- Cứ vậy mà làm. Cứ vậy mà làm!
Đám thừa sai ứng tiếng, xoay mình rời khỏi nha môn.
Lại nói chuyện trong thành Kim Lăng, trước con đường lớn phía Nam có một con ngõ nhỏ tên gọi Thúy Hoa Cảng. Trong con ngõ ấy có một quả phụ tuổi độ ba bảy, ba tám, tính tình điêu ngoa, xảo quyệt chuyên giả thần giả thánh, trong nhà thờ vô số tượng sành, tượng gỗ, thần tiên, bày đầy bình hương, đồ cúng, đèn nến, hoa quả, lại có cả bệ thờ, khám thờ, rèm trướng, mõ, khánh, kinh sách, pháp khí nhiều vô số kể. Ả kết bè kết đảng với đám đồng cốt, cả thảy có bốn, năm người, lại nhận hai đứa trẻ hàng xóm chừng bảy, tám tuổi làm đồ đệ, đặt tên cho chúng là Thanh Phong, Minh Nguyệt. Ả quả phụ này vốn họ Kim, lại tự đặt cho mình một cái tên khác là Hồng Dương, lấy hiệu là "Kim Hoa Thánh Mẫu Nương Nương", ăn mặc vô cùng kỳ quái, suốt ngày thắp hương, đốt nến, làm bộ thành kính, ngồi thiền, hai mắt nhắm nghiền lừa đám ngu dân thắp hương khấn nguyện, hỏi bệnh ban bùa, đòi họ phải mang tiền bạc, lễ vật tới cúng cho ả. Ả không dạy người ta về nhà tụng kinh niệm phật mà xúi người ta tới gốc cây nọ, ngã tư kia cúng thánh cầu thần, khiến cho dân chúng Kim Lăng náo loạn cả lên.
Thực giỏi cho yêu nhân Kim quả phụ, dám lập tà giáo lừa gạt đám ngu dân. Những người tới nhà ả cầu xin đều phải mang lễ vật tới tỏ chút lòng thành. Ả không nhận củi, gạo, chỉ nhận tiền, nhận bạc. Trong nhà ả nhang nến cháy suốt ngày, nam nữ kéo nhau tới lễ đông như hội. Kim quả phụ khoác áo bào, đội mũ tiên, tự xưng là Kim Hoa Thánh Mẫu cứu khổ diệt tai ương. Hai đứa trẻ con đứng hầu hai bên. Ả dùng những lời yêu tà mê hoặc giảng đạo cho dân, tự xưng là nương nương giáng trần. Lại còn lũ đồng cốt giúp kẻ ác làm càn, đứa nào đứa nấy tranh nhau tuyên truyền "Bồ Tát xuống cứu người". Hàng ngày, người kéo tới ngõ Thúy Hoa đông như bầy kiến, chỉ biết mê muội thắp hương cầu khấn. Lũ đồng cốt ban ngày làm bộ chay tịnh chỉ ăn đậu phụ, rau xanh, tối xuống, gà, vịt, thịt, cá chúng ăn no kểnh. Chẳng riêng gì "Bồ Tát" làm xằng, đám đồng cốt đứa nào cũng có tình nhân. Tạm gác chuyện của chúng sang một bên, giờ ta lại nói tới chuyện hai viên công sai. Hai người bọn họ sải bước đi, vượt đường ngang, ngõ tắt nhanh như tên bắn. Vương Minh vừa đi, vừa nói:
- Trần đại ca!
Gọi liền mấy câu, xong nói:
- Theo đệ thấy, vị Lưu tri phủ này tướng mạo tầm thường nhưng tài học uyên thâm, không sợ quan trên, tài cao chí lớn át vạn người. Giả dạng thầy bói bắt Từ Ngũ, lại thêm cả Tham Kim Đầu Giang Nhị. Ông ta lại kết thúc vụ án mạng tại cửa Bắc huyện Thượng Nguyên, lại cải trang làm đạo nhân vân du đi vi hành điều tra vụ Bạch thị, minh oan cho thương nhân họ Lý. Cải trang làm Thành hoàng dọa ni cô, lấy được khẩu cung, bẩm rõ với tuần phủ Cao đại nhân. Chỉ là nỗi oan của tôi chẳng biết kể với ai. Xem chút nữa then cửa lấy cả mạng của đệ. Hôm nay lại sai hai ta đi làm việc, ta phải hết sức cẩn thận mới được.
Trần Đại Dũng trả lời, nói:
- Phải lắm. Quan cần thanh liêm, nha dịch phải cần cù.
Hai người bọn họ vừa đi vừa nói chuyện, ngẩng đầu nhìn lên đã thấy hẻm Thúy Hoa hiện ra trước mắt.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, chợt ngẩng đầu lên, đã thấy hẻm Thúy Hoa ở ngay trước mặt. Họ tới trước cửa nhà quả phụ họ Kim. Lời Lưu đại nhân dặn dò, họ không thể làm trái được đành phải theo đó mà làm. Hai người không phải dụng tâm. Đây vốn là chốn thánh đường thắp hương thì cúng, cũng giống như vào chùa, miếu vậy nên họ tiến thẳng vào trong.
Hôm ấy nơi này thực yên tĩnh, chỉ có mấy mụ đồng cốt đang ngồi trong gian nhà thờ. Thấy hai viên thừa sai tiến vào, chúng vội làm bộ hướng lên bàn thờ lễ thần lễ tiên. Hai viên thừa sai cũng vào thắp hương lễ. Lũ đạo bà vội vã đứng cả dậy, mời họ ngồi.
Hai viên thừa sai thắp hương lễ xong, ngẩng đầu đưa mắt quan sát. Chỉ thấy khắp phòng bày la liệt tượng Phật, thánh, thần, tiên. Còn có hai đồng nữ đúng hai bên, chính giữa là Kim Hoa Thánh Mẫu đang ngồi. Mụ ta đầu đội mũ thánh, mình khoác áo bào khảm lóng lánh, trông không khác gì Quan Thế âm Bồ Tát hạ phàm. Hai viên thừa sai cố ý quỳ lạy nương nương, nói:
- Hai chúng con tới lễ Thánh Mẫu, cũng là có chuyện muốn phiền Người. Mời nương nương đi khám bệnh cho một người. Dám xin Thánh Mẫu mở lòng từ bi rời giá đi cho một chuyến. Chữa khỏi bệnh, nguyện cúng hương đăng lễ vật.
Lũ đạo bà nghe vậy không ai hé răng nói câu nào. Chỉ thấy Thánh Mẫu Nương Nương hé mắt nhìn xuống. Thấy hai người quỳ dưới ban thờ ăn mặc đều gấm vóc lụa là, đều đội mũ có viển, chân đi giày nhẹ đế mỏng. Nghe họ nói mời đi chữa bệnh, lại thấy nói chữa khỏi bệnh sẽ được hậu tạ. Kim quả phụ cố ý mở to đôi mắt, chậm rãi đằng hắng, nói:
- Hai vị thiện nhân tới mời ta, không biết phải đi tận đâu xem bệnh?
Hai viên thừa sai luôn miệng gọi "Thánh Mẫu”, nói:
- Lão gia nhà con đột nhiên bị bệnh, hơn một tháng nay ốm ly bì, do đó sai hai đứa chúng con tới đây thắp nhang thỉnh cầu thánh mẫu.
Kim quả phụ nghe xong, nói:
- Dễ thôi. Hai người bọn ngươi ngày mai thuê một cỗ kiệu tới đây ta sẽ đi một chuyến.
Hai viên thừa sai nghe vậy, nói:
- Nếu vậy, hai đứa chúng con ngày mai lại tới lễ thánh mẫu.
Hai viên thừa sai tạ từ Kim quả phụ, rời khỏi tiên đường, trở về phủ. Tiến vào thư phòng, bẩm rõ lại với đại nhân. Đại nhân gật đầu, lại dặn dò, nói:
- Hai người các người hãy làm thế này, thế này...
Hai người ứng tiếng, chia nhau ra thi hành. Lại nói chuyện Lưu tri phủ dùng bữa tối trong thư phòng. Dùng xong bữa, sắc trời đã tối. Chuyện đêm ấy không có gì đáng nói. Sáng sớm hôm sau, Trương Lộc mời đại nhân trở dậy rửa mặt dùng trà.
Lại nói chuyện bọn Trần Đại Dũng, Vương Minh, sáng sớm hôm sau quả nhiên thuê một cỗ kiệu tới thần đường nhà quả phụ họ Kim. Hai vị thừa sai vào lễ xong, nói:
- Hai đứa bọn con tuân theo lời chỉ dạy của Thánh Mẫu, hôm nay mang tới một cỗ kiệu, hiện đang đợi hầu bên ngoài kia. Mong nương nương sớm rời thánh giá.
Kim quả phụ hôm ấy đúng gặp phải ngày chó lợn, nghe hai vị thừa sai nói vậy, ả vẫn tin là thực, cố tình làm bộ vén cao tấm áo bào viền kim tuyến, xuống khỏi bệ thờ, ngồi lên kiệu thả rèm kiệu xuống, ngồi vào trong, bộ dạng vô cùng nghênh ngang, tự đắc. Hai đứa đồng nữ theo hầu hai bên cỗ kiệu, lại có lũ đồng cốt theo hầu, phía sau. Chúng sai người mang theo trống, kinh, tượng thần v.v... Không lâu sau đã tới cửa sau nha môn tri phủ. Đầu tiên chúng gióng trống, bày tượng thần, kinh sách tại thư phòng, sau đó leo tót lên cao ngồi, bày lên đó những thứ đồ cúng như mõ, chuông, kinh sách, đồ cúng để chuẩn bị nghênh đón nương nương. Một lũ đạo bà ngồi trong thư phòng nghiêng nghiêng ngửa ngửa. Chuyện chẳng có gì đáng nói.
Lại nói chuyện Kiến Hoa nương nương xuống kiệu, hai đứa đồng nữ theo hầu. Tên người hầu trương Lộc vốn đã sắp sẵn bẫy rập, chỉ đợi nhử Kim quả phụ vào chỗ sập bẫy. Lại nói chuyện đại nhân ngồi trên giường, hai mắt khép hờ, chẳng nói chẳng rằng.
Quý vị độc giả hẳn còn nhớ, Lưu đại nhân tới đây nhậm chức không hề mang theo gia quyến, chỉ có một mình gia nhân Trương Lộc theo hầu.
Lại nói chuyện quả phụ họ Kim cùng lũ đạo bà tiến vào nha môn theo lối cửa sau. Chúng đâu biết rằng đó là nha môn tri phủ Giang Ninh của Lưu gù? Quả phụ họ Kim thấy Lưu đại nhân đang ngồi trên giường, lập tức mở miệng hỏi ngay:
- Các bà ở đâu cả?
Trương Lộc lập tức trả lời, nói:
- Bà lớn, bà nhỏ nhà đệ tử được người ta mời đi chơi cả.
Chắc một lúc nữa sẽ về. Mời nương nương dùng chén trà, để đệ tử đi thắp hương, chuẩn bị. Các vị bà đạo đang đợi ngoài thư phòng.
Lại nói chuyện Lưu đại nhân lúc này chợt mở choàng mắt ra, quan sát xem quả phụ họ Kim ăn vận ra sao.
Lưu đại nhân ngồi trên giường dõi mắt quan sát, đánh giá hình dung của Kim quả phụ. Chỉ thấy ả đầu đội mũ, mình mặc áo bào, ăn vận thực khác hẳn người phàm. Mụ ta tuổi độ bốn mươi, mày rậm, mắt to, thân hình phốp pháp, tự xưng:
- Đã mời ta tới đây trị bệnh, lúc nữa thôi, Bồ Tát nhất định sẽ nói với ta. Bệnh tình nặng, nhẹ không đáng ngại, ta tất có phép tiên chữa lành.
Nói xong xoay mình bước ra ngoài, bộ dạng uốn éo, lắc lư. Ả chầm chậm bỏ ra ngoài, tới thư phòng, ngồi vào vị trí chính giữa. Trương Lộc vội tiến lên, nói:
- Bẩm thánh mẫu, bệnh tình của lão gia nhà con quả thực nặng nề, mong nương nương mở lòng từ bi thương xót cho.
Kim Hoa Thánh Mẫu nghe Trương Lộc nói vậy, ả liền đằng hắng lấy giọng, nói:
- Ngươi chớ lo. Đợi ta dâng hương xem nguyên nhân tại làm sao. Hỏi Bồ Tát xem ông ta mắc bệnh gì tất sẽ biết ngay thôi.
Rồi lại hỏi Trương Lộc:
- Ngươi là gì của ông ta? Mau nói cho ta biết.
Trương Lộc trả lời, nói:
- Thánh mẫu hỏi con ư? Ông ta chính là chủ nhân của con.
Kim Hoa Thánh Mẫu nghe vậy lại nói:
- Mau đi mua đồ cúng về đây.
Trương Lộc nói:
- Không biết thánh mẫu cần mua những gì.
Kim quả phụ nói:
- Cần nhiều lắm. Nghe ta dặn đây.
Kim Hoa Thánh Mẫu nói với Trương Lộc:
- Ngươi là người lo liệu mọi việc trong nhà này, mọi chuyện ta phải giao phó với ngươi thôi.
Trương Lộc nói:
- Đương nhiên. Xin thánh mẫu hãy dặn dò những thứ cần mua để đệ tử còn đi cho sớm.
Kim quả phụ nghe vậy, bất giác mừng thầm.
- Hôm nay ta gặp được thằng đần! Lẽ nào ta lại nhẹ tay với các ngươi? Muốn kiếm thêm của hắn vài đồng mang về nhà cũng tốt.
Kim quả phụ nghĩ xong, đưa mắt nhìn Trương Lộc, nói:
- Gia nhân, nghe ta nói những thứ cần mua đây.
Kim quả phụ dương dương tự đắc, bộ dạng rất khó coi. Quả là thánh nhân hạ phàm trần cũng chỉ có hai con mắt, hàng ngày vẫn phải ăn uống, tiêu tiền như ai. Chỉ thấy ả nói:
- Mau đi mua đồ cúng để ta còn làm lễ dâng hương. Chỉ cần mua bốn món chay, bốn món mặn. Bốn món chay để nương nương dùng, bốn món mặn để cúng thần tiên phong Bạch Mã. Món mặn gồm gà trống, cá tươi, thịt lợn, dê, chó. Món chay gồm mộc nhĩ, nấm hương và mì sợi. Ngoài ra còn cần hai trăm chiếc bánh bao để cúng thần, một đĩnh bạc, một đĩnh vàng mỗi đĩnh mười lượng. Để ta gióng trống thần tấu lên Bồ Tát, cầu cho chũ nhân ngươi tai qua nạn khỏi. Những thứ ta dặn nếu thiếu một món nào khiến tiên phong Bạch Mã nổi giận, nó sẽ lấy mạng các ngươi. Rồi còn làm cho bệnh tình chủ ngươi ngày thêm nặng muốn sống không được, muốn chết không xong. Còn cần một người nữa quỳ dâng hương để ta còn nổi trống lên đồng.
Kim quả phụ có nằm mơ cũng không ngờ người bệnh chính là tri phủ. Ông ta quan hàm tứ phẩm phụng mệnh đi chăn dắt dân chúng nên muốn đòi cống phẩm nhiều hơn một chút.
Trương Lộc nghe Kim quả phụ liệt kê xong những thứ cần mua, biết rõ ả đang vòi vĩnh, bất giác chửi thầm:
- Giỏi cho mụ già nuôi trai không biết xấu hổ. Nếu nói về những thứ mụ đòi mua cùng vàng, bạc đều không khó. Chỉ có điều là: Để rơi vào tay ngươi là điều tuyệt đối không thể. Giờ ta lừa mụ là không có đồng nào, trêu mụ già Hồng Dương này một trận xem sao!
Trương Lộc nghĩ xong, giả đò nói:
- Nương nương, quả thực nhà tôi không đủ tiền để mua những thứ trên. Lúc này người bệnh muốn ăn kẹo còn không đủ tiền mà mua, đào đâu ra mười lạng bạc với một đĩnh vàng đây? Nếu Bồ Tát giáng họa, chúng tôi cũng chỉ còn biết tuân theo mệnh trời mà thôi. Hơn nữa, cần người bệnh quỳ lễ dâng hương, người bệnh đứng lên còn không nổi nữa là. Thôi thì để con quỳ thay ông ta vậy.
Trương Lộc làm bộ hết sạch cả tiền.
Kim Hoa Thánh Mẫu và lũ đồng cốt nghe vậy, thực chẳng khác gì lũ gà mắc mưa, cùng nhau tặc lưỡi. Tới lúc này, chúng lại không thể dễ dàng rời đi nữa. Thực khó xử vô cùng. Cả bọn còn đang lúng túng, chợt thấy một mụ đạo bà bước tới trước mặt Kim quả phụ, đứng lại. Chưa nói năng gì, đôi mắt lợn sề của mụ đã nháy lia lịa, nói:
- Nương nương đã vất vả tới đây. Giờ họ không khá giả gì, thôi đành, bảo họ mang ra đây nghìn đồng tiền, dặn treo hai bên coi như đồ cúng, quản gia quỳ thay cũng được. Cầu xin nương nương mở lòng từ bi, cứu tính mạng cho chủ nhân nhà hắn.
Kim quả phụ được mẻ mừng hụt, tức đến cắn dập cả đầu lưỡi. Đáng đời cho lũ đạo bà theo tới đây để được trận đói nhớ đời. Trương Lộc vội lấy ra một xâu tiền, nói:
- Đây là tiền đệ tử phải mang quần áo đi cầm cố mới có được. Chủ nhân con đi không nổi, bảo con ra đây quỳ dâng hương thay.
Lũ đồng cốt vội vàng châm hương, thắp nến, dựng hai chiếc trống hai bên. Không phải nói lũ đạo bà giả thần giả thánh, chỉ nói tới quả phụ họ Kim. Ả bỏ mũ xuống, cởi áo bào ra, mặc quần áo vải gai ngồi lên bệ thờ. Trong tay cũng cầm một chiếc trống. Chỉ thấy ả lầm bầm trong miệng liên hồi, hết đứng lên rồi lại ngồi xuống, trông hệt như một con cừu vậy. Khắp trong phòng, người chạy, người nhảy, người quỳ lạy, gióng trống khua chuông lạy khắp tứ phương. Trương Lộc quỳ tại đó thấy khung cảnh thật tức cười. Lại nói chuyện Kim Hoa nương nương, nhắm mắt ngồi xếp bằng tay lần tràng hạt, tay cầm dùi trống gõ tung tung. Náo loạn lên ba, bốn chặp liền, ả lại giở trò nhập thánh. Dùng lời yêu tà mê hoặc chúng nhân, nói:
- Thần tướng hạ đàn tràng.
Lại nói:
- Bệnh nhân có con trai không?
Trương Lộc trả lời ngay:
- Không có.
Thần nhân lại nói:
- Bị bệnh đã bao lâu? Sao không thắp hương, cũng không cầu khấn? Không chịu bỏ tiền ra lại muốn khỏi bệnh, đúng là chuyện hoang đường.
Kim quả phụ nói ra những lời này, thực khiến Trương Lộc buồn cười đến phát điên.