Tự tay giết môn đồ, Vô Tình thực xấu hổ.
Muốn biết Ngô Câu kiếm, Bát Kỳ tìm tới chỗ.
Giáng Long đi vê đâu?
Ngoài Bát Kỳ đã thâu! Sắc mặt lạnh lùng như băng của Vô Tình Tú Sĩ bỗng trở thành xám ngắt, lộ sắc bực tức trông thực đáng sợ. Bắc Quốc Song Ma và Huyền Băng Lão Mị đêu ngơ ngác nhìn nhau. Cô Côn bồng Cô Túc lên cười nhạt thầm nghĩ:
"Kẻ ác thì gặp ác, thực chăng ngờ chính ngươi cũng phải chịu lâm cảnh như thế! " Huyền Băng Lão Mị lộ sắc nghi ngờ, lập lại hai câu trong tấm giấy:
- Muốn biết Ngô Câu kiếm, Bát Kỳ tìm tới chỗ...?
Huyên Băng Lão Mị cất tiếng cười nhạt nói:
- Trong số Bát Kỳ thì ở đây có mặt bốn rồi, còn một nửa thì hiện nay riêng Thân Thủ Báo ứng Lỗ Công Hành chết sống chưa rõ, Ngọa Long cốc chủ bấy lâu chỉ nghe tên chứ trong võ lâm chưa có ai gặp mặt được người, Thất Chỉ Thần Cái thì từ trước tới nay làm gì hoặc cướp đoạt vật gì cũng hành động công khai không hề giấu diềm, Lãnh Diện La Sát gân đây bế quan, vậy đâu lại đến đây làm gì?
Kỳ Hồng Phi trong số Song Ma liên trợn mắt to nói:
- Nếu nói như ông thì bốn người kia không ai đáng nghi ngờ hết hay sao? Tại sao tấm giấy....? Huyền Băng Lão Mị khoát tay ngăn không cho Kỳ Hông Phi nói hết ngắt lời rằng:
- Già đây chẳng qua căn cứ vào sự việc này mà suy đoán thế thôi, chứ nói đáng nghi hay không thì bốn người chúng ta có mặt ở đây đêu không thể đứng ngoài vòng nghi vấn. Xem ra kẻ hành động vừa rồi không phải chỉ có một người. Kẻ đã trộm lấy Giáng Long kinh rõ ràng...
Mộ Phụng Tường nói:
- Kẻ có thể lấy được Giáng Long kinh và thanh Ngô Câu kiếm trước mặt bốn người chúng ta thì chắc chắn không phải là kẻ võ công tầm thường, tên tuổi thấp kém! Huyên Băng Lão Mị cười nhạt nói:
- Chuyện ấy thì cần gì ông phải nói?
Dứt lời lão ta đưa mắt nhìn thẳng vào Vô Tình Tú Sĩ nói tiếp:
- Lệ lão sư, việc này rõ ràng đã vượt ra ngoài sự dự liệu của mọi người.
Hiện giờ chi bằng ta cứ đặt thẳng nghi vấn cho bốn người vắng mặt trong nhóm Bát Kỳ vậy?
Sắc mặt của Vô Tình Tú Sĩ lạnh lùng nói:
- Cái nhục này, thực Lệ mỗ không làm sao gánh chịu cho được! Kỳ Hồng Phi nói:
- Việc đã đến thế này mà ông còn định đưa tay che trời được hay sao?
ông sẽ trở thành cái đích cho mọi người nhắm và không khi nào yên ổn được đâu! Vô Tình Tú Sĩ cất giọng sâu hiểm cười nói:
- Tôi e rằng bọn họ không có gan như thế! Lệ mỗ đây lòng như sắt đá, không nương tay cho ai bao giờ! Kỳ Hồng Phi cười to như điên nói:
- Việc xảy ra vừa rồi đã hoàn toàn chứng minh được sự thật vê con người ông ra sao. Ông là người võ công cao cường, sao không ra tay đối phó với kẻ địch mà đành ngồi ngó như vậy?
Đôi mắt của Vô Tình Tú Sĩ bỗng sáng quắc, nhìn thẳng vào mặt của Kỳ Hồng Phi giận dữ và đang định gây sự. Nhưng quả ông ta không hổ là một trong Bát Kỳ. Ông ta đã kịp thời suy nghĩ lại và giữ vẻ điềm nhiên cười lạnh lùng nói:
- Theo ý kiến của ông là muốn Lệ mỗ phải làm theo lời nói của Huyền Băng Lão Mị hay sao?
Kỳ Hồng Phi cười to nói:
- Đấy là việc riêng của ông, do ông tự quyết định lấy! Nói đến đây, đôi mắt của lão ta liên xoay vê phía La Hầu Song Hung và bao nhiêu quần hùng chẳng may trúng nhằm chưởng lực âm hàn té nằm trên đất nói tiếp:
- Lệ lão sư đã vô tình gây ra thương tích cho một số người như thế này, ông cần phải lo chữa trị giúp cho họ kẻo kẻ thân phải đau lòng, kẻ thù lấy đó làm vui thích! Vô Tình Tú Sĩ "hừ" một tiếng, thò tay vào áo lấy ra trên mười viên thuốc, phân phối số người bị thương và cả Cô Côn uống vào.
Qua ngày hôm sau, tin tức về việc ấy đã loan truyền khắp mọi nơi. Vì thế n~lũlg nhân vật trong hai phe hắc bạch kéo tới vùng sơn trang nằm cạnh ven hồ có phong cảnh xinh đẹp này không ít. Một bầu không khí nặng nê trùm kín cả sơn trang. Sắc mặt của mỗi người đêu có vẻ trầm ngâm nghiêm nghị, không thất ai lộ vẻ cười vui cả.
Tại gian đại sảnh, xác chết của Phong Kiệt còn nằm yên chưa tẩm liệm. Bên sau bức màn, cả nhà Phong Kiệt đang khóc than ai oán. Cảnh mưa sâu gió thảm ấy thực ai trông thấy cũng phải não lòng. Trong đời không còn gì đau khổ hơn sanh ly tử biệt.
Riêng việc Ngô Câu kiếm và Giáng Long kinh bị mất đi lại càng trở thành một câu đố không ai giải được. Vì mọi việc đã xảy ra trong một khung cảnh, một thời gian và trước mặt một số đông người rất đặc biệt. Kẻ xuống tay làm ra việc ấy lại càng chẳng phải là một nhân vật tầm thường.
Nhưng người ấy là ai? Câu hỏi đó làm cho mọi nhân vật trong hai phe hắc bạch hiện diện tại sơn trang đêu xầm xì bàn tán, song chẳng có ai đi đến kết luận được cả Trong khi đó, có một nghi vấn mà ai cũng cho rằng có thể dựa vào đó tìm ra sự thực được. Đấy là vê con người của Ngọa Long cốc chủ, một con người mà từ bấy lâu nay ai cũng chỉ nghe tên chứ không hê thấy mặt.
Trên một lâu nhỏ, Bắc Quốc Song Ma, Huyền Băng Lão Mị và Vô Tình Tú Sĩ sắc mặt đêu buồn thiu lạnh lùng, đang ngồi im lặng uống rượu với nhau trông thực buồn tẻ.
Bỗng nhiên Kỳ Hông Phi cất tiếng than dài rối nói:
- Ngày tháng trôi qua thật là nhanh chóng, con người vì thế cũng mau già đi. Xem ra, bọn chúng ta chẳng nên dự phần vào cuộc tranh hơn kém trong võ lâm làm gì. Như riêng hai anh em tôi, chỉ trong ba năm qua mà đã gặp hai việc hết sức lạ lùng. Cái chết của Hà Trùng Uy ở Cô Tùng Cốc mãi cho đến ngày hôm nay vẫn còn hoàn toàn bí mật, thế mà giờ đây lại...! Đôi mi mắt của Vô Tình Tú Sĩ khẽ nhường lên lạnh lùng nói:
- cọp chết để da, người chết để tiếng. Bởi thế, nếu ngày nào Lệ mỗ còn ba tấc hơi thì ngày đó nhất định Lệ mỗ sẽ làm cho trời long đất lở, nghiêng ngửa võ lâm! Huyền Băng Lão Mị nghĩ thâm rằng:
"Quả thực là con người lớn lối! ".
Do đó, lão ta bèn cười lạnh lùng nói:
- Lệ lão sư chớ nói quá đáng như vậy làm gì! Trong đêm vừa qua, đối phương đã lấy mất đi pho Giáng Long kinh trước mắt ông, thế mà ông chẳng đối phó được. Vậy ông còn nói gì đến việc làm nghiêng ngửa võ lâm.
Lời nói ngông ấy không dọa được già đây đâu?
Sắc mặt của Vô Tình Tú Sĩ liền đỏ như gấc, giận dữ trợn mắt nhìn Huyên Băng Lão Mị.
Kỳ Hồng Phi vội vàng nói:
- Nhị vị chớ nên gây gổ với nhau làm gì vô ích, hiện giờ chúng ta nên bàn đến những việc cần kíp thì hay hơn. Theo tôi nghĩ, việc làm cấp thiết của chúng ta hiện giờ không gì hơn là phải tìm hiểu xem thực sự có con người gọi là Ngọa Long cốc chủ hay không? Việc này nói ra thì thực là trò cười, vì bấy lâu nay Ngọa Long cốc chủ được cả võ lâm xem là người cầm đầu Bát Kỳ, trong khi đó thì bảy người khác trong Bát Kỳ lại chẳng có ai biết mặt mũi của Ngọa Long cốc chủ cả! Vô Tình Tú Sĩ nói:
- Chắc chắn ông đã biết Ngọa Long cốc chủ ở đâu rồi?
Kỳ Hông Phi cất tiếng cười rối nói:
- Riêng vê Lãnh Diện La Sát và Thất Chỉ Thần Cái võ công cao đến mức nào chúng ta đều biết cả. Dù cho họ có cao hơn bốn chúng ta đi nữa thì cũng không cao hơn là bao. Vậy kẻ có thể cướp được pho Giáng Long kinh ngay trước mặt chúng ta còn ai vào đây? Phương chi hai chữ Giáng Long lại có tính cách xung ky với biệt hiệu Ngọa Long cốc chủ lắm! Mộ Phụng Tường bỗng đưa tay vỗ mạnh vào đùi kêu to rằng:
- Có lý lắm! Có lý lắm! Ngoại trù Ngọa Long cốc chủ ra thì không còn ai vào đây nữa?
Vô Tình Tú Sĩ và Huyền Băng Lão Mị ngẫm nghĩ, cảm thấy lập luận ấy rất hữu lý. Người trong võ lâm rất ky việc đụng chạm đến danh hiệu của mình. Vậy Ngọa Long cốc chủ đâu khác hơn mọi người được.
Vô Tình Tú Sĩ bèn lên tiếng:
- Việc đã thế này thì chúng ta chỉ còn đi con đường ấy mà thôi. Chúng ta hãy chia nhau tìm hiểu vê con người Ngọa Long cốc chủ trước đã?
Liền đó, có hai bóng người ở bên ngoài ngôi lâu bỗng vọt mình bay thẳng lên không nhẹ nhàng như hai con hạc rồi tiếp tục lướt đi hết sức nhanh chóng, chỉ trong chớp mắt là đêu mất hút.
Bảo Độc Cương cách xa Hàn Trang độ mấy mươi dặm. Chung quanh đấy vách núi cao sừng sững hàng trăm trượng, nmg rú um tùm gần như che kín cả bóng mặt trời. Địa hình hiểm trở này của vùng biên cảnh Sơn Đông từ lâu nay đã trở thành sào huyệt của bọn cường khấu, mà khách bộ hành ai cũng cho là một vùng tối nguy hiểm, không khi nào dám qua lại.
Giờ đây trên đỉnh núi cao bỗng xuất hiện bóng của Vân Mộng Bình và Đào Gia Kỳ đang chạy bay như gió. Trên nên trời mây đen phủ kín, gió lạnh thét gào. Những trận mưa giông mùa hạ đã sắp khai diễn.
Vân Mộng Bình nói:
- Không xong, trời sắp đổ mưa rồi, gần đây có một ngôi miếu hoang, chi bằng chúng ta hãy đến đó mà đụt mưa đã! Bâu trời nặng trĩu như sắp sụp xuống, tuy ban ngày mà tối tăm lù mù.
Bỗng nhiên, một tia điện chớp sáng ngời rồi tiếng sấm nổ rung chuyển liên tiếp khiến núi đồi đêu nổi lên những tiếng hồi âm vang dội chẳng khác nào như trời long đất lở. Tiếp đó những hạt mưa to như hạt đậu từ trên cao tuôn ào ào xuống đất không ngớt...
Hai người nối gót nhau cùng chạy nhanh đến ngôi miếu hoang và quân áo đều ướt đẫm. Cả hai, mỗi người tìm đến một góc nhà đốt lửa lên để hơ y phục. Đào Gia Kỳ dùng một cành cây căng chiếc áo dài ra, kê sát đống lửa để hơ cho khô nhưng trong lòng không ngớt suy nghĩ.
Chàng mới dấn bước vào chốn giang hô, tuy chính mắt thấy không được bao nhiêu công việc nhưng đôi tai thì đã nghe được rất nhiêu. Duy có điều là mọi việc trong giới giang hô đều diễn biến khó lường, rối rắm phức tạp, không biết đâu mà tìm ra manh mối.
Kể từ sau khi Đào Như Hải đến vùng Thái Sơn trở vê thì chàng liên nghe theo lệnh ân sư bỏ Đào phủ dời đến ở tại một xóm nhỏ ven Kỳ Dương Hồ. Đảng Hải Xuyên suốt ngày lo truyện dạy cho chàng vê nghê văn nghiệp võ. Riêng quyển Thuyết Sách chàng lúc nào cũng đã hiểu được từng chi tiết một. Ba năm gần đây, Đào Gia Kỳ đã sử dụng đến trí khôn của mình, chứng tỏ vê mặt đó chàng còn vượt cao hơn võ công rất nhiêu. Đào Gia Kỳ đã rất nhiều lân được nghe ân sư là Đảng Hải Xuyên nói qua giọng cảm khái rằng:
- Võ công không phải là môn học đáng ỷ lại trong đời sống mà trí khôn của con người mới quả thực là một phương tiện để khuất phục kẻ khác! Võ công của thầy đây có thể nói là không ai địch nổi thế mà chẳng ngờ lại bị Đào Như Hải thanh toán ngầm nên chẳng những đôi chân phải chịu tàn phế, mà võ công do đó cũng bị mất đi quá nửa. Bởi vậy, sau này con có dấn bước vào chốn giang hồ thì nên dùng mưu mẹo để đối phó với mọi người chung quanh, tuyệt đối chớ nên dùng võ công một cách nóng nẩy! Ba năm qua, Đào Gia Kỳ đã học được rất nhiêu môn võ công, nhưng thực ra chàng thu thập cũng chẳng nhiêu. Đấy không phải vì thiên bẩm của chàng không đủ mà chính là vì đôi chân của Đảng Hải Xuyên đã bị tàn phế, không thể chỉ dạy cho chàng đến nơi đến chốn. ý nghĩ của Đảng Hải Xuyên là mong sau này Đào Gia Kỳ sẽ tự trụi rèn hầu tìm hiểu ra để phát triển tài nghệ của mình thêm lên.
Quyển Thuyết Sách đã rèn luyện Đào Gia Kỳ trở thành một con người đa trí đa nghi. Khi gặp một chuyện gì chàng đêu tìm hiểu suy đoán qua đủ các khía cạnh. Giờ đây, chàng đang suy đoán vê lai lịch tỉ mỉ của ân sư mình tức Đảng Hải Xuyên. Trong võ lâm không có ai được biết danh hiệu và lai lịch của sư phụ chàng cả. Vừa rồi chàng được nghe số người của Vô Tình Tú Sĩ nói chuyện với nhau tại Điệp Thúy sơn trang cho rằng từ trước tới nay chẳng hê có ai trông thấy chân diện mục của Ngọa Long cốc chủ cả.
Vậy hay là ân sư của mình chính là Ngọa Long cốc chủ đó chăng?
Đối với Vân Mộng Bình chàng cũng có không biết bao nhiêu nghi vấn Ngay đến tiểu thư của cô ta là Huỳnh ỷ Vân cũng thế. Sở dĩ chàng nghi ngờ Vân Mộng Bình là vì cô ta lúc nào cũng giữ kín thân thế và lai lịch của Huỳnh ỷ Vân, cũng như không để lộ việc hai người đã đi đến vùng Thái Sơn trước đây Hôm nay đối với nội dung của pho Giáng Long kinh chàng cũng không khỏi có nhiêu điêu băn khoăn, nghi ngờ. Vì anh em họ Cô khi đến Viễn Tường khách điếm để gây sự với Sĩ Thiền đại sư có nói pho Giáng Long kinh là do Huyên Băng Lão Mị đã cướp đi, thế sao ngày nay sự thật cho thấy là pho kinh đó đã do Vô Tình Tú Sĩ lấy được?
Vậy có lẽ nào La Hầu Song Hung cũng không biết mặt Vô Tình Tú Sĩ và lầm ông ta với Huyên Băng Lão Mị?
Kế đó, Sĩ Thiền đại sư nguyên là người xuất thân từ phái Thiếu Lâm và chính miệng ông ta đã nói với ba tăng nhân của phái này, trước đây ông ta đã ném pho Giáng Long kinh xuống đáy giếng sâu.
Những sự ghi chép trong Giáng Long kinh đêu là những môn võ học cao thâm, dù có lấy được cũng không tìm hiểu ngay một cách nhanh chóng được nên ông ra mới ném xuống đáy giếng sâu để giấu đi. Song hành động ấy cũng đã làm cho người ta băn khoăn khó hiểu.
chàng lại nhớ Vân Mộng Bình có nói:
"Nếu tìm hiểu được hết những sự ghi chép trong pho Giáng Long kinh thì cả võ lâm sẽ không còn ai đối địch nổi... " Nếu Huỳnh ỷ Vân có một thân thế bi đát đáng thương đúng như lời Vân Mộng Bình nói là người mẹ và đứa em trai đêu bị chết dưới gươm đao của kẻ thù, cũng như người cha bị kẻ thù dùng thủ đoạn âm độc chế ngự, suốt ngày phải chịu vết thương hành hạ đau đớn thì dù nàng có lấy được pho Giáng Long kinh cũng chẳng sao. Nhưng vạn nhất lời nói của Vân Mộng Bình không đúng sự thực thì hậu họa thực to tát vô cùng...
Vì nghĩ như thế nên lòng chàng cảm thấy không yên tâm tí nào cả.
Chàng đưa mắt nhìn thanh Ngô Câu kiếm và chiếc hộp bằng ngọc vàng lóng lánh để bên đống lửa, trong lòng đã nảy sinh một cách đối phó.
Bên ngoài ngôi miếu mưa vẫn còn to, gió thổi ào ào, sấm nổ vang động. Thỉnh thoảng những làn điện chớp sáng ngời giăng trên nên trời đen như muôn ngàn con rắn lửa.
Lúc ấy, có tiếng nói trong trẻo, ngọt ngào của Vân Mộng Bình từ phía bên kia tấm vách tường vọng lại:
- Trận mưa này chắc là kéo dài lắm. Này chiếc áo dài của anh đã khô chưa?
Đào Gia Kỳ đáp rằng:
- Chưa, áo lót bên trong cũng chưa hơ cho khô nữa. Cô nương, còn cô thì sao?
Vân Mộng Bình cất giọng trong trẻo cười giòn nói:
- Thì cũng thế thôi, thực phiên quá! Hai người lại im lặng không nói gì cả. Đào Gia Kỳ lại miên man ngồi nghĩ đến việc cướp đoạt lấy thanh kiếm và pho kinh vừa rồi...
Thì ra, giữa lúc số nhân vật hắc đạo đang khiếp sợ trước Vô Tình Tú Sĩ thì Vân Mộng Bình và Đào Gia Kỳ đã lẻn vào được gian lầu. Trước khung cảnh ấy họ đêu cảm thấy không có cách gì để cướp đoạt lấy hai bảo vật đó cả Hai người cùng sánh vai nhau đứng yên. Vân Mộng Bình không ngớt hối thúc Đào Gia Kỳ tìm cách đoạt bảo vật trước mắt. Đào Gia Kỳ khẽ nói răng:
- Như tại hạ đã nói, vì tôi võ công không cao nếu xông vào cướp đoạt thẳng tay thì tất tự tìm lấy cái chết mà thôi. Nhưng tại hạ đã nghĩ ra một biện pháp bóc khoai lùi trong lửa, chẳng hiểu cô nương có bằng lòng nghe theo hay không?
Vân Mộng Bình nói:
- Anh cứ nói thử xem! Đào Gia Kỳ hỏi:
- Cô nương có biết thuật Nê hoàn đả huyệt không?
Vân Mộng Bình không khỏi sửng sốt nói:
- Quái nhân ấy võ công hết sức cao cường, dùng thuật Nê hoàn đả huyệt thì lão ta sẽ biết ngay! Đào Gia Kỳ lắc đầu đáp:
- Nê hoàn đả huyệt là để đối phó với Phong Kiệt thôi. Sau đó, tại hạ sẽ dùng chưởng quét tắt hết những ngọn đèn trong phòng. Tức thì, đôi chưởng của cô nương một đánh thăng tới và một quét ra sau gây thành một ngọn gió lốc trong gian phòng. Đồng thời, cô nương sẽ nhân đó mà đi theo hướng không có ngọn gió, tràn tới chụp lấy pho Giáng Long kinh để trên bàn rồi chạy đi. Như vậy, quái nhân nọ chắc sẽ căn cứ vào luồng gió cuốn tới mà phản công trở lại, trong khi cô nương đã theo một hướng khác thoát khỏi ra ngoài gian phòng rồi. Riêng thanh Ngô Câu kiếm thì để tại hạ sẽ đoạt lấy trong tay Phong Kiệt! Vân Mộng Bình lộ vẻ ngờ vực nói:
- Phương pháp ấy có thể thành công hay không?
- Ngoài phương pháp đó ra thì ta không còn cách nào khác nữa?
Đào Gia Kỳ ngưng lại trong giây lát, rồi tiếp lời rằng:
- Phương pháp ấy tại hạ gọi nó là phương pháp bóc khoai lùi trong lửa, lẽ dĩ nhiên là nó rất nguy hiểm. Nhưng theo sự phán đoán của tại hạ thì nếu chúng ta hành động nhanh chóng, kịp thời đi đến sự thành công chẳng khó gì cả. Hơn nữa, nếu được như vậy thì tại hạ cam đoan là cô nương chẳng hê bị một tí tổn thương nào cả! Vân Mộng Bình nhìn chăm chú vào Đào Gia Kỳ khẽ gật đầu nói:
- Thì cứ làm theo phương pháp đó của anh vậy! Nói đoạn, nàng đưa tay lên mái tóc, gỡ xuống một hạt châu nói:
- Tạm lấy hạt châu này để làm nê hoàn! Dứt lời, nàng giơ tay định bắn thẳng vào Huyền khu huyệt tại phía sau lưng của Phong Kiệt.
Đào Gia Kỳ vội vàng ngăn lại nói:
- Chậm đã! Thời cơ chưa đến đâu! Muốn làm cho Phong Kiệt phải đứng sững một chỗ thì cân phải ném thẳng vào vị trí Thân đạo huyệt, ba phân vê phía trái mới có kết quả được! vân Mộng Bình lộ vẻ ngạc nhiên vì nàng chăng ngờ Đào Gia Kỳ lại am hiểu các vị trí huyệt mạch trong cơ thể con người như thế.
Bỗng khi ấy, Bắc Quốc Song Ma và Huyền Băng Lão Mị vượt qua cửa sổ tiến thẳng vào gian phòng. Đào Gia Kỳ trông thấy thế bèn khẽ quát rằng:
- Thời cơ đã đến, cô nương hãy ra tay đi! Vân Mộng Bình vung nắm tay ra, tức thì hạt châu trong tay nàng đã vút tới, đánh trúng ngay vào vị trí cánh Thần đạo huyệt ba phân vê phía trái trên người Phong Kiệt không sai một ly nào cả. Liên đó, đôi chưởng của Vân Mộng Bình cũng nhanh như chớp vung ra, khiến cả gian phòng kiên bị một cơn gió lốc cuốn tới. Đào Gia Kỳ cũng kịp thời vung chưởng mặt quét ra một luồng tiêm lực thổi tắt tất cả những ngọn đèn trong phòng.
Không chậm trễ, Vân Mộng Bình lao thẳng qua cửa sổ tiến vào gian phòng, chụp lấy chiếc hộp ngọc để trên mặt bàn. Trong khi ấy, chưởng trái của Đào Gia Kỳ đã nhanh nhẹn đánh thẳng vê phía Vô Tình Tú Sĩ, đồng thời cũng nhanh nhẹn lướt tới khung cửa sổ nơi Phong Kiệt đang đứng, giương ngón tay ra điểm thẳng vào Mệnh môn huyệt của Phong Kiệt rồi chớp nhoáng chụp lấy thanh Ngô Câu kiếm lẫn chiếc vỏ trong tay y.
Quả nhiên, Vô Tình Tú Sĩ đã bị đánh lừa bởi chưởng lực của Đào Gia Kỳ vừa đánh tới nên Vân Mộng Bình thừa sơ hở cướp được chiếc hộp ngọc rồi lao ra cửa sổ một cách dễ dàng.
Tất cả những hành động ấy chỉ xảy ra trong một cái chớp mắt, nhanh không thua điện chớp. Nếu không nhờ tài trí của Đào Gia Kỳ thì nào có thể tạo được một kỳ công như thế.
Vân Mộng Bình vừa lướt ra khỏi cửa sổ trông thấy Đào Gia Kỳ cũng đã cướp được thanh Ngô Câu kiếm vào tay rồi nên hết sức mừng rỡ, giục Đào Gia Kỳ bỏ chạy đi.
Đào Gia Kỳ lắc đầu nói nhỏ:
- Bọn họ khi chạy túa ra tất sẽ chú ý đến những nơi cách đây khá xa chứ không khi nào chú ý đến những nơi ở gần, chúng ta phải ẩn núp ở đây trong giây lát! Nhưng không ngờ số người của Vô Tình Tú Sĩ vẫn không hề đuổi theo, tuy thế họ vẫn ở yên tại đấy sau nửa tiếng đồng hồ mới đi trở vê Viễn Tường khách điếm.
Đến sáng hôm sau, Vân Mộng Bình muốn gấp rút trở về gặp Huỳnh ỷ Vân ngay nhưng Đào Gia Kỳ cương quyết trở lại Điệp Thúy sơn trang một lần nữa để tìm hiểu xem Vô Tình Tú Sĩ có hành động đối phó như thế nào, cũng như các nhân vật võ lâm có ý định ra sao?
vân Mộng Bình không thể ngăn chàng được nên phải cùng đi theo đến Điệp Thúy sơn trang. Nhờ đó, Đào Gia Kỳ mới nghe ngóng được tất cả những lời bàn tán của nhân vật hai phe hắc bạch.
Số quân áo ướt đẫm làm cho Đào Gia Kỳ đã được hơ khô xong. Chàng nghe có tiếng Vân Mộng Bình trách mình là nếu không đi đến Điệp Thúy sơn trang như vừa rồi thì đâu có gặp trận mưa to như thế này, khiến cả hai đêu bị ướt đẫm như gà bị té xuống nước.
Đào Gia Kỳ chỉ mỉm cười không nói gì cả.
Bỗng chàng lại nghe có tiếng của Vân Mộng Bình nói:
- Này sao anh chẳng trả lời gì cả? Tôi bước qua bên ấy đó! Đào Gia Kỳ nói:
- Tại hạ đã mặc xong y phục, cô nương có đến cũng chẳng hại gì! Tức thì trông thấy có một bóng người bay thoắt đến, mặt hoa tươi cười xinh đẹp như tiên nga. Người ấy chính là Vân Mộng Bình. Nàng đứng yên trước mặt chàng không nói gì cả.
Đào Gia Kỳ nãy giờ ngôi yên trên đất, liền đứng dậy nói:
- Cơn mưa vẫn to, vậy sao cô nương không ngôi xuống cùng nói chuyện với nhau cho vui?
Vân Mộng Bình mỉm cười, cúi người ngôi xuống đất nhường cao đôi mày liễu nói:
- Anh định nói gì đây?
Đào Gia Kỳ cũng ngôi xuống đất trở lại rồi với tay câm một cành cây khô khêu đống lửa cho cháy to lên, miệng nói rằng:
- Tại hạ vừa rồi có nghĩ ra là e rằng pho Giáng Long kinh của chúng ta cướp được có thể là một pho kinh giả! Vân Mộng Bình không khỏi sửng sốt, đôi mắt sáng lóng lánh và trong ngần, giương lên tròn xoe nói:
- Anh căn cứ vào đâu mà nói như thế?
Đào Gia Kỳ mỉm cười nói:
- Sau khi cô nương đã cướp pho Giáng Long kinh đi rồi, tại sao Vô Tình Tú Sĩ vẫn không đuổi theo. Việc ấy trái hẳn với thói thường nên e rằng có điêu gì man trá. Có lẽ Vô Tình Tú Sĩ đã để cái hộp không ra trước mặt làm miếng môi câu nhử mọi người! Vân Mộng Bình nghe nói thâm nghĩ:
"Điều nghi ngờ của anh ấy có lý lắm, ta đã cực khổ mới đoạt được, nếu đúng như vậy thì chẳng hóa ra ta mừng hụt hay sao? Hơn nữa, lại còn có thể bị tiểu thư trách mắng là đã làm hỏng việc lớn thì thật không biết ăn nói làm sao? " Bởi thế nàng bèn nói:
- Đến giờ anh mới nói ra điêu ấy, có lẽ cũng không muộn lắm chứ?
Đào Gia Kỳ lắc đầu cười nói:
- Vẫn chưa muộn lắm. Giờ đây tại hạ có ý là nên dùng thanh Ngô Câu kiếm khui chiếc hộp ngọc ấy ra, để xem bên trong thực có pho Giáng Long kinh hay không, rồi sẽ tìm cách đối phó sau.
Vân Mộng Bình cười nói:
- Như vậy rất hay! Đào Gia Kỳ bèn câm lấy chiếc hộp ngọc màu vàng lóng lánh lên, đưa mắt nhìn kỹ trong giây lát, nhận thấy bên trên nắp hộp có một đường khe rất nhỏ và lu mờ nên liên rút thanh Ngô Câu kiếm ra khỏi vỏ. Tức thì, ánh kiếm chói lọi lạnh ngắt khiến cả ngôi miếu hoang bỗng dưng sáng sủa như ban ngày, khi lạnh tê buốt cả da thịt khiến dù ai cũng có cảm giác kinh hoàng ghê rợn. Do đó, Đào Gia Kỳ không khỏi buột miệng khen:
- Quả là thanh kiếm tốt! Vân Mộng Bình trái lại đang nín thở theo dõi từng cử chỉ một của Đào Gia Kỳ, trông thấy chàng đưa mũi kiếm lên rồi dồn nội lực vào thân kiếm, ấn xuống đường khe của chiếc hộp ngọc. Qua một tiếng rít khẽ như xé lụa, đường khe trên chiếc hộp ngọc bỗng tự động tách làm đôi.
Đào Gia Kỳ thầm vui mừng trong lòng, buông thanh Ngô Câu kiếm xuống, đưa mắt chú ý nhìn Vân Mộng Bình nói:
- Thanh Ngô Câu kiếm này quả thực hết sức sắc bén, chiếc hộp ngọc đã bị nó tách làm đôi...
Vừa nói đến đây thì sắc mặt của chàng biến hẳn, tiếp rằng:
- Chẳng phải cô nương đã nói là chiếc hộp ngọc này hết sức cứng rắn, tất cả các loại sắt thép thông thường, cũng như nội lực của một người tài nghệ thấp kém thì không làm sao mở ra được? Thanh Ngô Câu kiếm này đã sắc bén đến nỗi khui chiếc hộp ngọc một cách dễ dàng, thế tại sao Vô Tình Tú Sĩ không khui ra lấy pho kinh và bỏ đi nơi khác, hà tất phải ở mãi trong Điệp Thúy sơn trang làm gì?
Câu nói của chàng mới nghe qua thì hết sức hợp tình hợp lý, nhưng kỳ thực bên trong lại vô cùng xảo trá. Vân Mộng Bình nào có biết Đào Gia Kỳ đã dùng đến một thủ pháp tuyệt học trong võ lâm gọi là Di sơn truyện lực để khui chiếc hộp nên nàng không khỏi biến hẳn sắc mặt, thân hình cũng khẽ run rẩy.
Đào Gia Kỳ tuy dùng thủ đoạn tiểu xảo nhưng chính là để phục vụ cho lẽ phải nên thấy thế không khỏi cười thầm, từ từ đưa năm ngón tay mặt ra giở nắp chiếc hộp. Trong hộp đã hiện rõ một pho kinh dày độ nửa tấc mộc, trên bìa có đê ba chữ phạn Giáng Long Kinh.
Vân Mộng Bình chồm người tới, đưa mắt chăm chú nhìn pho kinh, nàng trông thấy Đào Gia Kỳ lật từng trang một để xem qua. Chàng lật khá mau tựa hồ như cưỡi ngựa xem hoa, lật để đếm trang vậy. Nhưng nàng nào có biết Đào Gia Kỳ chỉ ngó thoáng qua là đã xem hàng chục hàng và sức nhớ dai không ai tưởng tượng nổi. Do đó, chỉ trong giây lát là chàng đã thuộc nằm lòng không còn sót một chữ ghi chép trong pho Giáng Long kinh.
Đào Gia Kỳ xếp cuốn kinh lại, mặt lộ vẻ luống cuống nói:
- Cô nương, xin tha lỗi cho về chỗ tại hạ không thể nhận định được quyển kinh này là thực hay là giả. Vậy, hãy mang vê cho tiểu thư nhà cô tự phán đoán lấy! Vân Mộng Bình trông thấy Đào Gia Kỳ chỉ lật nhanh để xem qua từng trang kinh nhưng không ngờ chàng lại có một sức nhớ dai phi thường. Vì chính nàng không làm sao nhớ được những lời ghi chép trong pho kinh nên cũng chẳng có sự nghi ngờ gì đối với chàng cả.
Vân Mộng Bình khẽ "hừ" một tiếng trong mũi nói:
- Tôi tưởng anh là người tài giỏi, nhưng chẳng ngờ bề ngoài dễ coi nhưng thực ra lại không dùng được vào đâu được! Nói đoạn, nàng phá lên cười khanh khách.
Đào Gia Kỳ đậy chiếc hộp ngọc lại, trao đến tận tay của Vân Mộng Bình rồi đứng thẳng lên.
Lúc ấy, mưa đã nhỏ dân. Chàng bước ra ngoài cửa miếu đưa mắt nhìn nên trời, trông thấy chân trời đã lộ một khoảng xanh trong ngần, mây đen đang trôi đi cuồn cuộn, biết cơn mưa sắp tạnh hẳn nên bước trở vào trong ngôi miếu nói:
- Cô nương, trong chốc lát trời sẽ tạnh mưa, chúng ta đi đâu bây giờ.
Vân Mộng Bình quắc mắt nhìn chàng một lượt nói:
- Anh không muốn đến gặp tiểu thư nhà tôi hay sao? Trước đây tôi nhìn thấy dáng điệu luống cuống và ngây ngất của anh khi gặp mặt tiểu thư nên đến ngày nay vẫn còn thấy tức cười! Đào Gia Kỳ nói:
- Chỉ nói nhảm thôi! Thùa ấy tại hạ còn bé nên trông thấy sắc đẹp tuyệt thế cũng như giáng điệu quí phái của tiểu thư nhà cô, dù cho ai thấy cũng có lòng ngưỡng mộ, chứ riêng gì tại hạ đâu?
Vân Mộng Bình cười khanh khách nói:
- Nếu thế thì tôi nhận mình đã nói sai vậy. Nhưng tiểu thư nhà tôi hiện giờ đang ở tại Mông Sơn, cách đây ngoài một trăm dặm đường, anh có bằng lòng đi đến đó không?
Đào Gia Kỳ trầm ngâm một lúc nói:
- Chẳng biết tiểu thư nhà cô có bằng lòng gặp tôi chăng?
Vân Mộng Bình mỉm cười rất tự nhiên rồi giắt thanh Ngô Câu kiếm lên vai, cất chiếc hộp ngọc vào áo nhường cao đôi mày nói:
- Thôi chúng ta hãy đi! Đào Gia Kỳ nói:
- Tại hạ không biết đường, xin cô nương đi trước! Vân Mộng Bình liên lao người ra khỏi cửa miếu, Đào Gia Kỳ cũng nhanh nhẹn đuổi theo sau, cả hai cùng đội cơn mưa bụi còn đang rơi lất phất, lướt tới như bay.
Đến khi hoàng hôn đã xuống, màu ráng chói rực một góc trời thì hai người đã bước chân đến vùng Mông Sơn núi đồi trùng điệp, rùng cây um tùm. Khi cả hai đến dưới một ngọn núi thì trông thấy bên trên ngọn núi ấy trúc mọc thành rừng, màu xanh biếc trông vô cùng đẹp mắt. Mỗi khi ngọn gió thổi qua, rừng trúc xào xạc nghe rất vui tai, nhấp nhô đó đây khiến người đến đây cảm giác mình đang ở trước một đại dương xanh lục, tâm hồn hết sức sảng khoái.
Vân Mộng Bình bỗng quay đâu lại nhìn Đào Gia Kỳ nói:
- Tiểu thư nhà tôi ở trên ngọn núi này. Anh hãy tạm đứng lại đây chờ trong giây lát để tôi lên ra mắt tiểu thư, hỏi xem cô ấy có bằng lòng tiếp anh hay không? Theo ý tôi nghĩ thì chắc chắn không có vấn đê gì, nhưng phải bẩm trước cho đúng lẽ! Đào Gia Kỳ gật đầu nói:
- Xin cô nương cứ tự tiện.
Vân Mộng Bình dặn dò:
- Anh chớ nên đi xa kẻo tôi phải tìm kiếm nhé! Nói đoạn, nàng lao người phóng đi là đã bay ra ngoài sáu bảy trượng rồi lẩn khuất giữa cánh rừng trúc.
Đào Gia Kỳ ngôi lên một phiến đá kê thành tam cấp, ngửa mắt nhìn những áng mây trắng phản chiếu ánh ráng hồng đang trôi lơ lửng trên không, trong khi đầu óc chàng lần lượt lĩnh hội được những lời lẽ ghi chép trong pho Giáng Long kinh. Chàng mải miết suy nghĩ và tìm hiểu nên gần như quên tất cả chung quanh. Chẳng mấy chốc, màn đêm đã buông xuống, gió núi thổi mỗi lúc mạnh thêm, bóng trăng xanh cũng đang từ từ nhô lên khỏi ngọn núi khiến cả vùng núi đồi đêu sáng lên, trông chẳng khác nào một cảnh thần tiên.
Chàng không hiểu thời gian đã trôi qua bao lâu, nhưng bỗng nghe phía sau lưng có tiếng cười trong trẻo của Vân Mộng Bình và nói:
- Này, anh đang nghĩ gì thế kia? Tiểu thư nhà tôi muốn gặp mặt anh đấy! Đào Gia Kỳ như bừng tỉnh trở lại, nhanh nhẹn đứng lên, ngửa mặt nhìn trời nói:
- Cô nương, sao cô đi lâu như thế?
Vân Mộng Bình nhếch môi cười nói:
- Tiểu thư đang cho lão gia uống thuốc và xoa bóp các huyệt đạo cho lão gia nên chờ đợi mãi đến nửa giờ sau tiểu thư mới cho tôi nói chuyện.
Tiểu thư đã xem qua và nhận pho Giáng Long kinh ấy là thực nên muốn gặp mặt anh để tỏ lời cảm ơn đấy! Đào Gia Kỳ nói:
- Việc cảm ơn thực tôi không dám nhận, nhưng tại hạ cần phải yết kiến tiểu thư nhà cho hợp lễ! Dứt lời, cả hai cùng leo lên núi. Đi chẳng bao lâu đã trông thấy một bức tường trắng thấp thoáng sau cánh rừng trúc xanh. Khi đến gân mới thấy đó là một gian nhà trệt nhưng rất xinh xắn. Hai cánh cửa sổ chỉ khép hờ.
Vân Mộng Bình nói:
- Thưa tiểu thư, Đào công tử đã đến đây rồi! Tức thì, từ trong nhà có một giọng nói nhẹ nhàng trong trẻo vọng ra răng:
- Vân nhi, hãy bảo với công tử là ta mời công tử vào! Đào Gia Kỳ nghe giọng nói ấy thì không khỏi giật mình, thầm nghĩ:
"Trước đây ta được nghe giọng nói của người con gái che mặt bang chủ Phi Phụng Bang, sao giống y hệt giọng nói của nàng? Vậy chả lẽ nàng chính là bang chủ của Phi Phụng Bang hay sao?" Nhưng liên đó, chàng đã theo chân Vân Mộng Bình bước vào nhà.
Chàng trông thấy Huỳnh ỷ Vân đang đứng dựa bên cạnh bàn, sắc đẹp còn lộng lẫy hơn xưa. Người nàng đang mặc một chiếc áo lụa trắng tinh, sắc mặt tươi cười, tóc mây xanh biếc, ngực hơi phồng cao, trông con người vừa xinh đẹp vừa sang trọng.
Nàng tươi cười nói:
- Ồ! Đào công tử nay đã cao thế này kia rồi à?
Đào Gia Kỳ bất giác cúi đâu thi lễ nói:
- Huỳnh cô nương vẫn được mạnh khỏe chứ? Từ ngày xa cách đến nay, thấm thoát đã ba năm, chắc là cô nương mọi sự cũng được như ý?
Huỳnh ỷ Vân cười buồn bã nói:
- Hoàn cảnh của tôi chỉ gọi là như ý? Thù cha cũng như mối hận nhà đêu chưa trả được! Thực tôi không ngờ công tử được một vị dị nhân thương mến, truyền dạy cho bao nhiêu võ công tuyệt thế, đấy chính là việc đáng mừng! Đào Gia Kỳ nói:
- Không dám! Võ công của tại hạ nếu đem so sánh với cô nương thì thật chênh lệch nhau một trời một vực! Huỳnh ỷ Vân cười nói:
- Xin mời công tử ngồi đã! Nói đến đây, nàng lại quay qua Vân Mộng Bình bảo:
- Vân nhi, hãy mời Đào công tử một chén trà thơm! Vân Mộng Bình đáp lời rồi bước thẳng ra nhà sau.
Huỳnh ỷ Vân lại nói tiếp:
- Vì gia phụ cần người săn sóc nên tôi không thể nào bỏ đi đâu trong giây lát được cả. Những việc ở bên ngoài, tôi đêu nhờ Vân nhi giúp cho.
Lần này nếu không nhờ công tử tiếp một tay thì thanh gươm cũng như pho kinh chắc chắn khó lấy được. Vậy tôi xin có lời thành thực cảm tạ công tử.
Đào Gia Kỳ vội vàng cúi người, khiêm tốn nói:
- Trước đây, nếu tại hạ không nhờ hai vị cô nương thì chắc chắn đã thành một bộ xương khô rồi. Ơn to ấy, mãi cho đến ngày nay tôi vẫn chưa trả được. Vậy với những công việc nhỏ mọn này tôi đâu lại dám nhận lời cảm tạ. Vừa rồi tôi được nghe Vân cô nương nói cho biết lệnh tôn của tiểu thư bị kẻ thù ám hại nhưng chẳng hay kẻ thù ấy là ai?
Huỳnh ỷ Vân buồn bã nói:
- Hàn môn chẳng may gặp biến cố ấy, nay được công tử để ý hỏi thăm, vậy làm thế nào lại không nói rõ? Duy chỉ có điêu là kẻ thù của gia đình chúng tôi chỉ được biết là một nhân vật lợi hại, song chưa hê đoán biết đích xác là nhân vật ấy là người nào, nên không thể nói rõ cho công tử nghe được Hơn nữa, việc ấy rất phức tạp, có dính líu đến một số đông người, nói ra ắt sẽ làm cho người nghe phải rối. Công tử là khách xa vừa đến, chi bằng nói việc khác thì hay hơn.
Đào Gia Kỳ thấy không tiện hỏi thêm nên lên tiếng tỏ ý tán đồng.
Huỳnh ỷ Vân cười tự nhiên nói:
- Pho Giáng Long kinh toàn ghi chép những tuyệt học trong võ lâm.
chẳng hay công tử giở ra xem có lĩnh hội được ít nhiêu gì không?
Đào Gia Kỳ không khỏi giật mình, mỉm cười đáp:
- Tại hạ vốn chỉ có ý muốn nhận xét coi nó là thật hay giả thôi, nhưng không ngờ bên trong đêu là chữ Phạn, mà tại hạ thì không được biết một chữ Phạn nào cả. Bởi thế, nếu nói đến lĩnh hội thì tại hạ thực là xấu hổ! Nói đến đây thì Vân Mộng Bình đã bưng một cốc trà thơm đến nơi.
Huỳnh ỷ Vân lại nói:
- Tiện thiếp còn có một việc này muốn nhờ công tử nhưng chẳng rõ công tử có cho phép giãi bày hay chăng?
Đào Gia Kỳ nói:
- Chỉ cần việc gì mà tại hạ làm được thì tại hạ sẽ sẵn sàng theo mệnh lệnh của tiểu thư! Huỳnh ỷ Vân nói:
- Gia phụ bị trọng thương, nếu không xin được ba viên Cửu chuyển phản hồn đơn của Tục Mệnh Quái Y Ngôn Như Băng thì không thể nào chữa lành được. Nhưng Ngôn Như Băng là người có tính tình thật lạ lùng, khó ai tiếp xúc được. Ông ta hiện nay chỉ nghe nói là đang ở miền hạ du sông Gia Lăng, chứ cũng không có ai biết rõ địa điểm. Công tử có thể nhân tiện trong dịp đi hành đạo trong chọn giang hồ, tìm cách gặp gỡ ông ấy để xem giúp cho những viên thuốc trên được hay không? Tiện thiếp sẽ sai Vân nhi đến tại cửa Đông thành Gia Lăng trong ngày lễ Đoan Ngọ để tiếp tay với công tử! Lúc đó, Đào Gia Kỳ đã đoán chắc chính Huỳnh ỷ Vân là bang chủ của Phi Phụng Bang rồi. Những hành động của cô ta hẳn là có nhiều điều bí ẩn.
Bởi thế, khi nghe qua những lời nói ấy, chàng bèn nghĩ:
"Tại sao ta không nhân dịp này hứa với nàng làm giúp các việc đó để có cơ hội tìm hiểu thân thế đầy bí mật của nàng. " Vì thế chàng vội nói:
- Chỉ e tài nghệ của tại hạ quá kém cỏi, không sao làm được việc to mà thôi! Huỳnh ỷ Vân tươi cười nói:
- Vân nhi có nói cho tiện thiếp nghe rõ mọi hành động của công tử khi đoạt lấy thanh gươm và pho kinh nên đã biết công tử là người trí tuệ hơn người. Nếu tiện thiếp được công tử hứa giúp đỡ ta thật hết sức cảm tạ mà võ lâm còn lấy đó làm một sự vui mừng! Đào Gia Kỳ nói:
- Nếu thế thì để tại hạ cố gắng thử xem. Nếu có hỏng việc lớn thì cô nương chớ nên quở trách nhé! Đêm đã khuya rồi, vậy tại hạ xin cáo lui! Vừa nói chàng xá một xá sâu tới đất.
Huỳnh ỷ Vân không lưu chàng lại mà sai Vân Mộng Bình tiễn chân khách đi, nói:
- Tôi vốn cần phải mời công tử ở lại nghỉ một đêm nhưng ngặt vì có điêu bất tiện nên không thể mời công tử được. Đi xuống núi không xa sẽ gặp huyện thành của huyện Môn âm xin công tử bỏ lỗi cho về chỗ tiện thiếp không thể đưa đi xa được! Vân Mộng Bình bèn đưa chàng xuống núi nói:
- Ngày Đoan Ngọ anh chớ quên đấy nhé! Đào Gia Kỳ nói:
- Lời hứa của tại hạ đáng nghìn vàng. Đúng thua ngày Đoan Ngọ, tại hạ sẽ chờ cô nương trên lầu thành Gia Lăng vậy! Vân Mộng Bình cất tiếng cười giòn rồi lao người trở lên núi. Đào Gia Kỳ vốn có ý sẽ lẻn trở lại để tìm hiểu lai lịch của chủ tớ Huỳnh ỷ Vân nhưng chàng bỗng thay đổi ý nghĩ ấy và thầm nghĩ:
"Huỳnh ỷ Vân là bang chủ Phi Phụng Bang, chắc chắn trên ngọn núi này có bố trí nhiêu trạm canh bí mật.
Bởi thế bất cứ hành động gì của ta cũng đêu lọt cả vào mắt cảu nàng. Vậy chi bằng ta cứ giả vờ không biết thì hay hơn! " Nghĩ thế nên chàng vội vàng lao mình nhằm hướng huyện thành Môn âm chạy vút tới.
Một buổi sáng ba ngày hôm sau, Đào Gia Kỳ đã có mặt tại huyện thành Khúc Phụ. Chàng đang nhắm hướng tường cao của một ngôi nhà đồ sộ, ung dung bước thăng tới.
Cánh cửa của ngôi nhà ấy đang đóng chặt nên chàng bước thẳng đến gõ nhẹ hai tiếng.
Bỗng từ bên trong có một giọng ồ ê quát to rằng:
- Ai thế?
Hai cánh cửa liên được xô mạnh ra và một người đàn ông to lớn đã xuất hiện nơi khung cửa. Đôi mắt tròn xoe của y không ngớt nhìn khắp người của Đào Gia Kỳ.
Đào Gia Kỳ tươi cười nói:
- Tại hạ muốn xin ra mắt Diệp Hồng Tảo đại gia! Người đàn ông to lớn ấy lộ sắc lạnh lùng nói:
- Ngươi tìm ông ấy để làm gì? ông ấy không có ở nhà! Vừa nói y vừa định đóng cửa lại.
Đào Gia Kỳ hết sức bực tức trước thái độ vô lễ của người đàn ông đó nên liên đưa chân bước lên tam cấp bằng đá rồi thò bàn tay ra đè chặt lấy cánh cửa, hạ giọng nói rằng:
- Ông ấy thực sự không có nhà chăng?
Người đàn ông nọ định đóng cánh cửa lại nhưng cảm thấy cánh cửa đã cứng ngắc, không thể nào nhúc nhích được nên kinh hoàng thầm nghĩ:
"Thực không ngờ một thư sinh trói gà không chặt như thế này mà lại có một sức mạnh đến như thế. Hừ chắc là hắn định đến đây gây sự rồi! " Nghĩ thế nên gã ta liền quắc mắt nạt lớn:
- Thằng bé kia, người định đến đây để gây sự đánh nhau chăng?
Tức thì hắn liền vung chưởng mặt lên, dùng thế Hắc hổ thâu tâm đánh thẳng ra. Đào Gia Kỳ cất tiếng cười lạnh lùng, vung tròn chưởng mặt ra chụp lấy cổ tay của gã đàn ông to lớn nọ rồi vặn mạnh một cái. Thế là gã đàn ông ấy gào lên một tiếng đau đớn như heo bị cắt tiết và thân hình cũng liền bị hất bắn ra sau, té xuống đất nghe một tiếng "oạch" khiến hai mắt đều cảm thấy như lóe lên vô số lửa đỏ, da thịt nơi bị té tím bầm.
Hắn ngồi yên trên đất một lúc thật lâu, đôi môi mím chặt, hai hàm răng nghiến mạnh và không ngớt rên rỉ, chứng tỏ hắn bị té đau đớn lắm. Liên khi ấy, từ phía trong có tiếng ho của một người già nua vọng lại. Đào Gia Kỳ ngửa mặt nhìn lên, trông thấy có một lão già đang chống gậy bước ra.
Lão già nói:
- Này chú em, có phải chú em đến tìm người không? Vậy chẳng hay chú em định tìm ai? Không rõ có thể nói cho già đây được biết hay chăng?
Riêng hắn là một tên nô bộc ngu xuẩn, mong chú em chớ chấp nhất nó làm gì?
Đào Gia Kỳ không khỏi cảm thấy mặt nóng bừng, chắp tay xa sâu nói:
- Tại hạ muốn xin ra mắt Diệp Hông Tảo đại gia! Đôi mắt của lão già lộ vẻ kinh ngạc nói:
- Đấy là con trai của già. Cái tên Hồng Tảo của nó đã không dùng từ lâu rồi, thế tại sao chú em biết được?
Đào Gia Kỳ nói:
- Vì tôi vâng mệnh của gia sư đến đây để xin ra mắt! Lão già nói:
- Lệnh sư là ai?
Đào Gia Kỳ lấy ra một đông tiền cổ bằng đông to cỡ miệng chén trao ra cho lão già. Lão già đưa hai tay nhận lấy và xem qua, tức thì sắc mặt liên lộ vẻ nghiêm trang cung kính nói:
- Lão đây đã biết lai lịch của chú em rồi, xin hãy lấy vật này lại. Con trai lớn của già đã đến hái thuốc ở Lỗ Sơn nửa tháng nay chưa trở về. Thứ thuốc ấy chính là thứ thuốc mà lệnh sư đang cân đến. Trước kia, vì nó chưa già nên không có công hiệu gì cả. Đến nay, con già đã tính và biết nó vừa đến lúc già rồi, nếu để lâu hơn tất cũng sẽ thành vật vô dụng nên mới hối hả ra đi. Ôi, nhưng không biết tính mạng của nó có thể bảo toàn được không?
Đào Gia Kỳ lấy làm lạ nói:
- Tại hạ chỉ phụng mệnh đến đây xin thuốc nhưng thực chẳng biết muốn lấy thứ thuốc đó lại chịu gian nguy như vậy. Chẳng hay thứ thuốc ấy tên là gì? Chắc chắn nó là một linh dược quí báu vô giá?
Lão già nói:
- Xin mời chú em hãy bước vào trong, chúng ta sẽ nói chuyện sau! Vừa nói lão già vừa quay người đi thăng vào nhà.
Đào Gia Kỳ cũng đưa chân bước theo, đi thăng vào đại sảnh. Lão già cố mời Đào Gia Kỳ ngồi ở ghế trên nhưng Đào Gia Kỳ cương quyết từ chối, đến ngồi ở hàng ghế dưới.
Lão già lại cất tiếng than dài rồi nói:
- Khuyển tử trước kia là người chuyên sinh nhai vê nghê lấy thuốc, nhà nghèo có ăn bữa sớm phải lo bữa chiêu. Nghê lấy thuốc thực hết sức nguy hiểm, có lần khuyển tử đã trượt chân rơi xuống hố sâu, nhưng may nhờ có lệnh sư cứu thoát. Lệnh sư rất thích khuyển tử ở chỗ tính tình chất phác, trung thực, lại biết bản thảo dược tánh nên đã giúp đỡ cho rất nhiêu.
Sở dĩ ngày nay có được gia thế như vậy cũng chính là nhờ ơn của lệnh sư đó! Năm năm trước đây, lệnh sư bỗng nhiên đến tệ xá và trong dịp đó già mới thấy đôi chân của lệnh sư đêu bị tàn phế. Mặc dù già đây và khuyển tử hết sức kinh ngạc tìm lời hỏi han nhưng lệnh sư vẫn nhất định không chịu nói rõ nguyên nhân nào đã khiến ông bị tàn phế như vậy. Ông chỉ yêu câu khuyển tử đi tìm giúp cho một bụi Thuần Dương tục đoạn thảo. Khuyển tử bèn đi khắp núi nmg tìm kiếm, mới trông thấy được tại đỉnh cao trong núi Lỗ S ơn có mọc một bụi, nhưng vì còn quá non nên chưa thể dùng được! Loại cỏ ấy là một thứ linh thảo sống nhờ linh khí của trời đất. Từ khi nẩy mâm cho đến khi dùng được phải trải qua mười ba năm. Mâm cỏ ấy bắt đầu nẩy lên giữa một miên băng giá của tiết tháng chạp. Chung quanh vùng đấy nơi cỏ vừa mọc chừng một trượng lúc nào cũng khô ráo. Khi băng tuyết vừa tan thì mầm cỏ ấy lại ẩn mình vào đất không còn ai trông thấy nữa.
Công hiệu của loài cỏ đó là có thể nối liên lại những đốt xương bị gãy y như cũ. Nhưng chỉ phải đợi đến lúc nó vừa già rồi nhổ cả rễ lẫn gốc lên dùng thì mới có hiệu nghiệm. Năm nay là vừa đúng năm bụi cỏ ấy già.
Nhưng lúc này ở trên đỉnh cao núi Lỗ Sơn, băng tuyết chưa tan, song khuyển tử vì quá sốt ruột nên cuối tháng trước đã hối hả đi đến Lỗ Sơn để chờ đợi tuyết vừa tan thì sẽ đến nhổ bụi cỏ ấy mang vê! Đào Gia Kỳ nói:
- Làm thế nào có thể biết bụi cỏ ấy già hay chưa? Hơn nữa, có những gì nguy hiểm khi đến lấy nó, xin ông nói cho tại hạ biết?
Lão già nói:
- Thứ cỏ ấy mỗi năm chỉ sinh một lá. Lá nó màu đỏ, cọng nó màu đen.
Khi nó già thì sẽ kết thành một trái, mùi thơm ngào ngạt khắp nơi, quyến rũ vô số chim muông và thú dữ đến đó tranh nhau ăn. Nơi Lỗ Sơn có rất nhiều sói, kết thành bây thực đông, nếu ta gặp nó thì nguy hiểm vô cùng. Hơn nữa, gần đây Lỗ Sơn lại có một số giang hồ hào khách, tụ tập lại thành một đảng cướp nên già đây không phải lo ngại cho tính mạng khuyển tử mà già lo ngại sẽ không làm tròn được việc ủy thác của lệnh sư! Đào Gia Kỳ bỗng đứng lên, vội vàng nói:
- Xin lão trượng hãy nói rõ hình dáng của lệnh lang và địa điểm đi lấy thuốc để tại hạ đi đến đấy tiếp với anh ấy một tay! Lão già lộ vẻ vui mừng nói:
- Chú em có thể đi được đến đó thì không còn gì hay hơn nữa. Địa điểm lấy thuốc là ở tại Nam Đẩu Phong! Kế đó, lão ta lại kể rõ hình dạng của người con trai là Diệp Hông Tảo cho chàng nghe. Đào Gia Kỳ nghe xong liên đứng lên cáo lui rồi nhắm hướng Lỗ Sơn chạy vút tới.
Chàng đã sử dụng thuật khinh công tuyệt thế, chạy nhanh như bay không kể ngày đêm nên cuối giờ mùi đầu giờ thân, mặt trời chưa lặn là chàng đã đến Lỗ Thôn rồi.
Lỗ Thôn nằm dưới chân núi Lỗ Sơn, dân cư đông đảo không dưới một ngàn nóc nhà. Ở giữa thôn có một con đường lát đá không rộng lắm, hai bên tiệm quán cũng chăng ít.
Đào Gia Kỳ đã chạy suốt bốn năm tiếng đồng hồ nên vừa khát nước, bụng lại đói cồn cào. Bởi thế, chàng liên bước thẳng vào một quán ăn nhỏ kêu hai ớ a bánh bột mì hấp, một ớ a thịt bò, mười quả trứng gà và một bầu rượu để ăn uống.
Đào Gia Kỳ đưa mắt nhìn thấy dãy núi Lỗ Sơn nhấp nhô kéo dài bất tận Từ dưới nhìn lên thấy đỉnh núi tuyết trắng hãy còn đóng dày chưa tan hết. Trong số các ngọn núi có ba ngọn cao chọc trời, bên trên mây bao phủ, không làm sao nhìn thấy được đỉnh.
Chàng bèn hỏi tên hầu bàn:
- Trong những ngọn núi này, ngọn nào là Nam Đẩu Phong? Ta có việc cần đến đó, ngươi có thể chỉ đường cho ta không?
Tên hâu bàn là một người đàn ông tuổi độ tứ tuân, nghe qua liền lộ vẻ ngạc nhiên nói:
- Khách quan định đến Nam Đẩu Phong hay sao? Từ đây nhìn ra, ngọn núi cao ở phía trái ấy chính là Nam Đẩu Phong. Tôi xem khách quan là thư sinh, tốt nhất không nên đi đến đó.
Đào Gia Kỳ nói:
- Tại sao thế?
Tên hầu bàn nói:
- Dưới chân núi tuy đã là mùa xuân ấm áp, hoa rùng đua nở nhưng trên Nam Đẩu Phong băng tuyết vẫn còn đóng cứng, gió lạnh như dao cắt da, hơn nữa lũ sói đói từng bầy vô cùng hung dữ. Khách quan nếu đi đến đó một mình, dù không bị lạnh chết thì cũng bị chúng ăn thịt chứ không tha.
Phương chi, nới đó còn là một địa điểm thường ra vào của lũ cường khấu! Đào Gia Kỳ gật đầu. Đào Gia Kỳ mỉm cười nói:
- Cảm ơn ông lắm. Nhưng vì trên Nam Đẩu Phong tôi có một người bạn cũ đến đó qui ẩn nên nhất định phải đến đó thăm viếng mới được! Tên hầu bàn nói thầm trong bụng:
"Ta đã nói rõ cho nghe mà người còn muốn tự tìm cái chết thì đáng đời vậy! " Đào Gia Kỳ ăn ngấu nghiến xong, lại mua thêm một gói bánh bột mì hấp thực to và một ít thịt bò để mang theo làm lương ăn đi đường. Xong đâu đó, chàng liên cất bước nhẹ nhàng đi thẳng...