Thanh Nhi nghe Lưu đại nhân nói vậy, liền nói:
- Cái gì, ông già kia. Ông còn dám nói tôi xấu xí sao? Tôi trông dáng vẻ của ông cũng thanh tuấn lắm nhỉ!
Thanh Nhi nói tiếp:
- Tiên sinh.
Lưu đại nhân nói:
- Gì vậy?
Thanh Nhi nói:
- Ông cũng thực may lắm, bước chân ra khỏi cửa là kiếm ngay được tiền. Mà dù có tiền hay không tiền thì ông cũng không bị đói.
Lưu đại nhân nói:
- Cái gì mà không bị đói?
Thanh Nhi nói:
- Thì ông "cõng cái nồi" trên lưng mà!
Lưu đại nhân nói:
- Thôi không đùa nữa.
Nói xong, Thanh Nhi dẫn Lưu đại nhân vào trong sảnh.
Đưa tới ngoài sân thì dừng lại. Bỗng nghe thấy từ sau tấm rèm trúc có tiếng con gái nói vọng ra.
- Thanh Nhi, mau mang một chiếc ghế tựa tới để tiên sinh ngồi. Thanh Nhi ứng tiếng, đi vào trong phòng, bê một chiếc ghế tựa bằng gỗ liễu ra đặt giữa sân. Lão đại nhân vì muốn hiểu rõ dân tình nên đành phải ngồi xuống đó. Lưu đại nhân vừa ngồi xuống bỗng nghe thấy giọng con gái từ sau bức rèm trúc cất lên:
- Tiên sinh, xin hãy bói cho người đàn ông cầm tinh con trâu, năm nay hai mươi bảy tuổi, sinh ngày mười lăm tháng năm một quẻ.
Lưu đại nhân nghe cô gái nói vậy, liền nói:
- Người tuổi trâu, hai mươi bảy tuổi là sinh vào năm Đinh Sửu tháng Quý Mão, ngày Kỷ Hợi, giờ Ất Dậu. Năm nay có thần Bạch Hổ áp vận, điếu khách Tinh xuyên cung, đầu năm bất lợi, cực xấu. Người này sắp có chuyện nguy hiểm đến tính mệnh, nhưng không biết hiện giờ anh ta ở đâu? Là gì của nương tử?
Cô gái kia nghe Lưu đại nhân nói vậy, nàng chẳng còn nghĩ ngợi được điều gì nhiều hơn, vội vén rèm bước ra ngoài, đôi mắt long lanh ngấn lệ, nói:
- Tiên sinh, xin hãy xem cho kỹ lưỡng, không biết có cách gì hóa giải kiếp nạn này không?
Lưu đại nhân nói:
- Nương tử, để người nơi rừng núi ta tính kỹ lại xem sao.
Lưu đại nhân vừa nói vừa ngẩng đầu lên đánh giá diện mạo của cô gái. Chỉ thấy cô ta có mái tóc đen tuyệt đẹp, khuôn mặt kiều diễm hơn cả đóa phù dung, chiếc miệng anh đào đo đỏ xinh xinh Nàng có cái mũi thẳng, cao, rất đoan trang, khi nói chuyện để lộ ra hàm răng trắng như ngà. Đôi tai như hai vầng trăng khuyết, vóc liễu thon thả, gót sen chỉ rộng ba thốn, mười ngón tay như mười ngó sen. Lại thêm váy áo thướt tha khiến thân hình nàng càng thêm yểu điệu. Cử chỉ của nàng thật đoan trang, nhã nhặn, lại dịu dàng. Đại nhân ngắm nghía một hồi, mở lời gọi nàng là “nương tử", nói:
- Không biết người mà nương tử muốn xem bói giúp thân phận ra sao? Cần nói rõ ra, xem sẽ linh nghiệm hơn.
Cô gái nghe đại nhân hỏi vậy, lập tức trả lời:
- Xin tiên sinh hãy nghe cho rõ: Người tôi vừa nói ra chính là chồng của tôi. Anh ấy tên gọi Phú Toàn. Đi theo một người nữa là anh con bác của Thanh Nhi đấy. Người ấy họ Chung. Bọn họ bàn nhau đi làm ăn, đem hàng tới huyện Cú Chung buôn bán. Họ đi đã bảy tám tháng trời nay vẫn chưa thấy trở về cũng chẳng thấy gửi thư từ, nhắn tin gì. Mấy hôm nay, trong lòng tôi cứ cảm thấy hoảng hốt, bất an nên mới mời đạo gia vào xem cho rõ.
Lưu đại nhân nghe xong đầu đuôi câu chuyện, bèn nói:
- Nương tử phải thành tâm, ta bói mới linh nghiệm.
Lưu đại nhân nghe cô ta kể rõ đầu đuôi sự việc, lại nói:
- Nương tử, quẻ bói này tuy có hơi kinh sợ, nhưng xem ra không đến nỗi nguy hại lắm.
Kính thưa các vị độc giả, đó chính là Lưu đại nhân tùy cơ ứng biến tức cảnh sinh tình nên nói như vậy. Vị lão gia này đi vi hành, thăm dò tin tức đâu phải chỉ một nhà. Do đó, những lời ông ta nói ra chỉ là thuận miệng mà thôi. Lúc đầu thì nói có liên quan tới tính mạng, sau lại nói không đến nỗi nguy hại lắm. Quý vị độc giả chớ nghĩ Lưu đại nhân thực sự biết coi bói.
Ở đây tôi đã giới thiệu rõ ràng, xin trở lại chính truyện.
Lưu đại nhân nhìn thẳng vào mặt giai nhân họ Bạch, nói:
- Xin hỏi nương tử, người họ Chung kia có phải là anh họ của nương tử không? Hay là anh họ của quý trượng phu?
Cô gái nghe Lưu đại nhân hỏi vậy, trả lời, nói:
- Xin thưa, anh ấy là anh họ của tôi.
Đại nhân nghe vậy, liền nói:
- Vậy là đã rõ. Anh ta vốn là anh họ của nương tử, hai người bọn họ là anh vợ, em rể đi chung với nhau. Hơn nữa, để nương tử được yên tâm hơn, sao không sai người tới nhà anh họ hỏi thăm tình hình?
Cô gái nghe Lưu đại nhân nói vậy, thở dài một hơi, ậm ừ nói:
- Ông đã nói tới người anh họ này của tôi thì tôi cũng xin kể rõ. Con người anh ta nào là cờ bạc, rượu chè, lầu xanh, chẳng chừa thứ gì. Anh ta đã tiêu sạch cả gia sản. Tới nay, nhà không còn lấy một mảnh ngói vụn, thân chẳng có lấy một miếng đất cắm dùi. Đâu còn nhà cửa gì. Nếu như anh ta còn một mái nhà, lẽ nào chịu để em gái ở chỗ tôi đây?
Lưu đại nhân nghe nàng kể vậy mới biết. Thì ra ả nha đầu Thanh Nhi này là em họ của nàng. Đại nhân bèn hỏi:
- Nương tử, lệnh phu ở nhà dựa vào nghề gì sinh nhai?
Cô gái trả lời:
- Trồng trọt kiếm ăn.
Lưu đại nhân nói:
- Mảnh đất này là của các vị hay các vị phải thuê?
Họ Bạch nói:
- Chúng tôi thuê.
Lưu đại nhân lại hỏi:
- Chủ đất là ai?
Giai nhân nói:
- Là người ở Bắc Kinh.
Đại nhân hỏi:
- Nhà nương tử trồng bao nhiêu mẫu?
Cô gái trả lời:
- Cả thảy canh tác hơn bảy mươi mẫu?
Lưu đại nhân lại hỏi:
- Vị chủ đất này họ gì?
Cô gái trả lời.
- Họ...
Vừa nói tới từ họ, cô ta vội vàng ngừng lại, không chịu nói tiếp, lập tức thay đổi chủ đề câu chuyện, nói:
- Việc nộp tô đều do chồng tôi trao cho chủ đất, tôi không biết chút gì.
Lưu đại nhân nghe cô gái nói đầy ẩn ý như vậy, vừa định thay đổi cách thức để tìm hiểu sự thật, bỗng thấy cô ta nói với Thanh Nhi:
- Thanh Nhi, lấy tiền ra trả công cho đạo gia để ông ta còn đi.
Thanh Nhi ứng tiếng trở ra, không lâu, đi vào mang theo một trăm tiền, tới trước mặt Lưu đại nhân dừng lại, mỉm cười, nói:
- Tiên sinh, xin hãy nhận lấy tiền gieo quẻ.
Đại nhân nghe vậy, lập tức đứng lên. Ông ta vốn không có ý muốn nhận một trăm tiền này, nhưng lại sợ người ta sinh nghi, nếu để lộ ra sẽ không lợi. Chẳng đặng chẳng đừng, đành nhận lấy tiền cho vào thắt lưng. Lại nghe giai nhân mở lời, nói:
- Thanh Nhi, hãy tiễn đạo gia một đoạn.
Thanh Nhi ứng tiếng, nói:
- Đạo gia, hai chữ "sơn" của ông xin ghép làm một. Thôi, mời ông "xuất”!
Lưu đại nhân nghe Thanh Nhi nói vậy, lập tức nảy ra một ý, buột miệng nói:
- Không tốt? Ồ, ta thấy khoảng sân của nhà này có hung khí bốc lên rất nặng. Phải chăng ban đêm thường có ma quỷ quấy nhiễu?
Thanh Nhi nói:
- Phỉ phui? Nói lời xui rủi. Có nhà ông bị ma quỷ quấy nhiễu thì có? Ông nói vậy là có ý gì? Định đem ma quỷ ra dọa người ta hả? Buổi tối nhìn đâu chẳng thấy như có ma quỷ. Còn không mau đi ra hay sao? Hay còn đợi tôi phải đẩy ra ngoài?
Thanh Nhi nói xong, liền dẫn Lưu đại nhân ra khỏi cửa. “Kẹt" một tiếng, đóng kín cửa lại. Thanh Nhi một mình đi vào trong. Chuyện không cần nhắc tới nữa.
Lại nói chuyện Lưu đại nhân ra khỏi cửa, nhìn quanh. Thấy bên tây ngôi nhà là một miếu thổ địa nhỏ, trước cổng có bốn, năm cây táo. Cửa cổng ngôi lầu này màu xanh. Lưu đại nhân đã nhớ kỹ lưỡng rồi mới rảo bước bỏ đi.
Sau khi đã xem xét kỹ lưỡng, Lưu đại nhân mới vội vã cất bước. Vừa đi, ông vừa nghĩ tới câu chuyện khi nãy: Câu chuyện của cô gái này kể có nhiều điểm mập mờ, chắc hẳn phải có khúc mắc gì đó bên trong. Về tới nha môn, Lưu đại nhân liền sai mã khoái làm thế này, thế này để dò xét tình hình. Nếu thực sự nắm được tin tức thật, lập tức về nha môn báo lại ngay.
Xử án trừ họa cho dân tức là không phụ công Hoàng đế Càn Long đích thân chấp bút phê cho ông làm tri phủ Giang Ninh. Làm quan, nếu không làm chủ cho dân, thực đã ăn không tước lộc triều đình ban cho. Lưu đại nhân vừa đi vừa nghĩ, thoắt chốc đã thấy cổng nha môn ở ngay trước mặt. Ông vẫn đi vào theo lối cửa sau. Trương Lộc ra đón lão gia vào, dâng trà nước lên. Đại nhân uống xong chén trà, nói:
- Trương Lộc hãy nghe cho kỹ đây, mau truyền gọi thừa sai Trần Đại Dũng vào, ta có chuyện muốn hỏi hắn.
Trương Lộc ứng tiếng, sải bước đi ra.
Lại nói chuyện Lưu đại nhân vừa tới phủ Giang Ninh nhậm chức đã biết trong phủ nha có một tay hảo hán họ Trần, tên Đại Dũng, tuổi khoảng ba nhăm, ba sáu. Người này dáng vẻ cục mịch, tướng mạo khôi vĩ. Ông ta vốn xuất thân từ tầng lớp võ cử. Lúc đầu giữ chúc vận lương thiên tổng, do vận chuyển lương thảo tới Thông Châu, mắc phải sai lầm nên bị cách mất chức. Sau thấy không còn tiến thân được nữa nên mới chui vào phủ Giang Ninh làm một viên thừa sai. Người này cùng Lưu đại nhân xử lý rất nhiều vụ lớn, sau được Lưu đại nhân tiến cử làm đô ty của Tương thành tỉnh Hà Nam. Hiện nay ông ta vẫn là thừa sai của phủ Giang Ninh. Ở đây đã nói rõ ràng, do đó Lưu đại nhân mới sai Trương Lộc đi gọi ông ta tới.
Lại nói chuyện Trương Lộc nhận lệnh của Lưu đại nhân, không dám trễ nải, chạy thẳng tới bên ngoài phòng thừa sai, cao giọng gọi:
- Thừa sai Trần Đại Dũng, đại nhân truyền gọi ông, đang đợi hỏi ông vài chuyện trong thư phòng.
Còn chưa dứt lời, đã nghe tiếng trong phòng thừa sai có tiếng người trả lời vọng ra:
- Ừ!
Rồi có người từ bên trong bước ra, đi theo Trương Lộc. Chỉ một lúc sau, họ đã tới trước cửa thư phòng. Trương Lộc nói:
- Khoan đã, ông hãy đợi ở đây một chút, tôi vào bẩm với đại nhân.
Trần Đại Dũng đứng đợi ngoài cửa.
Lại nói chuyện Trương Lộc vén rèm bước vào, chắp tay vái, nói:
- Nô tài đã gọi thừa sai Trần Đại Dũng tới, hiện anh ta đang đợi ở bên ngoài, xin được tâu rõ với đại nhân.
Lưu đại nhân nghe xong nói:
- Gọi anh ta vào.
Trương Lộc xoay mình bước ra, nói:
- Trần Đại Dũng, đại nhân cho gọi.
Trần Đại Dũng ứng tiếng, tiến vào trong thư phòng, cũng chắp tay vái đại nhân, nói:
- Tiểu nhân là thừa sai Trần Đại Dũng xin đợi lệnh của đại nhân.
Đại nhân khẽ xua tay. Trần Đại Dũng đứng thẳng người lên, bước sang một bên. Đại nhân nói:
- Trần Đại Dũng.
- Có tiểu nhân!
Lưu đại nhân nói:
- Hiện nay bản phủ đang điều tra một vụ án chưa có manh mối, vụ án này có liên quan đến mạng người. Cũng bởi tri huyện Thượng Nguyên bất tài nên mới khiến lương dân phải chịu cảnh oan khuất, để cho hung thủ thực sự lọt lưới. Nếu bản phủ không trừ diệt kẻ ác để cho dân chúng yên lành, e phụ ơn triều đình ban cho bổng lộc. Vụ này nhất thiết phải cần tới ngươi, nhưng không được để cho người ngoài biết. Nếu làm được việc này, bản phủ sẽ cất nhắc cho ngươi.
Trần Đại Dũng nói:
- Đây chính là thiên ân của đại nhân ban cho tiểu nhân.
Lưu đại nhân nói:
- Tối nay, khi trống canh đã điểm, ngươi hãy đi lên đường Đông. Ở đó có một miếu thổ địa, phía đông ngôi miếu ấy có một ngôi lầu nhỏ, cửa cổng son màu xanh, đối diện với cổng có mấy cây táo. Ngươi hãy vượt tường vào trong đó, giả tiếng ma quỷ hú gọi, gào khóc, tùy cơ hành sự, thám thính tin tức qua lời của cô gái trong đó. Nếu dò la được tình hình chính xác, bản phủ mới có thể cứu mạng cho chủ quán họ Lý. Cần hết sức cẩn thận, tuyệt đối không được để người ngoài biết chuyện này.
Chuyện không kể lại cách Lưu đại nhân ngồi rỗi trong phòng đọc sách. Lại nói chuyện Trần Đại Dũng nhận lệnh của Lưu đại nhân, không dám lơ là, vội rời khỏi nha môn, thấy sắc trời không còn sớm nữa, mặt trời đã sắp khuất núi, vội trở vê nhà ăn qua chút cơm. Ăn cơm xong, bóng tối đã bao phủ tứ bề. Trần Đại Dũng không dám chậm trễ, vội rời khỏi nhà, đi lên đường Đông thăm dò tin tức của cô gái. Vị hảo hán này không dám chậm trễ, vội vàng lên đường Đông. Ông ta vừa đi vừa nghĩ, bất giác cảm thấy mập mờ, khó hiểu, trong lòng thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ đại nhân đi thăm dò tin tức trước rồi? Nếu không tại sao lại biết trong ngôi lầu nhỏ ấy có một cô gái? Phận gái liễu yếu đào tơ, sao có thể hành hung giết người? Theo ta nghĩ, Lưu đại nhân không dò la được gì nên mới sai ta giả ma giả quỷ dọa nạt rồi mới moi sự thực từ miệng ả ra.
Trần Đại Dũng vốn nức tiếng anh dũng, thông minh. Chỉ trong phút chốc đã lên tới đường Đông. Dõi mắt nhìn quanh, quả nhiên thấy phía đông có một ngôi miếu thổ địa. Hảo hán vội bước lên thềm miếu, nhòm vào trong, thấy bên trong tối đen như mực, cũng không biết trong đó thờ thần gì, tượng gì, cửa miếu đã đóng kín mít. Lại dõi mắt nhìn về phía Nam, thấy có mấy cái cây, trong bóng tối, anh ta không thể nhìn rõ là cây gì. Lại ngoảnh cổ nhìn về hướng bắc, vẫn có thể nhìn thấy cửa ngôi tiểu lầu khá rõ ràng. Thừa sai quan sát một hồi, thấy giống hệt như lời đại nhân miêu tả. Hảo hán lắng tai nghe tiếng trống canh, thấy trong phủ Giang Ninh tiếng trống đã điểm canh hai, thầm nghĩ:
- Ta thừa hành phận sự này cũng chẳng khác gì phường trộm đạo, nếu bị người ta bắt được, chắc bị ghép tội trộm cắp.
Để đám thân bằng cố hữu biết, thanh danh của ta hẳn sẽ bị cuốn trôi theo dòng nước. Lưu gù đã làm khó ta, còn hứa phận sự thành sẽ được thăng chức. Nếu lần sau lại sai ta lẻn vào hoàng cung, chẳng sớm thì muộn, ông ấy cũng khiến ta cổ phun máu đào. Có điều, việc này ông ấy giao phó, nói đi đàng đông, ta không dám bước đàng tây.
Viên thừa sai thầm oán hận thượng cấp nhưng vẫn phải lẻn tới trước cửa ngôi lầu dò xét tình hình.