- Ngưu Mã Nhị Kiệt bị trọng thương và đang hấp hối, hiện đang nằm ngoài hành lang, xin bang chủ cho lệnh xem cần phải làm thế nào?
Người thiếu nữ không khỏi sửng sốt, rồi giận dữ quát:
- Hay mau khiêng vào đây, bản chức cần hỏi rõ xem hai ông ấy đã gặp chuyện gì! Người ấy lên tiếng vâng lệnh, rồi nhanh nhẹn bước trở ra ngoài. Chẳng bao lâu sau, thấy có bốn người mặc áo đen ngắn, cùng đỡ hai quái nhân ấy vào gian đại điện. Hai quái nhân vì quá đau đớn nên hôn mê bất tỉnh nằm yên trên đất không nhúc nhích.
Người thiếu nữ áo đen bèn đứng thẳng người lên rồi chỉ xê dịch nhẹ đôi gót sen là đã lướt nhanh đến sát bên cạnh hai quái nhân đang nằm trên đất, cúi người xuống xem xét kỹ lưỡng trong giây lát rồi than rằng:
- Người đã gây thương tích cho hai ông ta quả là ác độc, chỉ e rằng Nhị Kiệt không còn cách nào cứu sống được nữa! Vừa nói, thiếu nữ ấy vừa đưa cánh tay thon nhỏ lên vẫy về hướng số tỳ nữ đang đứng. Tức thì, một cô nữ tỳ liên bước vội ra.
Người thiếu nữ nói:
- Hãy lấy linh đơn của ta cho hai ông ấy uống! Cô tỳ nữ liền lấy chiếc bọc gấm đeo bên hông xuống, mở lấy một cái chai bằng ngọc trắng, mở nắp trút ra hai viên thuốc mùi thtjl~l ngào ngạt, sắc đỏ hồng như châu sa rồi cạy răng hai quái nhân nọ cho uống vào. Chẳng mấy chốc sau, hai lão liên lên tiếng rên rỉ, tứ chi cũng khẽ rung động và từ từ mở to mắt lờ đờ ra.
Chờ cho hai quái nhân ấy trông rõ khung cảnh trong gian đại điện và lồm cồm ngồi lên, người thiếu nữ mới nói:
- Các ông đang bị trọng thương, không nên quá thủ lễ. Giờ thì các ông hãy nói tỉ mỉ lại sự nghe thấy của các ông cho bản chức được biết đã! cả hai quái nhân liên vận dụng hết số chân khí còn lại trong người, kể rõ đầu đuôi mọi việc, qua một giọng mệt nhọc và đứt quãng. Khi bọn họ nói xong thì sắc mặt kêu to một tiếng tức thì máu bầm từ trong miệng vọt ra, đứt hơi chết tốt.
Người thiếu nữ khoát tay một lượt liền có bốn gã đàn ông đứng bên cạnh bước ra, khiêng hai xác chết khỏi gian đại điện.
Sau đó, người thiếu nữ cúi đầu nghĩ ngợi trong giây lát rồi chậm rãi bước trở vê ghế ngồi. Hai tia mắt sáng quắc như hai luồng điện và lạnh lùng như băng giá từ trong tấm vải che mặt chiếu ngời ra. Nàng cất tiếng than và nói răng:
- Kẻ tấn công Ngưu Mã Nhị Kiệt chắc chắn không phải là môn hạ của Hoài Dương Bang. Theo bản chức đoán thì rất có thể chính là môn hạ của ai đó trong Vũ Nội Bát Kỳ đã gây ra việc này mà cũng rầy có thể là các lão quỉ ấy đã đích thân ra tay. Nếu vậy thì bổn bang đã chậm hơn kẻ khác một bước! Một lão già thân hình to lớn, râu tóc bạc phơ, đứng lên nói:
- Có phải bang chủ đoán con quỉ già Nhất Chân Tử đã bị chúng nó cướp đi rồi chăng?
Người thiếu nữ gật đầu nói:
- Bản chức chắc chắn như vậy. Do đó, mọi kế hoạch tấn công bang này hãy tạm ngưng lại, khoan tiến hành chờ vài ba ngày sau tất sẽ rõ mọi việc.
Bản chức còn phải đi trở vê bổn bang ngay, ngoài ra...
Vừa nói, người thiếu nữ bất thân vung cánh tay thon nhỏ lên quét thẳng về phía tấm biển treo trên cao, nơi Đào Gia Kỳ đang ẩn mình. Tức thì, kình phong cuốn tới cả gian đại điện gió cuốn ào ào, đèn đuốc đều tắt thụp, tối đen như mực. Chỉ nghe sau một tiếng va chạm thực to, liên có tiếng quát trong trẻo của người thiếu nữ:
- Lũ chuột kia, ngươi chạy đâu cho thoát! Chỉ trong chốc lát, đèn đuốc lại được đốt sáng lên, những người trong Phi Phụng Bang đêu rối loạn, không còn hàng ngũ nữa. Người thiếu nữ áo đen đứng dưới lỗ thủng của mái ngói nơi đại điện. Tấm biển treo trên cao đã bị bể thành từng mảnh vụn, rơi khắp nơi trên đất.
Người thiếu nữ lại cất giọng trong trẻo quát lên rằng:
- Lui mau! Chỉ trong chốc lát là ngôi đại điện lại trở thành hoang vu, không một tiếng động.
Qua ngày hôm sau, vùng phía Bắc sông Trường Giang đều đôn đại khắp nơi vê tin Hoài Dương Bang đã bị kẻ địch đến tấn công bất ngờ, lớp chết lớp bị thương thực trầm trọng. Riêng bang chủ là Kiếm Hoàn Song Tuyệt Lương Vô úy cũng bị một thủ pháp âm độc điểm trúng huyệt đạo.
Côn Luân Kỳ Túc Nhất Chân Tử thì bị cướp đem đi mất.
Đến hoàng hôn ngày hôm ấy, Đào Gia Kỳ cũng đã xuất hiện tại đường phố trong thành Dương Châu. Chàng đi thẳng đến Quảng Thái phiêu cục và vừa bước lên thêm nhà thì một phiêu sư tên Lý Võ từ trong nhanh nhẹn bước ra nói nhỏ rằng:
- Tệ cục đã xảy ra chuyện, trong đêm qua, phiêu đầu họ Phàn đã bị kẻ lạ mặt vào bắt sống mang đi mất! Đào Gia Kỳ không khỏi sửng sốt nói:
- Vào lúc mấy giờ trong đêm qua? Đối phương có hình dáng ra sao, ông anh có được mục kích thấy không?
Lý Võ đáp:
- Có lẽ cũng vào lúc hoàng hôn như thế này, trong ngày hôm qua bỗng có một đàn ông đứng tuổi, mình mặc áo dài, mặt gân guốc đến tệ cục bảo là có một số hàng hóa muốn nhờ áp tải đi đến Thái Nguyên. Tại hạ và Phàn phiêu đầu bèn lấy lý do không có tổng phiêu đầu ở nhà bảo người đó hãy chờ hai hôm nữa hãy trở lại, nhưng y bỗng bất thần vung tay ra điểm thẳng vào huyệt thần cơ trên lưng của Phàn phiêu đầu rồi kẹp lấy Phàn phiêu đầu nhảy lên nóc nhà chạy mất! Người đó bàn tay phía mặt có sáu ngón, trên ngón vô danh có đeo một chiếc nhẫn bằng ngà voi. Thân pháp của y vô cùng nhanh nhẹn, tại hạ và một số đông người khác đuổi theo song chẳng làm sao đuổi kịp nên đành phải thôi! Đào Gia Kỳ lộ vẻ sốt ruột bước thẳng vào phiêu cục mỉm cười nói:
- Chuyện trong chốn giang hô thực không biết đâu mà lường. Việc này cần phải chờ tổng phiêu đầu trở vê rồi sẽ tính cách đối phó mới được! Chàng ngôi tại đại sảnh, ngửa mặt nhìn lên trâm ngâm nghĩ ngợi thâm rằng:
"Ta đã tổn hao không biết bao nhiêu tâm trí xung quanh Phàn Kiết Tường, trong khi chân tướng sẽ được phơi bày ra ánh sáng thì bỗng lại xảy ra một việc bất ngờ, khiến tâm huyết bấy lâu nay của ta có lẽ đành chịu phí uổng tất cả! " Bao nhiêu sự nghĩ ngợi không ngớt đến trong đầu óc của chàng.
Chàng cũng hồi tưởng lại cuộc sống của mình lúc còn bé thơ, cũng như ba năm học võ nghệ với thầy, dường như việc mới xảy ra trước mắt...
Bỗng chàng đứng lên nói lẩm bẩm một mình rằng:
- Ta không thể tiếp tục ở Hoài Dương được nữa. ân sư đã dặn dò ta phải hoàn thành bảy điêu tâm nguyện của ông ấy, nhưng nếu ta ở mãi tại đây thì xem ra không thể làm được một việc gì cả. Vậy phải tính đến việc xoay trở mới xong! Nói đoạn, chàng đưa chân bước đi, thoáng chốc là mất hút.
Sau một cơn mưa đâu mùa vừa tạnh, trên đường Từ Châu đi đến miền Nam Sơn Đông, những cây hòe lá non xanh mượt, những cành liễu tha thướt tốt tươi, sạch trơn không dính một tý bụi. Thỉnh thoảng lại có mấy người cưỡi ngựa chạy nhanh trên đường.
Lúc ấy, mặt trời đã xế về Tây, bỗng từ một khúc quanh trên con đường ấy, có một con tuấn mã lông trắng như tuyết đang buông vó chạy nhanh tới.
Người ngồi trên mình ngựa dáng điệu phong lưu tuấn tú, khi đến gần thì thấy đó chính là Đào Gia Kỳ.
Chàng vung roi và giật mạnh dây cương cho con ngựa lướt nhanh tới như gió. Địa điểm chàng cần đi đến chính là vùng núi Thái Sơn, nhưng vì trời đã sắp tối nên có ý định đi gấp tới phía trước mặt tìm một thị trấn nghỉ đỡ chân.
Trong khi ngôi trên mình, đâu óc chàng vẫn luôn luôn nghĩ ngợi miên man. Chàng có cảm giác là giọng nói của bang chủ Phi Phụng Bang nghe rất quen thuộc, dường như chàng đã có nghe qua giọng nói ấy ở đâu rồi, nhưng không làm thế nào nhớ cho rõ là mình đã nghe ở đâu.
Bỗng nhiên từ phía sau lưng chàng khá xa, bất thân có tiếng ngựa hí dài vọng đến. Chàng bất giác quay mặt nhìn lại thì trông thấy có ba người kỵ mã đang phi nhanh như gió. Chẳng mấy chốc là số người ấy đã lướt qua bên cạnh chàng. Trong số ba người ky mã ấy, bỗng có một người quay mặt lại nhìn Đào Gia Kỳ một lượt. Người ấy không ngớt vung roi quật mạnh vào khoảng không kêu nghe "bốp, bốp" khiến con ngựa phi nhanh tới trước và đã cách xa chàng có mấy mươi trượng.
Đào Gia Kỳ trông rõ được diện mục của người ấy. Thấy sống mũi y thực cao, da mặt đen bóng, đôi mắt cọp sáng ngời, trên vai giắt xéo một thanh đao thép màu bạc, dải lụa ba màu trên cán đao không ngớt phất phơ theo chiêu gió, trông thật hiên ngang oai vệ.
Ba người ky mã ấy không mấy chốc đã bỏ chàng đi mất hút nên chàng cũng ra roi cho ngựa chạy nhanh như gió.
Màn đêm đã bắt đầu buông xuống, Đào Gia Kỳ trông thấy phía trước mặt có ánh đèn lập lòe thì không khỏi vui mừng nói lẩm bẩm rằng:
- Trước mặt ta đã có ánh đèn của một xóm nhà đông, chắc là mình đã đến một thị trấn trù phú. Đường còn xa ngàn dặm ta cũng nên đến đó nghỉ chân đã! Vó ngựa của chàng tiếp tục lao tới như bay, không mấy chốc là đã đến khu đường phố của Hàn Trang. Chàng trông thấy bên phía tay trái có một gian khách điếm, trước cửa treo hai chiếc lồng đèn đỏ to. Qua ánh sáng của hai chiếc lông đèn ấy, chàng trông thấy một mất biển đề bốn chữ Viễn Tường khách sạn. Trên một chiếc cọc bên ngoài cửa hiệu thấy đã cột ba con ngựa từ lúc nào.
Chàng gò cương nhảy xuống yên, tức thì trong khách điếm có một tên hầu bàn chạy ra dẫn ngựa và tươi cười mời chàng bước vào. Chàng chọn lấy một gian phòng bên trên, rửa mặt qua loa rồi bước trở ra nhà trước thấy nơi đó có bày độ một chục chiếc bàn, khi ấy đã có người ngồi vây quanh ăn uống bên sáu chiếc bàn rồi. Ba người kỵ mã mà chàng gặp dọc đường cũng có mặt ở đó.
Đào Gia Kỳ bước đến một chiếc bàn kê sát cửa sổ ngồi xuống bảo tên hầu bàn rằng:
- Ngươi chọn thịt rượu nào ngon mang đến đây ít món và cho thêm ba cân cao lương, nhanh lên! Nói đoạn, chàng bèn đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trong khi ấy, gã đàn ông mặt đen bóng mà Đào Gia Kỳ đã gặp khi nãy, không ngớt đưa mắt chú ý nhìn chàng. Hai người kia, một người vuông miệng rộng, râu mọc rậm rạp, tuổi độ ngoài tứ tuần, một người khác gầy yếu, mặt trắng, ngũ quan đầy đặn, đôi mắt có vẻ u buồn.
Chàng bỗng nghe người gây yếu trắng trẻo ấy khẽ cất tiếng than rồi nói:
- Đại sư huynh, ngày mai chúng ta đến Điệp Thúy Sơn Trang, chẳng rõ Ngô Câu kiếm có thể qui hoàn lại cho ta hay không?
Người đàn ông mặt vuông nói:
- Nào ai có biết được! Mười năm về trước ân sư đã khẳng khái cho mượn lưỡi kiếm ấy nhưng không ngờ Lưu lão tiền bối đã về cõi tiên và lưỡi Ngô Câu kiếm đã truyện lại cho môn đồ của ông ấy là Phong Kiệt cất giữ.
Phong Kiệt được người ta gọi là Tiếu Diện Vô Thường, cũng đủ thấy tâm tính của y thế nào. Do đó, chuyến đi này sẽ may hay rủi thực chưa biết được, nhưng dù sao chúng ta cũng phải cố gắng đến hết mức.
Nói đến đây, người này trông thấy gã đàn ông mặt đen không ngớt chú ý nhìn vê phía Đào Gia Kỳ nên bất giác hỏi nhỏ rằng:
- Nhị sư huynh, anh có quen với cậu ta chăng?
Gã đàn ông mặt đen lắc đầu cười nói:
- Chỉ nghe tên chứ chưa có dịp may được gặp mặt! - Cậu ấy cũng là người trong võ lâm chăng?
Gã đàn ông mặt đen lắc đầu nói:
- Nghe đâu cậu ta không biết võ công...
Bỗng khi ấy, từ phía ngoài bước vào một người mặc áo đen, mặt mày trông thực hung tợn. Y vừa nhìn thấy ba người nọ thì liên bước ngay tới nói:
- Ba vị có phải là môn đồ ưu tú của Thanh Trần đạo trưởng ở phía Tây hồ Động Đình không?
Người đàn ông mặt vuông đứng lên vòng tay, lộ sắc ngạc nhiên nói:
- Đúng thế, nhưng chẳng hay vì sao tôn giá lại...?
Người đàn ông mặc áo đen ngắt lời rằng:
- Tại hạ phụng mệnh của Phong trang chủ đến đây. Khi hành tung của ba vị còn ở ngoài xa ngàn dặm thì Phong trang chủ đã được biết rồi. Phong trang chủ vốn có ý đến nghênh đón ba vị, nhưng vì hiện nay ông ấy đang bận nhiêu công việc nên phái tại hạ đến nói cho ba vị rõ là hãy chờ nửa năm sau sẽ trở lại đây.
Người đàn ông mặt vuông biến hẳn sắc mặt nói:
- Đấy là Phong Kiệt đích thân nói với ông như thế chăng?
Người đàn ông áo đen cười ghê rợn nói:
- Tại hạ chỉ lập lại đúng như lời nói của ông ấy thôi, tin hay không thì tùy ở ba vị, hà tất phải gằn giọng tỏ ra bất mãn Nói dứt lời, gã đàn ông ấy lại cất tiếng cười ghê rợn rồi nhanh nhẹn quay người bỏ đi ra khỏi khách điếm.
Người đàn ông mặt vuông không khỏi sững sờ, nói không thành tiếng.
Người đàn ông trắng trẻo cũng cất tiếng than rồi nói:
- Xem ra Phong Kiệt đã có ý chiếm đoạt thanh Ngô Câu kiếm không chịu trả lại! Ngưng lại trong giây lát, y bèn nói tiếp:
- Chắc chắn không thể không đánh nhau. Mọi tình cảm mà lớp người đi trước đã xây dựng rồi sẽ bị phá vỡ tất cả trong việc này! Người đàn ông mặt đen nói:
- Hành động này chắc hẳn là có nguyên nhân gì bên trong! Nói đến đây, y bèn hạ giọng tiếp rằng:
- Tối nay chúng ta kéo đến Điệp Thúy sơn trang để dò xét thì sẽ biết rõ nội tình.
Câu nói ấy nhỏ như tiếng muỗi kêu nhưng Đào Gia Kỳ vẫn nghe rõ không sót một tiếng.
Lúc đó, từ bên ngoài lại bước vào năm người gồm tăng nhân, đạo sĩ và ba người thường. Năm người ấy tuổi đêu ngoại lục tuần, bước chân nhẹ nhàng, đôi mắt sáng lóng lánh như sao, nhìn qua liên biết ngay họ là cao thủ bậc nhất, có võ công cái thế trong võ lâm. Bọn họ kéo đến cùng ngồi chung một bàn.
Kế đó, từ ngoài lại bước vào một thiếu nữ áo vàng xinh đẹp như tiên.
Cô ta đưa đôi mắt làm say đắm lòng người, quét qua khắp nơi một lượt rồi bước thẳng tới chiếc bàn đối diện với Đào Gia Kỳ ngồi xuống.
Khi tia mắt của Đào Gia Kỳ chạm thẳng vào tia mắt của người thiếu nữ áo vàng thì tâm thần chàng không khỏi lâng lâng ngây ngất, nên vội cúi mặt xuống bưng ly rượu lên uống cho đỡ ngượng. Chàng trông thấy mặt cô gái ấy rất quen, dường như đã có gặp qua ở đâu rồi, nhưng nhất thời không thể nhớ rõ được. Bởi thế, chàng không thể liên tưởng đến người thiếu nữ che mặt giữ địa vị bang chủ Phi Phụng Bang mà chàng thấy tại nơi miếu hoang hôm nọ. Chàng thầm nghĩ:
"Hay chính là cô ấy?".
Lúc đó người thiếu nữ áo vàng đã cất giọng oanh trong trẻo bảo bọn hầu bàn mang rượu thịt đến. Đào Gia Kỳ nghe giọng nói của cô khác hơn giọng nói của người thiếu nữ che mặt trong ngôi miếu hoang thì trong lòng mới hết nghi ngờ. Nhưng chàng vẫn cảm thấy cử chỉ của cô gái áo vàng ấy có nhiêu điểm đặc biệt. Cô ta ngồi xuống ghế rất nhẹ nhàng, không nghe một tiếng động khẽ, chứng tỏ là người am hiểu võ công.
Có một điêu lạ là tăng nhân, đạo sĩ và ba người thường kia chỉ lo ăn chứ không hề nói chuyện, dường như không ai quen biết ai vậy. ăn uống no nê thì số người ấy mạnh ai trở vê phòng nấy, đóng cửa không hê bước ra nữa.
Gian phòng của Đào Gia Kỳ ở sát bên cạnh gian phòng của cô gái áo vàng. Chàng vào phòng xong thì cài then cửa lại, đưa tay quạt tắt ngọn nến trên bàn rồi leo lên giường nằm nghỉ.
Bên ngoài cửa sổ gió thổi lá ngô đồng kêu xào xạc khiến chàng nghĩ ngợi mông lung, không tài nào ngủ được. Bỗng nhiên, chàng nghe trên mái ngói có tiếng chân người bước đi rất khẽ. Tiếp đó, lại nghe có tiếng tà áo giũ trong gió, từ ngoài cửa sổ vọng vào. Chàng không khỏi kinh ngạc, biết có nhân vật lạ nào lẻn tới đây nên nhanh nhẹn vọt người đến trước cửa sổ đưa ngón tay chọc thủng lớp giấy che cửa sổ đưa mắt nhìn ra ngoài.
Ngoài sân trăng sáng như gương, cảnh vật khắp nơi trông lóng lánh như nước. Chàng trông thấy rõ có hai quái nhân hình thù như ác quỉ đang đứng đấu lưng với nhau ở giữa sân.
Liền đó, có tiếng cười khanh khách đây ngạo ngễ nổi lên, nghe chẳng khác nào tiếng sói tru, chướng tai vô cùng. Tiếp đến, lại có một giọng âm u lạnh lùng quát:
- Lão trọc Sĩ Thiên kia, anh em họ Cô chúng ta đêm nay đến viếng ngươi, sao ngươi chưa chịu mở cửa nghênh tiếp, bộ muốn anh em chúng ta phải thất lễ hay sao?
Bỗng nhiên có một giọng cười thật to bất ngờ nổi lên phá vỡ sự yên tĩnh của đêm trăng. Tiếp đó, phía bên ngoài cửa sổ lại có năm bóng người to lớn, lướt nhanh tới như điện xẹt, vượt qua nóc nhà rồi nhẹ nhàng đáp xuống đất.
Hai quái nhân không khỏi giật mình, cùng nhảy vọt ra xa, trong cổ họng lại cất tiếng cười lạnh lùng sâu hiểm.
Sĩ Thiền đại sư niệm Phật rồi chắp tay nói:
- Hiên côn trọng tìm bần tăng có chuyện gì?
- Để đòi lại món nợ máu đã giết chết đồ đệ của ta, ngươi còn giả câm giả điếc hay sao?
Một lão già ăn mặc theo lối người tục liền quát to rằng:
- Năm tên môn đồ hư hỏng của các ông tự dưng gây sự, xông càn vào Ngũ Đài hạ điện, giết chết và gây thương tích cho nhiêu người. Cửa Phật tuy là nơi từ bi hỉ xả nhưng cũng khó nhẫn nhịn được trước hành động độc ác ấy Đấy là chúng tự tìm lấy cái chết và chết rất đáng tội. Vậy các ông sao chẳng n~lũlg không lấy đó làm điêu tự hối mà trái lại, lẻn vào Thiếu Lâm Tự trộm mất đi quyển Giáng Long kinh rồi đổ tội cho Sĩ Thiên đại sư?
Hai quái nhân ấy cười nói:
- Trạch Kỳ. Ông đã lầm rồi, kẻ lấy bộ Giáng Long kinh không phải là anh em họ Cô chúng tôi. Vì chúng tôi không thèm làm những việc hèn hạ như vậy. Kẻ ấy chính là Huyên Băng Lão Mị, một tay tử thù với lão trọc Sĩ Thiên kia! Sắc mặt của Sĩ Thiền biến hẳn, to tiếng quát rằng:
- Huyên Băng Lão Mị hiện giờ ở đâu?
Một quái nhân cười nhạt đáp:
- Nếu ngươi không sợ chết trong đêm nay thì mười hôm nữa tất sẽ gặp được hắn tại Điệp Thúy sơn trang! Lúc đó, Đào Gia Kỳ đã lặng lẽ bước ra khỏi cửa phòng, đứng nấp sau góc cột, nhìn kỹ hình thù của đôi quái nhân ấy. Chàng đang tập trung hết tinh thần chăm chú nhìn ra sân, lắng nghe lời đối thoại của hai bên hầu tìm hiểu nội vụ. Nhưng bỗng chàng ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng lan ra như xạ hương, không ngớt bay vào mũi làm ngây ngất lòng người nên không khỏi sửng sốt quay mặt nhìn trở lại.
Thì ra, không biết từ lúc nào, cô gái áo vàng đã đứng im lặng sau lưng chàng. Cô gái áo vàng trông thấy Đào Gia Kỳ ngoảnh mặt lại thì nhếch môi tươi cười nói khẽ rằng:
- Anh có biết hai quái nhân ấy là ai không?
Qua nụ cười ấy để lộ đôi hàm răng nhỏ rúc và trong như ngọc của cô gái. Thêm vào đó, đôi má cô ta lại núm đồng tiên, trông càng xinh đẹp, càng có sức quyến rũ con người hơn.
Lúc Đào Gia Kỳ còn ở Hoài Dương, tuy suốt ngày sống bên người đẹp nhưng thực ra đấy chỉ là một hành động nghi trang chứ trong lòng không hê biết say mê trước sắc đẹp của bọn gái lầu xanh ấy. Nhưng giờ đây chàng cảm thấy tâm thần mình không khỏi bấn loạn, chàng lắc đầu không nói gì cả Cô gái áo vàng liên kê sát tai chàng nói:
- Hai quái nhân ấy là hai anh em sinh đôi gọi là La Hầu Nhị Hung ở núi Ai Lao tên gọi là Cô Túc và Cô Côn, tính tình hung ác, e rằng Sĩ Thiên hòa thượng, Bách Vũ Ngưu Tỵ Tử và Yến Nam Tam Kiệt không thể đối phó nổi với hai lão ta! Đào Gia Kỳ nói:
- Cô nương phải có ý định ra tay giúp Yến Nam Tam Kiệt không?
Cô gái áo vàng cười tự nhiên nói:
- Không giúp ai cả! Còn anh thì sao?
Đào Gia Kỳ cảm thấy thái độ của cô gái đối với mình rất tự nhiên và cũng rất thân mật, nên trong lòng không khỏi có một ý nghĩ dè dặt bèn đáp:
- Tại hạ mới dấn bước vào chốn giang hô, tài nghệ kém cỏi, đâu lại không biết tự lượng sức mình như thế?
Cô gái áo vàng xoay tròn đôi mắt rồi mỉm cười ngụ ý bảo:
"Anh không gạt được tôi đâu! " Đào Gia Kỳ trông thấy thế không khỏi giật mình.
Cô gái áo vàng lại nói:
- Hai phe đêu là cao thủ trong võ lâm, võ công hết sức trác tuyệt, đây thực là một cơ hội ít có để chúng ta được mở rộng tầm mắt của mình. Người ta đánh nhau mà mình đứng ngoài nhìn thì mới thực là vui. Anh xem kìa họ đã bắt đầu đánh nhau rồi đó! Đào Gia Kỳ vội vàng quay mặt lại, trông thấy Cô Túc đã đánh nhau với Diêm La Phán ứng Triệu Hùng, tam đệ của Yến Nam Tam Kiệt.
Trong khi đó, Cô Côn vẫn còn đang đứng chong mặt với Si Thiền đại sư thủ thế sẵn sàng đối kháng.
Cặp Phán quan bút của ứng Triệu Hùng được đúc bằng một thứ đồng thật tốt, to bằng cườm tay, đang bay vun vút trên không rít gió nghe ào ào, ánh sáng chập chờn khắp nơi. Ông ta vừa điểm, vừa khóa, vừa quét, thế nào thế nấy đêu kỳ diệu khó lường. Cô Túc thì dùng một ngọn Tiên nhân chưởng bằng thép tinh ròng, ánh sáng lấp lánh, chống trả lại. Thế đánh của y nhanh như điện xẹt. Thế này chưa dứt thì thế khác đã công tới nơi. Những thế đánh của y đêu toàn là những thế tấn công tuyệt diệu.
Bên cạnh đó, Sĩ Thiền đại sư đã vận dụng chân lực đây đủ, gằn giọng quát rằng:
- Hãy đỡ đây! Tức thì, chưởng mặt của ông ta quét mạnh ra thế Khí thôn ngũ nhạc, kình khí cuốn tới ào ào, công thẳng vào ngực của Cô Côn. Cô Côn cười nhạt rồi xoay chưởng mặt nửa vòng và lật ngược cổ tay lại đỡ thẳng ra. Qua một tiếng ầm thực to, thân hình của Cô Côn liên bị lảo đảo hai lượt, trong khi đó, Sĩ Thiên đại sư bị hất bắn ra sau ba bước, khí huyết trong người đêu muốn đảo lộn. Sĩ Thiên đại sư có vẻ tức giận thực sự bèn vung cả hai chưởng lên, tràn người tới tiếp tục tấn công. Ông ta đã sử dụng đến Độ nguy thập tam chưởng mà ông ta đã rèn luyện mấy mươi năm qua.
Chưởng phong kêu nghe vun vút, cuốn tới ào ào như muôn đợt sóng to Trong khi đó, Cô Túc cũng sử dụng một thứ chưởng pháp vừa mạnh mẽ vừa ác liệt vừa biến hóa khôn lường để đối địch lại. Bởi thế, bóng chưởng chập chờn như núi, phản công trở lại phía Sĩ Thiên đại sư.
Rõ ràng là La Hầu Nhị Hung tài nghệ cao hơn đối thủ của mình một bậc, phương chi võ công nếu kém hơn địch thủ đôi chút thì có thể đưa đến việc sống chết như chơi.
Diêm La Phán ứng Triệu Hùng sau khi đánh với đối phương mười thế võ đã biết là không thể thủ thắng được. Vì ông ta là một người thành danh đã lâu, kinh nghiệm già giặn nên liên kịp thời bỏ thế công trở vê thế thủ, giữ mình chặt chẽ không để một sơ hở nào cho địch tấn công được cả.
Sĩ Thiên đại sư cũng dần dần cảm thấy luống cuống trước những thế võ cao thâm kỳ diệu của Cô Côn nên bắt buộc phải giữ thế thủ.
La Hâu Nhị Hung vốn đã có ý thâm độc nên còn giữ lại nhiều thế đánh hiểm hóc cũng như chưa chịu đem ra dùng các món ám khí rất độc. Bởi lúc ấy, phía bên ngoài còn có Thiên Vũ đạo trưởng, Câu Long Tẩu Trạch Kỳ và Lôi Thần Từ Vĩ Quang đang đứng bên cạnh nhìn chòng chọc theo dõi cuộc chiến chứ chưa nhảy vào can thiệp. Nhị Hung có ý chờ đợi số người này nhảy vào vòng chiến thì sẽ dùng đến tất cả những ngón đòn hiểm hóc nhất để tiêu diệt tất cả năm người, hầu không còn ai sống sót đồn đại ra võ lâm nữa.
Riêng Thiên Vũ đạo trưởng, Trạch Kỳ và Từ Vĩ Quang cũng có một dụng ý riêng. Họ tuy trông thấy hai người bên phe mình đang bị đối phương dồn ép đến chỉ còn biết lo thủ chứ không thể phản công được nhưng khổ nỗi, vì họ kiêng dè khuôn phép của giới giang hồ nên không dám nhảy vào can thiệp. Vì lấy số đông để áp đảo số ít là một hành động rất mất danh dự. Họ đoán biết Nhị Hung còn có nhưng thế võ hiểm hóc đầy độc ác nên ai nấy đêu cảnh giác theo dõi thật kỹ chờ khi hai người thuộc phe mình lâm nguy thì sẽ ra tay cứu viện ngay. Họ định làm như thế để buộc Nhị Hung phải dè dặt chẳng dám liêu và biết khó thủ thắng được mà phải rút lui đi.
Đào Gia Kỳ xem một lúc, quay mặt lại hỏi cô gái áo vàng rằng:
- Bộ Giáng Long kinh ấy là một vật quí báu gì thế?
Cô gái áo vàng khẽ trợn mắt nhìn chàng một lượt nói:
- Giáng Long kinh là một bộ kinh gần đây phái Thiếu Lâm mới tìm được tại một cái giếng cổ trong chùa. Nhưng bộ kinh ấy được phong kín bằng một thứ hàn ngọc màu vàng. Thứ ngọc đó hết sức cứng rắn, những thứ vũ khí bằng sắt thép thường cũng như chưởng lực của phần đông mọi người không làm sao đánh vỡ được. Nghe đâu bộ Giáng Long kinh là di vật của Đạt Ma để lại, những ghi chép bên trong bộ kinh ấy đêu rất cao siêu kỳ tuyệt, nếu nghiên cứu tìm hiểu được thì sẽ trở thành một tay võ công vô địch trong võ lâm.
Nói đến đây, cô gái lại mỉm cười rối tiếp rằng:
- Thiếu Lâm Tự là một môn phái đứng hàng đầu các môn phái lớn ở Trung Nguyên trong mấy trăm năm qua. Do đó, giới võ lâm không ai không ghen tị. Mấy mươi năm gần đây, nhân tài trong võ lâm mọc lên như nấm khiến tiếng tăm của phái Thiếu Lâm cũng bị suy giảm đi. Trong võ lâm không ai muốn để cho phái Thiếu Lâm tìm hiểu được các môn tuyệt học trong Giáng Long kinh nên mới tìm cách lấy bộ kinh ấy đi! Đào Gia Kỳ nói:
- Tại sao người lấy trộm bộ Giáng Long kinh mà lại đổ tội cho Sĩ Thiên đại sư như thế? Hành động ấy thực không đứng đắn tí nào cả! Cô gái áo vàng nói:
- Trong võ lâm lúc nào cũng có sự giằng co quyết liệt với nhau, không ai là không ai là không dùng những thủ đoạn sâu độc, hai tiếng đứng đắn dù cho là một cao nhân tự nhận mình thuộc hàng chính phái cũng rất khó thực hiện cho được, huống hồ chi đối với bọn người yêu ma, cùng hung cực ác?
Riêng Sĩ Thiền đại sư trước đây chính là người xuất thân phái Thiếu Lâm nhưng vê sau vì ý kiến không hợp nên thoát ly khỏi phái này đến gia nhập phái Ngũ Đài. Tuy thế, phái Thiếu Lâm vì nghĩ tình Sĩ Thiên đại sư không có làm gì gian ác, hơn nữa phái Ngũ Đài cũng là một phái cùng chung nguồn gốc nên họ giả vờ làm ngơ không nói đến hầu giữ hòa khí giữa hai môn phái. Nhưng không ngờ Sĩ Thiên đại sư là người tâm địa hẹp hòi, lúc nào cũng tìm cách gây khó khăn cho phái Thiếu Lâm. Do đó, thử hỏi ông ta không tự mang họa vào thân sao được?
Đào Gia Kỳ cau đôi mày nói:
- Tại sao cô nương lại biết rõ được mọi việc như thế?
Đôi mày của cô gái áo vàng liên nhường cao một lượt có hơi bất mãn, nói răng:
- Đã là người trong giang hô thì sao lại chẳng biết mọi việc to lớn xảy ra trong võ lâm được?
Đào Gia Kỳ mỉm cười nói:
- Nếu thế cô nương đến đây cũng là vì bộ Giáng Long kinh ấy?
Cô gái áo vàng im lặng nhìn qua Đào Gia Kỳ một lượt rồi mới nhếch mép khẽ nói rằng:
- Anh đoán đúng rồi! Còn anh?
Đào Gia Kỳ đáp:
- Tại hạ chỉ là ngẫu nhiên đi ngang qua đây thôi, ba tiếng Giáng Long kinh vừa rồi mới được nghe đến lần đầu. Tại hạ là kẻ tài hèn sức mọn thì đâu dám đèo bồng, phương chi...
Câu nói chưa dứt thì bỗng thấy từ trên nền trời cao bỗng sa xuống ba vị lão tăng râu tóc đêu bạc, sắc mặt thanh tú. La Hầu Nhị Hung vừa nhìn thấy ba vị tăng nhân này thì liên nhảy lùi ra sau. Cô Côn cười to nói:
- Sĩ Thiên, ta tạm tha cho ngươi sống thêm ít tiếng đồng hồ nữa. Ngày mai anh em ta không còn khoan dung cho ngươi được đâu! Nói đoạn, cả hai bèn vọt người bay thẳng lên không độ ba bốn trượng rồi lướt mất vào đêm tối mênh mông.
Ba vị lão tăng vừa đến nhìn qua Sĩ Thiên tươi cười nói:
- Sư đệ, từ ngày chia tay đến nay vẫn được bình yên chứ?
Sĩ Thiền "hứ" một tiếng qua giọng mũi rồi gằn giọng nói:
- Ai là sư đệ của các ông? Bấy lâu nay chúng ta đã dứt tình dứt nghĩa, ai đi đường nấy. Pho Giáng Long kinh trước kia chính tay ta ném xuống giếng sâu thì giờ đây cũng phải chính tay ta đoạt trở vê, không can chi đến phái Thiếu Lâm các ông cả! Nói đến đây, ông ta bèn quay lại phía Thiên Vũ đạo trưởng và Yến Nam Tam Kiệt bảo rằng:
- Chúng ta đi thôi! Tức thì, ông ta liên vọt thẳng lên cao, bay nhanh đi như một con ó.
Thiên Vũ đạo trưởng và Yến Nam Tam Kiệt đêu không khỏi sửng sốt. Giữa họ và ba vị cao tăng của phái Thiếu Lâm cũng là chỗ quen biết nên trong lòng cảm thấy hết sức khó xử, bỏ đi cũng không tiện mà ở lại cũng không on.
Câu Long Tẩu Trạch Kỳ vẫn là người ứng biến nhanh nhẹn nhất. Ông ta bèn vòng tay cười nói:
- Ba vị cũng khỏe mạnh chứ? Lệnh sư đệ đến nay vẫn còn chưa hết bực tức vê chuyện xưa, chúng tôi sẽ đi khuyên giải ông ấy đến sáng mai gặp nhau tại Điệp Thúy sơn trang thì sẽ kể rõ một điêu cho ba vị nghe được không?
Một vị lão tăng của phái Thiếu Lâm cất tiếng than dài nói:
- Vừa rồi ông ấy bảo chính tay ông ấy đã ném pho Giáng Long kinh xuống giếng sâu, không hiểu ông ấy có nói cho bốn vị thí chủ nghe việc đó bao giờ không?
Trạch Kỳ trầm ngâm trong giây lát rồi đáp:
- Lệnh sư đệ chưa nói cho chúng tôi nghe việc đó bao giờ. Trước kia, lệnh sư đệ giận dỗi bỏ đi có phải là vì chuyện ấy hay không?
Lão tăng đáp:
- Lão nạp cũng không biết rõ, xem ra có lẽ tệ sư đệ trước đây đã bị xử ức hiếp. Ôi cá tính của tệ sư đệ thực quá cố chấp, sau khi đã xảy ra mọi việc vẫn không hề chịu trở lại để nói rõ cho vị chưởng môn nghe đâu đuôi mọi việc hầu phân xử ai phải ai trái. Riêng bần tăng cũng không giúp được gì việc ấy, vì từ bấy lâu nay vẫn chưa hê biết rõ nguyên do của việc ấy ra sao.
Lân này trở về chùa bân tăng sẽ tìm hiểu lại việc ấy. Mong bốn vị thí chủ cũng vui lòng giải thích giúp cho tệ sư đệ hiểu, chớ làm ra những việc khiến kẻ thân phải buồn, kẻ thù được vui! Trạch Kỳ tươi cười nói:
- Đấy là lẽ tất nhiên! Tam Kiệt liền thi lễ cáo từ rồi cùng lao mình lướt đi mất. Riêng ba vị cao tăng của phái Thiếu Lâm cũng vọt người bay lên, nhắm vê một hướng khác lướt đi mất dạng.
Trên sân đã hoàn toàn vắng ngắt, đêm trăng dằng dặc mông lung, lá ngô đồng không ngớt bay múa theo chiêu gió khiến những bóng đen in trên sân không ngớt chập chờn lay động.
Đào Gia Kỳ quay người lại phía cô gái áo vàng nói:
- Cuộc ác chiến không còn nữa, xin cô nương hãy trở vào phòng an nghỉ, tại hạ cũng mạn phép cáo lui! Nói dứt lời, chàng đã bước sát đến trước cửa phòng. Khi ấy, bỗng nghe giọng nói trong ngần như chuông bạc của cô gái vọng đến bên tai răng:
- Anh không mời tôi bước vào phòng chơi một chốc hay sao?
Câu nói thẳng thắn ấy không khỏi làm cho Đào Gia Kỳ cảm thấy luống cuống. Trong khi đó, cô gái áo vàng đang nở một nụ cười tươi như hoa, đưa đôi mắt lóng lánh như nước hồ thu nhìn chăm chú vào chàng. Do đó, chàng không làm thế nào từ chối cho được nên thâm than rồi nói:
- Tại hạ không có vật chi để khoản đãi cả, vậy cô nương không chấp nhất điêu đó hay sao?
Cô gái áo vàng bỗng xê dịch thân mình, nhẹ nhàng lướt nhanh vào trong phòng của Đào Gia Kỳ. Đào Gia Kỳ trông thấy thế không khỏi sửng sốt, lại càng có ý nghi ngờ vê mọi cử chỉ của cô gái áo vàng nên thầm nghĩ:
"Có lý nào ta để sơ hở dấu vết gì cho cô ta trông thấy được rồi hay sao?" Liên đó chàng cũng từ từ bước vào phòng, trông thấy cô gái áo vàng đã ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế đặt bên cạnh giường, cất tiếng nói:
- Tôi dường như đã gặp anh ở nơi nào rồi, nhưng nhớ mãi vẫn không thể nhớ ra được, vậy anh có thể cho biết danh tánh hay không?
Đào Gia Kỳ nghe thế không khỏi thâm lấy làm lạ nói thâm:
- Phải rồi, ta cũng dường như có gặp cô gái này ở đâu?
Nghĩ thế nên chàng thò tay vào áo lấy cái bật lửa ra, đốt sáng ngọn đèn trên bàn rồi tươi cười nói:
- Tại hạ họ Đào, gốc gác ở Yên Kinh. Cô nương có thể chỉ dạy cho biết phương danh hay không?
Cô gái áo vàng tỏ ra rất tự nhiên nói:
- Tôi tên là Vân Mộng Bình. Anh có thật ở Yên Kinh không? Chớ gạt tôi đấy nhé! Đào Gia Kỳ mỉm cười nói:
- Quê cha đất tổ của tại hạ Ở Yên Kinh nhưng về sau thì đến cư ngụ tại Dự Chương! Đôi tròng mắt linh hoạt của Vân Mộng Bình bỗng xoay qua một lượt rồi như sực nhớ ra điêu gì nên ánh mắt sáng quắc cười nói:
- Chẳng phải tiểu danh của anh gọi là Kỳ nhi hay sao?
Đào Gia Kỳ kinh ngạc đến sững sờ, giương to đôi mắt lấy làm lạ nói:
- Cô nương tại sao lại biết tên tộc của tại hạ như thế?
Vân Mộng Bình cười nhạt nói:
- Người ta bảo quí nhân lắm chuyện bận rộn thật không sai. Có lẽ anh đã quên gian phòng phía sau Bát Nghĩa Viên trà lầu?
Đào Gia Kỳ hết sức vui mừng ngắt lời nói:
- Té ra cô nương là Vân...?
Tiếng sau cũng vì không tiện nói ra nên chàng nhanh nhẹn mỉm cười chuyển đầu đê rồi tiếp rằng:
- Còn Huỳnh cô nương hiện giờ ở đâu?
Vân Mộng Bình nhìn thăng lên cười nói:
- Tiểu thơ hiện nay đang ở trong núi sâu lo rèn luyện một thứ tuyệt nghệ kinh người. Cô ấy sai tôi xuống núi để tìm hiểu manh mối vê pho Hàn Thiết Quan âm. Nhưng đã ba năm qua, bặt vô âm tín, thực chẳng khác nào đá chìm bể sâu nên tôi lấy làm thất vọng...
Nói đến đây, cô gái dừng lại trong giây lát mới nhếch miệng cười tự nhiên tiếp rằng:
- Ba năm qua, chẳng phải là một thời gian ngắn nên bao nhiêu việc đã gặp đâu thể nhất thời nói hết cho được. Hiện giờ pho Giáng Long kinh và thanh Ngô Câu kiếm chính là hai vật mà tiểu thư đang sốt ruột muốn lấy cho kỳ được, trước khi có thể lấy Hàn Thiết Quan âm. Nếu anh còn nghĩ đến tình xưa thì hãy giúp tôi một tay đến Điệp Thúy sơn trang để cướp lấy hai vật ấy! Đào Gia Kỳ không khỏi sửng sốt nói:
- Tiểu thư nhà cô cần lấy bộ Giáng Long kinh và thanh Ngô Câu kiếm để dùng vào việc gì? Hai vật ấy đêu là vật có chủ, vậy ngoại nhân thì đâu lại ra tay cướp đoạt như thế cho được?
Vân Mộng Bình buồn bã đưa mắt nhìn qua Đào Gia Kỳ một lượt nói:
- Anh có biết thân thế của tiểu thư nhà tôi đau đớn và đáng thương đến mức nào không? Người mẫu thân và đứa em trai nhỏ của tiểu thư đều bị chết dưới làn gươm của kẻ thù. Riêng người cha cũng bị thủ pháp ác độc của kẻ thù đánh trọng thương, suốt ngày phải chịu cái khổ bị âm hỏa của chưởng lực ấy hành hạ thân thể, muốn sống không yên, muốn chết cũng không được. Nếu chẳng nhờ tiểu thư nhà tôi dùng linh dược để bảo vệ lấy tạng phủ nơi huyệt đạo bị trọng thương thì ông ấy đâu còn sống được cho đến ngày hôm nay.
Đào Gia Kỳ lấy làm lạ hỏi:
- Lệnh tôn của Huỳnh cô nương hẳn là một cao nhân nổi tiếng, có tri kỷ khắp trong thiên hạ, thế tại sao không ai giúp cho ông ấy để...?
Vân Mộng Bình cười buồn nói:
- Dù kết giao khắp thiên hạ nhưng tri kỷ có được mấy người? Lão chủ nhân của tôi trước khi chưa bị thương, vì cá tính chỉ nghĩ đến việc phải quấy chứ không chịu vị nể, dù cho là đối với môn hạ của bạn bè. Hơn nữa ông xuống tay hết sức ác nghiệt nên đã làm phật lòng nhiều đông đạo.
Phương chi kẻ thù của gia đình ông võ công lại hết cao tuyệt, ngay cả ông ấy còn không địch nổi thì người khác dù có giúp cũng chỉ tìm lấy cái chết vô ích mà thôi. Trong khi đó, tiểu thư nhà tôi lại không có ý muốn nhờ đến người khác. Giờ đây, riêng tôi lại thế cô sức yếu, vậy anh nỡ từ chối hay sao?
Đào Gia Kỳ mỉm cười nói:
- Cô nương làm thế nào biết được tại hạ am hiểu võ công mà tỏ ra tin cậy như vậy?
Vân Mộng Bình nói:
- Tiểu thư nhà tôi rất giỏi về khoa xem tướng. Trước kia cô ấy vừa trông thấy anh và sau khi anh đi bèn nói với tôi là xương cốt của anh rất tốt, lớn lên tất chẳng phải là người tâm thường. Vừa rồi, trong khi ngôi ăn, tôi đã để ý đến anh, trông thấy thái dương huyệt của anh hơi gồ cao, tia mắt ẩn chứa anh hoa nên biết anh là người giỏi vê cả hai môn nội ngoại công chính tông và khéo che giấu, lúc nào cũng tỏ ra như rất hiên lành! Đào Gia Kỳ nhớ lại việc trước kia, nếu không nhờ Huỳnh ỷ Vân và Vân Mộng Bình thì mạng chàng đã mất dưới tay hai gã võ sư họ Trần và họ Hạ trong Đào phủ rồi. Cái ơn cứu mạng như thế thì đâu lại không báo đáp.
Vì vậy, chàng liên khẳng khái cười nói:
- Phong Kiệt là người như thế nào?
Vân Mộng Bình nghe hỏi, đoán biết chàng đã bằng lòng trợ giúp nên hết sức mừng rỡ nói:
- Phong Kiệt không có gì đáng sợ mà kẻ khó đối phó chính là sư phụ của y thôi. Pho Giáng Long kinh do sư phụ của y trộm được và luôn luôn giữ kỹ bên mình! - Sư phụ của y là ai?
- Là một trong Vũ Nội Bát Kỳ tức Vô Tình Tú Sĩ! Đào Gia Kỳ cảm thấy rất kinh hoàng, trâm ngâm không nói gì cả. Vân Mộng Bình đưa đôi mắt lóng lánh chú ý nhìn thẳng vào mặt Đào Gia Kỳ nói:
- Tôi cũng biết việc này thực ra rất khó khăn, dù cho võ công của hai chúng ta cao siêu đến đâu cũng rất khó đối địch nổi với võ công huyền diệu của Vô Tình Tú Sĩ. Song nếu không hành động thì thời cơ sẽ qua mất vì ngày mai tất không làm thế nào tranh đoạt được hai vật ấy nữa nên bắt buộc phải liêu một phen! - Tại sao lại lạ như thế?
- Vì trước đây, khi Vô Tình Tú Sĩ lẻn vào Thiếu Lâm đoạt mất pho Giáng Long kinh, chỉ có một mình Phong Kiệt là người cùng đi với ông ấy thôi. Nhưng trong dịp đó Phong Kiệt đã bị bọn yêu đạo khác trông thấy nên sau khi chúng nghe phái Thiếu Lâm đã bị mất pho Giáng Long kinh thì liên đoán là Phong Kiệt lấy được. Bởi thế chúng đã hẹn với nhiêu cao thủ phe hắc đạo tập hợp vê Điệp Thúy sơn trang để tranh đoạt hầu chia phần với nhau. Đến nay bọn chúng vẫn không biết việc ấy chính là do Vô Tình Tú Sĩ đã làm và cũng không biết Phong Kiệt chính là môn đồ của Vô Tình Tú Sĩ! Đào Gia Kỳ nói:
- Vân cô nương, cô càng nói tôi càng hoang mang không hiểu ra sao cả! Vân Mộng Bình tức giận đến giậm chân xuống đất nghe "bộp, bộp" càu nhàu rằng:
- chỉ mới nói qua một cách vắn tắt thì làm sao hiểu rõ cho được? Đêm đã vào canh ba rồi, anh nên cho biết có bằng lòng tiếp tay hay không?
Đào Gia Kỳ nói:
- Tại hạ xin đem hết sức mình tiếp tay với cô nương nhưng cô nương chớ trách tại hạ sao lại làm hỏng việc lớn đấy nhé! Vân Mộng Bình nhanh nhẹn đứng dậy nói:
- Nếu thế thì hãy đi ngay! Đào Gia Kỳ vung chưởng quạt tắt ngọn nến trên bàn rồi cả hai lướt thẳng ra sân, lao vút người lên không phi thẳng ra khỏi khách điếm nhanh như điện chớp và tiếp tục chạy tới trước như bay.
Vi Sơn Hồ là một cái hồ to nhất trong tỉnh Sơn Đông, tuy nó không thể so sánh được với Động Đình Hồ hoặc những hồ to khác trông số ngũ hồ nhưng mặt hồ cũng rộng mênh mông, sóng nước nhấp nhô bát ngát, chiếm một diện tích to lớn vắt ngang qua cả hai tỉnh Sơn Đông và Giang Tô, chu vi có hàng trăm dặm. Chung quanh hồ lại có núi xanh đứng liên với nước biếc nên cảnh vật cũng hết sức xinh đẹp.
Điệp Thúy sơn trang nằm dựa núi và ở cạnh bờ hô, chiếm diện tích cũng rất rộng, lầu gác đầy dấy. Trong sơn trang có vườn hoa, có những khu rùng xinh đẹp và nhà nghỉ mát, có đài cao tô điểm trông thực là vui mắt.
Nếu tìm lên một nơi cao để nhìn ra ngoài thì lại trông thấy trời và nước dính liền nhau thành một màu, núi xa ẩn hiện, buồm căng gió nhấp nhô trông đẹp như một bức tranh.
Lúc ấy, vầng trăng đang ẩn mình sau một đám mây khiến cảnh vật mông lung mờ mịt. Từ phía ngoài Điệp Thúy sơn trang bỗng có hai bóng người lướt nhanh tới, rồi cùng dừng chân sau một gốc cây cổ thụ cao vút.
Vân Mộng Bình khẽ nói rằng:
- Đêm vừa rồi tôi có lẻn vào sơn trang, bất ngờ tìm hiểu được nơi cư ngụ của Vô Tình Tú Sĩ. Qua câu chuyện giữa lão ta và Phong Kiệt tôi mới biết lão ta chính là Vô Tình Tú Sĩ, một nhân vật khét tiếng trong võ lâm từ bấy lâu nay! Nói đến đây, bỗng sắc mặt của nàng hiện vẻ kinh ngạc nói:
- Tại sao nơi Vô Tình Tú Sĩ ở, đèn đuốc lại sáng choang như thế?
Vừa nói nàng vừa vẫy tay chỉ vào bên trong sơn trang.
Đào Gia Kỳ ngó theo trông thấy trên lưng chừng núi có một tòa lầu cao, ánh đèn huy hoàng, chiếu sáng ngời ra ngoài cửa sổ.
Vân Mộng Bình khẽ nói:
- Anh hãy đi theo sát tôi! Hai bóng người liên nhảy vọt lên cao và lao vút vê phía bên trong vách tường rào khu sơn trang ấy.
Trong tòa lầu trên sườn núi có một người văn sĩ đứng tuổi, mình mặc áo trắng đang ngôi ngay ngắn trên ghế. Trước mặt ông ta là một cái bàn gỗ sơn màu đỏ. Trên mặt bàn có để một chiếc hộp bằng ngọc lóng lánh sắc vàng.
Người văn sĩ ấy sắc mặt tái nhợt như tờ giấy trắng, hai má lõm vào, đôi khóe miệng xệ xuống, dưới cằm lưu thưa ba chòm râu ngắn đen mượt, đôi mắt sáng ngời đây lạnh lùng, thái độ có vẻ âm u sâu hiểm.
Ngoài ra nơi ấy lại còn có một người đàn ông tuổi độ ba mươi lăm, ba mươi sáu, mình mặc áo gấm ngắn, mũi ó, mắt diêu hâu, hai tay đang đỡ một thanh trường kiếm có cả vỏ, đầu lưỡi kiếm ấy hơi cong lên giống như một cái móc. Người đàn ông đó đang đứng quay lưng ra ngoài cửa sổ.
Gian đại sảnh của tòa lâu này rất rộng lớn, thế mà chỉ có hai người ở bên trong, im lặng không nói gì cả, thật là một điêu quái lạ.
Qua một lúc sau, trên khóe miệng của người văn sĩ ấy hiện lên một nụ cười sâu độc và đôi mắt khẽ nhường cao. Người đàn ông áo gấm ngắn liền đưa hai ngón tay trên bàn tay phía mặt mở chiếc móc trên cán gươm rồi từ từ rút thanh gươm ra khỏi vỏ. Sau một tiếng ngân nhẹ nhàng tức thì lưỡi gươm sáng ngời màu xanh biếc, mỏng như tờ giấy, lóng lánh như nước hồ thu, liên hiện rõ trước mắt mọi người. ánh sáng lạnh lùng của thanh gươm như tràn ngập cả gian đại sảnh, phản chiếu vào sắc mặt hai người một màu xanh lạnh ngắt. ánh sáng đó, gần như đã làm lu mờ đi trên mười ngọn đèn huyên đăng treo trong gian phòng.
Người đàn ông mặc áo gấm ngắn đưa mắt chu ý nhìn về phía sảnh đường lên tiếng nói:
- Gia sư đã có lời mời, xin các vị cứ bước vào! Giọng nói của người ấy chẳng khác nào tiếng rống của loài sài lang khiến ai nghe qua cũng phải nổi da gà. Tiếng nói vừa dứt thì bỗng thấy phía ngoài sảnh đường bóng người lao xao ùn ùn kéo vào đủ hạng người và đủ lứa tuổi. Số ấy không dưới ba mươi người, bước chân nhanh nhẹn chứng tỏ đêu là những nhân vật giang hồ có võ công thượng thặng cả.
Trên ba mươi người nọ, sau khi đã tiến vào gian đại sảnh thì tia mắt đều trước tiên chăm chú nhìn cả vào chiếc hộp ngọc, sắc vàng lóng lánh đang để trên mặt bàn. Những tia mắt của họ ngầm chứa rất nhiêu thâm ý khó đoán ra được. Cặp La Hầu Song Hung cũng có mặt trong số người đó.
Thái độ của hai lão ta trông thật ngạo nghễ, dường như không xem người văn sĩ đang ngồi yên như pho tượng kia vào đâu cả.
Đôi mắt của người văn sĩ đứng tuổi ấy không hề nhường lên như xem việc số người kia kéo đến chẳng có gì đáng để ý cả. Số người đến ấy đều là những nhân vật có tên tuổi trong giới giang hồ nên nhìn thấy thái độ ngạo mạn vô lễ của người văn sĩ kia thì ai nấy đều lộ vẻ tức giận không vui.
Cô Côn cười nhạt rồi đưa mắt nhìn thẳng vào người đàn ông mặc áo gấm ngăn, gắn giọng nói:
- Phong trang chủ, đây có phải là lệnh sư không? Vậy có lý nào trang chủ không muốn giới thiệu cùng chúng tôi hay sao?
Người đàn ông mặc áo gấm ngắn ấy tức là trang chủ Điệp Thúy sơn trang tên gọi là Phong Kiệt. Y nghe qua câu hỏi bèn gằn giọng đáp:
- Chính là gia sư của tôi! Cô lão sư có việc gì thì cứ nói thẳng, hà tất phải giới thiệu từng người một cho tốn thời giờ? Gia sư tôi có lẽ không kiên nhẫn được như vậy! Cô Côn nghe qua sắc mặt bỗng tràn đây sát khí nhưng lão ta đã kịp thời dằn xuống chưa gây sự vội.
Sắc mặt của người văn sĩ đứng tuổi trở thành vô cùng lạnh lùng. Ông ta từ từ nhếch miệng nói:
- Có phải các vị đến đây đêu là vì pho Giáng Long kinh này phải không? Các vị có ý định gì cứ nói thẳng cho lão phu nghe thử? Chiếc hộp ngọc tôi đang để yên trên bàn đây, nếu có vị nào tự tin vào võ công của mình thì cứ thò tay lấy đi! Hừ, chỉ e rằng các vị không có can đảm như thế! Trong số người kéo đến bỗng có một người cất tiếng cười khanh khách rất ngạo nghễ nói:
- Vưu Nhân Hào tôi sẽ thò tay đến lấy đây! Tiếng nói vừa dứt thì người ấy đã tràn nhanh tới như gió, giương năm ngón tay ra nhắm chụp thẳng vào chiếc hộp bằng ngọc. Cùng một lúc, người ấy lại giương hai ngón tay khác nhắm điểm thẳng vào Bách hội huyệt trên đỉnh đầu của vị văn sĩ. Thủ pháp của người đó nhanh nhẹn tuyệt luân thực ít thấy trong võ lâm. Nếu người không có võ công cao cường tuyệt đỉnh thì chắc chắn không thể nào hành động như vậy được. Người văn sĩ đứng tuổi vẫn điềm tĩnh như không có việc gì xảy ra, hai mi mắt buông xuống như chẳng có phản ứng gì cả, Những tiếp đó chỉ kịp thấy một đạo ánh sáng lạnh ngắt chớp lên tức thì đã nghe một tiếng gào đau đớn rùng rợn, màu máu đỏ cũng theo đó tung teo khắp nơi.
Thì ra hai cánh tay của Vưu Nhân Hào đã bị đứt lìa đến sát khuỷu tay và người của y cũng té lăn ra đất, máu tươi trào ra như suối, đau đớn đến nỗi run rẩy toàn thân, đôi mắt trợn ngược. Trên mặt bàn, hai cánh tay đứt lìa của nạn nhân đang nằm yên gần chiếc hộp ngọc khiến ai trông thấy cũng phải kinh tâm tán đởm. Đôi mi mắt của văn nhân vẫn buông xuống và vẫn ngồi yên như tượng. Phong Kiệt đứng sững y nguyên chỗ cũ, tựa hồ như y chẳng hê xuống tay tnmg trị kẻ địch vậy. Lúc đó, tất cả những nhân vật giang hồ đang hiện diện đêu biến hẳn sắc mặt, lộ vẻ khiếp sợ khôn cùng.
Cô Côn cất giọng lạnh lùng, sâu độc nói:
- Phong trang chủ, ông chẳng qua ỷ lại thanh Ngô Câu kiếm sắc bén vô song kia nên hành động một cách ác độc như thế, Cô mỗ thực không làm sao chịu nhịn được nữa! Phong Kiệt gằn giọng đáp:
- Phong mỗ chỉ mời các vị ra mắt gia sư nhưng tuyệt đối không cho phép các vị có thái độ ngông cuồng vô lễ, ra tay cướp giật như thế. Phong mỗ hành động như thế là đã rất có lòng nhân nên chỉ chặt đứt hai cánh tay của Vưu Nhân Hào mà thôi, riêng tính mệnh của ông ấy thì không có sao.
Nếu là gia sư tôi ra tay tnmg trị các ông thì thực không còn lời nào hình dung được! Cô Côn tràn đây sát khí, đưa chân bước tới từng bước một tiến thẳng vê phía Phong Kiệt.
Phong Kiệt cười ghê rợn, đưa ngang lưỡi kiếm quát rằng:
- Cô lão sư, tôi khuyên ông nên kịp thời quay đầu trở lại. Lưỡi gươm khi đã vung ra thì thật không còn cách nào nói đến việc nhân nhượng được nữa! Cô Côn vẫn bước từng bước một tiến tới mãi. Phong Kiệt liền cất tiếng cười lạnh lùng rồi dùng thế Mãn thiên hoa vũ vung nhanh lưỡi kiếm ra, tức thì luồng kiếm phong ồ ạt cuốn tới, hiện lên hằng vạn đốm sao lạnh, nhằm ngay người của Cô Côn chụp thẳng xuống. Cô Côn nhanh nhẹn lách mình tránh khỏi rồi chớp nhoáng thò nhanh cánh tay mặt ra, giương cả năm ngón nhắm chụp vào huyệt đạo nơi cổ tay đang cầm kiếm của Phong Kiệt.
Võ công của La Hầu Song Hung đã đạt đến mức xuất quỉ nhập thần nên thế đánh của lão ta quả thật kỳ diệu vô song. Khi những đầu ngón tay của Cô Côn mới vừa chạm đến cổ tay cầm kiếm của Phong Kiệt thì bỗng lão ta cảm thấy ở phía sau lưng mình có một luồng gió lạnh thấu xương tủy, bất thần tấn công đến. Do đó, lão ta không khỏi kinh hoàng, nhanh nhẹn rút cánh tay trở vê, vọt người bay cao lên không và nhào lộn trở ra sau, đứng yên tại vị trí cũ.
Nhưng luồng gió lạnh ấy đã quét trúng lưng của lão ta khiến lão ta cảm thấy khắp cả người đêu lạnh buốt, gần như máu huyết đêu đông đặc cả lại.
Lão ta không ngớt rùng mình rồi vội vàng vận dụng chân lực để trống trả, trong khi sắc mặt đã hoàn toàn biến hẳn. Thì ra lúc ấy lão ta đã cảm thấy huyết mạch trong người đang bị bế tắc khắp nơi, không còn vận chuyển thông suốt được. Bởi thế, lão ta vì quá sợ hãi nên cả thân mình đêu mềm nhũn, bất giác liên tiếp thối lui ra sau.
Cô Túc trông thấy thế, mặt liền biến sắc, vội vàng đưa tay ra đỡ lấy Cô Côn. Lão ta trông thấy người văn nhân đứng tuổi nọ vừa rồi chỉ khẽ nhấc bàn tay lên là đã sử dụng một thủ pháp kỳ diệu, khóa cứng mạch đạo của đối phương rồi. Thế là tất cả những nhân vật giang hô tên tuổi vang lừng đang hiện diện trong gian đại sảnh đêu biết được người văn nhân đứng tuổi ấy là một nhân vật phi thường nên ai nấy đêu kinh hãi đưa mắt nhìn nhau ngơ ngác. Cô Túc mỉm cười ghê rợn, tia mắt đầy vẻ căm hờn nhìn thẳng vào Phong Kiệt nói:
- Lệnh sư là nhân vật như thế nào, xin mau nói rõ cho chúng tôi biết.
Anh em Cô mỗ đây, nếu ngày nào còn ba tấc hơi thì nhất định cũng phải trả cho kỳ được mối thâm thù đêm nay! Nói đoạn lão ta quét mắt nhìn về phía người văn nhân đứng tuổi một lượt rồi bồng lấy Cô Côn định sẽ lao người lướt ra khỏi gian đại sảnh.
Bất ngờ người văn nhân đứng tuổi kia liền cất giọng lạnh lùng nói:
- Ngươi có thể bỏ đi được hay chăng?
Dứt lời ông ta vung chưởng lên đánh nhẹ nhàng vê phía ấy xem như không hê dùng đến sức mạnh. Cô Túc biến hẳn sắc mặt, nhanh nhẹn nhảy lùi hai bước.
Người văn nhân đứng tuổi lại cất giọng lạnh lùng nói:
- Tất cả những người có mặt tại đây đêm nay đêu phải ở lại đây cho tôi! Nếu ai dám cãi lời thì chớ oán trách lão phu sao quá vô tình đó! Giọng nói giá như băng khiến ai nghe đến cũng phải rùng mình.
Đột nhiên, từ bên ngoài gian lâu vọng đến một chuỗi cười to. Tiếng cười chưa dứt thì bóng người cũng đã lướt đến nơi.
Mọi người trông thấy đấy là ba lão già sắc mặt âm u, đang kề vai đứng thành một hàng ngang. Lão già đứng ngay chính giữa mỉm cười nói:
- Lệ lão sư, đã mấy mươi năm qua không được gặp mặt, tôi tưởng ông đã về châu trời rồi, nhưng không ngờ ông vẫn còn sống ở dương gian và vẫn còn thái độ lạnh nhạt không một tí tình cảm nào như thế. Xem ra núi sông còn dễ thay đổi hơn lòng người đó! Đôi mày của người văn nhân đứng tuổi khẽ lay động, thân người khẽ cúi rồi lại ngồi yên trở xuống, cất giọng lạnh lùng nói:
- Tôi đã tiên đoán là số lão quỉ các ông sẽ động lòng tham mà tìm đến đây, quả nhiên không sai tí nào cả! Lão già đứng giữa cười to đáp:
- Tôi không hê biết trước là ông đã trộm được pho Giáng Long kinh! Người văn nhân nói:
- Hiện giờ đã biết được rồi, vậy ba vị vẫn có ý định ra tay tranh đoạt hay không?
Lão già đáp rằng:
- Cũng chưa hẳn, còn phải chờ xem ý định của ông ra sao đã?
Vừa nói lão ta vừa đưa mắt liếc nhìn hai cánh tay đứt lìa đang nằm trên mặt bàn và thân người Vưu Nhân Hào đang té khuy trên mặt đất.
Kế đó, lão ta lại đưa mắt nhìn về phía Cô Côn sắc mặt đang tái nhợt, xem như hấp hối sắp chết đến nơi, mỉm cười nói:
- Các ông thật không biết tự lượng sức mình, dám cả gan thò tay cướp đoạt pho Giáng Long kinh trong tay của Vô Tình Tú Sĩ. Hành động ấy đưa cái chết thực không ai thương cả.
Các tay hắc đạo trong giới giang hồ vừa nghe qua cái tên Vô Tình Tú Sĩ thì sắc mặt đêu biến hẳn. Ai nấy đêu thầm tự trách, tại sao mình lại mạo hiểm xông vào đây, giờ thì có hối hận cũng không.
Người văn nhân cười nhạt nói:
- Cái tên bé nhỏ của tôi nào dám so sánh với Bắc Quốc Song Ma và Huyên Băng Lão Mị khét tiếng trong thiên hạ, được muôn người đêu ngưỡng mộ ba vị?
- Không dám! Không dám! Phong Kiệt vừa nghe được tên Bắc Quốc Song Ma và Huyên Băng Lão Mị thì lộ vẻ hết sức lo âu. Nhưng ngay lúc ấy, y bỗng cảm thấy phía sau lưng mình bị tê, rồi cả thân người đêu cứng đơ, á khẩu không còn nói được ra tiếng nữa. Y biết mình đã bị đối phương bí mật xuống tay chế ngự nên trong lòng không khỏi kinh hoàng, cuống quít.
Liên đó cả gian sảnh đường liên bị một ngọn gió xoáy ồ ạt, thổi vào và rít gào không ngớt, đèn đuốc đêu tắt thụp, chung quanh trở thành tối đen, ngửa bàn tay không còn trông thấy.
Lúc ấy nghe có tiếng Vô Tình Tú Sĩ quát to rằng:
- Đố các ông dám?
Tức thì, tiếng nổ âm âm vang dội liên tiếp khiến cả gian đại sảnh đều rung rinh chuyển động. Tiếp đó lại có tiếng Huyên Băng Lão Mị quát to răng:
- Đấy là có kẻ khác đã ra tay tấn công lén, chớ nào phải ba lão phu có hành động cướp giật như thế đâu?
Bỗng nhiên có một ánh lửa lóe lên giữa đêm tối. Thì ra trong số những nhân vật giang hồ hiện diện, có người đã lấy cái bật lửa bật sáng lên. Nhờ thế ai nấy đêu trông thấy chiếc hộp ngọc màu vàng sáng lóng lánh trên mặt bàn đã không cánh mà bay đi mất từ lúc nào rồi. Bắc Quốc Song Ma, Huyên Băng Lão Mị và Vô Tình Tú Sĩ mặt mày đêu nhăn nhó trông thực xấu xí Khi đèn đuốc vừa tắt thì Vô Tình Tú Sĩ liền biết có biến nên nhanh nhẹn thò tay ra chụp lấy chiếc hộp ngọc để trên bàn và cùng một lúc quét thẳng một chưởng ra. Vì ông ta tưởng rằng đấy là Bắc Quốc Song Ma và Huyên Băng Lão Mị ra tay cướp đoạt nên mới quát to như vừa rồi.
Trong khi đó, Bắc Quốc Song Ma và Huyền Băng Lão Mị thấy mọi sự diễn biến quá bất ngờ nên nhất loạt lao người lướt tới. Sự hiểu lầm nhau giữa bốn nhân vật Tứ Kỳ đã làm cho các nhân vật giang hồ đứng chung quanh phải bị họa lây. Luồng chưởng phong lạnh buốt của họ đánh ra đã khiến cho bảy tám người bị trọng thương, ngã lăn quay ra đất.
Vô Tình Tú Sĩ khi nhìn thấy Bắc Quốc Song Ma và Huyền Băng Lão Mị vẫn còn đứng yên tại đấy mà hộp ngọc đã bay đi mất tiêu thì sắc mặt không khỏi biến hẳn. Ông ta đưa mắt nhìn lên trông thấy Phong Kiệt vẫn còn đứng y nguyên chỗ cũ nhưng thanh Ngô Câu kiếm trong tay đã bị đối phương thanh toán ngầm nên nhanh nhẹn lướt tới bên cạnh người của Phong Kiệt.
Sau khi nhìn kỹ qua, ông ta biết Phong Kiệt đã bị đối phương khóa chặt huyệt đạo nên định thò tay ra để giải trừ huyệt đạo cho y. Nhưng chẳng ngờ ông ta vừa vỗ bàn tay vào Mệnh môn huyệt của Phong Kiệt thì sắc mặt của Phong Kiệt đã biến hẳn, cất giọng run rẩy nói:
- ân....sư! Liên đó, y há miệng và một búng máu bầm vọt ra suýt nữa đã trúng thăng vào người của Vô Tình Tú Sĩ. Y chưa kịp nói gì thêm là đã ngã khuy xuống đất. Kế đó, mọi người lại trông thấy từ trong đôi mắt, hai lỗ tai. Lỗ mũi và miệng của Phong Kiệt máu đen lại tiếp tục trào ra. Da thịt của y đã trở thành tím bầm, tắt thở chết ngay tức khắc.
Vô Tình Tú Sĩ thấy thế sắc mặt lại càng biến hẳn, đứng sững sờ không nói nên lời.