa tháng sau, bản chức sẽ có mặt tại đó! Lư Thế Xuân lúc ấy chẳng dám có ý nghĩ phản trắc, nên liền phụng mệnh đi ngay.
Số người của Đồ Lôi lại tiếp tục chạy nhanh tới trước. Suốt dọc đường, đâu đâu cũng là núi cao, kéo dài liên miên bất tận. Đến khi mặt trời đã đứng bóng, thì năm người đã tiến tới một sườn núi cao. Đưa mắt nhìn xuống núi thì thấy nhà cửa chen chúc li ti, khói nấu cơm bốc lên từng sợi trắng.
Trình Nam Giang nói:
- Bên dưới ngọn núi là nơi nào?
Tướng Kiệt đáp:
- Đấy chính là Lư Châu! Đồ Lôi cười nói:
- Bấy lâu nay được nghe Tướng Kiệt lão sư đi đây đó thật nhiều, hiểu biết rộng rãi, nên phiền lão sư cùng đi, tại hạ nhờ đó thu thập thêm được nhiều kiến thức! Tướng Kiệt xuôi tay bẩm:
- Đấy là đàn chủ quá khen ngợi thôi! Đồ Lôi mỉm cười:
- Chúng ta đến đây chắc chắn có người theo dõi, các vị có nhận ra không?
Số người của Trình Nam Giang không khỏi kinh ngạc, quay mặt ngóng nhìn bốn bên, nhưng vẫn không thấy có một điểm nào đáng nghi, nên không khỏi thầm kinh dị.
Đồ Lôi đưa mắt nhìn về phía cánh rừng cách độ ngoài mười trượng, cười lạnh lùng:
- Bằng hữu sao không bước ra? Thập thò như thế thì nào đáng là kẻ anh hùng?
Bỗng nhiên, từ trong cánh rừng có một giọng cười lạnh lùng vọng ra, rồi tiếp đó, lại có ba bốn người lao vút tới như điện chớp, buông mình rơi xuống mặt đất nhẹ nhàng cách đó hơn trượng.
Ba người ấy sắc mặt như cây khô, đôi tròng mắt không hề lay động, trông chẳng khác nào ba pho tượng ác quỉ bằng đất. Lúc bấy giờ, tuy là giữa ban ngày, nhưng ai nấy vừa trông thấy đều không khỏi nổi da gà.
Đồ Lôi gằn giọng nói:
- Ba vị bằng hữu chịu mệnh lệnh của Vô Tình Tú Sĩ, theo dõi lão phu để làm gì?
Ba quái nhân ấy không khỏi biến sắc mặt, đôi tròng mắt âm u cũng không ngớt xoay chuyển. Người đứng chính giữa bỗng lên tiếng:
- Đôi mắt của Đồ bằng hữu quả thực sắc bén phi thường, khiến ai đều cũng phải khâm phục! Đúng lắm, ba anh em chúng tôi đã phụng mệnh đến đây hỏi Đồ bằng hữu xem pho Hàn Thiết Quan Âm hiện giờ ở nơi nào?
Giọng nói âm u lạnh lùng nghe thật chướng tai.
Đồ Lôi cười ha hả thực to, nói:
- Vô Tình Tú Sĩ căn cứ vào đâu để nói là già đây biết về pho Hàn Thiết Quan Âm ấy?
Người đứng giữa cười nói:
- Căn cứ theo lời nói của Âu Dương Cầu! Đồ Lôi không khỏi sửng sốt, lạnh lùng đáp:
- Âu Dương Cầu đã bội phản đi theo Vô Tình Tú Sĩ, vậy chỉ cần hỏi hắn là biết được, hà tất phải đi tìm hỏi chi cho xa như thế? Phương chi, già đây cũng không thể nào trả lời câu hỏi ấy cho được?
Quái nhân đứng chính giữa cất tiếng cười nhạt, nói:
- Vị tất Đồ bằng hữu được tự do muốn trả lời hay không tùy thích đâu! Câu nói chưa dứt, thì Đồ Lôi đã tràn người tới nhanh như điện chớp, vung nhanh cánh tay mặt ra, nhắm chụp thẳng vòa gã quái nhân ấy.
Ba người ấy trông thấy thế, liền đồng thanh quát to:
- Ngươi muốn chết mà! Tức thì, cả ba cùng vung chưởng đánh ra một lượt. Nào ngờ, thân pháp của Đồ Lôi nhanh nhẹn, kịp thời giương cả năm ngón tay chụp cứng “Khúc trì huyệt” của gã quái nhân đứng giữa, rồi kéo ra xa ngoài bảy thước.
Trong khi đó, luồng chưởng lực của hai quái nhân kia đã va chạm thẳng vào luồng chưởng lực của Đồ Lôi, gây nên tiếng nổ ầm ầm, tạo thành những luồng kình phong lạnh buốt, cuốn cát đá tung bay mù trời.
Lúc ấy, Trình Nam Giang, Ngu Vạn Lý, Đoàn Thừa Tiên liền quát to lên, rồi vung gươm, vung chưởng tràn tới, tấn công thẳng vào hai quái nhân nọ.
Đồ Lôi sau khi kéo đến gã quái nhân đứng giữa ra ngoài liền siết mạnh năm ngón tay, khiến đối phương cảm thấy máu huyết trong người đều cuồng loạn, công ngược trở về tạng phủ, xương cốt đau nhức như có trăm ngàn con kiến cắn, đồng thời, chân lực trong khắp người cũng đều phân tán cả đi.
Sự đau đớn ấy, dù cho một gã đàn ông lực lưỡng bằng sắt thép cũng không thể chịu đựng nổi, huống hồ gì là một người bằng xương bằng thịt.
Bởi thế, sắc mặt của y tái nhợt hẳn, mồ hôi xuống dầm dề như mưa, cổ họng không ngớt kêu lên ằng ặc.
Đồ Lôi mỉm cười nói:
- Nước cờ này của Vô Tình Tú Sĩ thực không còn gì non hơn. Chẳng những hôm nay ba người đến đây để chịu chết, mà đồng thời cũng nói rõ cho ta biết là Âu Dương Cầu đã bỏ ra đi mất rồi. Nếu chẳng phải thế, thì Âu Dương Cầu là người hiểu biết nhiều hơn lão phu, thế tại sao không hỏi hắn mà phải lặn lội xa xôi để tìm hỏi lão phu, như vậy chẳng phải hết sức ngu xuẩn hay sao?
Nói đến đây, thì sắc mặt của Đồ Lôi bỗng sa sầm, rồi cất tiếng quát to:
- Âu Dương Cầu hiện giờ đã bỏ đi đâu rồi?
Vừa nói, Đồ Lôi vừa buông lỏng năm ngón tay ra, khiến gã quái nhân ấy từ từ hít vào một hơi thở và tự biết không thể nào chối cãi được, vậy hà tất chịu khổ làm gì, nên gằn giọng nói:
- Âu Dương Cầu đã bị một tăng nhân to lớn cướp đi mất trước cửa Từ Vân Cổ Sát rồi! - Người tăng nhân ấy mặt mũi ra sao? Có biết lai lịch của lão ta không?
Quái nhân nọ lắc đầu:
- Không được biết! Kế đó, y bèn đem việc Âu Dương Cầu bị bắt sống mang đi kể rõ cho Đồ Lôi nghe qua một lượt.
Đồ Lôi bèn nhận xét từng chi tiết một trong sự kiện ấy và bỗng nhận ra một lý do hết sức tế nhị bên trong, nên đã bất giác rùng mình ghê sợ.
Vì sở dĩ Âu Dương Cầu có bị bắt mất đi thì mới đưa đến việc Cửu Long Giáo ở Mễ Thương Sơn bị mất cắp pho Hàn Thiết Quan Âm. Nếu tìm hiểu sâu hơn nữa thì Thiết Chỉ Thư Sinh chắc chắn có tương quan với lão tăng nhân đã bắt sống Âu Dương Cầu mang đi. Bởi thế, mọi sự rắc rối xảy ra trong võ lâm cũng bắt đầu từ đó.
Đồ Lôi liền cất tiếng “hừ” qua giọng mũi, rồi vung năm ngón tay nhanh nhẹn điểm vào “Tinh tuyệt huyệt” của quái nhân nọ.
Tức thì, hắn liền cảm thấy đôi mắt tối sầm lại, rồi ngã phịch xuống đất.
Đồ Lôi ngước mắt nhìn lên, trông thấy Trình Nam Giang, Ngu Vạn Lý và Đoàn Thừa Tiên đang đánh nhau kịch liệt với quái nhân kia. Họ đều dùng những thế võ nhanh nhẹn kỳ tuyệt, ít khi được trông thấy.
Phi Hồ Tướng Kiệt đứng một bên sững sờ, không làm thế nào chen tay vào được.
Đồ Lôi biết rằng ba quái nhân nọ, hôm nay không thể nào chạy thoát, bèn dùng thế “Tiềm Long Thăng Thiên” vọt thẳng người bay lên không bảy tám trượng, rồi nhào lộn đầu trở xuống, vung hai chưởng dùng thế “Giáng Long Phục Hổ” xô thẳng ra.
Tức thì, hai quái nhân nọ liền cảm thấy có một luồng kình lực mềm mại từ trên đè xuống, nên vừa mới kinh hoàng thì đã bị sức ép ấy làm đứt cả tâm mạch, ngã ra chết tốt.
Đồ Lôi nói:
- Tướng Kiệt lão sư, hãy mau thủ tiêu ba xác chết ấy đi! Phi Hồ Tướng Kiệt liền tràn nhanh đến bên cạnh xác lấy ra một chiếc ve nhỏ, trút ra một ít phấn màu vàng vào mũi ba xác chết. Tức thì, chỉ trong chớp mắt, ba xác chết ấy đã thu nhỏ lại rồi tan thành một vũng nước vàng.
Trình Nam Giang nói:
- Võ công của Đồ đàn chủ thực là tuyệt diệu! Đồ Lôi lắc đầu gượng cười nói:
- Bắt hổ thì dễ nhưng thả hổ thỉ khó, vì bất đắc dĩ nên mới phải hành động như vậy! Đồ Lôi dừng câu nói lại trong giây lát, rồi cất tiếng than nói tiếp:
- Tại hạ bước chậm một bước, suýt nữa làm hỏng việc lớn. Nhưng giờ đây làm ngay cũng chưa phải là muộn.
Nói đến đây, Đồ Lôi liền quay về phía Phi Hồ Tướng Kiệt quát to:
- Tướng Kiệt lão sư! Tướng Kiệt nghe thế liền bước nhanh tới, buông hai tay đợi lệnh.
Đồ Lôi nói:
- Ông mau trở về tổng đàn bẩm lại với giáo chủ, cho biết Âu Dương Cầu đã bị một tăng nhân không biết lai lịch cướp mang đi mất....
Kế đó, Đồ Lôi bèn kể lại mọi việc xảy ra trước ngôi Từ Vân Cổ Sát mà quái nhân nọ nói rõ vừa rồi, bảo Phi Hồ Tướng Kiệt về bẩm y lại cho giáo chủ.
Đôi mắt của Tướng Kiệt tràn đầy vẻ nghi ngờ nói:
- Chỉ nói bấy nhiêu việc thôi sao?
Đồ Lôi hạ giọng:
- Việc ấy rất quan hệ, giáo chủ biết được tự nhiên sẽ có đối phó mọi việc cho kịp thời! Tướng Kiệt nói:
- Thuộc hạ có cần ở lại tổng đàn để chờ lệnh không?
Đồ Lôi trầm ngâm một lúc nói:
- Nửa tháng sau, ông đến Nhạn Tháp Tự tại Lạc Dương chờ bản chức.
Nếu bản chức chưa đến thì tuyệt đối chớ nên gặp mặt Lư Thế Xuân hầu tránh khỏi bị lộ chân tướng.
Phi Hồ Tướng Kiệt lãnh mệnh rồi quay người chạy đi như bay.
Đồ Lôi qua về phía ba người còn lại nói:
- Chúng ta đến Lư Châu dùng cơm xong, sẽ phiền ba vị đến ngay Lạc Dương để tìm hiểu mọi hoạt động của Thất Tinh Bảo. Và việc cần nhất là theo dõi Lư Thế Xuân. Vì lẽ Lư Thế Xuân là người tâm địa không đứng đắn, phản phúc bất thường, dễ gây nên đại họa! Trình Nam Giang nói:
- Nếu nuôi ong tay áo để chờ ngày ong đốt thì chi bằng trừ quách đi là hơn! Đồ Lôi lắc đầu gượng cười:
- Ba vị nào biết nỗi khó khăn riêng tôi? Lư Thế Xuân còn có một đoạn đời đầy bí mật, trước khi tìm hiểu được rõ ràng thì không tiện trừ đi. Mọi sự xô xát trong võ lâm ngày hôm nay dường như rối rắm không có một nguyên nhân nào cụ thể, việc bất ngờ xảy ra liên miên, nhưng sự thực nếu tìm hiểu tỉ mỉ thì mỗi việc gì cũng đều có tương quanh với nhau cả! Nói đến đây, Đồ Lôi bỗng có vẻ phấn khởi hơn lên, cất tiếng cười to:
- Đêm qua thì tất nhiên ngày phải đến, nếu không được ra ngoài sức tưởng tượng của tại hạ thì chỉ cần nửa năm nữa mọi bí mật sẽ được phơi bày ra ánh sáng, mối đại thù của Đoàn huynh có hy vọng sẽ trả được! Dứt lời, bốn người liền chạy nhanh xuống núi, nhắm hướng Lư Châu lao vút tới.
.
Thành Côn Minh, một nơi đã nổi tiếng có khí hậu mát mẻ, có hồ to xinh đẹp ở phía Bắc lại càng khiến cho cảnh sắc vùng này ít nơi nào sánh kịp.
Ngày hôm ấy, trên mặt hồ Côn Minh xanh biếc, rộng hàng vạn mẫu, khói sóng mờ mịt, bỗng có một chiếc thuyền nhỏ xuất hiện giữa đám thuyền buồm lố nhố đang căng gió lướt đi.
Phía sau lái thuyền, một cô gái xinh đẹp đang đẩy nhẹ mái chèo, khua nước bì bõm.
Trong mui thuyền bỗng có một giọng hát nhẹ nhàng, bay lâng lâng theo gió. Tiếng hát:
Đồng xanh mênh mông Trời nước hòa đồng Mành liễu tha thướt Khói bốc đầy sông! Hoàng hôn bóng ngả Người về Định Châu Khăn lụa áo hồng Tô thắm đất nâu! Bến đò sóng gợn lăn tăn Yên ba mờ mịt băn khoăn lòng người! Tiếng hát dìu dặt nghe rất vui tai.
Từ một phía xa trên mặt hồ, bỗng có một chiếc thuyền nhỏ khác lướt nhanh tới. Trên thuyền có một người đàn ông đứng tuổi, mình mặc áo trắng, mắt sáng như sao, vỗ tay cười to nói:
- Với hai câu “Đồng xanh mênh mông, trời nước hòa đồng” ấy đã tô điểm thêm cho cảnh sắc của Điền Trì càng nên thơ hơn. Ông anh nào đó, chắc chắn là một bậc tao nhân mặc khác, vậy chẳng hay có cho phép tại hạ được gặp mặt không?
Từ trong mui ghe bỗng có một người thiếu niên, mặt sáng như ngọc, dáng điệu phong lưu, vai giắt trường kiếm ló ra. Người ấy không ai khác hơn là Đào Gia Kỳ.
Đào Gia Kỳ mỉm cười nói:
- Đấy chỉ là những câu ngâm nga tùy hứng, e rằng làm bẩn tai người nghe, nào đáng được ông anh khen ngợi! Người áo trắng trông thấy Đào Gia Kỳ xuất hiện thì không khỏi sửng sốt tươi cười nói:
- Chẳng ngờ tôn giá là người văn võ song toàn, thực là hiếm có! Tôn giá danh hiệu là gì, chẳng hay có thể dạy cho biết chăng?
Đào Gia Kỳ mỉm cười nói:
- Tại hạ là Đào Gia Kỳ, nếu ông anh không chê thuyền tôi nhỏ hẹp thì xin mời bước sang đây nói chuyện chơi! Người đàn ông đứng tuổi mặc áo trắng nghe thế liền vén vạt áo dài, nhún mình nhảy sang thuyền của Đào Gia Kỳ, nhẹ nhàng như một chiếc lá rơi, không hề làm xao động chiếc thuyền nhỏ, chứng tỏ thuật khinh công đã đến mức cao tuyệt.
Đào Gia Kỳ to tiếng khen:
- Thuật khinh công của ông anh quả thực tại hạ không làm sao sánh kịp.
Người đàn ông áo trắng chắp tay nói:
- Không dám! Tại hạ là Dư Tu Thành vừa từ núi Ai Lao trở về, với ý định tìm thăm người bạn cũ nhưng lại không gặp được, cảm thấy hết sức buồn bã, nhưng chẳng ngờ....
Lúc đó, bỗng có một chiếc thuyền to lướt sát qua cạnh thuyền hai người, trên mũi thuyền to ấy có hai gã đàn ông to lớn, mặt mày hung dữ, cất tiếng cười nhạt rồi quắc mắt nhìn thẳng vào Dư Tu Thành.
Chiếc thuyền to nọ buồm đang căng gió, nên lướt tới rất nhanh. Sau khi chiếc thuyền đã vượt qua ngoài bảy tám trượng vẫn còn nghe văng vẳng tiếng hai người đàn ông ấy cười lạnh lùng nói:
- Ta tưởng ngươi mời một nhân vật ba đầu sáu tay gì đến, té ra chỉ mời được một thằng bé miệng còn hơi sữa! Sắc mặt của Dư Tu Thành thay đổi hẳn, buồn bã cười:
- Sự ân oán trong chốn giang hồ của tại hạ chưa hết, nên không muốn liên lụy đến tôn giá, vậy nếu có cái duyên thì hãy chờ sau này sẽ gặp lại nhau nói chuyện.
Đào Gia Kỳ to tiếng cười:
- Đã dấn bước vào chốn giang hồ thì phải nhúng tay vào mọi việc thị phi. Ông anh chớ nên xem thường tại hạ, vì tại hạ chẳng phải là người sợ việc rắc rối đâu! Dư Tu Thành nghe qua câu nói của Đào Gia Kỳ thì cảm thấy vô cùng phấn khởi, đôi mày nhướng cao, cất tiếng cười nói:
- Thực chỉ có ở trong trường hợp hoạn nạn mới biết ai là tri kỷ. Được, tại hạ xin ra mặt làm lớn, gọi ông bạn là Đào lão đệ vậy! Chúng ta hãy vào mui thuyền, để tôi đây có dịp nói lại mọi điều cay đắng! Hai người bước vào mui và ngồi xuống xong thì đôi mắt của Dư Tu Thành đã đỏ hoe, làm cho Đào Gia Kỳ hết sức kinh ngạc.
Thì ra, Dư Tu Thành chính là chủ hiệu Thiên Nam tiêu cục, một tiêu cục lớn nhất ở trong thành Côn Minh. Ba tháng trước đây, trong thành này lại mở ra một tiêu cục mới gọi là Nam Thông tiêu cục. Người chủ của hiệu tiêu cục mới này là một người chẳng có tiếng tăm gì cả tên gọi là Đái Lương.
Đái Lương là một con người vung tiền như đất cát, hắn kết giao với rất nhiều nhân vật thuộc hai phe hắc bạch. Bốn tiêu cục lớn trong thành Côn Minh cũng bị y lôi kéo nên y nghiễm nhiên trở thành một vị tổng tiêu đầu cả đường bộ lẫn đường thủy ở vùng phía Nam này.
Dư Tu Thành là người có tính ngay thẳng nên không hợp với Đái Lương. Ông ta càng không bằng lòng về cách cư xử với mọi người của Đái Lương nên khiến cho Đái Lương thầm oán ghét.
Một tháng trước đây, viên phó tổng trấn tại thành Côn Minh có một số vàng bạc châu báu to, nhờ Thiên Nam tiêu cục hộ tống về kinh, Dư Tu Thành liền nhận số hàng ấy. Chẳng ngờ Đái Lương cho người đến yêu cầu Dư Tu Thành phải tính tiền cao gấp ba, đồng thời phải để cho một vị tiêu sư ở Nam Phong tiêu cục đến tiếp tay, hầu tránh mọi việc bất trắc lúc đi đường.
Dư Tu Thành thẳng thắn từ chối và sáng ngày hôm sau đích thân ông ta đã chỉ huy đoàn xe áp tải số hàng ấy về kinh. Nhưng khi vừa đến Thắng Võ Quan thì quả nhiên xảy ra việc, nhưng may mắn không bị hại đến tính mạng, bất đắc dĩ phải trở về Côn Minh.
Không ngờ cả đoàn người mới trở về đến cửa thành thì liền bị quan quân xông tới bắt bảo là tôi tư thông với bọn giặc cướp và đem giam vào ngục tử hình.
Bảy ngày sau, tôi bất ngờ được thả ra, trong lòng hết lấy làm lạ, chẳng rõ nguyên nhân là đâu. Nhưng khi về đến Thiên Nam tiêu cục thì đã thấy nơi ấy hoàn toàn thay đổi hẳn vì Đái Lương đã đến chiếm tiêu cục ấy rồi.
Bởi thế, cả nhà tôi đều bị Đái Lương đuổi ra khỏi tiêu cục, phải đến tạm trú ngụ tại khách sạn trong thành. Sau khi tôi hỏi kỹ lại thì mới biết Đái Lương bỏ tiền ra bồi thường số vàng bạc châu ngọc ấy cho viên tổng trấn nên tôi mới được tha. Và cũng do đó, tiêu cục của tôi đã trở thành tài sản của Đái Lương.
Đào Gia Kỳ nói:
- Đấy có lẽ là ý kiến của tôn phu nhân chăng?
Dư Tu Thành cất tiếng than dài:
- Tính sợ hãi của đàn bà là thường tình, nhưng Đái Lương lại thừa lúc gia đình tôi gặp việc không may để chiếm đoạt tài sản của tôi như thế, rồi lại chê tôi là người không thức thời vụ. Do đó, tôi hết sức căm tức, hẹn y đánh nhau một trận sống chết. Nhưng Đái Lương đã hạ được tôi vì tài nghệ của y quả cao hơn tôi một bậc! Đào Gia Kỳ nói:
- Thắng bại là việc thường tình của con nhà võ. Nhưng tại hạ nghi rằng Đái Lương đã sắp đặt cướp số hàng áp tải của anh! Dư Tu Thành buồn bã cười:
- Chính tôi cũng có lòng nghi như thế, nhưng vì không có chứng cứ rõ ràng nên không thể nói gì được. Do đó, tôi đã đưa cả nhà rời khỏi thành Côn Minh rồi đi một mình đến Ai Lao Sơn để thăm viếng bạn cũ, mong nhờ sự giúp đỡ của bạn bè, nhưng khổ nỗi là bạn tôi lại có việc đi xa chưa về.
Đào Gia Kỳ lấy làm lạ nói:
- Anh ở tại thành Côn Minh từ lâu thế mà chẳng có người bạn tri kỷ nào cả sao?
Dư Tu Thành bỗng cất tiếng cười dài. Giọng cười của y đầy vẻ ảo não của một vị anh hùng mạt lộ. Y cười thật lâu rồi mới lạnh lùng nói:
- Số bạn cũ thủa trước, hôm nay đều như người xa lạ. Nhân tình ấm lạnh, thực không ai dám nghĩ đến! Đào Gia Kỳ không khỏi sửng sốt, trầm ngâm suy nghĩ một lúc:
- Việc này chắc có nhiều điều bí ẩn bên trong. Vậy xin anh hãy nói rõ cho biết về thân thế và lai lịch của anh?
Dư Tu Thành đưa đôi mắt nghi ngại, nhìn qua Đào Gia Kỳ một lượt nói:
- Tôi là người xuất thân tại vùng La Phù, gia sư là Nhất Diệp Đầu Đà! Đào Gia Kỳ thấy câu trả lời của đối phương không cho mình biết được gì nhiều nên mỉm cười:
- Ông anh nên bớt lo buồn, trong đời không có việc gì là không thể giải quyết được cả. Tại hạ sẽ giúp ông anh tìm ra sự thật về việc này, hầu lấy lại bao nhiêu tài sản đã bị mất! Dư Tu Thành cười to nói:
- Cơ nghiệp tài sản chẳng qua là vật phụ thuộc thôi, trái lại, người trong võ lâm thà chịu chết chứ không chịu nhục, lúc nào tôi chưa trả được mối thù ấy thì dù có chết cũng không thể nào nhắm mắt.
Đào Gia Kỳ nói:
- Tại hạ nhất định sẽ giúp cho ông anh thanh toán được mối thù đó! Nói đến đây, thì thuyền cũng vừa cập bến. Đào Gia Kỳ liền lấy một nén bạc biếc cho cô lái rồi bước thẳng lên bờ.
Cửa thành Côn Minh xe ngựa dập dìu như mắc cửi, thực là náo nhiệt.
Bỗng từ trong đám đông người có tiếng cười nhạt:
- Không biết sĩ diện! Dư Tu Thành đưa mắt nhìn về hướng ấy thì thấy hai gã đàn ông to lớn hung dữ đứng trước mũi thuyền khi nãy, bỗng xuất hiện giữa đám đông nên đôi mày không khỏi nhướng cao....