- Bẩm đại nhân, có tuần phủ vùng Vân Quý là Tô đại nhân trên đường lên kinh nhân tiện ghé qua, nay xin tới chào.
Cán đại nhân nghe vậy, trong lòng thầm mừng rỡ, nghĩ:
- Ta hãy tạm muộn cơ hội này đuổi tên gù này đi hẵng. Món nợ của ta với hắn, đợi sau này sẽ tính.
Cao đại nhân nghĩ xong, đưa mắt nhìn Lưu đại nhân, nói:
- Ông hãy tạm thời trở về phủ, chuyện hôm nay để sau hẵng hay.
Lưu đại nhân nghe vậy, nói:
- Tệ chức ngu muội, bất tài, xin được nghe đại nhân chỉ dạy.
Nói xong cáo từ, rời khỏi thư phòng. Lại nói chuyện Cao đại nhân dặn dò thuộc hạ, nói:
- Mời khách.
Đám thủ hạ không dám chậm trễ, không lâu sau, Tô đại nhân, tuần phủ Vân Quý đã được mời vào thư phòng, hai người gặp nhau, chào hỏi theo nghi lễ triều đình, nói vài câu chuyện phiếm. Chuyện không cần phải kể tỉ mỉ ra đây. Tô đại nhân dùng một chén trà rồi cáo từ đi ra.
Lại nói chuyện Lưu đại nhân rời khỏi cổng nhà Cao đại nhân, nhảy lên lưng ngựa, thủ hạ theo sau, vượt đường lớn, ngõ nhỏ, trở về phủ nha của mình. Tới trước hiên nhà, xuống ngựa, đi vào trong. Mọi người tản đi, chuyện không cần nhắc tới nữa.
Lại nói chuyện Lưu đại nhân vào thư phòng, ngồi xuống,
Trương Lộc vội sai nhà bếp dọn cơm lên. Đại nhân và tên người hầu thỏa được trận đói cồn cào! Khi sáng, hai thầy trò chưa ăn điểm tâm đã vội đi, quả thực chỉ mong kiếm được một bữa, không ngờ câu chuyện lại xảy ra như vậy, đành phải vác bụng không trở về. Về tới nhà mới có cái bỏ vào bụng. Tên người hầu cũng không khác gì. Hai thầy trù ăn no nê. Dùng bữa xong, trời đã tối tên người hầu thắp đèn lên, phục vụ đại nhân nghỉ ngơi.
Chuyện hôm ấy không cần kể ra đây. Tới sáng sớm hôm sau, tên người hầu mời đại nhân dậy rửa mặt, thay quần áo. Dâng trà lên, trà nước xong xuôi, lại dâng cơm lên. Dùng điểm tâm xong, đại nhân dặn dò tên người hầu, nói:
- Truyền lệnh của ta, chuẩn bị thăng đường.
- Dạ.
Trương Lộc ứng tiếng, ra ngoài truyền đạt lại lệnh của đại nhân xong xuôi, vào bẩm lại một lượt. Lưu đại nhân nghe xong, đứng dậy, đi ra ngoài. Tên người hầu theo sau. Hai người đi qua bình phong, vượt qua noãn các, lên công đường. Đại nhân ngồi xuống. Đám nha dịch hô hiệu lệnh thăng đường xong xuôi, sắp hàng đứng sang hai bên. Lưu đại nhân đang định xem lại đơn kiện của dân chúng, bỗng thấy phía dưới công đường có một người bước lên, tới trước công đường, quỳ một gối, nói:
- Bẩm đại nhân, nay có một bản công văn của chế đài đại nhân đưa tới đây, mời đại nhân xem qua.
Lưu đại nhân nghe vậy dặn rằng:
- Mở ra xem.
- Dạ!
Thư lại ứng tiếng, mở niêm phong công văn ra, hai tay nâng cao, dâng lên cho đại nhân xem. Lưu đại nhân nhận lấy chăm chú đọc.
Lưu đại nhân ngồi trên công đường chăm chú đọc công văn, thấy trên đó viết:
- Tổng đốc Nam Kinh Cao mỗ lệnh cho đại thần tứ phẩm tri phủ Giang Ninh: Trong địa phận quản lý của ngài, tại huyện Giang Ninh đã xảy ra chuyện kỳ quái, có đầu người bị vứt xuống giếng, không biết thi thể hiện đang ở đâu. Lệnh cho tri phủ phải mau bắt ác nhân. Hiện nay, nguyên cáo, bị cáo đều chưa rõ là ai, tri huyện cần chú ý điều tra. Hạn trong vòng năm ngày phải tra xét rõ vụ án này rồi bẩm rõ lên nha môn của ta. Nếu quá năm ngày chưa điều tra ra, tất ta sẽ tâu lên đương kim Hoàng thượng tội trễ nải của ông. Nay lệnh tri phủ cấp tốc điều tra. Nếu quá thời hạn vẫn chưa phá được án, chớ trách Cao mỗ gây chuyện với ngài.
Lưu đại nhân xem xong, trầm ngâm hồi lâu, trong lòng thầm nghĩ: Chẳng qua ông cũng chỉ vì chuyện ta gây ra hôm qua, phá hỏng buổi lễ mừng thọ nên buồn bực trong lòng, nay lấy vụ này ra làm khó dễ ta, mượn việc công nhằm báo thù riêng. Xin lỗi, cho dù phải mất chức tri phủ này thì tôi cũng phải đùa với ông một trận. Hai chúng ta, một tri phủ, một tổng đốc đấu với nhau xem ông thắng hay tôi thắng! Lưu đại nhân nghĩ xong, dõi mắt nhìn đám tả hữu bên dưới, nói:
- Chuẩn bị kiệu, bản phủ phải đích thân đi khám nghiệm.
- Dạ!
Đám thuộc hạ ứng tiếng dạ ran. Đám kiệu phu khiêng kiệu tới đợi trước cổng công đường. Lưu đại nhân đi xuống, tới trước cỗ kiệu, khom mình leo lên. Kiệu phu khiêng kiệu đặt lên vai.
Các quan huyện Giang Ninh hay tin đã tới đợi lệnh từ trước đó vừa thấy đại nhân lên kiệu, bọn họ liền đi trước dẫn đường.
Chấp sự đi trước, kiệu theo sau, vượt đường lớn, ngõ nhỏ, tới trước miếu Thành hoàng. Đám kiệu phu dừng lại. Tri huyện huyện Giang Ninh đã đợi ở đó từ trước rồi.
Kính thưa quí vị độc giả, huyện nha của huyện Giang Ninh ở ngay đầu thành Giang Ninh, cách nha môn của Lưu đại nhân chưa đầy ba dặm đường. Do đó, họ tới hiện trường từ trước rồi.
Lại nói chuyện tri huyện huyện Giang Ninh là Tôn Hoài Ngọc mời Lưu đại nhân xuống kiệu, lên công đường, ngồi xuống. Nha dịch của phủ, huyện sắp thành hai hàng đúng hầu bên dưới.
Đại nhân ngồi trên công đường, nhìn xuống tri huyện Tôn Hoài Ngọc, hỏi:
- Đầu người bị ném xuống giếng nay đang ở đâu? Do ai trình báo chuyện này? Ai là người phát hiện? Quý huyện mau kể rõ ta nghe!
Tri huyện Tôn Hoài Ngọc nghe hỏi, nói:
- Bẩm đại nhân. Đầu người hiện đang để bên cạnh giếng, người của bản huyện là Triệu Hồng đi lấy nước vô tình vớt được. Do bảo chính huyện Giang Ninh là Lưu Tân trình báo.
Lưu đại nhân nghe vậy, nói:
- Nếu vậy, mau cho gọi Lưu Tân, Triệu Hồng tới đây để bản phủ hỏi cho rõ.
- Dạ!
Tri huyện Tôn Hoài Ngọc ứng tiếng, xoay mình bước xuống.
Không lâu sau, tri huyện sai người dẫn Triệu Hồng, Lưu Tân lên công đường. Hai người bọn họ quỳ bên dưới. Tri huyện Tôn hoài Ngọc tiến lên bẩm:
- Bẩm đại nhân, tệ chức đã cho gọi Triệu Hồng, Lưu Tân lên công đường.
Đại nhân nghe bẩm, xua tay. Tri huyện đứng sang một bên. Lưu đại nhân nhìn xuống hai người đang quỳ dưới công đường.
Lưu đại nhân ngồi trên công đường chăm chú nhìn xuống đánh giá hai người quỳ dưới kia. Bảo chính trong vùng là Lưu Tân quỳ ở bên đông, trông diện mạo, thấy tuổi tác chưa tới bốn mươi, trên đầu đội một chiếc mũ hồng anh nhỏ, mình mặc tấm áo bào màu lam, bên ngoài mặc áo chèn xanh. Bởi anh ta đang quỳ nên không nhìn rõ chân đi giày gì. Hết nhìn Lưu bảo chính, đại nhân lại chuyển sang nhìn người dân Triệu Hồng. Thấy người này đầu không đội mũ, mình mặc áo vải thô đã cũ, tuổi trạc ngũ tuần, mặt đầy nếp nhăn, tướng mạo không giống loại người hung ác, trong lòng thầm nghĩ: Bản phủ đã là người giữ công bằng cho dân, lẽ nào chịu dùng hình đối với lương dân.
Lưu đại nhân đánh giá hai người kia xong, ngồi trên công đường, nói:
- Triệu Hồng đi lấy nước khi nào? Tại sao lại múc được đầu người? Ngươi hãy mau khai cho thực. Nếu có nửa lời gian trá coi chừng ta sẽ đánh gãy xương!
Triệu Hồng nghe đại nhân hỏi vậy, dập đầu, nói:
- Sáng hôm nay tiểu nhân đi lấy nước, vô tình múc được đầu người lên. Tiểu nhân thấy vậy, sợ hãi rụng rời, vội vàng đi báo cho Lưu bảo chính trong vùng biết. Lưu bảo chính lên nha môn báo với tri huyện lão gia. Đầu đuôi sự việc ra sao, tiểu nhân không hề hay biết. Mong đại nhân đèn trời soi xét, làm rõ trắng đen.
Nói xong lại dập đầu lạy. Đại nhân lại hỏi Lưu Tân:
- Triệu Hồng báo cho người biết chuyện này khi nào? Ngươi báo lên tri huyện lúc nào?
Lưu bảo chính nghe hỏi, vội nói:
- Lời Triệu Hồng khai hoàn toàn là thật.
Đại nhân nghe vậy, khẽ xua tay, đứng dậy, nói:
- Lui xuống?
- Dạ?
Lưu bảo chính lại dập đầu lạy rồi mới đứng dậy, bước sang một bên. Sai nha của huyện Giang Ninh dẫn Triệu Hồng đi. Lưu đại nhân đứng dậy, đưa mắt nhìn tri huyện Tôn Hoài Ngọc, nói:
- Đầu người hiện đang ở đâu? Bản phủ muốn đích thân tới xem xét.
Tri huyện nghe hỏi vậy, trả lời, nói:
- Hiện vẫn đang bên giếng trước miếu.
Nói xong đi trước dẫn đường, Lưu đại nhân theo sau, tới trước cái đầu người bên cạnh giếng đứng lại. Tri phủ dặn dò nha dịch lật manh chiếu che lên, để lộ ra một cái đầu người còn dính máu.
Lưu đại nhân chăm chú nhìn chiếc đầu người, ước lượng người bị hại. Nhìn thực kỹ, thấy đó là đầu một người con gái tuổi còn khá trẻ, xem ra chưa tới ba mươi, chỉ độ hai sáu, hai bảy mà thôi. Đại nhân xem xong, trở về công đường, nói:
- Mau truyền người khám nghiệm tử thi vào.
Đại nhân chưa dứt lời, Lý Ngũ đã tiến ra quỳ trước thềm, dập đầu lạy đại nhân. Lưu đại nhân nói:
- Mau kiểm tra cái đầu người kia, xem người ấy tại sao lại chết? Nếu kiểm tra qua loa, bỏ sót vấn đề gì, liệu hồn, bản phủ sẽ đánh gãy chân chó của ngươi.
Người khám nghiệm tử thi ứng tiếng, đứng dậy, xoay mình sải bước đi ra ngoài. Đi tới trước cái đầu người thì dừng lại, lấy từ trong ống tay áo ra một chiếc đũa ngà cầm trên tay, lật chiếc đầu lên quan sát thật kỹ lưỡng. Nhìn ngó, xem xét hồi lâu, lại tiến tới trước công đường, quỳ xuống, nói:
- Tiểu nhân đã khám nghiệm cái đầu người kia xong xuôi, thì ra, người này bị sát hại bằng dao nhọn.
Lưu đại nhân nghe vậy, khẽ xua tay, người khám nghiệm tử thi đứng sang một bên. Lưu đại nhân lại dặn:
- Huyện lệnh nghe cho rõ: Mau sai người xuống giếng kiểm tra xem thi thể còn ở dưới giếng không?
Tri huyện nghe xong, không dám chậm trễ, vội ứng tiếng, xoay mình lui xuống, dặn dò đám nha dịch thuộc hạ:
- Mau xuống giếng tìm xem có thi thể dưới đó không?
Hiệp đầu Vương Vĩnh của phủ Giang Ninh nghe tri huyện nói vậy, đưa mắt nhìn sang bảo chính Lưu Tân, nói:
- Mau đi kiếm sào gậy, dây thừng, tời kéo, dựng giá tời lên, để ta sai người xuống đó vớt thi thể. Đi mau!
- Dạ!
Bảo chính ứng tiếng, đi như bay. Chỉ một lúc sau đã sai người mang đủ hết những vật dụng cần thiết tới. Không lâu sau đã dựng xong giá tời, lắp bánh xe vào, vắt dây thừng qua. Một đầu dây thừng còn được buộc vào một chiếc sọt. Mọi việc đã chuẩn bị xong, khoái đầu Vương Vĩnh nhìn Lưu bảo chính, nói:
- Lại phải phiền ông vất vả một chuyến, hãy mau xuống giếng mò xem.
Lưu bảo chính nghe vậy, không dám trái lệnh, đành phải ấm ức chui vào trong sọt tre, với tay cầm lấy cây gậy. Lúc này, mọi người mới từ từ thả sọt xuống, tới khi sọt xuống sát mép nước thì dừng lại. Lưu Tân không dám chậm trễ, tay trái dựa vào thành sọt, tay phải cầm cây sào khua khoắng dưới giếng.
Kính thưa quý vị độc giả, cái giếng này nước cũng không sâu lắm chỉ vào khoảng sáu thước mà thôi. Do đó, Lưu Tân vừa chọc cây sào xuống đã tới ngay đáy giếng. Lưu Tân khua khoắng một hồi, cảm thấy đầu sào như chạm vào một vật gì đó. Chẳng còn cách nào khác, ông ta đành phải kêu lên, nhìn vào, thì ra đó là một xác chết, sợ hãi giật nảy mình.
Lưu bảo chính ở dưới giếng không dám chậm trễ, vội vớt tử thi lên, kéo vào trong sọt rồi mới gọi vọng lên:
- Bên trên mau kéo dây!
Lưu Tân còn chưa dứt lời, đám sai nha trên miệng giếng đã vội kêu lên. Họ nhất tề hô câu hiệu lệnh, chỉ thấy bánh xe quay phát ra tiếng kêu cót két, giỏ treo được kéo lên nhanh như bay, chớp mắt đã lên tới miệng giếng. Mọi người nhìn vào, thấy Lưu Bảo chính ngồi ngay ngắn bên trong. Tay ông ta còn nắm thêm một xác chết nữa. Mọi người không dám chậm trễ, vội đỡ ông ta và tử thi ra khỏi cái sọt tre. Lưu bảo chính toàn thân ướt lướt thướt. Tạm gác lại chuyện của Lưu Tân, ta lại nói tới chuyện đám sai nha của Tôn tri huyện. Mọi người chăm chú nhìn vào, đánh giá cỗ thi thể vừa được vớt lên. Đó lại không phải là thi thể phụ nữ, lại là thi thể một người đàn ông trẻ, tuổi chắc chưa tới ba mươi, chỉ độ ngoài hai mươi là cùng. Người này bị đập vỡ nửa đầu, không phải chết do dao đâm, kiếm chém.
Mọi người thấy vậy, ai nấy đều ngây ra, nói:
- Vụ này quả thực quái lạ vô cùng.
Tạm gác chuyện mọi người đang bàn tán xôn xao lại, ta lại nói tới chuyện viên khoái đầu Vương Vĩnh. Nhìn thấy thi thể ấy, anh ta vội vã chạy về phía bắc, cuống cuồng chạy lên công đường quỳ xuống, nói:
- Bẩm đại nhân, lại mò thấy một thi thể nữa dưới giếng nhưng không phải là thi thể của nữ nhân, mà là xác một người con trai còn trẻ.
Lưu đại nhân nghe vậy, nói:
- Vụ này quái lạ thực.