- Thì ra là Huỳnh cô nương đã cứu lấy Vân nhi. Tại hạ trước đây vẫn tưởng cô ấy bị Đại Biệt Lục Điểu bắt đi. Hiên giờ Vân cô nương ở đâu và thương thế lành chưa?
Huỳnh Ỷ Vân vừa nghe tên Đại Biệt Lục Điểu thì sắc mặt không khỏi biến đổi nói:
- Vì lẽ gì Đào công tử lại đoán Vân nhi đã bị Đại Biệt Lục Điểu bắt đi như thế?
Đào Gia Kỳ không khỏi sửng sốt nói:
- Tại sao cô nương đến nay vẫn không hiểu là Vân nhi đã bị thương dưới tay của Nam Yến Lăng Vấn Thiên?
Tiếp đó, chàng lại nói rõ việc mình đã gặp Nam Yến Lăng Vấn Thiên cho nàng nghe, rồi mới tiếp:
- Rõ ràng lai lịch của cô nương đã bị Thiết Chỉ Thư Sinh Lữ Khưu Mộ Bình và Đại Biệt Lục Điểu đã tìm hiểu được. Tôi nghe Lăng Vấn Thiên dọa Vân cô nương rằng, nhiều cao thủ trong Phi Phụng Bang đã bị họ bắt sống được, vậy chẳng hay cô nương có biết rõ việc ấy chăng?
Huỳnh Ỷ Vân sắc mặt hơi thay đổi, gật đầu nói:
- Tôi đã được bọn thủ hạ báo cho biết việc đó. Thực chẳng ngờ trong bang lại có bọn gian tế, đấy chính là cái đức của tôi chưa đủ sức để làm cho mọi người phải mến phục! Đào Gia Kỳ nói:
- Cô nương không thể tự trách mình như thế được. Nhân vật giang hồ rắn rồng lẫn lộn, không thể nào tránh khỏi tình trạng con sâu là rầu nồi canh. Hơn nữa, lòng người thay đổi khó bề xét đoán, nên tại hạ lấy làm lo lắng về địa điểm hiện nay lệnh tôn đang ẩn mình.
Huỳnh Ỷ Vân thản nhiên mỉm cười nói:
- Riêng việc ấy thì chẳng có gì ngại. Trong bổn bang ngoài Vân nhi ra thì chẳng còn ai được biết lai lịch của tôi cả. Hơn nữa, trong khi tôi sửa soạn ra đi, thì gia phụ đã dời đi nơi khác rồi! Đào Gia Kỳ im lặng trong giây lát, nói:
- Huỳnh cô nương có cần trở vào Ngũ Hành Cốc để trộm “Cửu chuyển phản hồn đơn” nữa hay không?
Huỳnh Ỷ Vân nghe hỏi thì lộ sắc buồn bã, gượng cười nói:
- Lén vào một lần là đã quá nguy hiểm rồi, thử hỏi làm sao lại dám lẻn vào một lần thứ hai nữa? Nếu liều mạng xông càn vào một lần thứ hai thì có khác nào mang dê đút miệng cọp, tự dấn thân vào cạm bẫy?
Nhưng nếu không lấy được thứ thuốc ấy, thì gia phụ chẳng còn cách gì cứu chữa được nữa. Bởi thế, lòng tôi hiện giờ đang rối như tơ vò, hoang mang không có ý định gì cả! Nói đến đây, mắt nàng bỗng đỏ hoa rồi những giọt lệ trào ra hai khóe, lăn dài xuống má như một xâu ngọc bị đứt dây.
Đào Gia Kỳ không khỏi cảm động hạ giọng nói ; - Cô nương nhất định phải lấy cho kỳ được “Cửu chuyển phản hồn đơn” hay sao?
Huỳnh Ỷ Vân nghe câu hỏi của Đào Gia Kỳ như có ẩn chứa một ý nghĩ xâu xa gì nên không khỏi sửng sốt nói:
- Có lý nào Đào công tử …?
Nói đến đây, thì đôi mắt sáng ngời của nàng tràn đầy vẻ nghi ngờ và băn khoăn.
Đào Gia Kỳ cất tiếng than rồi nói:
- Tại hạ được cô nương ra tay tiếp cứu hồi năm ấy, đến nay vẫn chưa báo đáp được, nên mỗi lần nhớ đến là trong lòng áy náy không yên. Hơn nữa, trước đây có nhận lời của cô nương ủy thác, nhưng mãi đến bây giờ vẫn chưa làm trong trách nhiệm nên lại càng thầm xấu hổ. Nhưng với một viên “Cửu chuyển phản hồn đơn” thì tại hạ tin rằng mình có thể tìm lấy được. Một viên ấy, nếu tạm cấp cứu cho bệnh nhân được, thì còn hai viên nữa, tại hạ sẽ từ từ tìm cách lấy sau! Đôi mắt của Huỳnh Ỷ Vân bỗng tràn đầy vẻ vui mừng nói:
- Qua lời nói của công tử, tựa hồ thuốc ấy công tử đã lấy được vào tay rồi? Chỉ cần một viên là đủ cứu chữa vết thương độc của gia phụ, còn hai viên khác thì tôi dùng để cứu chữa vết cho hai người nữa. Nếu hiện giờ công tử có giữ trong người, xin hãy trao tặng cho thì thực tôi cảm ơn khôn cùng! Đào Gia Kỳ nói:
- Hiện giờ không có trong người tại hạ, nhưng trong vòng ba hôm nữa thì tại hạ sẽ mang đến dâng lên cho cô nương! Đôi mắt của Huỳnh Ỷ Vân lộ sắc nghi ngờ nói:
- Hiện giờ thuốc ấy ở đâu? Tôi có thể cùng đi đến đó chăng?
Sắc mặt của Đào Gia Kỳ liền bừng đỏ, nói:
- Tại hạ có một người bạn má hồng và chẳng biết cô ấy đã nhặt được một viên “Cửu chuyển phản hồn đơn” từ nơi đâu. Tôi tin rằng tôi có thể xin cô ấy được. Việc cô nương cùng đi, thấy không có gì là bất tiện cả! Huỳnh Ỷ Vân không khỏi giật mình nhưng vẫn cười tự nhiên nói:
- Người bạn má hồng ấy chắc hẳn là một tuyệt sắc giai nhân?
Nàng thầm đoán là giữa Đào Gia Kỳ và người con gái ấy hẳn có một mối tình cảm rất sâu đậm. Nếu chẳng phải thế, thì làm thế nào Đào Gia Kỳ lại tự tin là xin được viên “Cửu chuyển phản hồn đơn” của cô ta, vì viên thuốc ấy là một thứ thuốc quí bauy hiếm có trên đời.
Đào Gia Kỳ nghe qua câu hỏi, sắc mặt lại bừng đỏ, nói:
- Trước đây tại hạ đi đường bất ngờ gặp chuyện nguy hiểm và được cô ấy cứu cho thoát chết nên trở thành quen biết. Còn riêng về dung nhan thì cô ấy làm thế nào sánh kịp với cô nương được?
Huỳnh Ỷ Vân thấy chàng đem mình ra để so sánh với cô gái ấy thì không khỏi thẹn thuồng, ửng hồng đôi má, cúi đầu cười nói:
- Như vậy thì tình cảm giữa nhị vị đã sâu sắc lắm. Thực là việc đáng mừng. Hiện giờ cô nương ấy ở đâu?
Đào Gia Kỳ đáp:
- Hiện giờ cô ấy ở núi Thanh Thành. Đến sáng sớm ngày mai thì tại hạ sẽ đưa cô nương cùng đi đến đó. Chẳng hay Vân cô nương hiện giờ ở đâu? Thương thế cô ấy ra sao?
Qua câu hỏi ấy cũng thấy nỗi lo lắng trong lòng của Đào Gia Kỳ đối với Vân Mộng Bình đến mức nào! Huỳnh Ỷ Vân đưa đôi mắt trong veo như mặt nước hồ thu, nhìn thẳng vào chàng một lúc thật lâu mới đáp:
- Hiện giờ cô ấy ở cách đây không xa, thương thế sau khi được tôi chữa trị thì cũng không có gì đáng ngại lắm! Đào Gia Kỳ nói:
- Nếu thế thì tại hạ đã yên lòng. Giờ đây, xin cô nương hãy đi nghỉ, sáng mai ta lên đường sớm. Tại hạ ra ngoài dạo chơi một tí đã! Đôi mày liễu của Huỳnh Ỷ Vân nhướng lên một lượt nói:
- Công tử định đi đâu?
Đào Gia Kỳ có vẻ như không tiện nói ra, nên ấp úng đáp:
- Tại hạ cần phải cải trang mới được! Huỳnh Ỷ Vân không khỏi hết sức ngạc nhiên, nói:
- Tại sao công tử lại phải cải trang? Gương mặt tự nhiên của công tử để vậy chẳng hay hơn sao?
Đào Gia Kỳ nói:
- Việc ấy.... rồi sau này cô nương sẽ rõ. Cũng rất có thể nó có dính líu với cô nương! Vừa nói, chàng vừa lách mình lao vút đi nhanh như một luồng điện xẹt, chỉ trong chớp mắt là mất hút.
Huỳnh Ỷ Vân đưa mắt nhìn ra ánh trăng sáng bên ngoài cửa sổ, cất tiếng than dài, mặt lộ vẻ băn khoăn khó hiểu.
Chẳng rõ đối với Đào Gia Kỳ nàng yêu hay ganh ghét. Nhưng nàng cảm thấy Đào Gia Kỳ đã chiếm một vị trí rất quan trọng trong lòng nàng. Trước kia đã thế, mà bây giờ cũng thế và có lẽ trong tương lai cũng sẽ vẫn như thế.
Hình ảnh trong lúc chữa thương bỗng lại hiện rõ lên trước mắt nàng.
Bởi thế, đôi má nàng lại ửng đỏ. Nàng khẽ nghiến chặt đôi hàm răng. Vì nàng cảm thấy những hình ảnh ấy đã in đậm vào tâm khảm của nàng và chắc chắn không khi nào phai nhòa được.
Tình cảm giữa trai và gái thật hết sức khó hiểu, nó chẳng khác nào một cánh mây mỏng trôi dạt, lơ lửng trên trời cao chẳng có ai bắt giữ được nó cả.
Ánh trăng ngoài gian lầu sáng vằng vặc, cảnh mặt sông xinh đẹp như tranh và hết sức êm ả. Thế mà lòng của Huỳnh Ỷ Vân chẳng khác nào mặt nước hồ bị một viên đá to ném xuống gợn sóng mãi không biết lúc nào ngừng.
Chẳng rõ thời gian đã trôi qua bao lâu, nhưng Huỳnh Ỷ Vân vẫn còn ngồi dựa bên giường, chống tay lên cằm trầm ngâm nghĩ ngợi. Bỗng nhiên, nàng cảm thấy trước mắt bị hoa lên, rồi một bóng người từ người lao vút vào cửa sổ. Nàng đưa mắt nhìn kỹ thì thấy người đó là Đào Gia Kỳ.
Đào Gia Kỳ đã cải trang thành Đồ Lôi, tay xách một cái giỏ đựng thức ăn, cười nói:
- Tôi nghĩ rằng giờ này cô nương đã đói bụng nên có mua về đủ cơm canh, vậy xin cô nương hãy dùng đã.
Vừa nói, chàng vừa lấy thức ăn trong giỏ ra, gồm có bốn món ăn thực khéo và một tô canh gà. Ngoài ra lại còn một tô cơm to. Chàng bày tất cả lên bàn xong bèn quay qua Huỳnh Ỷ Vân nói:
- Tại hạ đã dùng rồi, xin mời cô nương hãy dùng đi! Dứt lời, chàng bước nhẹ nhàng ra khỏi phòng, đưa tay vịn lan can nhìn cảnh vật bên ngoài.
Huỳnh Ỷ Vân trông thấy chàng thành thực lo lắng cho mình nên trong lòng hết sức cảm động, lên tiếng cảm tạ Đào Gia Kỳ rồi cầm đũa dùng cơm.
Đến khi nàng đã ăn no, đưa mắt nhìn ra ngoài, thì không còn thấy hình bóng của Đào Gia Kỳ đâu nữa. Nàng đoán biết chàng đã tránh đi vì đêm khuya hai người không tiện gần gũi nhau như thế này.
Suốt đêm hôm ấy, Huỳnh Ỷ Vân không ngớt nghĩ ngợi miên man, chẳng làm sao dỗ giấc ngủ được.
Trời vừa sáng thì bên ngoài gian nhà đã có giọng nói của Đào Gia Kỳ to tiếng hỏi:
- Cô nương đã thức dậy hay chưa?
Huỳnh Ỷ Vân ngồi dậy nói:
- Xin công tử hãy bước vào! Đào Gia Kỳ say khi bước vào phòng liền mỉm cười nói:
- Ở Gia Lăng có lời đồn đại là quần hùng trong võ lâm đã ùn ùn kéo ra khỏi Ngũ Hành Cốc. Số người của Vô Tình Tú Sĩ đã bị thất bại một cách nhục nhã. Không rõ Ngôn Như Băng có đúng là Ngọa Long cốc chủ như bên ngoài người ta đồn đại hay không?
Huỳnh Ỷ Vân lắc đầu nói:
- Trong võ lâm thực sự có một con người gọi là Ngọa Long cốc chủ không, mãi cho đến ngày nay vẫn còn là một câu đố khó giải. Vậy, chúng ta chỉ có thể nhìn thẳng vào sự thực mà thôi, đuổi bắt những ảo ảnh thì chẳng khác nào tự chuốc lấy khổ cho mình! Nói đoạn, nàng khẽ thanh một tiếng dài.
Đào Gia Kỳ là người rất sáng trí, nên nghe qua câu nói đó, đã biết nàng muốn mượn đề tài ấy để nói lên một ý khác, nên không khỏi cười thầm, đáp:
- Lời nói ấy đúng lắm! Chàng ngưng câu nói lại trong giây lát rồi lại tiếp:
- Trời đã sáng hẳn, vậy chúng ta hãy lên đường ngay! Huỳnh Ỷ Vân gật đầu rồi lấy một vuông lụa che kín mặt lại, cả hai rời khỏi ngôi miếu Thủy Thần, men theo ven sông chạy thẳng tới.
Huỳnh Ỷ Vân vốn có bao nhiêu tâm sự muốn đem ra thấu lộ hết với Đào Gia Kỳ, nhưng không biết làm cách nào mở miệng, nên suốt đoạn đường, hai người đều im lặng không nói với nhau một lời nào cả.
Sau khi đã qua sông, Đào Gia Kỳ theo sát sau lưng Huỳnh Ỷ Vân.
Chàng trông thấy nàng nhắm hướng một xóm nông gia đi thẳng vào.
Xóm ấy đông cả cả trăm nóc gia. Sau khi hai người đi quanh co qua mấy ngõ hẻm dơ bẩn liền tới trước một ngôi nhà mái ngói, thấp lè tè và dừng chân đứng lại.
Lúc ấy, có một người đàn bà đứng tuổi đang ngồi trên một chiếc ghế thấp đan thúng ở trước cửa. Người ấy ngước mặt nhìn lên và khi trông thấy rõ hai người thì không khỏi kinh ngạc “ồ” lên một tiếng cười nói:
- Cô nương đã về đến đây rồi! Vân cô nương suốt mấy hôm nay đều trông ngóng cô lắm. Vậy để tôi đi cho Vân cô nương hay mới được! Nói dứt lời, người đàn bà bỏ chiếc thúng đang cầm trong tay xuống, cất bước định đi vào trong.
Huỳnh Ỷ Vân cười nói:
- Chúng tôi tự đi được rồi, không dám làm phiền đại tẩu! Nói đoạn, nàng liền bước thẳng vào nhà sau. Đào Gia Kỳ cũng đi theo sát người nàng.
Phía sau có một cái sân nhỏ, quét tước rất sạch sẽ, dùng để phơi thóc lúa khi gặt hái xong. Bên cạnh chiếc sân nhỏ ấy có một gian nhà ngói đứng riêng một mình, cửa chính cửa sổ đều đóng kín.
Huỳnh Ỷ Vân kêu to:
- Vân nhi! Tức thì, phía bên trong gian nhà có giọng trong trẻo của Vân Mộng Bình ngạc nhiên nói:
- Ồ, tiểu thư về rồi đấy à....? Liền đó, cánh cửa cây được mở rộng và Vân Mộng Bình đã lách mình bước ra ngoài. Nàng nói chưa hết câu thì mắt đã nhìn thấy Đào Gia Kỳ, nên sắc mặt liền biến hẳn, trông lạnh lùng như được phủ lên một lớp sương mai. Nàng cất giọng trong trẻo nạt lên một tiếng to rồi nhanh nhẹn vung cánh tay mặt ra, dùng thế “Phân hoa phất liễu” công chớp nhoáng về phía Đào Gia Kỳ. Bóng chưởng của nàng chập chờn khắp nơi, nhắm giáng thẳng xuống tất cả các huyệt đạo quan trọng trên người của đối phương.
Đào Gia Kỳ vì không ngờ Vân Mộng Bình lại có hành động như thế, nên suýt nữa đã bị chưởng lực của nàng đánh trọng thương. Chàng buộc phải ngã người ra, rồi vọt thẳng ra phía sau, nhào lôn liên tiếp mấy lượt mới tránh khỏi được thế chưởng vô cùng hiểm hóc của Vân Mộng Bình! Huỳnh Ỷ Vân cười nói:
- Vân nhi, ngươi có biết anh ấy là ai không?
Vân Mộng Bình nghe thế không khỏi lộ vẻ sửng sốt.
Đào Gia Kỳ nói:
- Vân cô nương, tôi đây mà! Chừng ấy, Vân Mộng Bình mới biết là Đào Gia Kỳ đã hóa trang thành ra gã Đồ Lôi, nên liền giậm chân kêu to lên:
- Té ra là anh, thế sao hôm ấy không....? Câu nói chưa dứt, thì Huỳnh Ỷ Vân đã ngắt lời cười:
- Đào công tử, xin công tử hãy chịu phiền ở đây chờ trong giây lát, để chúng tôi thay đổi xiêm y có được không?
Đào Gia Kỳ mỉm cười nói:
- Xin nhị vị cô nương cứ tự nhiên.
Huỳnh Ỷ Vân không chờ Đào Gia Kỳ nói dứt lời, đã chụp lấy cánh tay của Vân Mộng Bình, nhanh nhẹn cùng lướt trở vào trong nhà.
Đào Gia Kỳ đoán biết hai cô gái này có việc bí mật gì cần bàn kín với nhau nên liền ngửa mặt nhìn mây bay trên nền trời, trong óc nghĩ ngợi miên man đến bao nhiêu chuyện đã qua. Những việc cũ đã hiện rõ lên mồn một trong trí nhớ của chàng, lần lượt diễn qua như hình ảnh trong một chiếc đèn kéo quân. Bao nhiêu chuyện ân oán, yêu thương và thù hận khiến cho cuộc sống của con người chẳng khác nào một giấc chiêm bao.
Bỗng nhiên, giữa lúc chàng còn đang trầm ngâm suy nghĩ, thì đã nghe phía sau lưng có tiếng nói trong trẻo như chuông bạc của Huỳnh Ỷ Vân vọng đến:
- Đào công tử, chúng tôi đã làm phiền công tử chờ đợi lâu quá! Đào Gia Kỳ như vừa tỉnh cơn mộng, quay người ngó lại thì trông thấy Huỳnh Ỷ Vân và Vân Mộng Bình đang đứng kề nhau. Đôi mắt trong veo lóng lánh của Vân Mộng Bình đang nhìn thẳng vào chàng và cất tiếng hỏi:
- Anh đang nghĩ ngợi gì thế? Có phải đang nhớ đến cô bạn má hồng của anh đấy không?
Đào Gia Kỳ không biết trả lời ra sao, nên gượng cười nói:
- Trời đã trưa rồi, tại hạ xin đi trước dẫn đường nhé! Nói đoạn, chàng bèn theo đường cũ đi nhanh trở ra. Hai cô gái nhìn nhau mỉm cười rồi cùng cất bước chạy theo sau.
oo Trượng Nhân từ khói hương nghi ngút Áng mây quyến luyến đỉnh non cao! Hai tiếng “Trượng Nhân” trong hai câu trên, chính là biệt danh của núi Thanh Thành, một thắng địa của đạo Lão. Trong sách vở có chép:
“Hoàng Đế phong núi Thanh Thành làm “Trượng Nhân” của ngũ nhạc đấy chính là chức vị đứng đầu chân tiên và ngũ nhạc”.
Tại nơi ấy, núi non hiểm trở và hùng vĩ hơn cả ngũ nhạc, đâu đâu cũng thấy rừng trúc xanh um, mọc khắp đỉnh cao cốc vắng, bóng mát che kín cả ánh sáng mặt trời. Thật không hổ là một địa điểm được mọi người ca ngợi là xinh đẹp và tĩnh mịch.
Khi bước vào nơi đó, thì trông thấy đâu đâu cũng núi non xanh um, sắc lục của cây cối phản chiếu cả vào mái tóc và mặt mày của người đi, khiến người ta có cảm giác như mình đang ở giữa một biển xanh bát ngát.
Phía sau núi lại còn có vô số cây tùn bách cổ thụ, cành lá sum suê cao ngất trời.
Trước cửa “Tự Tại Am” trên ngọn Lai Phụng Phong có một cô gái mặt áo màu lục, nhan sắc tuyệt trần, đang dựa người vào một gốc tùng cổ thụ, đưa đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía chân trời xa, im lặng suy nghĩ.
Bên trong am, tiếng tụng kinh gõ mõ không ngớt theo chiều gió bay bổng lâng lâng. Tiếng tụng niệm ấy hòa lẫn với tiếng xào xạc của núi rừng trúc và tiếng rì rào của lá tùng reo, tạo thành một âm điệu thanh tao thoát tục, khiến người nghe như trút sạch hết mọi nỗi phiền muộn trong lòng.
Lúc ấy, phía dưới chân ngọn núi có ba bóng người đang nhanh nhẹn vượt lên. Chỉ trong chốc lát là cả ba đã tiến lên đến lưng chừng ngọn núi.
Cô gái xinh đẹp mặc áo màu lục, tựa hồ như đã nhận ra nên đưa mắt chăm chú nhìn. Đôi mắt lanh lợi của nàng liền xoay qua một lượt, mặt hiện sắc tươi cười, vội vàng quay người đi thẳng vào trong am đóng kín hai cánh cửa lại.
Chẳng mấy chốc sau, ba bóng người ấy đã nối gót nhau lao mình đến trước cửa am. Đấy chính là Đào Gia Kỳ, Huỳnh Ỷ Vân và Vân Mộng Bình.
Đào Gia Kỳ đưa mắt nhìn lên, trông thấy cửa am đóng kín, bên trong tĩnh mịch không một tiếng động thì không khỏi lấy làm lạ, thầm nghĩ:
“Người tu trong am này là một lão ni rất nghiêm khắc trong việc tu học, vậy đáng lý ra phải thức dậy tụng niệm sớm, chứ đâu đến giờ này mà cửa am vẫn còn đóng kín như thế? Hay là đã có chuyện gì, nên vị am chủ và tỷ tỷ của ta đã đi vắng nhà rồi?” Phía trên cửa am có một tấm biển đề ba chữ “Tự Tại Am”, chữ viết rất cứng cáp. Hai bên cửa lại có một đôi liễn:
“Trúc xanh mở đường ngộ cảnh.
Mây nhàn lắng động thiền tâm.” Đào Gia Kỳ nói thầm:
“Đôi liễn này nét chữ vô cùng điêu luyện, quả thực là người có học vấn cao thâm”.
Chàng đưa mắt nhìn qua bên ngoài một lượt rồi thò tay gõ nhẹ lên cánh cửa am hai tiếng.
Cánh cửa am bỗng từ từ mở ra và có một cô gái độ mười hai, mười ba tuổi, xuất hiện trước mắt mọi người. Diện mạo của cô gái này rất khả ái.
Cô ta đưa đôi mắt to dò xét qua ba người một lượt rồi cười nói:
- Gia sư đoán biết ba vị sáng sớm hôm nay sẽ đến đây, quả nhiên không sai tí nào cả! Đào Gia Kỳ không khỏi ngạc nhiên nói:
- Vậy xin phiền cô vào bẩm lại với am chủ là có chúng tôi đến xin ra mắt! Cô gái cười nói:
- Chẳng cần phải vào bẩm lại nữa, xin mời các vị hãy bước vào. Gia sư đã có việc đi khỏi am trước đây chẳng bao lâu nhưng hiện giờ có Tô nữ hiệp đang chờ các vị Ở trong am! Đào Gia Kỳ nghe có Tô Chỉ Quỳnh thì không khỏi lộ vẻ mừng rỡ, quay mặt về phía Huỳnh Ỷ Vân và Vân Mộng Bình nói:
- Xin nhị vị cô nương hãy bước vào trước! Vân Mộng Bình trợn mắt nhìn qua chàng một lượt rồi thong thả bước theo Huỳnh Ỷ Vân đi thẳng vào trong.
Khi mọi người bước vào đến gian chính của ngôi am thì thấy trên bàn thờ có tượng Bạch Y Đại Sĩ đang ngồi rất uy nghi, hai bên có Thiện Tài và Long Nữ đứng hầu, trông linh động như người sống.
Trước bàn thờ có đốt một đỉnh trầm hương, khói bay nghi ngút, mùi thơm ngào ngạt.
Đào Gia Kỳ đưa mắt nhìn qua khung cảnh bên trong ngôi am một lượt hỏi:
- Còn Tô nữ hiệp đâu?
Đứa bé gái cười nói:
- Trước khi ba vị đến đây, Tô nữ hiệp đã có dặn là mời ngay bang chủ Phi Phụng Bang và Vân cô nương vào tịnh thất gặp nữ hiệp trước, còn Đồ lão sư thì xin ngồi lại đây chờ đợi! Đào Gia Kỳ nghe thế không khỏi chưng hửng, chẳng hiểu Tô Chỉ Quỳnh định làm cái trò gì thế?
Cô bé gái liền dẫn đường đưa Huỳnh Ỷ Vân và Vân Mộng Bình bước vào trong. Vân Mộng Bình quay mặt ngó lại, nháy mắt tinh nghịch cười khẽ một tiếng.
Đào Gia Kỳ cũng gượng cười và lắc đầu. Chàng thầm nghĩ:
“Hành động này của Quỳnh tỷ thật là khó hiểu. Ba cô gái này đều là người lắm mưu mẹo, vậy không rõ họ định giở trò gì đây?” Chàng nhớ lại lúc đi đường, Vân Mộng Bình không ngớt cật vấn, tìm hiểu tại sao chàng lại cải trang thành Đồ Lôi như thế? Và đã quen biết với người con gái ấy từ bao giờ? Đôi bên tình cảm đã tiến tới mức nào?
Nàng không ngớt đặt bao nhiêu câu hỏi, khiến chàng cảm thấy lúng túng, gần như chẳng còn tìm được câu trả lời! Chàng tự hỏi bao nhiêu lần:
“Tô Chỉ Quỳnh tại sao lại làm như vậy?” Chàng thấy răng, nếu giữa Tô Chỉ Quỳnh và Huỳnh Ỷ Vân không khỏi quá thừa. Chàng mải suy tới nghĩ lui, vẫn không tìm ra được một lý do nào để giải thích cho hữu lý cả.
Đột nhiên có một giọng cười lạnh lùng ghê rợn theo chiều gió bay thẳng vào tai chàng. Đào Gia Kỳ không khỏi giật mình quay đầu nhìn lại, thì trông thấy có một quái nhân gầy đét, đã đứng sững ngoài cửa am từ lúc nào! Người ấy có đôi mắt lõm sâu, chiếc mũi nhỏ và cao, môi trớt để lộ hàm răng khỉ trắng hếu. Hơn nữa, khuôn mặt của y dài như mặt ngựa, hết sức xấu xí mà lại tái nhợt như một tờ giấy trắng, trông vô cùng ghê sợ. Người đó mặc một chiếc áo dài màu bạc, rộng thùng thình, giũ theo gió kêu nghe rèn ret, khiến ai nhìn đến cũng phải ớn lạnh cả tâm can.
Đào Gia Kỳ hết sức bình tĩnh, chàng từ từ quay người lại, đưa mắt nhìn thẳng vào quái nhân ấy, im lặng không nói gì cả.
Đôi mắt của quái nhân khẽ lay động rồi cất giọng lạnh lùng nói:
- Lão tặc ni Tâm Như có ở nhà không?
Tiếng nói của y không to nhưng khiến người nghe có cảm giác như vang dội cả màng tai.
Đào Gia Kỳ lúc ấy cải trang thành Đồ Lôi nên không bị lộ diện mạo thực của mình. Vẻ mặt của chàng trông lạnh lùng một cách kỳ lạ, đưa đôi mắt nhìn chòng chọc vào gã quái nhân một lúc thật lâu, mới gằn giọng cười dài.
Tiếng cười của chàng khiến ai nghe đến cũng phải kinh hồn, nên làm cho quái nhân nọ mặt hơi biến sắc.
Đào Gia Kỳ cười xong liền cất giọng lạnh lùng nói:
- Ông hỏi ai như thế?
Quái nhân cũng cười lạnh lùng nói:
- Ta hỏi ngươi! - Ông lấy tư cách gì để hỏi tôi?
Gã quái nhân đó tựa hồ như có vẻ sửng sốt, khẽ khoát đôi tay lên, gằn giọng nói:
- Ta chỉ lấy đôi tay này chứ không có tư cách gì cả! Đôi mắt của Đào Gia Kỳ chiếu ngời ánh sáng lạnh lùng cười nhạt:
- Nếu nói như vậy là ông muốn tìm đến đây để gây sự với lão phu phải không? ông có biết lão phu là ai không?
Đôi mày chổi xể của quái nhân nọ liền nhướng cao nói:
- Ta không cần biết ngươi là ai, mà tất cả những người trong ngôi am này ta đều phải giết sạch hết! Đào Gia Kỳ cất tiếng cười to như cuồng dại, nói:
- Không ngờ ý của ông giống hệt ý của lão phu. Lão phu cũng sẽ hành động đúng như lời ông nói vậy. Thế ông đã bước vào ngôi Tự Tại Am thì lão phu cũng xem ông là người của ngôi am này! Nói đoạn, chàng vung năm ngón tay lên, nhanh nhẹn lao người lướt thẳng ra như một luồng điện xẹt, khiến không khí rít nghe vèo vèo.
Quái nhân nọ trông thấy thủ pháp của chàng hết sức cao thâm hiểm hóc, nên không khỏi kinh hãi. Hắn cất tiếng “hừ” lạnh lùng, rồi nhanh nhẹn vung chưởng đỡ thẳng ra, đồng thời, co chân mặt lên nhắm ngay huyệt đạo nơi đầu gối của Đào Gia Kỳ đá thẳng tới.
Thế đánh cũng như thế đá của quái nhân ấy đều hết sức chính xác những vị trí hiểm yếu, khiến đối phương khó bề đề phòng, quả là người võ công siêu tuyệt.
Đào Gia Kỳ trông thấy võ công của quái nhân nọ hết sức cao cường thì không khỏi kinh hãi, biết là người không dễ gì đối phó, nên nhanh nhẹn lách mình tránh khỏi thế đá của đối phương, rồi tiếp tục vung tròn năm ngón tay, công chớp nhoáng vào địch ba thế võ nữa.
Ba thế võ của chàng vừa công ra, đều quái dị ít thấy trong võ lâm. Gã quái nhân nọ vì thế liền bị đẩy lui ra khỏi cửa am và nhào lộn một vòng trên không, thối lui sáu bảy thước.
Đào Gia Kỳ vì muốn giữ phần chủ động nên liền bám sát theo như hình với bóng, vung cả hai tay lên khiến bóng chưởng chập chờn khắp nơi, đi đôi với một luồng kình khí nhẹ nhàng, tấn công dồn dập vào kẻ địch.
Quái nhân nọ bị đánh tới tấp, nên giận dữ thét lên một tiếng dài, rồi quạt mạnh hai chưởng ra, sử dụng đến một thứ chưởng pháp cứng rắn và quyết liệt để chống trả lại với địch.
Khi hai luồng chưởng lực chạm thẳng vào nhau, tì tiếng nổ “ầm ầm” vang lên không ngớt, gây thành những trận gió lốc ồ ạt, cuốn cả cát sạn tung bay mù trời, khiến ai trông thấy cũng phải kinh khiếp.
Đào Gia Kỳ thầm kinh ngạc nghĩ:
“Võ học của quái nhân này bao gồm cả sở trường của hai phái chính tà, vậy không thể xem thường được.
Chẳng rõ lai lịch của lão ta ra sao?” Giữa lúc chàng còn đang suy nghĩ, thì chưởng mặt của chàng đã ngầm vận dụng “Bồ đề bối diệp chưởng pháp” trong Giáng Long kinh, rồi nhanh nhẹn dùng ngay thế “Phật quang phổ chiếu” xô mạnh ra.
Quái nhân nọ cảm thấy một luồng kình lực ngầm cuốn tới như núi đồi sụp đổ, làm cho khí huyết trong người hắn đều bị đảo lộn, nên không khỏi hết sức kinh hoàng, vội vàng lách người tránh qua phía trái sáu thước, rồi lại điểm mạnh hai chân xuống đất, vọt người trở lên không, ném xuống một nắm những viên đạn tròn màu đen huyền! Khi những viên đạn ấy rơi xuống đất thì liền nổ tung thành những cụm khói dày đặc, chỉ trong chốc lát là phủ kín cả người của Đào Gia Kỳ.
Quái nhân ấy trợn mắt một cách hung dữ nói:
- Đồ có mắt không ngươi, tự đi tìm lấy cái chết....! Nhưng tiếng “chết” chưa nói ra khỏi miệng thì hắn đã thấy Đào Gia Kỳ từ trong đám khói vọt người bay ra, nên không khỏi kinh hoàng biến hẳn sắc mặt.
Liền đó, năm ngón tay của Đào Gia Kỳ đã nhanh như một luồng điện chớp, nhằm chụp thẳng vào “Kiên tỉnh huyệt” của quái nhân nọ.
Trước những thực trạng đó, quái nhân ấy không còn giữ được sự bình tĩnh nữa, hắn sợ hãi vọt người ra xa để tránh.
Song, chẳng ngờ thế võ ấy của Đào Gia Kỳ chỉ là một thế hư, nên chàng liền thu nhanh năm ngón tay trở về, rồi lanh lẹ vung cả cánh tay tới, bám sát theo kẻ địch như hình với bóng, giáng mạnh nguyên một chưởng, đúng vào “Tam dương huyệt” sau lưng của gã quái nhân.
Quái nhân nọ liền “hự” lên một tiếng khô khan, loạng choạng thối lui bảy tám bước, miệng trào máu tươi. Nhưng hắn quay mặt lại cười ghê rợn nói:
- Ông bạn, nếu ngày nào ta còn ba tấc hơi thì tất cũng sẽ trả cho kỳ được mối thù hôm nay! Đấy chỉ là một câu nói túng trong cơn hằn học, nhưng nào ngờ Đào Gia Kỳ chẳng cần hiểu lẽ ấy, xê dịch ngay thân người, lao vút tới như một mũi tên.
Quái nhân nọ trông thấy thế thì không khỏi hồn bay phách tán, nhún mình vọt thẳng lên không, rồi nhào lộn qua một bên, nhắm phía dưới ngọn núi lao vút đi.
Đào Gia Kỳ vốn có ý đuổi theo, nhưng bất ngờ nghe từ phía sau lưng có một giọng nói già nua vọng đến:
- Giặc cùng chớ đuổi, xin thí chủ hãy dừng bước lại! Đào Gia Kỳ không khỏi giật mình, đưa mắt nhìn về phía ấy, thì thấy một vị lão ni mặt mày hiền lành, đang đứng trước cửa am nhìn chàng mỉm cười.
Vị lão ni ấy lại nói:
- Vì nơi đây là nơi tu tịnh, bần tăng không muốn có sự chém giết nhau nên mới lên tiếng ngăn cản như vừa rồi, xin thí chủ chớ trách cho! Đào Gia Kỳ cúi mình thi lễ nói:
- Không dám! Người vừa rồi chắc có mối thù rất sâu với Thần Ni?
Tuy Thần Ni lúc nào cũng có lòng dạ nhân từ, nhưng chuyến này hắn bị thất bại, e rằng hắn chưa chịu bỏ qua đâu! Tâm Như Thần Ni mỉm cười nói:
- Người ấy là người thứ hai trong nhóm Thiên Sơn Tam Hữu, võ học của hắn bao gồm cả sở trường của hai phái chính tàm quen thói hung hăng. Giữa hắn và bần ni vốn không có mối oán thù gì cả, nhưng vì mấy hôm trước đây, trong dịp hắn đến am này với ý định thuyết phục bần ni đứng vào hàng ngũ của chúng, song vì bần ni không có mặt ở nhà, bị Tô cô nương xúi bảo hai đứa môn đồ ra trêu chọc hắn một trận, nên hắn mới tìm đến gây sự như thế. Hắn là người hung ác nhưng lại rất tự phụ, không muốn tranh hơn thua với lớp hậu bối. Bởi thế, trong dịp đó, hắn đã bỏ ra về. Ngày hôm qua hắn lại đến đây ba lần, nhưng bần ni đều lánh mặt không tiếp. Hai môn đồ lại ra mặt mỉa mai chửi khéo hắn, khiến hắn lại càng tức tối thêm! Nói đến đây, vị lão ni bèn lộ vẻ tươi cười rồi tiếp:
- Trong ngày hôm nay, hắn cũng đến ba lần nữa và đã biết bần ni cố ý lánh mặt không tiếp hắn....
Câu nói chưa dứt, thì từ phía sau của vị thần ni lách mình bước ra một nữ đồ đệ mà chàng đã gặp khi nãy nói:
- Đồ thí chủ, Tô nữ hiệp có lời mời ông vào! Đào Gia Kỳ liền quay qua Tâm Như Thần Ni nói:
- Có lẽ quái nhân ấy đã ngộ nhận tại hạ là người được Thần Ni mời tới để đối phó với hắn, nên hắn đã đem hết sự bực tức trút cả lên người tại hạ! Cô bé gái trông thấy Đào Gia Kỳ vẫn điềm nhiên như không hề nghe câu nói của mình, bèn trợn to đôi mắt hỏi:
- Ông có nghe hay không vậy?
Sắc mặt của Tâm Như Thần Ni bỗng trở thành nghiêm nghị quát:
- Vô phép! Sao chưa chịu đứng qua một bên thế?
Cô bé chu miệng lên, trợn mắt nhìn Đào Gia Kỳ một cách giận dữ, rồi im lặng không nói gì nữa.
Đào Gia Kỳ mỉm cười nói:
- Chắc là Tô cô nương có việc gì, vậy tại hạ xin đi vào để gặp cô ấy, chốc nữa sẽ trở ra để xin lời chỉ dạy của Thần Ni! Tâm Như Thần Ni chắp tay gật đầu nói:
- Không dám! Xin thí chủ tự tiện! Cô bé gái vẫn đứng yên một bên không hề nhúc nhích.
Tâm Như Thần Ni quát to:
- Thực là to gan! Sau này nếu còn như thế nữa thì ta sẽ đuổi ngươi ra khỏi am và cắt đứt tình thầy trò ngay! Sao chưa chịu dẫn đường cho Đồ thí chủ thế?
Cô bé gái bị trách mắng đến đôi mắt đỏ hoa, ngấn lệ muốn khóc.
Đào Gia Kỳ vội vàng nói:
- Lệnh đồ là người ngây thơ dễ mến, xin Thần Ni chớ nên trách mắng tội nghiệp! Cô gái lại chu chiếc miệng bé nhỏ lên nói:
- Ai cần ông bênh vực cho tôi! Sao chưa chịu theo tôi đi vào trong ấy?
Nói đoạn, cô bé liền quay người bước thẳng vào trong am.
Đào Gia Kỳ mỉm cười, đưa chân bước nhanh nhẹn theo cô bé.
Tô Chỉ Quỳnh lúc ấy đang đứng ngay cửa gian tịnh thất mỉm cười rất tự nhiên. Đào Gia Kỳ hối hả bước tới, chắp tay cười nói:
- Từ ngay xa cách đến nay, Quỳnh tỷ vẫn được mạnh khỏe chứ?
Cô bé bỗng trợn to đôi mắt, cảm thấy hết sức ngạc nhiên vì giọng nói của Đào Gia Kỳ giờ đây sao bỗng trở thành trong trẻo, không còn ồ ề khó nghe như vừa rồi nữa.
Tô Chỉ Quỳnh gật đầu nhưng cùng lúc ấy cô ta nhìn thấy vẻ mặt kinh dị của cô bé nên liền mỉm cười nói với cô bé:
- Tiểu Yến, ngươi chớ nên oán ghét Đồ lão sư. Sau này có nhiều chỗ ngươi còn phải kính phục Đồ lão sư đó! Tiểu Yến lắc đầu, đôi mắt lộ vẻ khó hiểu:
- Tôi nào có oán ghét Đồ thí chủ, nhưng có điều làm tôi không hiểu là ông ấy có thực phải Đồ thí chủ hay không?
Đào Gia Kỳ không khỏi thầm kinh hãi trước đôi mắt sắc bén của Tiểu Yến.
Tô Chỉ Quỳnh cất tiếng cười khanh khách nói:
- Tiểu Yến, lệnh sư thường khen ngươi thông minh hơn người, thực quả chẳng sai, ông ấy có thực là Đồ lão sư hay không, chốc nữa đây ta sẽ nói cho ngươi rõ! Tiểu Yến cất tiếng cười, rồi quay người bỏ đi ra.
Đào Gia Kỳ bước theo Tô Chỉ Quỳnh vào trong tịnh thất, nhưng không trông thấy Huỳnh Ỷ Vân và Vân Mộng Bình đâu cả thì không khỏi lấy làm lạ hỏi:
- Còn hai cô kia đâu?
Tô Chỉ Quỳnh nói:
- Đã đi rồi! Đào Gia Kỳ nghe thế hết sức ngạc nhiên, Tô Chỉ Quỳnh đưa tay vuốt lại mái tóc, nói nhỏ:
- Huỳnh cô nương vì quá lo lắng đến bệnh tình của cha, nên sau khi nhận được viên “Cửu chuyển phản hồn đơn” thì hối hả cáo lui ngay. Cô ấy nhờ tôi có lời xin lỗi với đệ đệ! Đào Gia Kỳ nói:
- Té ra là thế! Nhưng tại sao Quỳnh tỷ lại bỏ rơi tiểu đệ ngồi một mình ở đằng trước như thế?
Tô Chỉ Quỳnh bỗng đưa mắt nhìn thẳng vào Đào Gia Kỳ nói:
- Kỳ đệ đối với Huỳnh Ỷ Vân và Vân Mộng Bình, đệ đệ có mức độ cảm tình như thế nào?
Đào Gia Kỳ không khỏi ngạc nhiên nói:
- Hai cô ấy có ơn đối với tiểu đệ, nên tiểu đệ có ý định đáp đền lại cái ơn ấy thôi, chứ không có gì gọi được là tình cảm cả. Quỳnh tỷ hỏi thế là có ý gì?
Tô Chỉ Quỳnh cười nói:
- Tình là oan nghiệt, nên tôi e đệ đệ sẽ không tự chủ được! Vừa nói, Tô Chỉ Quỳnh vừa đưa ba chiếc vòng ngọc trong tay ra. Ba chiếc vòng ngọc ấy đều có màu sắc khác nhau, một chiếc vàng lóng lánh, một chiếc đen huyền, một chiếc xanh biếc. Chiếc nào chiếc nấy đều trong suốt, không một vết tỳ, vừa nhìn qua là đã biết đấy là vật quí giá hiếm có trên đời.
Tô Chỉ Quỳnh nói tiếp:
- Trước kia tôi vô tình đã cứu nguy được cho Ngôn Như Băng, nên được ông ta tặng cho ba viên “Cửu chuyển phản hồn đơn” và bốn chiếc vòng ngọc này. Ông ta cho biết, về sau có việc gì cần đến ông ta thì hãy dùng những chiếc vòng ngọc này để làm tín vật, mỗi một chiếc vòng ông ấy sẽ giúp cho một việc mà thôi. Hôm nay, ngoài chiếc vòng ngọc màu trắng, còn thì ba chiếc vòng này tôi đều trao cả cho đệ đệ....
Đào Gia Kỳ ngạc nhiên nói:
- Trao cho tiểu đệ để làm gì?
Tô Chỉ Quỳnh nói:
- Ỷ Vân tỷ tỷ của đệ đệ còn cần thêm hai viên “Cửu chuyển phản hồn đơn” nữa, đồng thời, sau này lại còn có việc phải nhờ đến Ngôn Như Băng. Tôi vì việc thành nhân chi mỹ, nên đành phải nhờ đệ đệ....
Đào Gia Kỳ vừa nghe những tiếng “Ỷ Vân tỷ tỷ” và “thành nhân chi mỹ” thì mặt không khỏi bừng đỏ, vội vàng nói:
- Quỳnh tỷ! Tô Chỉ Quỳnh liền khoát cánh tay ngọc lên một lượt, cười trong trẻo nói:
- Kỳ đệ, không cần phải sốt ruột giải thích với tôi làm gì, tôi chẳng phải là người lòng dạ hẹp hòi đâu. Nên biết, một cô gái khi đã gần gũi với một người con trai xa lạ rồi, thì tất phải đi vào con đường duy nhất là thành hôn với người ấy thôi, chẳng còn có cách nào khác hơn cả! Vừa nói, nàng vừa cười tự nhiên rồi tiếp:
- Ba vòng ngọc ấy trừ trường hợp bất đắc dĩ thì nên giữ lại chớ đem dùng. Nên biết Ngôn Như Băng là người tài hoa tuyệt thế, nhưng tính tình cô độc lạnh lùng, nếu không có tín vật đưa ra thì ông ta dù có mục kích kẻ khác sắp chết đến nơi, cũng khoanh tay đứng ngó, chứ không hề tiếp cứu! Hiện giờ tôi cần phải đi gấp đến vùng Qúi Châu và Vân Nam để tìm tung tích của tên lão tặc Đào Như Hải, hầu tìm hiểu một nghi án trong võ lâm! Đào Gia Kỳ nói:
- Nghi án gì thế?
Tô Chỉ Quỳnh nói:
- Nghi án ấy có tương quan đến Cửu Long Giáo và Huỳnh Ỷ Vân tỷ tỷ của đệ đệ. Thậm chí nghi án ấy còn có tương quanh đến cả đại cuộc của võ lâm. Nhưng xin đệ đệ bỏ lỗi cho về chỗ hiện giờ tôi chưa thể nói rõ ra được. Vừa rồi, Huỳnh Ỷ Vân cô nương có lời nhờ đệ đệ lưu lại vùng Gia Lăng để tìm cách bắt sống Thiết Chỉ Thư Sinh và Đại Biệt Lục Điểu giúp cô ấy! Vừa nói, nàng vừa thò tay vào áo lấy ra một phong thư mật, rồi tiếp:
- Ỷ Vân tỷ tỷ của đệ đệ có nhờ tôi trao lại phong thư này, bảo đệ đệ khi đến vùng Gia Lăng thì sẽ mở ra xem! Đào Gia Kỳ đã biết Tô Chỉ Quỳnh đã đứng thành một phe với hai cô gái kia, nên dù mình có phân bua nhiều cũng vô ích, nên thầm than một tiếng, rồi đưa tay nhân lấy phong thư, không nói gì thêm nữa.
Sau đó, Đào Gia Kỳ bèn đem việc tên lão nhị trong nhóm Thiên Sơn Tam Hữu đến am gây sự và đã bị đánh trọng thương nói cho Tô Chỉ Quỳnh nghe.
Tô Chỉ Quỳnh cau đôi mày liễu rồi khẽ than:
- Thực không ngờ cao ni trong cửa Phật mà cũng bị lôi cuốn vào việc thị phi của giới giang hồ. Việc ấy hãy để tôi giải quyết, vì Thiên Sơn Tam Hữu đã cấu kết với Đào Như Hải. Có lẽ bọn họ đã bị Đào Như Hải xúi giục, đến gây sự với Tâm Như Thần Ni?
Lúc ấy, bỗng nghe có tiếng của Tâm Như Thần Ni từ ngoài cửa nói vọng đến:
- Tô nữ hiệp chỉ biết một mà chưa biết hai! Tâm Như Thần Ni vừa nói dứt lời đã dẫn hai cô bé bươc vào tịnh thất.
Tô Chỉ Quỳnh và Đào Gia Kỳ liền đứng lên cúi người thi lễ.
Tâm Như Thần Ni nghiêm nghị nói:
- Nhị vị hãy cứ tự nhiên. Cha mẹ của hai môn đồ bần ni đây, trước kia đều bị Đào Như Hải sát hại và chúng nó may mắn được những người bạn thân của cha mẹ chúng liều chết cứu thoát được mang đến đây nhờ bần ni truyền dạy võ công. Đào Như Hải hành sự lúc nào cũng muốn diệt trừ kẻ địch của mình cho đến tận gốc, hầu không còn chừa lại một hậu hoạn gì. Nhưng hai đứa trẻ này đã chạy thoát được, khiến hắn ta lúc nào cũng lo lắng, sai người đi khắp mọi nơi để tìm kiếm và do đó biết được bần ni đã thu nhân hai đứa bé này làm môn đồ. Vì hắn không tiện tìm đến đây gây sự với bần ni, nên đã bịa chuyện nói với Thiên Sơn Tam Hữu là bần ni đã lấy được pho Giáng Long kinh. Bởi thế, Thiên Sơn Tam Hữu đã sai lão nhị ba lần đến am của bần ni, nhưng bần ni lánh mặt không tiếp hắn, vốn có ý để hắn biết khó mà rút lui, nhưng chẳng ngờ hôm nay kết quả lại trái ngược! Tô Chỉ Quỳnh mỉm cười nói:
- Thần Ni chớ bận tâm làm gì, việc ấy để tôi đối phó với bọn họ! Tâm Như Thần Ni cất tiếng than rồi nói:
- Bần ni đã gửi thân vào không môn, tuyên thệ gìn giữ không nhúng tay vào việc sát sinh, nên suy đi nghĩ lại thấy rằng chỉ còn có cách dẫn hai môn đồ rời núi đi nơi khác. Mau là ba thắng, chậm là nửa năm thì hai mộn đồ của bần ni sẽ siết chặt thanh gươm, dấn bước vào giới giang hồ tìm trả mối thù xưa cho tiên nhân. Sau này trên bước đường giang hồ, nhị vị nên chú ý nâng đỡ, dìu dắt bọn chúng cho! Đôi mắt của hai cô bé đỏ hoa, nghẹn ngào nói không nên lời. Đào Gia Kỳ trông thấy thế cũng không khỏi bùi ngùi.
Tô Chỉ Quỳnh lấy làm lạ nói:
- Đấy là lẽ tất nhiên. Nhưng Thần Ni định rời núi đi ngay bây giờ sao?
Tâm Như Thần Ni gật đầu nói:
- Bần ni sẽ ra đi xa ngay bây giờ, nên đến đây để giã từ nhị vị, kính chúc nhị vị được vui vẻ mãi mãi! Nói đoạn, bà ta cúi đầu rồi quay người dẫn hai môn đồ ra đi.
Tô Chỉ Quỳnh và Đào Gia Kỳ bèn bước theo sau để tiễn chân.
Tâm Như Thần Ni dẫn hai môn đồ bước nhanh xuống núi nhẹ nhàng và lẫn khuất giữa những cánh rừng trúc xanh um.
Ba tháng sau....
Tuy trời đã vào đầu giờ Thân nhưng bóng mặt trời gay gắt vẫn còn rọi khắp nơi. Nền trời trong veo, không một chút mây, không khí oi bức như một lò lửa khiến mọi người đều chảy mồ hôi như tắm, ngột ngạt gần như thở không ra hơi.
Sự Oi bức ở vùng Gia Lăng có thể nói khắp trong nước chẳng đâu bằng. Vì chung quạnh đều có núi cao bao bọc, nên đến mãi giữa khuya mà hơi nóng vẫn chưa tan.
Lúc ấy, tại Phù Đồ Quan có một chàng thiếu niên mặc áo xanh, mày rậm mắt to, khuôn mặt chữ điền, vai giắt một thanh trường kiếm đang đứng dưới một gốc cây đại chương, cành lá sum suê xòe rộng như một chiếc dù, đưa mắt nhìn cảnh muôn nhà lô nhô, cảnh buồm căng gió trên sông, có vẻ như đang say sưa trước cảnh đẹp.
Bỗng nhiên, người thiếu niên ấy nghe có gió giũ vạt áo ở phía sau lưng mình nên mặt không khỏi đổi sắc, nhanh nhẹn nhảy tránh qua phía trái bảy thước rồi đưa mắt nhìn chăm chú về phía ấy, trông thấy có một người đàn ông đứng tuổi, mặt mày đen đúa, mình mặc một chiếc áo dài màu vàng sậm, đang đứng cách đó khoảng một trượng. Bởi thế, người thiếu niên lại không khỏi thay đổi sắc mặt, đôi mắt tràn đầy vẻ vui mừng tột độ, nói:
- Té ra Đồ đàn chủ cũng có mặt tại Gia Lăng, tại hạ phụng mệnh của giáo chủ xuống núi đến đây vào ngày hôm kia.
Đồ Lôi đã nhận ra người thiếu niên ấy chính là Lư Thế Xuân, nên nghe qua thì không khỏi lộ vẻ ngạc nhiên và trong óc đã thoáng nhớ lại việc Lư Thế Xuân trước đây đã bị người ta bắt mang đi ở tại Thái Sơn.
Nếu thế thì có lẽ chàng ta đã bị Cửu Long Giáo bắt giữ hay sao? Hừ, thì ra sự kiện ở Hắc Long Đàm quả có liên quan đến Cửu Long Giáo.
Lư Thế Xuân trông thấy thái độ của Đồ Lôi như thế bèn nói tiếp:
- Đàn chủ đã quên tên tuổi của tại hạ rồi sao? Tại hạ và hộ pháp....
Đồ Lôi tươi cười nói:
- Già đâu lại quên như thế được, cậu là Lư Thế Xuân kia mà! Lư Thế Xuân không khỏi đỏ bừng sắc mặt.
Đồ Lôi nói:
- Dường như cậu ở đây để chờ đợi một người nào?
Lư Thế Xuân cúi mình thi lễ nói:
- Đàn chủ rời núi đã lâu, nên có nhiều điều không biết rõ. Tại hạ và Phi Hồ Tướng Kiệt phụng mệnh đi dò xét về tin tức pho Giáng Long kinh và hành tung của Đào Như Hải. Vừa rồi Phi Hồ Tướng Kiệt trông thấy một người dáng điệu khả nghi nên đã đuổi theo, do đó tại hạ đứng lại đây để chờ đợi ông ta.
Đồ Lôi hạ giọng nói:
- Chỉ có hai người phụng mệnh xuống núi hay sao? Ngoài ra, giáo chủ còn có điều gì dặn dò nữa hay không?
Lư Thế Xuân nghiêm sắc mặt đáp:
- Ngoài chúng tôi còn có nhiều cao thủ được phái đi nữa. Vì giáo chủ hay tin Âu Dương đàn chủ làm phản thì hết sức giận dữ, ra lệnh hễ gặp Âu Dương đàn chủ ở đâu thì phế trừ võ công của ông ấy rồi giải trở về để vấn tội. Lúc tại hạ xuống núi, giáo chủ có dặn, nếu gặp được đàn chủ thì hãy chịu sự điều khiển dưới hệ thống của đàn chủ! Đồ Lôi nghe thế thì lộ vẻ trầm ngâm một lúc thật lâu, mới cất giọng lạnh lùng:
- Hiện nay chưa đến lúc bản giáo để lộ hoạt động của mình. Tốt hơn hết là chớ nên chống đối thẳng với nhân vật võ lâm, mà chỉ giữ vai trò “ngư ông đắc lợi” là thượng sách nhất. Cậu có biết số cao thủ trong bản giáo được phái đi là mấy người không? Những thuộc hạ của bổn đàn có trong số ấy chăng?
Lư Thế Xuân tuyệt đối không thể ngờ được Đồ Lôi đứng trước mặt y lại chính là Đào Gia Kỳ đã cải trang, nên thái độ của y tỏ ra hết sức cung kính, nhất nhất nói rõ tên tuổi của số cao thủ được phái xuống núi cho Đồ Lôi nghe! Đồ Lôi chỉ khẽ “hừ” một tiếng, đưa mắt nhìn đăm đăm về phía chân trời, thực lâu chẳng nói gì cả.
Lư Thế Xuân thầm nghĩ:
- “Xem ra vị Đồ đàn chủ này là một nhân vật thật khó chiều ý, vì sự vui buồn của ông ta không biết đâu mà lường, chẳng làm sao đoán được ý muốn của ông ta”.
Bởi thế, trong lòng của y không khỏi có một ý nghĩ không kiếng sợ.
Một lúc sau, Đồ Lôi mới từ từ đưa mắt nhìn thẳng vào mặt Lư Thế Xuân:
- Mấy hôm trước đây, già đã có choảng nhau với Thiết Chỉ Thư Sinh Lữ Khưu Mộ Bình. Lữ Khưu Mộ Bình là người lòng dạ sâu hiểm, vậy cậu có gặp ông ta thì cần phải cẩn thận, chớ nên tiết lộ một điều gì kẻo lại bị thiệt thân oan uổng! Lư Thế Xuân cung kính đáp:
- Thuộc hạ đã hiểu! Bỗng khi ấy, phía dưới quan ải có một bóng người chạy vút tới như bay. Khi người đó đến nơi thì thấy đó là một gã đàn ông lùn thấp, mái tóc rối bời, râu mọc rậm rạp.
Người đàn ông ấy vừa nhìn thấy Lư Thế Xuân và Đồ Lôi cùng đứng dưới gốc cây thì sắc mặt lộ vẻ kinh hãi. Lư Thế Xuân vội vàng nói:
- Tướng huynh, sao không ra mắt Đồ đàn chủ đi! Phi Hồ Tướng Kiệt nghe thế vội vàng cúi người thi lễ.
Đồ Lôi lạnh lùng hỏi:
- Vừa rồi Tướng lão sư đã đuổi theo ai thế?
Tướng Kiệt đáp:
- Khi đuổi đến Ngũ Động Kiều thì mới biết người ấy tên gọi là Bắc Nhạn Tào Thương. Bọn họ gồm có sáu người và bàn bạc nhau định gây nên một cuộc biến động to trong võ lâm. Vì thuộc hạ ẩn mình quá xa nên không nghe rõ tỉ mỉ là họ bàn với nhau những gì! Đồ Lôi “hứ” một tiếng lạnh lùng:
- Đại Biệt Lục Điểu! Hiện giờ bọn chúng còn ở tại Ngũ Động Kiều không?
Tướng Kiệt vừa nghe danh Đại Biệt Lục Điểu thì sắc mặt hơi biến đổi, đáp:
- Có lẽ còn ở Ngũ Động Kiều! Đồ Lôi liền gằn giọng quát:
- Đi! Tức thì, chàng liền lao người lướt tới. Lư Thế Xuân và Tướng Kiệt cũng hối hả chạy theo sau.
.
Đã vào đầu giờ Dậu....
Cảnh sắc ở Ngũ Động Kiều hết sức xinh đẹp. Những gợn sóng không ngớt lăn tăn trên mặt nước trong veo, mành liễu xanh mượt, đồng ruộng phẳng lỳ, những cơn gió nhẹ không ngớt mang theo những mùi thơm của lúa mới.
Lúc ấy, vầng thái dương đỏ đã ngả về Tây, nhưng hơi nóng bức vẫn còn, nên trên mặt nước từ khe chảy xuống có thể trông thấy những làn khỏi mỏng bốc lên.
Đại Biệt Lục Điểu đang đứng quây quần trên Ngũ Động Kiều, cùng đưa mắt ngó đăm đăm về phía xa. Bỗng Nam Yến Lăng Vấn Thiên cất tiếng cười sâu hiểm nói:
- Bọn chúng đến kìa! Khi ấy, từ phía xa cát bụi tung bay mịt mù, mỗi lúc một gần thêm và cuối cùng đã trông thấy rõ năm người kỵ mã đang từ xa phi nhanh tới như bay.
Những người ngồi trên mình ngựa đều có vẻ hiên ngang oai vệ, tất cả đều mặc áo đen ngắn viền trắng như nhau. Tài cưỡi ngựa của họ đều rất tuyệt vời. Khi chạy đến Ngũ Động Kiều thì họ bỗng ghì mạnh sợi cương khiến năm con ngựa đều cất tiếng hí dài, đứng thẳng hai chân sau lên.
Người cầm đầu trong bọn là một gã đàn ông đứng tuổi, mặt dài và đỏ gay, liền nhanh nhẹn nhảy xuống đất, bước tới hai bước, đưa đôi mắt sáng ngời quét qua Đại Biệt Lục Điểu một lượt, chắp tay nói:
- Tại hạ là Phục Thế Vĩ, tổng tiêu đầu của Hùng Vũ tiêu cục, đến đây đúng theo lời hẹn. Vậy vị nào là Hứa lão sư?
Nam Yến Lăng Vấn Thiên mỉm cười nói:
- Đây chính là Hứa mỗ! Phục Thế Vĩ nghiêm sắc mặt nói:
- Xin Hứa lão sư trả lại số hàng áp tải của chúng tôi bị mất. Nếu chúng tôi có điều gì xúc phạm đến Hứa lão sư thì chúng tôi sẵn sàng nhận lỗi, đồng thời, hôm nay chúng tôi cũng có bày sẵn một tiệc, xin mời tất cả sáu vị đến chung vui. Từ ngày tại hạ làm nghề áp tải hàng đến nay, không hề đắc tội với bất cứ bằng hữu nào trong giang hồ, vậy có lẽ Hứa lão sư đã hiểu lầm chúng tôi! Đôi mày thưa của Nam Yến Lăng Vấn Thiên liền dựng đứng lên, cất tiếng cười to:
- Phục tổng tiêu đầu, ông đã nói sai rồi! ông tuy không có lỗi gì với Hứa mỗ, nhưng ba tháng trước đây, quí tiêu cục khi áp tải hàng đến vùng Nam tỉnh Thiểm Tây có phải đã sát hai một người tên là Tôn Bá hay không?
Phục Thế Vĩ giật mình nói:
- Đúng thế, quả có xảy ra một việc như vậy. Tôn Bá đã đón đường để cướp hàng, ăn nói rất lớn lối, rồi lại ra tay cướp giật thẳng. Tại hạ đã nhân nhượng, nhưng cuối cùng vì bất đắc dĩ nên đã giết chết Tôn Bá đi.
Gã Tôn Bá ấy không có điều ác gì mà hắn không làm, trong võ lâm không ai là không oán ghét, vậy Hứa lão sư tại sao lại ra mặt bênh vực hắn?
Lăng Vấn Thiên bỗng sa sầm nét mặt lạnh lùng nói:
- Phục tổng tiêu đầu nói thế là ông lại sai nữa rồi! Tôn Bá là thủ hạ của Phi Phụng Bang, trong khi đó, anh em của Hứa mỗ đây cũng là người của Phi Phụng Bang, nên lần này phụng mệnh của bang chủ chứ nào phải hành động theo ý cá nhân, lại càng không phải ra mặt để bênh vực! Sắc mặt của Phục Thế Vĩ cũng biến hẳn, nói:
- Nếu thế Hứa lão sư cho gọi tại hạ đến để làm gì?
Lăng Vấn Thiên cười sâu hiểm:
- Hứa mỗ phụng mệnh đến đây để hỏi Phục tổng tiêu đầu lấy một vật. Nếu được sự đồng ý của Phục tổng phiêu đầu thì chúng tôi sẽ trả đủ số hàng hóa cho quí tiêu cục ngay! Phục Thế Vĩ sững sờ một lúc nói:
- Nhưng chẳng hay đấy là vật gì?
- Chúng tôi muốn lấy hai bàn tay của Phục tổng tiêu đầu chứ không có vật gì lạ! Phục Thế Vĩ nghe thế không khỏi bừng bừng nổi giận, đôi mắt trợn to như muốn tét khóe. Những người tùy tùng với ông ta cũng tức giận to tiếng quát mắng om sòm.
Bỗng khi ấy từ phía xa có một tiếng cười to lạnh lùng vọng đến:
- Thực là chẳng kể gì sĩ diện! Bọn các ông có phải đúng là thủ hạ của Phi Phụng Bang chăng? Các ông định giá họa cho người khác, ném đá giấu tay, quả Đại Biệt Lục Điều là bọn người có hành vi đê tiện, bỉ ổi không thể nói! Đại Biệt Lục Điểu nghe thế thì sắc mặt không khỏi biến hẳn. Lăng Vấn Thiên quay về hướng có tiếng nói quát to:
- Tôn giá là ai? Tại sao không chịu bước ra cho mọi người thấy mặt?
Từ phía xa lại truyền đến một tiếng cười nhạt:
- Ngươi muốn ta bước ra cũng không khó gì cả, bang chủ đã ban cho ta “Phi Phụng Linh”, nếu các ngươi tự nhận là môn hạ của Phi Phụng Bang thì hãy quì ngay xuống để tiếp lệnh! Giọng nói ấy tuy không to lắm, nhưng lọt vào tai người nghe vang rền, khiến màng tai rung chuyển như muốn điếc, không ai là không kinh hoàng sợ hãi.
Đại Biệt Lục Điểu đều giận đến xám mặt. Bắc Nhạn Tào Thương quát to một tiếng, vọt người bay thẳng tới, vung hai chưởng xô mạnh ra một luồng kình phong ồ ạt.
Nhưng thân hình của Tào Thương mới vừa lao tới được một nửa, thì bỗng như bị đối phương đánh trúng một đòn thật mạnh, cất tiếng gào hết sức thảm thiết, rồi cả người bị hất bắn trở về, rơi xuống đất nghe một tiếng “phịch” thật to.